Mẹ Tiểu Đông tinh mắt lập tức nhận ra ngay đây là chiếc giày vải của con mình, bà ấy như phát điên chạy tới chỗ đó gạt tuyết ra…
Dì Kim kia thấy cảnh này thì mềm nhũn, ngất đi luôn.
Sau đó, cảnh sát bới trong đống tuyết ra thi thể đã cứng ngắc của Tiểu Đông, mẹ2của Tiểu Đông thấy xác con mình thì cũng hôn mê bất tỉnh, cuối cùng hai cảnh sát đành phải gọi 120 đến đưa hai người phụ nữ bị ngất vào bệnh viện.
Từ khi dì Kim tỉnh lại trong bệnh viện thì không hề nói một lời nào, bà ta làm ra vẻ lợn chết không sợ nước5sôi. Người ở bên cộng đồng còn phải phái người đi chăm sóc đứa con trai Tiểu Vĩ của bà ta, lo cơm ngày ba bữa.
Nhưng hai mẹ con nhà này không hề cảm kích người khác, đặc biệt là Tiểu Vĩ, anh ta còn cho rằng tất cả đều tại cảnh sát hết, nếu không phải họ6bắt mẹ của anh ta đi thì cũng chẳng cần những người này phải lo cho mình!
Nếu đây chỉ là một vụ án bình thường thì cảnh sát cũng chẳng có cách gì với người hiềm nghi là người già và người tàn tật cả. Nhưng đây lại là án giết người, nạn nhân còn là một đứa5trẻ chưa đến năm tuổi. Nếu như chỉ vì mẹ con nhà dì Kim này là kẻ yếu mà pháp luật tha, thì họ phải ăn nói sao với cha mẹ của Tiểu Đông phía bên kia đây?
Sau đó, căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi, nguyên nhân cái chết của Tiểu Đông là do não3bộ bị chấn động mạnh dẫn đến chảy máu não, nếu lúc ấy cứu kịp thời thì đứa trẻ vẫn còn hy vọng sống…
Sau khi xuất viện, dì Kim bị đưa ngay vào trại tạm giam của cảnh sát, bà ta không hề hé răng nói lời nào về lý do ngày hôm đó đánh chết Tiểu Đông rồi đem về chôn xác ngay trong nhà. Phía cảnh sát hầu như đã dùng mọi thủ đoạn để thẩm vấn, hơi hung ác một chút thì bà già kia giả vờ ngất, làm cảnh sát lại phải đưa bà ta đến bệnh viện.
Cuối cùng, thực sự không còn biện pháp nào nữa, cha của Tiểu Đông phải đến tìm chú Lê, hỏi xem chú ấy có cách gì không? Chú Lê cũng vò đầu bứt tai chẳng nghĩ ra được gì cả. Bà già này ỷ vào việc mình “lớn tuổi” mà chơi trò xỏ lá, gặp phải một người già vô lại như thế này, ai cũng phải bó tay…
Tôi ở bên cạnh ngồi nghe, sau đó cười nói với cha của Tiểu Đông: “Thế này đi, chú thử đi hỏi thăm xem thời gian nào dì Kim kia lại đến bệnh viện, sau đó cháu sẽ nghĩ cách gặp bà ta một lần để khuyên nhủ…”
Chú Lê nhìn tôi và nói: “Có được không? Đến cảnh sát cũng không động được vào bà già này, có khi chỉ uổng công…”
Tôi cười: “Cảnh sát không dám hỏi là bởi vì bọn họ không biết tình hình lúc Tiểu Đông chết, nhưng cháu không như thế, cháu thật sự đã nhìn thấy cảnh đó.”
Đáng lý ra với tình huống của bà già này, thì bên phía cảnh sát sẽ không đồng ý cho cha mẹ của Tiểu Đông đến gặp bà ta, vì một khi xảy ra chuyện gì thì chẳng ai gánh nổi trách nhiệm cả. Nhưng bà già này cứ hai, ba hôm lại chạy tới bệnh viện, giày vò bên phía cảnh sát đến mức họ cũng chẳng biết phải làm thế nào. Thế nên khi đưa bà ta vào bệnh viện kiểm tra, họ cũng không giám sát chặt chẽ, bà ta cũng bảy mươi tuổi rồi, còn có thể chạy trốn được à?
Thế là tôi nhân dịp này tới bệnh viện làm một lần “bất ngờ gặp mặt” với dì Kim…
Lúc ấy bà ta đang nằm nhắm hờ mắt trên giường bệnh trong phòng cấp cứu, còn tôi giả vờ tới thăm bệnh, đẩy cửa đi vào. Chắc các bác sĩ cũng biết bà già này đang giả vờ nên sắp xếp để bà ta nằm giường trong cùng, sau đó dùng rèm vải ngăn cách với các bệnh nhân khác.
