Ai ngờ, một năm sau khi mỏ quặng bắt đầu khởi công xây dựng, có công nhân nhìn thấy mấy người lạ đi dạo trên công trường vào buổi đêm. Nghe người công nhân đó miêu tả, có người nhận ra những người kia là những đội viên trong đội khảo sát bị mất tích một năm trước.
Có công nhân bạo gan từng nghĩ đến chuyện tới hỏi thăm, nhưng mấy người kia thấy có người tiến tới thì đều đi về hướng phía sau núi. Người công nhân kia đi theo và phát hiện2họ lần lượt đi vào trong một hang đá tối om.
Dù là người bạo gan hơn nữa cũng không dám đi theo vào trong, công nhân này chạy về báo tin, hôm sau, bên mỏ tổ chức một đội hơn hai mươi công nhân, cầm đuốc tiến vào hang động kia.
Sau khi những người này tiến vào trong động tìm kiếm một lúc thì phát hiện, những đội viên của đội khảo sát kia đã trở thành thây khô rồi.
Nhưng điều đáng sợ nhất không phải là thi thể của bọn họ, mà là tư5thế trước khi chết… Đều là hai người bóp cổ nhau cho đến chết!
Mọi người trong đoàn tìm kiếm biết chuyện này quá kỳ lạ, nhưng họ không thể nói ra ngoài được, bởi vì ở thời đại đó đang bài trừ văn hóa tà thần, nên không ai dám nói gì về thứ mê tín phong kiến trong hang động đó cả.
Ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng họ lại rất sợ hãi, nghe nói có mấy công nhân thể chất yếu từng nhìn thấy qua thi thể, đến đêm cứ phát sốt rồi6nói mê sảng!
Ở cái thời đại lúc đó, loại chuyện như thế này đều được dìm xuống, cuối cùng họ cho ra kết luận là sáu người trong đội khảo sát đó đều chết ngoài ý muốn.
Nhưng việc này cũng gây ra bóng ma tâm lý rất lớn cho những công nhân xây dựng xưởng lúc bấy giờ, trong những năm ấy, cứ ai nhắc đến cái động đó đều biến sắc cả.
Đến mức, con cháu đời thứ hai như chủ nhiệm Tôn, khi còn bé chỉ cần không nghe lời sẽ bị người lớn5đem cái hang động kia ra dọa: “Nếu còn không nghe lời sẽ ném mày vào hang đá sau núi cho khỉ lớn ăn thịt!”
Lúc còn trẻ, quản lý cũ từng vì tò mò mà đến hang động kia khám phá, nhưng ông ấy cũng không dám đi quá sâu vào bên trong, chỉ đến gần cửa động ngó nghiêng một lúc rồi sợ quá mà chạy mất.
Theo như những gì ông ấy nhớ lại, thì năm đó đứng trước cửa hang động, ông ấy ngửi thấy một thứ mùi lạ, bây giờ nghĩ lại3mới thấy thứ mùi kia giống mùi trên người một loại động vật, nhưng là loại động vật gì thì ông ấy cũng không rõ.
Ngay cả ba năm trước đây, khi bên mỏ quặng đổ nước thải vào trong hang đá, ông ấy liền có chút dự cảm rất có thể sẽ xảy ra chuyện, lúc đó tuy có lòng muốn ngăn cản, nhưng lại bị cho nghỉ hưu sớm, nên cuối cùng cũng đành thôi.
Nhưng không ngờ là xảy ra chuyện thật, lúc đó ông cũng định nói những suy nghĩ của mình cho người khác biết, nhưng lại sợ không ai tin.
Giờ ông ấy nói cho chú Lê biết là bởi vì ông ấy biết chúng tôi muốn làm gì, nên ông ấy mới nói bí mật cất giấu trong lòng nhiều năm cho chúng tôi biết.
Sau khi trở về, chúng tôi bàn bạc và cảm thấy vấn đề lớn nhất là ở chỗ hang động kia. Nhưng giờ mà cứ xông vào đó thì không được, nghĩ mãi cũng không có cách nào để đi vào bên trong.
Đinh Nhất thấy tôi và chú Lê rầu rĩ thì bảo hay là để anh ta đi vào đó trước xem sao, dung lượng phổi của anh ta khá lớn, nín thở được khoảng bốn, năm phút.
Tôi phản đối: “Không được! Cứ tùy tiện đi vào như thế quá nguy hiểm, dù sao chúng ta cũng không biết tình huống bên trong đó như thế nào.”
Ngay tại lúc tôi và Đinh Nhất cùng chịu bó tay, thì chú Lê lại nghĩ ra một cách vô cùng tân tiến, khiến hai người trẻ tuổi chúng tôi phải há hốc ra ngạc nhiên.
Chú ấy đưa ra ý kiến dùng flycam để quay phim trong hang động, làm như thế chẳng phải sẽ biết tình hình cụ thể bên trong hay sao?
