Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1111: Gió chiều nào xuôi chiều nấy
Mọi người đứng bên ngoài trông thấy tình huống như vậy thì đều chạy vào trong nhà, chắp tay chúc mừng Lâm Mạc Huy.
Mà cái tên gia chủ nhà họ Hứa trước giờ luôn chạy theo Vương Việt Hưng làm chó săn thì lại nhanh chân hơn hết thảy.
Hắn tỏ vẻ nịnh nọt, gần như là quỳ lạy trước mặt Lâm Mạc Huy, liên tục nói mấy lời ngon ngọt tâng bốc với Lâm Mạc Huy.
Trước kia ông ta là chó săn của Vương Việt Hưng, trước giờ luôn là Vương Việt Hưng bảo kê cho ông ta.
Bấy giờ Vương Việt Hưng đã chết ngắc, Vương gia cũng đi đến hồi kết, nhất định hắn ta phải ôm chân Lâm Mạc Huy cho bằng được.
Không thì cứ phải nói là cả họ nhà ông ta cũng xong sắp đời rồi!
Lâm Mạc Huy chào hỏi với bảy gia chủ kia, cuối cùng ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại ở phía gia chủ nhà họ Hứa. “Gia chủ nhà họ Hứa, ông đúng là gió chiều nào xuôi chiều nấy, nghiêng qua nghiêng lại chán chê luôn nhỉ: “Mới rồi ông còn xưng anh em với Vương Việt Hưng cơ mà, lại còn đòi đánh đòi giết tôi nữa. “Vương Việt Hưng vừa mới chết xong thì ông đã duỗi chân chạy tới cung kinh với tôi như vậy cơ à?” “Ông làm như thế, không phải là khiến Vương Việt Hưng có linh thiêng trên trời phải thất vọng hay sao?”
Lâm Mạc Huy cười lạnh nói.
Bảy gia chủ khác cùng giương ánh mắt mang đầy vẻ trêu tức nhìn về phía Gia chủ nhà họ Hứa.
Sắc mặt Gia chủ nhà họ Hứa tái hẳn đi, hắn ta run rẩy đáp: “Cậu Huy à, tôi.... tôi cũng là bị cái tên Vương Việt Hưng kia lừa gạt, bị ông ta che mắt, thế nên mới đối địch với cậu như vậy “Tôi... tôi với Vương Việt Hưng ấy mà, thực ra cũng có quan hệ gì mấy đâu... “Cậu cũng biết đấy, thực lực nhà họ Vương mạnh mẽ, là bọn họ ép buộc tôi phải làm như thế mà, tôi... tôi thực sự không có lựa chọn nào khác.” “Nhưng mà, cậu Huy, cậu cứ yên tâm, về sau tôi tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho cậu, nhất định sẽ không tơ tưởng gì với người ngoài hết!”
Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng: “Gia chủ nhà họ Hứa, tốt xấu gì ông cũng là thành viên của mười đại gia tộc ở Hà Nội mà.” “Làm người đứng đầu một nhà, thế mà ông lại không hề có một chút quyền tự chủ nào hết. “Kiểu người giống như ông đây, sống mà để làm gì nhủ?”
Nói rồi, Lâm Mạc Huy đột nhiên duỗi tay ra, trực tiếp bóp chặt lấy cần cổ của Gia chủ nhà họ Hứa.
Gia chủ nhà họ Hứa dồn hết sức cố gắng giãy dụa song hắn ta làm sao mà đấu chọi lại được với Lâm Mạc Huy, thế là bị Lâm Mạc Huy bóp cổ đến trợn trắng mắt.
Người nhà họ Hứa đứng cạnh thấy vậy bèn vội chạy lại hòng cứu viện thì lại bại người của bảy đại gia tộc bao vây lay.
Sau một lát, Lâm Mạc Huy ném thi thể của gia chủ nhà họ Hứa sang một bên rồi lại nhìn về nhóm người nhà họ Hứa. “Làm sao, muốn báo thù cho ông ta à?”
Lâm Mạc Huy lạnh giọng cất lời.
Người nhà họ Hứa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ai nấy đều cúi đầu hết cả.
Sau này còn có kẻ nào dám tiếp tục đối địch với Lâm Mạc Huy nữa chứ? Thế chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Lâm Mạc Huy khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ một cái:”Một đám bỏ đi!” “Kiểu gia tộc như thế này thì có tư cách gì để ở lại vị trí mười đại gia tộc tại Hà Nội chứ?” “Từ giờ trở đi, nhà họ Hứa sẽ không con là một trong những thành viên của mười đại gia tộc Hà Nội nữa!” “Quay về nói với ông cụ nhà các người, nếu nhà họ Hứa còn muốn tiếp tục ở lại Hà Nội thì nhất định phải nộp lên một nửa tài sản!” “Nếu không, tôi chẳng ngại thẳng tay trừ khử nhà họ Hứa luôn đâu!”
