• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (2 Viewers)

  • Chương 61-65

Chương 61: Tôi không cần thể diện sao?

"Võ Minh?"

Lương Siêu trước đây đã từng nghe ông già nói về tổ chức này, nhưng ông già nói cũng không quá là chi tiết, chỉ là nói qua loa vài câu.

Ông nói Võ Minh là một tổ chức rác rưởi, nên sớm bị giải tán đi thì hơn.

"Ờ"

"Lương sư phụ cũng biết Võ Minh sao?"

Lương Siêu cười gật đầu: "Tôi cũng biết đôi chút, với cả ông Sở cứ gọi hẳn tên tôi đi, ông xưng hô vậy tôi thật sự không quen.”

“Đúng vậy đó!"

Sở Diệu Y lập tức phụ họa bên cạnh: "Anh ấy rõ ràng là tiểu bối, nhưng ông lại đi gọi như vậy cảm giác anh ấy cứ như là lớn hơn so với ông một thế hệ vậy! Cháu bỗng dưng lại cách xa anh ấy tận mất thế hệ.”

Sở Hà cười một tiếng, cũng không câu lệ nữa, đi cùng Lương Siêu vào biệt thự.

Sau khi ngồi xuống, ông ấy đi thẳng vào chủ đề và nói: “Lương Siêu, tôi đến đây lần này là theo sự ủy thác của trưởng phân bộ chúng tôi, xin cậu hãy gia nhập chi nhánh Thiên Hải của chúng tôi và phục vụ với tư cách là một chấp sự danh dự."

Đang tính lôi kéo mình sao?

Lại chỉ ban cho một chức chấp sự thôi mà nói là vinh dự sao?

Cái này cũng quá hẹp hòi rồi đi!

Lương Siêu tự lẩm bẩm, lời đánh giá trước đó của ông già cũng tin hơn phân nửa rồi.

Cái Võ Minh này có thể là không tốt cho lắm.

Nhìn thấy Lương Siêu hoàn toàn thờ ơ và không bị lay chuyển, Sở Hà vội vàng giải thích.

Ông ấy nói: "Cái gọi là chấp sự danh dự không chỉ là một hư danh đâu, không chỉ có thể có sự đãi ngộ của một chấp sự, mà con không bị hạn chế sự tự do của cậu."

“Tương đương với việc có thể được sự lợi ích mà không mất gì, còn là tên tuổi hàng đầu của chấp sự.”

Sau khi suy nghĩ một chút, Lương Siêu thật sự không có hứng thú với những điều kiện này, cái lợi ích tuyệt vời mà ông ấy nói chả bõ hắn quan tâm.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Về phần tên tuổi chấp sự ở Võ Minh, nói thật ra hắn vẫn còn cảm thấy hơi xấu hổ nữa ấy.

"Thật xin lỗi, ông Sở, hiện tại tôi không có dự định gia nhập thế lực này."

“Anh vậy mà lại từ chối sao?”

Sở Diệu Y có chút khó có thể tưởng tượng được: "Anh phải biết rằng, ông của tôi đã ở phân hội Thiên Hải này lâu như vậy rồi nhưng mới chỉ có thể với được danh hiệu chấp sự thôi không, vậy mà anh…..”

“Diệu Y!”

Sở Hà cau mày ngắt lời cô, Lương Siêu người ta là một cao nhân ngay cả Từ Xuyên cũng có thể đánh cho tàn phế, có lẽ bản thân ông không có tư cách đánh đồng vơ đũa cả nắm.

Sau khi trầm ngâm một lúc, ông ấy hỏi: "Lương Siêu, trước đó cậu đã đánh phế Từ Xuyên, mặc dù ông ta không tham gia Võ Minh, nhưng trong cái giới tu luyện này thì có quan hệ rất rộng, bạn thân rất nhiều.”

“Nếu những bạn bè của ông ta biết được cậu đã đánh tàn phế ông ta thì khó bảo đảm không có người đến báo thù cho ông ta, đến mang phiền phức cho cậu.”

“Nhưng nếu cậu gia nhập Võ Minh, những người đó dù sao cũng phải cân đo đong đếm, dù gì..."

"Không thành vấn đề."

Lương Siêu ngắt lời ông, nói: "Tôi không quen được người khác che chở, nếu có người muốn báo thù cho Từ Xuyên, cứ để bọn họ đến, tôi sẽ đợi."

"Haizz..."

Thấy Lương Siêu đã hạ quyết tâm, Sở Hạ không khỏi âm thầm thở dài.

Mà đúng lúc đó vị trưởng phân bộ kia gọi điện thoại tới, Sở Hà nói vài câu, gật đầu rồi cúp điện thoại.

"Lương Siêu, trưởng phân bộ chúng tôi muốn gặp cậu, không biết ngày mai cậu có thời gian không?"

"Không rảnh cho lắm!”

"Vậy ba ngày thì thế nào?"

Thấy Lương Siêu còn do dự, Sở Diệu Y hai tay ôm eo, tức giận nói: "Này, anh hơi quá đáng rồi đó!”

“Không phải chỉ gặp mặt thôi sao, nếu anh không nề mặt trưởng phân bộ và ông tôi thì cũng phải nể mặt tôi chứ? Tôi không có thể diện hay sao?

Lương Siêu nghe vậy cười khổ, không thể không đồng ý.

"Được, vậy ba ngày sau."

Ngày hôm sau.

Lương Siêu đến trước biệt thự của Liễu gia vào sáng sớm, Liễu Băng Khanh đã đợi sẵn bên ngoài biệt thự, cô ấy vẫn mặc váy công sở, trông lạnh lùng và có năng lực.

Thấy Lương Siêu nhìn chằm chằm vào mình, Lưu Băng Khanh nâng mắt nhíu mày: "Đang nhìn cái gì đấy?"

"Không có gì, chỉ là thấy hôm nay cô mặc bộ đồ này có chút không quá thích hợp. Cô không phải nên ăn mặc lộng lẫy hơn sao?"

“Đồ điên.”

Cô liếc mắt, ném cái chìa khóa cho Lương Diêu rồi rất tự nhiên ngồi ghế phụ.

Quán cà phê Lam Sơn bên cạnh tập đoàn Thiên Đạt.

Hai người họ vừa mới đến đây thì được một người phục vụ dẫn đến bàn số 8 trên lầu, sau khi bước vào, họ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang nhâm nhi cà phê với vẻ mặt hài lòng, một người đàn ông cao lớn đẹp trai trong bộ vest trắng quỳ dưới chân cô, khiến cô trông như một nữ hoàng.

Giang Hồng, Bạch Hạo.

Nhìn thấy hai người đã từng gây ra cho mình bao nhiêu đau đớn, Liễu Băng Khanh mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng hô hấp vẫn bắt đầu có chút hụt hơi.

"Đừng khẩn trương như vậy, cô quên mất mình tới đây làm gì sao?"

