Bà hiểu rõ tính cách của Liễu Mộng Sinh, ông ấy là một người đàn ông hiền lành, đừng nói là không có oán khí, mà cho dù thật sự có đi nữa thì người ông ấy oán phải là bà chứ không phải là nhà họ Uông. Vì dù sao chính bà là người đã viết bức thư tuyệt tình kia mới khiến ông ấy buồn bã chán nản mà chết!
Nhưng vận rủi của nhà họ Uông không hề dừng lại, anh cả của bà, anh hai và cả mấy đứa cháu2trai đều lần lượt chết, nếu không phải chết vì bệnh thì cũng chết vì tai nạn, cứ thế này nhà họ Uông sẽ tuyệt hậu.
Về sau, trong một lần vô tình, Uông Nhược Mai nghe lén được câu chuyện giữa bố chồng và người chồng trên danh nghĩa hiện nay của bà là Tôn Kiến Nghiệp... Thế bà mới biết thì ra chuyện mấy năm nay nhà họ Uông gặp phải tai vạ bất ngờ không phải do oan hồn của Liễu Mộng Sinh quay về trả thù, mà là cha con5nhà họ Tôn đã nghi ngờ chuyện Uông Nhược Mai bỏ trốn cùng người khác trước ngày thành hôn, họ luôn cảm thấy người nhà họ Uông đã lừa mình.
Chỉ là khi đó các gia tộc lớn đều cảm thấy mặt mũi còn quan trọng hơn cả ông trời, một khi con dâu đã bước qua cửa thì không thể để lộ ra tất cả quá khứ trước đó, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra bên ngoài được.
Thế là nhà họ6Tốn bỏ ra rất nhiều tiền tìm một đại sự phong thủy và mời ông này giúp mình xả cơn giận. Sau đó, vị đại sự phong thủy kia thừa dịp một lần nhà họ Uông muốn sửa chữa lại căn nhà cổ, để một gã thợ mộc vào và đóng một cây đinh quan tài trong nhà chính của họ!
Vật này là một thứ cực kì lợi hại, một khi bị định vào nhà người nào thì nếu chưa “tan cửa nát nhà” thì chưa xong!
Sau khi biết rõ chân tướng sự5thật, Uông Nhược Mai cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, cha mẹ đã tìm một nhà thông gia tốt thật đấy! Cuối cùng bà đành phải lấy cái chết để bức nhà họ Tôn buông tha cho nhà mẹ đẻ của mình, để nhà họ Uông có thể giữ lại huyết mạch cuối cùng.
Chuyện cho tới nước này, người nhà họ Tôn đã hả giận, mà họ còn chưa muốn để Uống Nhược Mai chết sớm, nên khi nhà họ Uông chỉ còn lại một đứa cháu trai cuối cùng, họ mới bảo3vị đại sư phong thủy kia lấy cớ vào nhà họ Uông và rút chiếc đinh đóng quan tài kia đi.
Còn tất cả những vận rủi mà nhà họ Uông gặp phải trong mấy năm qua đều bị đổ cho Liễu Mộng Sinh, cứ như vậy, nhà họ Uông chỉ còn lại mấy người đàn bà đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng, vì ngay từ đầu là do nhà họ Uông đã nợ nhà họ Tôn.
Sau đó, vị đại sự phong thủy kia đào hài cốt của Liễu Mộng Sinh lên, thiết lập cách chôn cất dùng năm cây hòe trấn quỷ, nhưng cũng chỉ làm bộ thể thôi, coi như để giải thích với người bên ngoài...
Nghe bà cụ Uông kể xong chuyện năm đó, tôi không đành lòng nói cho bà ấy biết, chuyện “năm cây hòe trấn quỷ” năm đó đã khiến Liễu Mộng Sinh chịu khổ cho đến tận bây giờ... Có lẽ, phải chịu nhiều năm bị tra tấn như vậy đã khiến người đàn ông hiền lành không còn tâm tính như trước kia nữa, giờ ông ấy chỉ còn lại lệ khí hung tàn.
Biết đâu bây giờ để hồn phách của Liễu Mộng Sinh gặp lại bà Uông Nhược Mai một lần và giải thích rõ những hiểu lầm năm đó sẽ có thể hóa giải tất cả oán khí trong lòng ông ấy. Nếu để ông ấy biết năm đó không phải bà Uông Nhược Mai phản bội ông ấy và tất cả những kỳ vọng về tình yêu trong trái tim ông ấy đều chính xác và đáng giá...
Nhưng vấn đề là bây giờ bà Uông Nhược Mai đã chín mươi tám tuổi, với số tuổi hiện tại, nếu để bà ấy vào trong khu chung cư hồ Nhật Nguyệt gặp Liễu Mộng Sinh không còn nhân tính kia thì đúng là không thực tế!
Tính đi tính lại vẫn không ổn, đột nhiên tôi bỗng nghĩ ra một ý, tôi nói sơ qua tình hình cho người con nuôi của bà Uông biết, nhờ ông ấy liệu có thể cho bà cụ Uông vào một thời điểm nhất định gọi điện thoại video cho chúng tôi trong một thời gian ngắn không?
