Tối hôm đó, tôi đang ở nhà rảnh rỗi không có việc gì! Đột nhiên nhận được điện thoại của Bạch Kiện, hẹn tôi và Đinh Nhất đi uống rượu.
Tôi nghe giọng nói của anh ta thì biết chắc chắn là có chuyện, nên mặc quần áo ra ngoài với Đinh Nhất.
Lúc này gần đến Tết, gió Bắc tháng mười hai thổi vù vù, vừa bước chân ra khỏi cửa, tôi đã bắt đầu càu nhàu2Bạch Kiện, đúng là chọn được ngày lành để uống rượu.
Đến nơi còn phát hiện cái quán đồ nướng này bị gió lùa xung quanh. Nhưng cũng tốt, nơi này thích hợp cho những người dân bình thường đến ăn thịt xiên nướng.
Tôi vừa ngồi xuống đã thấy Bạch Kiện khắc khổ đi đến, nhìn hình dáng như có mối thù sâu đậm lắm, liền nói đùa: “Ái chà chà đội trưởng Bạch, ngài bị ai5bóc lột thế?”
Bạch Kiện cười khổ: “Tùy thời tùy chỗ lúc nào anh cũng là giai cấp bị bóc lột…”
Nói xong anh ta gọi nhân viên phục vụ, kêu bia và thịt xiên nướng. Tôi thấy anh ta gọi nhiều như thế, vội nói: “Đội trưởng Bạch, tửu lượng của em không tốt, nếu muốn thì anh uống với Đinh Nhất đi!”
Bạch Kiện khinh bỉ nhìn tôi, sau đó gọn gàng mở một chai bia rót6đầy cốc, rồi mới rót cho mình một cốc đầy, bưng lên uống một hớp.
Tửu lượng của Bạch Kiện tôi biết, tuy không đến mức ngàn chén không say, nhưng chỗ bia kia anh ta uống hết cũng không coi là nhiều.
Nhưng nhìn anh ta cứ từng cốc từng cốc, uống mãi không nói gì, tôi vội ngăn lại nói: “Đội trưởng Bạch, đội trưởng Bạch! Từ từ hãy uống, chúng ta đã lâu không gặp,5anh không có chuyện gì muốn nói với tôi à?”
Anh ta nghe tôi nói thì thả cốc bia trong tay xuống: “Hôm nay anh đến tìm hai cậu cũng không có chuyện gì, thời gian này anh không bận lắm nên muốn tụ họp với các cậu thôi.”
Tôi biết đây là nói dối, từ khi tôi quen anh ta đến nay, trong từ điển của anh ta làm gì có hai chữ rảnh rỗi! Nhưng tôi3vẫn bê cốc bia lên nói: “Anh đừng nói chuyện linh tinh, tôi còn không hiểu anh sao? Có chuyện anh không biết có nên nói với bọn tôi hay không đúng không?”
Bạch Kiện ngạc nhiên, có lẽ bị tôi đoán đúng rồi, tôi cười nói: “Với quan hệ của chúng ta, bây giờ anh có nói anh là tội phạm bị truy nã, tôi cũng sẽ lấy tiền cho anh đi trốn, anh cứ nói đi?”
Cũng không biết do rượu hay do câu nói của tôi, mặt anh ta đỏ ửng: “Nào nào nào, uống rượu trước đã, tí đến nhà cậu nói tiếp!”
Tôi biết ngay là có việc! Cùng anh ta tiếp tục uống rượu, đến khi ăn hết thịt nướng trên bàn anh ta mới đứng dậy tính tiền rồi về nhà chúng tôi.
Về đến nhà, tôi đi làm ba cốc trà giải rượu, nhìn anh ta mơ màng nằm trên sô pha, không biết hôm nay anh ta có thể nói rõ chuyện gì với chúng tôi hay không.
Bạch Kiện cũng không khách sáo, thấy tôi bưng trà lên tự mình rót một chén, sau đó ừng ực uống sạch, tôi nhìn điệu bộ của anh ta có lẽ vẫn chưa uống đủ. Nên tôi lại rót thêm một cốc nữa đặt trước mặt anh ta, sau đó cười nhạo: “Lần sau có chuyện gì thì đến thẳng đây nói chuyện, đừng giả vờ giả vệt ra ngoài uống rượu nữa!”
Bạch Kiện cười ha ha nói: “Bình thường tụi anh làm việc kết giao bạn bè đều như vậy nên thành quen, có điều cậu yên tâm sẽ không có lần sau đâu!”