Đám người nhà họ Hứa sợ tới mức run bần bật, không kẻ nào dám thốt ra lấy một câu, cả đám vội vàng chạy trốn một loạt.
Đến cả quái vật lớn tầm cỡ như nhà họ Vương mà Lâm Mạc Huy còn dám tiêu diệt thì nhà họ Hứa đã là gì chứ? Bảy đại gia chủ thấy một màn như vậy thì cũng rung động không thôi.
Lâm Mạc Huy thì lại cười hào sảng quay qua chỗ nãy, bắt đầu hàn huyên với bảy đại gia chủ.
Lâm Mạc Huy vốn muốn giết Gia chủ nhà họ Hứa thực ra là để cho bảy đại gia chủ trông vào là chính.
Anh muốn khiến cho bảy đại gia chủ này biết điều, hiểu được rằng, hợp tác với nhà họ Vương thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì cho cam, như thế cũng coi như là giết gà dọa khỉ
Với cả, Lâm Mạc Huy cũng biết, thực ra bảy đại gia chủ này cũng có phần oán hận đối với cái gã Gia chủ nhà họ Hứa kia.
Trước kia Gia chủ nhà họ Hứa làm chó săn cho Vương Việt Hưng, hắn ta là kiểu chó cậy gần nhà gà cây gần chuồng, dựa dẫm tiếng tăm của Vương Việt Hưng mà hống hách diễu võ dương oai với bảy địai gia chủ này, hết chỉ tay rồi lại quát tháo sai bảo.
Nhiều năm như vậy rồi, bảy đại gia chủ đã sớm có lòng bất mãn với Gia chủ nhà họ Hứa.
Thế nhưng vẫn vì ngại thực lực của Vương Việt Hưng mà không dám làm gì Gia chủ nhà họ Hứa cả!
Lúc này đây, ngay trước mặt bọn họ, Lâm Mạc Huy cổ tình giết Gia chủ nhà họ Hứa, coi như là thay bọn họ xả cơn giận đã tích tụ bấy lâu.
Bởi vậy, bảy đại gia chủ này ít nhiều cũng có nảy sinh phần nào cảm kích đối với Lâm Mạc Huy.
Trước
Tiếp
Mà cái tên gia chủ nhà họ Hứa trước giờ luôn chạy theo Vương Việt Hưng làm chó săn thì lại nhanh chân hơn hết thảy.
Hắn tỏ vẻ nịnh nọt, gần như là quỳ lạy trước mặt Lâm Mạc Huy, liên tục nói mấy lời ngon ngọt tâng bốc với Lâm Mạc Huy.
Trước kia ông ta là chó săn của Vương Việt Hưng, trước giờ luôn là Vương Việt Hưng bảo kê cho ông ta.
Bấy giờ Vương Việt Hưng đã chết ngắc, Vương gia cũng đi đến hồi kết, nhất định hắn ta phải ôm chân Lâm Mạc Huy cho bằng được.
Không thì cứ phải nói là cả họ nhà ông ta cũng xong sắp đời rồi!
Lâm Mạc Huy chào hỏi với bảy gia chủ kia, cuối cùng ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại ở phía gia chủ nhà họ Hứa. “Gia chủ nhà họ Hứa, ông đúng là gió chiều nào xuôi chiều nấy, nghiêng qua nghiêng lại chán chê luôn nhỉ: “Mới rồi ông còn xưng anh em với Vương Việt Hưng cơ mà, lại còn đòi đánh đòi giết tôi nữa. “Vương Việt Hưng vừa mới chết xong thì ông đã duỗi chân chạy tới cung kinh với tôi như vậy cơ à?” “Ông làm như thế, không phải là khiến Vương Việt Hưng có linh thiêng trên trời phải thất vọng hay sao?”
Lâm Mạc Huy cười lạnh nói.
Bảy gia chủ khác cùng giương ánh mắt mang đầy vẻ trêu tức nhìn về phía Gia chủ nhà họ Hứa.
Sắc mặt Gia chủ nhà họ Hứa tái hẳn đi, hắn ta run rẩy đáp: “Cậu Huy à, tôi.... tôi cũng là bị cái tên Vương Việt Hưng kia lừa gạt, bị ông ta che mắt, thế nên mới đối địch với cậu như vậy “Tôi... tôi với Vương Việt Hưng ấy mà, thực ra cũng có quan hệ gì mấy đâu... “Cậu cũng biết đấy, thực lực nhà họ Vương mạnh mẽ, là bọn họ ép buộc tôi phải làm như thế mà, tôi... tôi thực sự không có lựa chọn nào khác.” “Nhưng mà, cậu Huy, cậu cứ yên tâm, về sau tôi tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho cậu, nhất định sẽ không tơ tưởng gì với người ngoài hết!”
Lâm Mạc Huy cười lạnh một tiếng: “Gia chủ nhà họ Hứa, tốt xấu gì ông cũng là thành viên của mười đại gia tộc ở Hà Nội mà.” “Làm người đứng đầu một nhà, thế mà ông lại không hề có một chút quyền tự chủ nào hết. “Kiểu người giống như ông đây, sống mà để làm gì nhủ?”
Nói rồi, Lâm Mạc Huy đột nhiên duỗi tay ra, trực tiếp bóp chặt lấy cần cổ của Gia chủ nhà họ Hứa.
Gia chủ nhà họ Hứa dồn hết sức cố gắng giãy dụa song hắn ta làm sao mà đấu chọi lại được với Lâm Mạc Huy, thế là bị Lâm Mạc Huy bóp cổ đến trợn trắng mắt.
Người nhà họ Hứa đứng cạnh thấy vậy bèn vội chạy lại hòng cứu viện thì lại bại người của bảy đại gia tộc bao vây lay.
Sau một lát, Lâm Mạc Huy ném thi thể của gia chủ nhà họ Hứa sang một bên rồi lại nhìn về nhóm người nhà họ Hứa. “Làm sao, muốn báo thù cho ông ta à?”
Lâm Mạc Huy lạnh giọng cất lời.
Người nhà họ Hứa hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ai nấy đều cúi đầu hết cả.
Sau này còn có kẻ nào dám tiếp tục đối địch với Lâm Mạc Huy nữa chứ? Thế chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Lâm Mạc Huy khinh thường liếc mắt nhìn bọn họ một cái:”Một đám bỏ đi!” “Kiểu gia tộc như thế này thì có tư cách gì để ở lại vị trí mười đại gia tộc tại Hà Nội chứ?” “Từ giờ trở đi, nhà họ Hứa sẽ không con là một trong những thành viên của mười đại gia tộc Hà Nội nữa!” “Quay về nói với ông cụ nhà các người, nếu nhà họ Hứa còn muốn tiếp tục ở lại Hà Nội thì nhất định phải nộp lên một nửa tài sản!” “Nếu không, tôi chẳng ngại thẳng tay trừ khử nhà họ Hứa luôn đâu!”
Đám người nhà họ Hứa sợ tới mức run bần bật, không kẻ nào dám thốt ra lấy một câu, cả đám vội vàng chạy trốn một loạt.
Đến cả quái vật lớn tầm cỡ như nhà họ Vương mà Lâm Mạc Huy còn dám tiêu diệt thì nhà họ Hứa đã là gì chứ? Bảy đại gia chủ thấy một màn như vậy thì cũng rung động không thôi.
Lâm Mạc Huy thì lại cười hào sảng quay qua chỗ nãy, bắt đầu hàn huyên với bảy đại gia chủ.
Lâm Mạc Huy vốn muốn giết Gia chủ nhà họ Hứa thực ra là để cho bảy đại gia chủ trông vào là chính.
Anh muốn khiến cho bảy đại gia chủ này biết điều, hiểu được rằng, hợp tác với nhà họ Vương thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì cho cam, như thế cũng coi như là giết gà dọa khỉ
Với cả, Lâm Mạc Huy cũng biết, thực ra bảy đại gia chủ này cũng có phần oán hận đối với cái gã Gia chủ nhà họ Hứa kia.
Trước kia Gia chủ nhà họ Hứa làm chó săn cho Vương Việt Hưng, hắn ta là kiểu chó cậy gần nhà gà cây gần chuồng, dựa dẫm tiếng tăm của Vương Việt Hưng mà hống hách diễu võ dương oai với bảy địai gia chủ này, hết chỉ tay rồi lại quát tháo sai bảo.
Nhiều năm như vậy rồi, bảy đại gia chủ đã sớm có lòng bất mãn với Gia chủ nhà họ Hứa.
Thế nhưng vẫn vì ngại thực lực của Vương Việt Hưng mà không dám làm gì Gia chủ nhà họ Hứa cả!
Lúc này đây, ngay trước mặt bọn họ, Lâm Mạc Huy cổ tình giết Gia chủ nhà họ Hứa, coi như là thay bọn họ xả cơn giận đã tích tụ bấy lâu.
Bởi vậy, bảy đại gia chủ này ít nhiều cũng có nảy sinh phần nào cảm kích đối với Lâm Mạc Huy.
Trước
Tiếp
Bình luận facebook