Tôi vừa cúp điện thoại của Bạch Kiện chưa đầy nửa tiếng đồng hồ thì đã nghe thấy có người gõ cửa phòng. Tôi thầm nghĩ chắc chắn là Trương Khai, đoán chừng anh ta cũng vừa cúp máy với Bạch Kiện là lập tức qua đây.
Đinh Nhất mở cửa ra xem, quả nhiên là Trương Khai, anh ta ngượng ngùng bước vào nói với tôi: “Chào2cậu, trưởng phòng Bạch có gọi cho cậu rồi phải không?”
Tôi thấy anh ta hơi câu nệ, nên cười vẫy tay: “Mời vào!”
Sau đó tôi giới thiệu Đinh Nhất và chú Lê cho anh ta, mọi người đều là người trẻ tuổi, cho nên nhanh chóng trở nên quen thuộc…
Trương Khai biết chúng tôi xuất hiện ở đây chắc cũng là để làm chuyện gì đó, nhưng5anh ta cũng thật sự là không còn cách nào, mới có thể đến nhờ vả tôi.
“Tiến Bảo, tôi cũng biết cậu tới đây hẳn là có việc riêng, thật ngại quá, nếu không phải vụ án này thực sự không điều tra tiếp nổi nữa, tôi cũng không tới làm phiền các cậu.” Trương Khai ngượng ngùng nói.
Tôi nghe thế thì xua xua tay: “Không sao,6mọi người đều là bạn của Bạch Kiện cả, ai không có lúc nhờ vả người khác chứ! Chủ yếu tôi có thể giúp anh là được! Thế này nhé, anh nói trước với tôi xem rốt cuộc muốn tôi giúp anh việc gì?”
Sau đó Trương Khai kể lại cho chúng tôi nhiệm vụ mà lần này anh ta bị điều tạm đến đây… Vụ án xảy5ra ở huyện Tuy Lai này nằm trong loạt vụ án người dân mất tích liên hoàn, vì sợ truyền ra ngoài sẽ khiến cho xã hội khủng hoảng nên bây giờ vẫn giữ ở cấp độ bảo mật rất cao.
Mới đầu những vụ người dân mất tích này cũng không được cảnh sát địa phương coi trọng, vì người mất tích đều là người ngoài tỉnh,3họ không phải tới đây thăm người thân thì là để làm ăn buôn bán, cũng rất khó xác định hướng đi cuối cùng của họ, cho nên chỉ bị coi như chuyện người dân mất tích bình thường để xử lý.
Trong những người mất tích có nam có nữ, hơn nữa trên người cũng không có quá nhiều điểm giống nhau, nếu cố tình muốn nói ra một điểm giống nhau, đó chính là nơi cuối cùng họ xuất hiện đều là ở huyện Tuy Lai.
Nhưng về sau sở dĩ gom những vụ mất tích này để thành lập tổ chuyên án, vẫn là vì xuất hiện manh mối quan trọng về một người phụ nữ mất tích, vụ án mới có đột phá to lớn, bởi vậy mới thành lập tổ chuyên án hiện giờ.
Người phụ nữ bị mất tích kia tên Vương Tiểu Na, năm nay ba mươi bảy tuổi, trước khi mất tích thì từ Hà Nam tới vùng này thăm người thân. Chị vốn phải tới nhà cô của mình vào buổi chiều hôm 15 tháng 7, nhưng vì tàu hỏa đến muộn, nên chờ khi chị ta xuống tàu thì trời đã tối rồi.
Sức khoẻ cô của Vương Tiểu Na không tốt, mấy năm nay sống một mình ở nông thôn, cho nên căn bản không thể nào tới đón được, nên mỗi lần Vương Tiểu Na tới thăm cô đều là xuống tàu hỏa rồi tự mình ngồi xe buýt nhỏ đến nhà cô.
Thế nhưng bởi vì hôm đó tàu hỏa tới muộn, nên lúc Vương Tiểu Na xuống tàu, xe buýt cạnh nhà ga đã hết rồi, không còn cách nào, chị đành phải gọi điện cho chồng nói mình phải đón taxi đến nhà cô.
Đây cũng là cuộc điện thoại cuối cùng mà Vương Tiểu Na gọi về cho người nhà, từ đó về sau chị bặt vô âm tín. Nhà chồng của Vương Tiểu Na là Triệu Chí Quốc có điều kiện rất tốt, mở công ty trang trí, cho nên ngày thường rất bận rộn.
Chờ đến khi Triệu Chí Quốc phát hiện vợ mất tích đã là sáng ngày hôm sau. Lúc ấy là do cô của Vương Tiểu Na gọi điện thoại cho anh ta, hỏi vì sao Tiểu Na còn chưa tới nhà? Lúc này Triệu Chí Quốc mới nhớ ra phải gọi điện cho vợ mình, kết quả là gọi đi mới phát hiện, di động của Vương Tiểu Na đã tắt máy.
