Đinh Nhất từ trên tầng xuống thấy tôi nhìn chằm chằm vào điều hòa không khí, bèn hỏi tôi đã phát hiện điều gì rồi?
Tôi lắc đầu nói chưa có gì, nhưng2có cảm giác điều hòa này kỳ lạ… thế là Đinh Nhất tiếp tục nghiên cứu điều hòa với tôi, cuối cùng anh ta đã phát hiện ra bí mật của nó…
Điều5hòa này lạ ở chỗ, nếu là điều hòa bình thường thì sẽ được đặt trực tiếp xuống đất, nhưng bên dưới của cái này lại có ròng rọc, nếu không nhìn6kỹ sẽ không phát hiện ra được.
Đinh Nhất gắng đẩy nó sang một bên, một tầng ngầm xuất hiện trước mắt chúng tôi…
“Trời ạ! Lại còn có kiểu này nữa?” Sau đó5tôi lấy điện thoại, mở chế độ ghi hình, quay hết những chuyện bên dưới cho bọn Bạch Kiện xem. Mặc dù không được coi là chứng cứ hợp pháp, nhưng cũng3có thể giúp họ nhanh chóng tìm ra manh mối.
Đây là một cửa chống trộm bình thường, đương nhiên, đối với Đinh Nhất thì cửa nào cũng như nhau cả. Sau khi đi xuống, ánh sáng rất yếu, Đinh Nhất phải lấy điện thoại bật đèn lên.
Mặc dù cửa này không nhỏ, nhưng không gian bên trong không giống tưởng tượng của chúng tôi, bậc đầu tiên của cầu thang xuống dưới còn để một đôi dép lê nam ngay ngắn.
Không hỏi cũng biết đây là của Tôn Vĩ Cách, người đàn ông này có bệnh thật mà, đi xuống tầng hầm trong nhà còn phải đổi dép? Đang nghĩ ngợi lung tung thì thấy Đinh Nhất chậm rãi đi xuống cầu thang… tôi vội bước nhanh theo.
Sau khi xuống hết thang, chính là tầng hầm của biệt thự, diện tích dưới này cũng không chênh lệch nhiều so với bên trên, mà mùi thuốc sát trùng càng nồng hơn, khiến tôi có cảm giác khó thở.
So với tôi, dường như Đinh Nhất không bị ảnh hưởng gì, không quan tâm đến mùi này, nhưng anh ta lại cau mày nói: “Mùi máu tươi nồng quá, nếu tôi đoán không lầm, có lẽ đây là hiện trường phân xác…”
Tôi thầm run rẩy, trong đầu xuất hiện từng hình ảnh phân xác cô Lưu. May mà Đinh Nhất nhanh chóng tìm được công tắc, cả căn phòng sáng bừng lên.
Lúc này tôi mới nhìn rõ toàn cảnh nơi này, không gian chỗ này rất rộng, ở giữa có một cây cột trụ lực, xung quanh tường có rất nhiều các loại dao lọc thịt cạo xương, đủ kiểu dáng.
Dưới sàn không lát gạch mà chỉ có một lớp xi măng, bên trên có một lớp nâu nâu, giẫm lên có cảm giác dinh dính rất khó chịu.
Đinh Nhất lấy dao quệt một ít lớp dính dính trên sàn, để trước mũi ngửi ngửi, sau đó nặng nề nói: “Là máu…”
Lòng tôi nặng nề, nhìn lớp dính dính dày như vậy, không biết phải tưới bao nhiêu mới đủ!
“Là máu gì…?” Tôi lo lắng hỏi.
Đinh Nhất quay sang nhìn tôi nói: “Là máu người.”
Trên kia và dưới này cứ như là hai thế giới vậy, nếu như trên đó là nhân gian, thì dưới này chính là Địa Ngục!
Tôi thở hắt ra, cố gắng giữ bình tĩnh, dựa theo tình hình phát triển của tình huống này, có lẽ tiếp theo chúng tôi có thể tìm được thứ gì đó khác! Dù sao chủ nhân của ngón út kia cũng chưa được tìm thấy.
