Lúc này chú Lê nhanh chóng lật chậu hoa lại, đổ hết đất bên trong ra, ba chúng tôi nương theo ánh trăng nhìn vào, là một ít tiền cổ xa xưa! Chú Lê cầm mấy đồng lên ước lượng, sau đó cười nói: “Lưu hành thời Khai Nguyên, đồ cổ2thật đó! Xem ra tối hôm nay chúng ta cũng không đi không công!”
Tôi thầm nghĩ thế này không sao chứ? Ai ngờ lão Bạch lại bay tới trước cửa sổ đằng trước biệt thự, hết cách, chúng tôi đành đi theo, lần này anh ta chỉ vào chữ phúc dán5ngoài cửa…
Tôi thấy thế này quá lộ liễu rồi! Ngày mai cảnh sát tới là biết ngay có người đã đến đây! Lão Bạch thấy chúng tôi không đụng vào chữ phúc kia, lại chỉ chỉ mạnh bạo hơn, ý bảo chúng tôi xé nó xuống cho anh ta!
Tôi bất đắc6dĩ nhìn chú Lê, đi qua xé chữ phúc xuống, lúc này chúng tôi mới phát hiện chữ phúc này cũng không bình thường, khắp mặt trái đều là Kinh Kim Cương dùng chu sa để viết!
Khi chữ phúc kia bị bóc ra, tôi thấy lão Bạch cười gật đầu với5mình, xem ra lúc này chắc là không còn thứ gì khác nữa. Vì thế tôi để chú Lê và Đinh Nhất về xe trước, tôi không thể giúp họ không công được, phải làm rõ rốt cuộc là ai giết một nhà năm người này.
Chờ lúc tôi đi vào biệt3thự một lần nữa, lão Hắc đang dẫn sinh hồn của Lưu Quyên và hai đứa bé từ lầu hai xuống tụ hội với mẹ con Bàng Thiên Dân ở dưới lầu. Tôi biết bây giờ chỉ cần bọn họ quay lại là có thể rời đi, cho nên lập tức gọi: “Hai ông anh à, chờ một lát, có thể giúp thằng em một việc không.”
Lão Bạch nghe xong sửng sốt, vội ổn định thân hình: “Nói đi!”
Tôi cười nói: “Thật ra hôm nay có thể gặp được hai ông anh ở đây, là bởi vì chúng em muốn tới điều tra nguyên nhân chết của năm người này.”
Lão Hắc nghe thế nhăn mày lại nói: “Việc này cậu cũng quản à? Đây không phải việc cảnh sát phải làm hả.”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng đây là do một người bạn nhờ em điều tra, em có thể giúp thì giúp thôi! Chỉ cần hai ông anh chậm lại một lát, để em xem ký ức lúc còn sống của người đàn ông này là được.”
Lão Hắc nghe xong cả khuôn mặt đen trầm xuống: “Vốn dĩ chúng tôi đã về muộn, cậu còn làm chậm trễ thêm thời gian nữa, không phải càng lỡ chuyện của chúng tôi sao?”
Tôi thầm nghĩ lão Hắc nhà anh, một chút nhân tình thế thái cũng không hiểu, ông đây vừa mới giúp các người đó, nếu không có ông, các người ấy à, còn không biết túm tụm ở đây bao lâu nữa đâu!
Lúc này lão Bạch liếc lão Hắc một cái rồi nói: “Để cậu ta xem đi, dù sao bây giờ cách hừng đông vẫn còn sớm, không trễ mất bao nhiêu thời gian.”
Lão Hắc gật đầu, không nói nữa…
Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với sinh hồn của con người, trước đây trên những đồ vật và thi thể kia đều là một ít tàn hồn, nhưng trước mắt đây lại là một linh hồn hoàn chỉnh. Lão Bạch vì không muốn chậm trễ thời gian của họ, chỉ cho tôi xem buổi tối hôm Bàng Thiên Dân chết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc ấy Bàng Thiên Dân đang ngồi một mình trong phòng khách xem laptop, khi đó anh ta hơi lo lắng, liên tục xem vài email, hình như đang chờ người nào đó gửi mail cho mình.
Lúc này chuông cửa vang lên, Bàng Thiên Dân đứng dậy đi đến trước cửa, đầu tiên anh ta nhìn qua mắt mèo, sau đó mở cửa phòng không hề do dự. Ngoài cửa có một bảo vệ dáng người trung bình, chắc là Bàng Thiên Dân quen biết hắn.
“Xin chào anh Bàng, chủ nhà cách vách nói nhà họ có mùi khí gas, đồng nghiệp của tôi đã đi kiểm tra rồi, tôi đến đây xem thử phòng bếp nhà mình có mùi gì không?” Bảo vệ lễ phép nói.
Bàng Thiên Dân hơi khó hiểu: “Mùi khí gas ư? Tôi không ngửi thấy! Có điều nhà chúng tôi đều bị viêm mũi, không ngửi thấy cũng bình thường, cậu vào xem giúp tôi đi! Đừng để bị xì gas thật!”
Vì thế Bàng Thiên Dân cho gã bảo vệ kia vào nhà, sau đó anh ta còn đi trước dẫn đường, giơ toàn bộ phía sau lưng ra trước mặt gã bảo vệ…
Đột nhiên, Bàng Thiên Dân cảm thấy phần đầu của mình bị người túm lấy đột ngột, tiếp theo cổ chợt lạnh, máu chảy ra ngay lập tức.
Bàng Thiên Dân chỉ có thể dùng tay bịt lại miệng vết thương trên cổ, muốn máu chảy ra chậm một chút… Nhưng rất nhanh, anh ta đã cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, đến cuối cùng, trước mắt toàn là màu đen…
Tôi biết lúc này hồn phách của anh ta đã rời xác rồi, còn khuôn mặt của gã bảo vệ kia tôi đã thấy rõ ràng. Mặt mũi của hắn rất bình thường, là loại tướng mạo nếu ném vào trong đám đông rất nhanh có thể lẩn mất, nhưng chính là một người như vậy, lại giết một nhà năm người của Bàng Thiên Dân mà không chớp mắt lấy một cái.
Lúc lão Bạch gần đi dặn dò tôi đừng quên chuyện đã đồng ý với họ, tôi mang vẻ bất đắc dĩ nói: “Yên tâm đi, vẫn luôn đặt trong lòng đây!”
Sau khi ra khỏi biệt thự, nhóm chú Lê đã chờ tôi trên xe đến mức sắp hết kiên nhẫn. Phỏng chừng họ cũng sợ tôi bị Hắc Bạch Vô Thường câu hồn đi mất! Chuyện tìm kiếm nhân ma tôi cũng không nói cho chú Lê, lại còn dặn dò Đinh Nhất không được nói rồi.
Khi tôi nói cho nhóm chú Lê biết hung thủ giết người là một thanh niên mặc đồng phục bảo vệ, lông mày của chú Lê nhăn nhúm thành một cục, chú nói những thứ ngoài biệt thự kia tuyệt đối là do một cao nhân bố trí.
Nhưng chú lại không nghĩ ra, cao nhân này nhốt sinh hồn của gia đình năm người này ở biệt thự thì có ích lợi gì chứ? Còn cả hung thủ kia nữa, nếu Bàng Thiên Dân mở cửa cho hắn, vậy chứng tỏ trước đó họ đã từng gặp nhau, nói cách khác bảo vệ này đã ẩn nấp ở đây không biết bao lâu rồi!
Trăm phương ngàn kế ở bên cạnh Bàng Thiên Dân như vậy, đầu tiên chắc hẳn là vì muốn theo dõi anh ta, thứ hai cũng là tiện để diệt khẩu. Tổ chức có thể có nhân lực vật lực và cả tinh lực lớn như vậy, ngoại trừ tập đoàn Thái Long thì còn ai nữa?
Sáng ngày hôm sau, tôi và Đinh Nhất đến chỗ Bạch Kiện, vừa lúc anh ta cũng có một vài phát hiện quan trọng muốn nói với chúng tôi, trước đó anh ta cho cấp dưới đi điều tra sau khi xảy ra án mạng có bảo vệ nào đột nhiên tạm rời cương vị công tác hay không.
Kết quả điều tra ra đúng là có một người, bảo vệ đó tên Triệu Thiết Trụ, là cháu họ ngoại của bác hai của vợ của giám đốc bất động sản. Một năm trước đến thành phố này, nói muốn tìm một công việc bảo vệ, vì thế giám đốc bất động sản bèn sắp xếp vào đội bảo vệ ở khu dân cư.
Ngày xảy ra vụ án, Triệu Thiết Trụ trực ca đêm, nhưng ngày hôm sau người làm ca sáng tới giao ca lại không nhìn thấy hắn, sau đó hắn vẫn không đến làm nữa. Tuy Triệu Thiết Trụ này đã tới hơn một năm, nhưng bởi vì hắn là thân thích của giám đốc bất động sản, cho nên ngày thường không đi lại gần gũi với ai. Mọi người thấy hắn không có tới làm đều cho rằng có thể là đã nói với giám đốc không làm nữa, cho nên cũng không có ai hỏi nhiều.
Bây giờ xem ra gã này có hiềm nghi rất lớn đây!
Nghe Bạch Kiện nói xong, tôi bảo anh ta cho xem hình chụp gần nhất của Triệu Thiết Trụ. Kết quả vừa nhìn là biết đây chẳng phải gã bảo vệ gõ cửa nhà Bàng Thiên Dân đêm đó đấy ư!
“Hung thủ chính là hắn!” Tôi chỉ vào ảnh chụp nói.
Bạch Kiện nghe xong mặt đầy hưng phấn nói: “Cậu chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn trăm phần trăm!”
Anh ta kích động vỗ đùi nói: “Được lắm, đi! Bây giờ theo tôi đi bắt người đi!”
Bình luận facebook