Tôi vỗ đùi đánh đét: “Đúng rồi! Sao cháu lại không nghĩ tới nhỉ?”
Tôi liên hệ với Triệu Hải Thành, hỏi anh ta xem có thể liên hệ với ai có flycam ở gần đây không, nhờ anh ta mượn một cái cho chúng tôi.
Nhưng Triệu Hải Thành đi tìm một vòng trong khu xưởng mà chẳng có ai có thứ này cả, cuối cùng anh ta đành phải lái xe lên thị trấn gần đấy, tìm được một người có chiếc flycam trong một hiệu ảnh, tên là Tiểu Giả.
Chúng tôi bắt Tiểu Giả phải kí một thỏa thuận bảo mật, cho dù flycam này có quay chụp được gì thì những hình ảnh này đều thuộc quyền sở hữu của mỏ quặng Ngũ Đạo Câu. Tiểu Giả cảm thấy không quan trọng, chỉ cần trả đủ tiền cho anh ta là được, còn những hình ảnh này vô dụng với anh ta.
Vì để quay phim đạt hiệu quả tốt, chúng tôi còn cố ý chọn một ngày nắng để tới cửa động. Tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi thả flycam của Tiểu Giả vào trong hang động.
Lúc mới bắt đầu vào trong động, ánh sáng vẫn còn khá rõ ràng, vì cửa hang rộng nên ánh nắng phía ngoài vẫn chiếu vào được một khoảng ở bên trong.
Lần đầu nhìn thấy tình hình ở trong động, chúng tôi đều có cảm giác buồn nôn. Dù không đi vào bên trong, nhưng nhìn những hình ảnh dòng chất lỏng màu vàng sền sệt, sủi bong bóng do flycam truyền về, trong lòng ai cũng có cảm giác buồn nôn.
Ngay cả Tiểu Giả đang điều khiển flycam cũng phải giật mình, hỏi: “Ối giời ạ! Trong này là cái thứ gì vậy?”
Chúng tôi không trả lời anh ta mà chỉ chuyên tâm vào nhìn màn hình, để xem ngoài nước bẩn thì còn thứ gì khác nữa hay không.
Nhưng càng đi sâu vào bên trong, tia sáng ngày càng yếu, cuối cùng Tiểu Giả không thể không mở thiết bị chiếu sáng trên flycam.
Bật đèn lên cũng sáng hơn được một ít, nhưng nó cũng làm cho tầm mắt xung quanh trở nên nhỏ hẹp hơn nhiều, chỉ có thể nhìn thấy rõ trong phạm vi được đèn chiếu sáng.
Nước đọng trên mặt đất dần ít đi, hoàn cảnh ở bên trong bắt đầu ở trên âm u đáng sợ. Tiểu Giả nhìn màn hình, vừa điều khiển flycam vừa nói liên tục: “Trong này là chỗ quái nào vậy? Sao càng đi vào trong càng kinh thế kia?”
Tôi vội trấn an anh ta: “Đây chỉ là một cái hang đá bình thường thôi, chúng tôi định xem bên trong có tài nguyên khoáng sản gì hay không…”
Tiểu Giả không tin: “Dùng flycam mà có thể nhìn ra được khoáng sản trong động hả? Sao tôi không biết nhỉ?”
Triệu Hải Thành cũng chen vào: “Anh không làm nghề này nên không hiểu, chúng tôi chỉ cần nhìn là biết rồi…”
Tiểu Giả không nói gì nữa, vẫn tiếp tục điều khiển flycam đi sâu vào bên trong hang đá.
Cái hang động này sâu hơn chúng tôi nghĩ nhiều, thạch nhũ ở bên trong san sát, thỉnh thoảng còn có một vài sinh vật không thấy rõ bay qua ống kính camera.
Tiểu Giả hơi bận tâm việc những sinh vật này có thể đụng vào flycam của anh ta hay không, chú Lê bảo: “Không sao đâu, đây chỉ là mấy con dơi trong động ấy mà, bọn chúng không đụng vào flycam của cậu đâu!”
Đang nói, đột nhiên có một bóng đen chợt lướt qua ở chỗ góc tối hơi hẻo lánh của màn hình, dù nhìn trên màn hình không được rõ lắm, nhưng chúng tôi có thể khẳng định chắc chắn đó là bóng người.
Chú Lê bảo Tiểu Giả cho flycam quay lại chỗ vừa rồi để nhìn cho rõ ràng, nhưng Tiểu Giả lại lo lắng nếu đó thật sự là bóng người thì flycam của anh ta có thể bị người ta ném hỏng hay không?
Triệu Hải Thành nói: “Không sao hết, tất cả tổn thất cứ tính cho bên mỏ quặng chúng tôi, anh chỉ cần quay cho rõ tất cả mọi thứ bên trong là được.”
Bình luận facebook