Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761
Đó chính là hồn phách của Lưu Tiểu Lỗi, Đa Đa ăn hồn phách của hắn, khống chế thi thể hắn, điều khiển | hắn đi tập kích những kẻ bất thiện, thích ngược đãi động vật.
“Tiến Bảo?!” Giọng Đinh Nhất đột nhiên vang lên sau lưng tôi, tôi giật mình tỉnh lại, thấy mình đang mặc áo mỏng đứng dưới tầng..
“A... Hắt xì! Hắt xì!” Tôi bị lạnh hắt hơi hai cái,
Đinh Nhất vội đưa áo khoác cho tôi: “Cậu làm sau2thế? Mặc ít vậy mà chạy ra ngoài”
Tôi hít nước mũi nói: “Nói ra chắc anh không tin, tôi bị một con Teddy dẫn đến đây!”
Vốn lúc nãy Đinh Nhất đang tắm trong phòng, đột nhiên thấy Kim Bảo sủa lớn, vội chạy ra xem, thì thấy tôi đã đóng cửa đi ra ngoài. Anh ta ra cửa gọi tôi mấy câu cũng không thấy phản ứng mà cứ đi thẳng vào thang máy.
Đinh Nhất vội chạy về nhà mặc quần áo rồi5cầm áo khoác của tôi đuổi theo. Lúc anh ta đuổi kịp tối, trên người tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng, sau đó ngờ nghệch đứng ở cạnh chỗ nghỉ trong khu chung cư.
Tôi vội hỏi: “Lúc anh đến có thấy con Teddy nhỏ màu đen cạnh tôi không?”
Đinh Nhất lắc đầu: “Không có, chỉ có mình cậu...”
Thế là tôi kể lại chuyện kinh dị vừa rồi cho anh ta nghe, Đinh Nhất nghe xong thì đi tìm xung quanh, nhưng không6thấy có con chó nào cả. Sau khi về đến nhà, tôi gọi điện cho chú Lê, hỏi xem chuyện như vậy là như thế nào?
Chú ấy nghe xong thì nói, linh thể của động vật nếu ở lại trần gian quá lâu sẽ dần dần mất đi bản tính, nguy hiểm rất lớn. Bây giờ vấn đề chắc chắn xuất phát từ chủ nhân của con chó, chỉ có cô bé chịu từ bỏ chấp niệm, hồn phách con chó mới có5thể rời đi.
Sáng sớm hôm sau, tôi và Đinh Nhất đến gõ cửa phòng Chu Tuyết Thảo, ra mở cửa cho chúng tôi là người giúp việc, một phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi. Bà ấy cảnh giác nhìn chúng tôi: “Các anh tìm ai?”
Tôi mỉm cười, lễ phép nói: “Xin hỏi Chu Tuyết Thảo có nhà không? Chúng tôi... là thành viên trong hội bảo vệ chó của cư xá, hôm nay đến xem nó đã khỏe chưa?”
Bà giúp việc3sắc mặt hoà hoãn hơn chút, sau đó tức giận nói: “Nghe nói thằng điên kia chết rồi?! Thật đáng đời, hại Đa Đa đến giờ vẫn chưa khỏe lại!”
Tôi nghe giọng tức giận của bà ấy, chắc vẫn chưa biết Đa Đa đã chết. Lúc này một giọng nói nhẹ nhàng ở trong nhà vọng ra: “Dì Vương? Ai đến thế?”
Người giúp việc tên dì Vương mở cửa cho chúng tôi vào nhà, sao đó nói vọng vào trong: “Tiểu Thảo, đây là thành viên của hội bảo vệ chó, bọn họ đến thăm cháu”
Chu Tuyết Thảo sau khi nghe vậy thì cứng đờ, lập tức nói với người giúp việc: “Dì Vương, trưa nay cháu muốn ăn sườn kho, dì đi mua đi!” Người giúp việc với mặc áo bông đi ra ngoài.
Sau khi Chu Tuyết Thảo thấy người giúp việc rời đi thì thần sắc thả lỏng hơn, sau đó lạnh lùng nhìn chúng tôi nói: “Tâm trạng của tôi rất tốt, cảm ơn các anh quan tâm”
Tôi nhìn thái độ của cô nhóc này, không hề có chút ý định giữ chúng tôi lại! Thế là tôi cười nói: “Đa Đa thế nào rồi?”
Sắc mặt Chu Tuyết Thảo biến đổi ngay, tức giận nói: “Đa Đa gì chứ? Nó đã chết rồi! Các người thôi đi! Tôi không muốn nhìn thấy các người!”
Tôi cố gắng kìm tức giận trong lòng, kiên nhẫn nói: “Cô bé, nói thật cho em biết, Đa Đa đã tìm đến chúng tôi! Nó muốn em từ bỏ chấp niệm, để nó rời đi, nếu không thời gian càng lâu, sẽ xảy ra những chuyện mà em không thể khống chế được! Giống như Lưu Tiểu Lỗi...”
“Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!” Chu Tuyết thảo tức giận hét.
Tôi thấy cô bé này từ nhỏ được bà nội nuôi lớn nên tính tình cũng không hề dễ gần, khó trách cha mẹ cô bé không ai vui vẻ đón người về! Có lẽ vì người nhà cô cũng hổ thẹn với cô, nên mới nuông chiều cô như thế, nhưng tôi thì không...
Tôi trừng mắt, tức giận nói: “Chúng tôi đã đến thì tất nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nếu em vẫn tiếp tục bốc đồng giữ Đa Đa ở lại, đến lúc đó sẽ hại chết nhiều người hơn!”
Chu Tuyết Thảo tức giận nói: “Đó cũng là do chúng đáng chết!”
Tôi nhìn biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt vẫn còn ngây thơ kia, lòng không khỏi lạnh lẽo, xem ra nếu không ngăn lại, không biết chuyện này còn phát triển đến đâu!
Tôi lạnh lùng nói tiếp: “Em nghĩ kỹ đi, nếu như em không để Đa Đa đi, thì chúng tôi cũng có cách khiến nó biến mất, đến lúc đó nó sẽ thực sự biến mất mãi mãi...”
Có lẽ sự ương bướng vừa rồi của Chu Tuyết Thảo chỉ là giả vờ, khi cô bé nghe tôi nói vậy thì ngồi thụp xuống gào khóc. Tôi sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, nếu như cô bé vẫn ngang ngược như vừa nãy thì còn dễ ra tay, nhưng nhìn bộ dáng khóc như mưa trút kia, tôi lại mềm lòng.
Đợi khi cô bé khóc đã, tôi dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Tiểu Thảo, anh biết đó là người bạn duy nhất của em, nhưng tuổi thọ của chó ngắn hơn tuổi thọ của con người, dù không có chuyện này, nhiều nhất cũng chỉ sống được hơn mười năm, đến lúc đó em vẫn phải đối mặt với việc nó rời đi...”
Chu Tuyết thảo nghẹn ngào nói: “Các anh thì biết cái gì, Đa Đa là người bạn duy nhất tự nguyện ở bên cạnh em, không có nó thì em thực sự không sống nổi, thế giới này rất cô đơn!”
Tôi thở dài đi đến cạnh cô bé nói: “Em còn quá trẻ, trên đời không có ai vĩnh viễn không rời đi cả, bất luận là người nhà, bạn bè, một ngày nào đó họ cũng sẽ rời khỏi em. Cho nên em phải học cách một mình, đối diện với cô độc, đó chính là cuộc sống...”
Chu Tuyết Thảo hít mũi một cái nói: “Đa Đa phải bỏ em đi ư?”
Tôi gật đầu: “Nó đã sống cùng em hai năm, bây giờ nó thay đổi thế nào thì em hiểu rõ nhất, nó không còn là Đa Đa trước kia nữa”
“Em biết... Từ sau khi nó tỉnh lại, em không còn nghe thấy nó sủa nữa, lồng của nó cũng không còn đen nhánh tỏa sáng như trước, nhưng em nghĩ, chỉ cần nó còn ở bên cạnh, em cũng không quan tâm nó biến thành thế nào? Chu Tuyết Thảo đau lòng nói.
Tôi thở dài: “Nếu em nghĩ như vậy, là em chưa thực sự yêu thương nó, chỉ muốn chiếm hữu nó mà thôi. Vì em chưa từng nghĩ đến chuyện Đa Đa sống như bây giờ có đau khổ hay không? Yếu không phải là chiếm hữu, mà là thực lòng muốn nó được tốt hơn, đó mới thực sự là yêu nó, em hiểu không?”
Chu Tuyết Thảo ngẩn ra, sau đó mặt đầy nước mắt hỏi tôi: “Nó thực sự rất đau khổ ư?”