Phải đến giữa trưa chúng tôi mới đến được homestay, vì cũng không vội, hơn nữa trời lại có mưa nên chú Lê dặn Đinh Nhất lái xe chậm lại.
Ai ngờ khi tôi nhìn thấy cửa homestay thì không khỏi ớn lạnh… Khó trách chỗ này hiu hắt tiêu điều. Đoán2chừng nếu không phải du khách muốn tìm kiếm sự kích thích thì cũng chẳng ai lựa chọn homestay âm u này đâu!
Nhìn cửa lớn từ xa trông y hệt từ đường thời xưa, có lẽ lúc đầu thiết kế, ông chủ muốn tạo cảm giác cổ kính đặc biệt, không5ngờ lại làm lố, thế nên bị trật đường ray, thành ra mới có cảm giác u ám thế này.
Đoán chừng vì ở đây quá quạnh quẽ nên khi có tiếng xe ô tô thì người trong quán cũng nghe thấy, khi chúng tôi vừa đậu xe lại thì một đôi6nam nữ trung niên đi ra.
“Ngài là Lê đại sư đúng không ạ! Sáng giờ vợ chồng chúng tôi vẫn ngóng ngài đến mãi!” Người phụ nữ nhiệt tình nói.
Tôi nghĩ chắc đây là bà chủ rồi, trông trẻ hơn người đàn ông vài tuổi, gương mặt quyến rũ, nhưng không5thể nói rõ cảm giác kỳ lạ ở điểm nào. Lúc sau, vợ chồng họ dẫn chúng tôi vào, vừa vào trong đã thấy khó chịu, đúng là âm khí nặng nề mà.
Chờ khi ngồi xuống nói chuyện, chúng tôi mới rõ hai vợ chồng này cũng chỉ vừa nhận homestay3này không lâu, trước kia vẫn do chú của ông chủ Trịnh Lỗi Quân xử lý. Ông chú này không có con, tính tình quái đản, tuy giao hết gia nghiệp của mình cho Trịnh Lỗi Quân, nhưng bình thường vẫn hiếm khi tiếp xúc với họ.
Theo lời anh ta nói là: “Càng qua lại thì quan hệ càng xấu đi, bây giờ thì khá hơn rồi.”
Sau khi Trịnh Lỗi Quân nhận homestay này thì dẫn vợ lên núi kinh doanh. Nhưng họ phát hiện, chẳng biết có phải vì phong thủy ở đây xấu hay không, mà chẳng có mấy khách tới ở.
Bình thường mùa vắng khách thì không nói, nhưng xuân về hoa nở, du lịch nườm nượp, thế mà khách tới homestay cũng ít đến thảm thương. Cuối cùng, sau khi nghe ngóng từ hàng xóm, họ mới biết hóa ra trước đây homestay nhà mình là một mảnh đất toàn mộ, sau không biết sao lại bị chú anh ta mua được.
Nghe nói năm đó chú anh ta thương lượng với huyện, do chính phủ ra mặt dời những nấm mộ này đi. Nói tới chuyện này phải nói đến hai mươi mấy năm trước, lúc đấy đang cải cách mở cửa, thế nên đâu đâu cũng chấn hưng mở ra, bởi vậy chính quyền vừa nghe muốn làm du lịch liền duy trì mạnh mẽ.
Hơn nữa, năm đó chú của Trịnh Lỗi Quân đã dùng một cái giá cao để mua được miếng đất ấy từ chính quyền, thế nên chuyện thất đức quật mộ này đều là do chính quyền làm. Nhưng nghe nói lúc ấy có rất nhiều nấm mộ không tìm được người nhà, vì thế năm đó lãnh đạo phụ trách việc này trực tiếp ra lệnh: “Phá!”
Sau đó quán trọ “Hảo Tái Lai” mới vội vàng xây xong, lúc đó còn chưa có homestay, mấy năm nay mới lưu hành cách gọi này, nên họ mới sửa lại là “Homestay Hảo Tái Lai”.
Mà nói cũng lạ, kể từ sau khi Hảo Tái Lai xây dựng, việc làm ăn vẫn cứ đều đều như vậy, khách đến ở đều không muốn quay lại nữa. Sau này những người dân trên núi cũng học theo làm homestay, vì thế việc kinh doanh của Hảo Tái Lai lại tuột dốc không phanh.
Nhưng chẳng biết chú của Trịnh Lỗi Quân nghĩ thế nào mà chẳng thèm nghĩ cách cải thiện tình hình, cũng chẳng tính bán nó đi, cứ duy trì như vậy hai mươi mấy năm trời. Khó hiểu hơn là, ông ấy còn viết di chúc dặn dò Trịnh Lỗi Quân, không thể bán nơi này đi, nếu không sẽ có luật sư tới thu hồi quyền tài sản của anh ta để làm từ thiện.
Sau Trịnh Lỗi Quân hết cách, đành phải tìm cao nhân đến xem, nếu phong thủy có vấn đề thật thì chi tiền thay đổi lại, dù sao cũng không thể cứ vứt tiền qua cửa sổ như thế mãi!
Chú Lê nghe anh ta nói xong, cẩn thận quan sát không khí ở đây, sau đó nhíu mày nói: “Trước mắt thì vị trí của homestay này rất tốt, sau là núi, trước là thung lũng, cũng coi như vị trí tốt để lấy tài vận. Không biết vì sao bầu không khí ở đây lại rất lạ, tựa như âm khí nặng nề.”
Trịnh Lỗi Quân nghe thế thì sốt ruột: “Có thể là vì chuyện những nấm mộ không?”
Chú Lê lắc đầu nói: “Giờ là buổi trưa, lúc dương khí thịnh nhất, thế nên không nhận ra vấn đề ngay được, có gì thì chờ tối rồi nói sau! Đúng rồi, trước đó hai người có từng nghe du khách phàn nàn ở đây có chuyện gì kỳ quái không?”
Trịnh Lỗi Quân mờ mịt lắc đầu: “Trước đó tôi cũng hỏi rất nhiều người rồi, nhưng ai cũng mang vẻ kỳ lạ hết, không muốn nói nhiều …”
Chú Lê gật đầu: “Vậy chứng tỏ có vấn đề! Chờ đến tối thì nói sau!”
Lúc sau, Trịnh Lỗi Quân cho chúng tôi mỗi người một phòng, theo lời anh ta nói, chúng tôi đều người mang chính khí, ở mấy phòng để đuổi hết đám tà khí đi.
Tôi không nhịn được thầm nghĩ, đúng là coi trọng chúng tôi quá rồi, nếu thực sự có tà khí gì đó, chút chính khí này của chúng tôi chỉ có thể làm pháo hôi thôi.
Thật ra, nhìn tổng thể thì chỗ này cũng khá được, nếu bỏ qua việc trang hoàng thì đồ dùng trong phòng cũng khá mới. Đặc biệt là phòng tôi đang ở đây, trong ngoài sạch sẽ đến một hạt bụi cũng không có.
Nếu không phải chúng tôi có nhiệm vụ mới đến, thì tới đây giải sầu cũng là một lựa chọn khá ổn.
Thấy di động mình vang lên, tôi cầm lên đọc, là Đinh Nhất nhắn tôi lấy răng thú ra, tuy bây giờ anh ta không biết tình hình thế nào, nhưng cảm thấy không khí rất bất thường.
Thấy anh ta nói thế, tôi vội nhìn quanh phòng, chợt thấy nao nao. Vì thế tôi thầm mắng Đinh Nhất đáng chết, anh ta không nói thì thôi, giờ nói lại làm tôi hơi sợ rồi đó.
Sau đó tôi lấy răng thú ra, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận chút thì hơn. Hơn nữa tôi cũng có mang kính ngâm máu chó đen tới, trước kia ở đây đều là mồ mả, nói không chừng tối nay còn có thể thấy không ít ma quỷ lấp ló đâu đấy!
Nhưng nói tới đây, tôi chợt nhớ ra một vấn đề, nếu nơi này trước kia là mồ mả thật, vậy năm đó có rất nhiều phần mộ bị san bằng, chứng tỏ bên dưới vẫn là đống xương cốt, nhưng từ khi bước vào đây, sao tôi vẫn không cảm nhận được có xương cốt gì nhỉ?
Chẳng lẽ chỉ là truyền thuyết thôi? Hay hàng xóm ở đây hù Trịnh Lỗi Quân? Đang nghĩ đâu đâu, tôi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi vội ra mở cửa, không ngờ lại thấy Trịnh Lỗi Quân đứng ở ngoài.
Bình luận facebook