-
Chương 336-340
Chương 336: Tạm thời bắt giữ
Trong lòng Ngọc Long Uyên đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt lắm.
Ông ta vội vàng mở mắt nhìn lên, chỉ thấy cháu trai bảo bối đã bị Lương Siêu đá văng bay về hướng mình.
"Thiên Bá!"
Ngọc Long Uyên kinh hô một tiếng rồi vội vàng tiến lên đón lấy Ngọc Thiên Bá, gấp gáp hỏi: "Thiên Bá, cháu thế nào? Hắn có làm cháu bị thương chỗ nào không?"
Lúc này Ngọc Thiên Bá lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong lòng thầm mắng ông nội mình là đồ ngốc mắt mờ! Mình luôn ôm lấy phần bụng mà con mẹ nó không thấy được sao! Còn không ngừng hỏi cái cọng lông!
"Cháu, đan điền của cháu, bị họ Lương, Lương... Phế!"
"Cái gì? !"
Ngọc Long Uyên nghe vậy thì kinh hãi, vội vàng khoác lên cổ tay Ngọc Thiên Bá để kiểm tra tình hình, vẻ kinh hãi trên mặt biến mất, sắc mặt trở nên càng âm trầm.
Đan điền bị chấn thành mảnh vụn, không có khả năng chữa trị được, kinh mạch toàn thân cũng bị hủy tám phần!
Đừng nói là tu võ, dù là một người bình thường cũng không làm được!
Không nói đến chuyện sau này Ngọc Thiên Bá đi đứng không được mau lẹ nữa, cả đời không thể rời khỏi xe lăn, hơn nữa dù điều trị như thế nào cũng sẽ vướn phải mầm bệnh đáng sợ! Nếu như không có thiên tài địa bảo, linh dược cứu giúp thì tuổi thọ cũng không đến mười năm!
Nghĩ tới những hậu quả này, Ngọc Long Uyên đang chậm rãi để Ngọc Thiên Bá nằm ngang rồi đứng dậy, caay6 côn hắc thiết trong tay bắt đầu "Ong ong..." Rung động.
Thấy vậy, Lương Siêu vẫn không nhìn thẳng giống như không thấy gì.
Hắn cùng cấp với đối phương, cho nên hắn không tin ông ta dám giết mình, hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệu với Mục Phong: "Mục trưởng lão, tôi đã nể mặt ông rồi đấy, không giết người. Còn lời giải thích mà tôi muốn thì ông nội hắn không chịu cho, vậy tôi đành tự đòi lấy, vẹn toàn đôi bên, chuện đêm nay coi như là... Kết thúc hoàn mỹ."
Kết thúc?
Mục Phong lắc đầu cười khổ, đã đến mức này mà thằng ranh này còn muốn kết thúc? Thật sự quá không hiểu gì về Ngọc Long Uyên này.
Quả nhiên, ngay vào thời khắc tiếp theo…
"Ha ha, ha ha ha!"
Ngọc Long Uyên cười điên một tiếng, không nói hai lời, không chào hỏi một tiếng đã cách hư không nện mạnh một côn về hướng Lương Siêu!
"Thằng ranh ngang bướng! Chết cho ông mày!”
Ô ô ô!
Từng tiếng khí nổ vang lên, chỉ thoáng chốc đã có một cái bóng côn được ngưng tụ thành từ khối không khí cổ quái giáng mạnh vào Lương Siêu!
Nhìn bóng côn gào thét mà đến, Lương Siêu lập tức cảm nhận được một sức nén bá đạo cực đoan đè lên người mình, ép tới mình nhất thời không thể động đậy!
Thậm chí Huyền khí trong cơ thể cũng không nghe sai khiến mà hoàn toàn yên tĩnh lại, không có cách nào vận khí!
"Lương Siêu!"
Nhìn thấy Lương Siêu đã không thể phản kháng, các cô gái nhao nhao kêu to lên, Lương Nghiên gấp đến độ oa oa bật khóc.
"Lão già này... Ở cấp bậc Bán Bộ Nguyên Anh thì thực lực của lão cũng thuộc về dạng cao nhất."
Lương Siêu nói thầm một tiếng rồi cắn răng, ngay khi một côn đó sắp đập chết hắn, bên tai bỗng vang lên một tiếng than thở khẽ.
Tập trung nhìn lại, Mục Phong đã thuấn di tới.
Sau một tiếng quát khẽ, một chưởng toàn lực vỗ lên bóng côn ầm ầm giáng xuống kia, nhưng lại không thể đánh nát nó, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không để nó làm Lương Siêu bị thương mà thôi.
"Cút!"
Ngọc Long Uyên mắng to một tiếng, Mục Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Lão Ngọc, luật pháp của Võ Minh nghiêm ngặt, ông phải biết chứ, ông và Lương Siêu đồng cấp, nghiêm cấm chém giết sinh tử."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cút con mẹ ông chứ luật pháp!” Ngọc Long Uyên mắng to: "Ông phải biết ràng, dù nhất tộc Ngọc thị thịnh vượng, nhưng dòng của lão hủ chỉ có thằng cháu độc nhất Thiên Bá này!"
"Lương Siêu này thật sự đã cắt đứt huyết mạch của dòng tôi rồi! Ông đây không chỉ muốn giết hắn! Còn muốn giết hết dòng tộc, sư tộc thậm chí người có liên quan đến hắn! Triệt để xóa đi vết tích của hắn trên đời này!"
"Con mẹ nó... Lão già này quá hung ác!"
Lương Siêu thầm mắng trong lòng, mà Mục Phong cũng không ngừng thầm kêu khổ, mắng to Lương Siêu này là kẻ gây họa! Nhưng lại không phải không che chở cho tai họa này...
"Lão Ngọc, nếu ông đã nói như vậy thì lão hủ càng phải ngăn cản ông."
Ngọc Long Uyên rất giận dữ, lại vung côn sắt trong tay lên lần nữa!
"Vậy lão hủ cùng chết với ông!"
Bóng côn khổng lồ kia lại chấn động lần nữa, liên tiếp bộc phát ra vài luồng sức nén cực kì bá đạo, ép tới Mục Phong cũng chống đỡ không nổi.
Mà người đồng hành đến cũng là một trưởng lão cấp hai có tu vi Kim Đan kỳ hậu kỳ, thấy Ngọc Long Uyên đã mất khống chế thì hét lớn một tiếng: "Không được!"
Vụt!
Sau đó cổ đao ra khỏi vỏ, một vết đao chém tới bóng côn kia, hợp lực với Mục Phong mới miễn cưỡng đánh nát nó.
"Ngọc trưởng lão, ông bớt giận trước. Lương Siêu này ra tay nặng với cháu của ông như vậy, Võ Minh cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ."
"Vừa vặn Mục trưởng lão ở đây, ông ta chủ quản hình phạt, không bằng để ông ta tạm thời bắt giữ Lương Siêu trước, đợi việc này được các trưởng lão Hình Phạt Viện bàn bạc xong thì phạt nặng Lương Siêu sau, thế nào?"
"Hô..."
Lương Siêu nghe vậy và thấy trên gương mặt già nua của Ngọc Long Uyên cũng có chút chần chờ thì mới thở phào một hơi.
Mẹ nó, cuối cùng có người ứng xử khéo ra mặt.
Sau đó trưởng lão cấp hai kia lại nói nhỏ với Ngọc Long Uyên: "Trong Hình Phạt Viện có không ít trưởng lão có ý kiến với thằng ranh này, cho là hắn không gánh vác được chức chỉ huy sứ ngoài biên chế."
"Có việc này lần này thì nhất định không ít người sẽ mượn cớ để làm lớn chuyện, cho dù thằng ranh kia tội chết có thể miễn, nhưng nhất định là tội sống khó tha, đến lúc đó ông lại lén ra tay, phế hắn cũng không thành vấn đề."
"Dù sao cũng tốt hơn bây giờ ông coi nhẹ luật của Võ Minh, cuối cùng bị bắt đi hỏi tội nhiều, đúng không?"
Chương 337: Lão già này quá lầy!
Ngọc Long Uyên nghĩ lại thì thật sự cũng rất có lý. Thế là cũng không cứng rắn nữa mà thu chiêu rồi nâng cây hắc thiết trong tay lên, hung hăng trừng Lương Siêu một cái rồi cõng Ngọc Thiên Bá quay người rời đi.
Ông ta muốn lập tức đi về, cố gắng liên hợp với nhiều trưởng lão, tranh thủ trị Lương Siêu hắn tội chết!
"Hô..."
Mục Phong thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi xoay người không nói nhìn mà nhìn Lương Siêu.
"Thằng ranh, thật mẹ nó là kẻ gây họa! Bản trưởng lão suýt bị cậu hại chết!"
Lương Siêu nghe vậy thì chắp tay, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: "Quả thật là Ngọc Thiên Bá kia tự tìm đường chết, nếu trở lại lần nữa tôi vẫn sẽ làm như thế."
"Ai..."
"Thôi thôi, không nói nữa, những chuyện làm Ngọc Thiên Bá trước đó cũng rất quá đáng, nhưng thằng ranh cậu cũng không phải đèn cạn dầu! Hiện tại lão hủ muốn mang cậu về tổng bộ Võ Minh để tạm thời giam giữ, cậu không có ý kiến gì đúng không?"
"Tất nhiên không có." Lương Siêu cười nhẹ nhún vai, hắn không phải người không biết tốt xấu, biết hai vị trưởng lão Mục Phong tạm thời bắt giữ mình chỉ là kế tạm thời, không có ác ý gì, tất nhiên mình phải nể mặt.
"Vừa vặn, đã một thời gian không đi thăm Lăng Lão và sư nương, cũng nên trở về thăm họ."
Mục Phong và trưởng lão cấp hai còn lịa nghe thế thì cười khổ không thôi, thầm nói thằng ranh này quả thực con tinh ranh hơn cả hầu tinh!
Các cô gái thấy thế cũng không ngăn cản, họ không ngốc, trước đó Lương Siêu đã nói rất rõ, có hai vị trưởng lão cấp một là Lăng Lão và Cơ Lăng Tuyết thì ai trong Võ Minh dám động vào Lương Siêu?
Cho nên sau khi Lương Siêu bị mang đi, Mộ Khuynh Tuyết vỗ vỗ Hạ Tử Yên.
"Vết thương không có gì đáng ngại chứ? Còn có thể đi Võ Minh một chuyến không? Có cần tôi làm thay không?"
"Không cần."
Hạ Tử Yên lắc đầu, lập tức gọi điện thoại cho Khương Nhu, bảo cô mau kể hết đầu đuôi mọi chuyện đêm nay cho Lăng Lão, sau đó thì chạy về Võ Minh, đi thẳng đến tiểu viện tĩnh mịch của Cơ Lăng Tuyết.
Sau khi Cơ Lăng Tuyết biết được quan hệ giữa cô và Lương Siêu thì khá chiếu cố cô lúc ở Võ Minh. Tuy không cho cô số liên lạc, nhưng lại giao ra một tấm lệnh bài.
Dựa vào lệnh bài này, có thể tự do ra vào nơi ở của Cơ Lăng Tuyết.
Sau một giờ, Lương Siêu đã bị giải vào địa lao tổng bộ Võ Minh, được được ở trong một gian ‘nhà’ tương đối sạch sẽ, hắn đang ngồi xếp bằng tu dưỡng điều tức.
Một hồi giày vò đêm nay gần như lấy mất nửa cái mạng nhỏ của hắn...
Không bao lâu sau, Lăng Vũ đã dẫn đầu đi đến.
Lương Siêu như đã nhận thấy, mở mắt ra cười với ông một tiếng, sau đó liền thấy ông còn mang theo một thùng sơn thì không khỏi sững sờ.
"Lăng Lão, ngài làm vậy. . . là có ý gì?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Không phải cảm thấy chỗ ở tạm thời của vãn bối quá mức đơn điệu, muốn sơn lại cho vãn bối đó chứ?"
"Đi đi đi!" Lăng Vũ cười mắng: "Lão già này không đáng tin cậy, không nghiêm túc như vậy sao? Cái này là chuẩn bị cho cậu."
Nói xong thì trực tiếp quét màu sơn đỏ lên người Lương Siêu, còn dán vài tấm da lợn nhìn như vết sẹo dữ tợn khắp thân thể Lương Siêu.
Lương Siêu bị dán đầy người, sau đó liền nghe Lăng Vũ cười khà khà mà nói: "Một lát nữa sư nương của cậu tới, nhìn dáng vẻ của cậu thì họ Ngọc kia thảm rồi. Tôi cá chí ít sư nương cậu sẽ tháo một linh kiện trên người hắn, có dám cá với ông này không?"
Lương Siêu: "..."
Lão già này thật là xấu!
Thật lầy!
Chẳng qua Lương Siêu là đèn cạn dầu sao?
Đi theo lão già vô lương tâm Thiên Huyền năm năm cũng không phải uổng phí, nếu thật sự nổi hứng chơi thì hắn cũng không kém Lăng Vũ, lập tức lắc đầu nói: "Cược thì cược thôi, tôi cảm thấy sẽ không."
"Vãn bối đã lĩnh giáo qua bản lĩnh của Ngọc Long Uyên, tuy là Bán Bộ Nguyên Anh, nhưng công pháp tu luyện lại cực kì kì lạ, cho dù sư nương tôi ra tay, hắn đánh không lại cũng có thể chạy."
"Ồ?" Lăng Vũ nhướng mày lên, như suy tư gì mà gật gật đầu.
Sau đó không nán lại mà rời đi, vì có thể thắng vụ cược nhỏ này, lát nữa ông nhất định phải làm Ngọc Long Uyên kia muốn chạy cũng không thể chạy, ngoan ngoãn bị đánh mới được.
Chương 338: Có thù tất báo!
Lăng Vũ rời đi chưa được bao lâu, Cơ Lăng Tuyết vừa nghe tin đã chạy tới.
Nhìn thấy Lương Siêu nằm trên bệ đá, máu tươi đầm đìa, vết sẹo trên người khắp nơi, bà ta gọi như thế nào hắn cũng không tỉnh lại!
Cơ Lăng Tuyết lập tức nổi giận!
Bà ta đột nhiên nheo mắt lại, sát khí tỏa ra khiến cho nhiệt độ của toàn bộ hầm ngục giảm mạnh!
"Tử Yên, con hãy ở đây chăm sóc cho Tiểu Siêu."
Sau khi nói xong, bà ta để lại một lọ đan dược cho Hạ Tử Yên rồi tức giận rời đi.
Thiên Huyền không có con nên Lương Siêu là học trò được ông ấy coi trọng nhất. Vì thế, Cơ Lăng Tuyết đã coi Lương Siêu như là con của mình từ lâu.
Bây giờ trông thấy con trai mình bị đánh đến mức hấp hối như thế, người làm mẹ như bà ta phải làm sao đây?
"Lương Siêu!"
Bà ta vội lao đến chỗ của đối phương để trả thù!
Đây là những gì Cơ Lăng Tuyết nghĩ vào lúc này!
Hạ Tử Yên trước đó còn đang ngơ ngác, đến lúc này mới tỉnh táo lại. Cô vội chạy tới đỡ Lương Siêu dậy, vừa lau vết máu trên người hắn vừa lẩm bẩm: "Anh đừng làm tôi sợ!"
"Tôi chưa từng thấy anh bị thương như vậy bao giờ. Có phải trước đó anh vẫn luôn nhịn đau phải không?"
Sau khi nói xong, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Máu không hề bị bết dính, không hề có mùi tanh mà lại có mùi hăng hắc.
Khi nhìn kỹ hơn, Hạ Tử Yên trợn trừng mắt.
"Đây là...sơn?"
"Ờ, haha..."
Lúc này, Lương Siêu cũng mở mắt ra và nói: "Việc này không phải tôi làm mà đều là lão Lăng làm."
Nghe vậy, Hạ Tử Yên lập tức hiểu ra, Khóe miệng cô hơi giật giật, trong lòng ngầm tán thưởng Lăng Vũ.
Sau khi Lương Siêu uống thuốc trị thương xong, trong khi hắn ngồi thiền và điều chỉnh hơi thở thì Cơ Lăng Tuyết đã tìm thấy Ngọc Long Uyên.
Bà ta trông thấy Ngọc Long Uyên đã tập hợp một nhóm trưởng lão Vũ Minh, bọn họ đang luận tội Lương Siêu và đưa ra những hình phạt dành cho hắn. Hình phạt nặng nhất chính là hủy bỏ tu vi của hắn. Điều đó khiến cho bà ta vô cùng tức giận!
Bà ta khẽ cử động cổ tay, một chiếc cổ cầm bằng ngọc bích hiện ra giữa không trung.
Nhìn thấy tư thế của đối phương, Ngọc Long Uyên không khỏi nhíu mày nói: "Kỷ trưởng lão, bà làm vậy là sao!"
"Tôi biết trước đây bà ủng hộ Lương Siêu làm chỉ huy phi tham mưu. Bà cũng đối xử với cậu ta rất tốt nhưng hành vi của cậu ta quá vô lý, bà sẽ không vì cậu ta mà đắc tội..."
"Không đến mức đó chứ?"
Cơ Lăng Tuyết híp mắt lại thành một vòng cung nguy hiểm, bà ta nói: "Tôi là sư mẫu của Lương Siêu cho nên tôi luôn coi nó như là người thân của mình. Ông nói không đến mức đó là sao!"
Sau khi nói xong, trước sự kinh ngạc của mọi người, những ngón tay thon dài đã gảy đàn!
Một làn sóng âm thanh vang lên đánh bay những người chạm phải nó!
Bọn họ thầm mắng trong lòng, mắng Ngọc Long Uyên hố bọn họ!
Tự mình đâm đầu vào tổ ong vò vẽ mà lại còn kéo bọn họ vào khiến cho bọn họ phải gánh chịu cái tai họa vô lý này!
Dường như Ngọc Long Uyên đang phải đối mặt với kẻ địch lớn. Bởi vì Cơ Lăng Tuyết chưa từng công khai mối quan hệ của mình với Lương Siêu nên ông ta không hề biết nền tảng của Lương Siêu ở Vũ Minh lại sâu tới như vậy.
Ông ta cho rằng Lương Siêu chỉ là một khúc cây không rễ nên tùy tiện giết chết cũng không sao.
Nếu biết trước chuyện này thì ông ta đã không hành động như vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hối hận, giờ chạy là thượng sách!
Tuy rằng ông ta luôn tự cao tự đại nhưng cũng không điên cuồng tới mức cho rằng bản thân có thể đối kháng với một người ở cảnh giới Nguyên Anh.
Giây tiếp theo, Cơ Lăng Tuyết dùng ngón tay gảy dây đàn phát ra làn sóng âm thanh màu xanh ngọc lục bảo. Trong khi đó, Ngọc Long Uyên bắt đầu điên cuồng vung thanh sắt tạo ra vô số bóng gậy khổng lồ.
Nó giống như mọt con thuyền trôi giữa sóng âm. Mặc dù ông ta bị thương nhưng vẫn có thể rút lui được.
Tuy nhiên ngay khi ông ta nhảy lên mái nhà, nhân lúc Cơ Lăng Tuyết sơ hở mà dùng hết tốc lực chạy trốn, một dấu tay cực lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống dưới ánh mắt tuyệt vọng của ông ta...
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 339 Trụ cột của Viêm hạ, Cừu Thiên Lý
Với uy thế của một chưởng đó, không còn nghi ngờ gì nữa, người xuất thủ cũng là một cao thủ Nguyên Anh kỳ!
Ngọc Long Uyên đã cố gắng hết sức để ngăn chặn, nhưng cuối cùng...
"Bùm!"
Sau một tiếng nổ vang như sấm, cây hắc thiết côn trong tay ông bị bàn tay to lớn cướp mất, bản thân ông cũng vồ ếch trong viện...
Tình cờ lại đáp xuống ngay chính giữa trận sát âm mà Cơ Lăng Tuyết vừa mới chuẩn bị.
"Lão Lăng!"
"Ông, ông, tại sao ông..."
"Cái quái gì nữa! Lão tử không muốn nghe cậu nói chuyện!"
Lăng Vũ lập tức ngắt lời ông ta, mắng: "Nghe rõ này, Lương Siêu là bạn vong niên* của tôi! Ông khi dễ hắn, tôi động thủ với ông là chuyện đương nhiên!" (bạn bè cách biệt tuổi tác)
Hả!
Mọi người đều náo động khi nghe mấy lời đó!
Trong số những trưởng lão cấp một ở Võ Minh, một người là tình nhân của Lương Siêu, còn người kia là bạn vong niên của hắn!
Cái số này, cũng quá tốt rồi đó?
Ngay sau đó, trong trận sát âm, từng làn sóng âm thanh hóa thành những làn sóng có thể thực thể màu xanh lá cây, sức mạnh lớn hơn với cây gậy mà ông ta dùng nhiều, mạnh mẽ bắn ra, bắt đầu tấn công ông ta.
"Bùm!"
"Bang bang bang! bang bang!"
Vừa bị oanh kích chừng mười lần, Ngọc Long Uyên vốn luôn giỏi thể chất cũng không chịu nổi nữa, phun ra mấy ngụm máu, chiếc khăn choàng nằm vật vã dưới mặt đất.
Những trưởng lão khác được ông gọi tới bàn bạc chuyện chính sự, âm mưu chống lại Lương Siêu khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh, đồng loạt nhìn về phía Lăng Vũ đang ngồi trên mái nhà, rồi lại nhìn nhau sau đó ăn ý mà tản ra. .
Từ giờ trở đi chúng tôi không dám chọc đến Lương Siêu nữa!
Chẳng mấy chốc, Ngọc Long Uyên đã bị đánh gục trên mặt đất, thậm chí không thể đứng dậy.
"Ông, ông . ."
"Ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều địch ít, uổng công ông là..."
"Bùm!"
Lăng Vũ vừa nghe lời này liền nổi giận, lập tức giáng thêm một thủ ấn thật lớn, đánh Ngọc Long Uyên kia bay đi lần nữa!
"Lão già, lời này mà ông cũng nói được?"
"Trước kia ông vì đứa cháu trai chết tiệt kia mà muốn giết chết Lương Siêu, hiện tại chúng tôi vì Lương Siêu mà muốn giết ông đấy, có vấn đề gì sao?"
Ngọc Long Uyên: "..."
Thật sự là ông ta không trả lời được, dù sao theo lý thì, hình như cũng không có gì sai...
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lập tức, trong nháy mắt Cơ Linh Tuyết bay tới trước mặt ông ta, một tay cầm dương cầm, còn tay kia bắt đầu tra tấn ông ta đẫm máu.
Chẳng mấy chốc, đã đánh ông ta y như lúc Lương Siêu bị Lăng Vũ hóa trang.
"Ha……"
"Cơ trưởng lão, bình thường không thấy cô ra tay, đến hôm nay mới biết được thì ra cô cũng là một người tàn nhẫn nhỉ?"
"Nhưng mà, mặc dù mấy vết thương này trông có chút nghiêm trọng, nhưng dù sao lão già này vẫn có thể khôi phục được."
"Ồ?"
"Không biết lão Lăng có ý gì?"
"Để lại cho ông ta một ít thương tổn không thể chữa trị đi, tỷ như phế đi một số bộ phận không thích hợp trên người ông ta."
Cơ Linh Tuyết nhướng mày: "Tay chân?"
"Này, cánh tay để chiến đấu, còn chân dùng để di chuyển được đó!"
"Nhưng mà cái công cụ nối dỗi kia thì vô dụng rồi, dù sao ông ta cũng đã đến tuổi này, không có khả năng sinh con với người khác nữa đâu."
"Lão già, ông thấy tôi nói đúng không?"
Ngọc Long Uyên vừa nghe hết câu, khóe miệng ông ta co giật dữ dội!
Cách trị người của lão già này thật quá kinh khủng!
Nếu để một người phụ nữ phế đi cái kia của ông, sau này ông làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác, thà chết còn hay hơn!
Thấy hai người thật sự có ý định ra tay, hơn nữa ông cũng không nhu nhược như Ngọc Thiên Bá, ánh mắt trở nên cứng rắn, nảy ra ý định muốn tự sát!
Thấy ông ta đột nhiên dùng một chưởng tự chụp lên đầu, hai người đều không kịp đề phòng, không ngờ đầu óc lão già này khó hiểu như vậy, không hề có ý định phản kháng.
Nhưng vào lúc này, một lão giả hơi còng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngọc Long Uyên, lập tức nắm lấy cổ tay ngăn cản ông ta lại.
Nhìn thấy người tới, dù là hai vị trưởng lão cấp một như Lăng Vũ và Kỷ Lăng Tuyết cũng thu hồi thái độ đùa giỡn vừa rồi, nghiêm túc khom người hành lễ với ông
"Lão Cừu."
Cừu Thiên Lý, trong Đại chiến võ thuật hơn mười năm trước, người này đã dùng chính sức mạnh của mình làm máu nhuộm hàng ngàn dặm, lật ngược tình thế và bảo vệ ngôi vị tối cao của võ thuật Viêm Hạ trong giới võ thuật!
Chính vì vậy mà ông còn được gọi là trụ cột của Viêm Hạ.
Chương 340: Vạn Khôi ra tay
Nhìn thấy Cừu Thiên Lý, Ngọc Long Uyên như được đại xá, nhưng vừa mở miệng đã bị Cừu Thiên Lý tát một cái.
"Thân là trưởng lão cấp hai mà lại cả gan làm loạn như thế! Dám ra tay muốn chỉ huy sứ ngoài biên chế! Còn ngay trước mặt nhiều người như vậy! Ông có biết hành vi của mình đã ảnh hưởng ác liệt đến Võ Minh thế nào không?"
Bị răn dạy một trận, Ngọc Long Uyên không dám thả cả cái rắm, đành phải liên tục gật đầu nói đúng, nói biết mình có tội, xin Cừu Lão trách phạt.
Về phần trách phạt, trong lòng ông ta cũng biết Cừu Thiên Lý đã xuất hiện thì đại khái là có thể bảo vệ được mình.
"Ai..."
Nhìn Lăng Vũ, Cơ Lăng Tuyết không nói một lời, nhưng vẫn ngó chừng mình, Cừu Thiên Lý lại than nhẹ một tiếng.
Rất rõ ràng, hai người này đang đòi lời giải thích cho Lương Siêu.
Sau khi suy nghĩ một lát, Cừu Thiên Lý nói: "Ngọc Long Uyên thân là trưởng lão cấp hai nhiều năm, lại từng lập không ít công lao, còn là tộc trưởng tộc Ngọc thị, thân phận đặc thù, giết là giết không được."
"Về phần biện pháp trước đó Lăng Lão nói cũng quá hoang đường."
"Ý Cừu Lão là chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không?"
Cơ Lăng Tuyết lạnh lùng hỏi, mà Cừu Thiên Lý biết cách này cũng không thể làm bà hài lòng nên tiếp tục nói: "Như vầy đi, lão hủ làm chủ, cho cậu trai trẻ này một chút đền bù, cho hắn một tạo hóa, coi như lắng lại việc này, thế nào?"
Tạo hóa?
Cơ Lăng Tuyết, Lăng Vũ và Ngọc Long Uyên đều tò mò, chợt thấy Cừu Thiên Lý chậm rãi mở miệng, phun ra ba chữ: "Kim Lân Trì."
"Lão hủ làm chủ, cho phép Lương Siêu vào Kim Lân Trì ba ngày, còn chuyện có được bao nhiêu cơ duyên tạo hóa thì phải xem bản thân cậu ta, chắc hẳn hai người cũng hài lòng đúng không?"
Hai người liếc nhau, lúc này mới vui vẻ gật gật đầu.
Kim Lân Trì chính là một phúc địa trong Võ Minh, nghe nói có tác dụng kỳ diệu cho Huyền Võ giả, nhất là trong giai đoạn Bán Bộ Kim Đan Kỳ.
Nó có thể tẩy tinh phạt tủy, cải thiện phẩm chất Kim Đan ban đầu của Huyền Võ giả, nếu đủ cơ duyên thì còn có thể giúp Huyền Võ giả Bán Bộ Kim Đan Kỳ thành công ngưng kết ra Kim Đan chân chính, bước vào Kim Đan kỳ!
Nó rất phù hợp cho Lương Siêu trong giai đoạn hiện tại.
Ngọc Long Uyên lại cảm thấy không cam lòng, cảm thấy buồn nôn như nuốt sống mấy trăm con ruồi chết.
Thù của cháu mình không báo được, ngược lại còn cho không đối phương một cơ duyên như thế!
Con mẹ nó thật quá buồn bực!
Việc này coi như xong, Lăng Vũ lập tức đến địa lao đón Lương Siêu ra, trực tiếp đưa hắn đến Kim Lân Trì.
Nhìn qua hồ nước to lớn vạn mét vuông vẫn tỏa ánh vàng lập loè trong đêm tối trước mắt, dù trên đường đã nghe Lăng Vũ nói rất nhiều hiệu quả thần kỳ của nó, nhưng Lương Siêu vẫn hơi choáng váng.
"Lăng Lão, thương tích của tôi còn chưa điều dưỡng tốt, hiện tại đi vào có ảnh hưởng hiệu quả không?"
Lăng Vũ không kiên nhẫn mà lắc đầu: "Sẽ không, thương tích của cậu căn bản không nhằm nhỏ gì, đi ra sẽ nhanh chóng khỏi hẳn thôi. Đúng rồi, Chung Kình lần trước huyết chiến một trận với cậu sau đó cũng không điều dưỡng thương thế mà đến đây luôn, đến bây giờ còn chưa ra, xác nhận đang đột phá lên Kim Đan kỳ."
"Hả... Ở lâu trong ao như vậy không nghẹt thở chết à?"
Lăng Vũ: "..."
Nếu là đám ranh trong Long Đường nhận được cơ duyên lớn như thế thì đã sớm không chờ được nhảy vào, mà tên này còn lải nhải cả ngày sợ đầu sợ đuôi, thật là đáng giận!
Thấy Lương Siêu mở miệng muốn hỏi nữa, Lăng Vũ triệt để không nhịn được mà tung một chân đá hắn xuống dưới.
"Cậu nghĩ ông đây là Mười vạn câu hỏi vì sao à? Chờ cậu đi vào tự trải nghiệm đi! Hai ngày sau cậu sẽ tự động bị Kim Lân Trì này đưa ra, tập trung trải nghiệm sự huyền diệu trong đó, đừng uổng phí cơ duyên tạo hóa này!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hôm sau, trong lúc Lương Siêu dốc lòng tĩnh tu dưới đáy ao Kim Lân, Vạn Khôi trước đó luôn ẩn núp chưa lộ mặt rốt cục cũng xuất hiện ở gần biệt thự Lương Siêu.
Hắn ta đã nhận được tin tức, Lương Siêu bị Võ Minh tạm thời giam giữ, ba năm ngày sau căn bản không ra được.
Về phần Miller có thực lực tầm cỡ Nguyên Anh kỳ thì nghe sai bảo của Lương Siêu vẫn luôn hầu hạ bên người Thượng Quan Nguyệt, đang ở đại học Đế Kinh cách đây trăm dặm.
Trong biệt thự không còn ai uy hiếp được hắn ta.
Một lát sau.
"Kẽo kẹt..."
Cánh cửa biệt thự mở ra, Vạn Khôi đi vào, đúng lúc đối mặt với Lương Nghiên đang muốn ra sân tưới hoa.
"A? Anh ơi, anh là ai vậy? Sao anh có chìa khoá nhà em?"
Lương Nghiên hoài nghi hỏi, Vạn Khôi ngồi xổm xuống vuốt ce cái đầu nhỏ của cô bé, cảm nhận được khí tức tỏa ra toàn thân Lương Nghiên và hắc châu trong ngực hắn ta nóng rực lên, Vạn Khôi kích động đến tột đỉnh.
"Linh thể, quả nhiên là linh thể! Hơn nữa còn là một linh thể cực kì đặc thù!"
"Anh ơi, anh đang lẩm bẩm gì vậy? Sao chưa trả lời câu hỏi của em?"
"A." Vạn Khôi tỉnh táo lại, lập tức cười nói: "Anh vào cửa có thể không cần chìa khoá. Em gái ngoan, đi với anh nào, anh dẫn em đi một chỗ thú vị, đảm bảo em..."
"Không!"
Lương Nghiên bỗng đẩy Vạn Khôi ra rồi lui về phía sau hai bước, vẻ mặt trở nên rất cảnh giác.
Giờ phút này dáng vẻ và mấy câu nói của Vạn Khôi thật sự y như bọn buôn bán trẻ con trên TV! Cô bé lập tức lao vào phòng bếp quát to lên!
"Chị dâu Khuynh Tuyết! Chị dâu Tử Yên! Người xấu tới rồi! Đánh người xấu!"
Trong lòng Ngọc Long Uyên đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt lắm.
Ông ta vội vàng mở mắt nhìn lên, chỉ thấy cháu trai bảo bối đã bị Lương Siêu đá văng bay về hướng mình.
"Thiên Bá!"
Ngọc Long Uyên kinh hô một tiếng rồi vội vàng tiến lên đón lấy Ngọc Thiên Bá, gấp gáp hỏi: "Thiên Bá, cháu thế nào? Hắn có làm cháu bị thương chỗ nào không?"
Lúc này Ngọc Thiên Bá lộ ra vẻ mặt đau đớn, trong lòng thầm mắng ông nội mình là đồ ngốc mắt mờ! Mình luôn ôm lấy phần bụng mà con mẹ nó không thấy được sao! Còn không ngừng hỏi cái cọng lông!
"Cháu, đan điền của cháu, bị họ Lương, Lương... Phế!"
"Cái gì? !"
Ngọc Long Uyên nghe vậy thì kinh hãi, vội vàng khoác lên cổ tay Ngọc Thiên Bá để kiểm tra tình hình, vẻ kinh hãi trên mặt biến mất, sắc mặt trở nên càng âm trầm.
Đan điền bị chấn thành mảnh vụn, không có khả năng chữa trị được, kinh mạch toàn thân cũng bị hủy tám phần!
Đừng nói là tu võ, dù là một người bình thường cũng không làm được!
Không nói đến chuyện sau này Ngọc Thiên Bá đi đứng không được mau lẹ nữa, cả đời không thể rời khỏi xe lăn, hơn nữa dù điều trị như thế nào cũng sẽ vướn phải mầm bệnh đáng sợ! Nếu như không có thiên tài địa bảo, linh dược cứu giúp thì tuổi thọ cũng không đến mười năm!
Nghĩ tới những hậu quả này, Ngọc Long Uyên đang chậm rãi để Ngọc Thiên Bá nằm ngang rồi đứng dậy, caay6 côn hắc thiết trong tay bắt đầu "Ong ong..." Rung động.
Thấy vậy, Lương Siêu vẫn không nhìn thẳng giống như không thấy gì.
Hắn cùng cấp với đối phương, cho nên hắn không tin ông ta dám giết mình, hắn nhẹ nhàng phất tay ra hiệu với Mục Phong: "Mục trưởng lão, tôi đã nể mặt ông rồi đấy, không giết người. Còn lời giải thích mà tôi muốn thì ông nội hắn không chịu cho, vậy tôi đành tự đòi lấy, vẹn toàn đôi bên, chuện đêm nay coi như là... Kết thúc hoàn mỹ."
Kết thúc?
Mục Phong lắc đầu cười khổ, đã đến mức này mà thằng ranh này còn muốn kết thúc? Thật sự quá không hiểu gì về Ngọc Long Uyên này.
Quả nhiên, ngay vào thời khắc tiếp theo…
"Ha ha, ha ha ha!"
Ngọc Long Uyên cười điên một tiếng, không nói hai lời, không chào hỏi một tiếng đã cách hư không nện mạnh một côn về hướng Lương Siêu!
"Thằng ranh ngang bướng! Chết cho ông mày!”
Ô ô ô!
Từng tiếng khí nổ vang lên, chỉ thoáng chốc đã có một cái bóng côn được ngưng tụ thành từ khối không khí cổ quái giáng mạnh vào Lương Siêu!
Nhìn bóng côn gào thét mà đến, Lương Siêu lập tức cảm nhận được một sức nén bá đạo cực đoan đè lên người mình, ép tới mình nhất thời không thể động đậy!
Thậm chí Huyền khí trong cơ thể cũng không nghe sai khiến mà hoàn toàn yên tĩnh lại, không có cách nào vận khí!
"Lương Siêu!"
Nhìn thấy Lương Siêu đã không thể phản kháng, các cô gái nhao nhao kêu to lên, Lương Nghiên gấp đến độ oa oa bật khóc.
"Lão già này... Ở cấp bậc Bán Bộ Nguyên Anh thì thực lực của lão cũng thuộc về dạng cao nhất."
Lương Siêu nói thầm một tiếng rồi cắn răng, ngay khi một côn đó sắp đập chết hắn, bên tai bỗng vang lên một tiếng than thở khẽ.
Tập trung nhìn lại, Mục Phong đã thuấn di tới.
Sau một tiếng quát khẽ, một chưởng toàn lực vỗ lên bóng côn ầm ầm giáng xuống kia, nhưng lại không thể đánh nát nó, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không để nó làm Lương Siêu bị thương mà thôi.
"Cút!"
Ngọc Long Uyên mắng to một tiếng, Mục Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Lão Ngọc, luật pháp của Võ Minh nghiêm ngặt, ông phải biết chứ, ông và Lương Siêu đồng cấp, nghiêm cấm chém giết sinh tử."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cút con mẹ ông chứ luật pháp!” Ngọc Long Uyên mắng to: "Ông phải biết ràng, dù nhất tộc Ngọc thị thịnh vượng, nhưng dòng của lão hủ chỉ có thằng cháu độc nhất Thiên Bá này!"
"Lương Siêu này thật sự đã cắt đứt huyết mạch của dòng tôi rồi! Ông đây không chỉ muốn giết hắn! Còn muốn giết hết dòng tộc, sư tộc thậm chí người có liên quan đến hắn! Triệt để xóa đi vết tích của hắn trên đời này!"
"Con mẹ nó... Lão già này quá hung ác!"
Lương Siêu thầm mắng trong lòng, mà Mục Phong cũng không ngừng thầm kêu khổ, mắng to Lương Siêu này là kẻ gây họa! Nhưng lại không phải không che chở cho tai họa này...
"Lão Ngọc, nếu ông đã nói như vậy thì lão hủ càng phải ngăn cản ông."
Ngọc Long Uyên rất giận dữ, lại vung côn sắt trong tay lên lần nữa!
"Vậy lão hủ cùng chết với ông!"
Bóng côn khổng lồ kia lại chấn động lần nữa, liên tiếp bộc phát ra vài luồng sức nén cực kì bá đạo, ép tới Mục Phong cũng chống đỡ không nổi.
Mà người đồng hành đến cũng là một trưởng lão cấp hai có tu vi Kim Đan kỳ hậu kỳ, thấy Ngọc Long Uyên đã mất khống chế thì hét lớn một tiếng: "Không được!"
Vụt!
Sau đó cổ đao ra khỏi vỏ, một vết đao chém tới bóng côn kia, hợp lực với Mục Phong mới miễn cưỡng đánh nát nó.
"Ngọc trưởng lão, ông bớt giận trước. Lương Siêu này ra tay nặng với cháu của ông như vậy, Võ Minh cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ."
"Vừa vặn Mục trưởng lão ở đây, ông ta chủ quản hình phạt, không bằng để ông ta tạm thời bắt giữ Lương Siêu trước, đợi việc này được các trưởng lão Hình Phạt Viện bàn bạc xong thì phạt nặng Lương Siêu sau, thế nào?"
"Hô..."
Lương Siêu nghe vậy và thấy trên gương mặt già nua của Ngọc Long Uyên cũng có chút chần chờ thì mới thở phào một hơi.
Mẹ nó, cuối cùng có người ứng xử khéo ra mặt.
Sau đó trưởng lão cấp hai kia lại nói nhỏ với Ngọc Long Uyên: "Trong Hình Phạt Viện có không ít trưởng lão có ý kiến với thằng ranh này, cho là hắn không gánh vác được chức chỉ huy sứ ngoài biên chế."
"Có việc này lần này thì nhất định không ít người sẽ mượn cớ để làm lớn chuyện, cho dù thằng ranh kia tội chết có thể miễn, nhưng nhất định là tội sống khó tha, đến lúc đó ông lại lén ra tay, phế hắn cũng không thành vấn đề."
"Dù sao cũng tốt hơn bây giờ ông coi nhẹ luật của Võ Minh, cuối cùng bị bắt đi hỏi tội nhiều, đúng không?"
Chương 337: Lão già này quá lầy!
Ngọc Long Uyên nghĩ lại thì thật sự cũng rất có lý. Thế là cũng không cứng rắn nữa mà thu chiêu rồi nâng cây hắc thiết trong tay lên, hung hăng trừng Lương Siêu một cái rồi cõng Ngọc Thiên Bá quay người rời đi.
Ông ta muốn lập tức đi về, cố gắng liên hợp với nhiều trưởng lão, tranh thủ trị Lương Siêu hắn tội chết!
"Hô..."
Mục Phong thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi xoay người không nói nhìn mà nhìn Lương Siêu.
"Thằng ranh, thật mẹ nó là kẻ gây họa! Bản trưởng lão suýt bị cậu hại chết!"
Lương Siêu nghe vậy thì chắp tay, không kiêu ngạo không tự ti mà nói: "Quả thật là Ngọc Thiên Bá kia tự tìm đường chết, nếu trở lại lần nữa tôi vẫn sẽ làm như thế."
"Ai..."
"Thôi thôi, không nói nữa, những chuyện làm Ngọc Thiên Bá trước đó cũng rất quá đáng, nhưng thằng ranh cậu cũng không phải đèn cạn dầu! Hiện tại lão hủ muốn mang cậu về tổng bộ Võ Minh để tạm thời giam giữ, cậu không có ý kiến gì đúng không?"
"Tất nhiên không có." Lương Siêu cười nhẹ nhún vai, hắn không phải người không biết tốt xấu, biết hai vị trưởng lão Mục Phong tạm thời bắt giữ mình chỉ là kế tạm thời, không có ác ý gì, tất nhiên mình phải nể mặt.
"Vừa vặn, đã một thời gian không đi thăm Lăng Lão và sư nương, cũng nên trở về thăm họ."
Mục Phong và trưởng lão cấp hai còn lịa nghe thế thì cười khổ không thôi, thầm nói thằng ranh này quả thực con tinh ranh hơn cả hầu tinh!
Các cô gái thấy thế cũng không ngăn cản, họ không ngốc, trước đó Lương Siêu đã nói rất rõ, có hai vị trưởng lão cấp một là Lăng Lão và Cơ Lăng Tuyết thì ai trong Võ Minh dám động vào Lương Siêu?
Cho nên sau khi Lương Siêu bị mang đi, Mộ Khuynh Tuyết vỗ vỗ Hạ Tử Yên.
"Vết thương không có gì đáng ngại chứ? Còn có thể đi Võ Minh một chuyến không? Có cần tôi làm thay không?"
"Không cần."
Hạ Tử Yên lắc đầu, lập tức gọi điện thoại cho Khương Nhu, bảo cô mau kể hết đầu đuôi mọi chuyện đêm nay cho Lăng Lão, sau đó thì chạy về Võ Minh, đi thẳng đến tiểu viện tĩnh mịch của Cơ Lăng Tuyết.
Sau khi Cơ Lăng Tuyết biết được quan hệ giữa cô và Lương Siêu thì khá chiếu cố cô lúc ở Võ Minh. Tuy không cho cô số liên lạc, nhưng lại giao ra một tấm lệnh bài.
Dựa vào lệnh bài này, có thể tự do ra vào nơi ở của Cơ Lăng Tuyết.
Sau một giờ, Lương Siêu đã bị giải vào địa lao tổng bộ Võ Minh, được được ở trong một gian ‘nhà’ tương đối sạch sẽ, hắn đang ngồi xếp bằng tu dưỡng điều tức.
Một hồi giày vò đêm nay gần như lấy mất nửa cái mạng nhỏ của hắn...
Không bao lâu sau, Lăng Vũ đã dẫn đầu đi đến.
Lương Siêu như đã nhận thấy, mở mắt ra cười với ông một tiếng, sau đó liền thấy ông còn mang theo một thùng sơn thì không khỏi sững sờ.
"Lăng Lão, ngài làm vậy. . . là có ý gì?”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Không phải cảm thấy chỗ ở tạm thời của vãn bối quá mức đơn điệu, muốn sơn lại cho vãn bối đó chứ?"
"Đi đi đi!" Lăng Vũ cười mắng: "Lão già này không đáng tin cậy, không nghiêm túc như vậy sao? Cái này là chuẩn bị cho cậu."
Nói xong thì trực tiếp quét màu sơn đỏ lên người Lương Siêu, còn dán vài tấm da lợn nhìn như vết sẹo dữ tợn khắp thân thể Lương Siêu.
Lương Siêu bị dán đầy người, sau đó liền nghe Lăng Vũ cười khà khà mà nói: "Một lát nữa sư nương của cậu tới, nhìn dáng vẻ của cậu thì họ Ngọc kia thảm rồi. Tôi cá chí ít sư nương cậu sẽ tháo một linh kiện trên người hắn, có dám cá với ông này không?"
Lương Siêu: "..."
Lão già này thật là xấu!
Thật lầy!
Chẳng qua Lương Siêu là đèn cạn dầu sao?
Đi theo lão già vô lương tâm Thiên Huyền năm năm cũng không phải uổng phí, nếu thật sự nổi hứng chơi thì hắn cũng không kém Lăng Vũ, lập tức lắc đầu nói: "Cược thì cược thôi, tôi cảm thấy sẽ không."
"Vãn bối đã lĩnh giáo qua bản lĩnh của Ngọc Long Uyên, tuy là Bán Bộ Nguyên Anh, nhưng công pháp tu luyện lại cực kì kì lạ, cho dù sư nương tôi ra tay, hắn đánh không lại cũng có thể chạy."
"Ồ?" Lăng Vũ nhướng mày lên, như suy tư gì mà gật gật đầu.
Sau đó không nán lại mà rời đi, vì có thể thắng vụ cược nhỏ này, lát nữa ông nhất định phải làm Ngọc Long Uyên kia muốn chạy cũng không thể chạy, ngoan ngoãn bị đánh mới được.
Chương 338: Có thù tất báo!
Lăng Vũ rời đi chưa được bao lâu, Cơ Lăng Tuyết vừa nghe tin đã chạy tới.
Nhìn thấy Lương Siêu nằm trên bệ đá, máu tươi đầm đìa, vết sẹo trên người khắp nơi, bà ta gọi như thế nào hắn cũng không tỉnh lại!
Cơ Lăng Tuyết lập tức nổi giận!
Bà ta đột nhiên nheo mắt lại, sát khí tỏa ra khiến cho nhiệt độ của toàn bộ hầm ngục giảm mạnh!
"Tử Yên, con hãy ở đây chăm sóc cho Tiểu Siêu."
Sau khi nói xong, bà ta để lại một lọ đan dược cho Hạ Tử Yên rồi tức giận rời đi.
Thiên Huyền không có con nên Lương Siêu là học trò được ông ấy coi trọng nhất. Vì thế, Cơ Lăng Tuyết đã coi Lương Siêu như là con của mình từ lâu.
Bây giờ trông thấy con trai mình bị đánh đến mức hấp hối như thế, người làm mẹ như bà ta phải làm sao đây?
"Lương Siêu!"
Bà ta vội lao đến chỗ của đối phương để trả thù!
Đây là những gì Cơ Lăng Tuyết nghĩ vào lúc này!
Hạ Tử Yên trước đó còn đang ngơ ngác, đến lúc này mới tỉnh táo lại. Cô vội chạy tới đỡ Lương Siêu dậy, vừa lau vết máu trên người hắn vừa lẩm bẩm: "Anh đừng làm tôi sợ!"
"Tôi chưa từng thấy anh bị thương như vậy bao giờ. Có phải trước đó anh vẫn luôn nhịn đau phải không?"
Sau khi nói xong, cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Máu không hề bị bết dính, không hề có mùi tanh mà lại có mùi hăng hắc.
Khi nhìn kỹ hơn, Hạ Tử Yên trợn trừng mắt.
"Đây là...sơn?"
"Ờ, haha..."
Lúc này, Lương Siêu cũng mở mắt ra và nói: "Việc này không phải tôi làm mà đều là lão Lăng làm."
Nghe vậy, Hạ Tử Yên lập tức hiểu ra, Khóe miệng cô hơi giật giật, trong lòng ngầm tán thưởng Lăng Vũ.
Sau khi Lương Siêu uống thuốc trị thương xong, trong khi hắn ngồi thiền và điều chỉnh hơi thở thì Cơ Lăng Tuyết đã tìm thấy Ngọc Long Uyên.
Bà ta trông thấy Ngọc Long Uyên đã tập hợp một nhóm trưởng lão Vũ Minh, bọn họ đang luận tội Lương Siêu và đưa ra những hình phạt dành cho hắn. Hình phạt nặng nhất chính là hủy bỏ tu vi của hắn. Điều đó khiến cho bà ta vô cùng tức giận!
