Tuy Tần Gia Lãng và người nhà rất khó hiểu, nhưng cũng không biết nên khuyên giải an ủi anh ta như thế nào, nhưng lúc ấy họ cũng không ai ngờ, bệnh tình của Tần Gia Hiên lại nghiêm trọng đến nỗi phải tự sát…
Vào mấy tháng trước, Tần Gia Hiên nhân lúc người nhà ra ngoài, tự dùng một sợi dây nhảy bằng nhựa treo cổ trên ban công nhà mình, chờ khi nhóm Tần Gia2Lãng trở về mới phát hiện, người đã cứng lại cả rồi.
Tuy người nhà của Tần Gia Hiên không làm sao chấp nhận được, nhưng người đã chết, có không muốn cũng phải đối mặt với hiện thực. Tuy nhiên khi Tần Gia Lãng thu dọn di vật của em trai mình, lại ngoài ý muốn phát hiện một vài thứ…
Từ nhỏ Tần Gia Hiên thích vẽ tranh, nhưng về sau lớn lên anh ta cảm thấy thiên5phú của mình có hạn, nếu muốn trở thành một nhà hội họa lớn thì không dễ cho lắm, bởi vậy mới từ bỏ hội hoạ mà anh ta nhiệt tình yêu quý.
Nhưng kể từ khi Tần Gia Hiên bị bệnh trầm cảm, anh ta bắt đầu vẽ tranh lại, chỉ là nội dung của những bức tranh đó lại không giống như những bức trước đây anh ta từng vẽ, khiến người xem vui vẻ trong lòng,6mà trái lại khiến người xem tranh cảm thấy rất khó chịu.
Tần Gia Lãng và Tần Gia Hiên là song sinh, tuy từ nhỏ ngoại hình của họ là một người cường tráng, một người gầy yếu, nhưng giữa họ vẫn sẽ có cảm ứng tâm lý “khó lòng nói rõ”, bởi vậy khi Tần Gia Lãng nhìn thấy những bức tranh của em trai mình, lập tức cảm nhận được sự sợ hãi trong nội tâm của5anh ta…
Tuy rằng lúc ấy Tần Gia Lãng có hỏi em trai vài lần: “Rốt cuộc em đang sợ hãi điều gì, nói ra để mọi người cùng nhau đối mặt được không?” Tuy nhiên Tần Gia Hiên lại không chịu nói gì cả, bị hỏi gắt gao quá cũng chỉ nói một câu: “Em không muốn làm liên lụy mọi người…”
Sau khi em trai chết, nghi vấn này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Tần Gia Lãng,3anh ta không muốn để em trai chết không rõ ràng như vậy. Còn cả những bức tranh đó… Anh ta đã từng đi tìm một giáo sư đại học tâm lý nhờ xem thử, cuối cùng nhận được kết luận lại là, Tần Gia Hiên rất sợ hãi cái chết. Nhưng một người sợ chết, vì sao lại muốn tự sát chứ?
Đúng lúc Tần Gia Lãng nghĩ trăm lần cũng không ra, anh ta nhận được điện thoại của chú Lê, sau khi chú Lê nói ra thân phận của mình, Tần Gia Lãng cảm thấy người có thể giúp mình bây giờ, chắc chỉ có chú Lê thôi! Vì thế lúc này anh ta mới ôm tâm lý thử vận may, hẹn chúng tôi ra gặp mặt.
Sau khi chú Lê nghe Tần Gia Lãng nói xong thì hỏi: “Di hài của em trai cậu còn không?”
Tần Gia Lãng lắc đầu nói: “Đã hoả táng và chôn cất rồi.”
Tôi nghĩ thầm, đã không còn di hài thì cũng sẽ không tồn tại tàn hồn gì nữa, thế thì quỷ mới biết hồi Tần Gia Hiên còn sống rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?!
“Vậy những bức tranh cậu ta vẽ lúc còn sống đâu? Có thể cho chúng tôi xem thử không?” Chú Lê tiếp tục nói.
Lần này Tần Gia Lãng rất thoải mái lấy di động ra, hoá ra trước khi tới anh ta tới đã dùng di động chụp lại toàn bộ những bức tranh kia. Mà khi lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy những bức tranh đó cũng đều mờ mịt.
Đây nào phải vẽ đâu! Đây quả thực chính là trẻ con ba tuổi vẽ nguệch ngoạc mà. Hơn nữa có mấy bức tranh quả thực là toàn một màu đen, căn bản là nhìn không rõ trong tranh còn có hình gì khác.
Ba chúng tôi xem những bức tranh này rồi cũng đều hai mặt nhìn nhau, không biết nên đánh giá như thế nào, nhưng lại cảm thấy những bức tranh này không đơn giản như vậy, vì thế chú Lê nói với Tần Gia Lãng: “Cậu phải giữ kỹ những bức tranh này, có lẽ vấn đề mấu chốt nằm ở trong tranh, chỉ là chúng ta chưa nhìn ra thôi.”
