• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (344 Viewers)

  • Chương 728

Thấy mẹ con chị Lý đi rồi, tôi biết ngay bên chỗ anh Lý cũng sắp xong việc! Đúng như tôi nghĩ, chưa đầy một lát sau, tôi nhận được tin nhắn do anh Lý gửi tới, trong tin chỉ có hai chữ: “Hoàn thành”.

Thế là ba chúng tôi nhanh chóng đi thang máy xuống tầng, nhưng khi đến trước cửa nhà anh Lý, tôi thấy cửa nhà họ khóa chặt.2Tôi thử ấn chuông cửa vài lần nhưng trong nhà không có động tĩnh gì cả.

Sau đó, tôi bấm số gọi cho anh Lý thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại trong nhà vang lên, nhưng không ai bắt máy cả… Sắc mặt của ba chúng tôi đều thay đổi, không hay rồi! Chỉ sợ anh Lý đã gặp nguy hiểm!

Chú Lê vội bảo Đinh Nhất: “Mau! Mau mở cửa đi!5Mong là không có chuyện gì xảy ra!”

Đinh Nhất lập tức phát huy tài năng mở khóa của mình, chỉ xoay hai ba lần là đã mở được cửa…

Tiếng “Két két” khi cánh cửa mở vang lên, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà tôi có cảm giác không khí bên trong căn hộ khá kỳ lạ, không giống như những gì chúng tôi đoán.

“Anh Lý…”6Tôi gọi khẽ một tiếng, nhưng trong nhà vẫn rất yên tĩnh.

Ba chúng tôi lần lượt đi vào trong, chỉ liếc mắt, tôi đã thấy trên cửa phòng của bà cụ Lý có dán một tấm bùa vàng: “Lạ thật đấy! Anh Lý đi đâu thế nhỉ? Anh ta đâu thể tự nhốt mình ở trong phòng chứ?” Tôi nói lên nghi ngờ của mình.

Nhưng vào lúc này, chú Lê lại5nhặt một cái bình nhỏ ở trên mặt đất, đây chính là chiếc bình đựng máu chó đen mà chú Lê đã đưa cho anh Lý. Nhưng bây giờ chiếc bình này ở đây, chứng tỏ anh Lý còn chưa kịp bôi máu chó đen lên cửa thì đã xảy ra chuyện rồi.

Khi đang tìm anh Lý ở khắp nơi, tôi bỗng cảm giác có một ánh mắt oán độc nhìn3từ cửa sổ vào. Tôi ngẩng đầu lên, thình lình thấy một bà cụ gầy còm đang đứng ngoài cửa sổ nhìn chúng tôi đầy dò xét…

Căn hộ này ở tầng mười mấy đó! Xem ra bà cụ này đã thành tinh rồi, có thể trực tiếp leo ra ngoài cửa sổ? Tôi vội huých chú Lê để chú ấy chú ý ngoài cửa sổ, chú ấy nhìn sang cũng phải giật mình thốt lên, chắc là không ngờ bên ngoài lại có cái đầu nhô lên?

Có lẽ thấy chúng tôi đều nhìn về phía cửa sổ nên bà Lý rụt cổ lại, biến mất trong đêm tối!

Tôi thì thầm hỏi chú Lê: “Bà ta chạy ra ngoài bằng cách nào vậy?”

Chú Lê nhìn tấm bùa vàng dán trên cửa và nói với tôi: “Chắc bà ta phát hiện không đi bằng cửa chính được nên mới bò từ cửa sổ phòng ngủ ra, nhưng con trai bà ta đâu?”

Tôi vội nhìn quanh một lượt những cửa sổ trong phòng khách nên không chú ý dưới chân, khi đến gần ghế salon mới bị vấp chân vào thứ gì đó.

Tôi vội vịn vào thành ghế rồi cúi xuống nhìn, phát hiện thứ vừa làm mình vấp chân lại chính là anh Lý. Lúc này hai mắt anh ta nhắm nghiền, bất tỉnh nhân sự!

Tôi gọi to: “Anh Lý? Anh tỉnh dậy đi!”

Chú Lê đi tới kiểm tra, sau đó ra hiệu im lặng, rồi dùng khẩu âm nói với tôi: “Hồn phách của cậu ta không có trong cơ thể, cháu có gọi nữa cũng không được đâu.”

Tôi nghĩ thầm: “Bà cụ Lý này mất hết nhân tính rồi, đến ngay cả con mình cũng không tha! May mà chúng tôi phát hiện kịp thời, nếu không chẳng biết bà ta còn gây ra bao nhiêu sóng gió trong khu chung cư này nữa?”

