Đêm hôm đó sau khi quay về khách sạn, tôi để gói hàng kia trên bàn trà, ba chúng tôi đều nhìn thứ này như đồ ma quỷ, trầm mặc thật lâu.
Cuối cùng vẫn là tôi nói trước: “Những thứ gây nghiện này mặc dù đã có từ xưa, nhưng bây giờ đã biết tác hại của chúng! Vì sao vẫn buôn bán!?”
Chú Lê thở dài nói: “Đó2là vì lòng tham không ngừng nghỉ của con người... có kẻ khát khao khoái cảm cực độ, có kẻ khát khao tiền tài vô tận, hai thứ đó giống như hai thỏi nam châm trái dấu hút nhau.”
Tôi biết chú Lê nói không sai, đây chính là nhân tính, cho dù có trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu thời đại thì chỉ cần có người5muốn những thứ biết rõ là hại người này, thì sẽ có người cung ứng...
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ở trong phòng gọi đồ ăn bên ngoài, người đưa đồ ăn đến là Lưu Mẫn cải trang thành, anh ta cầm gói hàng về kiểm tra độ tinh khiết.
Đà Gia có thể hoành hành nhiều năm như vậy ở Sipsong Panna, tất nhiên có điểm đặc biệt6của riêng hắn. Gói hàng này có thể chỉ là đồ để hắn thử chúng tôi, nếu chẳng may đây là hàng giả, mà chúng tôi vẫn còn muốn giao dịch với hắn, thì chẳng phải chứng minh chúng tôi cũng là giả sao?
Chúng tôi trước đó đã giao hẹn với Lưu Mẫn, trong thời gian này không thể dùng cách liên hệ thông thường để liên lạc,5ai biết bọn chúng có những cách gì để giám sát chúng tôi? Dù sao Đà Gia đến xác chết còn có thể điều khiển được mà.
Cho nên sau khi vào khách sạn A Phát, chúng tôi đã dùng mấy số điện thoại khác nhau để liên lạc với bọn Lưu Mẫn, trong số những cách liên hệ này có một số là gọi đồ ăn, vì như3thế sẽ tiện trao đổi đồ với nhau.
Sau khi Lưu Mẫn cầm gói hàng được một tiếng, anh ta lại ngồi xe giao hàng đi qua khách sạn. Đây cũng là thỏa thuận trước đó của chúng tôi, nếu là đồ thật, anh ta sẽ xuất hiện dưới lầu trong khoảng thời gian quy định.
Lúc đó tôi cảm thấy mình ngày càng giống mấy mật thám thời xưa, làm gì cũng phải chú ý cẩn thận, từng bước thực hiện kế hoạch, xem ra công việc cảnh sát mật này cũng khó làm lắm!
Sau khi có được đáp án, chúng tôi chủ động liên hệ với Từ Bính, nói với hắn là ông chủ của chúng tôi rất hài lòng loại hàng này, nếu chúng tôi muốn lấy nhiều hơn, có thể không dùng tiền mặt mà chuyển tiền vào tài khoản được không?
Từ Bính từ chối nói: “Đà Gia chúng tôi có quy tắc, đó chính là chỉ giao dịch tiền mặt, trước đó tôi đã nói với cậu rồi, không có tiền mặt thì không phải bàn gì nữa...”
Cuối cùng tôi chắc chắn nói với Từ Bính, hiện giờ chúng tôi không có lượng tiền mặt lớn đến thế, cần thêm thời gian để thu xếp. Hơn nữa khoảng thời gian này cớm kiểm tra nghiêm ngặt, họ phải nghĩ cách ổn thỏa để chúng tôi an toàn rời khỏi đây với hàng.
Nói thẳng ra là, muốn có tiền mặt cũng được, nhưng đường lui của chúng tôi, các người cũng phải thu xếp cho tốt. Các anh đâu thể cầm được tiền rồi thì mặc kệ không quan tâm nữa đúng không?! Mặc dù chúng tôi là nhà buôn giả, nhưng mỗi chi tiết đều phải yêu cầu như thật.
Theo như chúng tôi phân tích, nếu Đà Gia có chủ ý “Giết người cướp tiền”, cho dù chúng tôi đưa ra yêu cầu khó đến cỡ nào thì hắn cũng sẽ đồng ý. Quả nhiên, Từ Bính nhanh chóng đảm bảo với chúng tôi, sau khi giao dịch xong, họ sẽ sắp xếp để chúng tôi an toàn rời khỏi Sipsong Panna.
Cá lớn cuối cùng cũng mắc câu! Bạch Kiện, anh phải mau tỉnh lại! Anh em sẽ báo thù cho anh.
Thống nhất thời gian giao dịch là ba ngày sau, về vị trí cụ thể thì đến lúc đó nhắn vị trí cho chúng tôi. Có lẽ vì bài học lần trước, nên lần này chúng cẩn thận hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, chúng tôi đành phải bố trí trước người ở hiện trường, điều này gây không ít khó khăn cho kế hoạch. Có điều chuyện này cũng không làm khó được cảnh sát nhân dân chúng ta, kế hoạch vốn chính là để phá vỡ mà, tôi tin rằng họ đã chuẩn bị kế hoạch B sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào rồi.
Điện thoại của ba chúng tôi vẫn luôn được bọn Lưu Mẫn định vị cẩn thận, cho nên, dù chúng tôi ở đâu thì họ cũng nắm được. Kế hoạch có sự thay đổi, lúc chúng tôi ra ngoài uống trà sẽ truyền tin cho Lưu Mẫn. Tôi tin rằng, giao dịch ba ngày sau sẽ cho Đà Gia một đòn đau!
Đúng lúc này, Đinh Nhất phát hiện có mấy người lạ mặt theo dõi chúng tôi, xem ra Đà Gia là một con cáo già! Trước khi hoàn thành giao dịch, chúng tôi không có một giây nào được nới lỏng cảnh giác.
Như vậy cũng tốt, chúng theo dõi chúng tôi sát sao như vậy, chứng tỏ là đã mắc câu rồi! Bây giờ việc chúng tôi có thể làm là ở yên trong khách sạn chờ ba ngày, sau đó đến vị trí bọn chúng gửi hoàn thành giao dịch.
Đương nhiên, trong thời gian này cũng sẽ có thuộc hạ của Bạch Kiện đóng vai đàn em đến giao tiền cho chúng tôi, dù sao một giao dịch lớn như thế, nếu chúng tôi chỉ đi có ba người thì quá đáng ngờ.
Vì Lưu Mẫn đã từng xuất hiện nên người đến đưa tiền là một gương mặt lạ, cảnh sát địa phương không thể dùng được, vì có nguy cơ bị nhận ra, rất nguy hiểm. Cuối cùng người đến là một cảnh sát trẻ tuổi, đến khách sạn đưa “tiền hàng” cho chúng tôi,
Hành động lần trước đã tổn thất hai mươi vạn tiền mặt, lần này cảnh sát cũng không chi ra được nhiều tiền mặt như thế, đành mỗi xấp chỉ có tờ trên cùng và dưới cùng là tiền thật.
Nhưng chúng tôi nghĩ người bọn chúng phái đến giao dịch cũng không xem tiền là thật hay giả, nếu không lần trước cũng đã không cầm cả tiền thật và tiền giả đi.
Đến ngày giao dịch, tôi nhận được địa điểm Từ Bính chuyển đến, lập tức gửi cho Lưu Mẫn. Sau đó chúng tôi và bốn cảnh sát đi hai chiếc xe đến điểm giao dịch.
Đó là một nghĩa trang mới xây dựng ở huyện bên, bây giờ còn chưa hoàn thành, hơn nửa đêm chọn chỗ này giao dịch đúng là đủ dọa người! Sau khi chú Lê thấy địa điểm giao dịch thì nhíu mày nói: “Chút nữa không được tùy tiện hành động, tất cả phải nhìn ánh mắt chú.”
Trước khi đi, chú Lê đã dùng chu sa vẽ đầy phù chú lên người bốn cảnh sát, thứ này đến lúc quan trọng có thể bảo mệnh. Còn tôi và Đinh Nhất thì không cần, tôi có răng thú, còn Đinh Nhất thì nhuốm đầy sát khí.
Xe nhanh chóng đi đến vị trí Từ Bính gửi, vì nơi này chưa xây xong, lại là ban đêm, nên đừng nói là người, ngay cả một bóng ma cũng không có.
Sau khi xuống xe, chú Lê lấy la bàn ra xem xét, phát hiện dù nơi này chí âm, nhưng vì còn chưa an táng người chết, nên âm khí cũng không quá nặng.
Bình luận facebook