Mấy câu lấy lòng người là dễ khiến chú Lê thoải mái nhất, chú ấy tủm tỉm cười nói: “Đâu có, đâu có, bí thư Vương quá khen rồi, nhưng chuyện này Lê tôi đã nhận, chắc chắn sẽ cho2mọi người một câu trả lời hài lòng.”
Tiểu Ba lái xe khoảng hai tiếng thì đến mỏ quặng. Vì bây giờ trời đã tối nên bí thư Vương đưa chúng tôi đến nhà khách trong khu mỏ.
Đây mặc dù chỉ5là nhà khách của khu mỏ, nhưng điều kiện bên trong không chênh lệch bao nhiêu với khách sạn năm sao bên ngoài, có lẽ là dùng để chiêu đãi lãnh đạo. Bí thư Vương cho chúng tôi hai phòng,6sau đó còn bảo phòng bếp chuẩn bị bữa ăn khuya cho chúng tôi.
Chú Lê nhìn đồng hồ thấy muộn quá rồi, khách sáo nói với bí thư Vương: “Muộn quá rồi, cũng không cần phiền phòng bếp nấu cơm5đêm đâu.”
Thế nhưng bí thư Vương lại xua tay nói: “Như vậy sao được, các vị trên đường bôn ba cực khổ như vậy, buổi tối hôm nay ăn tạm một chút, ngày mai tôi mời các vị nếm đặc3sản nơi này.”
Bí thư Vương ngoài miệng nói là để ăn tạm, nhưng đến khi phục vụ đưa đồ ăn lên, nào là bánh sủi cảo nhân cá thu, canh tôm viên, nộm hải sâm dưa chuột… Như thế này mà gọi là ăn tạm! Mặc dù không phải là nguyên liệu quá xa hoa, nhưng không thể nói là không để tâm.
Sau khi bí thư Vương thấy bữa ăn khuya được đưa lên liền bảo chúng tôi nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đứng dậy cáo từ rời đi. Lúc đầu dọc đường đi xóc quá khiến chúng tôi không có cảm giác muốn ăn, nhưng nhìn mấy món ăn khuya ngon lành như vậy, nên chúng tôi cũng ăn một chút.
Những nhà khách không dùng cho người ngoài thế này thường điều kiện đều không kém, nên sau khi ăn xong, chúng tôi về phòng nằm nghỉ. Một đêm không mộng mị, sáng hôm sau tôi thấy Đinh Nhất từ ngoài đi về nên nói: “Hôm qua ngủ muộn như thế, anh còn dậy sớm chạy bộ sao?”
Nhưng Đinh Nhất lại nói anh ta đi xem hoàn cảnh nơi này ra sao. Tôi nghe vậy liền hỏi lại luôn: “Vậy hoàn cảnh nơi đây thế nào?”
Đinh Nhất nhún vai nói: “Nên nói là chim sẻ nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ! Mà nơi này là khu sinh hoạt, tôi nhìn qua, nơi này cách khu xưởng hơn nửa giờ đi xe nữa.”
Nghe anh ta nói xong, tôi không khỏi cảm thán nói: “Anh không sinh ra trong thời chiến thực sự là một điều đáng tiếc!”
Không ngờ Đinh Nhất lại nói: “Chiến tranh có gì tốt, triều đại nào đánh trận cũng đều có người chết, tôi không thích người chết…”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe Đinh Nhất nói những lời như thế, trước kia anh ta đối với người xấu đều ra tay rất độc ác, không ngờ lại có tấm lòng từ bi như thế.
Sau khi ăn sáng, bí thư Vương tự mình đưa chúng tôi đến khu xưởng, đúng là như Đinh Nhất nói, xe của chúng tôi đi trong rừng hơn nửa giờ thì vào khu sản xuất của mỏ than.
Bí thư Vương đầu tiên đưa chúng tôi vào phòng họp, ông ấy sẽ nói rõ tình huống với chúng tôi ở đó. Chờ chúng tôi ổn định trong phòng họp, bí thư Vương lấy một túi da trâu rút ra mười bức ảnh.
Lúc chú Lê nhận mấy bức ảnh, rất không hiểu nói: “Bây giờ ảnh in ra rất ít, không phải đều dùng kỹ thuật số sao?”
Nhưng bí thư Vương lại nói với chúng tôi: “Bởi vì mức độ tuyệt mật của chuyện này, nên cấp trên không thể đưa bản điện tử cho chúng tôi, những hình này sau khi sử dụng phải trả lại đầy đủ.”
