Chủ chiếc xe kia bước từ trên xe xuống, vừa nhìn thấy Tôn Quảng Bân nằm trên đất, sợ đến mềm chân ngã ngồi trên đất, liên tục nói: “Là anh ta đột nhiên lao ra, tôi không kịp dừng xe…”
Chờ đến khi 120 đến, Tôn Quảng Bân đã chết mất! Mặc dù mấy nhân viên y tế quỳ trên đất cấp cứu cả buổi, nhưng cuối cùng vẫn phải cho anh ta vào túi2đựng xác mang đi.
Thấy Bạch Kiện tức giận, có lẽ tâm trạng đã khó chịu cực điểm, dù sao nghi phạm đã ở ngay trong tầm tay thế mà lại bị xe đâm chết, mọi chuyện lại đi vào ngõ cụt, không thể giải thích rõ ràng.
Tôi định an ủi anh ta mấy câu nhưng không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ im lặng nhìn anh ta… So với tôi, ngôn từ của5Đinh Nhất càng kém hơn, thế nên hai chúng tôi im lặng cả quãng đường theo Bạch Kiện về cục.
Lữ Hoằng Văn vẫn chờ chúng tôi ở cục công an, thấy tôi liền vội hỏi chuyện của cô Lưu thế nào? Nói thật, tôi bây giờ có thể khẳng định chắc chắn người chết trong tủ lạnh chính là cô Lưu. Nhưng tôi không biết phải mở lời thế nào, cho nên hết thảy vẫn6chờ cảnh sát điều tra xong rồi nói sau.
Vài hôm sau, Bạch Kiện gọi điện cho tôi, lo lắng bảo tôi đến cục công an. Khi tôi đến nơi, mới thấy cằm Bạch Kiện đã mọc đầy râu, có lẽ mấy ngày này cũng không được nghỉ ngơi đầy đủ.
“Người anh em, sao anh lại thành thế này? Bản án quan trọng đến đâu cũng không thể liều mạng như thế chứ!” Tôi không nhịn5được nói.
Bạch Kiện thở dài: “Đừng nói nữa, tôi cũng không có cách nào! Vụ án này phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều, cho nên lần này lại phải nhờ đến cậu!”
Tôi khách sáo nói: “Anh em chúng ta còn cần phải khách sáo thế sao? Chỉ cần tôi có thể giúp, anh cứ nói một câu là được!”
Bạch Kiện nghe tôi nói thế, mày cũng giãn ra một chút.
Tôi ngồi xuống ghế, Bạch Kiện3định rót trà cho tôi và Đinh Nhất nhưng tôi khoát tay: “Không cần đâu, tranh thủ thời gian nói về vấn đề của vụ án đi.”
Bạch Kiện vẫn rót cho chúng tôi, rồi mới nói: “Cậu còn nhớ ngón tay út trong túi thịt nát kia không?”
“Nhớ chứ, đó không phải của cô Lưu sao?” Tôi nói.
Nhưng Bạch Kiện lại lắc đầu nói: “Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ như vậy, vì chúng được để trong cùng một túi, cho nên lúc kiểm tra thì không kiểm tra ngón đó. Nhưng cái xác tìm được lần trước ở nhà Tôn Quảng Bân hai ngón tay út đều còn nguyên!”
Lòng tôi trầm xuống: “Anh nói có khả năng có một cái xác khác?”
Bạch Kiện gật đầu nói: “Không phải có khả năng, mà là chắc chắn, vì thông qua kỹ thuật, chúng tôi đã xét nghiệm ngón tay út đó, máu đã ngừng chảy, nói cách khác nó được cắt ra từ một người đã chết!”
Tôi uống một ngụm trà, sau đó đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vội hỏi Bạch Kiện: “Ở nhà Tôn Quảng Bân có phát hiện gì không? Có hiện trường phân xác không?”
Bạch Kiện buồn thiu nói: “Đây chính là vấn đề lớn nhất, ở đó căn bản không phải hiện trường phân xác, chúng tôi đã kiểm tra cả phòng, ngoại trừ phòng bếp có chút máu ra, những nơi khác đều sạch sẽ.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu như nhà hắn không phải hiện trường gây án, vậy hắn đưa xác đến đâu để phân ra?”
