Trình uống rượu của tôi không cao, lại thêm hôm nay Lý Văn Đình làm tôi nhớ đến mẹ mình, cho nên uống một lúc là bắt đầu ngà ngà, thêm một tí nữa là say tít mù.
Tận đến khi có tiếng điện thoại làm tỉnh dậy, tôi mới phát hiện trời đã sáng. Bật lên xem, hóa ra là Bạch Kiện gọi tới, anh ta bảo nếu hôm nay tôi rảnh hãy đến chỗ anh ta, bản án của Lý Văn Đình có tình tiết mới. Tôi liền hẹn với anh ta vào buổi chiều,2bởi vì hiện giờ trong người khó chịu không thể đi nổi.
Đúng lúc này Đinh Nhất vừa mua điểm tâm bên ngoài trở về, thấy tôi tỉnh thì cười: “Úi chà, mèo say tỉnh rồi...”
Tôi bóp trán hỏi: “Hôm qua tôi ngủ lúc mấy giờ? Tại sao không nhớ được gì hết?”
Đinh Nhật nín cười trả lời: “Vậy chắc cậu cũng không nhớ mình ôm Kim Bảo tâm sự hả?”
“Hả: Không đến thể chứ?” Tôi nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Vậy cậu nhìn Kim Bảo đi, xem nó có để ý đến cậu không.” Đinh Nhất cười5gian nói.
Tôi không tin bèn gọi thử Kim Bảo một tiếng, vậy mà khi nó vội vàng chạy tới, nhìn thấy là tôi gọi nó, ngay lập tức quay đầu về chỗ nằm... Tôi chẳng biết nói gì nữa! Xem ra mỗi lần tôi uống say, con vật nhỏ này luôn luôn gặp xui xẻo.
Tôi nghỉ ngơi hồi phục đến tận trưa, cuối cùng cũng khỏe lại sau chầu rượu, cả người nhẹ nhàng khoan khoái xuất hiện trong văn phòng của Bạch Kiện. Hôm qua cảnh sát dưới quyền anh ta đã đi về quê6Lý Văn Đình để tìm hiểu tình hình, đồng thời chứng thực con của Lý Văn Đình là nam hay nữ. Kết quả lại làm người ta kinh ngạc, tình huống rất khác với những gì tôi nhìn thấy trong tàn hồn của Lý Văn Đình! Loại tình huống này là lần đầu tiên tôi gặp, bởi vì một người có thể nói dối, nhưng trí nhớ của cô ta sẽ nói dối sao? Sau đó khi tôi nghe Bạch Kiện kể tình huống thật sự mà cảnh sát điều tra được, tôi liền hiểu chuyện5gì đã xảy ra. Hóa ra Lý Văn Đình đã có vấn đề tâm thần một thời gian trước khi rời nhà. Chính vì lý do này mà gia đình chồng Lý Văn Đình đã gửi cô ta về nhà mẹ đẻ.
Mà trong trí nhớ lúc đầu của Lý Văn Đình, những gì liên quan đến cha mẹ chồng và chồng định bỏ đứa con đi đều là thật! Cũng chính là từ lúc này, trí nhớ Lý Văn Đình xuất hiện vấn đề. Thật ra đứa bé đó đúng là bị bà nội Lý Văn3Đình vứt bỏ, đến khi Lý Văn Đình phát hiện ra thì phát điện đi đến chỗ đó tìm kiếm. Đáng tiếc là đứa bé không biết đã bị người ta nhặt, hay bị thú hoang ăn mất rồi, tóm lại không tìm thấy nó. Lý Văn Đình vì không chịu được cú sốc này, cả ngày điên điên khùng khùng đi ra ngoài tìm con, đến cuối cùng còn ôm cái gối, nói đó chính là Tiểu Bảo con của mình.
Người chồng ích kỷ của cô ta nghe người trong thôn nói, bệnh điện có thể truyền cho đời sau, thế là quả quyết đưa Lý Văn Đình về nhà mẹ đẻ. Ý thức về pháp luật của dân ở đây vẫn khá kém, cảm thấy nếu người phụ nữ có vấn đề, chỉ cần đưa về nhà mẹ đẻ là chấm dứt quan hệ với nhà chồng Nhưng lúc đó nhà mẹ đẻ Lý Văn Đình ngoài anh trai và chị dâu thì không còn ai khác, chị dâu thấy em chồng đã gả ra ngoài giờ lại trở về, tự nhiên thấy khó chịu.
Mà khó chấp nhận nhất là, cô em chồng này còn điên điên khùng khùng, không làm được việc nhà, hơi một tý lại đi ra ngoài tìm con... Chỉ cần mỗi lần Lý Văn Đình phát bệnh, cả nhà đều phải đi ra ngoài tìm cô ta. Nhưng kể cả chị dâu Lý Văn Đình không vui, cuối cùng vẫn đồng ý chứa chấp, bởi vì chị dâu cảm thấy cô ta quá đáng thương! Đứa con không còn, lại còn bị chống ruồng bỏ. Mặc dù nhà họ Lý đã vài lần tìm nhà chồng Lý Văn Đình nói chuyện, thậm chí còn đưa cô ta về đó một lẫn những người chồng nhẫn tâm không cho mở cửa, tránh như tránh hủi.
Rơi vào đường cùng, người nhà họ Lý đành phải nhận Lý Văn Đình trở về, hi vọng cô ta nghỉ ngơi một thời gian ở nhà mẹ đẻ có thể khôi phục đầu óc, có tái giá cũng không thành vấn đề, dù sao Lý Văn Đình mới chỉ hơn hai mươi tuổi.
Nhưng trong thời gian này, trong thôn nhà mẹ đẻ Lý Văn Đình phát sinh một chuyện rất giống với trường hợp của cô ta. Nhà họ Triệu ở đầu thôn phía tây sinh một đứa con gái, sắp đến lúc một tuổi mới phát hiện tại đứa bé này có vấn đề, bẩm sinh bị điếc.
Người nhà bên đó suy nghĩ giống hệt với nhà chồng Lý Văn Đình, cảm thấy nuôi đứa bé đó quá phí tiền, cho nên mở lời xem trong mấy làng xung quanh, có nhà ai muốn có con gái thì họ đem cho.
Nếu bé gái này bình thường, chắc sẽ có người nhận nuôi, nhưng nó lại bị điếc bẩm sinh, cho nên gần đó không có ai đồng ý nuôi một đứa bé tàn tật như thế. Cho đến một buổi đêm, cha mẹ đứa bé bàn với nhau, quyết định vứt nó ra khu đất bỏ hoang, để mặc! Thế là đôi vợ chồng nhẫn tâm này tranh thủ đêm hôm ném con mình ra khu đất hoang.
Những đứa bé này điếc chứ không câm, vẫn có thể kêu khóc. Cũng không hiểu tại sao lại trùng hợp như thế, được Lý Văn Đình đang điên khùng cả ngày nghe thấy.
Thể là cô ta như phát điên tìm đến chỗ tiếng khóc, thấy một bé gái trong bụi cỏ hoang bị muỗi cắn khắp người. Cũng chính từ lúc đó, đầu óc Lý Văn Đình bắt đầu trở về bình thường. Trong tiềm thức, cô ta coi đứa bé này là con của mình.
Cô ta ôm bé gái trở về, nói với anh chị của mình rằng đã tìm được Tiểu Bảo, còn nói liên tục mấy lời giống như “Trong khoảng thời gian này cảm ơn hai người chăm sóc...” Anh trai và chị dâu tiến lên xem, đâu phải là Tiểu Bảo, rõ ràng là bé gái nhà họ Triệu đầu thốn phía Tây mà.
Cho nên bọn họ kiên nhẫn khuyên Lý Văn Đình, đây đâu phải Tiểu Bảo em ơi! Đây là cháu của lão Triệu, sao em có thể ôm con gái nhà người ta về nhà được? Mặc kệ anh chị khuyên thể nào, cô ta không chịu buông đứa bé ôm trong ngực. Lại thêm lúc này trời đang tối, cuối cùng anh trai và chị dâu đành để Lý Văn Đình ôm đứa bé một đêm, sáng mai sẽ tranh thủ trả lại cho người ta.
Vậy mà đến sáng hôm sau, anh chị Lý Văn Đình phát hiện cô ta và đứa bé đã biến mất! Mặc dù họ tìm một vòng trong thôn, nhưng không thể tìm thấy bóng dáng Lý Văn Đình.
Lúc đầu họ còn tưởng cô ta mang đứa bé về bên nhà chồng! Nhưng khi qua đó xem, lại phát hiện cô ta không hề trở lại căn nhà đó.
Bình luận facebook