Tôi nghe xong thì không thấy buồn ngủ nữa, ăn vài miếng điểm tâm, sau đó kéo Đinh Nhất đến bệnh viện thăm đứa bé đáng thương kia...
Lúc chúng tôi đến bệnh viện, có hai cảnh sát canh chừng ở đó, họ nhận ra chúng tôi nên chủ động chào hỏi. Nghe họ nói may mà đứa bé kia được cứu kịp, bây giờ các chỉ số đều bình thường, có thể coi là một bé gái khỏe mạnh.
Tôi bảo họ đưa chúng tôi đến thăm đứa bé, dù sao may là lúc2đó tôi buồn tiểu, nếu lúc đó tôi không vào nhà vệ sinh kia, hoặc nếu tôi không để ý đến tiếng khóc kia thì đứa bé đó chết chắc. Nhìn đứa bé trong lồng ấp, lòng tôi mềm nhũn, màu da trên người cô bé đã không còn tím xanh nữa, hơi có chút hồng hồng. Đúng lúc này có một y tá đi đến, nhìn thấy chúng tôi thì giật mình nói: “Đây là người nhà đứa bé à?”
Cảnh sát lắc đầu: “Đây là người đã giúp chúng tôi cứu đứa5bé ra, có trời mới biết hai kẻ làm cha mẹ không dám chịu trách nhiệm kia ở đâu!”
Y tá cũng thất vọng nói: “Đứa bé này trừ việc bị cảm lạnh một chút, thì không bị bệnh gì, sao cha mẹ con bé có thể nhẫn tâm như thế chứ?”
Cảnh sát cũng không biết nói thế nào: “Không phải vì nó là con gái nên bị vứt bỏ đấy chứ?” “Ai mà biết được?!” Y tá cảm thán nói.
Tôi nhìn thấy trên lồng ấp có ghi tên của cô bé là Mãn6Mãn, thầm nghĩ không biết ai đã đặt tên! Y tá thấy tôi nhìn chằm chằm vào thẻ tên thì cười nói: “Đây là chúng tôi đặt tên cho cô bé, hy vọng cuộc sống sau này của cô bé sẽ có hạnh phúc tràn đầy.”
Tôi gật đầu: “Cái tên rất hay, mặc dù cô bé vừa ra đời đã gặp đại nạn, nhưng đại nạn không chết ắt sẽ có phúc về sau.” Bỗng nhiên, điện thoại của một cảnh sát vang lên, sau khi nghe máy, lập tức hưng phấn nói:5“Thật à? Tìm được rồi, quá tốt! A...”
Sau khi cúp điện thoại, anh ta buồn rầu nói: “Cảnh sát xem video giám sát trong và ngoài nhà vệ sinh đã tìm được mẹ của đứa bé! Là một học sinh cấp hai chưa đến mười lăm tuổi!” “A! Không thể nào?!” Tôi giật mình. Y tá cũng lắc đầu nói: “Làm sao đây, bây giờ không biết sao lại vậy, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người trẻ tuổi đã làm cha làm mẹ, bản thân chúng vẫn còn là đứa trẻ mà3đã sinh con!”
“Vậy cha mẹ chúng không quan tâm sao?” Tôi không thể tin nói. Y tá thở dài: “Gia đình hạnh phúc thì giống nhau, gia đình bất hạnh thì mỗi nhà mỗi khác, nhưng nói thế nào đi nữa cũng đều là do cha mẹ giáo dục con cái không tốt.” Tôi nhìn bé gái đáng thương, cảm thấy đau lòng, nếu không phải lúc đó tôi buồn tiểu, không biết đứa bé này sẽ thế nào? Nghĩ đến đây, tôi lấy một ngàn đồng đưa cho y tá, nhờ cô ấy mua cho đứa bé ít vật dụng. Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đinh Nhất thấy tôi vẫn rầu rĩ không vui thì cười nói: “Đã tìm được mẹ của đứa bé đó rồi, cậu còn lo làm gì!” Tôi thở dài: “Có tìm được mẹ của đứa bé kia thì cũng như không! Nếu như người nhà cô gái kia đồng ý nuôi đứa bé đó thì tốt, nếu không đồng ý... chắc sẽ bị đưa đến trại trẻ mồ côi!”
