3 giờ chiều, trời nóng như lửa đốt, Triệu Lỗi vừa hớn hở lái xe vừa kể chuyện của Lưu Tư Minh, à giờ phải gọi là Phương Tư Minh, chủ yếu là chuyện mây mưa trăng gió của mẹ cậu ta.
Nghe nói mẹ Phương Tư Minh lấy ba đời chồng, càng về sau lại càng kinh khủng. Cha ruột của Phương Tư Minh là người chồng thứ hai, khi còn sống là phó Cục Giám định. Đáng tiếc sau này mắc bệnh ung thư, qua đời khi chưa được 50 tuổi.
Lúc đó Phương Tư Minh đang học trung học, thường thì phụ nữ đến tuổi này hiếm khi tái hôn. Nhưng không ngờ, mẹ Phương Tư Minh lại tái giá lần nữa, mà người chồng thứ ba này rất bí ẩn, nghe đồn đó là tình nhân cũ của bà từ hồi cách mạng văn hóa, thanh niên tri thức về nông thôn…
Xe đi đến chân Nam Sơn, hai bên quốc lộ thay đổi khác hẳn những con đường thông thường khác. Ven đường trồng cây ngô đồng của Pháp, mặc dù đang lên núi nhưng đường đi bằng phẳng. Nếu không biết đây là quốc lộ Nam Sơn, chắc tôi đã nghĩ mình đang ở vùng ngoại ô nước Pháp rồi! Chỉ nhìn mỗi con đường cũng có thể đoán được tài lực của ông chủ câu lạc bộ này rất mạnh!
Chạy không lâu, chúng tôi đã nhìn thấy khu nghỉ dưỡng tư nhân ở phía trước. Tôi xuống xe nhìn xung quanh, líu lưỡi nói: “Trông như kiến trúc ở châu Âu ấy.”
Triệu Lỗi khóa xe xong thì nói với tôi: “Đương nhiên, cậu đúng là quê mùa, bây giờ đang thịnh hành phong cách này đấy. Cậu nhìn đi, ngành kinh doanh chính là rượu vang, nên đương nhiên phải thiết kế theo phong cách châu Âu. Đi thôi, tụi nó đến hết rồi.”
Nghe cậu ta nói, tôi mới thấy ở ngoài có rất nhiều xe riêng, xem ra những bạn học này đều thành công hơn tôi nhiều lắm!”
Đi vào cửa chính là lối dẫn vào rừng, khoảng cách từ cửa đến khuôn viên cũng phải hơn 500m. Khi trời dần ngả về Tây, hẹn người đẹp đến đây tản bộ, chỉ nghĩ thôi mà tôi cũng thấy lãng mạn rồi. Chủ nghĩa tư bản đúng là dễ khiến người ta xa ngã mà!
Đi hết đoạn đường, tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ vang vọng. Tôi và Triệu Lỗi đi tới đó, thấy hơn 20 người cả nam lẫn nữ đang ngồi quanh bàn tròn uống vang đỏ, trò chuyện trên trời dưới biển.
“A, Trương Tiến Bảo đến rồi.” Một người phụ nữ mang bầu đứng lên, cười nói vẫy tay với chúng tôi.
Mọi người nghe thế đều quay lại, dù sao cũng chưa từng được chú ý nhiều như vậy, nên mặt tôi hơi nóng lên. Triệu Lỗi thì coi như không, dù sao da mặt cậu ta cũng dày từ hồi đó đến giờ rồi.
Nhìn người mang thai trước mặt, tôi thật sự không liên tưởng được cô ấy với Triệu Hiểu Tiêu nhỏ nhắn đáng yêu ngồi cạnh mình trước kia. Tôi đi nhanh tới chỗ cô ấy: “Triệu Hiểu Tiêu? Thật không ngờ người động chút là khóc đòi mẹ kêu cha trước kia như cậu…”
Triệu Hiểu Tiêu đấm nhẹ tôi một cái, cười duyên nói: “Này, tôi cũng không có đi phẫu thuật thẩm mỹ nhá. Mấy năm nay cậu thế nào rồi? Lấy vợ chưa?”
Tôi cười ngượng: “Lấy vợ à? Tới bạn gái tớ còn chưa có đây, kết hôn với quỷ à!”
“Tiến Bảo, tên nhóc cậu chẳng để ý gì ai hết! Vừa đến đã lo nói chuyện với bạn nữ rồi!”
Tôi nhìn lại, người nói chuyện là một anh chàng cao gầy, nghĩ mãi mới nhớ ra cậu ta tên Tống Đại Trí. Năm đó tôi còn cười nhạo cậu ta là Bàn Đầu Đà trong Lục Đỉnh Ký, vì chuyện này mà đánh nhau với cậu ta rất nhiều. Không ngờ mấy năm trôi qua mà thân hình cậu ta chẳng thay đổi chút nào.
Thế là tôi cười nói: “Này Đại Trí, cậu có bí quyết gì mà bao năm rồi vẫn giữ được vóc dáng như vậy thế? Có thể chia sẻ với mọi người một chút, để chúng tớ cũng thon thả với!”
“Đúng đó, đúng đó, Tống Đại Trí, sao cậu có thể vô lương tâm như vậy, ăn mãi không béo!” Mấy bạn học nữ đều ồn ào nói.
Tống Đại Trí trợn mắt nhìn tôi, “Làm sao? Đến bây giờ cậu vẫn ghen tỵ với thân hình của tôi hả? Có khi nào là thầm mến tôi từ lâu rồi không?” Cậu ta vừa nói xong, tiếng cười vui vẻ vang lên.
“Tôi khinh. Có muốn thì cũng phải là thầm mến hoa khôi lớp mình. Có phải không hoa khôi?” Tôi quay sang nói với người đẹp nóng bỏng ngồi cạnh Tống Đại Trí.
Cô ấy không ngờ tôi lại chuyển chủ đề về phía mình, hơi sững lại rồi cười khanh khách nói: “Lớp mình hoa khôi thì nhiều lắm, tớ đâu phải hoa khôi của lớp chứ…” Tuy cô ấy nói vậy, nhưng lại có ý khoe khoang.
Trong lúc tôi và đám bạn đang cười vui vẻ buôn chuyện tào lao, thì một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía xa. Tôi quay lại, đối diện là một nụ cười chuẩn đẹp trai, trong lúc bất ngờ, tôi không nhận ra đó là ai.
Triệu Lỗi nhìn vẻ mặt ngu ngốc của tôi thì nói nhỏ: “Đó là Phương Tư Minh.”
Tôi kinh ngạc liếc nhìn Triệu Lỗi, đây là Phương Tư Minh à? Sao có thể thay đổi lớn như vậy chứ! Cậu ta hồi đó gầy nhòm, còn cao chưa tới 1m7.
Nhớ có một lần, không biết cậu ta có tranh chấp gì với một bạn nữ bên điền kinh, người kia chỉ đẩy một cái mà cậu ta đã té bệt xuống đất. Sau đó tôi và Triệu Lỗi phải đi nói chuyện mãi bạn nữ kia mới đến xin lỗi cậu ta.
Phương Tư Minh thấy tôi im lặng nhìn cậu ta cả buổi, thì bắt tay tôi rồi nói: “Sao thế, bạn học cũ, không nhận ra tớ à?”
Giọng nói của cậu ta cũng thay đổi, dù vẫn loáng thoáng nhận ra giọng nói trước kia, nhưng bây giờ lại trầm ấm hơn.
Tôi bắt tay cậu ta nói: “Tiểu Minh! Cậu bây giờ... con mẹ nó đẹp trai thật đấy!”
Mọi người nghe xong đều cười, có người gọi đùa Phương Tư Minh bây giờ đúng là “Kim cương vương lão ngũ.”!
Sau khi mọi người đều ngồi xuống, nhân viên phục vụ cầm hai bình rượu vang tới. Triệu Lỗi nói với mọi người: “Nào nào nào, mọi người nếm thử rượu này nhé? Thế mà ông chủ còn lấy rượu quý cất kĩ mang ra cho chúng ta đấy.”
Thật ra tôi chẳng am hiểu mấy loại rượu vang này, nên tốt nhất vẫn là không nói chuyện nhiều, nếu không sẽ mất mặt. Tôi liếc thấy Phương Tư Minh cầm ly rượu lắc nhẹ, ngửi rồi mới nhấp một ngụm.
Thế là tôi liền trông mèo vẽ hổ học theo, nhưng vừa uống một ngụm thì chỉ thấy vừa chua vừa chát, chẳng có gì ngon. Nhưng mọi người lại vừa uống vừa gật gù, như rượu ngon thật vậy.
Sau khi ăn cơm trưa, Triệu Lỗi sắp xếp phòng nghỉ cho mọi người, sau đó có hoạt động ở vườn nho. Tối nay mọi người sẽ ở lại đây một đêm, đã nhiều năm không gặp lại, chúng tôi cũng muốn nhân cơ hội này nói chuyện nhiều một chút.
Bình luận facebook