Tuy nhiên, cũng may là đường không gập ghềnh như tôi tưởng, tôi đi qua hành lang tới một căn phòng khác rất thuận lợi. Lúc này thấy mục sự mặc đồ đen vừa rồi đang rầm rầm rì rì nói gì đó với bé
gái, khi tôi2đến gần cẩn thận nghe ngóng, phát hiện mục sư này cũng là một người Nhật Bản! Tuy tôi chẳng nghe hiểu câu tiếng Nhật nào, nhưng nhìn biểu cảm của hai người, chắc là cha con, nếu không sao địa vị của bé gái này lại5cao hơn những đứa trẻ mồ côi bên ngoài chứ?
Vốn dĩ mặt mũi của người đàn ông này đã lạnh lẽo âm u, lại thêm hắn là người Nhật Bản, lập tức làm tôi không còn nửa phần cảm tình nào. Còn bé gái chừng bảy, tám6tuổi này, đúng vào khoảng thời gian ngây thơ hồn nhiên, lại trông rất đáng yêu, nếu không thể trưởng thành, vậy thực sự khá đáng tiếc...
Nhưng có một điểm trước sau tôi không nghĩ ra, một người Nhật Bản như hắn tại sao lại chạy đến5Trung Quốc làm mục sự chứ? Tôi không tin những con quỷ Nhật năm xưa lại có lòng yêu thương như vậy, vì thế tôi bèn tiếp tục quan sát hắn, phát hiện sau khi người này dỗ bé gái ngủ liền trút bỏ bộ đồ màu3đen đi, thay vào một chiếc áo khoác trắng giống kiểu của bác sĩ mặc.
Người đàn ông thay xong áo khoác trắng thì không còn vẻ hiền lành như khi nói chuyện với bé gái lúc nãy, hắn mang vẻ mặt âm trầm quay lại phòng ăn vừa rồi. Những đứa trẻ kia đang trả lại chén đũa của mình cho các dì một cách rất trật tự, mà khi chúng nhìn thấy người đàn ông trung niên đã đi rồi quay lại, cả đám lập tức bị dọa.
Có mấy đứa trẻ nhỏ tuổi hơn đã òa khóc thành tiếng, hình như những đứa trẻ đó biết sắp sửa xảy ra chuyện gì, bởi vậy dường như chúng đều cầu khẩn trong lòng người kia đừng chọn trúng mình...
Đầu tiên, hắn quét mắt nhìn đám trẻ một vòng, sau đó chọn một cô bé mười một, mười hai tuổi. Vẻ mặt của những đứa trẻ khác rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, còn cô bé bị chọn kia mặt lại xám như tro tàn.
Tuy tôi không biết tại sao chúng sợ hãi, nhưng vẻ mặt này hoàn toàn không nên có ở trẻ con tuổi này. Vì để tìm tòi đến cùng, tôi nhanh chóng đuổi theo bước chân của người đàn ông trung niên kia, thấy hắn đưa cô bé đó ra khỏi nhà, đi vào một dãy nhà trệt khác. Nhìn từ bên ngoài, dãy nhà trệt này chắc là phòng bếp và nhà kho, nhưng càng tới gần, cô bé bị chọn kia càng run mạnh hơn. Lúc ấy tôi thật sự rất tò mò, tên này rốt cuộc muốn mang cô bé đi đâu? Chẳng lẽ hắn có ý đồ quấy rối cô bé?! Nhưng đến khi đi theo họ tới cửa ra vào tầng hầm, lòng tôi không khỏi lạnh đi, xem ra chân tướng của chuyện này còn nghiêm trọng vượt xa mưu đồ quấy rối cô bé kia nhiều! Tên kia đưa cô bé vào một phòng thí nghiệm bí mật dưới đất, ở đó đã có mấy tên ăn mặc giống hắn chờ sẵn. Bây giờ tôi đã biết tại sao những đứa trẻ đó sợ hãi như vậy, bởi vì phòng thí nghiệm ngầm này quả thực chính là địa ngục trần gian, mười tám tầng địa ngục cùng lắm cũng chỉ như thế thôi chăng?
Tôi nhìn một loạt bình thuỷ tinh đựng phôi thai trẻ em ở những giai đoạn khác nhau, lòng nổi gai ốc, những tên súc sinh này rốt cuộc đã nghiên cứu thứ đáng sợ gì ở đây, mà nhất định phải lấy từng bào thai chưa thành hình ra khỏi cơ thể mẹ chứ? Giờ rốt cuộc tôi đã biết vì sao những đứa trẻ và sản phụ đó đều không rõ tung tích rồi, xem ra họ đều bị làm thành tiêu bản ngâm trong formalin.
Lúc này họ tiêm vào cho cô bé bị chọn kia một loại thuốc màu xanh dương, nháy mắt, vẻ mặt của cô bé trở nên rất đau đớn... Tiếp theo một cảnh làm cho người ta sợ hãi đã xảy ra, mạch máu cả người cô bé kia đột nhiên gồ lên, mạch máu màu xanh biển bò đầy toàn thân cô bé giống như có sinh mệnh.
Khi đôi mắt của cô bé từ từ biến thành màu đỏ, một thanh niên mặc áo choàng trắng không biết lấy đâu ra một con thỏ trắng còn sống ném cho cô bé. Cô bé vừa rồi còn ngoan ngoãn lanh lợi, ấy thế mà lúc này lại vặn đứt cố thỏ trắng, sau đó uống từng ngụm từng ngụm máu tươi chảy ra từ chỗ rách.
Nhìn thấy cảnh này, lòng tôi lập tức gõ vang chuông cảnh báo, mẹ kiếp đây không phải hình thức ban đầu của cái gọi là “Chiến sĩ siêu cấp” kia ư? Những tên Nhật Bản này cũng quá biến thái rồi, để có thể đạt được mục đích, chuyện táng tận lương tâm gì cũng đều dám làm, chẳng lẽ chúng thật sự không tin cá nhân quả báo ứng ư?
Khi trạng thái của cô bé trở nên càng thêm điên cuồng, mấy kẻ mặc đồ trắng giống nhau kia cầm sổ ghi chép không ngừng... Nhưng rất nhanh, cô bé giống như một ngọn cỏ cực thịnh ắt suy, sinh mạng khô héo ngay tắp lự.
Xem đến đây, tôi giận đến run người, chỉ tiếc những cảnh tượng này đều đã xảy ra ở quá khứ, nếu không tôi hận không thể bảo Đinh Nhật tử hình những gã đó tại chỗ!
Lúc này cô bé đã nằm im trên đất, mắt không còn chút ánh sáng nào, rõ ràng là không còn dấu hiệu gì của sự sống nữa. Tôi vốn tưởng rằng tất cả cuối cùng cũng kết thúc, nhưng không ngờ đây gần như chỉ mới là bắt đầu...
Tiếp theo, những kẻ súc sinh mặc đồ trắng này còn nâng cô bé lên bàn phẫu thuật, bắt đầu tiến hành giải phẫu thực nghiệm. Tuy cô bé đã không còn khả năng cứu sống nữa, nhưng lúc ấy thần kinh của cô bé vẫn chưa chết hẳn, tôi có thể nhìn thấy rõ tay chân cô bé vẫn đang liên tục run rẩy.
Không biết năm đó đã có bao nhiêu sinh mạng vô tội chết thảm như vậy trong tay những kẻ súc sinh này, nếu ông trời thật sự có mắt, tôi tin sau khi chết xuống địa ngục, chúng sẽ phải chịu sự trừng phạt gấp trăm ngàn lần!
Tôi nhìn chúng lấy từng phần nội tạng của cô bé ra, sau đó bỏ vào trong bình thủy tinh, sắp xếp, phân loại. Có lẽ trong mắt chúng, những đứa trẻ này giống như chuột bạch của phòng thí nghiệm, có thể mặc cho chúng mổ xẻ!
Lúc này máu huyết trong lòng tôi cuồn cuộn, không tự chủ được nắm thật chặt kẹp tóc trong tay, đến khi bị góc nhọn của nó cắt vào lòng bàn tay... Cơn đau trên tay làm tôi giật nảy cả người, chờ khi nhìn lại mới phát hiện mình đã quay về hiện thực.
Quả nhiên như tôi đoán, chú Lê và Đinh Nhất đã ở ngay bên cạnh rồi, họ vẫn luôn cẩn thận đi theo tôi, nhìn tôi đi từ dãy nhà trệt này qua dãy nhà trệt khác.
“Vừa rồi cháu bị sao vậy?” Tôi mờ mịt hỏi hai người họ.
Chú Lê nói với tôi: “Cũng không biết vừa rồi cháu nhìn thấy gì, đột nhiên đi lên trước hai bước, sau đó nhặt gì đó ở dưới đất. Sau đó cháu bắt đầu trở nên kỳ lạ, không chỉ hai mắt không có tiêu cự, mà còn đi qua đi lại không ngừng.”
“Vì thế hai người vẫn cứ để vậy mà đi theo cháu tới đây à?” Tôi hỏi. Đinh Nhất gật đầu nói: “Đúng vậy! Vừa rồi vốn dĩ tôi muốn gọi cậu tỉnh lại, nhưng sư phụ nói chắc là cậu nhìn thấy gì đó nên bảo tôi từ từ đã.”
Bình luận facebook