Dưới tầng hầm này có hai cái tủ lạnh cực lớn, nhìn thấy nó khiến tôi liên tưởng đến cái tủ lạnh trong nhà Tôn Quảng Bân, bây giờ tôi không có can đảm mở nó ra.
Đinh Nhất lắc đầu, sau đó khẽ đi đến mở nắp tủ lạnh….
Tôi đứng từ xa hỏi anh ta: “Thế nào? Có phát hiện gì không?”
Đinh Nhất lắc đầu: “Bên trong trống rỗng, không có gì cả.”
“Không thể nào!” Tôi không tin nói.
“Thật, bên trong có nhiều vết máu lưu lại, nhưng không có thi thể…”
Nghe Đinh Nhất nói thế tôi mới yên tâm đi đến, thật ra nếu có thi thể thì tôi đã cảm nhận được trước tiên, chẳng qua tôi bị cái đầu cô Lưu ở nhà Tôn Quảng Bân dọa cho chết khiếp.
Tôi liên tục ghi hình, hơn nữa còn ngẫu nhiên nói một vài câu tường thuật: “Đây là hiện trường phanh thây tại nhà Tôn Vĩ Cách, hai chiếc tủ lạnh này mặc dù trống không, nhưng chắc chắn đã từng chứa….”
Tôi còn chưa nói hết lời, video đã bị cuộc gọi là gián đoạn, tôi thấy Bạch Kiện gọi đến, chắc có chuyện. Quả nhiên, Bạch Kiện trong điện thoại nói, đồng nghiệp theo dõi Tôn Vĩ Cách gọi điện báo hắn ta đang đến đây, bảo chúng tôi nhanh chóng rút lui.
Tôi và Đinh Nhất nhanh chóng ra ngoài, nhìn những vết máu người trên đất còn chưa khô hẳn kia, tôi mới hiểu được tại sao Tôn Vĩ Cách lại phải thay dép, vì như vậy mới không khiến máu người dính lên sàn trên….
Đinh Nhất nhanh chóng tắt đèn, xóa dấu vết, tôi nhìn cầu thang lên trên, mặc dù khoảng cách chưa tới 5 mét, nhưng lại chính là thông đạo giữa nhân gian và Địa Ngục…
Ra khỏi tầng hầm, tôi và Đinh Nhất cởi giày rồi chạy chân đất ra ngoài sân. Bạch Kiện thấy chúng tôi đều buộc giày lên cổ, buồn cười nói: “Cẩn thận như vậy sao? Cũng không bảo các anh đi ăn trộm thật mà!”
Tôi lôi giày trên cổ ném vào anh ta, sau đó tức giận nói: “Vì vụ án của anh mà tụi tôi mất hai đôi giày đấy.”
“Là sao?”
“Anh xem dưới đế giày là gì?”
Bạch Kiện lấy trong túi ống nghiệm ra một cái bông ngoáy tai, quét lên đế giày rồi cho vào ống nghiệm lắc lắc, tăm bông lập tức đổi màu.
Bạch Kiện giật mình: “Máu người! Cậu giẫm lên ở đâu?”
“Dưới tầng ngầm biệt thự, máu người đầy sàn…” Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng tôi lại sợ hãi.
Sau khi về đến cục cảnh sát, tôi đưa đoạn video quay lại trong nhà Tôn Vĩ Cách cho bọn Bạch Kiện xem, mặc dù trong tầng hầm chúng tôi không tìm thấy cái xác nào, nhưng dựa vào tình huống dưới này, khả năng cao đây là hiện trường phân xác.
Bây giờ chúng tôi đang chờ kiểm tra ADN chỗ máu dính dưới giày của chúng tôi, nếu như có máu của cô Lưu thì có thể chứng minh những giả thiết trước đó là đúng.
Kết quả có nhanh hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều, nhưng đáng tiếc, kết quả ADN không cho thấy mẫu máu đó là của cô Lưu, nhưng cũng không có nghĩa là không có thu hoạch gì.
Mặc dù trong những mẫu này không có ADN của cô Lưu, nhưng lại có ADN của một cô gái khác.
Là nạn nhân của một vụ mất tích nửa năm trước, có hai vợ chồng đến cục công an báo án, nói con gái bọn họ tên là Vệ Hồng Mai đã mất tích ba ngày.
Bình luận facebook