Đinh Nhất bĩu môi nói: “Cậu đừng ở đó lo chuyện bao đồng! Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình, đứa bé đó cũng vậy, có lẽ rời khỏi người mẹ không đáng tin kia, sẽ có một gia đình tốt hơn nhận nuôi nó thì sao?”
Tôi không nói tiếp nữa, chỉ mong mọi chuyện sẽ được như Đinh Nhất nói...
Buổi trưa, tôi gọi điện cho Bạch Kiện, muốn hỏi xem anh ta có tin gì của Đà Gia hay không? Không ngờ anh ta lại nói, tuyến tình báo thường gửi tin về Đà Gia cho anh ta, không biết sao mấy ngày nay đã biến mất. Lòng tôi chìm xuống, một dự cảm xấu dần xuất hiện, Đà Gia cũng không phải đèn cạn dầu, lần trước lúc giao chiến với Bạch Kiện đã giết chết hai cảnh sát, lần này hy vọng không xảy ra chuyện gì.
Đang nghĩ ngợi, Đinh Nhất đã dừng xe dưới khu chung cư, hai chúng tôi đang định mở cửa xuống xe để về nhà nấu cơm. Đúng lúc đó, tôi ngửi thấy mùi tử thi nồng nặc, Định Nhất bên cạnh nhanh chóng ấn đầu tôi xuống dưới.
Sau đó tôi nghe được tiếng nổ giòn tan, cửa sổ xe bị phá nát... phản ứng đầu tiên của tôi là: chẳng thể ngờ là lại có người nổ súng vào mình!
Chuyện quái gì thế? Giữa thanh thiên bạch nhật, mặt trời tươi sáng! Đây là xã hội hòa bình, sao lại có người nổ súng vào chúng tôi chứ?! Mặc dù lúc đó tôi rất kinh ngạc, nhưng vẫn biết là không thể chịu thiệt!
Hai chúng tôi ngồi xổm xuống, lấy xe ô tô làm vật chắn, tôi vội gọi điện báo cho Bạch Kiện! Vì chuyện xảy ra đột ngột, nếu lúc đó gọi cho 110 báo có người dùng súng bắn tôi, có lẽ nhân viên trực tổng đài sẽ tưởng tôi là kẻ rỗi hơi đi trên cảnh sát.
Bạch Kiện cũng ngạc nhiên, anh ta dặn tôi nấp thật kỹ, sẽ lập tức báo cho đơn vị gần chúng tôi nhất đến chi viện... Nói thật, mặc dù đây không phải lần đầu tiên tôi bị người khác chĩa súng vào người, nhưng lần này đối phương thực sự muốn giết tôi. Theo mùi tử thi ngày càng gần, tôi cảm nhận được gần đây có thi thể. Nhưng không biết vì sao, tôi cảm nhận được thi thể lại không tìm thấy tàn hồn của thứ đó?!
Thật ra tôi không quá lo lắng đến an toàn của mình và Đinh Nhất, dù sao với thân thủ của Đinh Nhất thì cũng có thể kéo dài thêm chút thời gian. Thế nhưng giờ đang là ban ngày, trong khu chung cư có rất nhiều người qua lại, tôi sợ sẽ có người bị ngộ thương. Tôi thì thầm với Đinh Nhất: “Mục tiêu của tên kia là chúng ta, hay chúng ta dẫn hắn đến chỗ ít người hơn đi?”
Nhưng Đinh Nhất lắc đầu nói: “Bây giờ đang là lúc tan tầm, dù đi hướng nào cũng sẽ gặp dòng người đông đúc, làm thế sẽ càng thêm nguy hiểm, một động không bằng một tĩnh... Cậu tranh thủ ngồi thấp xuống đi! Chút nữa nếu hắn đến đây, không phải vẫn còn tôi à! Nếu không được thì cậu chui xuống gầm xe đi.”
Có câu nói này của Đinh Nhất khiến tôi yên tâm, nhưng đúng lúc này, tôi nhìn dưới gầm xe thấy một đôi giày trắng đang đi từng bước về phía chúng tôi, tôi dường như có thể khẳng định đây chính là kẻ muốn giết mình!
Nhìn bước đi của hắn cứng nhắc, động tác máy móc, tôi lập tức hiểu ra tên này không phải là người sống! Tôi lần tìm trong đầu mình những kẻ có thể điều khiển thi thể giết người, kết quả chỉ có một - Đà Gia.
Bình luận facebook