Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297: Thiếu chủ Vạn Thú Tông, Vạn Khôi
Một giờ sau.
Phương Lệ đến phòng tổng thống của khách sạn Kim Đình để gặp mặt Vạn Khôi, hơn nữa còn bỏ ra giá cao để chuẩn bị cho hắn ta hai em người mẫu xe hơi hot nhất gần đây.
Chỉ có điều lần này Vạn Khôi đã hoàn toàn khác so với trước đây, mặc dù hai người mẫu xe hơi đã hết lòng phục vụ nhưng Vạn Khôi vẫn không thể khơi dậy chút hứng thú nào.
Tiếp theo, sau khi hai người mẫu xe hơi kia nhận được ánh mắt ra hiệu của Phương Lệ đã càng thêm cố gắng lấy lòng và lấy lòng Vạn Khôi.
Nhưng Vạn Khôi lại không thèm đếm xỉa, không những vậy còn nóng nảy đập xuống bàn, ngay lập tức có một con rắn đen dài hai mét, đen nâu như sắt nhảy ra khỏi tay áo hắn ta, sau đó trực tiếp cắn chết hai người mẫu xe hơi kia dưới ánh mắt đầy khiếp sợ
“Ừng ực!"
Bên này Phương Lệ sau khi khó khăn nuốt nước bọt sợ hãi xuống, hắn ta nhìn về con rắn đen đang le lưỡi phun nước bọt về phía mình, hắn ta không khỏi co rụt lại, vội vàng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, cẩn thận thảy qua.
“Thiếu tông chủ, đây chính là tiền cung phụng năm nay của Phương gia chúng ta."
"Đúng là chậm hơn trước khoảng một tháng, nhưng việc làm ăn năm nay quả thật có phần xuống dốc, mong ngài thông cảm cho."
Sau đó hắn ta lại lấy ra một tấm thẻ khác đưa qua, nịnh nọt nói:
"Đây là tiền tôi tự mình cống nạp cho ngài, hy vọng thiếu tông chủ sẽ không chê ít mà rủ lòng nhận lấy."
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Vạn Khôi liếc mắt nhìn hai tấm thẻ kia, sau đó không chút khách khí cất đi, Phương Lệ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
"Thiếu tông chủ à, xem ra hôm nay ngài không có nhu cầu với mấy chuyện nam nữ này nhỉ? Không có tâm trạng hay sao ạ?”
Uỳnh!
Khi vấn đề này được nhắc đến, Vạn Khôi lập tức tức giận đập bàn, trực tiếp khiến chiếc bàn bên cạnh tan thành từng mảnh, tức giận nói:
“Trước đó bị thương vậy thì lấy đâu ra mà tâm trạng tốt hay không chứ?”
“Nhất thời lơ đễnh để cho một mụ đồng hạ vu thuật âm độc, loại thuật này nếu không giải thì cả đời này của ta sợ rằng không bao giờ lên giường được với con nào cả, khó lòng mà ăn mặn được nữa rồi.”
"Hả?"
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Vậy tôi có thể làm gì cho ngài?"
Phương Lệ giả bộ rất quan tâm hỏi.
"Ngươi ấy á?"
Vạn Khôi khinh thường liếc hắn ta một cái, hắn ta hừ lạnh một tiếng:
"Một kẻ phàm phu tục tử như ngươi thì có thể giúp được cái con khỉ à? Ngươi chỉ cần điều hành tốt cái tập đoàn Phương thị của ngươi là được rồi."
Phương Lệ nghe vậy, mặt ngoài khúm núm gật đầu liên tục nhưng trong lòng hắn ta vô cùng căm tức.
Dám coi thường ông đây sao?
Cũng khỏe thôi, ông đây cũng lười phí hơi đi nịnh mày, giúp cái quần ông ấy.
Sau đó, Vạn Khôi chuyển chủ đề, nhấp một ngụm trà và hỏi một cách tùy tiện:
"Vừa ngươi nói, tập đoàn Phương Thị bắt đầu xuống dốc à? Không đến nỗi chứ nhỉ?”
"Ta nhớ năm ngoái ngươi đã hứa với ta rằng ngươi nhất định sẽ giành được Diệp Khuynh Thành cơ mà.”
“Nói chỉ cưới một con ả đó thôi là cả tập đoàn dược liệu Nhuận Tinh sẽ nằm trong tay ngươi mà, đó chính là một con thú vàng đó!”
“Haizzz!”
Phương Lệ thở dài nói:
“Vốn là kế hoạch rất hoàn mỹ rồi, nhưng không ngờ giữa chừng lại gặp được một tên Trình Giảo Kim đã đổ hết kế hoạch của tôi.”
Ngay sau đó, Phương Lệ đã nói hết chuyện về Lương Siêu ra, biến hắn thành một tên rau non đi câu dẫn Diệp Khuynh Thành.
Hắn ta còn nói rằng mình biết những con Kim Giáp Hổ là những con thú bảo vệ của Vạn Thú Tông, Nhưng hắn vẫn giết hết chúng và còn lấy máu của Kim Giáp Hổ để luyện đan.
Da hổ còn dùng làm chăn và ga giường, xương hổ được dùng để nấu rượu.
Còn chuyện về phần Lương Siêu đã đánh bại Chung Kình, người đã được nửa bước cảnh giới Kim Đan, nên đã trở thành chỉ huy sứ được bổ nhiệm ở Võ Minh thì không nói gì về điều này.
Nói chung là quay đi quẩn lại đều là cùng một ý đó là.
Lương Siêu có bản lĩnh không mạnh và rất đê tiện, phụ nữ thì dây dưa cả rổ, và còn không thèm để vào mắt Vạn Thú Tông!
Nhìn thấy vẻ phẫn nộ Phương Lệ, Vạn Khôi liên tục cười lạnh một tiếng.
"Thiếu tông chủ, ngài thử nói xem, chúng ta sao có thể để một kẻ to gan ác nhân như vậy tiếp tục hãm hại chúng ta chứ?!"
“Ha….”
“Vậy ngươi nói xem, nên làm gì bây giờ?"
Phương Lệ lập tức chắp tay hướng hắn ta nói:
"Theo tôi thấy thì thật hi vọng thiếu tông chủ có thể ra tay giết chết tên đó!”
“Đúng rồi, tên nhóc đó có số rất may, không biết làm sao mà lại tìm được một vị cao thủ có sức mạnh tương đương với kỳ Nguyên Anh về làm người bảo vệ mình, vì vậy rất có thể còn phải cảm phiền ngài mời Thái Thượng Trưởng Lão tới giúp một tay mới có thể đảm bảo được mọi chuyện không sơ sót!”
Chát!
Trước khi Phương Lệ kịp nói xong, Vạn Khôi lập tức hung hăng tát cho hắn ta một cái, đánh gãy một cái răng cửa.
"Thiếu tông chủ, ngài. . . "
"Câm miệng!"
"Phương Lệ, xem ra bản tông chủ thật sự đã để ngươi leo lên đầu rồi đúng không? Bây giờ ngươi còn dám dùng bổn thiếu như một kẻ ngốc? Ngươi còn muốn dùng thiếu gia này làm cây thương giết người đó à?”
“Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ?”
Lý thị thấy thì vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng quỳ xuống xin lỗi một hồi.
"Hừ, đừng nói mấy lời nhảm nhí này với ta nữa!"
“Kẻ có thể một mình giết được hết đám Kim Giáp Hổ kia thì có nghĩa là tên Lương Siêu này có sức mạnh không hề nhỏ, còn về phần tên cao thủ Nguyên Anh kia, ngươi đi kéo về đây cho bản thiếu ngó qua xem nào.”
“Còn về tên Lương Siêu kia chắc chắn thân phận rất phi phàm, ngươi muốn báo tư thù của mình, lại muốn lôi bổn thiếu xuống nước sao?”
"Không không!"
"Là do tôi, là tôi không lo nghĩ chu toàn, sau này tôi cũng không dám nữa, thiếu gia xin thứ tội!"
“Cút!”
Vạn Khôi nể tình cái tập đòan Phương thị của hắn ta vẫn còn có tí tác dụng nên mới cố nhịn xuống tia sát ý của mình mà chỉ đạp hắn ta bay ra khỏi cửa.
“Cảnh báo ngươi lần cuối, hãy bỏ đi những suy nghĩ nhỏ nhen kia và điều hành tập đoàn Phương thị thật tốt đi. Ngoài ra, ngay cả khi ngươi không thể kết hôn với Diệp Khuynh Thành thì cái việc chiếm đoạt Diệp gia và tập đoàn dược liệu Nhuận Tinh kia nhất định phải thực hiện được."
"Vâng vâng!" Phương Lệ sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa, chỉ biết liên tục hứa hẹn.
Nhưng trước khi hắn ta rời đi, Vạn Khôi suy nghĩ một chút, lại ném cho hắn một hạt châu đen.
"Ngươi thường ngày phải tiếp xúc với nhiều người, đặc biệt là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Hãy giữ gìn hạt châu này cho tốt. Nếu thấy ai có thể chuyển hạt châu này từ đen sang đỏ, hãy đến báo cho ta biết."
“Vì kẻ đó có tác dụng rất lớn đối với ta.”
Phương Lệ đến phòng tổng thống của khách sạn Kim Đình để gặp mặt Vạn Khôi, hơn nữa còn bỏ ra giá cao để chuẩn bị cho hắn ta hai em người mẫu xe hơi hot nhất gần đây.
Chỉ có điều lần này Vạn Khôi đã hoàn toàn khác so với trước đây, mặc dù hai người mẫu xe hơi đã hết lòng phục vụ nhưng Vạn Khôi vẫn không thể khơi dậy chút hứng thú nào.
Tiếp theo, sau khi hai người mẫu xe hơi kia nhận được ánh mắt ra hiệu của Phương Lệ đã càng thêm cố gắng lấy lòng và lấy lòng Vạn Khôi.
Nhưng Vạn Khôi lại không thèm đếm xỉa, không những vậy còn nóng nảy đập xuống bàn, ngay lập tức có một con rắn đen dài hai mét, đen nâu như sắt nhảy ra khỏi tay áo hắn ta, sau đó trực tiếp cắn chết hai người mẫu xe hơi kia dưới ánh mắt đầy khiếp sợ
“Ừng ực!"
Bên này Phương Lệ sau khi khó khăn nuốt nước bọt sợ hãi xuống, hắn ta nhìn về con rắn đen đang le lưỡi phun nước bọt về phía mình, hắn ta không khỏi co rụt lại, vội vàng lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, cẩn thận thảy qua.
“Thiếu tông chủ, đây chính là tiền cung phụng năm nay của Phương gia chúng ta."
"Đúng là chậm hơn trước khoảng một tháng, nhưng việc làm ăn năm nay quả thật có phần xuống dốc, mong ngài thông cảm cho."
Sau đó hắn ta lại lấy ra một tấm thẻ khác đưa qua, nịnh nọt nói:
"Đây là tiền tôi tự mình cống nạp cho ngài, hy vọng thiếu tông chủ sẽ không chê ít mà rủ lòng nhận lấy."
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Vạn Khôi liếc mắt nhìn hai tấm thẻ kia, sau đó không chút khách khí cất đi, Phương Lệ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói:
"Thiếu tông chủ à, xem ra hôm nay ngài không có nhu cầu với mấy chuyện nam nữ này nhỉ? Không có tâm trạng hay sao ạ?”
Uỳnh!
Khi vấn đề này được nhắc đến, Vạn Khôi lập tức tức giận đập bàn, trực tiếp khiến chiếc bàn bên cạnh tan thành từng mảnh, tức giận nói:
“Trước đó bị thương vậy thì lấy đâu ra mà tâm trạng tốt hay không chứ?”
“Nhất thời lơ đễnh để cho một mụ đồng hạ vu thuật âm độc, loại thuật này nếu không giải thì cả đời này của ta sợ rằng không bao giờ lên giường được với con nào cả, khó lòng mà ăn mặn được nữa rồi.”
"Hả?"
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Vậy tôi có thể làm gì cho ngài?"
Phương Lệ giả bộ rất quan tâm hỏi.
"Ngươi ấy á?"
Vạn Khôi khinh thường liếc hắn ta một cái, hắn ta hừ lạnh một tiếng:
"Một kẻ phàm phu tục tử như ngươi thì có thể giúp được cái con khỉ à? Ngươi chỉ cần điều hành tốt cái tập đoàn Phương thị của ngươi là được rồi."
Phương Lệ nghe vậy, mặt ngoài khúm núm gật đầu liên tục nhưng trong lòng hắn ta vô cùng căm tức.
Dám coi thường ông đây sao?
Cũng khỏe thôi, ông đây cũng lười phí hơi đi nịnh mày, giúp cái quần ông ấy.
Sau đó, Vạn Khôi chuyển chủ đề, nhấp một ngụm trà và hỏi một cách tùy tiện:
"Vừa ngươi nói, tập đoàn Phương Thị bắt đầu xuống dốc à? Không đến nỗi chứ nhỉ?”
"Ta nhớ năm ngoái ngươi đã hứa với ta rằng ngươi nhất định sẽ giành được Diệp Khuynh Thành cơ mà.”
“Nói chỉ cưới một con ả đó thôi là cả tập đoàn dược liệu Nhuận Tinh sẽ nằm trong tay ngươi mà, đó chính là một con thú vàng đó!”
“Haizzz!”
Phương Lệ thở dài nói:
“Vốn là kế hoạch rất hoàn mỹ rồi, nhưng không ngờ giữa chừng lại gặp được một tên Trình Giảo Kim đã đổ hết kế hoạch của tôi.”
Ngay sau đó, Phương Lệ đã nói hết chuyện về Lương Siêu ra, biến hắn thành một tên rau non đi câu dẫn Diệp Khuynh Thành.
Hắn ta còn nói rằng mình biết những con Kim Giáp Hổ là những con thú bảo vệ của Vạn Thú Tông, Nhưng hắn vẫn giết hết chúng và còn lấy máu của Kim Giáp Hổ để luyện đan.
Da hổ còn dùng làm chăn và ga giường, xương hổ được dùng để nấu rượu.
Còn chuyện về phần Lương Siêu đã đánh bại Chung Kình, người đã được nửa bước cảnh giới Kim Đan, nên đã trở thành chỉ huy sứ được bổ nhiệm ở Võ Minh thì không nói gì về điều này.
Nói chung là quay đi quẩn lại đều là cùng một ý đó là.
Lương Siêu có bản lĩnh không mạnh và rất đê tiện, phụ nữ thì dây dưa cả rổ, và còn không thèm để vào mắt Vạn Thú Tông!
Nhìn thấy vẻ phẫn nộ Phương Lệ, Vạn Khôi liên tục cười lạnh một tiếng.
"Thiếu tông chủ, ngài thử nói xem, chúng ta sao có thể để một kẻ to gan ác nhân như vậy tiếp tục hãm hại chúng ta chứ?!"
“Ha….”
“Vậy ngươi nói xem, nên làm gì bây giờ?"
Phương Lệ lập tức chắp tay hướng hắn ta nói:
"Theo tôi thấy thì thật hi vọng thiếu tông chủ có thể ra tay giết chết tên đó!”
“Đúng rồi, tên nhóc đó có số rất may, không biết làm sao mà lại tìm được một vị cao thủ có sức mạnh tương đương với kỳ Nguyên Anh về làm người bảo vệ mình, vì vậy rất có thể còn phải cảm phiền ngài mời Thái Thượng Trưởng Lão tới giúp một tay mới có thể đảm bảo được mọi chuyện không sơ sót!”
Chát!
Trước khi Phương Lệ kịp nói xong, Vạn Khôi lập tức hung hăng tát cho hắn ta một cái, đánh gãy một cái răng cửa.
"Thiếu tông chủ, ngài. . . "
"Câm miệng!"
"Phương Lệ, xem ra bản tông chủ thật sự đã để ngươi leo lên đầu rồi đúng không? Bây giờ ngươi còn dám dùng bổn thiếu như một kẻ ngốc? Ngươi còn muốn dùng thiếu gia này làm cây thương giết người đó à?”
“Lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ?”
Lý thị thấy thì vẻ mặt khiếp sợ, vội vàng quỳ xuống xin lỗi một hồi.
"Hừ, đừng nói mấy lời nhảm nhí này với ta nữa!"
“Kẻ có thể một mình giết được hết đám Kim Giáp Hổ kia thì có nghĩa là tên Lương Siêu này có sức mạnh không hề nhỏ, còn về phần tên cao thủ Nguyên Anh kia, ngươi đi kéo về đây cho bản thiếu ngó qua xem nào.”
“Còn về tên Lương Siêu kia chắc chắn thân phận rất phi phàm, ngươi muốn báo tư thù của mình, lại muốn lôi bổn thiếu xuống nước sao?”
"Không không!"
"Là do tôi, là tôi không lo nghĩ chu toàn, sau này tôi cũng không dám nữa, thiếu gia xin thứ tội!"
“Cút!”
Vạn Khôi nể tình cái tập đòan Phương thị của hắn ta vẫn còn có tí tác dụng nên mới cố nhịn xuống tia sát ý của mình mà chỉ đạp hắn ta bay ra khỏi cửa.
“Cảnh báo ngươi lần cuối, hãy bỏ đi những suy nghĩ nhỏ nhen kia và điều hành tập đoàn Phương thị thật tốt đi. Ngoài ra, ngay cả khi ngươi không thể kết hôn với Diệp Khuynh Thành thì cái việc chiếm đoạt Diệp gia và tập đoàn dược liệu Nhuận Tinh kia nhất định phải thực hiện được."
"Vâng vâng!" Phương Lệ sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa, chỉ biết liên tục hứa hẹn.
Nhưng trước khi hắn ta rời đi, Vạn Khôi suy nghĩ một chút, lại ném cho hắn một hạt châu đen.
"Ngươi thường ngày phải tiếp xúc với nhiều người, đặc biệt là những người thuộc tầng lớp thượng lưu. Hãy giữ gìn hạt châu này cho tốt. Nếu thấy ai có thể chuyển hạt châu này từ đen sang đỏ, hãy đến báo cho ta biết."
“Vì kẻ đó có tác dụng rất lớn đối với ta.”
Bình luận facebook