Con nuôi của bà cụ Uông năm nay cũng hơn năm mươi rồi, dù ông ấy không hiểu vì sao chúng tôi muốn gọi điện thoại video với bà cụ Uông, nhưng ông ấy thấy vừa rồi mẹ mình nói chuyện với chúng tôi rất vui vẻ, nên cũng đồng ý.
Tất nhiên, trước đó chúng tôi đã trao đổi với bà Uông rồi, tôi nói là chúng tôi đã tìm được chỗ chôn cất ông Liễu Mộng Sinh và muốn siêu độ cho ông ấy, hy vọng đến lúc đó bà ấy có thể thông qua cuộc gọi video để nói với ông
Liễu Mộng Sinh mấy câu, xem như an ủi linh hồn của ông ấy.
Ban đầu, khi bà cụ Uông nghe thấy chúng tôi nói đã tìm được di cốt của ông Liễu Mộng Sinh thì nhất quyết muốn đi cùng chúng tôi. Nhưng nhờ chúng tôi kiên nhẫn an ủi, nói hết nước hết cái bà ấy mới đồng ý không tự đi nữa, nhưng bà ấy dặn dò đi dặn dò lại chúng tôi phải bật cuộc gọi video để cho bà ấy xem.
Chuẩn bị xong ở đầu này, tôi cùng Đinh Nhất cấp tốc quay trở về, chúng tôi lập tức liên hệ với bên phía chủ đầu tư của khu chung cư hồ Nhật Nguyệt, bảo họ nhanh chóng chuẩn bị, chúng tôi sẽ giúp họ thanh lý âm hồn bên trong khu biệt thự kia.
Mấy ngày nay, chuyện “khu chung cư hồ Nhật Nguyệt có ma” đã lan truyền đi khắp nơi, bên phía chủ đầu tư đang rất lo lắng nếu không có chú Lê thì phải làm sao bây giờ? Nên khi nhận được điện thoại của tôi, ông ta rất sốt sắng làm theo như lời tôi nói.
Đầu tiên, chúng tôi vẫn quay về chỗ cái tiểu bị vỡ ở trên lòng sôTng đã cạn kia, vì chúng tôi cần phải nhặt hết các bộ phận hài cốt còn lại của Liễu Mộng Sinh về, nếu hài cốt không hoàn chỉnh, Liễu Mộng Sinh sẽ không thể nói chuyện với Uông Nhược Mai được.
Tôi chọn thời gian gọi điện thoại video vào nửa đêm, vì đó là lúc dương khí yếu nhất, chưa biết chừng lại có thể gọi về được một ít thần trí của Liễu Mộng Sinh?! Mọi chuyện cần thiết đã được chuẩn bị xong, đến đêm, chúng tôi lại đi vào hiện trường vụ án một lần nữa...
Vì có thể gọi được video tốt và đảm bảo giữa chừng không bị mất tín hiệu, bên phía chủ đầu tư còn cho một chiếc xe phát tín hiệu di động tới, để đảm bảo toàn bộ quá trình gọi video được thuận lợi. Hành động này khiến tôi phải thốt lên: “Có tiền đúng là tốt con mẹ nó thật đấy!”
Ngoại trừ tôi và Đinh Nhất, tất cả các nhân viên đều phải ra ngoài, không ai được phép đi vào bên trong biệt thự, họ phải ở ngoài chờ lệnh và phòng ngừa tín hiệu bị gián đoạn.
Khi chúng tôi bước vào tầng hầm tối đen một lần nữa, trong nháy mắt, luồng khí đen kia gào thét và vây xung quanh chúng tôi. Dù nó không thể đến gần cơ thể của chúng tôi, nhưng vẫn đem cảm xúc phẫn nộ và không cam lòng truyền tới.
Tôi đột nhiên gào lên với đoàn khí đen kia: “Liễu Mộng Sinh!”
Có lẽ đã quá lâu rồi không có người nào gọi cái tên này, nên khi tôi vừa mới hồ ba chữ “Liều Mộng Sinh”, luồng khí đen kia như bị đứng hình tại chỗ.
Tôi tiếp tục hỏi: “Ông là Liễu Mộng Sinh?”
Luồng khí đen dao động rất mạnh, dường như đang muốn đáp lại câu hỏi của tôi. Tôi thấy vậy thì thở dài, nghĩ sao mình lại quên mất chuyện này?! Hiện giờ hài cốt của Liễu Mộng Sinh không được đầy đủ, ông ấy chỉ có thể giữ hình thái là một luồng khí đen.
Tôi quay ra bảo Đinh Nhất lấy chỗ xương người mà chúng tôi nhặt được trong chiếc tiểu vỡ và bày dưới mặt đất, nháy mắt luồng khí đen kia bám vào bên trong những cái xương đó... Thời gian dần trôi qua, đám khí đen dần ngưng kết lại thành một bóng người.
Tôi hỏi dò: “Ông Liễu Mộng Sinh?”
Sau đó tôi nghe thấy có âm thanh hư ảo phát ra từ đám khí đen kia: “Cậu... đang gọi... tôi à?”
Bình luận facebook