“Buông lỏng một chút”

Lương Siêu khẽ cười nói, còn siết chặt tay cô giúp cô bình tĩnh lại, đồng thời kéo cô ấy ngồi xuống cùng nhau.

Choang

Giang Hồng rơi mạnh cốc cà phê lên bàn, sắc mặt an đột nhiên tối sầm lại, hơi nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

Thấy vậy, Bạch Hạo lập tức tức giận nói: "Hôm qua chính anh là người đã xúc phạm vợ tôi qua điện thoại? Tôi cảm thấy anh thật sự ăn gan hùm rồi..."

Lương Siêu dùng tay ném cốc cà phê lên mặt anh ta nhẹ giọng nói: "Hôm nay chúng tôi tới đây không phải nghe chó sủa."

"Mày gọi ai là chó!" Bạch Hạo vừa định nổi giận, Giang Hồng lại lườm anh ta một cái:

"Câm miệng."

Sau đó cô ta gật gật đầu với Lương Siêu: "Tên kia cậu có gan lớn đấy"

"Nhưng món nợ của chúng ta không vội giải quyết làm gì, còn món nợ cũ giữa tôi và cô năm năm xưa, giờ nên tính là được rồi.

Thấy Giang Hồng chỉ tay về mình, Liễu Băng Khanh nhàn nhạt lắc đầu sau khi nhấp một ngụm cà phê,

"Tôi với cô chả có gì để tính toán cả.”

"Tôi đã hoàn toàn buông tay, từ nay về sau hai người muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng kéo tôi vào trong chuyện của hai người là được.”

“Buông tay?”

“Mày thì buông tay rồi nhưng tao thì không nhé!”

Giang Hồng rất tức giận: “Mỗi lần nghĩ đến cái bộ dạng tiện nhân suốt ngày bày trò câu dẫn người đàn ông của tôi đầy dâm đãng trước kia của mày, tao liền tức đến nỗi không có chỗ phát tiết.”

"Càng nghĩ lại càng cảm thấy lúc trước ở nước ngoài giáo huấn mày vẫn không đủ, hôm nay tao phải đòi lại cả vốn lẫn lãi những gì mày đã nợ tao.”

“Cô rốt cuộc muốn gì?” Liễu Băng Khanh

Giang Hồng nghe vậy nhấc chân lên cười hí nói: “Nghe nói sản nghiệp Thiên Đạt các người là xí nghiệp đứng đầu Thiên Hải hả?”

"Cha của cô có phải là người giàu nhất ở Thiên Hải không?"

Liễu Băng Khanh mày liễu khẽ nhếch: “Cô có ý gì?”

“Không rõ à?”

Nói xong, Giang Hồng lại đá Bạch Hạo một cước: "Nói cho cô ta biết, ý tứ của tôi là gì đi!"

Bách Hạo gật đầu liên tục, sau đó hung tợn chỉ vào Liễu Băng Khanh, nói: "Lần này Hồng Hồng là chuyển từ gia đình 50 tỷ đến Thiên Hải để đầu từ, mục đích chính là vậy.”

“Muốn thu mua hơn một nửa số công ty ở Thiên Hải của các người, sau đó để họ tấn công tập đoàn Thiên Đạt và xóa sổ hoàn toàn bất động sản Thiên Đạt"

“Đó không phải là tất cả.”

Giang Hồng tiếp tục nói: "Đám cưới của tao sẽ diễn ra sau bốn ngày nữa, và khi thời điểm đó đến, tao sẽ cho mọi người ở Thiên Hải biết bộ mặt thật của con chó cái mày!"

"Hãy để mọi người ở Thiên Hải biết rằng Liễu Băng Khanh mày chẳng qua là ngoài mặt lạnh lùng, nhưng thực chất chỉ là một con chó cái vô liêm sỉ chuyên giật chồng của người khác!"

"Tao muốn ngay cả khi mày ở quê cũng không lăn lộn được ở đó!

“Cô, cô!”

Liễu Băng Khanh tức giận đến giọng nói run lên, cô bắt đầu có chút run rẩy, hung hăng nắm chặt hai tay, bởi vì dùng sức quá lớn, móng tay cắm vào máu thịt, xuất hiện vết máu nhè nhè.

Lương Siêu thấy thế, biết rằng đã đến lúc mình ra mặt.

Đầu tiên hắn vô nhẹ Liễu Băng Khanh hai lần, sau đó biến sắc, thình lình trở nên lạnh lùng, đột nhiên tát một cái vào mặt Giang Hồng.
Chương 62: Sư phụ tao là Thiết Quyền Vương Ninh!

Bốp!

Một tiếng tát thanh thúy vang lên, không khí lập tức ngưng đọng lại

Bạch Hạo trợn to mắt nhìn Lương Siêu ra tay, chẳng những không ra mặt thay Giang Hồng cùng nhau Lương Siêu đánh, mà ngược lại còn nhanh chóng lui về một góc, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Hả?

Nhìn thấy phản ứng của Bạch Hạo, Lương Siêu không khỏi kinh ngạc.

Không ra mặt thì thôi, còn lùi về phía sau nữa?

Tên này nhát gan như vậy sao?

"Mày, mày khốn kiếp!"

"Tao sẽ giết mày ngay bây giờ! Ah!"

Giang Hồng thét lớn một tiếng, giơ tay chộp cổ Lương Siêu, tốc độ cực nhanh, công kích sắc bén không khỏi làm cho Lương Siêu có chút bất ngờ.

"Cô cũng là người luyện võ?"

Hơn nữa xem tốc độ tay này, rõ ràng còn mạng hơn Từ Thiên lúc trước một chút, đã chính thức bước vào Hậu Thiên Cảnh.

Đầu tiên là lui về phía sau một bước, vừa tránh thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc, Lương Siêu lại trở tay tát một cái vào mặt của Giang Hồng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Mà cái tát này còn dùng lực mạnh hơn vừa rồi, trực tiếp đấm cho Giang Hồng phun ra một ngụm máu tươi, trong đó còn xen lẫn hai cái răng cửa cùng một cái nhai răng...

"Cảm giác bị người ta đánh tàn nhẫn như vậy có sảng khoái không?"

Lương Siêu vừa nói vừa đi qua, đợi Giang Hồng lại phun ra một ngụm nước bọt đẫm máu, thì cúi thấp thân thể, nhấc cô ta lên khỏi mặt đất.

"Hai cái tát vừa rồi, là tôi trả lại thay Liễu Băng Khanh lúc trước bị cô ức hiếp."

Nói xong.

Bốp!

"Một cái tát này, là thay Liễu Băng Khanh hiện tại bị cô quấn lấy không tha, người ta xém chút nữa đã bị các người hại chết còn chưa tìm các người báo thù, vậy mà ngược lại các người còn đeo bám không dứt?"

Liễu Băng Khanh khẽ mở miệng nhưng không lên tiếng ngăn cản, ngược lại còn từ từ lộ ra một nụ cười.

Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười sau nhiều năm.

Cảm giác có người ra mặt thay mình, cho mình dựa vào, thật sự rất ấm áp.

