• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (3 Viewers)

  • Chương 331-335

Chương 331: Giết người trên bầu trời đêm

Ồ!

Đám nha dịch lập tức xôn xao một mảnh.

Vẻ mặt thủ lĩnh đám nha dịch đó cũng ngượng ngùng nói: "Đại nhân, cái này hình như có chút không ổn?"

"Chưa kể trên trực thăng còn có những bảo vật quan trọng, còn cộng thêm một chỉ huy phi tham mưu, trọng lượng không hề nhỏ."

"Đúng vậy, nếu như hai người bọn họ xảy ra chuyện gì, chúng ta gánh không nổi đâu."

"Các người gánh không nổi thì tôi gánh!"

Vừa nói, người thanh niên vừa lấy ra một lệnh bài của trưởng lão cấp hai, đám thủ lĩnh nha dịch nhìn thấy đều kinh ngạc, vội vàng hành lễ.

Đồng thời trong lòng còn nói thầm gì đó, dù sao phi tham mưu trưởng và trưởng lão cấp hai cũng coi như ngang ngửa nhau, nên bọn họ có chút không biết nên nghe theo ai.

Thấy bọn họ do dự, sắc mặt thanh niên đó nhất thời âm trầm xuống, quát: "Các người biết cô gái kia quan trọng bao nhiêu không! Một khi rơi vào tay Vương quốc Sakura, hậu quả đó không ai trong số các ngươi gánh nổi!"

"Ngay cả khi chỉ có một phần nhỏ khả năng cô gái đó sẽ rơi vào tay của Vương quốc Sakura, chúng ta cũng phải loại bỏ khả năng này!"

"Tôi thà chết chứ không muốn rơi vào tay của Vương quốc Sakura!"

"Cái này……"

Các quan chức cao cấp của nha môn vẫn còn do dự, nói: "Nhưng chỉ huy phi tham mưu không thể bị chính người của mình giết chết một cách ngu ngốc như vậy được?"

"Trách nhiệm này, chúng ta cùng nhau gánh?"

Nghe vậy, người thanh niên hừ lạnh một tiếng khinh thường nói: "Thằng nhóc kia ngoài làm chỉ huy phi tham mưu ra, thì lai lịch bất chính, thậm chí bản thân hắn cũng chưa từng rõ ràng gia nhập vào Vũ Minh."

"Cho dù đã chết cũng không sao, nếu như lúc đó Vũ Minh có người đến chất vấn, tôi sẽ gánh hết mọi trách nhiệm, không có quan hệ gì với các ngườ."

Nói xong, thấy đối phương vẫn không chịu hạ lệnh, hàn quang trong mắt thanh niên đó lập tức lóe lên, tiến lên một bước dùng chân đá bay hai tên nha dịch, đoạt lấy đại pháo của bọn họ đồng thời đặt lên vai mình.

Nạp đạn, nhắm,... bắn!

Ba hành động trên gần như được thực hiện cùng một lúc!

Cùng lúc đó, chiếc trực thăng bắt đầu rung lắc dữ dội từ bên này sang bên kia, dường như mấy người trong khoang điều khiển đang muốn đâm sầm vào tòa nhà gần nhất, để đồng quy vô tận!

Thượng Quan Nguyệt vừa mới được cởi trói, sợ hãi nhào vào lòng Lương Siêu, sắc mặt tái nhợt hỏi: "Làm sao, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?"

Lương Siêu không có thời gian để giải thích, hắn kéo cô ta chạy đến khoang điều khiển để giết chết tên ngoại quốc trước.

Nếu không, một khi đâm vào tòa nhà kia, toàn bộ tòa nhà vẫn còn đèn đuốc sáng trưng đó sẽ có bao nhiêu người thương chứ!

Nhưng còn chưa đi được hai bước, hai quả đạn pháo hạng nặng đã bắn thẳng vào thân trực thăng, trực tiếp đem chiếc trực thăng chẻ làm đôi!

Chiếc trực thăng mất kiểm soát, rơi thẳng đứng, không cần phải đến khoang điều khiển đoạt quyền kiểm soát nữa

Lương Siêu nghĩ đây cũng là một sự may mắn, thật may mắn khi không bị vụ nổ trực tiếp giết chết.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tuy rằng trong lòng có phiền muộn, nhưng hắn cũng không trách người bắn pháo, theo hắn người bắn pháo cũng có ý nghĩ giống hắn, đều muốn cứu người ở tòa nhà gần nhất kia.

"Nha đầu, ôm chặt tôi!"

Lương Siêu hét lên, yêu cầu Thượng Quan Nguyệt bám vào người hắn như một con bạch tuộc rồi nhanh chóng nhảy khỏi chiếc trực thăng!

Điên cuồng vận dụng huyền khí giữa không trung, hắn nhìn mấy mảnh vỡ của chiếc trực thăng đang lơ lửng dưới chân mình, bắt đầu dẫm lên từng mảnh một, muốn dùng lực để làm dịu đi quán tính của lực hấp dẫn từng chút một.

Mà hắn làm như vậy quả thực có hiệu quả, bởi vì hắn khống chế lực của mình rất tốt, mỗi lần giẫm một mảnh vỡ, tốc độ đi xuống của hắn sẽ chậm lại một chút.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù sau khi hạ cánh có bị thương đi nữa cũng không cần lo lắng mất mạng.

Ngay lúc hai người họ dần dần thả lỏng, họ đột nhiên nhìn thấy hai ngọn lửa đang nhấp nháy ở phía dưới.

Kế đó, đột nhiên họ nghe thấy hai tiếng "Vèo! Vèo!" vang lên giữa trong không trung, sau đó tuyệt vọng nhìn hai quả đạn pháo đang lao thẳng đến!

Không hề sai lệch, nó đang hướng về phía họ, chỉ cách chừng mười mét nữa!

Với tốc độ bình thường, giây tiếp theo hai người bọn họ sẽ tiếp xúc thân mật với hai quả đạn pháo...

Đôi mắt của Lương Siêu đỏ lên, trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm xúc mà chửi thề!

Không còn nghi ngờ gì nữa, hai quả đạn này đã được tính toán cẩn thận, hoàn toàn nhằm mục đích giết chết hắn và Thượng Quan Nguyệt!
Chương 332: Chú ý lời nói?

Thượng Quan Nguyệt đã sợ đến mức thân thể triệt để cứng đờ, sau đó liền cảm nhận được Lương Siêu đột nhiên phát lực, kéo cô ra sau lưng hắn.

Sau đó Lương Siêu trực diện với hai viên đạn pháo nhanh chóng bắn đến.

Thủ ấn liên tục được tung ra, đầu tiên là cùng ngưng tụ ra hai Chuông Bất Động Minh Vương, miễn cưỡng ngăn lại một viên đạn pháo rồi cưỡng chế thay đổi quỹ đạo bay của nó.

Ngay sau đó, một viên đạn pháo khác đánh thẳng vào Chuông Bất Động Minh Vương, ầm một tiếng nổ tung!

"Kim Cương Lưu Ly thân!"

Lương Siêu hét lớn một tiếng, sau khi Chuông Bất Động Minh Vương bị nổ tung thì cố chống lại từng đợt chấn động mãnh liệt do đạn pháo gây ra, để nó không lan đến gần Thượng Quan Nguyệt sau lưng.

Trong lúc đó, hắn liên tục phun ra ba ngụm máu, quần áo nửa người trên đã bị nổ thành mảnh vỡ, vô số những mảnh đạn đâm sâu vào da thịt hắn.

Cảm giác đau đớn cùng cực kia làm Lương Siêu vốn cứng cỏi cũng không khỏi phát ra từng tiếng gầm nhẹ.

Phía dưới, bọn nha dịch thấy thế đều không hẹn mà cùng bỏ mũ xuống, cúi đầu bắt đầu mặc niệm.

Mà mấy cô gái Cung Vũ, Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh nghe tin chạy đến cũng đúng lúc bắt gặp cảnh tượng bi tráng giữa không trung...

"Lương Siêu!"

"Anh ơi!"

"..."

Mấy cô gái khàn giọng kêu thảm, nước mắt không khống chế được mà chảy tràn .

Thanh niên còn giơ hai ống đại lớn cười một tiếng, quay người lại nhìn lướt qua mấy cô gái rồi cười lạnh nói: "Đã sớm nghe nói họ Lương này có diễm phúc không cạn, hiện tại xem ra lời đồn không giả."

Hạ Tử Yên nghe vậy, lai thấy thanh niên vác hai ống đại pháo trên vai thì đồng tử lập tức co rụt lại, nổi giận gầm lên một tiếng, tức giận giáng thẳng một chưởng về hướng hắn ta!

"Ngọc Thiên Bá! Mày để mạng lại!"

"Hừ." Ngọc Thiên Bá khinh thường lắc đầu, vận sức quăng hai ống pháo trên vai ra ngoài, Hạ Tử Yên bị đánh trúng phun ra một ngụm máu rồi bay ngược về sau.

"Chỉ là một thành viên Hổ Đường, cặn bã Tông Sư Cảnh mà cũng dám ra tay với tôi? Không biết tự lượng sức mình!"

Nhưng hắn ta vừa dứt lời thì cách đó không xa đột nhiên truyền ra một tiếng "Bành!" thật lớn, sau đó cả mặt đất cũng run lên ba lần.

"Là, là Lương chỉ huy sứ!"

"Trời ạ, Lương chỉ huy sứ không chết! Vậy thì thực lực phải mạnh đến cỡ nào?"

"..."

Không biết là ai đột nhiên hô to một câu, lập tức khiến càng nhiều người nghị luận, Ngọc Thiên Bá nhăn chặt mày lại, vội vàng quay đầu nhìn Lương Siêu cả người đầy vết thương, chật vật đến cực điểm đang cõng Thượng Quan Nguyệt đáp xuống đất, sau đó chậm rãi đứng lên.

"Khụ, khụ khụ!"

Thượng Quan Nguyệt ho lên hai tiếng rồi khẽ run rẩy mà nhìn Lương Siêu trước mắt, vừa mở miệng muốn nói gì thì Lương Siêu lại hỏi trước: "Không bị gì chứ?"

"A?" Thượng Quan Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không, không có, nhưng anh..."

"Ừm, không có thì tốt." Sau khi cắt ngang lời cô nói, Lương Siêu buông cô xuống: "Đừng sợ, đã an toàn, ngoan ngoãn đợi ở đây, chờ anh giải quyết chuyện này thì dẫn em về nhà."

Nói xong, hắn lập tức đi về phía đám người, giờ phải đòi lại món nợ hai viên đạn pháo trí mạng vừa rồi mới được.

Sau khi đi qua, một đám nha dịch nhao nhao nghiêm mặt, đều sùng kính kính chào hắn, sau đó Lương Siêu nhìn thấy Hạ Tử Yên ngã trên mặt đất, bên môi còn ứa máu thì ánh mắt lập tức đanh lại.

"Ai làm?"

"Là hắn!" Mộ Khuynh Tuyết lập tức chỉ về hướng Ngọc Thiên Bá đang liên tục thay đổi sắc mặt, lại nói: "Vừa rồi cũng là hắn bắn pháo! Là muốn cố ý giết anh!"

Sau khi bị chỉ đích danh, đón lấy ánh mắt lạnh lẽo của Lương Siêu, Ngọc Thiên Bá vẫn không thèm để ý, cười lạnh hững hờ nói: "Vừa rồi tôi chỉ muốn bắn hạ chiếc máy bay trực thăng kia thôi. Bầu trời quá tối quá mờ, thị lực của tôi lại không tốt lắm, khó tránh khỏi sai lầm suýt bắn chết anh, thật có lỗi."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đám người nghe vậy thì trong lòng bắt đầu liên tục mắng thầm.

Con mẹ nó, lý do này quá sứt sẹo!

Còn không bằng nói thẳng ông đây muốn làm chết mày, nhưng không ngờ mày cũng giỏi lắm không bị chơi chết, như vậy càng thẳng thắn hơn.

"Thật có lỗi? Ha ha, ha ha ha!" Lương Siêu liên tục cười to, nói: "Tao suýt bị mày hại chết, mày lại nói một câu xin lỗi nhẹ nhàng là muốn xong việc?"

"A... Không thì sao? Anh còn muốn thế nào?" Ngọc Thiên Bá ngả ngớn cười cười, lại bắt đầu vung vẩy ngọc bài thân phận trưởng lão cấp hai trong tay.

