Rời khỏi cục công an, tôi bảo Đinh Nhất lái xe tới nhà chú Lê. Đến nơi, tôi kể cho chú ấy nghe toàn bộ sự việc lấy được từ chỗ Bạch Kiện. Sau khi nghe xong, sắc mặt chú trầm hẳn xuống, mãi không nói câu nào.
Tôi thấy sắc mặt chú không tốt thì thở dài nói: “Không được thì chúng ta đành phải nhả chỗ tiền này2ra vậy…”
Chú Lê lắc đầu: “Tình hình bên trong tòa nhà đó xem ra khá phức tạp, sáu mươi vạn này cũng không dễ kiếm rồi!”
“Vậy ý của chú là gì? Chúng ta có rút lui hay không?” Tôi không hiểu lắm nên hỏi.
Chú Lê nói với vẻ rất chắc chắn: “Đương nhiên không thể rút lui được rồi! Thế chẳng phải là tự đập bảng hiệu của mình5à?”
“Ngô Khải Công cũng không phải người ở đây, có làm sao đâu!” Tôi cảm thấy cũng không quan trọng lắm nên nói.
Nhưng chú Lê lại sầm mặt: “Cháu thì biết cái gì! Cậu ta được một mối khách cũ giới thiệu tới, nếu chúng ta từ chối không nhận nữa thì việc tổn thất tiền bạc là chuyện nhỏ, đến lúc đó cậu ta về Sơn Tây rao6chú không giải quyết được chuyện này, vậy thì uy tín của chú sẽ bị hạ thấp xuống, đến lúc đó tổn thất không phải chỉ là một chút tiền thôi đâu!”
Tôi nghe xong, thấy chẳng phải vẫn bởi vì tiền à? Đúng là lão già mê tiền! Tôi đành tỏ vẻ không sợ gì cả, nói với chú Lê: “Người xưa thường nói, cầu phú quý trong nguy5hiểm! Nếu chúng ta đã muốn ăn phần tiền này thì phải chịu chút hiểm nguy thôi…”
Chú Lê bình tĩnh nhìn tôi và Đinh Nhất cả buổi mới nói sâu xa: “Vậy chúng ta đành nhận phần hiểm nguy này vậy…”
Sáng sớm hôm sau, chú Lê nói với Ngô Khải Công là chúng tôi muốn có chìa khóa của tất cả các tầng trong tòa nhà, chúng tôi chuẩn3bị đến tòa nhà đó để điều tra tình hình thực tế. Nhưng trước khi đi tôi còn một nghi vấn, là cái vị ông chủ họ Hồ trước kia thật sự bởi vì quá nhiều nhân viên phục vụ bị dọa sợ nên mới lấp kín tầng hầm à?
Tôi nói suy nghĩ của mình cho chú Lê, ông ấy cũng trầm tư thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định cho người đi tìm ông chủ họ Hồ kia, dù sao bây giờ ông ta cũng đã bán tòa nhà đi rồi, hẳn là có thể nói một số chuyện lúc trước.
Ngờ đâu tính toán của chúng tôi không dùng được, tuy chú Lê đã tìm được ông chủ họ Hồ kia, nhưng ông ta cũng không thể trả lời bất cứ vấn đề gì cho chúng tôi biết, bởi vì lúc này ông ta đang ở trong bệnh viện tâm thần.
Để an toàn, ba chúng tôi quyết định đến bệnh viện tâm thầm thăm ông ta. Nhưng khi đến nơi, bác sĩ lại từ chối không cho chúng tôi gặp, bác sĩ nói nơi này không phải là bệnh viện bình thường, không phải ai cũng có thể vào thăm bệnh được, chỉ có người giám hộ mới có quyền được vào thăm.
Chúng tôi đành phải dúi cho bác sĩ một cái phong bì, để anh ta cho chúng tôi số điện thoại của người giám hộ, chính chúng tôi sẽ tự đi liên hệ. Dù gì cũng là nói chuyện với một người tỉnh táo bình thường, chắc sẽ tốt hơn so với việc nói chuyện với một người điên!
Người giám hộ này là Hồ Chí Cường, hắn nói mình là cháu của bệnh nhân, khi chúng tôi gọi điện thoại nói muốn gặp mặt, hắn ta tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn.
Cuối cùng chú Lê đành phải trầm giọng nói với hắn: “Các người bán tòa nhà ma đó cho người khác, không sợ người ta trả thù à?”
Lần này thì Hồ Chí Cường im ngay, tôi biết thừa chú Lê đang lừa hắn, bởi vì lúc trước Ngô Khải Công đã từng đến tìm công ty môi giới, nói muốn biết chủ của tòa nhà này là ai?
Nhưng bên môi giới lại nói bọn họ đã ký hợp đồng ủy thác với chủ tòa nhà, công ty có toàn quyền xử lý công việc mua bán lần này và chủ tòa nhà cũng yêu cầu bên công ty phải giữ bí mật thân phận của bên bán, vì thế mà nhân viên của bên công ty môi giới không chịu nói chủ tòa nhà này là ai.
