Sau đó nhân viên nhà tang lễ hỏi chúng tôi muốn xử lý tro cốt của Lưu Tiểu Lỗi thế nào? Bạch Kiện tức giận nói: “Còn thế nào? Trả lại cho người nhà anh ta! Nhận lỗi với họ chứ thế nào nữa!”
Sau khi ra khỏi2nhà tang lễ, tôi nói với Bạch Kiện: “Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, sau này gã sẽ không xuất hiện đập đầu nữa, có điều nếu không tìm thấy nguyên nhân thì sẽ không dừng lại đâu!”
Bạch Kiện nghi ngờ hỏi: “Ý cậu5nói đến cái bóng đen kia hả?”
Tôi gật đầu: “Đúng, nó có lẽ là một loài động vật nhỏ nào đó, tối mai chúng ta phải đi quanh khu chung cư xem lại.”
Chú Lê cũng nói, với tốc độ đó chỉ có thể là mèo đen. Nhưng6tôi không thấy trong khu này có ai nuôi mèo đen cả?!
Sau khi về nhà, trong đầu tôi toàn là cảnh Lưu Tiểu Lỗi bị bóng đen nhỏ kia dẫn từ nhà tang lễ ra. Tuy thi thể Lưu Tiểu Lỗi đã bị hỏa táng, nhưng hắn5chẳng qua chỉ là một con rối, với đạo hạnh của kẻ kia, muốn tìm một “Lưu Tiểu Lỗi” khác cũng không khó, việc này chỉ sợ chưa dừng lại ở đây.
Nghĩ qua nghĩ lại, tôi mơ màng ngủ thiếp đi trên ghế salon, không biết được3bao lâu, đột nhiên cảm thấy quanh người có gió lạnh ập đến, tôi lập tức thanh tỉnh nhìn qua, phát hiện xung quanh tối đen...
Tôi giật mình ngồi dậy, sau đó định với lấy điện thoại để chiếu sáng. Bỗng nhiên, một đôi mắt xanh lơ xuất hiện trong bóng tối, thỉnh thoảng lại chứa hàn ý....
Nhìn cặp mắt kia, tôi cảm thấy thân thể mình bị khống chế, không thể cử động, tôi thầm biết không ổn rồi, sợ là cái bóng kia tìm đến tối gây chuyện!
Nhưng tôi nhớ ra, Đinh Nhất đâu? Trước khi tôi ngủ thì anh ta đang tắm! Nhưng lúc này cả phòng tối đen, một chút ánh sáng cũng không có? Còn cả Kim Bảo đâu? Đột nhiên có người vào nhà, nó sao không có phản ứng gì chú?
Nghĩ vậy, tôi lập tức hiểu thực ra mình không tỉnh, có lẽ vẫn đang ở trong mơ... Đáng lý ra, với tình huống hiện tại, tà ma không thể vào trong nhà tôi được chứ? Hơn nữa, trên người tôi còn có răng thú hộ thể, bách tà bất xâm.
Trừ phi... thứ này không phải tà ma?! Nhưng nó vừa giết người vừa điều khiển thi thể, không phải là tà ma thì cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Tôi bạo gan nói: “Mi muốn làm gì? Muốn bắt hồn phách tạo đi à?”
Con mắt xanh lơ kia khẽ nháy rồi chậm rãi đi về phía tôi, chờ đến khi tôi nhìn thấy nó mới sững sờ. Lúc đầu tưởng nó là một con mèo đen tà mị, nhưng khi nó đến gần, hóa ra nó là một con Teddy nhỏ màu đen...
Nhưng từ trong mắt nó tia sáng xanh chiếu ra, nó không giống với những con Teddy trong khu này. Nó đầu tiên là trừng trừng nhìn tôi, sau đó đi đến bên cạnh chân tội dụi dụi!
Chuyện gì thế này? Không phải thứ này đi tìm người nuôi đấy chứ? Nhưng sau khi nó có mấy lần, tôi lập tức hiểu ra con chó nhỏ này có ý gì. Dù con Teddy màu đen này vẫn có thể chạy nhảy, nhưng nó cũng không phải vật sống, mà chỉ là thi thể một con chó đã chết một thời gian rồi thôi.
Trong khoảnh khắc tôi chạm vào nó, tôi nhìn được ký ức của nó, nó vốn chính là con chó nhỏ bị Lưu Tiểu Lỗi hạ độc, chủ nhân của nó là một cô gái mười sáu tuổi tên là Chu Tuyết Thảo.
Tôi nhớ hôm đó đã nhìn thấy Chu Tuyết Thảo đau lòng ôm xác con chó đi, còn tưởng cô bé sẽ đưa nó đến cửa hàng thú cưng để xử lý, không ngờ cô bé lại ôm nó về nhà.
Thật ra, Chu Tuyết Thảo cũng rất đáng thương, cha mẹ đã ly dị, cô bé do bà nội nuôi lớn, nhưng hai năm trước, bà nội đột ngột bị bệnh qua đời.
Lúc đó cô bé còn chưa trưởng thành, đáng lý ra sẽ đến sống cùng bố hoặc mẹ. Nhưng lúc đó bố mẹ cô bé đều đã có gia đình mới, không ai tình nguyện đón cô bé về cả. Cuối cùng họ thương lượng, quyết định vẫn để Chu Tuyết Thảo ở lại nhà bà nội, hàng tháng sẽ gửi tiền sinh hoạt cho cô bé.
Trong phút chốc, Chu Tuyết Thảo trở thành đứa trẻ không ai muốn nhận nuôi, mặc dù cha mẹ không để cô bé thiếu ăn thiếu mặc, nhưng vẫn không quan tâm cô như trước.
Con chó Teddy này là cô bé thấy ở cửa hàng thú nuôi, ông chủ cửa hàng nói chủ nhân cũ của con chó mang thai nên không muốn nuôi nữa. Nhưng con chó này đã trưởng thành, nhiều người nuôi thú cưng đều muốn nuôi chúng từ nhỏ nên không ai nhận nó.
Chu Tuyết Thảo nhìn con chó, lại nghĩ đến mình, không phải cô bé cũng không có ai muốn nhận nuôi sao? Thế nên cô bé bỏ tiền mua con chó, đặt tên nó là Đa Đa.
Từ sau đó, Chu Tuyết Thảo cảm thấy mình không còn cô đơn như trước nữa, ngay cả đi ngủ một mình cũng không phải sợ. Cứ như vậy, Chu Tuyết Thảo có thêm một người bạn ở cạnh hơn hai năm, cho đến khi nó bị tổn điên Lưu Tiểu Lỗi hạ độc chết.
Sau khi Chu Tuyết Thảo ôm xác con chó về nhà, đã suy nghĩ rất nhiều, cô bé cảm thấy mình không còn lý do gì để sống tiếp trên đời. Trước đây cô bé vẫn cảm thấy có người cần cô bé, nhưng bây giờ, đến con chó nhỏ cũng không còn, cô bé cảm thấy tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Động vật cũng có linh hồn, hơn nữa vì chủ nhân Chu Tuyết Thảo luôn tưởng nhớ đến nó, nên hồn phách của nó không rời đi, vẫn ở bên cạnh cô bé. Khi nó phát hiện chủ nhân không còn ý muốn sống tiếp, nó rất sốt ruột, nhưng không biết làm thế nào để giúp cô bé. Ai ngờ đúng lúc này, hồn phách của nó lại thần kỳ nhập về cơ thể, kịp thời ngăn Chu Tuyết Thảo tự sát.
Có những lúc chấp niệm của người thân chính là thứ giam giữ vong linh, mạnh hơn chính là như thế... Không biết tại sao mình lại sống lại, nhưng nó hiểu mình không giống trước kia nữa.
Mỗi khi trời tối, mọi người đã ngủ yên nó sẽ đi quanh khu chung cư một mình, tìm Lưu Tiểu Lỗi đã giết mình, mặc dù nó không biết mình có thể làm gì không... Kết quả đêm hôm đó, đúng lúc nó gặp được tên Lưu Tiểu Lỗi đến chết cũng không đổi, thấy hắn đang ném mồi độc vào khu chung cư!
Nó tức giận nhìn chòng chọc Lưu Tiểu Lỗi, hi vọng tên đó sẽ tự mình ăn hết những mối độc kia... Sau đó một cảnh quỷ dị xảy ra, Lưu Tiểu Lỗi thực sự tự cẩm từng miếng mồi độc lên ăn hết.
Nhìn thấy Lưu Tiểu Lỗi đau khổ giãy giụa đổ người vào hàng cây bên cạnh, trong lòng nó rất vui vẻ, thế là nó nhảy lên người Lưu Tiểu Lỗi! Đột nhiên, nó cảm giác được, trong thân thể Lưu Tiểu Lỗi có thứ gì đó thu hút nó, thế là nó khẽ hút thử, hút thứ kia từ trong người Lưu Tiểu Lỗi ra...
Bình luận facebook