Hạ Tử Yên thấy thế thì đôi mày thanh tú không khỏi nhăn lại, thấp giọng mà nói: "Lương Siêu, ông nội hắn là một trưởng lão cấp hai, còn nắm giữ thực quyền ở tổng bộ Võ Minh."

"À." Lương Siêu lạnh nhạt gật đầu: "Nói nửa ngày thì ngọc bài này là của ông mày? Mà mày chỉ là thằng hề cáo mượn oai hùm, làm ra vẻ cái gì?"

Soạt!

Vẻ mặt Ngọc Thiên Bá cứng lại, động tác cũng ngừng lại, quát lạnh: "Họ Lương, tốt nhất mày chú ý lời nói của mình một chút! Đừng tưởng rằng..."

"Vèo!"

Còn không đợi hắn ta nói xong thì Lương Siêu trước đó vẫn luôn âm thầm tụ lực đột nhiên lóe lên, trong nháy mắt đã bộc phát ra tốc độ nhanh nhất từ trước đến nay của hắn!

Ngọc Thiên Bá còn chưa kịp phản ứng thì Lương Siêu đã như bóng ma vọt tới trước mặt, đồng thời tay phải phun trào ánh vàng, hơi cong thành trảo bóp chặt lấy cổ họng hắn ta!

Sát khí trong mắt hắn càng tăng lên, lạnh giọng mở miệng: "Mày đang giỡn mặt với tao à? Con mẹ nó tao muốn giết mày mà còn chú ý lời nói cái gì?"
Chương 333: Bị dọa đến tè ra quần à?

"Giết tao?"

Ánh mắt Ngọc Thiên Bá lập tức lạnh căm, ngay sau đó cơ bắp toàn thân căng chặt, hai tay mạnh mẽ siết lại, xung quanh nắm đấm ngưng tụ ra một đám sương màu xám trắng.

Đám sương đó không phải Huyền khí, nhưng Lương Siêu cảm thụ được nó càng huyền ảo hơn cả Huyền khí, còn lộ ra một cổ sát ý bá đạo.

"Giết tao, mày còn chưa xứng đâu!"

Tiếng quát vừa dứt, hai đấm của Ngọc Thiên Bá đồng loạt tung ra, một chiêu Song Long Xuất Hải mạnh mẽ hướng tới trước mặt Lương Siêu!

Mà Lương Siêu quyết định sẽ không cho hắn ta chết dễ dàng nữa, hắn hừ lạnh một tiếng rồi thu lại hai tay, nhanh như chớp kết thành hơn mười thủ ấn.

Xét thấy đối phương hình như cũng là một thanh niên thiên tài, nên để cho hắn ta biết được, một cái chết dễ dàng có thể trở thành ân huệ lớn nhất của hắn ta như thế nào.

Sau khi hai tay hợp lại, các thủ ấn đã kết trước đó trực tiếp tạo thành một hình bát quái ngay trước người Lương Siêu.

Chỉ thấy bên trên hình bát quái kia liên tiếp lóe ra hào quang màu vàng kim nhạt, nó vừa chậm rãi xoay tròn đã phá vỡ hai quyền của Ngọc Thiên Bá.

Rất nhanh, Ngọc Thiên Bá đã cảm nhận được chỗ huyền diệu của hình bát quái kia, lúc này sắc mặt hắn ta mới hoảng hốt.

"Đây, đây là thuật pháp gì chứ!"

"Tên của thuật này là, Vô Cực luân hồi thuật."

Vô Cực luân hồi thuật?

Ngọc Thiên Bá lập tức nhíu chặt đôi mày, hắn ta tự nhận mình cũng là người đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, thiên tài ở nhiều lĩnh vực, mặc dù hắn ta không tinh thông thuật pháp Đạo Môn, nhưng cũng biết được phần lớn chúng, thế mà vẫn chưa bao giờ nghe nói về Vô Cực luân hồi thuật này.

Nhất thời hắn ta cảm thấy đây là cái tên Lương Siêu tự bịa ra để nghe có chút khí phách vậy thôi.

"Hừ, thật không ngờ mày còn biết giả bộ như vậy!"

"Tới tên của thuật pháp cũng có thể thuận miệng soạn bậy, quả thật là quá bất kính với tiền bối chế ra thuật pháp này! Người tùy ý ngông cuồng như mày sao xứng tiếp nhận chức vụ Chỉ huy phi tham mưu!"

Lương Siêu lắc đầu, lười nhiều lời với hắn ta.

Vô Cực luân hồi thuật này là vô thượng bí pháp do người Thiên Y sáng chế ra, cần phối hợp Cửu Thiên Vô Cực đạo điển lại để thi triển, ngay cả hắn cũng mới gặp đây, làm sao tên này có thể biết được?

"Hôm nay tao sẽ đánh chết tên khoác lác như mày!"

Chỉ nghe tên Ngọc Thiên Bá kia lại quát to một tiếng, một lần nữa phát lực, hai đấm mẽ đấm vào hình bát quái kia!

Sức mạnh lần này hắn ta tung ra gần như gấp hai lần trước đó!

Nhưng cũng chỉ làm hình bát quái kia rung lên vài cái, sau đó lực công kích mạnh mẽ như con trâu nước kia lại bị hình bát quái kia nhanh chóng hóa giải…

Thời gian dần qua, Ngọc Thiên Bá có chút luống cuống.

Nhất là khi hắn ta cảm thấy hai đấm của mình dần dần thoát lực, mà tên Lương Siêu kia vẫn chưa hề lung chuyển, từ đó mới đột nhiên ý thức được một sự thật.

Chiến lực của mình thật sự không bằng đối phương!

Nhưng mà, ngay khi hắn ta muốn rút lui, chuẩn bị đào tẩu, liền thấy Lương Siêu đưa ra một ngón tay.

Ấn vào hình bát quái kia một cái, sau đó nó cũng trực tiếp bay vút tới đập vào người hắn ta!

"Phốc!"

Bị va chạm mạnh đến mức bay thẳng ra ngoài, Ngọc Thiên Bá liền phun ra một ngụm máu tươi, ngay lúc vừa ngã xuống đất thì thân hình Lương Siêu chợt lóe lên, vọt tới trước mặt hắn ta, đặt một chưởng lên đỉnh đầu Ngọc Thiên Bá, ép hắn ta quỳ gối trước mặt mình.

Lúc này đây, hắn ta không còn cách nào động đậy nữa!

"Hiện tại, tao đã xứng giết mày chưa?"

Huyệt thái dương và trên trán của Ngọc Thiên Bá bắt đầu nổi gân xanh, hắn ta chỉ cảm thấy chỗ nào trên người cũng kịch liệt đau nhức vô cùng, mà càng khó chấp nhận nhất chính là phần nhục nhã này lại do Lương Siêu gây ra.

"Tên, tên họ Lương kia!"

"Ông nội của tao là tộc trưởng tộc Ngọc thị! Hơn nữa còn là trưởng lão cấp hai của tổng bộ Võ Minh!"

"A... Tự mình đánh không lại, thì bắt đầu dùng người nhà đến uy hiếp tao?"

"Trưởng lão cấp hai, vậy cùng lắm cũng chỉ là cùng cấp với tao thôi, mà mày là cấp dưới lại dám phạm thượng, dám ngang nhiên mưu hại Tổng thống lĩnh trước mặt công chúng, tao giết mày cũng là chuyện danh chính ngôn thuận!"

Thấy Lương Siêu thật sự định động thủ, Ngọc Thiên Bá không còn chút khí phách nào như lúc trước khi lên sân khấu và lúc làm trọng thương Hạ Tử Yên nữa, hắn ta sợ tới mức bắt đầu khàn giọng gào lên.

Toàn thân run rẩy, thậm chí dưới thân đều chảy ra một bãi chất lỏng màu vàng sáng, mùi tanh tưởi mà nó bốc lên làm Lương Siêu không khỏi nhíu mày.

"Mày bị dọa tè ra quần luôn rồi à?"
Chương 334: Cháu trai bất tài, ông nội yếu ớt!

Ngọc Thiên Bá có chút sửng sốt, hắn ta cúi đầu xuống, trên mặt tràn ngập sự xấu hổ khiến cho những người hầu xung quanh cười phá lên.

Qua lần đọ sức này, rõ ràng lúc trước hắn ta hô 5-6 tiếng rất có khí thế nhưng không ngờ trong xương cốt lại là kẻ nhát gan như vậy!

Bị cười nhạo hồi lâu, Ngọc Thiên Bá trừng mắt nhìn Lương Siêu với vẻ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.

“Tên họ Lương kia! Mày dám sỉ nhục tao!”

“Kẻ sĩ có thể chết nhưng không chịu sỉ nhục! Nếu như mày có bản lĩnh thì…”

“Được!”

Hắn ta còn chưa kịp nói xong, bàn tay đang đè lên Thiên Linh Cái của Lương Siêu đột nhiên giơ lên. Nhìn thấy hắn định ra tay, Ngọc Thiên Bá sợ tới mức hai mắt nhắm chặt, cổ rụt lại, đầu cúi xuống đất.

Lương Siêu cũng không giữ được sự bình tĩnh, vừa rồi một kiểu, bây lại một kiểu?

Vừa rồi hắn còn tưởng có ai dám gióng trống khua chiêng muốn giết hắn, hiện tại xem ra chỉ là một đống phân?

Giết hắn ta chẳng khác nào làm bẩn tay hắn?

Thậm chí còn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn nữa?

Đây thực sự là một vấn đề.

“Lúc nãy, ý của mày là mày không hài lòng với thân phận chỉ huy phi tham mưu của tao đúng không ?”

“Để xem nào, hay là mày cho rằng mình xứng đáng hơn? Mày cho rằng lẽ ra mày nên tham gia vào cuộc chiến tranh giành cho vị trí này?”

“Không, không phải!”

Ngọc Thiên Bá hét lên: “Trong trận đấu cuối cùng, tao đã đấu với tên Chung Kình kia. Cuối cùng do bất cẩn nên mới thua thôi.”

“Sao cơ? Bất cẩn?”

“Lại còn thua trong vòng nửa chiêu?”

“Đm!”

Lương Siêu điên cuồng chửi rủa và tát vào mặt hắn ta: “Anh bạn, đây không phải là lúc để giữ thể diện đâu.”

“Nhát gan nhu nhược như mày mà cũng xứng so sánh với Chung Kình sao?”

“Chớ nói đến cái khác, chỉ riêng về phương diện tinh thần thôi, dùng một ngón tay cũng đủ để nghiền nát mày!”

“Mới chỉ nửa bước Kim Đan kỳ như mày, nếu như Chung Kình thật sự nghiêm túc thì giết 4-5 người như mày cũng không thành vấn đề. Làm gì có chuyện hắn nhận thua?Mày đúng là tự dát vàng lên mặt!”

Hạ Tử Yên và Mộ Khuynh Tuyết đứng bên cạnh hắn cũng không nhịn được tặc lưỡi khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc Thiên Bá.

Cho dù hôm nay Lương Siêu không giết tên này thì cũng đã đủ để lại bóng đen tâm lý cho hắn ta, cả đời không thể xóa bỏ.

Về phần cảnh giới võ đạo, nửa bước cảnh giới Kim Đan cũng coi như đỉnh rồi.

“Nếu như mày muốn trở thành chỉ huy phi tham mưu, vậy thì cứ nói rõ ra đi. Chí ít tao còn cảm thấy phiền, sau đó tự từ chức rồi giao lại cho mày. Thế nhưng không ngờ mày lại chọn đường chết.”

“Mày nói xem, tao nên giết mày như thế nào đây?”

“Đừng, đừng giết tôi!”

Ngọc Thiên Bá hét lên. Ngay sau đó, tiếng hét như sấm rền đột nhiên truyền đến.

“Dừng tay!”

Sau khi tiếng hét vang lên, chỉ thấy trong bóng đêm có ba ông lão mặc trường bào chậm rãi xuất hiện. Mỗi người đều mang hơi thở sắc bén, khí huyết tràn đầy, chắc hẳn đều là cao thủ Kim Đan hậu kỳ.

Lương Siêu đã từng nhìn thấy một trong số họ trước đây. Đó là Mộ Phong, một trong hai trưởng lão hình phạt của Vũ Minh.

Còn người dẫn đầu, trên tay cầm một gậy sắt đen dày, dài khoảng 2 mét. Ông ta đang dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu. Đặc biệt là khi nhìn đứa cháu trai sợ hãi đến ngây người, thậm chí còn không gọi được một tiếng ông nội, ông ta tức giận tới mức chặt đứt thanh sắt đen trong tay khiến mặt đất rung chuyển.

“Tên họ Lương kia, mau thả cháu trai tao ra!”

Lương Siêu nhướng mày, liếc mắt nhìn ông ta. Hạ Tử Yên vội chạy đến, thấp giọng nói: “Đây chính là ông nội của Ngọc Thiên Bá, là một trong những trưởng lão cấp 2 của Vũ Minh, Ngọc Long Uyên.”

“Thực lực của người này đứng đầu trong số ba trưởng lão cấp 2. Hơn nữa, 10 năm trước, ông ta đã đột phá đến nửa bước Nguyên Anh kỳ. Vì thế, ông ta có thể coi như là một cường giả nửa bước Nguyên Anh kỳ cựu.”

Có điều đối với Lương Siêu, lời nói của Hạ Tử Yên lại có ý nghĩa khác.

“Đã 10 năm trôi qua mà vẫn không thể đột phá bình cảnh, ngưng tụ được Nguyên Anh chân chính sao?”

“Hầy…Cháu trai vô dụng đã đành, thân là ông nội cũng chẳng mạnh hơn bao nhiêu. Chỉ là một con gà yếu ớt không xứng danh với kẻ mạnh thật sự.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 335: Không thể nói chuyện

Mấy người Hạ Tử Yên và Mục Phong trong Võ Minh nghe vậy đều hết sức ngạc nhiên.

Đừng nói là một tiểu bối nhỏ như Lương Siêu, cho dù phóng mắt nhìn toàn bộ Vũ Minh, người dám mắng Ngọc Long Uyên yếu như gà chỉ sợ chưa vượt qua được hai chữ số!

Nếu như lúc trước Ngọc Long Uyên chỉ tức giận, thì bây giờ đã nhưng bắt đầu nảy ra sát ý, mà sát ý hiện ra trong mắt cũng càng ngày càng hừng hực!

"Họ Lương kia, cậu muốn chết à!"

Lương Siêu nghiêm túc mắng lại: "Thân là Chỉ huy phi tham mưu, địa vị của tôi cũng không kém ông, mắng ông hai câu thì có chuyện gì?"

"Huống hồ kẻ thật sự muốn chết không phải tôi, mà là tên cháu trai vô dụng của ông đấy!"

"Hắn ta dám xúc phạm cấp trên trước mắt bao người như vậy, hơn nữa tôi thấy hắn ta hèn nhát như vậy, chỉ sợ sẽ không có gan làm chuyện này đâu, có phải tôi hoàn toàn có lý do hoài nghi sau lưng hắn ta có người sai khiến không?"

"Ngọc Long Uyên đúng không? Hiện tại tôi cảm thấy ông là người có hiềm nghi lớn nhất! Vừa hay Hình Phạt trưởng lão đã có mặt ở đây, vậy thì ngay bây giờ tôi sẽ vạch tội ông! Yêu cầu phế bỏ chức vị trưởng lão cấp hai của ông!"

"Trục xuất khỏi Vũ Minh hay là đi làm công nhân quét dọn nhà vệ sinh, ông chọn đi!"

"Cậu, cậu!"

Ngọc Long Uyên giận dữ nói không nên lời, đêm nay Tôn nhi của ông đã làm việc gì thì ông ta vẫn chưa rõ, ông ta làm vậy hoàn toàn xuất phát từ tâm không phục một kẻ ngoài vào như Lương.

Mà Mục Phong đứng một bên thấy thế, trong lòng thầm lắc đầu một hồi, thầm nghĩ năng lực gây chuyện của Lương Siêu đúng là lợi hại!

Nói về võ mồm, có thể thấy Ngọc Long Uyên đã bại hoàn toàn.

Vì thế ông ta liền đứng ra làm người hoà giải, nói: "Lương Siêu, coi như hôm nay cậu nể mặt tôi, thả Ngọc Thiên Bá trước được không?"

"Chuyện này lão cũng đã nghe qua đại khái, lỗi là tại Ngọc Thiên Bá quá mức ganh đua, lão thấy cậu cũng đã giày vò hắn ta không ít rồi, không bằng việc này cứ..."

"Không được."

Lương Siêu từ chối, nói: "Mục Phong trưởng lão, tôi có thể nể mặt ngài, vừa vặn hay ông nội của tên ngốc đó cũng có mặt ở đây, chỉ cần ông ấy cho Lương mỗ một lời giải thích thỏa đáng, tôi có thể thả tên này đi."

"Cái này......"

Mục Phong không ngờ Lương Siêu khó nói chuyện như vậy, ông không khỏi đưa mắt nhìn về phía Ngọc Long Uyên.

Ông có thể hiểu lúc này Ngọc Long Uyên đang rất nóng, dưới cơn thịnh nộ như vậy đừng nói là giải thích đàng hoàng, chỉ sợ ngay cả một câu xin lỗi cũng sẽ không nói.

Mà ngay lúc ông đang không biết giải quyết chuyện này như thế nào thì Ngọc Long Uyên mở miệng.

"Muốn nói giải thích đúng không? Lão có thể nói rõ với cậu."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Lập tức thả Tôn nhi của tôi ra, sau đó cậu lại quỳ xuống trước mặt hắn ta chặt bỏ một cánh tay, loại trừ Tâm ma trong lòng Tôn nhi xong thì chuyện đêm nay coi như xong, lão sẽ không so đo với cậu nữa."

Hạ Tử Yên và Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy đều bày ra vẻ mặt bất bình.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết tiến lên hai bước, cả giận nói: "Ngọc trưởng lão, ông đang nói cái gì vậy? Nếu như ngài vẫn giữ thái độ này thì tôi, gia chủ Mộ gia cũng sẽ tỏ chút thái độ!"

"Theo đó, Mộ gia sẽ cắt đứt qua lại với Vũ Minh, lễ vật hàng năm và bảo vật quý hiếm mà Cổ Huyền Trại của chúng tôi tìm được trên khắp cả nước cũng sẽ bị ngưng lại, cho đến khi nào Ngọc trưởng lão ngài cúi đầu nhận sai mới thôi!"

Mục Phong nghe vậy thì thần sắc khẽ biến.

Mà Ngọc Long Uyên lại hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một gia chủ Mộ gia nho nhỏ, cũng dám nhảy ra bức hiếp bổn trưởng lão?"

"Cút!"

Tiếng quát vừa dứt, Mộ KhinhTuyết lập tức cảm giác được một luồng sóng âm vô hình đập vào mặt, mặc dù trước đó đã âm thầm chuẩn bị trước nhưng vẫn bị chấn động đến phun máu, bay mạnh ra ngoài!

"Chị Khuynh Tuyết!"

Hạ Tử Yên quát lên một tiếng nhanh chóng ra đỡ, Lương Siêu thấy thế hai mắt lập tức đỏ lên!

Mà Mộ Khuynh Tuyết thấy hắn như vậy, sau khi cảm nhận được uy áp bá đạo của Ngọc Long Uyên, cô cũng sợ hắn sẽ vì mình mà làm ra chuyện dại dột gì đó, vội vàng nói: "Lương Siêu, tôi không có gì, cậu......"

"Xem ra việc đêm nay không thể nói chuyện đàng hoàng được rồi."

Nói xong, Lương Siêu đột nhiên cười cười.

Là một nụ cười lạnh như băng, hắn nhìn về phía Mục Phong nói: "Mục trưởng lão, đêm nay Lương Siêu tôi sẽ nể mặt mũi của ngài."

"Mạng của tên Ngọc Thiên Bá này, Lương mỗ sẽ bỏ qua."

Mục Phong nghe vậy thì dự định thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn Ngọc Long Uyên lập tức khinh thường hừ cười một tiếng, một tay thả lỏng phía sau hơi cong lại đặt ngay thắt lưng, bày ra tư thế cao cao tại thượng định mỉa mai đối phương hai câu, thì đột nhiên nghe được "Ầm!" Một tiếng nặng nề…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom