Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-483
Chương 483: Còn dư mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ
Peter chỉ cần hai mươi tư tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ mà Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp đã vay Phương Như Nguyệt ba mươi năm tỷ. Họ đưa cho Peter hai mươi tư tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ dư lại mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ vẫn còn ở trong thẻ như cũ.
Vẻ mặt Ngô Phi Điệp tràn đầy vui sướng: “Em không nói thì suýt nữa chị cũng quên mất. “Peter đã chạy trốn, bây giờ không còn ai để đổi chất, vậy mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ này sẽ rơi vào túi của chúng ta. “Em định tiêu mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ này thế nào?"
Ngô Tân Bình lập tức nói: "Em muốn mua một chiếc xe mô tô Harley “Phần còn lại thì cứ để ở trong thẻ của em rồi em sẽ từ từ tiêu!”
Ngô Phi Điệp khinh thường liếc mắt nhìn cậu ta: "Mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, hai chúng ta mỗi người năm tỷ hai trăm năm mươi triệu" “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của em kìa, năm tỷ hai trăm năm mươi triệu thì mua xe mô tô gì chứ, mua một chiếc xe hơi không được sao?" “Chị định mua một chiếc xe Porsche bình thường, lái loại xe này thì chị có thể gia nhập vào hội các quý cô ở thành phố
Quảng Dương. “Đến lúc đó con trai nhà giàu nào xem trọng chị thì em cứ ngồi đợi hưởng phúc đi
Ngô Tân Bình cười ha ha. "Chị, năm tỷ hai trăm năm mươi triệu cũng chỉ có thể mua được một chiếc Porsche bình thường" "Loại xe này chị còn không thèm đụng tới " “Em mua một chiếc Harleyđộ trước, chờ thêm một thời gian nữa em lại đi tìm Bác cả lấy thêm ít tiền. “Đến lúc đó em sẽ mua chiếc Ferrari, vậy thì em có thể gia nhập vào hội các cậu chủ giàu có ở thành phố Quảng Dương rồi."
Ngô Phi Điệp liếc mắt nhìn cậu ta. “Nhóc con, dã tâm của em cũng không nhỏ. “Được rồi, lát nữa em sẽ chuyển năm tỷ hai trăm năm mươi triệu vào trong thẻ của chị, chị tự mình sắp xếp đi “Dù sao thì em cũng đã nhìn trúng chiếc xe đó nên ngày mai em sẽ đi đặt xe trước!” "Ha ha ha..."
Hai người ở trong phòng đắc ý cười to
Mà lúc này Phương Như Nguyệt đang ngồi ở trên xe taxi lo lắng đi tới công trường của Hoàng Kiến Đình.
Bà ta tìm gặp Hoàng Kiến Đình do dự hồi lâu mới nói chuyện: “Kiến Đình, ba mươi năm tỷ mẹ. Chỉ sợ mẹ không thể trả lại cho con trong thời gian ngắn được." “Con đang đầu tư ở đây nên bây giờ phải bỏ tiền vào vì vậy không thể rút ra được." " “Con xem tiền này.
Hoàng Kiến Đình ra vẻ trầm ngâm: “Mẹ ba mươi năm tỷ này là quỹ của công trường ở đây." “Bây giờ công trường ở đây không thiếu tiền nên con để cho mẹ dùng cũng không sao. "Nhưng quan trọng là mẹ cũng biết công ty kiến trúc này là của Lâm Mạc Huy “Cứ hai ba ngày anh ta lại cử người đến kiểm tra sổ sách, nếu như anh ta phát hiện ra thiếu mất ba mươi năm tỷ vậy. Vậy khẳng định sẽ tìm con “Đến lúc đó, con...Con sợ không có cách nào bàn giao với anh ta!"
Phương Như Nguyệt nghe vậy lập tức nôn nóng: “Cậu ta kiểm tra số sách gì?” "Bây giờ con là giám đốc công ty nên phải để con xử lý những vấn đề kế toán này, liên quan gì đến cậu ta chứ!”
Hoàng Kiến Đình mừng thầm trong lòng, trên mặt lại ra vẻ hết cách: "Mẹ, con cũng hết cách rồi." “Dù sao Lâm Mạc Huy cũng là chủ tịch công ty, anh ta muốn kiểm tra sổ sách thì con... Con có thể nói không được sao?" “Hơn nữa bố bảo con làm tổng giám đốc “Nói thật Lâm Mạc Huy vẫn luôn rất có ý kiến với con nên thường muốn gây phiền phức cho con “Mẹ, con thực sự rất muốn giúp mẹ nhưng mà Lâm Mạc
Huy... “Phương Như Nguyệt đập bàn: "Kiến Đinh con không cần để ý tới cậu ta l “Nếu như cậu ta lại đến kiểm tra sổ sách vậy con cứ đuổi cậu ta đi là được!” “Chủ tịch công ty gì chứ, cậu ta chỉ là con rể đưa tới tận cửa của nhà họ Hứa chúng ta mà thôi. “Cho cậu ta làm chủ tịch rồi cậu ta tưởng rằng bản thân có thể coi trời bằng vùng sao?" “Nếu như cậu ta muốn dùng chức vụ chủ tịch này làm giả đỡ để uy hiếp con thì con cứ nói với mẹ, mẹ không tin mẹ không chính đồn được cậu ta!"
Hoàng Kiến Đình quá đỗi vui mừng, thứ mà cậu ta muốn chính là câu nói này của Phương Như Nguyệt, “Mẹ, nếu mẹ đã nói như vậy, vậy thì không có vấn đề gì!” “Mẹ cứ tùy tiện dùng ba mươi năm tỷ đó, muốn dùng tới khi nào cũng không sao!” “Yên tâm, con cũng sẽ không để cho người khác biết chuyện này.” “Mẹ, nếu như mẹ không đủ tiền thì cứ nói với con, lúc nào con cũng có thể cho mẹ
Hoàng Kiến Đình cười ha hả trả lời.
Peter chỉ cần hai mươi tư tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ mà Ngô Tân Bình và Ngô Phi Điệp đã vay Phương Như Nguyệt ba mươi năm tỷ. Họ đưa cho Peter hai mươi tư tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ dư lại mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ vẫn còn ở trong thẻ như cũ.
Vẻ mặt Ngô Phi Điệp tràn đầy vui sướng: “Em không nói thì suýt nữa chị cũng quên mất. “Peter đã chạy trốn, bây giờ không còn ai để đổi chất, vậy mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ này sẽ rơi vào túi của chúng ta. “Em định tiêu mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ này thế nào?"
Ngô Tân Bình lập tức nói: "Em muốn mua một chiếc xe mô tô Harley “Phần còn lại thì cứ để ở trong thẻ của em rồi em sẽ từ từ tiêu!”
Ngô Phi Điệp khinh thường liếc mắt nhìn cậu ta: "Mười tỷ một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, hai chúng ta mỗi người năm tỷ hai trăm năm mươi triệu" “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của em kìa, năm tỷ hai trăm năm mươi triệu thì mua xe mô tô gì chứ, mua một chiếc xe hơi không được sao?" “Chị định mua một chiếc xe Porsche bình thường, lái loại xe này thì chị có thể gia nhập vào hội các quý cô ở thành phố
Quảng Dương. “Đến lúc đó con trai nhà giàu nào xem trọng chị thì em cứ ngồi đợi hưởng phúc đi
Ngô Tân Bình cười ha ha. "Chị, năm tỷ hai trăm năm mươi triệu cũng chỉ có thể mua được một chiếc Porsche bình thường" "Loại xe này chị còn không thèm đụng tới " “Em mua một chiếc Harleyđộ trước, chờ thêm một thời gian nữa em lại đi tìm Bác cả lấy thêm ít tiền. “Đến lúc đó em sẽ mua chiếc Ferrari, vậy thì em có thể gia nhập vào hội các cậu chủ giàu có ở thành phố Quảng Dương rồi."
Ngô Phi Điệp liếc mắt nhìn cậu ta. “Nhóc con, dã tâm của em cũng không nhỏ. “Được rồi, lát nữa em sẽ chuyển năm tỷ hai trăm năm mươi triệu vào trong thẻ của chị, chị tự mình sắp xếp đi “Dù sao thì em cũng đã nhìn trúng chiếc xe đó nên ngày mai em sẽ đi đặt xe trước!” "Ha ha ha..."
Hai người ở trong phòng đắc ý cười to
Mà lúc này Phương Như Nguyệt đang ngồi ở trên xe taxi lo lắng đi tới công trường của Hoàng Kiến Đình.
Bà ta tìm gặp Hoàng Kiến Đình do dự hồi lâu mới nói chuyện: “Kiến Đình, ba mươi năm tỷ mẹ. Chỉ sợ mẹ không thể trả lại cho con trong thời gian ngắn được." “Con đang đầu tư ở đây nên bây giờ phải bỏ tiền vào vì vậy không thể rút ra được." " “Con xem tiền này.
Hoàng Kiến Đình ra vẻ trầm ngâm: “Mẹ ba mươi năm tỷ này là quỹ của công trường ở đây." “Bây giờ công trường ở đây không thiếu tiền nên con để cho mẹ dùng cũng không sao. "Nhưng quan trọng là mẹ cũng biết công ty kiến trúc này là của Lâm Mạc Huy “Cứ hai ba ngày anh ta lại cử người đến kiểm tra sổ sách, nếu như anh ta phát hiện ra thiếu mất ba mươi năm tỷ vậy. Vậy khẳng định sẽ tìm con “Đến lúc đó, con...Con sợ không có cách nào bàn giao với anh ta!"
Phương Như Nguyệt nghe vậy lập tức nôn nóng: “Cậu ta kiểm tra số sách gì?” "Bây giờ con là giám đốc công ty nên phải để con xử lý những vấn đề kế toán này, liên quan gì đến cậu ta chứ!”
Hoàng Kiến Đình mừng thầm trong lòng, trên mặt lại ra vẻ hết cách: "Mẹ, con cũng hết cách rồi." “Dù sao Lâm Mạc Huy cũng là chủ tịch công ty, anh ta muốn kiểm tra sổ sách thì con... Con có thể nói không được sao?" “Hơn nữa bố bảo con làm tổng giám đốc “Nói thật Lâm Mạc Huy vẫn luôn rất có ý kiến với con nên thường muốn gây phiền phức cho con “Mẹ, con thực sự rất muốn giúp mẹ nhưng mà Lâm Mạc
Huy... “Phương Như Nguyệt đập bàn: "Kiến Đinh con không cần để ý tới cậu ta l “Nếu như cậu ta lại đến kiểm tra sổ sách vậy con cứ đuổi cậu ta đi là được!” “Chủ tịch công ty gì chứ, cậu ta chỉ là con rể đưa tới tận cửa của nhà họ Hứa chúng ta mà thôi. “Cho cậu ta làm chủ tịch rồi cậu ta tưởng rằng bản thân có thể coi trời bằng vùng sao?" “Nếu như cậu ta muốn dùng chức vụ chủ tịch này làm giả đỡ để uy hiếp con thì con cứ nói với mẹ, mẹ không tin mẹ không chính đồn được cậu ta!"
Hoàng Kiến Đình quá đỗi vui mừng, thứ mà cậu ta muốn chính là câu nói này của Phương Như Nguyệt, “Mẹ, nếu mẹ đã nói như vậy, vậy thì không có vấn đề gì!” “Mẹ cứ tùy tiện dùng ba mươi năm tỷ đó, muốn dùng tới khi nào cũng không sao!” “Yên tâm, con cũng sẽ không để cho người khác biết chuyện này.” “Mẹ, nếu như mẹ không đủ tiền thì cứ nói với con, lúc nào con cũng có thể cho mẹ
Hoàng Kiến Đình cười ha hả trả lời.
Bình luận facebook