Quan hệ của vợ chồng hai người bình thường rất tốt, Triệu Chí Quốc vừa thấy không liên hệ được với vợ thì rất lo lắng, thế nên không nói hai lời đã bỏ công việc làm ăn chạy đến đây.
Vì trừ một người cô ra, họ không có bạn bè nào khác, nên gặp phải loại chuyện này, lựa chọn duy nhất cũng chỉ có báo cảnh sát. Sau khi cảnh sát nhận được báo án thì hỏi Triệu Chí Quốc kỹ càng tỉ mỉ cách ăn mặc của Vương Tiểu Na ngày hôm đó và trên người có đồ gì quý giá hay không.
Vì thế Triệu Chí Quốc tả lại quần áo vợ mặc, còn liệt kê một lượt vài món đồ tuỳ thân trên người chị. Vương Tiểu Na tới thăm người thân, trên người đúng là có đem một khoản tiền mặt, hơn nữa trước khi chị ta đi, Triệu Chí Quốc mua cho chị một chiếc Samsung trị giá hơn năm ngàn.
Cảnh sát nhanh chóng căn cứ vào mấy đầu mối này, tiến hành điều tra ở gần nhà ga, trọng điểm là hỏi thăm vài tài xế taxi, hôm đó Vương Tiểu Na xuống tàu có ai gặp chị không.
Kết quả, cảnh sát nghe ngóng mấy tài xế taxi vẫn luôn nằm vùng ở gần nhà ga thì họ đúng là đều có ấn tượng rất sâu với Vương Tiểu Na. Vì lúc ấy tàu hỏa tới muộn gần hai tiếng, Vương Tiểu Na xuống trạm rồi rất sốt ruột.
Chị hỏi mấy tài xế taxi, nhưng người ta vừa nghe đến chỗ mà chị muốn đi thì đều xua tay bảo không. Đương nhiên không thể trách những tài xế đó từ chối chở, vì nhà cô Vương Tiểu Na thực sự cách đây quá xa, trời tối như bưng thế này mà đi một chuyến, lúc về chắc chắn là không kéo được khách nào nữa, nên hỏi mấy chiếc xe đều chẳng ai muốn đi.
Đương nhiên cũng không phải không đi hết, cuối cùng chị ta hỏi đến một tài xế taxi họ Bạch, đúng là ông ta chịu đi, nhưng tiền xe đòi gấp đôi. Vương Tiểu Na lại không đồng ý, cuối cùng mọi người đều thấy Vương Tiểu Na đi một mình men theo quốc lộ ra hướng ngoại thành.
Căn cứ phân tích của nhân viên phá án, lúc ấy chắc Vương Tiểu Na muốn đi nhờ xe ven đường, như vậy có thể tiết kiệm tiền, lại có thể nhanh chóng tới nhà cô. Nhưng một người phụ nữ như chị đêm khuya tự đi nhờ xe, lại quên mất một chuyện quan trọng nhất là an toàn của bản thân.
Sau đó cảnh sát xem camera giám sát ở hai ngã tư trên đoạn quốc lộ đó phát hiện ra, khi Vương Tiểu Na đi tới ngã tư thứ hai thì quẹo vào một hương lộ bên cạnh, ở đó không có camera.
Nói cách khác đúng là trong khoảng thời gian này, sau khi Vương Tiểu Na từ quốc lộ rẽ đến đây đã đi nhờ một chiếc xe riêng, mà chiếc xe này cũng là mấu chốt cho sự mất tích của Vương Tiểu Na.
Hương lộ kia dù không có camera giám sát, nhưng buổi tối xe tới lui cũng rất nhiều, căn bản không thể xác định rốt cuộc là Vương Tiểu Na đã lên chiếc xe nào.
Khi nhân viên phá án hết đường xoay xở, nhóm điều tra viên mà họ rải bên ngoài đã thông qua các phương tiện kỹ thuật và phát hiện điện thoại của Vương Tiểu Na đột nhiên mở nguồn máy, hơn nữa đang được sử dụng bình thường, vì thế cảnh sát nhanh chóng bắt được một nghi phạm họ Lý đang sử dụng điện thoại trong một tiệm net.
Tuy nhiên tay họ Lý này lại giải thích anh ta mua di động từ một tiệm điện thoại second-hand hết hai ngàn đồng, vì thế nhân viên phá án lại điều tra cửa hàng bán chiếc điện thoại second-hand này.
Chủ tiệm điện thoại vừa thấy cảnh sát tìm đến cửa là vội kể lại rõ ràng lai lịch của chiếc điện thoại đó, miễn cho dẫn lửa đốt lên người mình…
Hoá ra chiếc điện thoại này là của một gã tên Ngô Bân bán cho ông ta, nói đến Ngô Bân này, rất ít người ở địa phương không quen biết gã, nhà mở một trại nuôi heo ở nông thôn, vì chất lượng thịt heo ngon, hàng năm nhà ăn của vài cơ quan, đơn vị trên huyện đều mua thịt heo nhà họ.
Bình luận facebook