Trái tim vốn đã lạnh như băng của cô, bắt đầu lan rộng chút ấm áp.

Bốp!

Ngay sau đó Lương Siêu lại tát thêm một cái, tiếp theo nói: "Cái tát này, là đánh thay cha Liễu Băng Khanh, người ta đang yên ổn làm nhà giàu quyền lực nhất Thiên Hải, cô dựa vào cái gì mà muốn đẩy người ta rớt xuống?"

Bốp!

"Cái này, là đánh thay mẹ Liễu Băng Khanh, người ta đang làm phu nhân nhà giàu, không trêu không chọc gì đến cô, tại sao cô muốn làm người ta biến thành người nghèo?"

Bốp!

"Một này, là đánh thay em gái Liễu Băng Khanh, người ta đang vui vẻ làm thiên kim tiểu thư, đột nhiên cô muốn đánh sập công ty gia tộc của người ta, lỡ như cô ta chịu không nổi đả kích này tự sát, thì cô phải gánh bao nhiêu tội lỗi đây?"

Giang Hồng đã bị tát cho choáng váng, đầu óc bắt đầu kêu ong ong...

Mà khi cô ta nhìn thấy Lương Siêu lại giơ tay lên thì tâm lý của cô thực sự sắp sụp đổ luôn rồi, nếu hắn muốn thay hai bên nội ngoại họ hàng Liễu Băng Khanh mỗi người tát mình một cái, vậy khuôn mặt này của mình còn có thể biến thành đầu heo luôn không?

"A, dừng tay!"

"Sư phụ tao là Thiết Quyền Vương Ninh!"

"Nếu ông ấy biết mày dám đối xử với tao như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!"

Nói xong, thấy đối phương thật sự đã dừng tay thì Giang Hồng thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu cất giọng kêu gào: "Mau, mau quỳ xuống cho tao! Tự tát mình và Liễu Băng Khanh một trăm bạt tay cho tao!"

"Mày, nếu mày dám nhẹ tay, tao sẽ bảo sư phụ..."

Bốp!

Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Lương Siêu lại lần nữa hạ xuống, tát mạnh đến mức hai cái răng cửa ở hàng dưới của Giang Hồng cũng đồng loạt bật gốc rơi ra!

Kể từ đó bốn răng cửa đều đã rụng hết, nói chuyện không còn trong vành rõ chữ nữa!

"Thiết Quyền Vương Ninh?

"Sao cô không nói sư phụ cô là Thiết Tí A Đồng Mộc luôn đi? Người này nổi tiếng hơn đấy."

Nghe xong, Liễu Băng Khanh che miệng lại "Phụt, haha!" cười một tiếng, thấy Lương Siêu lại giơ tay lên, vẫn chưa có ý định buông tha cho Giang Hồng mới đi qua ngăn hắn lại.

"Quên đi, cô ta đã bị anh tát đến sắp sửa hủy dung rồi, nếu tiếp tục đánh tiếp, gây ra án mạng cũng không đáng, dù sao thế lực của gia tộc cô ta cũng không nhỏ."

"Ừm, được rồi."

"Nếu cô đã mở miệng thì tôi sẽ buông tha cho

cô ta."

Lương Siêu cười thu tay lại, lại hỏi: "Thế nào? Hiện tại uất ức vẫn luôn nghẹn trong lòng cô đã tan đi bao nhiêu rồi?"

Tròng mắt linh động của Liễu Băng Khanh đảo một cái, sau đó cười nói: "Xem như đã giảm hơn phân nửa đi."

Thấy Liễu Băng Khanh đã thoải mái hơn, lòng Lương Siêu cũng buông lỏng không ít, theo tình hình này khoảng cách đến lúc khỏi hẳn đã không xa, chỉ cần thừa dịp sắt nóng đem đi rèn, đánh tan luôn một nửa uất ức còn lại của cô là tốt rồi.

Mà đúng lúc này, Giang Hồng chật vật từ trên mặt đất đứng lên, hàm hồ không rõ mắng to: "Liễu Băng Khanh, mày tìm một Huyền Võ Giả làm bạn trai, còn dám xúi giục hắn đánh tao!"

"Coi như hôm nay mày lợi hại! Tao thua lần này"

"Nhưng nếu mày thật sự có gan như vậy, có dám dắt tên này đi tham gia hôn lễ của tao không! Đến lúc đó, tất cả ân oán giữa hai chúng ta coi như chấm dứt!"

Liễu Băng Khanh nhíu mày liếc cô ta một cái, có vẻ không hề hứng thú.

Đang muốn cự tuyệt, nhưng bỗng nhiên Lương Siêu đã thay cô đáp ứng.

"Được, bốn ngày sau kết cục, chúng tôi nhất định sẽ đến."

"Thừa dịp còn mấy ngày, cô phải tranh thủ chuẩn bị đi, hy vọng đến lúc đó đừng để chúng tôi cảm thấy nhàm chán hay thất vọng là tốt rồi."

Nói xong, hắn kéo Liễu Băng Khanh rời đi.

Thấy hai người rời đi, Bạch Hạo nãy giờ vẫn lui người trong góc mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi đến bên cạnh Giang Hồng.

"Hồng Hồng, em không sao chứ?"

Giang Hồng quả thực tức giận muốn nổ tung, hung hăng đá anh ta văng ra.

"Thật sự là lúc trước mắt tôi mù rồi, nếu không làm sao có thể coi trọng phế vật như anh chứ!"

"Mau gọi điện thoại đi! Đặt hẹn với thẩm mỹ viện tốt nhất ở đây!"

"A?"

Bạch Hạo sửng sốt, yếu đuối hỏi: "Hẹn thẩm mỹ viện làm gì?"

"Để phẫu thuật thẩm mỹ chứ sao nữa! Làm sao tôi có thể tham dự đám cưới với bộ dạng này được! Đến lúc đó anh muốn tôi trở thành trò cười của người khác sao!"

"À, được rồi! Anh sẽ làm ngay!"

Nói xong, Bạch Hạo vội vàng gọi điện thoại, trong lòng lại oán thầm một trận, đã bị đánh thành bộ dạng này rồi, phẫu thuật thẩm mỹ còn kịp sao...

Bên này anh ta hẹn thẩm mỹ viện, bên kia Giang Hồng cũng gọi điện thoại.

Điện thoại vừa bật, cô ta lập tức liền khóc lóc kể lể.

"Sư phụ, lần này ngài nhất định phải làm chủ cho đệ tử!"

"Đệ tử bị người ta đánh sắp hủy dung rồi, hơn nữa sau khi đệ tử nói tên ngài ra, đối phương chẳng những không dừng tay mà ngược lại còn xuống tay tàn nhẫn hơn nữa!"

"Hắn, hắn còn nói cái gì thiết quyền là cái thá gì, ở trước mặt hắn tất cả đều là phế quyền! Bốn ngày sau người đó còn muốn đến tham gia hôn lễ của đệ tử, tiếp tục nhục nhã đệ tử, kính xin sư phụ ngài..."

"Cái gì? Thật sự là ngài sẽ đến dự đám cưới của đệ tử chứ?"

"Được rồi! Cảm ơn sư phụ!"

......

Sau khi rời khỏi quán cà phê, tâm trạng Liễu Băng Khanh vẫn rất tốt, còn chủ động lôi kéo Lương Siêu đi dạo phố cùng nhau.

"Sau này anh có thể lúc nào cũng ra mặt làm chỗ dựa cho em không?"

"Từ trước đến giờ Giang Hồng kia vẫn luôn là người có thù tất báo, đi tham gia hôn lễ của cô ta chẳng khác nào tự rước lấy phiền phức đâu?"

Lương Siêu cười nói: "Hôm nay đánh cô ta một trận chỉ là đòi lại một ít lãi suất thôi."

"Đi tham gia hôn lễ của đôi cẩu nam nữ kia, chẳng phải là vừa hay có thể đòi lại tiền gốc bọn họ nợ cô năm đó sao?"

"Yên tâm đi, đến lúc đó cứ để mọi chuyện diễn ra như hôm nay, cô chỉ cần đứng quan sát."

"Những thứ khác cứ để tôi tới sắp xếp."
Chương 63: Gặp lại Phùng Luân

Hai ngày nữa trôi qua.

Sáng sớm, Sở Diệu Y lái xe đưa Lương Siêu đến chi nhánh Vũ Minh ở Thiên Hải, trên đường đi miệng cứ lẩm bẩm về quy củ và các vấn đề khác.

"Em nhắc nhở anh, Vũ Minh là một chỗ vô cùng có quy củ, có thứ bậc nghiêm khắc, có tôn ti trật tự, sau này nhất định anh phải lễ phép hơn một chút." "Còn có, em biết anh không thật sự muốn tham gia, nhưng trưởng phòng của chúng ta tính tình không tốt rất hay nóng nảy, cho dù muốn cự tuyệt lời đề nghị của ông ta cũng phải khéo léo hơn một chút." "Mà này, anh có thể đừng ngốc nghếch như mọi khi nữa được không?, ít nhất anh đừng để lại ấn tượng xấu với ông chủ chứ."

Lương Siêu: "..."

Trước đây tôi và ông lão cũng không có nhiều quy củ như vậy, người đứng đầu của một chi nhánh nhỏ ở Vũ Minh sẽ như thế nào?

"Sở Diệu Y, cô nói có đúng không?"

"Không phải tôi muốn gặp trưởng phòng của cô, mà là ông ta vội vàng đề nghị muốn gặp tôi. Chỉ là nói chuyện phiếm vài câu mà thôi, có cần phải cứng nhắc như vậy không?"

"Này, tại sao anh lại không nghe ra được những lời tốt đẹp chứ?"

"Em chỉ là không muốn anh đắc tội với trưởng phân bộ mà thôi, bằng không Từ Xuyên bạn tốt của anh sẽ tìm anh gây phiền phức mà thôi, cho dù là ông nội ta có ra mặt cầu xin, trưởng phân bộ cũng sẽ không ra tay giúp anh."

Lương Siêu: "..."

Tôi cần sự giúp đỡ của ông ta sao?

Thực lực của ông ta cũng không mạnh bằng Từ Xuyên, thật buồn cười phải không?

Chỉ sau nửa giờ lái xe, Sở Diệu Y đã lái xe đến một hội quán.

Trang trí của hội quán rất đơn giản và bình dân, trên cổng chính có treo một tấm biển nhỏ với một chuỗi dòng chữ "Chi nhánh Vũ Minh ở Thiên Hải".

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Vừa định đi vào, cách đó không lại truyền đến một trận ồn ào.

Chỉ thấy rất nhiều bạn trẻ tụ tập lại với nhau cười nói về điều gì đó, ai nấy cũng trông rất hào hứng.

Thấy Lương Siêu nhìn sang, Sở Diệu Y cười giải thích: "Đó điều là những thành viên mới được chi nhánh của chúng tôi chiêu mộ, hôm nay là lễ kết nạp của bọn họ."

"Ồ."

Lương Siêu có chút hứng thú gật đầu, quay đi đang định cùng Sở Diệu Y bước vào, thì đột nhiên nghe thấy tiếng xe thể thao phanh lại.

"Anh Phùng!"

"Này, ngài đã đến chúng ta đang chờ anh!"

"Anh Phùng, anh đừng nhúc nhích, sau này việc mở cửa xe hay việc nhỏ giống như như này, tôi sẽ thay anh gánh vác, cho nên anh không cần làm!"

"..."

Thanh niên ngồi trong xe thể thao bước xuống xe, rũ quần áo cười toe toét: "Còn chờ tôi cái gì, nếu như đã tới rồi thì anh đi vào trước đi."

"Xin chào!"

"Nghe anh Phùng nói những lời này thật cảm động, anh là đại ca của mấy thành viên mới bọn em, mấy anh em bọn em đi vào mà không có đại ca dẫn đầu thì sao coi đc?

"Đúng vậy, Võ Minh là nơi quy tắc tôn nghiêm, cho nên bọn em cũng phải có tôn ti trật tự, đúng không?"

"Ha ha!"

"Coi như các em thức thời, đi thôi!"

Người thanh niên phất phất tay, vênh váo đi vào phía trước, cùng lúc đó, Sở Diệu Y liếc nhìn Lương Siêu đang đứng bất động ở đó, nghi ngờ hỏi: "Sao anh còn chưa đi vào?"

"Gặp người quen cũ."

Vừa nói xong, Lương Siêu quay đầu lại nhìn thấy thanh niên đi về phía mình, nhếch miệng cười.

Với giọng nói vừa rồi, biết chắc chắn là thằng nhãi đó, đúng là Phùng Luân

Kể từ lần trước trốn khỏi biệt thự của Liễu gia, thằng nhãi này đã mai danh ẩn tích, không ngờ hôm nay lại xuất hiện ở đây.

"Phùng đại thiếu gia."

"Mấy ngày không gặp, ngươi thế nào rồi?"

Phùng Luân ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của hắn

Mà khi anh ta và Lương Siêu bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên anh ta mở to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc!

Mẹ kiếp!

Làm sao ở chỗ này lại gặp phải ác tinh chứ?

Chạy!

Phùng Luân xoay người bỏ chạy mà không nói một lời nào, vẫn có thể trốn như trước.

"Anh Phùng!"

Lúc này, có một người ngăn cản Phùng Luân lại, khó hiểu nói: "Chỉ là một tên vô danh tiểu bối mà thôi, anh sợ hắn sao?"

Vô danh tiểu bối?

Khóe miệng Phùng Luân khẽ giật một cái, nhìn về phía nam nhân, Diệt Diệp Cửu, diệt Từ Xuyên!

Tại sao gọi đây là vô danh tiểu bối?

"Đúng rồi, Anh Phong, hai ngày trước trưởng phận bộ đã nhận anh làm con nuôi rồi, anh còn sợ cái gì nữa?"

"Huống chi, nơi này là chi nhánh Vũ Minh ở Thiên Hải, tương đương với việc anh có nhà cửa riêng! Thằng nhãi này lợi hại cỡ nào cũng không dám động thủ với anh đâu. Ai dám làm như vậy thì chỉ có thể tự tìm đường chết."

"..."

Mọi người đều bàn tán xôn xao, Phùng Luân cau mày.

Bắt đầu suy nghĩ về nó, rất có ý!

Tất cả đều nhà cửa của tôi, còn phải sợ sao?

Mặc dù Lương Siêu có chút thiên phú, cũng khá có bản lĩnh, nhưng tuyệt đối không có gan đắc tội với Vũ Minh!

Nghĩ đến đây trong lòng, thắt lưng Phùng Luân nhất thời cứng đờ.

"Tên họ Lương kia, mày tới đây làm gì?"

"Theo lời mời của trưởng phân bộ của chi nhánh này, đến và trò chuyện với ông ta."

Cha nuôi của tôi mời anh?

Trò chuyện?

"Ha ha ha!"

Ngay lập tức Phùng Luân cười lên và nói: "Màu là một thằng ngốc à? Làm sao cha nuôi tao có thể hạ mình mời mày chứ?"

"Ồ, tôi hiểu rồi! Nhất định là mày thủ tiêu Từ Xuyên. Mày sợ bạn bè của anh ta tìm mày báo thù chứ gì, cho nên mày mới đến Vũ Minh cầu xin cha nuôi tao bảo vệ mày."

Phùng Luân càng nói càng hăng say, sau đó đẩy mọi người ra và đi đến trước mặt Lương Siêu, lại nhếch miệng cười.

"Đúng là thời thế thay đổi, lúc trước còn hỏi tao cái gì? Hỏi tao có khỏe không?" "Câu trả lời dĩ nhiên là không, rất tệ!"

"Bại liệt, tao sợ mày tìm tao tính sổ, mấy ngày nay tao ăn không ngon ngủ không yên, bị ba đánh một trận sống dở chết dở!"

"Nhưng vẫn là cha nuôi tốt với tao. Sau khi trả giá một ít, người đứng đầu chi nhánh Vũ Minh ở Thiên Hải đã nhận tao làm con nuôi! Cho nên. . . . . ."

"Mày muốn cầu xin cha nuôi của tao bảo vệ mày, tại sao lại không cầu xin tao trước?"

"Ah?"

Vẻ mặt của Lương Siêu như đang giễu cợt mà nhìn anh ta: "Ngươi. . ."

"Chắc chắn rồi?"

"Tôi chắc chắn! Chắc chắn! Và chắc chắn!"

Vẻ mặt Phùng Luân hả giận mà gật đầu, rồi duỗi ba ngón tay ra.

"Muốn nhờ cha nuôi tao bảo vệ mày sao? Được! Trước tiên làm cho tao ba việc!"

"Một, lập tức cắt đứt hôn ước với Liễu Băng Thanh."

"Ừm."

Lương Siêu gật đầu, cái này có thể, chính là ý muốn của hắn.

Thấy Lương Siêu đồng ý nhanh như vậy, Phùng Luân càng thêm kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Thứ hai, bất kể dùng cách gì, trong vòng ba ngày, muốn Liễu Băng Khanh chủ động bò lên giường của bổn thiếu gia!"

"Đợi bản thiếu gia làm bụng cô ta lớn lên, xem Liễu Huy Hoàng có tới Phùng gia tao, cầu xin tao đem con gái của ông ta về nhà!"

"Ha ha ha ha!"

Sở Diệu Y nghe không nổi nữa, đang định mở miệng thì đã bị Lương Siêu ngăn lại.

"Gấp gáp cái gì? Anh ta không phải còn có điều thứ ba sao? Chỉ là nghe cho vui thôi."

Sau đó hắn nhìn Phùng Luân: "Tiếp tục."

"Hừm, điều thứ ba, bây giờ quỳ xuống dập đầu mười tám lần cho tao! Không chỉ như vậy, sau này bất kể mày gặp bổn thiếu gia ở nơi nào nhất định phải dập đầu gọi tao là ông nội!"

"Ha ha ha!"

Cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt vuông vức, mặc quần áo huấn luyện rộng rãi bước ra.

Đó là Chu Hưng, bộ phận trưởng chi nhánh Vũ Minh ở Thiên Hải

"Bố nuôi!"

Phùng Luân ngừng cười, sau khi hét lên, anh ta vội vã chạy đi, nhưng Chu Hưng hoàn toàn không để ý đến anh ta, đẩy anh ta ra một bên, bước nhanh đến chỗ Lương Siêu.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta chủ động hướng về phía Lương Siêu mà hơi cúi đầu.

Thái độ cư xử, đầy tôn trọng!

"Lương đại nhân, lúc trước tôi nói muốn mời cậu về chỗ tôi làm chức vụ chấp sự, thật là quá thiếu suy nghĩ, có lỗi với cậu rồi."

"Như vậy đi, nếu như cậu không chê hãy đến chi nhánh Thiên Hải làm chức vụ phó phân bộ đi, như thế nào được không?"
Chương 64: Mấy người có cần chi mạnh như như vậy không?

Ồ!

Thấy thế, tất cả mọi người bắt đầu xôn xao hết lên!

Lương Siêu cũng bị hành động của vị trưởng bộ phận này làm cho có chút mơ hồ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn sang Sở Diệu Y thì thấy sắc mặt của cô ấy còn đặc sắc hơn mình nhiều.

Chỉ có thế à?

Cái này là tính tình không tốt sao?

"Lương đại sư?"

"Hả?"

Thấy Lương Siêu phục hồi tinh thần, Chu Hưng lại tha thiết hỏi: "Vậy ngài cảm thấy chức vị phó phân bộ, của phân bộ Thiên Hải như thế nào, có hài lòng không?"

"Cha nuôi!"

Phùng Luân thật sự nghe không nổi nữa, lúc này mới gào to lên: "Hắn cùng lắm chỉ là một Nê Bồ Tát* chưa lo nổi cho bản thân thì có tư cách gì mà đảm nhiệm vị trí phó phân bộ! Ngài hoàn toàn không cần phải..."

(泥菩萨: Nhân vật trong phim)

"Câm miệng!"

Chu Hưng lạnh lùng quát một tiếng, tiện tay tát Phùng Trâu một cái, để lộ ra tính tình không tốt của bản thân.

"Cậu thì hiểu cái quái gì!"

"Từ khi nào đã đến phiên cậu xen vào quyết định của tôi? Cút sang một bên!"

Phùng Luânân lập tức xìu xuống, hậm hực che mặt muốn đứng sang một bên, Lương Siêu lại dùng một tay giữ chặt anh ta lại, cười nói: "Đừng đi mà Phùng đại thiếu gia, tôi còn chưa làm xong ba chuyện kia cho cậu mà."

"Ba chuyện kia?"

Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Đúng rồi, vừa rồi Phùng đại thiếu có phân phó tôi đi làm ba chuyện, chuyện thứ nhất, tôi phải lập tức giải trừ hôn ước với vị hôn thê của mình."

"Cái gì?"

Chu Hưng trợn mắt trợn tròn, ngay sau đó lại nghe Lương Siêu nói: "Chuyện thứ hai, mặc kệ tôi dùng biện pháp gì, phải đưa được vị hôn thê của mình đến trên giường cậu."

"À đúng rồi, cậu còn muốn làm lớn bụng vị hôn thê của tôi mà."

Chu Hưng: "..."

Giờ phút này ánh mắt ông ta nhìn về phía Phùng Luân đã bắt đầu có sát ý rõ ràng.

"Còn có chuyện thứ ba, cậu bảo tôi phải quỳ xuống, dập đầu mười tám cái, hơn nữa sau này bất kể là gặp cậu ở nơi nào cũng phải dập đầu, gọi ông nội."

Sắc mặt Phùng Luân đã hoàn toàn trắng bệch.

Nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Chu Hưng nhìn về phía mình, da mặt đều run rẩy một trận, trong lòng không ngừng cầu nguyện Lương Siêu đừng tiếp tục nói nữa.

Mà Lương Siêu sau khi nói xong, hai chân bắt đầu chậm rãi khuỵu xuống, dường như thật sự định quỳ xuống dập đầu!

Nếu như không có Chu Hưng, Phùng Luân nhìn thấy một màn này nhất định sẽ cực kỳ hưng phấn. Nhưng mà hiện tại thấy cảnh này anh ta lại bị dọa đến hồn bay phách lạc!

Đối với anh ta mà nói, Lương Siêu quả thực chẳng khác nào quỷ đòi mạng, Lương Siêu này không chơi chết anh ta thì không chịu bỏ qua mà!

Quả nhiên.

Sau khi nhìn thấy hành động của Lương Siêu, Chu Hưng tức giận đến ngực đều bắt đầu phập phồng kịch liệt, dùng một chân đá Phùng Luânân bay ra ngoài mấy thước!

Sau đó vội vàng giữ chặt Lương Siêu: "Lương đại sư, xin ngài đừng đùa giỡn nữa, dựa vào miệng chó không mọc được ngà voi tuyệt đối không thể nào nhận được đại lễ này của ngài đâu."

Nói xong, thấy Lương Siêu còn chưa có ý vào hội quán mà vẫn nhìn chằm chằm Phùng Luân đang nhúc nhích trên mặt đất hồi lâu vẫn chưa gượng dậy, Chu Hưng lúc này hiểu ý.

"Đừng giả chết nữa, bò tới đây cho tôi!"

"Nói một trăm tiếng xin lỗi với Lương đại sư, vừa xin lỗi vừa dập đầu, đến khi nào Lương đại sư tha thứ cho cậu mới thôi, nếu không hôm nay tôi nhất định sẽ đánh tàn phế cái chân chó này của cậu đấy!"

Phùng Luân nghe vậy, cả người bất thình lình run lên.

Anh ta vẫn có chút hiểu biết về tính tình của Chu Hưng, lời ông ta nói ra tuyệt đối sẽ thành sự thật!

Vì thế anh ta chỉ có thể cố nén đau đớn bò đến trước mặt Lương Siêu, vẻ mặt đau khổ "Bốp!" dập đầu một tiếng thật mạnh!

"Lương đại sư, thực xin lỗi!"

Bộp!

"Tôi sai rồi, tôi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga! Chỉ có Lương đại sư ngài mới xứng đôi với người đẹp cực phẩm như Băng Khanh! Là tôi mắt chó không tròng, miệng chó khó mọc ngà voi mới nói ra những từ ngữ xúc phạm ngài..."

Bộp!

"Cầu, cầu xin đại nhân ngươi không nhớ cẩu nhân, đừng so đo với tôi..."

"......"

không biết đã dập đầu bao nhiêu tiếng, thẳng đến khi Phùng Luân cảm thấy đầu óc choáng váng, mọi người nhìn thấy không biết lên tiếng như thế nào, Lương Siêu mới kêu dừng lại.

"Ừm, coi như thái độ nhận sai không tệ."

"Vậy thì sau này đừng quấn lấy Liễu Băng Khanh nữa, loại chó như cậu, thật sự không không xứng với cô ấy."

"Vâng, vâng, tôi hiểu..."

Sau đó Chu Hưng cũng lạnh lùng nói: "Đồ ông cậu đưa cho tôi lúc trước, tôi sẽ sẽ trả lại cho ông ta, từ nay về sau đừng để tôi nghe được cậu xưng danh là con nuôi của tôi nữa, lúc đó đừng trách sao tôi một chưởng giết chết cậu đấy!"

"Đi!"

Vẻ mặt Phùng Luân đen thui, chật vật đứng lên rồi nghiêng ngả rời đi, trong lòng còn tính toán có nên lấy chút tiền từ trong nhà, sau đó chạy ra ngoài trốn một thời gian hay không.

Nếu không, cứ để bộ dạng này về nhà, hắn chỉ sợ lão tử sẽ đánh hắn không đến mức thể nhận dạng nữa!

Bên trong hội trường.

Sau khoảng mười lăm phút, Chu Hưng nhanh chóng dẫn vào vấn đề chính, nói: "Lương đại sư, sau khi Từ Xuyên bị ngài phế bỏ vẫn luôn đóng cửa không gặp khách, thẳng cho đến ngày hôm qua tôi mới tính gặp hắn ta một lần."

"Nghe hắn nói, ngài tuổi còn trẻ đã là cường giả Tông Sư rồi đúng không?"

Sở Diệu Y ngồi ở ghế cuối nhất thời trợn to mắt nhìn Lương Siêu, mặc dù lúc trước cô ta biết Lương Siêu rất mạnh, nhưng không ngờ tới tên này lại mạnh đến mức đấy!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Chưa tới ba mươi đã đạt được Tông Sư?

Vậy cũng ngoài sức tưởng tượng quá rồi đó!

Khó trách thái độ của bộ chủ đối với hắn lại thay đổi nhanh như vậy, thực lực như thế chỉ đảm nhiệm chức vụ phó phân bộ, hơn nữa còn nhậm chức ở phân bộ mà võ đạo không mấy phát triển như Thiên Hải, tuyệt đối dư dả.

"Vâng..."

Lương Siêu dừng lại một chút, vẻ mặt khiêm tốn khoát tay áo: "Thực lực của tôi cũng chỉ thường thôi, không đáng nhắc tới."

Thấy thế, trong lòng Chu Hưng khẽ động.

"Lương đại sư khiêm tốn quá, thật không giấu diếm gì, ngày hôm qua tôi nghe lão Từ Xuyên nói, gần đây ông ta có mời một người bạn thân thực lực mạnh mẽ đến Thiên Hải giúp ông ta báo thù."

