Sau khi điện thoại thông, Trịnh Huy hỏi thẳng những nghi ngờ trong lòng, sau khi do dự một lúc, Tiểu Tôn mới nói nguyên nhân trả phòng... Phải nói Tiểu Tôn cũng2là một người đàng hoàng, nếu không phải phòng của Trịnh Huy không thể ở được nữa thì anh ta chắc chắn sẽ không dọn đi.
Theo Tiểu Tôn kể, chính anh ta ở5đây đã gần một năm trời, trước đó vẫn tốt, không có chuyện gì cả, nhưng từ hai tháng trước, anh ta phát hiện phòng mình bắt đầu xảy ra những chuyện lạ...
Có6lần Tiểu Tôn mua một ít bánh bích quy, bánh mì về để làm bữa sáng, như vậy sẽ không cần dậy sớm để nấu cơm nữa. Nhưng sang hôm sau, anh ta5phát hiện những thứ mình mua về bị ít đi một chút. Bởi vì thiếu đi không nhiều nên lúc đầu Tiểu Tôn tưởng mình nhớ nhầm, cũng không để trong lòng. Có3một lần, anh ta mua một ít quẩy để hôm sau ăn sáng... nhưng đến ngày hôm sau chỉ thấy còn lại một vài cái thôi! Tiểu Tôn nghĩ chắc chắn trong phòng có chuột, hơn nữa còn là chuột to, thế mới có thể tha mất quẩy! Vì vậy anh ta đặt bẫy chuột trong phòng, muốn bắt cho được kẻ trộm này.
Nhưng chuột thì không bắt được, mà đồ ăn lại liên tục biến mất, có lúc thậm chí cả nước uống cũng biến mất. Cuối cùng Tiếu Tôn hết cách, chọn một buổi tối không ngủ, muốn xem con chuột này chui ra từ đâu.
Vì vậy anh ta vẫn tắt đèn và lên giường như mọi tối, sau đó len lén núp trong chăn nhìn trộm tình hình trong phòng. Để chứng minh những thứ này không phải ảo giác, Tiểu Tôn cố ý đặt túi đồ ăn vặt ở chỗ có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng anh ta không ngờ sau đó lại xảy ra chuyện kì dị như vậy... Lúc đó đã qua nửa đêm, bình thường giờ này Tiểu Tôn đã ngủ, cho nên anh ta phải lên tinh thần vì mắt đã díp vào rồi... Nhưng đúng lúc đó, anh ta nghe thấy tiếng động rất nhẹ vang lên từ phía túi quà vặt. Tiểu Tôn lập tức giật mình tỉnh táo lại, anh ta muốn nhìn xem kẻ nào ăn trộm túi quà vặt này! Nhưng khi anh ta vén góc chăn lên, nhìn về phía bàn để quà vặt, lập tức liền bị cảnh tượng trước mắt làm toát mồ hôi lạnh...
Anh ta không bao giờ nghĩ rằng, hơn nửa đêm lại còn có bóng người xuất hiện trong căn phòng nhỏ hẹp này! Lúc đầu anh ta nghĩ phòng mình có trộm! Nhưng nghĩ lại thì cửa phòng đã khóa, cửa sổ cũng có hàng rào bảo vệ, tên trộm kia vào bằng cách nào chứ?
Hơn nữa anh ta chỉ mới để túi quà vặt có mấy ngày, chẳng lẽ tối nào tên trộm cũng lén vào phòng mình chỉ để trộm chút đồ ăn à? Vậy mà mọi hôm anh ta vẫn ngủ ngon lành bên cạnh! Tiểu Tôn nghĩ vậy mà lạnh cả sống lưng...
Nhưng những gì diễn ra tiếp theo làm cho Tiểu Tồn ớn lạnh từ đầu đến chân! Bóng người kia cầm túi quà ăn vặt, sau đó người kia không đi tới cửa mà lại mang về phía cửa sổ.
Lúc Tiểu Tôn đang tò mò, xem người này sẽ ra ngoài bằng cách nào, thì người nọ đã cầm túi quà vặt, đi xuyên qua hàng rào bảo vệ chỉ rộng có mười centimet. Với khoảng cách như vậy thì một đứa trẻ cũng không thể chui lọt chứ đừng nói đến người trưởng thành. Lúc này Tiểu Tôn mới nhớ tới, vừa rồi bóng người kia không di chuyển bằng chân mà là bay lơ lửng! Suy nghĩ này vừa bật ra, Tiểu Tôn không thể ức chế sự sợ hãi trong lòng mình, gần như cả đêm không thể ngủ được. Ngay hôm sau, trời vừa sáng, anh ta vừa thức dậy đã vội vàng kiểm tra túi quà vặt, phát hiện đúng là túi quà vặt có ít đi một số bánh bích quy và một chai sữa chua nhỏ. Sau đó anh ta lại kiểm tra cửa sổ, xác nhận người trưởng thành chắc chắn không thể chui qua hàng rào này. Ngày hôm đó, Tiểu Tôn cứ hoảng hốt, anh ta vẫn không nghĩ ra bóng người xuất hiện trong phòng mình ngày hôm qua là cái gì? Nếu đó là ma, vậy mà ăn trộm làm gì? Ma có thể ăn đồ ăn ư? Có thể đó không phải là ma, vậy người đó đã làm cách nào để tới vô ảnh đi vô tung được?
Dẫu sao thì Tiểu Tôn vẫn an toàn, cho nên những ngày sau đó, mỗi tối anh ta sẽ để ở bàn một ít quà vặt, hơn nữa còn kiểm kê đồ ăn, sáng hôm sau kiểm tra lần nữa xem có mất đi không... Mặc dù Tiểu Tôn đã biết chuyện lạ trong căn phòng mình thuê, nhưng anh ta vẫn không muốn chuyển đi, bởi vì đã ở đây một năm rồi, hơn nữa nơi này cũng gần nhà máy mình làm việc, nếu không thuê ở đây nữa thì tạm thời chưa biết nên thuê ở đầu cho tốt.
Vì vậy anh ta quyết định không mua quà ăn vặt buổi tối nữa, cứ như vậy thì người này sẽ không đến phòng mình nữa. Sau khi quyết định như vậy, Tiểu Tôn ăn tối ở ngoài rồi mới trở về.
Hơn nửa đêm, bóng người đó lại xuất hiện như thường lệ, nhưng lần này bóng người đó không tìm thấy đồ ăn trong phòng nữa. Tiếu Tôn cho rằng người đó sẽ rời đi ngay, nhưng không ngờ, bóng người kia bắt đầu lật tìm khắp nơi trong phòng...
Lần này Tiểu Tôn thực sự tức giận! Anh ta thầm nghĩ, người kia ăn của mình nhiều ngày như vậy, hôm nay không tìm được đồ ăn thì nhanh đi đi! Sao lại còn ở đây lục tìm! Vì vậy anh ta ngồi bật dậy, hô to: “Đủ chưa? Không đi thì tôi báo cảnh sát đấy!”
Bóng người kia không ngờ Tiểu Tôn lại bất thình lình hét lên như thế, người đó sợ hết hồn lập tức cứng đờ ra, sau đó từ từ quay đầu nhìn lại... Lần đầu nhìn thấy rõ như vậy, Tiểu Tôn thiếu chút nữa thì sợ đến đái ra quần.
Cho tới giờ, Tiểu Tôn vẫn chưa thực sự thấy rõ hình dáng của người kia, nên vừa rồi mới chui ra khỏi chăn mà quát lên như vậy, đúng lúc đó, bóng người kia quay lại nhìn anh ta, vì vậy họ đối mặt với nhau. Tiểu Tôn thuê căn phòng không lớn, trừ không gian để kê bàn và giường thì cũng không còn dư nhiều chỗ cho lắm, cho nên lúc ấy anh ta đứng rất gần bóng người kia và thấy rõ ràng.
Anh ta không ngờ đối phương lại là phụ nữ, cô ta có mái tóc đen rối tung, xộc xệch, dường như có dính cái gì đó đỏ đỏ, bết vào, sắc mặt tái nhợt, dưới khóe mắt có một mảng thâm đến dọa người, không có chút gì làm cho người ta nhận ra đó là người sống cả. Tiểu Tôn bị dọa sợ đến choáng váng không thốt nên lời, cô ta thở hổn hển đi về phía Tiểu Tôn, miệng lẩm bẩm: “Tại sao không có đồ ăn... tại sao không có đồ ăn...”
Bình luận facebook