Tần Gia Lãng nghe xong gật đầu nói: “Vâng, ngài yên tâm đi, đây là di vật duy nhất của em trai tôi, nhất định tôi sẽ giữ kỹ!”
“Di vật duy nhất? Trừ mấy bức tranh kỳ quái, em trai cậu không để lại bất kỳ cái gì khác ư?”
Tần Gia Lãng gật đầu đáp: “Không có… Sau khi Gia Hiên bị bệnh đã gần như tiêu hết phần lớn tiền tiết kiệm của nó, vốn dĩ nó còn có bất động sản, nhưng không biết nghĩ thế nào, lại đổi bất động sản thành tiền mặt rồi quyên góp đi hết…”
Tôi nghĩ thầm Tần Gia Hiên này khá thú vị đấy, trước đó liều mạng gây dựng sự nghiệp kiếm tiền, trước khi chết lại coi tiền tài như cặn bã, tất cả đều quyên góp hết?
Sau đó tôi hỏi Tần Gia Lãng: “Vậy những người bạn cùng hợp tác với em trai anh trước đây thì sao? Về sau anh có gặp bọn họ không?”
Tần Gia Lãng nhớ lại và nói: “Ở tang lễ của Gia Hiên có gặp một lần, họ đều đến cả, sau đó cũng không còn gặp nữa.”
“Vậy anh có địa chỉ nhà của họ không? Chúng tôi muốn thông qua bọn họ để tìm hiểu xem tại sao Tần Gia Hiên lại mắc bệnh trầm cảm, vì sao lại tự sát?” Tôi nói.
Tần Gia Lãng nghe xong sắc mặt thay đổi, nói: “Nghe anh hỏi như vậy, hình như tôi nhớ lại một vài chuyện, lần trước khi gặp mấy người bọn họ ở lễ tang, tôi cảm thấy vẻ mặt của họ hơi kỳ quái, giờ ngẫm lại lúc ấy bọn họ không giống như là đau lòng khổ sở vì cái chết Gia Hiên, mà trái lại giống như đang sợ hãi gì đó…”
Tôi nghe thế vỗ đùi nói: “Vậy đúng rồi, mau đưa địa chỉ của họ cho chúng tôi, đừng đến chậm để cả đám lại tự sát mất, vậy thì đúng là bó tay luôn!”
Cuối cùng Tần Gia Lãng chỉ cho chúng tôi được địa chỉ nhà của hai người, bởi vì hai người đó quen biết Tần Gia Hiên từ nhỏ, bởi vậy khá thân nhau. Còn lại hai người nữa, trừ số di động ra, Tần Gia Lãng cũng không biết gì nữa.
Trước khi đi, chúng tôi gọi điện thoại liên hệ hai người kia trước, nhưng một dãy số trong đó đã xoá, một số khác từ đầu đến cuối không nghe máy, vì thế ba chúng tôi bèn đến nhà người mãi không nghe điện thoại là Đặng Tiểu Xuyên trước.
Tần Gia Lãng đã từng nói cho chúng tôi biết, địa chỉ này là nhà cha mẹ của Đặng Tiểu Xuyên, nhưng cha mẹ anh ta đã qua đời ngoài ý muốn ngay khi anh ta tốt nghiệp đại học rồi, nên bây giờ Đặng Tiểu Xuyên còn ở chỗ này hay không thì Tần Gia Lãng cũng không dám chắc.
Đó là một căn nhà trệt ở vùng ngoại thành, xung quanh đều là vài khu đang phát triển, có chút hương vị “thôn xóm nằm trong thành thị”. Tôi cảm giác Đặng Tiểu Xuyên sẽ không dễ dàng bán chỗ này đi, trước không nói bây giờ bán đi chẳng đáng mấy tiền, chỉ xem vị trí địa lý của khu vực này, chắc chắn sớm muộn gì cũng sẽ được khai thác, đến lúc đó giá nhà này chính là nước lên thì thuyền lên.
Khi ba chúng tôi đến nhà Đặng Tiểu Xuyên ở số 3-2 ngõ Hạnh Nhi thì phát hiện cửa lớn khoá chặt, rõ ràng là trong nhà không có người.
Đinh Nhất liếc nhìn khoá cửa, sau đó hỏi chú Lê: “Có cần con mở ổ khoá ra không?”
Chú Lê vội xua tay nói: “Đừng đừng đừng… Mình không thể làm chuyện xâm nhập phi pháp này mãi được, trước xem thử rồi hẵng nói.”
Đinh Nhất gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn ổ khóa một lát, tiếp đó nghe anh ta nói nhỏ: “Chỗ này có người ở…”
“Sao anh biết?” Tôi giật mình nói.
Lúc này Đinh Nhất chỉ vào ổ khoá trên cửa: “Giờ đã vào mùa đông, mỗi căn nhà trệt ở đây đều đốt than tổ ong nên có rất nhiều tro ở bên ngoài, cậu xem cạnh cửa sắt này, có phải có một lớp tro đen không. Nhưng trên ổ khóa này lại sạch sẽ, chứng minh thường xuyên có người mở ổ khóa này ra.”
Bình luận facebook