Nếu nói với bà ấy sự thật là Điền Hoài Mẫn đã bị bom nổ chết, có khi bà ấy không chịu được sẽ ngất mất.
Ba chúng tôi nhìn nhau, sau đó tôi chậm rãi đẩy tập tiền lại phía bà ấy: “Bà Điền, vong hồn của chồng bà ở quá xa, tôi không cảm nhận được, nhưng có điều bà yên tâm,2ông ấy được an táng rất tốt, cho nên bà không cần đưa chúng tôi những thứ này.”
Hai mắt mẹ Điền đỏ lên: “Năm đó ông ấy rời đi không nói gì, từ đó đến giờ cuộc sống của tôi chỉ có Tiểu Phong. Bây giờ Tiểu Phong cũng đi rồi, nhưng ít nhất tôi còn biết chuyện gì đã xảy ra với5nó. Còn chồng tôi thế nào? Ông ấy chết ở đâu? Có bị phơi thây nơi hoang dã hay không? Những điều này tôi hoàn toàn không biết! Cậu thanh niên này, cậu có thể nói cho tôi biết bây giờ ông ấy ở đâu không?”
Tôi hít sâu nói một mạch: “Đúng là ngài Điền đã gặp nạn ở Afghanistan, ông ấy chết6trong một trận máy bay oanh tạc. Thi thể cũng được người dân bản xứ mai táng, nhưng không lập bia, cho nên muốn tìm được ông ấy vô cùng khó khăn.”
Ánh mắt mẹ Điền rất thất vọng, bà ấy im lặng cả buổi, cuối cùng cũng không nói gì.
Lúc bà ấy chuẩn bị về, tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện nên5nói: “Bà Điền, không biết chúng tôi có thể xem tất cả ảnh chụp của ngài Điền ở đâu?”
Mẹ Điền nghĩ một chút rồi nói: “Cậu có thể tìm ngài Vương, chỗ anh ta có tất cả các tác phẩm khi còn sống của Hoài Mẫn…”
Sau khi tiễn mẹ Điền về, lòng chúng tôi đều thấy khó chịu, mặc dù mọi chuyện đều3không thể lường trước, nhưng có những lúc từ nơi sâu xa, dường như con người ta không thể nào thoát được số mệnh…
Sau đó chúng tôi có gọi điện cho ngài Vương, nói chúng tôi muốn xem lại tất cả ảnh do Điền Hoài Mẫn chụp.
Ngài Vương cho chúng tôi một địa chỉ trang web, trên đó có tất cả những tin tức mà khi còn sống thầy của anh ta đã thực hiện.
Tôi vội mở trang web kia, nhìn từng bức ảnh Điền Hoài Mẫn đã đăng.
Đột nhiên, một tin tức chiếm nửa tờ báo lớn hiện ra, đó chính là bài báo về sự kiện cướp thuyền trên hồ Thiên Đảo.
Ngay dưới góc trái bài viết có một bức ảnh chụp chung không rõ lắm. Mặc dù khuôn mặt mỗi người trên ảnh đều mờ mờ không rõ, nhưng chúng tôi vẫn nhìn thấy bóng dáng của bản thân…
Xem ra lúc đó chúng tôi đã thực sự xuất hiện trên chiếc du thuyền kia!
Ngài Vương nhanh chóng gửi tiền công vào tài khoản cho chúng tôi, ba người chúng tôi cũng lên máy bay về nước, dù sao chuyện còn lại cũng không liên quan đến chúng tôi nữa, vẫn là đi sớm thì hơn.
Sau khi máy bay hạ cánh, tôi mới nhớ đến một chuyện mà tôi quên mất, đó chính là mua đồ cho Chiêu Tài. Thật ra cũng không phải tôi không có thời gian, mà là tôi đã quên hẳn đi mất!
Đang nghĩ xem phải lấy lý do gì để lấp liếm thì Chiêu Tài gọi đến.
Cuối cùng tôi đành nói với chị ấy tôi bị rơi xuống nước thiếu chút nữa là không lên bờ được, còn phải nằm bệnh viện mấy ngày, đến bây giờ trong tai vẫn còn tạp âm đấy.
Chiêu này quả nhiên dễ dùng, Chiêu Tài không hỏi tôi những đồ kia nữa. Nhưng lại bắt tôi đến nhà chị ấy để lão Triệu kiểm tra lại cho tôi, đúng là rất phiền phức, xem ra nói bậy là phải trả giá rất lớn.
Tối hôm đó, Đinh Nhất ở trong phòng khách nhắm mắt nghỉ ngơi, còn tôi nhàn rỗi bật máy tính lên mạng xem tin mới. Không ngờ lại phát hiện, trên mạng đang bắt đầu công khai rao bán thiên thạch, bây giờ giá đã lên đến hai vạn một gram.
Tôi động lòng, cục sắt kia cũng phải đến năm trăm gram nha! Đúng là phát tài mà! Thế là tôi gọi Đinh Nhất lái xe đến nhà chú Lê.
Ai ngờ chúng tôi vừa vào cửa, chú Lê đã kinh ngạc nói: “Cháu vừa chạy đi đâu thế? Không phải bảo ở đây ăn cơm tối à? Sao lại chạy đi?”
Tôi bị chú ấy hỏi chẳng hiểu gì, nghĩ thầm chắc chú ấy lớn tuổi rồi nên bị lẫn. Thế nên tôi cũng không so đo với chú ấy, vội vàng nói: “Chú Lê, khối thiên thạch chúng ta nhặt được ở hồ Thiên Đảo lần trước đâu ạ, lấy ra cho cháu xem chút.”
Chú Lê nhìn tôi chằm chằm nói: “Tên nhóc cháu lại đang nghĩ cái gì thế? Không phải đã nói tạm thời không bán sao?”
Tôi cười nói: “Không bán, không bán! Cháu chỉ muốn xem nó nặng bao nhiêu thôi.”
Chú Lê tức giận nói: “Đúng là rảnh nhức trứng, đêm hôm khuya khoắt không có chuyện gì chạy đến giày vò ta. Thứ đó ở trên kệ sách bằng gỗ trong phòng sách, tự đi mà lấy.”
Tôi vui vẻ nói: “Vâng ạ!” Sau đó vọt vào phòng chú Lê.
Vào trong, đúng là có một hộp sa tanh mặt gấm trên giá sách gỗ lim, tôi giơ tay ra lấy, sau đó ước lượng, cảm giác nằng nặng tay chắc là thứ kia.
Mở hộp xem, đúng là cục sắt đó. Tôi nhìn trái nhìn phải, thấy trên bàn chú Lê có một cái cân tiểu ly rất tinh tế. Thế là tôi đặt cục sắt lên đó định cân thử.
Nhưng đúng lúc này, tôi đột nhiên cảm thấy hai mắt sáng lóa, sau đó tôi nhìn thấy một cảnh quái dị… Bầu trời vừa nãy còn tối đen bỗng đột nhiên sáng bừng lên!
Tình huống gì thế này? Tôi đặt cục sắt lại trong hộp, sau đó nhanh chóng đặt lại chỗ cũ.
Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Không thì tại sao trời lại đột nhiên sáng bừng lên thế, tựa như trời còn chưa tối.
Thế là tôi đẩy cửa phòng sách đi ra sân. Nhưng khi tôi nhìn lên bầu trời, lập tức choáng váng, mặt trời còn chưa lặn? Bây giờ không phải gần chín giờ rồi à?
Hơn nữa, lúc chúng tôi lái xe đến trời đã tối rồi mà? Chẳng lẽ mặt trời lại xuất hiện từ phía Tây?
Lúc này chú Lê đi từ trong bếp ra, vào trong sân nhổ hành, thấy tôi cũng giật mình: “A..! Cháu đến lúc nào thế? Vừa đúng lúc, cơm xong ngay đây, hai chúng ta cùng ăn.” Nói xong chú ấy cầm hành tây đi vào trong bếp.
Tôi nhìn đồng hồ trên tay, đang là chín giờ mười tối. Sau đó tôi chạy vào phòng sách nhìn lại, đồng hồ treo tường đang chỉ bốn giờ ba mươi chiều…
Chuyện quái quỷ gì thế này? Tôi như người nằm mơ, chắc chắn có vấn đề ở đâu đó, sao vô duyên vô cớ tôi lại từ đêm chuyển thành chiều thế này? Tôi cố gắng tỉnh táo, nghĩ lại mọi chuyện từ lúc tôi đến nhà chú Lê.
Cuối cùng tôi có được kết luận là, vấn đề phát sinh sau khi tôi đi vào phòng sách, hay chính xác hơn, là sau khi tôi cầm cục sắt kia lên…
Bình luận facebook