Bạch Kiện bất đắc dĩ nói: “Theo như những gì chúng tôi biết hiện nay, Tôn Quảng Bân không có xe, phương tiện di chuyển duy nhất là chiếc xe điện hai bánh, chúng tôi cũng đã điều tra camera theo dõi trong vòng một tháng nay ở khu chung cư đó, phát hiện ngày nào hắn cũng đi làm đúng giờ và quay về đúng giờ, không thấy có mang theo vật gì nặng.”
“Quá kỳ lại, nếu đúng như lời anh nói, cho dù Tôn Quảng Bân giết người, cũng không có thời gian vứt xác? Chẳng lẽ còn có một đồng phạm khác!” Tôi mạnh dạn đặt giả thiết.
Bạch Kiện vỗ đùi nói: “Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ không có chứng cứ để chứng minh điều này!”
Tôi nghĩ rồi nói: “Mọi người đã xem video giám sát quanh khu chung cư, có nhìn thấy cô Lưu vào đó thế nào không?”
Bạch Kiện lắc đầu: “Đây cũng là một điểm đáng ngờ, chúng tôi đã xem kỹ video nhưng chưa từng nhìn thấy cô Lưu!”
“Không thể nào! Ngày hôm đó cô ấy chắc chắn muốn đến nhà Tôn Quảng Bân, hơn nữa thi thể của cô ấy cũng được phát hiện ở đó, sao trong video sao lại không thấy?” Tôi khó tin nói.
Bạch Kiện ngồi im trên ghế: “Anh cũng không tin, nhưng đó lại chính là sự thật!”
Đinh Nhất ngồi im nãy giờ bỗng lên tiếng: “Nếu như cô ấy không chết ở nhà Tôn Quảng Bân, mà bị phân xác rồi mới đưa đến đó thì sao?”
Bạch Kiện bật dậy: “Có phải là được chuyển đến cùng chiếc tủ lạnh kia không?” Anh ta nói xong, không chờ chúng tôi trả lời đã lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp, bảo cậu ta tìm lại trong video giám sát, mấy ngày đó có cửa hàng đồ điện nào chuyển đồ đến không!
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Kiện nói với chúng tôi: “Tiến Bảo, thật ra hôm nay tôi gọi cậu đến đây… là muốn đưa cậu đi xem thi thể của cô Lưu.”
Tôi hồi hộp, có thể là gì chứ? Lần trước là một đống thịt, có lẽ lần này là một đống thịt kèm thêm một bộ khung xương!
“Lữ Hoằng Văn đến nhận xác à?” Tôi hỏi.
Bạch Kiện nói: “Vẫn chưa, nhưng đã để anh trai cô Lưu đến làm kiểm tra, có lẽ cũng sắp có kết quả rồi. Hơn nữa, người đã bị phân xác đến mức đó, vẫn nên chờ kết quả xác nhận, để người nhà nhận xác cũng có thể chấp nhận!”
Tôi nghĩ lại cũng thấy đúng, đừng nói là người thân, tôi là người ngoài nhìn xác của cô ấy còn cảm thấy thế này, huống chi là người nhà!
Cuối cùng tôi vẫn không thoát được mệnh đi xem xác, nữ pháp y nói qua tình huống xác chết cho tôi: “Tất cả các tổ chức thi thể đều ở đây, một phần cũng không thiếu… Dù cô ấy đã bị cắt ra thành từng mảng, nhưng cố gắng sắp xếp lại vẫn có thể thành một cơ thể hoàn chỉnh.”
Tôi gật đầu xấu hổ, thực tình không muốn nghe cô ấy tiếp tục miêu tả nữa. May mà Bạch Kiện phất tay đúng lúc, bảo pháp y kia ra ngoài trước. Tôi nhìn vẻ mặt khó hiểu lúc rời đi của nữ pháp y kia, có lẽ cô ấy đang nghĩ không hiểu sao sếp của họ lại đưa một đứa miệng còn hôi sữa như tôi về đây làm gì?
Tất nhiên tôi không có tâm trạng đi so đo với cô ấy, tập chung nhìn những tổ chức cơ thể trên bàn giải phẫu. May mà Bạch Kiện đã sớm dặn dò, đa phần các tổ chức đã được ráp lên cơ thể, tôi chỉ nhìn thấy một bộ xương cốt và thịt nát bọc ngoài.
Bình luận facebook