Tôi nhìn xung quanh, thừa dịp bác sĩ và y tá đều đang bận rộn lén chui vào trong rèm vải. Dù bà Kim nhắm hờ mắt nhưng vẫn thấy tôi đi vào, bà ta chỉ giả vờ khó chịu mà không dám mở mắt ra nhìn tôi.
“Dì Kim… dì tin vào nhân quả không?” Tôi nhìn bà ta rồi lạnh lùng nói.
Bà Kim nghe tôi nói thì trợn mắt lên: “Ai bảo mày vào đây? Mày đi ra ngoài! Không thì tao hô lên cho người ta vào bây giờ!”
“Hô đi! Giọng càng to càng tốt, để mọi người xung quanh đều biết bà giả bệnh lừa gạt cảnh sát như thế nào!”
“Mày!” Bà Kim lấy tay che ngực, không nói nên lời.
Tôi thấy thế thì bèn thở dài, nói: “Dì Kim à, tôi khuyên bà vẫn nên tỉnh táo lại đi, giữ lại một chút sức nghe tôi nói hết lời, bà không muốn biết… vì sao tôi lại biết thi thể của đứa bé ở ngay trong sân nhà bà à?”
Bà ta trợn trừng mắt nhìn tôi, không nói câu nào.
Tôi mỉm cười, nói tiếp: “Đó là bởi vì tôi nhìn thấy! Tôi chẳng những trông thấy bà dùng xẻng xúc tuyết đánh chết thằng bé như thế nào, mà còn chứng kiến bà xúc từng xẻng tuyết giấu xác thằng bé đi nữa…”
Mặt bà Kim bắt đầu trở nên vàng như nến, bà ta giật mình nhìn tôi: “Không thể nào! Khoảng thời gian kia làm gì có ai!”
“Ha ha… không có người nào hết, nhưng ba mươi Tết có rất nhiều cô hồn dã quỷ! Là bọn họ nói cho tôi biết đấy, họ nói thằng bé kia mắng bà vài câu, bà bèn cầm xẻng lên đánh chết nó!”
“Mày nói bậy... Mày nói bậy!” Bà Kim nói với vẻ mặt hung tợn.
“Tôi có nói bậy hay không chẳng phải chính bà biết rõ hay sao? Đúng là đứa bé kia không đúng, không được người lớn giáo dục tốt, không biết tôn trọng người già, càng không biết tôn trọng thành quả lao động của người khác. Nhưng cái đó có thể trở thành lý do để bà giết nó à? Bà thử đổi chỗ mà suy ngẫm lại xem, nếu hôm nay là con trai Tiểu Vĩ của bà ở nhà không ai chăm sóc, người bên cộng đồng sẽ bởi vì bà là tội phạm giết người mà mặc kệ anh ta, để anh ta chết đói thì sao?!”
Bà Kim bị tôi bức đến mức tức điên, nếu bà ta có bệnh tật gì thì chắc lúc này đã bị tôi làm cho tức đến tái phát rồi. Đáng tiếc là xương cốt của bà già này cứng rắn, nếu không thì đã không đủ sức nhấc xẻng lên đập chết Tiểu Đông rồi!
Tôi biết đứa con trai mới là điểm yếu của bà ta, nên tiếp tục lấy con trai bà ta ra làm mồi dụ: “Giả sử như hôm nay là con trai bà làm chuyện xấu rồi bị người ta đánh chết thì bà sẽ thế nào? Chẳng lẽ bởi vì đối phương là kẻ yếu nên bà sẽ tha thứ cho hắn ư? Tôi tin chắc bà sẽ không như thế, bà chẳng những không tha cho hắn, mà còn nghĩ trăm phương nghìn kế khiến hắn chết để báo thù cho con của mình nữa cơ! Tôi nói có đúng không?”
Nghe đến đó, cơ thể bà Kim đã bắt đầu run rẩy liên tục, có lẽ bà ta đang nghĩ đến người con trai tàn tật của mình, nếu cha mẹ của Tiểu Đông trút hết tất cả oán giận lên người nó thì…
“Đều là lỗi của tôi! Con trai tôi không liên quan gì cả, nó không biết gì hết, nó đã đủ thảm rồi! Đừng đi tìm nó mà! Tôi cầu xin các người!” Bà Kim kích động nói với tôi.
Tôi thở dài: “Bà có nói với tôi những lời này cũng vô dụng! Người chết không phải là con của tôi, bà cũng đã gặp cha mẹ của đứa bé kia rồi. Một đứa trẻ mới bốn tuổi rưỡi, đúng độ tuổi được cha mẹ yêu thương nhất, nhưng lại phải chết trên tay bà. Nếu bà có thái độ thành khẩn nhận tội và đền tội thì không nói, nhưng đến bây giờ bà vẫn còn có thái độ này, bà nói xem bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”
Bà Kim khóc ầm lên, chắc bà ta đang rất hối hận về chuyện mình đã làm, nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi…
Bình luận facebook