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ, nhìn bộ dạng của anh ta thế này, có lẽ phải ở lại nhà tôi rồi, nên tôi cũng không vội, tự rót một chén trà, uống một hớp nhỏ rồi nói: “Được rồi, bây giờ không có người ngoài, anh muốn nói gì cứ nói! Dù là chuyện gì tôi cũng sẽ giữ bí mật.”
Bạch Kiện vuốt mặt, cố gắng để suy nghĩ của mình rõ ràng, sau đó mới kể lại cho chúng tôi nghe chuyện cũ nhiều năm trước anh đã trải qua…
Lúc đó Bạch Kiện vẫn đang làm ở một đội điều tra nhỏ, vẫn còn ngựa non háu đá, điều tra án đều dùng nhiệt huyết không động não, nên thường gây tai họa cho đội.
Đội trưởng lúc đó cũng không ít lần gánh trách nhiệm thay cho anh, sau này anh ta được điều về đội điều tra dưới tay của Mã Bình Xuyên. Mã Bình Xuyên lúc bấy giờ là nhân vật nổi tiếng trong giới cảnh sát, mặc dù lúc đầu bị coi là phạt với Bạch Kiện nhưng thật ra đó là sự ưu ái của lãnh đạo đối với anh ta.
Sau khi đi theo Mã Bình Xuyên mấy năm, Bạch Kiện đã học được thế nào là phá án, thế nào là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, không còn hung hăng như trước đây nữa. Bảy năm trước, Mã Bình Xuyên vì điều tra một vụ án góp vốn làm ăn phi pháp bị liên lụy, tạm thời bị cách chức thẩm tra.
Nhưng trong lúc anh ấy bị cách chức chờ thẩm tra thì lại đột nhiên mất tích!
Vụ án lúc đó có rất nhiều người bị hại, có nhiều người số tiền cả đời tích góp đều bị lừa hết, thậm chí cuối cùng còn kéo theo cả già trẻ cùng uống thuốc tự sát.
Nhưng cuối cùng kết quả điều tra là vì Mã Bình Xuyên không làm tròn trách nhiệm và biển thủ công quỹ, mười triệu tiền phi pháp thu hồi được không cánh mà bay. Mặc dù bản án lúc đó đã tuyên cáo với người ngoài là đã phá xong, nhưng người bị hại, bị lừa tiền và Mã Bình Xuyên lại cùng nhau biến mất, không có tin tức gì khác.
Người khác không hiểu rõ Mã Bình Xuyên, nhưng Bạch Kiện lúc đó theo anh ấy nhiều năm, lại là do một tay anh ấy đào tạo nên. Nên với sự hiểu biết của anh ta về Mã Bình Xuyên, có đánh chết anh ta cũng không tin anh Mã ôm mười triệu kia trốn đi.
Hơn nữa, lúc đó vợ Mã Bình Xuyên là Thẩm Lan đã mang thai tám tháng sắp sinh, anh ấy sao có thể bỏ vợ con mình mà đi được?
Suốt thời gian sau đó, Bạch Kiện và Thẩm Lan đều tin rằng Mã Bình Xuyên có nguyên nhân bất đắc dĩ nên mới biến mất, nhất định không phải là ôm tiền bỏ trốn!
Nhưng thời gian trôi đi, vẫn không có thông tin gì về Mã Bình Xuyên, điều này khiến cho Bạch Kiện và Thẩm Lan không thể không hoài nghi Mã Bình Xuyên đã bị hại chết.
Trong bảy năm này, Bạch Kiện không từ bỏ việc tìm kiếm sư phụ, hơn nữa còn thường xuyên thăm nom mẹ con Thẩm Lan. Hai năm trước anh ta còn cùng Thẩm Lan đưa tiễn người mẹ tám mươi tuổi của Mã Bình Xuyên, thay anh ấy làm tròn trách nhiệm của người con trai.
Tôi nghe Bạch Kiện nói đến đây, nghi ngờ hỏi anh ta: “Anh khẳng định Mã Bình Xuyên đã chết rồi?”
Bạch Kiện chắc chắn: “Trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, là đội trưởng đội điều tra có tiền đồ xán lạn, chẳng lẽ chỉ vì mười triệu mà bỏ hết, chạy trốn đến tận đẩu tận đâu sao?”
“Là mười triệu đấy! Đối với nhiều người, số tiền này có sức mê hoặc rất lớn! Nhiều người cả đời cũng không kiếm ra được…” Tôi thành thật nói.
Bình luận facebook