“Là hắn à?” Lão Bạch nghi ngờ hỏi lão Hắc.
Lão Hắc lắc đầu nói: “Khó nói có phải không, nhưng chắc chắn là kẻ chạy trốn, điểm ấy không thể sai.”
Lão Bạch gật đầu nói: “Ai quan tâm có phải hắn hay không? Chúng ta lập được công lớn rồi!”
Tôi thấy2lão Hắc, lão Bạch kích động như thế, coi như mình đã đi đúng hướng, tiếp theo chỉ có thể ngồi nhìn xem ba lão không phải người kia đấu với nhau thôi. Thế là tôi lén lút nháy mắt với Đinh Nhất ra hiệu với anh ta, chúng tôi vẫn5nên tránh sang một bên kẻo chút nữa bị ba vị quan lớn này ngộ sát.
Không ngờ vừa định chạy, thì lão Bạch đột nhiên hít hít mũi nói: “Lão Hắc, anh có ngửi thấy mùi gì không?
Lão Hắc ngửi ngửi: “Mùi rượu”
Lão Bạch trợn mắt liếc anh ta một cái:6“Anh chỉ ngửi thấy mùi rượu! Chẳng lẽ không ngửi thấy ở đây có mùi thịt rất thơm à?”
Lão Hắc cũng cẩn thận ngửi lại: “Đúng, vừa hay có thể nhắm rượu”
Tôi chết lặng, đến lúc nào rồi, họ còn ở đó bình luận xem ở đây có đồ gì để5nhắm à? Xem ra là họ có thể dễ dàng thu phục ông chủ Tôn rồi!
Sau đó, ba người kia không nói thêm gì, lao vào đánh nhau, hai đánh một thì đương nhiên cục diện sẽ nghiêng về Hắc Bạch Vô Thường, thế nhưng ông chủ Tôn cũng không phải3cây đèn cạn dầu. Chúng tôi ở ngoài nhìn rõ, may mà vừa rồi không ra tay với ông ta, nếu không có chết thế nào chắc tôi cũng không biết.
Mặc dù Hắc Bạch Vô Thường “hai đánh một” cũng không công bằng lắm, nhưng tình huống này cũng giống như cảnh sát đi bắt kẻ trộm, không thể vì có hai cảnh sát đi bắt một tên trộm mà từng người một lên bắt nhỉ?
Hơn nữa, dù ông chủ Tôn này dù không có pháp khí gì, nhưng lại có thể điều khiển trận Bát Quái Phục Linh, mấy lần thoát được đòn trí mạng của Hắc Bạch Vô Thường.
Thật ra chỉ cần ông ta chịu trói, tôi tin lão Hắc, lão Bạch sẽ không ra sát chiều với ông ta, dù sao chức trách của họ là đưa hồn phách về nộp cho địa phủ chứ không phải hành pháp.
Nhưng bọn họ mỗi người đều có sứ mạng của riêng mình, đó là Hắc Bạch Vô Thường, ông chủ Tôn cũng vậy, tôi tin rằng ông ta chỉ có thể đấu đến cùng với Hắc Bạch Vô Thường, bởi ông ta vì điều này mà tồn tại.
Sau khi giao đấu, ông chủ Tôn ngày càng yếu thế, mắt thấy sắp không chịu nổi nữa, nhưng ông cũng không có ý định buông tay. Hai bên tiếp tục giằng co, Hắc Bạch Vô Thường chắc chắn sẽ không hạ thủ lưu tình, đến lúc đó ông chủ Tôn sẽ lành ít dữ nhiều.
Đúng lúc này, gậy của lão Hắc đột nhiên đánh thẳng vào tim ông chủ Tôn, ông ta lập tức phun ra một ngụm máu, có thể thấy ông ta không trụ được bao lâu nữa. Ngồi ngoài xem, tôi không khỏi rùng mình, nếu như tương lai có một ngày họ gặp chú họ, chỉ sợ cũng sẽ là kết quả như ngày hôm nay...
Lão Bạch thấy đã đến thời cơ thì lấy dây xích tỏa hồn ra bao vây ông chủ Tồn, muốn kéo sinh hồn của ông ta ra ngoài, nhưng sau khi kéo ra lại phát hiện đó chỉ là một quả cầu ánh sáng nhỏ, sau khi thứ kia rời thân thể ông chủ Tôn thì lao nhanh quanh chỗ đó rồi lao thẳng đến kẻ gần nhất là tôi!
Tôi chưa kịp chuẩn bị gì, khi bị quả cầu nhỏ đánh trúng thì cảm thấy có một luồng khí lạnh cố gắng nhập vào thân thể! Thứ này... lại là một sợi tàn hồn?! Cùng lúc đó trận Bát Quái Phục Linh tan rã, lưới vàng vô hình lập tức tiêu tán trong không khí.
Sau đó tôi thấy hoa mắt, thần trí dẫn mơ hồ. Nhưng ở thời điểm cuối cùng, tôi dường như nhìn thấy Trang Hà đã khôi phục hình người...
Đó là tàn hồn của một tiền nhân, nó ở trong thần thể tôi du đãng quanh quẩn, đây là trải nghiệm đầu tiên của tôi, có lẽ đây chính là sự khác nhau giữa tàn hồn của thần tiên và người phàm.
Tôi cố gắng muốn cảm nhận nó, khống chế nó, tôi thậm chí sợ rằng mình sẽ bị nó đoạt xác giống như ông chủ Tôn. Những ký ức bên trong tia tinh phách này quá nặng, đến mức tối hoàn toàn mê man trong đó, không thể nào thoát ra được...
Trong ký ức mấy ngàn năm trước, tôi nhìn thấy Trang Hà. Mặc dù dung mạo của anh ta chưa từng thay đổi, nhưng ánh mắt Trang Hà năm đó không có nhiều sự đau lòng, bất đắc dĩ và tâm tư không ai hiểu như bây giờ. Nói thẳng ra, năm đó Trang Hà đơn thuần hơn rất nhiều.
Chủ nhân trong lời ông chủ Tôn là Thủy thần trấn thủ một phương tên là Mộng Tịch Dao. Chức trách của bà là nghe theo lệnh của thiên địa, chưởng quản nước bốn phương. Khi đó dưới trần gian, phàm nhân giết chóc lẫn nhau, liên tục chinh chiến nhiều năm. Chúng thần vì trừng phạt người trần, ra lệnh Mộng Tịch Dao tạo ra lũ lụt trừng trị sinh linh vạn vật thế gian.
Chạng vạng ngày nọ, khi Tịch Mộng Dao từ ngũ hỗ tứ hải mình trấn thủ trở về, trên đường gặp một con Linh Hồ bị thương. Thủy thần Tịch Mộng Dao thấy con Linh Hồ kia đáng thương đã động lòng trắc ẩn đưa nó về phủ của mình.
Con Linh Hồ này là hồ ly lửa, vẻ ngoài rất xinh đẹp, lông toàn thân màu đỏ như lửa, bốn chân lại trắng như tuyết, đỏ trắng rõ ràng khiến Tích Mộng Dao vô cùng yêu thích. Bà chẳng những dốc lòng trị thương cho nó bằng những dược liệu tốt nhất, còn vì muốn giữ nó lại bên mình, đã dựa theo khẩu vị của Linh Hồ tạo ra một giống chim gọi là “Hải Điểu”, đây là thứ hồ ly lửa thích ăn nhất.
Mỗi ngày qua đi, Tịch Mộng Dao trừ thực hiện chức trách của mình, thì dành thời gian dưỡng thương cho hồ ly lửa...
Một ngày như bình thường, sau khi Tịch Mộng Dao về nhà, tự bưng một con Hải Điểu hấp đến cho hồ ly lửa, không ngờ lại thấy một thanh niên tuấn tú ngủ say trên giường mình.
Mới đầu Tịch Mộng Dao còn sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy đuôi cáo thỉnh thoảng động đậy trong chăn thì hiểu ngay thanh niên tuấn tú này chính là hồ ly lửa biến thành.
Tịch Mộng Dao bình thường hiếm khi tiếp xúc với người khác phái, những sinh linh giống đực bên cạnh bà phần lớn đều là các sơn tinh thủy quái xấu xí, nên khi nhìn thấy hồ ly lửa thành hình người đã lập tức đồng phạm tâm...
Lúc này hồ ly lửa biến thành hình người cũng không có tên gọi, thế là Tịch Mộng Dao đã đặt tên cho nó là Trang Hà, vì thế hổ ly lửa bà phát hiện mang tên Trang Hà. Trang Hà là yêu, Tịch Mộng Dao là tiền, bà vì muốn có thể ở bên Trang Hà nên đã dạy cho hắn rất nhiều đạo tu tiên.
Thật ra chuyện này lúc đó là không được phép, giống như người chấm thi đã gian lận vậy, người khác tu tiên đều phải chăm chỉ, thật thà, không được đi đường tắt. Nhưng Trang Hà vì có lịch Mộng Dao chỉ điểm, nhanh chóng tu luyện từ một con hồ ly lửa thông thường thành cửu vĩ linh hồ.
Cửu vĩ linh hồ trong truyền thuyết chỉ cách thành tiên một chút, đó chính là tu luyện ra cái đuôi thứ mười. Đúng vào thời khắc mấu chốt này, trần gian xuất hiện một người tên là Đại Vũ, quyết định dẫn dắt phàm nhân khống chế lũ lụt không ngừng nghỉ này.
Bình luận facebook