Hiệu quả của thuốc mê chưa hết nên chúng tôi đành phải ôm Kim Bảo trên quãng đường trở về. Oắt con này ngủ một mạch đến tận tối mịt mới tỉnh dậy hẳn, trước lúc đó nó cũng tỉnh hai lần, quay ra nhìn chúng tôi đầy ai oán rồi lại gục đầu ngủ tiếp.
Buổi tối, vì muốn bồi bổ cho Kim2Bảo “mất máu quá nhiều” mà tôi cố ý làm cho nó hai quả trứng gà. Không ngờ nó chẳng biết ơn, không thèm nhìn tôi lấy một cái. Chắc oắt con này bị chúng tôi lừa đi làm giải phẫu nên không vui rồi.
Mấy ngày sau đó càng thê thảm, nó luôn ỉu xìu cúi đầu, mặc dù vết thương đã được5rút chỉ nhưng tôi luôn có cảm giác nó không còn hăng hái như trước nữa. Thế là hai ngày nay, tôi và Đinh Nhất vì muốn cho Kim Bảo khôi phục lại cảm xúc như lúc ban đầu mà đưa nó đi dạo khắp nơi, còn dẫn nó tới những chỗ mà bình thường chưa từng đi qua.
Một chiều nọ, chúng tôi6đưa Kim Bảo đến khu Bích Quế cách nhà không xa, vì ở đó có một khu vui chơi chuyên dành riêng cho thú cưng. Nhưng khi đến nơi xem thì thấy, ở đây hầu như chỉ để dành cho mèo chơi mà thôi, thế là chúng tôi mất hứng đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, Kim Bảo mới vừa rồi còn ủ5rũ, đột nhiên giống như phát hiện ra cái gì đó, nó giật thoát được sợi dây trong tay tôi rồi chạy thục mạng về phía Đông của khu chung cư.
Nhìn tốc độ của Kim Bảo mà tôi sợ hết cả hồn! Vừa nãy tôi hơi khát nên Đinh Nhất đã đi đến trước cửa khu chung cư mua nước cho tôi rồi,3với tốc độ của tôi thì có dùng hết sức để chạy đuổi theo cũng khó mà bắt kịp được!
Hầu hết số chó bị lạc mất đều trong trường hợp như thế này, vì thế mà tôi nôn nóng vừa chạy theo phía sau vừa gọi: “Kim Bảo mau về đi! Kim Bảo!”
Nhưng con chó nhỏ này như bị uống nhầm thuốc, nó không quay đầu lại mà càng chạy thật nhanh về phía trước, còn tôi ở phía sau đuổi theo nó suýt hụt hơi… Tôi phát hiện khoảng cách giữa mình và Kim Bảo càng lúc càng xa, tôi không thể làm gì hơn là đành phải gọi điện thoại cho Đinh Nhất, vừa nói vừa thở không ra hơi: “Anh… anh nhanh… Nhanh chạy về cửa phía Đông khu chung cư! Kim Bảo đang chạy về bên đó!”
Tắt điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn lên thì nào còn bóng dáng của Kim Bảo nữa! Lúc ấy lòng tôi thật sự nóng như lửa đốt, vừa nghĩ tới chuyện trên mạng ngày nào cũng nói những chú chó lạc hầu như đều bị người ta cho lên đĩa là lòng tôi lại đau.
Mặc dù lúc đầu tôi cũng không thích nuôi chó lắm, nhưng nếu đã nuôi rồi thì tôi không muốn dùng cách này để kết thúc… Khi tôi càng tìm, trong lòng càng phát run thì đột nhiên nhìn thấy ở phía trước có một người phụ nữ đang ngồi xổm xuống đất, bên chân cô ta chẳng phải Kim Bảo thì là gì?
Mọi người có biết loại cảm giác khi con mình chạy đi mất, khiến mình phải vội vàng đi tìm rồi đánh nó vài cái không? Giờ tâm trạng của tôi đúng là như thế! Tôi đi đến trước mặt Kim Bảo rồi nhìn quanh, không tìm thấy công cụ nào có thể ra tay được, nên tôi đành phải đá một cái vào cái mông bự của nó!
“Bảo mày dừng lại sao cứ không nghe! Có biết nếu mày chạy đi mất thì sẽ không tìm được đường về nhà nữa không hả!” Tôi tức giận.
Đây là lần đầu tiên tôi thực sự phát cáu với Kim Bảo, tôi thấy nó lập tức cụp đuôi, chân sau hơi run rẩy… Nhìn thấy nó thế là tôi lại mềm lòng, chẳng mắng được câu nào nữa cả.
Vì bên cạnh có một cô gái xa lạ nên tôi chỉ phải đành đè nén cơn giận trong lòng lại, sau đó muốn ngẩng đầu lên xem là cô gái xinh đẹp cỡ nào mà có thể để con chó nhỏ đã triệt sản nhà tôi điên cuồng đến vậy!
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi lập tức choáng ngay tại chỗ. Bà tôi ơi! Thế nào mà lại là Hàn Cẩn? Chẳng trách Kim Bảo lại phát cuồng lên mà chạy như vậy, tôi đã trách oan oắt con này rồi, chó nhận chủ cũ cũng không có gì là không đúng.
“Cậu… biết tôi à?”
Có lẽ Hàn Cẩn bị con chó dọa cho sợ, giờ lại đến phiên tôi. Tôi hơi hoảng hốt, sau đó vội vàng lắc đầu: “Không biết… Xin lỗi cô! Có phải con chó nhà tôi đã làm cô sợ rồi không.”
Hàn Cẩn lễ phép cười rồi nói: “Không sao, nó rất đáng yêu, chỉ có điều là hành động chạy vọt tới cả trăm mét vừa rồi hơi dọa người thôi!”
Điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, là Đinh Nhất gọi tới, chắc anh ta đã chạy đến khu phía Đông nhưng không phát hiện ra Kim Bảo, tôi vội nhận điện thoại và nói với anh ta rằng không sao, tôi đã tìm được con chó rồi.
Hàn Cẩn nhẹ gật đầu với tôi rồi định đi, nhưng Kim Bảo ở bên chân tôi lại muốn đi theo cô ta, lần này tôi nhanh tay nhanh mắt tóm lấy dây buộc cổ của nó, không cho nó cơ hội đuổi theo Hàn Cẩn nữa.
Hai chúng tôi, một người một chó cứ thế nhìn theo bóng lưng Hàn Cẩn dần dần biến mất trong tầm mắt mình, mãi cho đến khi Đinh Nhất thở hổn hển chạy đến chỗ chúng tôi. Oắt con Kim Bảo thấy Đinh Nhất tới thì vội vội vàng vàng chui vào giữa hai chân tôi để trốn…
Tôi vội giải thích với Đinh Nhất: “Đừng mắng nó, vừa rồi là vì nó nhìn thấy Hàn Cẩn đấy.”
Đinh Nhất nhíu mày: “Cô ta tới đây làm gì?”
Tôi lắc đầu: “Có quỷ mới biết cô ta tới đây làm gì, nhưng chắc là không có chuyện gì tốt cả.”
Đinh Nhất lấy sợi dây xích chó trong tay tôi, anh ta dùng vẻ mặt vô tội nói: “Tôi hung dữ như vậy cơ à? Tôi còn chưa từng mắng Kim Bảo lần nào mà.”
Tôi thở dài: “Anh thuộc tuýp người không giận tự uy đấy!”
Trên đường trở về, Kim Bảo lại quay về trạng thái tiêu cực như trước, chẳng hề có dáng vẻ hừng hực khí thế đuổi theo người ta như vừa rồi. Tôi nhìn xung quanh khu vực này, tốt nhất sau này tôi không nên mang Kim Bảo tới đây nữa, cho dù không thể gặp được Hàn Cẩn nữa, nhưng nó cũng sẽ chạy khắp nơi để đi tìm cô ta cho xem.
Từ khi gặp được Hàn Cẩn, tôi luôn có cảm giác sẽ có chuyện gì đó xảy ra, quả nhiên, đến tối ngày thứ ba, khi tôi dắt chó xuống lầu đi dạo thì nghe mẹ Đậu Đậu nói, ở bên khu Bích Quế gần chỗ tôi xảy ra chuyện!
Tôi nghe mà không nén nổi tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Mẹ Đậu Đậu làm vẻ mặt thần bí nói: “Nghe nói có nhà bị giết trong biệt thự khu đó! Chết cả nhà luôn!”
“Không phải chứ! Bây giờ tình hình trị an tốt như vậy mà còn có thể xảy ra án mạng chết cả nhà được à?” Tôi tỏ vẻ không tin.
Mẹ Đậu Đậu nhún vai: “Chị có biết đâu, chị cũng chỉ nghe người ta nói thôi, nhưng tin đồn lan truyền rất kỳ lạ, nghe nói là tất cả năm người nhà đấy đều bị chết vì một nhát chém!”
Tôi nghe mà buồn cười: “Nghe thế thì biết là giả rồi, cứ làm như giết thịt gà mà một nhát chém chết một người!”
“Hơ! Cậu không tin đúng không? Cậu nghe tôi nói nhé! Nghe nói nhà kia họ Bàng, chủ nhà làm việc trong một công ty nước ngoài nào đó, còn là quản lý nữa! Những người còn lại là một mẹ già, cô vợ cùng hai đứa con, chỉ trong vòng một đêm bị giết sạch hết, đúng là một thảm án!” Mẹ Đậu Đậu nói khá khoa trương.
Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Một lúc chết nhiều người như vậy, còn ở trong biệt thự nhà mình thì chẳng phải sẽ bị người ta phát hiện ra ngay à?”
Bình luận facebook