"Người này tên là Vương Ninh, là một vị võ đạo cao thủ ở thành phố Trấn Giang, hơn nữa một năm trước vừa đặt chân lên Tông Sư, được xưng là Thiết Quyền, không biết Lương đại sư đã từng nghe qua tên hắn chưa?"

"Thiết Quyền Vương Ninh?"

Lương Siêu nhướng mày, có cần trùng hợp vậy không?

"Đã từng nghe qua tên, nhưng chưa gặp mặt bao giờ."

Chu Hưng lại nói: "Người này là phó phân bộ phân bộ Trấn Giang Vũ Minh, tính cách xưa nay vẫn luôn lãnh khốc, xuống tay cũng không lưu tình."

"Nếu như Lương đại sư ngài có thể gia nhập phân bộ Thiên Hải của bọn tôi, vậy đều là người trong giới võ đạo, đến lúc đó cho dù hắn ta có muốn tìm ngài gây sự, thì nhiều lắm cũng chỉ cần luận bàn hai chiêu, thay Từ Xuyên trút giận là được."

Trút giận?

Lương Siêu nhất thời có chút khó chịu, chẳng qua chỉ là một lão già mới vào Tông Sư mà thôi, vậy mà còn muốn biến mình thành túi trút giận sao?

Nể mặt ông ta à?

"Chu bộ chủ, trước giờ tôi vẫn quen một người một việc, cũng chưa từng có thói quen tìm người để dựa dẫm, hơn nữa ta sống buông thả đã quen, cho nên..."

Thấy Lương Siêu muốn cự tuyệt, Chu Hưng vội vàng nói: "Lương đại sư, chỉ là nhận cái danh phó phân bộ mà thôi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quản chế ngài, huống hồ hàng năm còn có thể lĩnh tiền trợ cấp 150 vạn!"

Tiền?

Không quan tâm.

Thấy Lương Siêu lắc đầu, Chu Hưng đảo mắt đảo mắt, sau đó vỗ tay.

"Đình Nhi, vào đi."

Ngay sau đó, chỉ thấy một thiếu nữ cao gầy mặc váy dài Bohemia*, khuôn mặt ngọt ngào xinh đẹp đi vào. (Một nước thuộc Châu u)

Ngay khi Lương Siêu thưởng thức vẻ đẹp của vị mỹ nữ này, thỉnh thoảng còn âm thầm gật gật đầu, Chu Hưng nói: "Đây là con gái ta Chu Đình, nếu ngài đáp ứng, tôi sẽ để cho con bé làm vợ nhỏ cho ngài, ngài thấy như thế nào?"

Cái gì?!

Lương Siêu sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hà ngồi ở một bên đã cười nói: "Nếu Lương đại sư cảm thấy không đủ, tính thêm cháu gái tôi vào cũng được."

Mẹ kiếp...

Mấy người có cần chi mạnh như như vậy không?

Một người thì con gái, một người thì cháu gái, hơn nữa còn bảo hắn lấy về làm vợ bé!

Hai người này, thật sự là vì chuyện này mà bỏ hết vốn liếng rồi!
Chương 65: Nắm đấm của ông không đủ cứng rắn

"Ông nội!" Sở Diệu Y xấu hổ, hung ác giẫm chân vội vàng nói: "Ông, ông đang nói bậy bạ cái gì vậy!"

Sở Hà cười ha hả và nói: "Ông đã sớm nhìn ra con rất thích Lương đại sư, làm lớn làm nhỏ chẳng qua là hư danh mà thôi, cần gì quan tâm?"

"Ông!"

Sở Diệu Y lại mắng một câu già mà không nên nết rồi im lặng, nhìn cô đỏ mặt, cúi đầu thẹn thùng thì cứ như một giây sau sẽ chấp nhận.

Lương Siêu vội vàng xua tay, mình còn tám vị hôn thê không biết xử lý thế nào, bây giờ lại muốn thêm hai à?

Tuyệt đối không được!

"Cái kia, tôi là người không gần nữ sắc, tôi xin nhận tấm lòng của Trưởng phân bộ và Sở lão, nhưng chuyện này thì thôi đi."

Sở Diệu Y nghe vậy thì khẽ giật mình, không khỏi có chút mất mát.

Chu Hưng nhất thời cũng hơi nhức đầu, sau khi ngẫm nghĩ thì cắn răng một cái, trầm giọng mà nói: "Nghe nói Lương đại sư cảm giác rất có thành tựu ở phương diện y đạo, không biết có hứng thú với hai thứ là Thiên Sơn Tuyết Liên và Long Tiên Hương không?"

"Hả?"

Lương Siêu hơi rung động, tên tuổi của hai thứ này như sấm bên tai, tuyệt đối là vật hi hữu.

Năm đó mình vừa lên núi học nghệ, cả cao nhân như ông già kia cũng tốn khoảng thời gian nửa năm mới tìm ra một gốc Thiên Sơn Tuyết Liên, cho hắn ăn vào để cải thiện thể chất.

Còn Long Tiên Hương, cả hắn cũng chỉ nghe nói qua, chưa bao giờ nhìn thấy.

Thấy cuối cùng cũng làm đối phương hứng thú, Chu Hưng tiếp tục nói: "Thời gian trước tôi có tình cờ lấy được một khối Long Tiên Hương, đã cất giữ nhiều năm, nếu như Lương đại sư gia nhập phân bộ Thiên Hải thì tôi bằng lòng tặng nó cho ngài."

"Quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, vậy không được tốt lắm?"

"Không có gì không tốt." Chu Hưng vung tay lên: "Nếu như sau một tháng Lương đại sư có thể đại diện cho phân bộ Thiên Hải tham gia cuộc thi phân bộ trong tỉnh, đồng thời đoạt được chức thủ khoa thì sẽ đạt được khen thưởng là Thiên Sơn Tuyết Liên kia."

Nghe xong, Lương Siêu cũng hiểu được đại khái là xảy ra chuyện gì.

Khó trách Chu Hưng phí sức muốn để mình gia nhập phân bộ Thiên Hải như thế, thì ra là muốn giành chiến thắng trong cuộc thi phân bộ toàn cả tỉnh.

"Ai..."

"Lương đại sư, chuyện tới bây giờ tôi cũng không gạt ngài, mười năm gần đây Thiên Hải không xuất hiện một nhân vật đáng gờm nào trên võ đạo, Từ Xuyên bị ngài phế bỏ dù mang tên tuổi cao thủ đệ nhất Thiên Hải, nhưng thực lực của ông ta lại không chen vào được top100 trong cả tỉnh."

"Bởi vậy, Thiên Hải đã liên tục xếp chót trong bốn cuộc thi phân bộ toàn tỉnh trước đó, nếu như lần này vẫn đứng chót, vậy theo quy tắc của Võ Minh, sau này sẽ không lập phân bộ ở Thiên Hải nữa..."

"Cho nên..."

"Hiểu."

Lương Siêu đưa tay cắt ngang lời ông ta nói, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu.

