Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 804
Tôi nghe ông ta nói hận thù được kết từ khi Đại Vũ trị thủy, thầm nghĩ con hồ ly già này đã sống bao nhiêu năm rồi chứ? Có lẽ bây giờ Trang Hà chết cũng không tiếc! Có khi anh ta đã sống mấy ngàn năm rồi ấy nhỉ!?
Nhưng vấn đề là anh ta không thể chất vô cớ như vậy! Nếu bây giờ Trang Hà mạnh khỏe tỉnh táo, ít nhất anh ta2có thể tự biện minh vài câu. Thế nhưng giờ anh ta mê man như thế này, chuyện đúng sai chỉ do đối phương nhận định, không công bằng với anh ta.
Hơn nữa, tôi cũng có nghe về truyền thuyết Đại Vũ trị thủy, đây chính là một đại công đức ghi danh thiên thu, là chuyện tạo phúc hiếm có, tại sao lại khiến Trang Hà tạo ra nghiệt nợ chứ?
Ai đúng ai sai không5thể chỉ dựa trên lời nói của một mình ông chủ Tôn được, vì lập trường khác biệt, cho nên mỗi người sẽ có suy nghĩ riêng của mình. Ví dụ như tôi, vì không biết toàn bộ sự thật, tôi không tin Trang Hà là người có bản chất như thế.
Cho nên tôi mới hy vọng ông chủ Tôn này có thể kể thêm chút chuyện năm đó, đáng tiếc lão già này không chịu6nói thêm một chữ nào. Không còn cách nào, tôi đành đổi chủ đề, hỏi chuyện liên quan đến những tảng đá bày trận này.
Đối với vấn đề này, ông ta cũng không hề giấu giếm, ông ta nói với tôi, những hòn đá này đều là do những cục đá vụn năm đó Nữ Oa vá trời còn sót lại, trải qua nhiều năm ông ta rèn luyện, mới có thể thành trận “Bát Quái5Phục Linh” có thể vây khốn linh thú như hiện nay. Trận này huyền diệu ở chỗ, miễn là động vật có linh tính, một khi tiến vào trận này sẽ không ra được, giống như chim trĩ bị coi là gà rừng trong vườn này, vĩnh viễn bị nhốt trong trần, biến thành ngu ngu ngốc ngốc.
Tôi không hiểu hỏi: “Gà rừng cũng có linh tính à?”
Ông chủ Tồn lắc đầu nói: “Những con chim3trĩ này không phải chim bình thường, mà là một giống chim thời thượng cổ, gọi là Hải Điểu, là một giống chim do chính chủ nhân ta tạo ra, chất thịt rất ngon, trên đời này thứ có thể khiến Trang Hà rơi vào bẫy chỉ có thể là Hải Điểu”
Tôi nghe xong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Trang Hà, con hồ ly tinh già này thực sự có tu vi cao thế à? Không phải là giả vờ chứ? Từ lần đầu tiên gặp, anh ta đang đi uống trộm rượu, bây giờ lại chỉ vì miếng thịt gà mà gặp nạn, chẳng lẽ sống mấy ngàn năm, cuối cùng chỉ vì chạy theo miếng ăn thôi hả?!
“Cứ phải giết anh ta à?” Tôi khó khăn nhìn ông chủ Tôn.
Đối phương gật gật đầu, kiên định trả lời: “Hắn phải chết...”
“Nhưng sau khi ông giết anh ta, trận Phục Linh gì đó phải làm sao đây? Sau này lỡ có linh vật nào đó chạy nhầm vào thì biết phải làm sao? Những sinh linh không liên quan đến chuyện này cũng bị giữ lại thì đâu có công bằng?” Tôi nghi ngờ nói.
Không ngờ ông chủ Tôn lại lắc đầu nói: “Cái này cậu có thể yên tâm, chỉ cần Trang Hà chết, tôi sẽ biến mất, mà tôi là trung tâm của trận pháp này, không có tội, những viên đá này không khác gì đá bình thường”
Tôi nói: “Vậy tôi yên tâm rồi, nói cách khác chỉ cần ông chết, trận pháp này sẽ tự sụp đổ” Ông ta nghe tôi nói như thế, sắc mặt hơi biến đổi, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường: “Cậu vốn không có năng lực giết tôi, cần gì phải cố chấp như thế?”
Tôi quay lại nhìn Đinh Nhất, ánh mắt anh ta rất kiên định, không có chút ý định lùi bước, đây chính là điều khiến tôi khâm phục nhất. Chúng tôi cùng nhau bước đi, mặc kệ là gặp đối thủ mạnh đến mức nào, tôi chưa bao giờ nhìn thấy sự e ngại trong mắt anh ta, cho dù là kẻ chúng tôi không có khả năng thắng được... Nhưng hôm nay, tôi sẽ không để anh ta phải mạo hiểm với mình, vì tôi đã nghĩ ra cách đối phó với “Cái rễ” này.
Tôi cười cười nói với ông chủ Tôn: “Mặc dù rất thông cảm với ông và chủ nhân của ông, nhưng tôi... cũng có nguyên tắc của mình. Tôi chọn tin bạn tôi, tin rằng chuyện năm đó còn có nội tình khác, cho nên tôi không thể để ông biến anh ta thành cổ áo choàng được...”
Mí mắt ông chủ Tôn cau lại, giống như không coi những lời tôi nói ra gì, vì tôi và Đinh Nhất trước mặt ông ta chỉ yếu đuối như một đứa trẻ lên ba, ông ta cũng không nghĩ ra bây giờ tôi có thể dùng cách gì để đưa Trang Hà đi.
Thật ra tôi vẫn hơi áy náy với ông chủ Tôn này, dù sao mượn tay người khác đối phó với ông ta cũng không tử tế lắm, nhưng trong tình huống anh sống tôi chết này, tôi cũng không tử tế nổi.
Thế là tôi vỗ vỗ đầu Trang Hà: “Tiểu Hà! Hôm nay ông đây liều mạng cứu anh, sau này phải bảo đáp tội cho tốt đấy!” Nói rồi, tôi lấy một cái thẻ màu đen “ m khí cực nhiều” ra...
Lão Hắc Bạch không phải yêu cầu tôi tìm kẻ đoạt xác trùng sinh ư? Ông chủ Tôn trước mắt không phải cũng là kẻ như vậy à? Về chuyện ông ta có phải người mà Hắc Bạch Vô Thường tìm hay không... tôi cũng không quan tâm nhiều như thế.
Lúc đầu ông chủ Tôn cũng không hiểu tôi lấy tấm thẻ đen đó ra để làm gì, mặc dù ông ta cũng cảm nhận được tấm thẻ này không thuộc về nhân gian, nhưng cùng lắm chỉ coi là một pháp khí bảo mệnh của tôi.
Tấm thẻ đen này đúng là có thể cứu mạng, nhưng nó không phải pháp khí gì cả, mà là bùa lấy mạng ông chủ Tôn hôm nay... Mặc dù tôi cũng không biết lão Hắc, lão Bạch và người trước mặt ai lợi hại hơn ai, nhưng hai người kia đã theo âm ti nhiều năm, tôi tin rằng không có chuyện gì là họ chưa trải qua, tự sẽ có cách ứng phó...
Đinh Nhất thấy tôi lấy thẻ ra, lập tức hiểu ý, nhanh chóng lấy bật lửa đốt tấm thẻ, tấm thẻ nhanh chóng tạo ra một vòng ánh sáng hoa mỹ... sau đó biến mất trong không khí.
Lúc ông chủ Tôn nhìn thấy cảnh này nghi ngờ nói: “Các người đốt thứ gì đấy?”
Tôi nhún nhún vai nói: “Ừm.... Nói thế nào nhỉ? Tóm lại cái này có tác dụng tốt hơn cả GPS định vị toàn cầu, nhưng lại không dùng linh tinh được, phải trong tình huống đặc biệt mới được dùng, ví dụ như... ông?”
Trong lúc ông ta còn đang suy nghĩ điều tôi nói, gió ấm đột nhiên nổi lên khiến tôi không nhịn được rùng mình, thầm nghĩ hai con hàng này đến cũng nhanh lắm! Lúc này ông chủ Tôn mới hiểu tấm thẻ đen tối vừa đốt dùng để làm gì, nhưng có nhận ra thì cũng đã muộn.
Lúc này có hai bóng người từ xa bồng bềnh đi đến, tôi lập tức gọi to: “Hai anh của em ơi! May mà hai anh đến rồi!”
Lão Hắc và lão Bạch vừa định mắng tôi có phải lại báo sai tình hình không, lại lập tức chú ý đến sự tồn tại của ông chủ Tôn, vì tôi là người phàm nên không thấy khí tức của ông ta, nhưng muốn trốn khỏi ánh mắt của Hắc Bạch Vô Thường là tuyệt đối không thể!