Bà ta khẽ cử động cổ tay, một chiếc cổ cầm bằng ngọc bích hiện ra giữa không trung.
Nhìn thấy tư thế của đối phương, Ngọc Long Uyên không khỏi nhíu mày nói: "Kỷ trưởng lão, bà làm vậy là sao!"
"Tôi biết trước đây bà ủng hộ Lương Siêu làm chỉ huy phi tham mưu. Bà cũng đối xử với cậu ta rất tốt nhưng hành vi của cậu ta quá vô lý, bà sẽ không vì cậu ta mà đắc tội..."
"Không đến mức đó chứ?"
Cơ Lăng Tuyết híp mắt lại thành một vòng cung nguy hiểm, bà ta nói: "Tôi là sư mẫu của Lương Siêu cho nên tôi luôn coi nó như là người thân của mình. Ông nói không đến mức đó là sao!"
Sau khi nói xong, trước sự kinh ngạc của mọi người, những ngón tay thon dài đã gảy đàn!
Một làn sóng âm thanh vang lên đánh bay những người chạm phải nó!
Bọn họ thầm mắng trong lòng, mắng Ngọc Long Uyên hố bọn họ!
Tự mình đâm đầu vào tổ ong vò vẽ mà lại còn kéo bọn họ vào khiến cho bọn họ phải gánh chịu cái tai họa vô lý này!
Dường như Ngọc Long Uyên đang phải đối mặt với kẻ địch lớn. Bởi vì Cơ Lăng Tuyết chưa từng công khai mối quan hệ của mình với Lương Siêu nên ông ta không hề biết nền tảng của Lương Siêu ở Vũ Minh lại sâu tới như vậy.
Ông ta cho rằng Lương Siêu chỉ là một khúc cây không rễ nên tùy tiện giết chết cũng không sao.
Nếu biết trước chuyện này thì ông ta đã không hành động như vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc để hối hận, giờ chạy là thượng sách!
Tuy rằng ông ta luôn tự cao tự đại nhưng cũng không điên cuồng tới mức cho rằng bản thân có thể đối kháng với một người ở cảnh giới Nguyên Anh.
Giây tiếp theo, Cơ Lăng Tuyết dùng ngón tay gảy dây đàn phát ra làn sóng âm thanh màu xanh ngọc lục bảo. Trong khi đó, Ngọc Long Uyên bắt đầu điên cuồng vung thanh sắt tạo ra vô số bóng gậy khổng lồ.
Nó giống như mọt con thuyền trôi giữa sóng âm. Mặc dù ông ta bị thương nhưng vẫn có thể rút lui được.
Tuy nhiên ngay khi ông ta nhảy lên mái nhà, nhân lúc Cơ Lăng Tuyết sơ hở mà dùng hết tốc lực chạy trốn, một dấu tay cực lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống dưới ánh mắt tuyệt vọng của ông ta...
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 339 Trụ cột của Viêm hạ, Cừu Thiên Lý
Với uy thế của một chưởng đó, không còn nghi ngờ gì nữa, người xuất thủ cũng là một cao thủ Nguyên Anh kỳ!
Ngọc Long Uyên đã cố gắng hết sức để ngăn chặn, nhưng cuối cùng...
"Bùm!"
Sau một tiếng nổ vang như sấm, cây hắc thiết côn trong tay ông bị bàn tay to lớn cướp mất, bản thân ông cũng vồ ếch trong viện...
Tình cờ lại đáp xuống ngay chính giữa trận sát âm mà Cơ Lăng Tuyết vừa mới chuẩn bị.
"Lão Lăng!"
"Ông, ông, tại sao ông..."
"Cái quái gì nữa! Lão tử không muốn nghe cậu nói chuyện!"
Lăng Vũ lập tức ngắt lời ông ta, mắng: "Nghe rõ này, Lương Siêu là bạn vong niên* của tôi! Ông khi dễ hắn, tôi động thủ với ông là chuyện đương nhiên!" (bạn bè cách biệt tuổi tác)
Hả!
Mọi người đều náo động khi nghe mấy lời đó!
Trong số những trưởng lão cấp một ở Võ Minh, một người là tình nhân của Lương Siêu, còn người kia là bạn vong niên của hắn!
Cái số này, cũng quá tốt rồi đó?
Ngay sau đó, trong trận sát âm, từng làn sóng âm thanh hóa thành những làn sóng có thể thực thể màu xanh lá cây, sức mạnh lớn hơn với cây gậy mà ông ta dùng nhiều, mạnh mẽ bắn ra, bắt đầu tấn công ông ta.
"Bùm!"
"Bang bang bang! bang bang!"
Vừa bị oanh kích chừng mười lần, Ngọc Long Uyên vốn luôn giỏi thể chất cũng không chịu nổi nữa, phun ra mấy ngụm máu, chiếc khăn choàng nằm vật vã dưới mặt đất.
Những trưởng lão khác được ông gọi tới bàn bạc chuyện chính sự, âm mưu chống lại Lương Siêu khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy ớn lạnh, đồng loạt nhìn về phía Lăng Vũ đang ngồi trên mái nhà, rồi lại nhìn nhau sau đó ăn ý mà tản ra. .
Từ giờ trở đi chúng tôi không dám chọc đến Lương Siêu nữa!
Chẳng mấy chốc, Ngọc Long Uyên đã bị đánh gục trên mặt đất, thậm chí không thể đứng dậy.
"Ông, ông . ."
"Ỷ mạnh hiếp yếu, lấy nhiều địch ít, uổng công ông là..."
"Bùm!"
Lăng Vũ vừa nghe lời này liền nổi giận, lập tức giáng thêm một thủ ấn thật lớn, đánh Ngọc Long Uyên kia bay đi lần nữa!
"Lão già, lời này mà ông cũng nói được?"
"Trước kia ông vì đứa cháu trai chết tiệt kia mà muốn giết chết Lương Siêu, hiện tại chúng tôi vì Lương Siêu mà muốn giết ông đấy, có vấn đề gì sao?"
Ngọc Long Uyên: "..."
Thật sự là ông ta không trả lời được, dù sao theo lý thì, hình như cũng không có gì sai...
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Lập tức, trong nháy mắt Cơ Linh Tuyết bay tới trước mặt ông ta, một tay cầm dương cầm, còn tay kia bắt đầu tra tấn ông ta đẫm máu.
Chẳng mấy chốc, đã đánh ông ta y như lúc Lương Siêu bị Lăng Vũ hóa trang.
"Ha……"
"Cơ trưởng lão, bình thường không thấy cô ra tay, đến hôm nay mới biết được thì ra cô cũng là một người tàn nhẫn nhỉ?"
"Nhưng mà, mặc dù mấy vết thương này trông có chút nghiêm trọng, nhưng dù sao lão già này vẫn có thể khôi phục được."
"Ồ?"
"Không biết lão Lăng có ý gì?"
"Để lại cho ông ta một ít thương tổn không thể chữa trị đi, tỷ như phế đi một số bộ phận không thích hợp trên người ông ta."
Cơ Linh Tuyết nhướng mày: "Tay chân?"
"Này, cánh tay để chiến đấu, còn chân dùng để di chuyển được đó!"
"Nhưng mà cái công cụ nối dỗi kia thì vô dụng rồi, dù sao ông ta cũng đã đến tuổi này, không có khả năng sinh con với người khác nữa đâu."
"Lão già, ông thấy tôi nói đúng không?"
Ngọc Long Uyên vừa nghe hết câu, khóe miệng ông ta co giật dữ dội!
Cách trị người của lão già này thật quá kinh khủng!
Nếu để một người phụ nữ phế đi cái kia của ông, sau này ông làm sao còn mặt mũi đi gặp người khác, thà chết còn hay hơn!
Thấy hai người thật sự có ý định ra tay, hơn nữa ông cũng không nhu nhược như Ngọc Thiên Bá, ánh mắt trở nên cứng rắn, nảy ra ý định muốn tự sát!
Thấy ông ta đột nhiên dùng một chưởng tự chụp lên đầu, hai người đều không kịp đề phòng, không ngờ đầu óc lão già này khó hiểu như vậy, không hề có ý định phản kháng.
Nhưng vào lúc này, một lão giả hơi còng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngọc Long Uyên, lập tức nắm lấy cổ tay ngăn cản ông ta lại.
Nhìn thấy người tới, dù là hai vị trưởng lão cấp một như Lăng Vũ và Kỷ Lăng Tuyết cũng thu hồi thái độ đùa giỡn vừa rồi, nghiêm túc khom người hành lễ với ông
"Lão Cừu."
Cừu Thiên Lý, trong Đại chiến võ thuật hơn mười năm trước, người này đã dùng chính sức mạnh của mình làm máu nhuộm hàng ngàn dặm, lật ngược tình thế và bảo vệ ngôi vị tối cao của võ thuật Viêm Hạ trong giới võ thuật!
Chính vì vậy mà ông còn được gọi là trụ cột của Viêm Hạ.
Chương 340: Vạn Khôi ra tay
Nhìn thấy Cừu Thiên Lý, Ngọc Long Uyên như được đại xá, nhưng vừa mở miệng đã bị Cừu Thiên Lý tát một cái.
"Thân là trưởng lão cấp hai mà lại cả gan làm loạn như thế! Dám ra tay muốn chỉ huy sứ ngoài biên chế! Còn ngay trước mặt nhiều người như vậy! Ông có biết hành vi của mình đã ảnh hưởng ác liệt đến Võ Minh thế nào không?"
Bị răn dạy một trận, Ngọc Long Uyên không dám thả cả cái rắm, đành phải liên tục gật đầu nói đúng, nói biết mình có tội, xin Cừu Lão trách phạt.
Về phần trách phạt, trong lòng ông ta cũng biết Cừu Thiên Lý đã xuất hiện thì đại khái là có thể bảo vệ được mình.
"Ai..."
Nhìn Lăng Vũ, Cơ Lăng Tuyết không nói một lời, nhưng vẫn ngó chừng mình, Cừu Thiên Lý lại than nhẹ một tiếng.
Rất rõ ràng, hai người này đang đòi lời giải thích cho Lương Siêu.
Sau khi suy nghĩ một lát, Cừu Thiên Lý nói: "Ngọc Long Uyên thân là trưởng lão cấp hai nhiều năm, lại từng lập không ít công lao, còn là tộc trưởng tộc Ngọc thị, thân phận đặc thù, giết là giết không được."
"Về phần biện pháp trước đó Lăng Lão nói cũng quá hoang đường."
"Ý Cừu Lão là chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không?"
Cơ Lăng Tuyết lạnh lùng hỏi, mà Cừu Thiên Lý biết cách này cũng không thể làm bà hài lòng nên tiếp tục nói: "Như vầy đi, lão hủ làm chủ, cho cậu trai trẻ này một chút đền bù, cho hắn một tạo hóa, coi như lắng lại việc này, thế nào?"
Tạo hóa?
Cơ Lăng Tuyết, Lăng Vũ và Ngọc Long Uyên đều tò mò, chợt thấy Cừu Thiên Lý chậm rãi mở miệng, phun ra ba chữ: "Kim Lân Trì."
"Lão hủ làm chủ, cho phép Lương Siêu vào Kim Lân Trì ba ngày, còn chuyện có được bao nhiêu cơ duyên tạo hóa thì phải xem bản thân cậu ta, chắc hẳn hai người cũng hài lòng đúng không?"
Hai người liếc nhau, lúc này mới vui vẻ gật gật đầu.
Kim Lân Trì chính là một phúc địa trong Võ Minh, nghe nói có tác dụng kỳ diệu cho Huyền Võ giả, nhất là trong giai đoạn Bán Bộ Kim Đan Kỳ.
Nó có thể tẩy tinh phạt tủy, cải thiện phẩm chất Kim Đan ban đầu của Huyền Võ giả, nếu đủ cơ duyên thì còn có thể giúp Huyền Võ giả Bán Bộ Kim Đan Kỳ thành công ngưng kết ra Kim Đan chân chính, bước vào Kim Đan kỳ!
Nó rất phù hợp cho Lương Siêu trong giai đoạn hiện tại.
Ngọc Long Uyên lại cảm thấy không cam lòng, cảm thấy buồn nôn như nuốt sống mấy trăm con ruồi chết.
Thù của cháu mình không báo được, ngược lại còn cho không đối phương một cơ duyên như thế!
Con mẹ nó thật quá buồn bực!
Việc này coi như xong, Lăng Vũ lập tức đến địa lao đón Lương Siêu ra, trực tiếp đưa hắn đến Kim Lân Trì.
Nhìn qua hồ nước to lớn vạn mét vuông vẫn tỏa ánh vàng lập loè trong đêm tối trước mắt, dù trên đường đã nghe Lăng Vũ nói rất nhiều hiệu quả thần kỳ của nó, nhưng Lương Siêu vẫn hơi choáng váng.
"Lăng Lão, thương tích của tôi còn chưa điều dưỡng tốt, hiện tại đi vào có ảnh hưởng hiệu quả không?"
Lăng Vũ không kiên nhẫn mà lắc đầu: "Sẽ không, thương tích của cậu căn bản không nhằm nhỏ gì, đi ra sẽ nhanh chóng khỏi hẳn thôi. Đúng rồi, Chung Kình lần trước huyết chiến một trận với cậu sau đó cũng không điều dưỡng thương thế mà đến đây luôn, đến bây giờ còn chưa ra, xác nhận đang đột phá lên Kim Đan kỳ."
"Hả... Ở lâu trong ao như vậy không nghẹt thở chết à?"
Lăng Vũ: "..."
Nếu là đám ranh trong Long Đường nhận được cơ duyên lớn như thế thì đã sớm không chờ được nhảy vào, mà tên này còn lải nhải cả ngày sợ đầu sợ đuôi, thật là đáng giận!
Thấy Lương Siêu mở miệng muốn hỏi nữa, Lăng Vũ triệt để không nhịn được mà tung một chân đá hắn xuống dưới.
"Cậu nghĩ ông đây là Mười vạn câu hỏi vì sao à? Chờ cậu đi vào tự trải nghiệm đi! Hai ngày sau cậu sẽ tự động bị Kim Lân Trì này đưa ra, tập trung trải nghiệm sự huyền diệu trong đó, đừng uổng phí cơ duyên tạo hóa này!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Hôm sau, trong lúc Lương Siêu dốc lòng tĩnh tu dưới đáy ao Kim Lân, Vạn Khôi trước đó luôn ẩn núp chưa lộ mặt rốt cục cũng xuất hiện ở gần biệt thự Lương Siêu.
Hắn ta đã nhận được tin tức, Lương Siêu bị Võ Minh tạm thời giam giữ, ba năm ngày sau căn bản không ra được.
Về phần Miller có thực lực tầm cỡ Nguyên Anh kỳ thì nghe sai bảo của Lương Siêu vẫn luôn hầu hạ bên người Thượng Quan Nguyệt, đang ở đại học Đế Kinh cách đây trăm dặm.
Trong biệt thự không còn ai uy hiếp được hắn ta.
Một lát sau.
"Kẽo kẹt..."
Cánh cửa biệt thự mở ra, Vạn Khôi đi vào, đúng lúc đối mặt với Lương Nghiên đang muốn ra sân tưới hoa.
"A? Anh ơi, anh là ai vậy? Sao anh có chìa khoá nhà em?"
Lương Nghiên hoài nghi hỏi, Vạn Khôi ngồi xổm xuống vuốt ce cái đầu nhỏ của cô bé, cảm nhận được khí tức tỏa ra toàn thân Lương Nghiên và hắc châu trong ngực hắn ta nóng rực lên, Vạn Khôi kích động đến tột đỉnh.
"Linh thể, quả nhiên là linh thể! Hơn nữa còn là một linh thể cực kì đặc thù!"
"Anh ơi, anh đang lẩm bẩm gì vậy? Sao chưa trả lời câu hỏi của em?"
"A." Vạn Khôi tỉnh táo lại, lập tức cười nói: "Anh vào cửa có thể không cần chìa khoá. Em gái ngoan, đi với anh nào, anh dẫn em đi một chỗ thú vị, đảm bảo em..."
"Không!"
Lương Nghiên bỗng đẩy Vạn Khôi ra rồi lui về phía sau hai bước, vẻ mặt trở nên rất cảnh giác.
Giờ phút này dáng vẻ và mấy câu nói của Vạn Khôi thật sự y như bọn buôn bán trẻ con trên TV! Cô bé lập tức lao vào phòng bếp quát to lên!
"Chị dâu Khuynh Tuyết! Chị dâu Tử Yên! Người xấu tới rồi! Đánh người xấu!"