Bị chú Lê lừa, Hồ Chí Cường đành phải đồng ý gặp chúng tôi một lần…
Chúng tôi hẹn hắn ở một quán trà trong tòa cao ốc cách đó không xa, tên này vừa vào cửa là tôi nhận ra ngay, vì sắc mặt hắn rất xấu!
Hắn ngồi xuống xong, tôi cũng không nói vòng vo mà bảo luôn vị ngồi bên cạnh tôi là Lê đại sư, một thầy pháp, lần này chúng tôi muốn vào trong tòa nhà để thanh trừ hết tà ma bên trong, cho nên mới muốn gặp hắn để tìm hiểu tình hình cụ thể, hy vọng hắn có thể kể ra hết, như thế cũng có thể giúp giảm nhẹ tội lỗi của hắn!
Hồ Chí Cường nghe xong cũng cảm thấy oan ức: “Việc này đâu thể trách tôi được, ông chú nhà tôi lúc trước cũng vì tham rẻ mà mua nó, mở khách sạn xong buôn bán ế ẩm chưa nói, còn thường xuyên xảy ra chuyện quái dị. Về sau chú ấy cũng từng đi tìm cao nhân đến xem, nhưng người ta tới xem rồi nói tòa nhà này quá xui xẻo, bên trong có quá nhiều oan hồn bị nhốt, đặc biệt là tầng hầm dưới lòng đất! Chỉ sợ để thời gian dài sẽ xảy ra chuyện! Ông ta bảo chú tôi mau chóng ngừng việc kinh doanh, nhưng ông chú nhà tôi xót tiền, nói thế nào cũng không chịu đóng cửa, kết quả là… thật sự đã xảy ra chuyện!”
Sau đó Hồ Chí Cường kể hết cho chúng tôi nghe, tôi nghe xong cũng thầm cảm thấy may mắn, may mà chúng tôi đi tìm hiểu trước, nếu không cứ tùy tiện đi vào đó thì ngay chính chúng tôi cũng sẽ xảy ra chuyện!
Thì ra lúc vị cao nhân kia đề nghị chú của Hồ Chí Cường tạm thời ngừng việc kinh doanh, nhưng ông ta không nghe mà vẫn tiếp tục, sau đó không bao lâu thì xảy ra một chuyện khiến ai cũng phải rùng mình…
Chú của Hồ Chí Cường lúc về già mới có con, cho nên ông ta rất chiều con mình. Cậu em họ này của Hồ Chí Cường năm nay vừa mới lên cấp hai, đang ở thời kì nghịch ngợm, vừa nghe nói khách sạn nhà mình có ma thì nhất định bắt cha mình phải đưa đến đó xem thử.
Chú của Hồ Chí Cường không khuyên được con, đành phải đồng ý đưa con trai đến khách sạn chơi một ngày, nhưng ông ta dặn đi dặn lại nhiều lần là con trai không thể tự ý đi xuống hầm một mình! Nhưng đứa trẻ mười mấy tuổi có tính tò mò rất cao, người lớn càng cấm thì nó càng muốn thử…
Hôm đó, chú của Hồ Chí Cường đưa con trai đến vào buổi sáng, định sáu giờ tối sẽ đưa nó về, trong lúc nó ở đây sẽ để một nhân viên phục vụ theo sát. Nhưng không ngờ con trai của ông ta vừa đến khách sạn lại không như những gì ông ta đã nghĩ, ban đầu thằng bé cũng không đi lung tung, chỉ ngồi chơi trong văn phòng của cha nó.
Ông ta nghĩ rằng con trai mình chỉ thích đùa giỡn, chắc sẽ không chạy lung tung! Thế nên ông yên tâm đi làm chuyện của mình. Nhưng đến tối, khi ông ta chuẩn bị đưa con trai đi ăn cơm thì phát hiện trong phòng làm việc không còn ai cả!
Lúc ấy chú của Hồ Chí Cường cuống cuồng cả lên, ông ta chỉ có duy nhất một đứa con trai bảo bối, thằng bé không thể xảy ra chuyện gì được! Nếu ở chỗ khác, một đứa bé choai choai như vậy chạy ra ngoài chơi, ông ta sẽ không quá lo lắng, nhưng nó lại đang ở trong tòa nhà quá quỷ dị này, ông ta càng nghĩ càng hoảng hốt, cảm thấy rất hối hận khi đưa con trai đến đây chơi.
Ông ta vội vàng gọi tất cả nhân viên trong khách sạn đến giúp đỡ tìm người, nhưng mọi người tìm từ trên xuống dưới đều không thấy tung tích con trai ông chủ đâu.
Cuối cùng có người nói, có phải cậu bé ham chơi xuống tầng hầm không! Chú của Hồ Chí Cường nghe xong thì đờ người, vội vàng mang theo tất cả đàn ông trong khách sạn xuống tầng hầm…
Mọi người chạy xuống tầng hầm thì thấy con trai của ông chủ đang ngồi yên trên đất, không có phản ứng gì cả. Chú của Hồ Chí Cường cuống quýt chạy tới xem, phát hiện ngoài việc trên người con trai có rất nhiều đất thì không bị thương ở chỗ nào cả, lúc này ông mới cảm thấy yên lòng.
Bình luận facebook