Nghe ông ấy nói tôi lại càng hiếu kỳ, những hình ảnh này đến cùng là gì chứ, chú Lê xem một bức lại chuyển cho tôi. Lúc tôi cầm tấm ảnh, thật sự là không nhìn ra được gì. Nhưng chú Lê liếc cái thấy ngay, chú ấy chỉ vào một chỗ trong bức ảnh nói: “Cháu nhìn ở đây xem…”
Lúc đó tôi mới kinh ngạc nhận ra, những hình ảnh này đều chụp một ít sự vật dưới hầm mỏ, thế nhưng khi tôi nhìn thứ đồ vật mờ ảo trong bức ảnh, theo thị giác thì có cảm giác đó là một dạng chất lỏng sền sệt.
Đinh Nhất sau khi xem xong cũng nhướng mày nói: “Đất bên trên vách là gì thế? Có cảm giác sền sệt.”
Bí thư Vương thở dài nói: “Lúc trước khi cảnh sát vào mỏ liền phát hiện thứ này đầy trong đó, mà hai cánh tay của nhân viên an ninh Tống Vĩ cũng treo trên vách chống hầm.”
Tôi nghe thế, hỏi bí thư Vương: “Chỗ phát hiện cánh tay Tống Vĩ có nhiều máu à?”
Nhưng bí thư Vương lại lắc đầu nói: “Đây cũng là điều khiến cảnh sát hoang mang nhất, bởi vì người bình thường khi hai cánh tay bị đứt sẽ chảy rất nhiều máu, thế nhưng trên mặt đất lúc đó không có chút máu nào, giống như trước khi bị đứt khỏi thân thể đã bị hút khô máu vậy.”
Tôi không kìm được hỏi ông ta: “Ngoại trừ những thứ này, cảnh sát còn phát hiện được gì dưới đó không?”
Bí thư Vương bấy giờ mới lấy một chiếc máy ghi âm nhỏ ra, thứ này cũng đã cũ, xem ra được giữ rất cẩn thận. Sau đó ông ta mở máy ghi âm nói với chúng tôi: “Trong này có một đoạn băng ghi âm, vào ngày xảy ra chuyện, lúc tổ kiểm tra xuống giếng có cầm theo một thiết bị định vị bằng sóng âm thanh, cảnh sát đã phát hiện trong đoạn này có một tần suất âm thanh quỷ dị.”
Bí thư Vương vừa dứt lời, một âm thanh quỷ dị truyền từ trong máy ghi âm ra. Mới đầu tôi nghe thấy âm thanh này giống như tiếng gió lớn thổi trong đường hầm, nhưng nghe kỹ thì lại như rất nhiều người đang thê lương gào khóc… toàn thân tôi nổi đầy da gà!
“Âm thanh gì vậy? Quỷ khóc sói gào à?” Tôi toàn thân khó chịu nói.
Chỉ thấy chú Lê lạnh lùng nói: “Đúng là quỷ khóc, là bách quỷ khóc tang…”
Bí thư Vương hoảng sợ nói: “Lê đại sư, ý ngài là dưới đó có quỷ?”
Chú Lê lành lạnh nói: “Tần suất âm thanh quỷ khóc người bình thường không nghe được, đây là một loại sóng âm cao tần, chỉ thông qua dụng cụ đặc thù mới có thể thu lại được.”
Bây giờ tôi đột nhiên nghĩ đến chỗ tư liệu chị Bạch đưa đến, trên đó không phải viết nơi này trước khi giải phóng đã xảy ra một tai nạn hầm mỏ rất nghiêm trọng, thế nên tôi cố ý hỏi bí thư Vương.
Nhưng bí thư Vương lại nói, thảm kịch năm đó ban đầu cũng không nhiều người biết, mặc dù có biết nơi này từng xảy ra tai nạn quy mô lớn, nhưng tình huống cụ thể và vị trí xảy ra thì không được xác định.
Đến mãi sau này có một người thợ mỏ già may mắn sống sót, trước khi chết đã nói địa điểm xảy ra thảm kịch nhân gian năm đó.
Sau này khi họ xây dựng mỏ than hiện nay, lúc đó có một vị lãnh đạo còn lấy chuyện này để nhắc nhở, lấy đó làm gương.
Bình luận facebook