"Tôi có thể đại diện cho phân bộ Thiên Hải tham gia lần thi đấu trong tỉnh này, nhưng tôi vẫn không thích bị ràng buộc, cho nên sau khi cuộc thi kết thúc thì tôi cầm đồ rồi rời đi, không có liên quan gì đến Võ Minh nữa."

"Được chứ?"

Chu Hưng sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu.

"Được!"

Cùng ngày, để tỏ thành ý, ông ta cố ý đưa Long Tiên Hương tới trước cho Lương Siêu.

Lương Siêu kiểm tra xong thì hài lòng gật đầu.

Sau khi triệt để giải quyết của khúc mắc Liễu Băng Khanh, chứng bệnh của cô ấy cũng coi như được chữa trị, chẳng qua sức khoẻ sẽ rơi vào suy yếu thời gian dài.

Nhưng có Long Tiên Hương, những chuyện đó cũng không phải vấn đề.

Còn về Thiên Sơn Tuyết Liên kia, Lương Siêu muốn dùng nó tiến hành cải thiện thể chất cho Lương Nghiên.

Cô bé từng chịu khổ, có thể đã để lại không ít bệnh kín, nhất định phải mau chóng điều trị, nếu không tương lai sẽ có chuyện.

Chạng vạng tối, Lương Siêu lại châm cứu điều trị cho Liễu Băng Khanh, ăn bữa tối xong thì muốn dẫn Lương Nghiên trở về.

Hai ngày này con bé chơi như điên ở Liễu gia, phải tranh thủ dẫn về mới được, không thì chờ đến lúc phải rời khỏi chắc chắn sẽ không tránh được một trận khóc rống liên miên

Nhưng vừa ôm Lương Nghiên còn chưa mở miệng thì bên ngoài biệt thự đã truyền đến một tiếng quát lạnh.

"Lương Siêu!"

"Nếu không muốn liên luỵ người vô tội thì một mình mày cút ra đây!"

Trước đó vừa nhận được đe dọa của Từ Xuyên, bây giờ nghe thấy tiếng gầm xen lẫn phẫn nộ này thì trong lòng những người Liễu gia lại siết chặt.

Hơn nữa nghe tiếng quát khí thế này, chắc chắn đối phương còn mạnh hơn Từ Xuyên!

Liễu Băng Khanh nhíu mày lại, nói: "Vì lý do an toàn anh đừng nên đi ra, không thì chúng ta báo cảnh sát đi?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Thật tốt!" Liễu Băng Loan gật gật đầu muốn móc điện thoại, Lương Siêu ngăn cô lại, cười nói: "Chớ khẩn trương, việc rất nhỏ thôi, tôi đi một lát sẽ trở lại."

Nói xong thì muốn rời khỏi, Liễu Băng Khanh thấy thế thì vô ý thức bắt lấy cánh tay hắn, cô ấy khẽ mím đôi môi mỏng lại rồi nói: "Anh... Cẩn thận một chút."

"Hả?"

"Mỹ nhân núi tuyết mà còn biết quan tâm người ta à? Xem ra bệnh của cô thật sự sắp khỏi rồi."

Lương Siêu cười trêu chọc một tiếng, lại đưa mắt ra hiệu bảo cô đừng lo lắng.

"Yên tâm, không có việc gì."

Trên một đồng cỏ trống trải thật lớn cách biệt thự khoảng ngàn mét, Lương Siêu chậm rãi đi tới, cùng lúc đó, một người đàn ông trung niên đang nhắm mắt tĩnh tọa bỗng mở mắt ra, sau đó ông ta chậm rãi đứng lên, lá rụng xung quanh cũng bắt đầu không gió mà bay lên...

Người này chính là Vương Ninh.

Nhìn điệu bộ của ông ta, Lương Siêu cười cười.

"Ông đến vì con chó già Từ Xuyên kia à?"

Vương Ninh nhíu mày lại, ánh mắt lập tức trở nên cay độc.

"Người trẻ tuổi, đã làm sai thì cuối cùng phải trả giá đắt."

"Tao và Từ Xuyên có giao tình cũ, từng nợ anh ta một ân tình, cho nên mối thù của anh ta do tao báo thù giúp."

"À." Lương Siêu chỉ khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa, đứng đợi Vương Ninh ra tay, hắn cũng muốn xem rốt cuộc nắm đấm của cái tên có danh xưng thiết quyền này sắt thép đến mức nào.

Nhưng Vương Ninh lại chậm chạp không tấn công, yên lặng dò xét Lương Siêu một hồi rồi nói: "Nghe Chu Hưng nói là mày gia nhập phân bộ Thiên Hải của Võ Minh? Hừ, tính ra mày cũng thông minh."

Sau đó ông ta tản mất khí thế trước đó, khẽ phất tay với Lương Siêu: "Võ Minh có quy định, không được giết hại lẫn nhau, cho nên mày tự chặt một tay đi, coi như một lời bàn giao của tao danh cho Từ Xuyên."

Tự chặt một tay?

Lương Siêu cười cổ quái một tiếng.

"Mày cười cái gì?"

"So với việc mày triệt để phế bỏ hai ông cháu Từ Xuyên, một cánh tay đã xem như rất nhẹ."

"A, nghe ý của ông thì ông còn cảm thấy mình lỗ lắm đúng không?"

"Vậy ông có thể coi như tôi chưa gia nhập Võ Minh, huống chi lúc đầu tôi cũng không tính chính thức gia nhập, nhiều nhất là nhân viên ngoài biên chế thôi."

"Đến đây, có giỏi thì tới phế tôi đi, điều kiện tiên quyết là ông thật sự có khả năng này."

Kẽo kẹt...

Vương Ninh đột nhiên siết chặt hai nắm đấm: "Thằng ranh, mày đang chọc giận tao."

"Là một lòng muốn tìm cái chết à?"

"Nói nhảm nhiều quá." Sau khi nói thầm một tiếng, Lương Siêu giơ ngón tay lên, cực kỳ khiêu khích mà ngoắc ngoắc về hướng Vương Ninh.

"Khốn nạn!" Chỉ nghe Vương Ninh gầm thét một tiếng, trong chốc lát toàn thân bắn ra Huyền khí, nhất thời lại ngưng tụ ra một tầng ánh sáng hình dạng cây búa màu xám sắt ngay trên tay phải của mình.

"Thiết Lang quyền!"

Tiếng quát vừa dứt, không đến hai giây, Vương Ninh bỗng nhiên điên cuồng vọt tới trước mặt Lương Siêu, đấm thẳng một quyền vàoo ngực hắn!

Nghe một tiếng "Keng!" vang lên, Vương Ninh cười lạnh một tiếng, không cần ngẩng đầu cũng đã biết kết quả. Mà trong lúc ông ta ngẩng đầu muốn nhìn đối phương có bị mình trực tiếp đánh chết chưa thì một tiếng cười khẽ đột nhiên lượn lờ bên tai.

"A..."

"Xem ra nắm đấm của ông cũng không đủ cứng rắn."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom