• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyền Nhân Của Thần Y (thần Y Tái Thế) - Lâm Mạc Huy (89 Viewers)

  • Chap-430

Chương 430: Ngọc Mạn Thần Kỳ




Làm Mạc Huy nói nhỏ: “Là con rết. Cô thích không? Cô có thể chạm vào chúng



Ngọc Mạn ngạc nhiên: “Thật sao? Tôi... tôi có thể chạm vào nó thật chứ?"



Lâm Mạc Huy gật đầu.



Ngọc Mạn hít một hơi thật sâu và từ từ đưa tay vào lò luyện thuốc.



Nếu đổi sang một cô gái khác, cô ấy có thể sẽ hét lên khi nhìn thấy những con rết này chứ đừng nói đến việc chạm vào chúng.



Nhưng Ngọc Mạn có vẻ rất thích những thứ nhỏ bé này, và có từ từ đưa tay vào, cô đã thực sự chạm vào những con rết. Thật kỳ lạ khi nói rằng ngay khi Ngọc Mạn đưa tay vào, những con rết lập tức ngừng bồn chồn, như thể chúng đột nhiên được an ủi



Bàn tay của Ngọc Mạn cuối cùng cũng chạm vào những con rết đó, những con rết này thật ngoan ngoãn, dường như chúng rất thích cảm giác này.



Cần phải biết, những con rết này đều là những con cổ trùng, và chúng vốn dĩ cực kỳ hung dữ.



Người bình thường đụng vào, đừng nói tới cổ trùng đã được tu luyện, ngay cả rất bình thường cũng sẽ tấn công người ngay lập tức.



Vậy mà những con rết lúc này lại ngoan ngoãn không có phản ứng gì, quả thực rất kỳ diệu



Lâm Mạc Huy nhìn cảnh này liền trầm ngâm gật đầu Anh lại nhấc lò luyện thuốc lên và nhất những con rết lại. Sau đó, anh lấy ra những chai sử lớn đựng ngũ độc cổ trùng mà đêm hôm trước vừa thu được.



Lâm Mạc Huy trực tiếp giải phóng ngũ độc này.



Ngọc Mạn lại reo lên một tiếng. Cô vẫn không sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ hơn.



Về phần ngũ độc này, bọn chúng đối với Ngọc Mạn đều vô cùng ngoan ngoãn, để cho cô cảm trong tay, hoàn toàn không có ý muốn tấn công



Hơn nữa, điều quan trọng nhất là rõ ràng xích rất độc, nếu chạm phải sẽ chết



Nhưng khi Ngọc Mạn cầm nó, lại không hề có chút cảm giác nào như thể trúng độc, quả thực vô cùng thần kỳ.



Nhìn thấy tất cả những điều này, Lâm Mạc Huy càng khẳng định suy đoán của mình.



Rất có thể, Ngọc Mạn chính là "cô ấy” mà người đàn ông đêm qua đã nhắc tới.



Tuy nhiên, Lâm Mạc Huy không có ý định phơi bày chuyện này trong thời điểm hiện tại.



Anh không biết mục đích của những người này khi truy tìm Ngọc Man. Cô gái này hiện tại không có sức lực để bảo vệ chính mình, Lâm Mạc Huy nhất thời phải giấu ở đây.



Sau khi thu thập lại ngũ độc cổ trùng, Lâm Mạc Huy đã nói với Ngọc Mạn vài lời và dặn cô ở trong nhà, không được ra ngoài. Hai ngày nay, các vết áp xe của Ngọc Mạn tiếp tục biến mất, phần cổ cô đã lộ ra làn da trắng như ngọc.



Cô cũng rất vui, nhất nhất nghe lời của Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy mang những con cổ trùng này đến biệt thự bên cạnh vốn không có người ở, và sử dụng bí pháp để giải độc khỏi chúng.



Tuy rằng những chất độc này không gây hề hấn gì với Ngọc Mạn, nhưng đối với những người khác chúng đều có thể dễ dàng cướp đi tính mạng của họ.



Lâm Mạc Huy không cho phép những con cổ tùng này bò khắp nơi trong thành phố Hải



Sau khi giải quyết những vấn đề này, Lâm Mạc Huy dọn dẹp và trở về dinh thự Thịnh Vượng.



Vừa bước vào, Lâm Mạc Huy đã nhìn thấy Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp. Hứa Thanh Máy đang ăn, Ngô Tân Bình Ngô Phi Điệp một trái một phải ngồi bên cạnh Hứa Thanh Mây, không ngừng nói lảm nhảm. Hứa Thanh Mây nhìn có vẻ không còn kiên nhẫn được lâu. Nhìn thấy Làm Mạc Huy đi vào, Ngô Tân Bình lập tức nói: “Đến rồi, đến rồi. Về rồi kìa. Chị họ, nếu chị không tin tôi thì chị cứ tự mình đi hỏi anh ta xem. Này, Lâm Mạc Huy, tối hôm qua anh đi đầu? Tại sao anh cả đêm không về? Có phải anh đã cùng cô Tổng Lan Nguyệt kia có một đêm mây mưa cuồng nhiệt hay không?"



Lâm Mạc Huy liếc anh ta một cái, mặc kệ anh ta nói gì. Ngô Phi Điệp chế nhạo: “Nhìn xem, anh ta lương tâm căn rứt, nói không ra lời rồi kìa. Chị họ, bây giờ đã có chứng cứ xác thực. Tôi đã nói hết với chị từ lâu, tên khốn kiếp này hoàn toàn không phải là người tốt, chị tại sao còn không tin tối 2



Hứa Thanh Mây ăn xong cháo, trực tiếp đặt bát lên bàn: “Hai người nếu rảnh thì trở về đọc thêm sách đi. Tôi còn chưa nói đủ rõ ràng với các người hay sao? Lâm Mạc Huy sẽ không làm chuyện như vậy



Ngô Tân Bình lo lắng nói: "Chị họ à, chị... sao có thể tin tưởng một người ngoài mà không tin người cùng dòng máu với minh? Có câu biết người, biết mặt, không biết lòng. Chị đừng bị anh ta lừa, loại người này không đáng tin chút nào.



Hứa Thanh Mây chế nhạo. "Anh ấy không đáng để tin tưởng? Vậy thì cậu mới là người đáng tin cậy sao? Lần trước mượn xe, cậu nói là để bạn gái cậu lái. Kết quả là cậu tự lái xe, sau đó đâm vào người ta, cuối cùng gia đình tôi phải giúp cậu giải quyết. Cậu vẫn còn mặt mũi nói với tôi để tôi tin cậu hay sao?"



Ngô Tân Bình vẻ mặt xấu hổ: “Tôi mấy việc đó của tôi đều là chuyện nhỏ" “Nhưng việc mà Lâm Mạc Huy làm lại thuộc về vấn đề nguyên tác, anh ta đã vi phạm điểm mấu chốt. Anh ta rõ ràng là ở rẽ ở nhà chúng ta, vậy mà còn ngoại tình. Chị... chị vẫn không quan tâm hay sao?”



Hứa Thanh Mãy sốt ruột xua tay: "Cậu đừng lo lăng chuyện của gia đình tôi." “Ngoài ra, sau này đừng nói xấu Lâm Mạc Huy trước mặt tôi. Hai người nhớ kỹ cho tôi, anh ấy là chồng của tôi, là người một nhà của tôi. Còn các người không phải "



Sau khi nói xong, Hữa Thanh Máy đứng dậy và rời đi.



Vẻ mặt của hai người bọn họ đột nhiên trở nên xấu hổ vô cùng



Ngô Phi Điệp tức giận nói: "Hứa Thanh Mây, chị hùng hồ cao ngạo gì chứ? Tại sao khi chị trở thành chủ tịch công ty lại không thèm nhận người thân nữa? Chúng tôi có lòng tốt sợ chị bị người ngoài lừa gạt, nhưng chị lại coi lòng tốt của chúng tôi không ra gì.



Hứa Thanh Mây lườm cô ta một cái: "Đừng nói với tôi mấy thứ gọi là lòng tốt hay thiện ý. Nếu có tốt như lời cô nói, cô sẽ không đồn ra ngoài rằng tôi đang nợ cô 5,6 tỷ đồng”



Ngô Phi Điệp tức giận nói: "Vậy chị thừa nhận chị còn nợ chúng tôi 5,6 tỷ phải không? Giấy tờ còn ở chỗ tôi, chỉ có cần tôi lấy ra cho chị xem không?"



Hứa Thanh Mây tức giận quay người bỏ đi, cô thật sự không muốn mất thời gian với những người vô liêm sỉ này.



Lâm Mạc Huy đang thay quần áo trong phòng thì Thanh Mây đi vào. Nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh cười nhẹ:



Hứa “Em lại bị bọn họ chọc tức à? Em không cần phải quan tâm tới bọn họ đâu Hứa Thanh Mây tức giận nói: “Không phải em tức giận vì chuyện này. Em chỉ sợ họ sẽ sử dụng sự việc hôm nay để tiếp tục tới quấy rầy ngôi nhà này." “Sau chuyện lần trước, bọn họ đã trở về nhà mấy ngày, cả nhà chúng ta cũng nhờ thế mà yên ổn được mấy ngày. Nếu họ lại tiếp tục tới đây một lần nữa, chúng ta có thể làm gì nữa đây?”



Lâm Mạc Huy nói nhỏ: “Được rồi, cứ mặc kệ bọn họ là được.



Chờ anh xử lý xong một số chuyện, chúng ta tới khu biệt thự Đảo Xanh ỏ đi, sẽ không ai tới làm phiền được nữa."



Hứa Thanh Mây nhìn hàn trang bệch: "Anh, đừng nói gì đến khu biệt thự Đảo Xanh. Chúng ta cứ đợi công ty kiếm được tiền, chúng ta có thể đi ra ngoài mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách. Chỉ cần không ở chung với bọn họ, thì cho dù là nhà to bé thể nào, ngay cả là nhà vách đất em cũng sẽ vui vẻ sống"



Lâm Mạc Huy mỉm cười, ôm Hứa Thanh Máy vào trong lòng rồi khế thì thào: “Em đừng ngốc, làm sao có thể để em ở nhà bằng đất được? Anh muốn mang cho em những gì tốt nhất trên thế giới, tất cả những gì tốt nhất.



Cơ thể Hứa Thanh Mây liền cảm thấy mềm nhũn, cô rất thích cảm giác này.



Ôm nhau một hồi, cô nhìn Lâm Mạc Huy ngây người một cách quyến rũ: "Được rồi, anh đừng cố làm em đi làm muộn nữa. Em muốn kiếm tiền để nuôi cả nhà, nuôi cả anh nữa, hahaha...



Nói xong, Hứa Thanh Mây cũng không khỏi tự cười ngặt nghẽo.



Lâm Mạc Huy cũng cười: "Được, sau này anh sẽ ăn bám em là được.



Hửa Thanh Máy duỗi những ngón tay ngọc mảnh khảnh của mình sở nhẹ vào tóc Lâm Mạc Huy: "Nghĩ hay lắm. Anh ra ngoài kiếm tiền, từ nay em sẽ ở nhà làm bà chủ giàu có.



Lâm Mạc Huy đứng thẳng người, nghiêm trang nói: “Tuân mệnh!"



Hai người nhìn nhau cười, mọi thứ xung quanh dường như không còn quan trọng.



Ở tầng dưới, Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp không thể đặt điều gây chia rẽ, lúc này vẻ mặt của họ tái nhợt vì tức giận. “Hứa Thanh Mây này, đầu óc có vấn đề à? Lâm Mạc Huy cả đêm không về, chị ta còn không thèm hỏi lấy một câu. Chị ta định làm cái gì không biết. Em rõ ràng đã nhìn Tổng Lan Ngọc lái xe chở Lâm Mạc Huy đi cả đêm không quay lại. Như vậy mà có thể coi là bình thường hay sao?"



Ngô Tân Bình tức giận nói.



Ngô Phi Điệp xua tay: "Quên đi, đừng nói lung tung nữa. Nói về phụ nữ, em và Lâm Mạc Huy không cùng đẳng cấp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom