Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-416
Chương 416: Bà ngu xuan!
Lại qua chừng hai mươi phút, Ngô Trung Kiên lần nữa gọi điện thoại tới. "Phương Như Linh, bà Bà. Bà ngu xuẩn!"
Ngô Trung Kiên giận măng lên. Phương Như Linh gấp gáp: "Ông nói gì?" "Tôi... Sao tôi ngu xuẩn?"
Ngô Trung Kiên giận dữ: "Bà biết luật sư Hầu kia là ai "Tôi nói cho bà biết, ông là là luật sư lớn nổi danh nhất không?" thành phố Hải Tân "Hành nghề nhiều năm như vậy, chưa từng có bất kỳ trận thua nào." "Ngay cả những nhà giàu nhất thành phố Hải Tân, hay tập đoàn lớn, gặp phải chuyện gì, cũng sẽ tìm ông ta hỏi ý kiến." "Ông ta ở thành phố Hải Tân trong giới luật sư, có thể nói là người dẫn đầu "Bà. Bà lại đắc tội với ông ấy? Khó trách luật sư Hải Tân, đều không tiếp vụ án này!"
Phương Như Linh bối rối: "Không... Không thể nào?" "Tại sao có thể như vậy?" "Kía... Đây chẳng qua là luật sư Lâm Mạc Huy tùy tiện tìm tới thôi, có bản lĩnh lớn như vậy?" "Có phải ông lầm hay không? Cùng một họ, nhưng khác người chứ?"
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nói nhảm!" "Những chuyện này, là Lộ Tây Á nói cho tôi." "Cô ta còn cùng luật sư Hầu đó chụp ảnh rồi!" "Chính mặt tôi nhìn thấy ảnh"
Phương Như Linh nhất thời tê liệt ngôi ở trên ghế salon, cô ta thật không nghĩ tới, luật sư Lâm Mạc Huy tùy tiện gọi điện thoại tới, lại chính là đại luật sư nổi danh nhất thành phố Hải
Tân.
Mấu chốt nhất là, lúc đó là buổi tối.
Lâm Mạc Huy gọi một cú điện thoại, luật sư Hầu kia đã tới rồi.
Lúc ấy Phương Như Linh còn tưởng rằng đây là một nhân vật rất thông thường, cho nên căn bản không để ở trong lòng. Cô ta quả thực không nghĩ ra, Lâm Mạc Huy rốt cuộc có bản lãnh gì, lại có thể khiến cho một đại luật sư như vậy, buổi tối không nghỉ ngơi mà chạy tới? Qua hồi lâu, Phương Như Linh mới run giọng nói: "Kia... Vậy làm sao bây giờ?"
Ngô Trung Kiên cả giận nói: "Tôi làm sao biết làm thế nào?" "Lộ Tây Á vẫn còn ở hỏi tôi xảy ra chuyện gì?" "Tôi cũng không dám nói " "Nếu để cho cô ta biết, chúng ta đắc tội vị đại luật sư này, cô ta... Cô ta chắc chắn đuổi tôi ra khỏi công ty"
Phương Như Linh bị sợ run run: "Chồng, tôi... Tôi thật sự không biết " "Tôi cho là ông ta thông đồng với Lâm Mạc Huy gạt tiền, tôi. Tôi thật là không biết những chuyện này. "Ông nhất định phải mau cứu Tân Bình, thắng bé vẫn còn nhỏ. "
Phương Như Linh thanh âm bắt đầu nghẹn ngào.
Ngô Trung Kiên tức giận cực kỳ: "Được rồi được rồi." "Bà cho là tôi không muốn cứu Tân Bình?" "Bà làm ra chuyện đến mức này, tôi còn làm gì được nữa đây?" "Được rồi, tôi tìm người bạn, mời một luật sư từ thành phố khác đến đây vậy?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Linh ảnh mắt sáng lên: "Còn có thể như vậy?" "Kia... Vậy thì tốt quá "Chồng, vậy nhanh lên một chút, Tân Bình còn đang bị tạm giam đó."
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nói nhảm, bà cho là tôi không bận tâm à?" "Nhưng, mời luật sư tới từ thành phố khác, mất bao nhiêu tiền bà có biết hay không?" "Người phụ nữ ngu xuẩn! Năm tỉ sáu kia bà cũng không phải trả, rõ lo chuyện bao đồng!" "Bây giờ chúng ta còn không biết phải xài bao nhiêu tiền đây nữa!"
Phương Như Linh không dám trả lời, chuyện lần này, thật sự là bị bà ta làm hỏng, chính bà ta cũng chột dạ.
Cúp điện thoại, Phương Như Linh lần nữa nhìn về phía Phương Như Nguyệt: "Chị, xem chừng lần này chị phải giúp em một tay" "Luật sư thành phố Hải Tân, tất cả đều cùng luật sư Hầu kia thông đồng không giúp chúng ta, chúng ta chỉ có thể mời luật sự từ vùng khác thôi." "Nhưng, tình hình nhà em bây giờ tình huống, phí luật sư này..."
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Ôi trời, Linh, em đừng lo "Tiền này, chị nghĩ cách giúp em."
Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Dì, vẫn là dì tốt với nhà cháu nhất." "Lúc mẹ cháu ở nước ngoài vẫn luôn nói, dì là người tốt nhất trên đời này!"
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ đắc ý, cười nói: "Đây không phải là chị em gái tình thâm hay sao!" "Hơn nữa, mẹ cháu cũng là muốn tiết kiệm tiền cho nhà dì, mới làm thành như vậy, dì dĩ nhiên phải giúp một tay"
Ngày hôm sau, Ngô Trung Kiên liên lạc với một vị luật sư ở vùng khác, nói người đó chạy tới thành phố Hải Tân xử lý chuyện này.
Phương Như Linh nhận được tin tức, rất là đắc ý, đặc biệt chạy đến nhà họ Hứa nói một lần. "Hừ, luật sư Hầu kia thật là âm hiểm! "Không lừa được tiền của chúng ta, liền cố ý ở sau lưng hại người. "Không để cho luật sư Hải Tân tiếp vụ án này?" "Ha, ông ta cho mình là ai chứ? Có thể quản được tất cả mọi người trong thiên hạ hay sao?" "Chồng em tìm một luật sư từ vùng khác đến!"
Ngô Phi Điệp nhìn Hứa Thanh Mây: "Chị, chúng ta tối hôm qua đã nói rồi." "Bất kể cuối cùng nói tới bao nhiêu tiền, chị cũng ra năm tỉ "Cái này không thể đổi ý!" "Chớ đến lúc đó thấy mất không nhiều tiền, chị mà đổi ý?
Hừ, vậy khó coi rồi!"
Hứa Thanh Mây không nhịn được nói: "Yên tâm, tôi sẽ không đổi ý!" "Dù là không cần một xu giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ cho cô năm tỉ sáu!"
Ngô Phi Điệp nhất thời vui mừng.
Dưới con mắt của cô ta, loại chuyện này, chỉ mất mấy trăm triệu mà thôi.
Nếu giải quyết êm xuôi, nói không chừng cuối cùng trong tay còn có thể giữ lại đến mấy tỉ. Đến lúc đó, cô ta liền có thể mua một chiếc siêu xe.
Ngô Phi Điệp đắm chìm trong ảo tưởng ngay giữa ban ngày.
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi cười nhạt: "Ngô Phi Điệp, cô cũng nhớ" "Cuối cùng là bao nhiêu, nhà tôi cũng chỉ ra năm tỉ sáu!" "Dù cuối cùng là năm tỉ sáu lẻ một đồng, nhà tôi cũng không cho thêm một xu, hiểu không?"
Ngô Phi Điệp cười nhạt: "Yên tâm đi "Chúng ta ở nước ngoài, rất chú trọng thỏa thuận "Nói bao nhiêu, liền là bấy nhiêu, các người không đổi ý là được!"
Hứa Thanh Tuyết lập tức gật đầu: "Yên tâm, chúng ta chắc chan sẽ không đổi ý" "Có điều, nếu cô nói đến khế ước, vậy chi bằng, chúng ta dứt khoát lập hợp đồng đi." "Tránh cho đến lúc đó có người lại đổi ý?"
Ngô Phi Điệp lập tức gật đầu: "Được thôi, được thôi." "Tôi làm hợp đồng, đến lúc đó bất kể bao nhiêu tiền, nhà cô cũng chỉ cho năm tỉ sau!"
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ không biết làm sao: "Hai chị em các con thế này có cần thiết hay không?"
Hứa Thanh Tuyết và Ngô Phi Điệp đồng thời nói: "Có cần!"
Hai người này, đều là dạng người cứng đầu, dĩ nhiên không muốn để cho đối phương chiếm ưu thế.
Cho nên, cuối cùng các cô thật đúng là lập hợp đồng, ký tên ở phía trên.
Ngô Phi Điệp cầm hợp đồng kia, cười nhạt: "Đến lúc đó các người nếu là dám không cho nhiều tiền như vậy, hừ, tôi đi kiện các người!"
Hứa Thanh Tuyết chính là cười ha ha một tiếng: "Ngô Phi Điệp, cô cũng đừng hối hận a!"
Hứa Thanh Mây không buồn để ý các cô ta, đưa Lâm Mạc Huy đi làm.
Lâm Mạc Huy cũng không đi đến bệnh viện, anh đến thắng Đảo Xanh.
Trước thăm em gái Lâm Quế Anh. Tình hình của Lâm Quế Anh dân dẫn ổn định.
Sau đó, Lâm Mạc Huy lại đi biệt thự nơi có bệnh nhân kia.
Bệnh nhân đó, hai ngày này vẫn luôn ở trong biệt thự không đi ra ngoài.
Nghe có người đi vào, cô ta bị sợ đến run lẩy bẩy.
Thấy là Làm Mạc Huy, cô ta hơi thở phào một cái, nhưng vẫn có rúc ở góc tường, không dám lại gần
Lâm Mạc Huy cười một tiếng: "Không cần phải sợ" "Ở chỗ này, không có ai tổn thương cô "Thế nào, ăn cơm đã quen chưa?"
Bệnh nhân củi đầu không nói lời nào, qua hồi lâu, mới gật đầu một cái, coi như là trả lời.
Lâm Mạc Huy lại nhìn chung quanh, nói: "Cô có cần gì nữa không?" "Tivi ở đó, có thể tự mình mở lên mà xem." "Còn nữa, quần áo trên người cô, có muốn thay hay không?" "Tôi mua giúp cô mấy bộ đồ mới!"
Bệnh nhân vẫn không nói lời nào, lần này, cô ta lắc đầu một
Nhìn ra được, cô ta đối với Lâm Mạc Huy thật ra thì thật sự cái. cảm kích.
Nhưng, cuộc sống nhiều năm ăn xin, khiến cho cô ta đối với hết thảy đều rất sợ hãi, lại không dám để cho Lâm Mạc Huy tiêu tiền.
Lại qua chừng hai mươi phút, Ngô Trung Kiên lần nữa gọi điện thoại tới. "Phương Như Linh, bà Bà. Bà ngu xuẩn!"
Ngô Trung Kiên giận măng lên. Phương Như Linh gấp gáp: "Ông nói gì?" "Tôi... Sao tôi ngu xuẩn?"
Ngô Trung Kiên giận dữ: "Bà biết luật sư Hầu kia là ai "Tôi nói cho bà biết, ông là là luật sư lớn nổi danh nhất không?" thành phố Hải Tân "Hành nghề nhiều năm như vậy, chưa từng có bất kỳ trận thua nào." "Ngay cả những nhà giàu nhất thành phố Hải Tân, hay tập đoàn lớn, gặp phải chuyện gì, cũng sẽ tìm ông ta hỏi ý kiến." "Ông ta ở thành phố Hải Tân trong giới luật sư, có thể nói là người dẫn đầu "Bà. Bà lại đắc tội với ông ấy? Khó trách luật sư Hải Tân, đều không tiếp vụ án này!"
Phương Như Linh bối rối: "Không... Không thể nào?" "Tại sao có thể như vậy?" "Kía... Đây chẳng qua là luật sư Lâm Mạc Huy tùy tiện tìm tới thôi, có bản lĩnh lớn như vậy?" "Có phải ông lầm hay không? Cùng một họ, nhưng khác người chứ?"
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nói nhảm!" "Những chuyện này, là Lộ Tây Á nói cho tôi." "Cô ta còn cùng luật sư Hầu đó chụp ảnh rồi!" "Chính mặt tôi nhìn thấy ảnh"
Phương Như Linh nhất thời tê liệt ngôi ở trên ghế salon, cô ta thật không nghĩ tới, luật sư Lâm Mạc Huy tùy tiện gọi điện thoại tới, lại chính là đại luật sư nổi danh nhất thành phố Hải
Tân.
Mấu chốt nhất là, lúc đó là buổi tối.
Lâm Mạc Huy gọi một cú điện thoại, luật sư Hầu kia đã tới rồi.
Lúc ấy Phương Như Linh còn tưởng rằng đây là một nhân vật rất thông thường, cho nên căn bản không để ở trong lòng. Cô ta quả thực không nghĩ ra, Lâm Mạc Huy rốt cuộc có bản lãnh gì, lại có thể khiến cho một đại luật sư như vậy, buổi tối không nghỉ ngơi mà chạy tới? Qua hồi lâu, Phương Như Linh mới run giọng nói: "Kia... Vậy làm sao bây giờ?"
Ngô Trung Kiên cả giận nói: "Tôi làm sao biết làm thế nào?" "Lộ Tây Á vẫn còn ở hỏi tôi xảy ra chuyện gì?" "Tôi cũng không dám nói " "Nếu để cho cô ta biết, chúng ta đắc tội vị đại luật sư này, cô ta... Cô ta chắc chắn đuổi tôi ra khỏi công ty"
Phương Như Linh bị sợ run run: "Chồng, tôi... Tôi thật sự không biết " "Tôi cho là ông ta thông đồng với Lâm Mạc Huy gạt tiền, tôi. Tôi thật là không biết những chuyện này. "Ông nhất định phải mau cứu Tân Bình, thắng bé vẫn còn nhỏ. "
Phương Như Linh thanh âm bắt đầu nghẹn ngào.
Ngô Trung Kiên tức giận cực kỳ: "Được rồi được rồi." "Bà cho là tôi không muốn cứu Tân Bình?" "Bà làm ra chuyện đến mức này, tôi còn làm gì được nữa đây?" "Được rồi, tôi tìm người bạn, mời một luật sư từ thành phố khác đến đây vậy?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Linh ảnh mắt sáng lên: "Còn có thể như vậy?" "Kia... Vậy thì tốt quá "Chồng, vậy nhanh lên một chút, Tân Bình còn đang bị tạm giam đó."
Ngô Trung Kiên bực tức nói: "Nói nhảm, bà cho là tôi không bận tâm à?" "Nhưng, mời luật sư tới từ thành phố khác, mất bao nhiêu tiền bà có biết hay không?" "Người phụ nữ ngu xuẩn! Năm tỉ sáu kia bà cũng không phải trả, rõ lo chuyện bao đồng!" "Bây giờ chúng ta còn không biết phải xài bao nhiêu tiền đây nữa!"
Phương Như Linh không dám trả lời, chuyện lần này, thật sự là bị bà ta làm hỏng, chính bà ta cũng chột dạ.
Cúp điện thoại, Phương Như Linh lần nữa nhìn về phía Phương Như Nguyệt: "Chị, xem chừng lần này chị phải giúp em một tay" "Luật sư thành phố Hải Tân, tất cả đều cùng luật sư Hầu kia thông đồng không giúp chúng ta, chúng ta chỉ có thể mời luật sự từ vùng khác thôi." "Nhưng, tình hình nhà em bây giờ tình huống, phí luật sư này..."
Phương Như Nguyệt vội vàng nói: "Ôi trời, Linh, em đừng lo "Tiền này, chị nghĩ cách giúp em."
Ngô Phi Điệp lập tức nói: "Dì, vẫn là dì tốt với nhà cháu nhất." "Lúc mẹ cháu ở nước ngoài vẫn luôn nói, dì là người tốt nhất trên đời này!"
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ đắc ý, cười nói: "Đây không phải là chị em gái tình thâm hay sao!" "Hơn nữa, mẹ cháu cũng là muốn tiết kiệm tiền cho nhà dì, mới làm thành như vậy, dì dĩ nhiên phải giúp một tay"
Ngày hôm sau, Ngô Trung Kiên liên lạc với một vị luật sư ở vùng khác, nói người đó chạy tới thành phố Hải Tân xử lý chuyện này.
Phương Như Linh nhận được tin tức, rất là đắc ý, đặc biệt chạy đến nhà họ Hứa nói một lần. "Hừ, luật sư Hầu kia thật là âm hiểm! "Không lừa được tiền của chúng ta, liền cố ý ở sau lưng hại người. "Không để cho luật sư Hải Tân tiếp vụ án này?" "Ha, ông ta cho mình là ai chứ? Có thể quản được tất cả mọi người trong thiên hạ hay sao?" "Chồng em tìm một luật sư từ vùng khác đến!"
Ngô Phi Điệp nhìn Hứa Thanh Mây: "Chị, chúng ta tối hôm qua đã nói rồi." "Bất kể cuối cùng nói tới bao nhiêu tiền, chị cũng ra năm tỉ "Cái này không thể đổi ý!" "Chớ đến lúc đó thấy mất không nhiều tiền, chị mà đổi ý?
Hừ, vậy khó coi rồi!"
Hứa Thanh Mây không nhịn được nói: "Yên tâm, tôi sẽ không đổi ý!" "Dù là không cần một xu giải quyết xong chuyện này, tôi cũng sẽ cho cô năm tỉ sáu!"
Ngô Phi Điệp nhất thời vui mừng.
Dưới con mắt của cô ta, loại chuyện này, chỉ mất mấy trăm triệu mà thôi.
Nếu giải quyết êm xuôi, nói không chừng cuối cùng trong tay còn có thể giữ lại đến mấy tỉ. Đến lúc đó, cô ta liền có thể mua một chiếc siêu xe.
Ngô Phi Điệp đắm chìm trong ảo tưởng ngay giữa ban ngày.
Hứa Thanh Tuyết bĩu môi cười nhạt: "Ngô Phi Điệp, cô cũng nhớ" "Cuối cùng là bao nhiêu, nhà tôi cũng chỉ ra năm tỉ sáu!" "Dù cuối cùng là năm tỉ sáu lẻ một đồng, nhà tôi cũng không cho thêm một xu, hiểu không?"
Ngô Phi Điệp cười nhạt: "Yên tâm đi "Chúng ta ở nước ngoài, rất chú trọng thỏa thuận "Nói bao nhiêu, liền là bấy nhiêu, các người không đổi ý là được!"
Hứa Thanh Tuyết lập tức gật đầu: "Yên tâm, chúng ta chắc chan sẽ không đổi ý" "Có điều, nếu cô nói đến khế ước, vậy chi bằng, chúng ta dứt khoát lập hợp đồng đi." "Tránh cho đến lúc đó có người lại đổi ý?"
Ngô Phi Điệp lập tức gật đầu: "Được thôi, được thôi." "Tôi làm hợp đồng, đến lúc đó bất kể bao nhiêu tiền, nhà cô cũng chỉ cho năm tỉ sau!"
Phương Như Nguyệt mặt đầy vẻ không biết làm sao: "Hai chị em các con thế này có cần thiết hay không?"
Hứa Thanh Tuyết và Ngô Phi Điệp đồng thời nói: "Có cần!"
Hai người này, đều là dạng người cứng đầu, dĩ nhiên không muốn để cho đối phương chiếm ưu thế.
Cho nên, cuối cùng các cô thật đúng là lập hợp đồng, ký tên ở phía trên.
Ngô Phi Điệp cầm hợp đồng kia, cười nhạt: "Đến lúc đó các người nếu là dám không cho nhiều tiền như vậy, hừ, tôi đi kiện các người!"
Hứa Thanh Tuyết chính là cười ha ha một tiếng: "Ngô Phi Điệp, cô cũng đừng hối hận a!"
Hứa Thanh Mây không buồn để ý các cô ta, đưa Lâm Mạc Huy đi làm.
Lâm Mạc Huy cũng không đi đến bệnh viện, anh đến thắng Đảo Xanh.
Trước thăm em gái Lâm Quế Anh. Tình hình của Lâm Quế Anh dân dẫn ổn định.
Sau đó, Lâm Mạc Huy lại đi biệt thự nơi có bệnh nhân kia.
Bệnh nhân đó, hai ngày này vẫn luôn ở trong biệt thự không đi ra ngoài.
Nghe có người đi vào, cô ta bị sợ đến run lẩy bẩy.
Thấy là Làm Mạc Huy, cô ta hơi thở phào một cái, nhưng vẫn có rúc ở góc tường, không dám lại gần
Lâm Mạc Huy cười một tiếng: "Không cần phải sợ" "Ở chỗ này, không có ai tổn thương cô "Thế nào, ăn cơm đã quen chưa?"
Bệnh nhân củi đầu không nói lời nào, qua hồi lâu, mới gật đầu một cái, coi như là trả lời.
Lâm Mạc Huy lại nhìn chung quanh, nói: "Cô có cần gì nữa không?" "Tivi ở đó, có thể tự mình mở lên mà xem." "Còn nữa, quần áo trên người cô, có muốn thay hay không?" "Tôi mua giúp cô mấy bộ đồ mới!"
Bệnh nhân vẫn không nói lời nào, lần này, cô ta lắc đầu một
Nhìn ra được, cô ta đối với Lâm Mạc Huy thật ra thì thật sự cái. cảm kích.
Nhưng, cuộc sống nhiều năm ăn xin, khiến cho cô ta đối với hết thảy đều rất sợ hãi, lại không dám để cho Lâm Mạc Huy tiêu tiền.
Bình luận facebook