Nhưng khi ba chúng tôi đang nghĩ cách lôi bà cụ già này về lại trong phòng, thì đột nhiên nghe thấy từng đợt tiếng rên nhẹ. Đinh Nhất biến sắc: “Chính là âm thanh này, sau khi nghe thấy tiếng này, con mới bị rút mất hồn!”

Chú Lê cười lạnh: “Trò vặt vãnh!” Nói rồi, chú ấy lấy bảo bối chuông dẫn hồn của mình ra, nhẹ nhàng lắc chuông, từng tiếng chuông thanh thúy triệt tiêu tiếng rên rỉ kỳ quái kia.

Khi tiếng rên kia biến mất hẳn, tôi mới thấy an tâm, nhưng lòng vẫn còn lo lắng bất an, tôi nói với chú Lê: “Sao bà cụ Lý chỉ có mỗi một chiêu này vậy?”

Chú Lê bảo với tôi: “Chắc khi còn sống, bà ta hay chiêu hồn bằng âm thanh này, nhưng chẳng phải cũng chỉ có mỗi một chiêu này thôi sao?” Nói rồi ông ấy nói to ra ngoài cửa sổ: “Bà chị vào đi! Đừng có treo leo mãi ở bên ngoài như thế, cẩn thận bị gió thổi bay xuống dưới đấy. Tuy có bị rơi xuống thì cũng chỉ làm cái thân thể mục rữa này của chị thêm nát bét, nhưng dọa người qua đường ở dưới sợ là không hay đâu!”

Chú Lê vừa dứt lời thì thấy có một bà cụ bẩn thỉu từ từ nhô đầu lên ở ngoài cửa sổ, sau đó bà ta chỉ tay vào trong, lúc này tôi mới phát hiện tất cả các cửa sổ trong nhà đều đang bị khóa, thảo nào bà ta không vào được?

Chú Lê ra hiệu cho Đinh Nhất mở cửa sổ ra, tôi hơi sợ hãi nói: “Chúng ta cứ cho bà ta vào như thế à?”

Chú Lê nói với vẻ bất đắc dĩ: “Cháu không cho bà ta vào nhà, bà ta lại bò đến nhà người khác thì làm sao bây giờ? Không được làm cho người khác bị dọa sợ!”

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, tự dưng ở đâu ra bà cụ mặc áo liệm bò từ cửa sổ vào, chắc chắn sẽ dọa người ta sợ chết khiếp! Tôi nhìn mặt của bà cụ Lý, trên mặt bà ta đã có nhiều nốt thối rữa.

Đinh Nhất mở cửa sổ xong, bà cụ Lý nhanh nhẹn chui qua ô cửa sổ không quá lớn. Sau khi an toàn chui vào trong nhà, bà ta nhìn chúng tôi rồi nói với vẻ hậm hực: “Này, ba đứa chúng bây, sao cứ luôn gây khó khăn cho bà cụ già như ta thế hả?”

Tôi tức giận nói: “Nếu bà mà là cụ già bình thường thì chúng tôi rỗi hơi để ý tới làm gì? Nhưng bà là cái gì thì chính bà cũng tự biết đấy thôi? Còn để yên nữa thì chó ở khu chung cư này sẽ bị bà ăn hết mất!”

Bà cụ Lý nghe thế thì cười quái dị và nói: “Thằng nhóc này nói thế thì không đúng rồi, ta không ăn chó thì ăn cái gì đây? Chẳng lẽ bảo ta đi ăn đám trẻ con chạy đầy sân dưới kia à?”

Chú Lê thấy tôi nói không lại bà già này thì chen lời: “Bà chị à, nghe thằng em này khuyên đi, chị thật là… phải biết chấp nhận số mệnh chứ, Diêm Vương bảo chị chết lúc nào thì chết thôi, chị cần gì phải cố ở lại nhân gian?”

Bà cụ Lý nghe chú Lê nói thế thì chỉ biết thở dài: “Cả đời này tôi đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ, chỉ sợ xuống Địa Phủ cũng chẳng được tốt đẹp, thế thì thà ở lại nhân gian làm du hồn còn hơn?!”

Chú Lê phản bác ngay: “Chị thế này mà gọi là du hồn à? Chẳng phải chị đang ỷ lại vào thân xác của mình mà không chịu đi ư? Chị xem, chị chỉ có một đứa con trai thôi, chẳng lẽ chị không suy nghĩ cho cậu ta à?”

Chẳng biết những lời của chú Lê đã chạm vào cái nọc nào, mà bà ta đột nhiên tức giận nói: “Cả đời tôi đều suy nghĩ cho nó, nhưng đến khi về già lại chẳng được ai chào đón.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom