Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 106-110
Chương 106: Không thể trêu vào, chuồn mất!
Long gia, trong đại sảnh, một đám thành viên gia tộc gồm Long Chương Kiệt và Long Phi Vân đều tụ lại ở đây, lạnh như băng mà nhìn Lương Siêu phá cửa bước vào.
"Họ Lương!"
"Dám xông vào Long gia bọn tao, mày thật to gan!"
Lương Siêu nghe vậy thì đứng lại liếc Long Phi Vân một cái, khinh thường cười một tiếng.
"Một Long gia nho nhỏ mà thôi, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, hôm nay tôi cứ xông vào đấy, các người có thể làm gì được tôi?"
"Mày!"
"Tôi không rảnh đứng đây nói nhảm với các người, hôm nay đến đây chỉ vì một chuyện."
"Lỗ Trì ở đâu?"
Soạt!
Không ít người biến sắc, nhưng Long Chương Kiệt lại không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ cười lạnh và nói: "Tao không biết Lỗ Trì gì, mày hỏi lầm người rồi."
Lương Siêu nhướng mày kiếm lên.
Lão hồ ly này lại muốn diễn trò trước mặt hắn à?
Mà những người khác thấy thế thì lập tức hùa theo, cứ luôn miệng nói không biết Lỗ Trì. Trong lòng bọn họ đều hiểu, nếu ai dám nói mình có chút quan hệ nao với một trong ba sư huynh đệ kia thì sợ là chỉ vài phút sau sẽ khiến phân bộ Võ Minh căm giận ngút trời!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lương Siêu đọc hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, lần này cũng không nói nhảm, gật đầu cười rồi chậm rãi đi về hướng Long Phi Vân.
Dưới khí thế đè nén mà hắn phóng ra, sắc mặt Long Phi Vân lập tức tái đi, vừa lui hai bước vừa ngoài mạnh trong yếu mà nói: "Mày, mày muốn làm gì!"
"Không làm gì, lấy anh khai đao trước."
"Nhìn xem đối với ông già của anh thì cái mạng nhỏ của anh hay Lỗ Trì kia quan trọng hơn."
"Làm càn!" Long Chương Kiệt quát khẽ một tiếng: "Trần đại sư, Lưu đại sư, kẻ này quá hung hăng ngang ngược, xin hai vị ra tay phế bỏ nó! Tất cả hậu quả có tôi đây gánh chịu!"
Vừa dứt lời, một người trung niên cùng một ông lão đi xuống từ cầu thang.
Lương Siêu dừng bước, cảm nhận được sau lưng đột nhiên xuất hiện hai hơi thở thì quay đầu liếc nhìn, mày kiếm không khỏi nhướng lên.
Long gia này thật không hổ là gia tộc hàng đầu ở Trấn Giang, trừ cấu kết với Lỗ Trì ra thì còn có hai nhân vật cảnh giới tông sư trấn giữ.
Hơn nữa nhìn hơi thở của bọn họ thì thực lực của ai trong họ cũng mạnh hơn Tiêu Bắc Quang trước đó bại trận trong tay hắn.
"Cậu chính là Lương Siêu gần đây gây náo loạn ở Trấn Giang, chém đứt một tay của Tiêu Bắc Quang sao?"
"Là tôi." Lương Siêu gật gật đầu.
Ông lão còn lại cũng chậm rãi mở miệng: "Nể tình cậu tuổi còn nhỏ đã có tu vi như thế, quả thực không dễ dàng, hiện tại lập tức rời đi."
"Nếu không, hai người bọn tôi đành lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh hiếp yếu một lần."
"Lấy mạnh hiếp yếu?"
Lương Siêu thờ ơ cười cười, không phản ứng lại hai người kia, mà tiếp tục đi về hướng Long Phi Vân.
Thấy thế, Long Phi Vân lập tức nhăn mặt, dòng chính Long gia đều ở chỗ này, nhiều người như vậy không tìm mà cứ khăng khăng để mắt tới anh ta? Con mẹ nó thật xui xẻo!
Thế là anh ta lập tức hét lớn: "Trần đại sư, Lưu đại sư! Hai vị mau ra tay đi!"
"Tốt nhất có thể trực tiếp phế tên này, giết cũng được!"
Hai tông sư nghe vậy, một người trong đó lập tức vung quyền đến, người còn lại bắt đầu tung ta từng thủ ấn, cuối cùng cách không gian mà giơ ra một ngón tay!
"Huyền m Chỉ!"
Vèo!
Một tia sáng màu xám ầm ầm lướt ra, khiến Lương Siêu lại dừng bước lần nữa.
Thủ ấn của hắn như tia chớp biến ảo, Huyền khí hùng hồn bắt đầu điên cuồng tuôn ra từ cơ thể, gần như trong nháy mắt đã biến thành một thanh kiếm ánh sáng lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Toàn thân nó lóe ra hào quang màu vàng nhạt, thân kiếm khẽ run, mỗi khi rung động sẽ phóng ra một làn gió sắc bén, cứ như không khí cũng bị tách ra.
"Đi!"
Khi hắn khẽ phất ngón tay, thanh kiếm màu vàng nhạt kia run lên bần bật, lập tức đánh về hướng tia sáng đang lao tới kia.
Đồng thời, Lương Siêu ngang nhiên dùng một quyền đánh trả tông sư trung niên cũng đang lao tới.
Bành!
Hai luồng Huyền khí mãnh liệt va chạm, lập tức gây nên một tiếng nổ điếc tai đùng đùng, ngay sau đó cánh tay Lương Siêu chấn động mạnh một cái, lập tức bộc phát ra chín luồng khí ngầm!
Người trung niên cảm thấy cuống họng ngòn ngọt, cố nén không phun ra máu, cả người bị đánh liên tục lùi nhanh lại.
Đồng thời, kiếm ánh sáng cũng đánh nát tia sáng kia, vọt thẳng về hướng ông lão nọ!
Ông lão ngơ ngác, vội vàng thi triển thân pháp đến cực hạn, miễn cưỡng né tránh được chiếu tấn công.
Mà ở vị trí lúc nãy của ông ta, gạch men trên mặt đất sụp đổ, còn bị một kiếm chém ra vệt nứt sâu gần một mét!
"Ực..." Ông lão thấy vậy thì nuốt mạnh một ngụm nước bọt, nếu không phải mình chạy nhanh thì sợ là hiện tại chí ít cũng có kết cục giống như Tiêu Bắc Quang?
Nhìn lại tông sư trung niên vừa rồi xông lên, chuẩn bị đánh tay đôi với đối phương, sau khi bị đánh lui vẫn duy trì một tư thế buồn cười mà không nhúc nhích.
Nhìn kỹ mới phát hiện, mấy huyệt vị trên người ông ta đã bị mấy cây kim châm phong bế...
"Hiện tại, biết ai mạnh ai yếu rồi chưa?"
Ông lão vô ý thức gật gật đầu.
Thằng nhãi này thật sự là yêu nghiệt!
Mà trước mặt một yêu nghiệt, cách làm xưa nay của ông lão chính là không thể trêu vào, trốn đi cho xong!
Hơn nữa có thể trốn được bao xa thì bấy xa!
Thế là ông ta lập tức xoay người rời đi, không quay đầu lại mà nói: "Năng lực của lão hủ có hạn, lần này thực sự không giúp được các người, cáo từ!"
Đám người: "..."
Long Chương Kiệt còn suýt bị tức đến nội thương!
Trước đó lão chết tiệt này lấy tiền, cầm tài nguyên tu luyện của mình sảng khoái bao nhiêu thì hiện tại chạy nhanh bấy nhiêu!
"Lỗ Trì ở đâu, hiện tại có thể nói rồi chưa?"
Lương Siêu lại khẽ hỏi một câu, Long Chương Kiệt lấy lại tinh thần, vẻ mặt run lên.
"Tôi nói rồi, tôi không biết cái gì..."
"A!"
"Cha! Cứu con!"
Nói còn chưa dứt lời, đã nghe Long Phi Vân kêu lên sợ hãi.
Lương Siêu vươn tay về hướng anh ta, trong lòng bàn tay ngưng kết ra một vòng xoáy Huyền khí, phát ra một sức hút thật mạnh trực tiếp kéo anh ta qua, cũng bóp lấy cổ anh ta.
Giờ phút này Long Phi Vân đã không còn chút phong độ thiếu gia nào, nhớ đến người em họ Vương Thiên Hào đến nay còn nằm trên bệnh viện, toàn thân tê liệt bất tỉnh nhân sự, trong lúc lập tức tràn đầy hoảng sợ...
"Anh, anh muốn làm gì!"
"Thả tôi ra!"
"Đừng nóng vội, xem ra lần trước tát anh chưa đủ, vừa vặn hôm nay bổ sung luôn."
Nói xong, bàn tay vẫn luôn bóp lấy cổ của anh ta tay bắt đầu thay đổi động tác, liên tục tát vào mặt anh ta. Mỗi một bàn tay đều tát cho vang lên chan chát, chỉ năm sáu cái tát đã làm Long Phi Vân kêu không ra tiếng, cả khuôn mặt máu thịt be bét, hoàn toàn không nhìn nổi...
"Còn không nói?" Lương Siêu lại nhìn Long Chương Kiệt sắc mặt âm trầm như nước một cái, chợt hất Long Phi Vân ra, đi thẳng đến trước mặt ông ta rồi nhếch miệng cười.
"Nếu không nói, tiếp theo đến phiên ông."
"Ông là gia chủ cao quý, bị người ta tát tai ngay trước mặt thành viên gia tộc thì chắc sẽ rất mất mặt nhỉ?"
"Họ Lương!"
"Cậu dám!"
Chát!
Thấy Long Chương Kiệt còn mạnh miệng, Lương Siêu cũng không nói nhiều, trực tiếp vung một bàn tay lên, dạy ông ta làm người!
Phốc!
Sau khi phun ra hai cái răng cửa, Long Chương Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ù ù. Đáy lòng trào ra một cảm giác nhục nhã mãnh liệt, làm hai mắt ông ta lập tức đỏ ké lên, dán mắt nhìn chằm chằm Lương Siêu.
"Họ Lương!"
"Không bao lâu nữa, tao nhất định sẽ tự tay chém mày thành muôn mảnh!"
"Giết sạch tất cả những kẻ có liên quan đến mày!"
Chương 107: Thay cách chơi đi
Chát!
Lương Siêu trở tay lại vung một cái tát, sắc mặt cũng lập tức lạnh lẽo đi.
"Lấy người bên cạnh uy hiếp tôi, ông có biết hậu quả không?"
"Con mẹ nó mày..."
Chát!
Chát chát chát!
Chát chát...
Liên tục tát mấy cái xong, răng Long Chương Kiệt cũng rơi sạch sẽ, gương mặt trở nên máu thịt be bét, vô cùng thê thảm giống như con của ông ta...
Mà khi nhìn thấy Lương Siêu lại giơ tay lên, Long Chương Kiệt bỗng nhắm mắt lại, còn gân cổ rống to.
"Tao không tin mày thật sự dám đánh chết tao!"
"Xưa nay Long gia luôn giữ phép tắc, nếu mày dám vô cớ gây ra án mạng thì cũng đừng mong yên thân!"
Phép tắc?
Lão hồ ly này thật là không cần mặt mũi gì cả.
Lại nhìn ông ta cắn chặt răng, dáng vẻ có chết cũng cứng miệng, Lương Siêu biết tiếp tục tát cũng không có kết quả gì mm dứt khoát bỏ tay xuống.
"Trước đó không nhìn ra, Long gia chủ cũng là một người đàn ông cứng rắn."
"Tốt, rất tốt."
Nói xong, Lương Siêu không làm cái gì nữa mà trực tiếp quay người rời đi, đám người Long gia thấy thế thì trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Cái này...
Vậy là xong rồi?
Trước đó bọn họ còn tưởng rằng tên này không biết Lỗ Trì ở nơi nào, tối thiểu sẽ lần lượt đánh toàn bộ người của Long gia một trận cho hả giận.
Sao lại đột nhiên bỏ đi một mạch như vậy?
Long Chương Kiệt cũng không hiểu ra sao, không rõ tâm tư của Lương Siêu, chẳng qua vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy những người khác còn sững sờ tại chỗ, ông ta lập tức nổi giận.
"Các người còn ngơ ra làm gì? Đi mời bác sĩ!"
"Đi bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất đến!"
...
Sau khi rời khỏi Long gia, Lương Siêu lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào group chat của mười tám ông lớn trước đó.
Tám giờ sáng mai, tập hợp ở biệt thự Long gia.
Trong nhất thời, những ông lớn đó còn tưởng rằng Lương Siêu muốn có một kết cục, đại quyết chiến với Long gia, tất cả đều lập tức trả lời.
"Đã nhận được."
"Nhất định đến đúng giờ!"
"Lâm thần y, cần dẫn theo bao nhiêu người?"
"..."
Nhìn từng tin nhắn, Lương Siêu cười đáp lại một câu.
"Nếu như có bạn bè muốn xem náo nhiệt, hoặc có phóng viên quen biết cũng có thể dẫn theo, không cần mang theo cái gì cả."
Bạn bè muốn xem náo nhiệt?
Phóng viên?
Lâm thần y lại muốn làm gì vậy?
Tuy không rõ lắm, chẳng qua tất cả mọi người đều nhanh chóng trả lời bằng một icon "ok".
Hôm sau.
Sáng sớm, không ít người đều tụ lại bên ngoài biệt thự Long gia. Trong đó có các ông lớn, tinh anh, còn không thiếu một số phóng viên giơ ống kính, cầm micro, người quay phim, nhân số nằm trên dưới một trăm người!
Người của Long gia nghe được động tĩnh thì lập tức có mấy người nổi giận đùng đùng chạy ra, đang muốn chửi ầm lên một trận, nhưng khi nhìn thấy Lương Siêu trong đám người thì sắc mặt lập tức tái đi, cứ như chuột thấy mèo mà kêu to chạy ngược trở về.
"Không, không tốt!"
"Gia chủ, tổ tông sống hôm qua lại, lại tới!"
Long Chương Kiệt đang bôi thuốc nghe vậy thì khóe miệng đột nhiên co giật, không cẩn thận kéo nứt vết thương, đau đến nhe răng khóe miệng.
"Vội cái gì!"
"Tới thì tới, tôi không tin hắn còn có thể chơi ra trò gì!"
Chát chát chát!
Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó Lương Siêu đã dẫn một đám người đi đến, phòng khách hơn một trăm mét vuông rất nhanh đã bị chiếm hết.
"Long gia chủ nói rất tốt, hôm nay tôi đến đây là muốn..."
"Thay một cách chơi."
Long Chương Kiệt nghe vậy, nhìn nhìn lại cả đám người chen chúc trước mắt, con mẹ nó cả camera cũng được dựng lên mấy cái!
Dù là Long Chương Kiệt vốn đã quyết tâm ngoan cố đến cùng, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi bồn chồn, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu.
"Họ Lương, đến cùng cậu muốn làm gì!"
Lương Siêu không phản ứng ông ta, sau khi rất tự nhiên mà ngồi xuống, ngón tay cũng âm thầm bắn ra.
Vèo!
Một tiếng xé gió nhỏ đến gần như không ai nghe được, một cây châm ngắn lao qua không gian lao đi, đâm sâu tận gốc vào một huyệt vị của Long Phi Vân.
Ngay sau đó, Long Phi Vân trước đó luôn không lên tiếng chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì đã "Vụt!" đứng lên, thân thể không khống chế được bắt đầu nhảy loạn lên.
Hai tay còn không ngừng vung lên, không bao lâu sau đã bắt đầu cởi quần áo!
Trực tiếp thể hiện tài nghệ ngay hiện trường, múa thoát y!
Rất nhanh đã gây nên một tràng cười vang!
"Ha ha, ha ha ha! Con mẹ nó, dáng múa này thật tuyệt!"
"Không được, tôi sắp chết cười, cái mông này, động tác xoay eo này tuyệt đối không thua mấy cô vũ công chuyên nghiệp! Không ngờ cậu chủ Long còn có tuyệt chiêu này."
"..."
Đám người cười lớn trêu chọc, đèn flash cũng bắt đầu không ngừng lóe lên.
Cậu chủ Long gia nhảy thoát y trước mặt mọi người, đây tuyệt đối là một tin sốt dẻo đối với các phóng viên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Khốn nạn!"
Sắc mặt Long Chương Kiệt lập tức trầm xuống, đỏ mặt giận mắng một tiếng, nhưng Long Phi Vân vẫn chưa dừng lại, nói chính xác hơn là không dừng được...
"Cha, con cũng không muốn!"
"Nhưng, nhưng con hoàn toàn không khống chế được thân thể! Mau, mau cứu con..."
Nghe xong, ánh mắt Long Chương Kiệt bắn thẳng về phía Lương Siêu.
"Họ Lương! Nhất định là cậu giở trò quỷ!"
"Hừ, Long Chương Kiệt, cơm có thể ăn bậy nói không thể nói lung tung, mọi người đều ở đây, không ai có thể nhìn thấy Lâm thần y làm cái gì."
"Đúng đấy, rõ ràng là thần kinh của con ông có vấn đề, trách được ai?"
"Các người!"
Vèo!
Nhân lúc đám người không chú ý, Lương Siêu lại cong ngón tay búng ra, lại một cây châm ngắn đâm vào một huyệt vị trên người Long Chương Kiệt.
Tiếng nói của Long Chương Kiệt bị kiềm hãm, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tà hỏa ở bụng còn "Vụt vụt!" bốc lên!
Cho dù ông ta đã rất cố gắng kiềm chế xúc động kia, nhưng không bao lâu sau hai mắt đã đỏ lên.
Ông ta bỗng đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trực tiếp nhào về phía nữ phóng viên cách ông ta gần nhất...
"A!"
"Sếp Long, ngài, ngài muốn làm gì!"
"Không, đừng! Nơi này có nhiều người như vậy..."
Xẹt!
Nhưng hiện tại Long Chương Kiệt cảm thấy thân thể sắp muốn nổ tung, sao còn quan tâm chung quanh có người không?
Rất nhanh, áo trên của nữ phóng viên bị xé rách trong lúc phản kháng kiệt liệt, giày cao gót cũng bị ném, vớ đen còn bị xé ra hai cái lỗ...
"Cmn..."
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, sám làm ra chuyện này trước mặt công chúng?
Khẩu vị này...
Quá mặn!
Mà lúc này Long Chương Kiệt cũng rất thống khổ, ông ta biết hành vi của mình mất mặt đến mức nào, nhưng căn bản không khống chế được Đọc Full tại VietWriter.Vn
Rất nhanh, không ít người cùng tiến lên đè mạnh ông ta xuống đất, qua một hồi lâu ông ta mới tỉnh táo lại, tâm tính gần như sụp đổ mà chỉ vào Lương Siêu, toàn thân phát run.
Ông ta biết, lần này mặt mũi của Long gia xem như triệt để mất hết...
Lúc này, Lương Siêu thấy những nhiếp ảnh gia kia đã cơ bản hoàn thành thì đứng lên cười một tiếng với Long Chương Kiệt.
"Long gia chủ, cảm biểu diễn hôm nay của cha con hai người, tôi xin cáo từ."
"A đúng, ngày mai tôi vẫn sẽ tới, còn có thể đổi kiểu khác nữa."
Khóe miệng Long Chương Kiệt lập tức điên cuồng co giật.
Còn tới, còn đổi...
Thế là tối hôm đó, ông ta điện thoại liên lạc với Lỗ Trì, điện thoại vừa kết nối thì đã lập tức chảy nước mắt!
"Lỗ đại sư, xin ngài, mau ra tay đi! Tối thiểu cũng phải chơi chết thằng nhãi họ Lương kia trước!"
"Bằng không tôi..."
"Tôi thật sự chịu không nổi nữa..."
Chương 108: Thư khiêu chiến
Lỗ Trì nghe vậy thì lập tức nhíu mày. Sau khi nghe Long Chương Kiệt kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày này, ông ta tức giận đến lập tức tuôn ra mấy câu chửi tục.
"Thứ khốn nạn đó!"
"Lão hủ vốn định cho thằng ranh đó sống thêm mấy ngày, cố kiềm chế không đi tìm hắn báo thù, hắn còn nhắm vào tôi! Xem lần này lão hủ rút gân lột xương, chém hắn thành muôn mảnh như thế nào!"
Long Chương Kiệt nghe xong thì vội hỏi: "Lỗ đại sư, ngài chuẩn bị khi nào ra tay? Họ Lương nói ngày mai hắn còn tới!"
"Nếu không, ngày mai ngài và hai vị sư huynh trực tiếp tới? Chơi chết thằng ranh họ Lương kia trước lại nói!"
"Ngày mai?"
Lỗ Trì nhíu mày lại, nhìn lại hai sư huynh ngồi xếp bằng cách đó không xa, còn đang tu luyện, ông ta suy nghĩ một chút, muốn từ chối thì Vệ Tranh đột nhiên mở mắt ra.
"Lão tam, nói với hắn là được đi."
"Món nợ giữa chúng ta và phân bộ Võ Minh Trấn Giang cũng đến lúc nên thanh toán, về phần thằng oắt con họ Lương kia, cũng có thể thuận tay diệt trừ là được."
Cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt toả ra trên dưới toàn thân Vệ Tranh vào lúc này, Lỗ Trì biết trận pháp cổ thuật kia đã được tu luyện thành công, lập tức liên tục cười âm hiểm.
"Được."
"Long Chương Kiệt, ông có thể an tâm, sau ngày mai thì tất cả sẽ chấm dứt."
"Lão hủ sẽ phế bỏ thằng nhãi họ Lương trước, lại đánh nát toàn bộ xương cốt trên người hắn, cuối cùng ném cho các người, để hai cha con ông kết liễu hắn."
"Cho nên, hiện tại cha con hai người có thể suy nghĩ xem nên dùng cách nào để hành hạ họ Lương kia đến chết, khặc khặc khặc..."
Trước mắt Long Chương Kiệt sáng ngời, khóe miệng lập tức nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, ông ta lập tức gật đầu.
"Tốt!"
Hôm sau vào lúc tám giờ, Lương Siêu lại đi tới Long gia.
Giờ phút này, trong biệt thự chỉ còn lại hai cha con Long Chương Kiệt và Long Phi Vân, thành viên còn lại trong gia tộc đã bị Lương Siêu chơi sợ, tất cả đều tứ tán thoát đi trong đêm.
Nhìn đại sảnh trống trải, quạnh quẽ xung quanh, Lương Siêu cười cười, còn chưa lên tiếng thì Long Phi Vân đã vội mở miệng: "Anh, không phải anh muốn biết Lỗ đại sư ở đâu à, đi đến phân bộ Võ Minh hỏi một chút là biết!"
Lương Siêu không khỏi nhướn mày.
"Phân bộ Võ Minh?"
"Sao họ lại biết?"
Long Chương Kiệt trừng Long Phi Vân đã bị dọa đến mất bình tĩnh, sau đó hừ lạnh mà nói: "Sáng sớm hôm nay, Lỗ đại sư đã gửi một bức thư khiêu chiến cho phân bộ Võ Minh."
"Nói là muốn quyết chiến với toàn thể phân bộ Võ Minh vào sáng sớm ngày mai, địa điểm quyết chiến đều viết rõ trên thư, hôm nay dù cậu chơi chết hai cha con tôi thì chúng tôi cũng không biết."
"À." Lương Siêu gật gật đầu, hắn đoán lần này Long Chương Kiệt đang nói thật.
"Ông và con ông gọi Lỗ Trì là đại sư? Các người đã thừa nhận trước đó có âm thầm cấu kết với Lỗ Trì à?"
"Nhận thì thế nào?"
Lúc này Long Chương Kiệt ưỡn ngực một cái, thái độ khác thường, rất bá đạo mà trực tiếp thừa nhận.
"Sau trận chiến này, phân bộ Võ Minh Trấn Giang sẽ trở thành lịch sử, bởi vì cống hiến trước đó của tôi dành cho Lỗ đại sư, Trấn Giang sẽ coi Long gia là trên hết!"
"A..."
Lương Siêu buồn cười lắc đầu, thực sự không hiểu rõ tại sao ông ta lại lòng tin lớn như vậy đối với thực lực của Lỗ Trì, cho dù biết Lỗ Trì đã bị mình phế qua một lần.
Giải thích duy nhất chính là ông ta đã hoá rồ.
"Giấc mộng này của ông cũng không tệ, tiếp mơ làm đi, dù sao cũng không có bao nhiêu thời gian để sống."
Nói xong, Lương Siêu liền quay người rời đi trong tiếng cười điên dại bừa bãi của hai cha con Long Chương Kiệt, Long Phi Vân.
Hai cha con bọn họ đã chờ ngay này quá lâu.
Nhưng sau khi cười một lát, Long Phi Vân đột nhiên hỏi: "Cha, nghe nói bộ chủ phân bộ Võ Minh có thực lực rất mạnh, có ông ta và Lương Siêu liên thủ, lại thêm những cao thủ khác, cha nghĩ có bị..."
Thấy anh ta muốn nói mấy lời xui xẻo, Long Chương Kiệt lại tát vài cái trên gương mặt vốn đã bị đánh vô cùng thê thảm, bị quấn băng vải của anh ta…
"Nói nhảm!"
"Ba ngày trước hai vị sư huynh của Lỗ đại sư đã đến, bây giờ mới quyết định ra tay, còn chủ động gửi thư khiêu chiến, nhất định là đã chuẩn bị sẵn sàng, rất nắm chắc! Tuyệt đối sẽ không có bất ngờ gì xảy ra!"
...
Lương Siêu đi vào phân bộ Võ Minh, đúng lúc trông thấy Bạch Thiên Nam đang tổng động viên mọi người.
"Tôi đề nghị số người lên đường không nên quá nhiều, Huyền Võ Giả tu vi từ tông sư trở xuống không cần phải đi, để tránh phát sinh thêm thương vong không cần thiết."
Bạch Hạo Nhiên đứng bên cạnh Bạch Thiên Nam nghe vậy thì lập tức mở miệng mắng.
"Họ Lương, sao chỗ nào cũng có mặt anh vậy?"
"Cút được đến đâu thì cút đi, nơi này không đến phiên anh nói chuyện!"
"Hạo Nhiên, ngậm miệng." Bạch Thiên Nam khẽ quát lên, hiện tại ông ta đang lo không đủ người, tốt xấu gì Lương Siêu cũng là tông sư, dụ hắn gia nhập vào góp đủ số trước lại nói tiếp.
Nhưng ngay sau đó ông ta lại nhíu mày, hỏi: "Sao cậu biết chuyện Lỗ Trì gửi thư khiêu chiến?"
"Long Chương Kiệt nói."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Soạt!
Bạch Thiên Nam nhíu mày lại, bỗng siết chặt nắm đấm tức giận hừ một tiếng.
"Quả nhiên Long gia đã sớm âm thầm cấu kết với Lỗ Trì, chờ lần này trừng trị bọn Lỗ Trì xong thì nhất định phải tiện thể diệt luôn bọn họ!"
"Bọn họ?" Lương Siêu khẽ giật mình: "Trừ Lỗ Trì ra còn có người khác à?"
"Hừ." Bạch Hạo Nhiên xì một tiếng, nói: "Nếu chỉ có Lỗ Trì, sao cha tôi lại phải huy động nhân lực như vậy?"
"Xem một chút đi."
Nói xong, anh ta quăng lá thư khiêu chiến của Lỗ Trì qua.
Lương Siêu nhận lấy rồi xem xét, bừng tỉnh mà nở nụ cười, nói: "Hèn chi tôi cứ thắc mắc sao Long Chương Kiệt lại tin tưởng Lỗ Trì như vậy, thì ra là vì lão già kia còn mời hai người trợ giúp."
"Hừ, hai người kia cũng không phải giúp đỡ bình thường."
"Chúng đều từng giao thủ với tôi, thực lực không phải bình thường, cách đỉnh điểm cảnh giới tông sư cũng không xa."
Nói xong, Bạch Thiên Nam lại liếc Lương Siêu một cái, sắc mặt hiện ra chút trào phúng nhàn nhạt: "Ai trong hai người họ cũng có khả năng giết cậu trong nháy mắt."
Cmn?
Khinh bỉ tôi?
"A, lợi hại như vậy à?"
Lương Siêu cười như không cười mà nhìn ông ta, sau đó Bạch Thiên Nam lại nói: "Chẳng qua cậu cũng không cần lo, dù sao cậu cũng đặt chân đến cảnh giới tông sư, đến giúp tôi trừ tà tru ma cũng do có ý tốt."
"Cho nên đến lúc đó một khi cuộc chiến bùng nổ, chúng ta sẽ cố hết sức bảo vệ an toàn."
"Đừng, không cần." Lương Siêu liên tục xua tay, tiện tay ném bức thư khiêu chiến đó rồi xoay người rời đi, không quay đầu lại mà nói: "Tôi không có hứng thú hành động với các người, đi trước, cáo từ."
"Hừ, họ Lương, trước đó không phải anh rất ngông cuồng à?"
"Vừa gặp chuyện lại nhát gan như chuột! Hạ Tử Yên coi trọng loại chuột nhắt như anh thật sự là mắt mù!"
"Hạo Nhiên, được rồi." Bạch Thiên Nam lạnh nhạt xua tay, lạnh lùng nói: "Mỗi người có chí riêng, đừng miễn cưỡng."
"Huống chi cậu ta cũng chưa trải sự đời nhiều, thực lực cũng chỉ tàm tạm không coi là mạnh, bị đội hình tạo thành từ ba người đứng đầu bảng truy nã doạ sợ cũng có thể hiểu được."
Nghe hai cha con Bạch Thiên Nam và những người khác trong phân bộ Võ Minh luân phiên mỉa mai, Lương Siêu lắc đầu chẳng muốn đi phản ứng, trong lòng oán thầm.
"Nếu hành động với các người, vậy sớm nhất cũng phải ngày mai mới lấy được đầu Lỗ Trì, chẳng phải đã bỏ lỡ kỳ hạn ba ngày của Tử Yên?"
"Đến lúc đó nếu con hổ cái Hạ Tử Yên coi đây là cớ để đổi ý, chơi xấu không đưa hôn thư cho tôi thì các người chịu trách nhiệm không?"
Chương 109: Nấu chung một nồi
Buổi tối, khoảng tám giờ, Hạ Tam Hải đã hôn mê tận ba ngày tỉnh lại, khi thấy Hạ Tử Yên đang ở bên cạnh giường thì không khỏi cười cười, ông ta khẽ hỏi: "Tử Yên, thương thế của cháu thế nào rồi?"
Hạ Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Con không sao đâu ông, ông đã tỉnh rồi!"
"Giờ ông cảm thấy thế nào? Nơi nào không thoải mái?"
Hạ Tam Hải khẽ khoát tay: "Không có việc gì, cháu còn không yên tâm về y thuật của Tiểu Lương?"
"Hả?"
"Tiểu Lương đâu? Không đi cùng cháu à?"
"Không có." Hạ Tử Yên lắc đầu nói: "Gần đây anh ấy tương đối bận rộn, mấy ngày nay không có tới."
"Bận cái gì?"
"Vội vàng báo thù cho ông, xử lý ma đầu Lỗ Trì kia."
"Cái gì? !" Hạ Tam Hải nghe vậy thì kinh hãi, bắt đầu ho khan.
Hạ Tử Yên thấy thế vội vàng vỗ lưng cho ông: "Ông ơi, ông đừng kích động, anh ấy dư sức đối phó với Lỗ Trì, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì."
Nói xong, Hạ Tử Yên còn đơn giản thuật lại kỳ hạn ba ngày đã định ra với Lương Siêu, Hạ Tam Hải gấp đến độ đấm ngực dậm chân.
"Con bé này quá ẩu tả!"
"Nếu quả thật chỉ có một mình Lỗ Trì, lúc ấy nhiều người của chúng ta như vậy, sao, sao toàn quân lại bị giết sạch như thế!"
Nghe xong, Hạ Tử Yên nhăn đôi mày thanh tú lại, mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được.
"Ông, rốt cuộc lúc ấy xảy ra chuyện gì?"
"Lỗ Trì mời hai sư huynh của hắn đến giúp đỡ, chắc cháu không lạ gì hai cái tên Vệ Tranh, Mạnh Khuê này đúng không?"
Soạt!
Hạ Tử Yên lập tức trừng lớn mắt, trên mặt tràn đầy kinh hãi!
"Là, là hai tên hung đồ đứng thứ nhất và thứ hai trên bảng truy nã của phân bộ chúng ta sao?"
"Đúng vậy!"
"Ba người bọn chúng liên thủ, còn là sư huynh đệ, tâm ý tương thông thủ đoạn ăn ý, Tiểu Lương nó, sao nó lại là đối thủ của chúng được!"
"Khục... Khụ khụ khụ!"
"Ông, ông, ông đừng kích động, cháu sai, cháu, trước đó cháu thật sự không biết..."
Hạ Tử Yên lập tức hoảng hốt, muốn vuốt lưng cho Hạ Tam Hải lại bị ông ta đẩy ra.
"Còn không mau gọi điện thoại cho Tiểu Lương! Bảo nó đừng đi tìm Lỗ Trì nữa"
"Mấy ngày nay, nó nhất định phải cẩn thận một chút, lấy tính tình của Lỗ Trì, ông, ông thật lo hắn sẽ cùng hai sư huynh của mình đi trả thù Tiểu Lương..."
"Dạ dạ, cháu, cháu lập tức gọi!"
Nói xong, Hạ Tử Yên vội vàng gọi điện thoại cho Lương Siêu.
Điện thoại lập tức kết nối, truyền đến tiếng vui cười của Lương Siêu.
"Hạ mỹ nữ, đừng nóng lòng như thế, cách ước hẹn ba ngày còn mấy giờ mà."
"Bây giờ anh ở chỗ nào? Tranh thủ đến bệnh viện tìm tôi!"
"Bây giờ? Vậy tôi không thể quay về." Lương Siêu bĩu môi nói: "Tôi đã biết Lỗ Trì ở nơi nào, ngay trong núi Thương Nam vùng ngoại ô phía tây Trấn Giang, hiện tại tôi đã đến dưới chân núi rồi."
Nghe xong, gương mặt Hạ Tử Yên tái đi, lập tức gân cổ lên mà gào thét.
"Anh, anh đừng đi!"
"Kỳ hạn ba ngày trước đó đã nói với anh hết hiệu lực! Anh mau trở lại cho tôi!"
"Trò quái gì vậy?" Lương Siêu sững sờ, mắt thấy thắng lợi ngay cách đó không xa, kết quả cô nói với tôi là hết hiệu lực?
Chơi trò gì vậy?
"Không được, chúng ta đều là người trưởng thành, một ngụm nước bọt một cây đinh, chuyện đã nói ra không thể hết hiệu lực."
"Anh!"
"Tên ngốc nhà anh! Lỗ Trì không chỉ chỉ có một người! Còn có hai cao thủ lợi hại hơn ông ta trợ giúp!"
"Tôi biết." Lương Siêu gật đầu mà nói, làm Hạ Tử Yên nghẹn họng.
Sao nói chuyện với tên này đau tim mệt mỏi quá vậy?
"Anh biết còn không mau trở về! Muốn chết phải không? !"
"À, Lỗ Trì đã gửi thư khiêu chiến đến phân bộ Võ Minh của các người, chuẩn bị sáng sớm ngày mai kết thúc chuyện này, nhưng tôi chờ không được, mười hai giờ đêm nay phải lấy đầu của ông ta trước."
"Anh!"
"Lương Siêu anh là tên chết tiệt! Vì từ hôn tôi mà không cần cả mạng! Tôi đáng sợ như vậy sao! Anh..."
"Tút tút tút..." Cúp điện thoại xong, Lương Siêu móc móc lỗ tai.
"Phụ nữ thật là ồn ào."
Đứng dưới chân núi đón làn gió lạnh buốt, Lương Siêu ngẩng đầu nhìn ngọn núi Thương Lam hơi dốc kia, chậm rãi giãn thân thể ra.
Sau một khắc, ánh mắt hắn đột nhiên đanh lại.
Tối nay phải đánh cho thật đã!
...
Ở bệnh viện, sau khi bị cúp điện thoại, Hạ Tử Yên lập tức gọi lại mấy cái, nhưng tất cả đều thể hiện đối phương đã tắt máy, cô ấy gấp đến độ trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Ông ơi, tên chết tiệt kia tắt máy rồi, căn bản không nhận điện thoại cháu!"
"Hiện tại làm sao bây giờ, anh ấy sẽ không..."
"Tạm thời đừng hoảng hốt."
Hạ Tam Hải suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Thiên Nam.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ phút này, Bạch Thiên Nam đã tập hợp tất cả mọi người trong phân bộ, đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát.
"Hạ Lão, ông tỉnh rồi? Cảm giác thế nào..."
"Bộ chủ, đang có chuyện khẩn cấp, tôi nói ngắn gọn." Hạ Tam Hải cắt ngang lời ông ta, trầm giọng mà nói: "Lỗ Trì đã gửi chiến thư, trận chiến này không nên chậm trễ nữa, các người lập tức tranh thủ lên đường đi!"
"Hiện tại Lương Siêu đã đến núi Thương Nam, hiện tại các người chạy tới cũng tiện phối hợp hỗ trợ nhau!"
"Hả?" Bạch Thiên Nam nghe vậy thì khẽ giật mình, trước đó ông ta còn tưởng rằng Lương Siêu đã trốn đi tránh tai nạn, không ngờ tên này lại muốn đơn thương độc mã, lấy một địch ba?
"Hừ, không biết tự lượng sức mình, thật là cái chày gỗ." m thầm khinh bỉ một câu, Bạch Thiên Nam lạnh nhạt nói: "Hạ Lão, chỉ sợ không được."
“Ban đêm tác chiến với cổ sư là có lợi cho đối phương, bất cho tại bên ta, tôi là đứng đầu một bộ, không thể không để ý đến tính mạng của các thành viên trong phân bộ để đi cứu một tên ranh tự tìm đường chết đúng không?"
"Bạch bộ chủ, ông..."
"Được rồi Hạ Lão, ngài cứ an tâm dưỡng thương, tôi biết họ Lương kia là cháu rể tương lai của ngài, chẳng qua tuấn kiệt trẻ tuổi trên thế gian cũng đâu phải chỉ có mình cậu ta đúng không?"
"Cậu ta chết rồi thì ngài đổi một người là được, đến lúc đó tôi có thể giới thiệu cho ngài."
Nói xong thì ông ta cúp điện thoại.
Bạch Hạo Nhiên đứng bên cạnh hỏi hai câu, khi biết hơn nửa đêm Lương Siêu lại dám một người đi đến núi Thương Nam, anh ta trực tiếp cười phá lên như tiếng heo kêu.
"Ha ha, ha ha ha!"
"Thằng ngu này, không ngờ buổi sáng bị con khích hai câu thì ban đêm đã một mình đi chịu chết, loại người này chết cũng đáng đời!"
"Ha ha..."
Trong lòng anh ta và Bạch Thiên Nam, Lương Siêu đã là một người chết.
"Đừng cười, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi đi." Bạch Thiên Nam khiển trách một tiếng rồi lại thở dài.
"Ai..."
"Trận chiến này thực sự hung cát khó dò, nếu anh của con còn ở đây thì cha cũng không đến mức lo âu như vậy."
Cùng lúc đó, núi Thương Nam, chỗ giữa sườn núi.
Ba sư huynh đệ Vệ Tranh, Mạnh Khuê, Lỗ Trì nhắm mắt ngồi xếp bằng theo hình tam giác ở nơi đây, trên thân người nào cũng toả ra một luồng dao động kỳ dị.
Không bao lâu sau đã nghe được một loạt tiếng bước chân "Sàn sạt..." vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt ba người.
Chính là Lương Siêu.
Soạt!
Lỗ Trì nhíu mày lại, sau đó bắt đầu liếc nhìn bốn phía, Lương Siêu thấy thế thì cười ha ha: "Đừng tìm, chỉ một mình tôi thôi."
Ba người nghe xong đều khẽ giật mình, Lỗ Trì lập tức lộ ra vẻ mặt quái dị mà nói: "Mày nói vậy là có ý gì?"
"Lấy một địch ba?"
"Đúng vậy." Lương Siêu đương nhiên mà gật gật đầu, cười nói: "Hiếm khi ba con côn trùng có hại các người tập hợp lại, hôm nay vừa vặn nấu chung một nồi, khỏi phải đi tìm từng tên nữa."
Chương 110: Tam Muội Chân Hỏa
Một nồi lẩu sao?
Ba người lại sửng sốt, sau đó Mạnh Khuê cười nham hiểm nói: “Anh ba, em sớm đã nghe anh nói tên nhóc họ Lương này rất điên nhưng không ngờ hắn lại điên như vậy."
"Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn như vậy, em cũng muốn xem xem hắn được mấy lạng đây.”
Vừa dứt lời, Lỗ Trì liền nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy xông tới trước. "Nhóc con kia, đem mạng mày lại đây!”
“Ầm!”
Một luồng gió hắc ám thổi tới, Lương Siêu lập tức nhìn thấy Lỗ Trì trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt mình, hai tay cuộn thành móng vuốt hướng về phía trái tim của mình chộp lấy.
Huyền khí trong cơ thể bắt đầu cấp tốc lưu chuyển, trong nháy mắt, bên ngoài thân ngưng tụ ra một lồng chắn huyền khí màu vàng nhạt.
“Cheng cheng cheng…”
Một trận tiếng va chạm của sắt thép vang lên, hai móng vuốt của Lỗ Trì liên tục công kích, lồng chắn ánh sáng huyền khí đều bị hao mòn, mài ra tia lửa, nhưng vẫn không có dấu hiệu rạn nứt.
Sau một khắc, ngón trỏ tay phải và ngón giữa của Lương Siêu kết hợp với nhau để tạo thành kiếm chỉ (ngón tay kiếm).
Sau khi tìm thấy lỗ hổng tấn công của Lỗ Trì, hắn chỉ ra một điểm nhanh như tia chớp!
Vù!
Lỗ Trì bị mũi nhọn ngón tay vàng nhạt xuyên qua hai mắt khiến ông ta đau đớn, lưng ông ta cũng cảm thấy hơi lạnh sau cú đánh của Lương Siêu, vì vậy ông ta nhanh chóng rút lại chiêu thức của mình!
Đồng thời, hai móng vuốt khép lại với nhau, khó khăn chặn được ngón tay kia của Lương Siêu.
Keng.
Một tiếng sắt thép vang lên, Lỗ Trì ‘phịch phịch’ kịch liệt lui về phía sau mấy bước, trong lòng bàn tay phải một cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình, lúc này nó đang liên tục chảy máu tươi…
Chỉ vừa đối mặt đã bị thương rồi.
Hai người Vệ Tranh cùng Mạnh Khuê hai mắt nhìn nhau, trên mặt cũng bớt phần cợt nhả trước đó, mà nhiều thêm sự chết lặng.
“Thực lực của người này không thua gì Bạch Thiên Nam cả."
Vệ Tranh nỉ non cho ra một đánh giá, Mạnh Khuê cũng không phản bác mà tán đồng gật đầu.
“Haaaaa!”
Lỗ Trì cưỡng ép thân thể dừng lại, hét lớn một tiếng, vung tay mãnh liệt, một màn sương mù đen lớn do độc trùng biến thành xông về phía Lương Siêu.
Thấy vậy, Lương Siêu hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ giơ kiếm chỉ lên và chĩa thẳng lên trời.
"Ngưng..."
Sau khi tiếng quát lớn đã xong, một thanh kiếm quang màu vàng nhạt ngay lập tức ngưng hình trên đỉnh đầu, ngay sau đó liền hướng với làn sương đen kia mạnh mẽ đâm qua.
“Keng keng!”
Tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên, dưới sự công kích của những sợi kiếm khí khi nó phóng thích ra, làn sương đen trong nháy mắt hoàn toàn tán đi.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Thấy vậy, Lỗ Trì nghiến răng nghiến lợi, dấu tay nhanh chóng kết lại.
"Đi chết cho tao!"
"Bùm!" Một tiếng, một con rắn nhỏ màu xanh đậm đột nhiên xuất hiện dưới chân Lương Siêu, nó há to miệng cắn Lương Siêu chân nhanh như tia chớp!
"Hừ, lại làm trò này sao?"
Lương Siêu lần này đã có chuẩn bị, lui về phía sau hai bước tránh né Cổ Vương (con vật độc) công kích, lập tức xuất ra kiếm chỉ, ánh sáng màu vàng kim ngay lập tức quay đầu, khóa lấy khí tức của con rắn nhỏ và đâm vào nó!
Thấy vậy, Lỗ Trì giật mình kinh hãi.
Trước đó ông ta đã từng nếm trải qua uy lực lợi hại của kiếm quang kia rồi, mà bản mạng Cổ Vương của bản thân này là có độc tính kịch liệt nhất, là con được yêu chiều vô hạn, sợ bị một kiếm này chém trúng thì cơ thể mình lại bị trọng thương!"
"Sư huynh, cứu ta!"
Ông ta vừa mới kêu to, một con bọ cạp ước chừng dài ba thước đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Cổ Vương bản mệnh của ông ta, sau đó vung tới cái đuôi bọ cạp!
"Bùm!"
Kiếm quang bị nó đập cho lệch khỏi quỹ đạo, và con rắn nhỏ vừa vặn tránh được thanh kiếm.
Ngay sau khi Mạnh Khuê đứng dậy, mấy người sau lưng cũng nhảy dựng lên, đứng ở trên người con bọ cạp khổng lồ, hai mắt hơi nheo lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lương Siêu:
"Thằng nhãi con này, quả thực cũng có chút thực lực đó.”
“Cuối cùng cũng chịu cùng nhau lên rồi à?”
Lương Siêu cười cười, chợt ánh mắt đột nhiên lóe lên.
"Kiếm đến!"
Một lượng lớn huyền năng từ trong cơ thể trào ra, lập tức hóa thành một kiếm quang, so với trước đó, kiếm quang này càng thêm rắn chắc, phát ra màu vàng kim càng nồng đậm, hơn nữa còn có khắc phù văn.
Trong nháy mắt, kiếm quang hoàn toàn ngưng tụ, theo mệnh lệnh của Lương Siêu, lập tức khóa chặt khí tức của Mạnh Khuê, tức giận chém xuống!
“Chém!”
Mạnh Khuê biến sắc, tại nơi cuồn cuộn kiếm quang bén nhọn kia, ông ta cảm nhận được một mối đe dọa chết người.
Không do dự, phải ngay lập tức kiểm soát được Cổ Vương bản mạng của mình, ông ta nhanh chóng giơ cặp càng của mình về phía trước để chặn cơn giận dữ từ kiếm quang!
Đồng thời, ông ta cũng khống chế bọ cạp khổng lồ phóng ra từng mảng khói độc màu xanh đậm. Đây là cổ độc bẩm sinh của ông ta để ăn mòn kiếm quang thần bí đó! Nhưng rất nhanh ông ta đã phát hiện ý nghĩ của chính mình có bao nhiêu ngây thơ, dưới lực công kích cường hãn của kiếm quang, ông ta cảm giác mình không trụ được mấy giây.
Mặc dù có thể ăn mòn kiếm quang huyền bí, nhưng trước đó nhất định mình sẽ bị chẻ làm đôi!
Vào thời khắc mấu chốt nguy hiểm này, ông ta thấy Lỗ Trì căn bản không thèm để ý đến mình, muốn thừa dịp Lương Siêu bị kéo đi phát động công kích, thấy vậy ông ta không khỏi cảm thấy tức giận!
“Lão tam!”
“Lại giúp anh! Quay lại giúp anh!”
Lỗ trì nghe tiếng quay đầu lại nhìn lên thấy thần thể gầy gò của Mạnh Khuê dưới công kích của kiếm bắt đầu run rẩy, ông ta liền theo bản năng mắng một tiếng: "Thật vô tích sự!"
“Anh không thể kiên trì một lúc sao?"
Nghe thấy điều này, Mạnh Khuê tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu.
“Kiên trì con mẹ mày, mày giỏi mày thử xem!”
Mắng thì mắng, nhưng Lỗ Trì vẫn là chạy tới, trước tiên chuẩn bị giúp hắn cùng nhau chống lại huyền khí kiếm quang rồi nói tiếp.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lỗ Trì biết rằng mình đã trách nhầm Mạnh Khuê rồi.
So với thanh kiếm trước, sức mạnh kiếm của Lương Siêu lần này đã tăng vọt!
"Nhanh lên!"
“Dùng cổ độc!”
Lỗ Trì gật đầu, cùng với Mạnh Khuê, vừa vận dụng huyền khí của tự thân gắt gao chịu đựng công kích của kiếm quang, đồng thời khống chế con rắn nhỏ màu xanh sẫm, phun ra một mảnh sương mù độc màu đen.
Lương Siêu nhìn thấu hai người kia đang tính làm gì, khóe miệng đột nhiên cong lên thành một vòng cung hài hước.
“Mấy cái độc vớ vẩn này thì làm gì được tôi chứ?”
“Đốt!”
Tiếng quát hạ xuống, thủ ấn Lương Siêu bắt đầu biến đổi.
Dưới sự ăn mòn của hai loại cổ độc, kiếm quang nhìn có vẻ hơi ảm đạm kia lại bùng phát những ánh kiếm vàng chói lọi lần hai!
Mà trên thân kiếm, từng đạo phù văn huyền diệu cũng bắt đầu tản mát ra từng mảnh kim quang, ngay sau đó chỉ nghe "Ầm!" một tiếng.
Cả chuôi kiếm quang dấy lên một mảng do ba màu kim, đỏ và vàng hợp thành một ngọn lửa đỏ!
“Xèo, xèo, xèo…”
Trong phút chốc, hai phiến khói độc đã bị đốt cháy thành tro, con bọ cạp khổng lồ và con rắn độc nhìn thanh kiếm rực lửa, chúng kiêng dè và có chút không chịu sự điều khiển và khống chế của Lỗ Trì và Mạnh Khuê nữa mà muốn chuồn đi!
Thấy vậy, hai người Lỗ Trì và Mạnh Khuê có vẻ bối rối, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tình huống như vậy.
"Này, đây là loại lửa gì? Tại sao nó lại mạnh như vậy?"
“Ngọn lửa được hóa từ huyền khí căn bản là không làm gì được trùng độc của tôi, vậy mà lửa này lại là…”
Lúc này, Vệ tranh nãy giờ luôn đứng ngoài xem mới mở miệng, chậm rãi nói.
"Lại là Tam Muội Chân Hỏa..."
"Tam Muội Chân Hỏa xuất từ đạo môn chí cương chí dương, hơn nữa là tuyệt đại đa số khắc tinh của những gì liên quan tới âm tà.
Biết mình không thể bàng quan được nữa, Vệ Tranh ngay lập tức nhắm mắt lại như thể đang cố gắng nạp lại năng lượng.
Sau ba giây, thân thể rồi đột nhiên chấn động, và biến mất khỏi không khí mỏng.
Gần như trong giây tiếp theo, ông ta xuất hiện sau lưng Lương Siêu như một bóng ma.
Cánh tay phải quấn trong sương độc và huyết sắc hung hãn đánh ra, trực tiếp đâm vào ngực Lương Siêu...
Long gia, trong đại sảnh, một đám thành viên gia tộc gồm Long Chương Kiệt và Long Phi Vân đều tụ lại ở đây, lạnh như băng mà nhìn Lương Siêu phá cửa bước vào.
"Họ Lương!"
"Dám xông vào Long gia bọn tao, mày thật to gan!"
Lương Siêu nghe vậy thì đứng lại liếc Long Phi Vân một cái, khinh thường cười một tiếng.
"Một Long gia nho nhỏ mà thôi, cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, hôm nay tôi cứ xông vào đấy, các người có thể làm gì được tôi?"
"Mày!"
"Tôi không rảnh đứng đây nói nhảm với các người, hôm nay đến đây chỉ vì một chuyện."
"Lỗ Trì ở đâu?"
Soạt!
Không ít người biến sắc, nhưng Long Chương Kiệt lại không biểu lộ ra cảm xúc gì, chỉ cười lạnh và nói: "Tao không biết Lỗ Trì gì, mày hỏi lầm người rồi."
Lương Siêu nhướng mày kiếm lên.
Lão hồ ly này lại muốn diễn trò trước mặt hắn à?
Mà những người khác thấy thế thì lập tức hùa theo, cứ luôn miệng nói không biết Lỗ Trì. Trong lòng bọn họ đều hiểu, nếu ai dám nói mình có chút quan hệ nao với một trong ba sư huynh đệ kia thì sợ là chỉ vài phút sau sẽ khiến phân bộ Võ Minh căm giận ngút trời!
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lương Siêu đọc hiểu suy nghĩ trong lòng bọn họ, lần này cũng không nói nhảm, gật đầu cười rồi chậm rãi đi về hướng Long Phi Vân.
Dưới khí thế đè nén mà hắn phóng ra, sắc mặt Long Phi Vân lập tức tái đi, vừa lui hai bước vừa ngoài mạnh trong yếu mà nói: "Mày, mày muốn làm gì!"
"Không làm gì, lấy anh khai đao trước."
"Nhìn xem đối với ông già của anh thì cái mạng nhỏ của anh hay Lỗ Trì kia quan trọng hơn."
"Làm càn!" Long Chương Kiệt quát khẽ một tiếng: "Trần đại sư, Lưu đại sư, kẻ này quá hung hăng ngang ngược, xin hai vị ra tay phế bỏ nó! Tất cả hậu quả có tôi đây gánh chịu!"
Vừa dứt lời, một người trung niên cùng một ông lão đi xuống từ cầu thang.
Lương Siêu dừng bước, cảm nhận được sau lưng đột nhiên xuất hiện hai hơi thở thì quay đầu liếc nhìn, mày kiếm không khỏi nhướng lên.
Long gia này thật không hổ là gia tộc hàng đầu ở Trấn Giang, trừ cấu kết với Lỗ Trì ra thì còn có hai nhân vật cảnh giới tông sư trấn giữ.
Hơn nữa nhìn hơi thở của bọn họ thì thực lực của ai trong họ cũng mạnh hơn Tiêu Bắc Quang trước đó bại trận trong tay hắn.
"Cậu chính là Lương Siêu gần đây gây náo loạn ở Trấn Giang, chém đứt một tay của Tiêu Bắc Quang sao?"
"Là tôi." Lương Siêu gật gật đầu.
Ông lão còn lại cũng chậm rãi mở miệng: "Nể tình cậu tuổi còn nhỏ đã có tu vi như thế, quả thực không dễ dàng, hiện tại lập tức rời đi."
"Nếu không, hai người bọn tôi đành lấy nhiều đánh ít, lấy mạnh hiếp yếu một lần."
"Lấy mạnh hiếp yếu?"
Lương Siêu thờ ơ cười cười, không phản ứng lại hai người kia, mà tiếp tục đi về hướng Long Phi Vân.
Thấy thế, Long Phi Vân lập tức nhăn mặt, dòng chính Long gia đều ở chỗ này, nhiều người như vậy không tìm mà cứ khăng khăng để mắt tới anh ta? Con mẹ nó thật xui xẻo!
Thế là anh ta lập tức hét lớn: "Trần đại sư, Lưu đại sư! Hai vị mau ra tay đi!"
"Tốt nhất có thể trực tiếp phế tên này, giết cũng được!"
Hai tông sư nghe vậy, một người trong đó lập tức vung quyền đến, người còn lại bắt đầu tung ta từng thủ ấn, cuối cùng cách không gian mà giơ ra một ngón tay!
"Huyền m Chỉ!"
Vèo!
Một tia sáng màu xám ầm ầm lướt ra, khiến Lương Siêu lại dừng bước lần nữa.
Thủ ấn của hắn như tia chớp biến ảo, Huyền khí hùng hồn bắt đầu điên cuồng tuôn ra từ cơ thể, gần như trong nháy mắt đã biến thành một thanh kiếm ánh sáng lơ lửng trên đỉnh đầu hắn.
Toàn thân nó lóe ra hào quang màu vàng nhạt, thân kiếm khẽ run, mỗi khi rung động sẽ phóng ra một làn gió sắc bén, cứ như không khí cũng bị tách ra.
"Đi!"
Khi hắn khẽ phất ngón tay, thanh kiếm màu vàng nhạt kia run lên bần bật, lập tức đánh về hướng tia sáng đang lao tới kia.
Đồng thời, Lương Siêu ngang nhiên dùng một quyền đánh trả tông sư trung niên cũng đang lao tới.
Bành!
Hai luồng Huyền khí mãnh liệt va chạm, lập tức gây nên một tiếng nổ điếc tai đùng đùng, ngay sau đó cánh tay Lương Siêu chấn động mạnh một cái, lập tức bộc phát ra chín luồng khí ngầm!
Người trung niên cảm thấy cuống họng ngòn ngọt, cố nén không phun ra máu, cả người bị đánh liên tục lùi nhanh lại.
Đồng thời, kiếm ánh sáng cũng đánh nát tia sáng kia, vọt thẳng về hướng ông lão nọ!
Ông lão ngơ ngác, vội vàng thi triển thân pháp đến cực hạn, miễn cưỡng né tránh được chiếu tấn công.
Mà ở vị trí lúc nãy của ông ta, gạch men trên mặt đất sụp đổ, còn bị một kiếm chém ra vệt nứt sâu gần một mét!
"Ực..." Ông lão thấy vậy thì nuốt mạnh một ngụm nước bọt, nếu không phải mình chạy nhanh thì sợ là hiện tại chí ít cũng có kết cục giống như Tiêu Bắc Quang?
Nhìn lại tông sư trung niên vừa rồi xông lên, chuẩn bị đánh tay đôi với đối phương, sau khi bị đánh lui vẫn duy trì một tư thế buồn cười mà không nhúc nhích.
Nhìn kỹ mới phát hiện, mấy huyệt vị trên người ông ta đã bị mấy cây kim châm phong bế...
"Hiện tại, biết ai mạnh ai yếu rồi chưa?"
Ông lão vô ý thức gật gật đầu.
Thằng nhãi này thật sự là yêu nghiệt!
Mà trước mặt một yêu nghiệt, cách làm xưa nay của ông lão chính là không thể trêu vào, trốn đi cho xong!
Hơn nữa có thể trốn được bao xa thì bấy xa!
Thế là ông ta lập tức xoay người rời đi, không quay đầu lại mà nói: "Năng lực của lão hủ có hạn, lần này thực sự không giúp được các người, cáo từ!"
Đám người: "..."
Long Chương Kiệt còn suýt bị tức đến nội thương!
Trước đó lão chết tiệt này lấy tiền, cầm tài nguyên tu luyện của mình sảng khoái bao nhiêu thì hiện tại chạy nhanh bấy nhiêu!
"Lỗ Trì ở đâu, hiện tại có thể nói rồi chưa?"
Lương Siêu lại khẽ hỏi một câu, Long Chương Kiệt lấy lại tinh thần, vẻ mặt run lên.
"Tôi nói rồi, tôi không biết cái gì..."
"A!"
"Cha! Cứu con!"
Nói còn chưa dứt lời, đã nghe Long Phi Vân kêu lên sợ hãi.
Lương Siêu vươn tay về hướng anh ta, trong lòng bàn tay ngưng kết ra một vòng xoáy Huyền khí, phát ra một sức hút thật mạnh trực tiếp kéo anh ta qua, cũng bóp lấy cổ anh ta.
Giờ phút này Long Phi Vân đã không còn chút phong độ thiếu gia nào, nhớ đến người em họ Vương Thiên Hào đến nay còn nằm trên bệnh viện, toàn thân tê liệt bất tỉnh nhân sự, trong lúc lập tức tràn đầy hoảng sợ...
"Anh, anh muốn làm gì!"
"Thả tôi ra!"
"Đừng nóng vội, xem ra lần trước tát anh chưa đủ, vừa vặn hôm nay bổ sung luôn."
Nói xong, bàn tay vẫn luôn bóp lấy cổ của anh ta tay bắt đầu thay đổi động tác, liên tục tát vào mặt anh ta. Mỗi một bàn tay đều tát cho vang lên chan chát, chỉ năm sáu cái tát đã làm Long Phi Vân kêu không ra tiếng, cả khuôn mặt máu thịt be bét, hoàn toàn không nhìn nổi...
"Còn không nói?" Lương Siêu lại nhìn Long Chương Kiệt sắc mặt âm trầm như nước một cái, chợt hất Long Phi Vân ra, đi thẳng đến trước mặt ông ta rồi nhếch miệng cười.
"Nếu không nói, tiếp theo đến phiên ông."
"Ông là gia chủ cao quý, bị người ta tát tai ngay trước mặt thành viên gia tộc thì chắc sẽ rất mất mặt nhỉ?"
"Họ Lương!"
"Cậu dám!"
Chát!
Thấy Long Chương Kiệt còn mạnh miệng, Lương Siêu cũng không nói nhiều, trực tiếp vung một bàn tay lên, dạy ông ta làm người!
Phốc!
Sau khi phun ra hai cái răng cửa, Long Chương Kiệt chỉ cảm thấy đầu óc vang lên ù ù. Đáy lòng trào ra một cảm giác nhục nhã mãnh liệt, làm hai mắt ông ta lập tức đỏ ké lên, dán mắt nhìn chằm chằm Lương Siêu.
"Họ Lương!"
"Không bao lâu nữa, tao nhất định sẽ tự tay chém mày thành muôn mảnh!"
"Giết sạch tất cả những kẻ có liên quan đến mày!"
Chương 107: Thay cách chơi đi
Chát!
Lương Siêu trở tay lại vung một cái tát, sắc mặt cũng lập tức lạnh lẽo đi.
"Lấy người bên cạnh uy hiếp tôi, ông có biết hậu quả không?"
"Con mẹ nó mày..."
Chát!
Chát chát chát!
Chát chát...
Liên tục tát mấy cái xong, răng Long Chương Kiệt cũng rơi sạch sẽ, gương mặt trở nên máu thịt be bét, vô cùng thê thảm giống như con của ông ta...
Mà khi nhìn thấy Lương Siêu lại giơ tay lên, Long Chương Kiệt bỗng nhắm mắt lại, còn gân cổ rống to.
"Tao không tin mày thật sự dám đánh chết tao!"
"Xưa nay Long gia luôn giữ phép tắc, nếu mày dám vô cớ gây ra án mạng thì cũng đừng mong yên thân!"
Phép tắc?
Lão hồ ly này thật là không cần mặt mũi gì cả.
Lại nhìn ông ta cắn chặt răng, dáng vẻ có chết cũng cứng miệng, Lương Siêu biết tiếp tục tát cũng không có kết quả gì mm dứt khoát bỏ tay xuống.
"Trước đó không nhìn ra, Long gia chủ cũng là một người đàn ông cứng rắn."
"Tốt, rất tốt."
Nói xong, Lương Siêu không làm cái gì nữa mà trực tiếp quay người rời đi, đám người Long gia thấy thế thì trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.
Cái này...
Vậy là xong rồi?
Trước đó bọn họ còn tưởng rằng tên này không biết Lỗ Trì ở nơi nào, tối thiểu sẽ lần lượt đánh toàn bộ người của Long gia một trận cho hả giận.
Sao lại đột nhiên bỏ đi một mạch như vậy?
Long Chương Kiệt cũng không hiểu ra sao, không rõ tâm tư của Lương Siêu, chẳng qua vẫn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thấy những người khác còn sững sờ tại chỗ, ông ta lập tức nổi giận.
"Các người còn ngơ ra làm gì? Đi mời bác sĩ!"
"Đi bệnh viện tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất đến!"
...
Sau khi rời khỏi Long gia, Lương Siêu lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào group chat của mười tám ông lớn trước đó.
Tám giờ sáng mai, tập hợp ở biệt thự Long gia.
Trong nhất thời, những ông lớn đó còn tưởng rằng Lương Siêu muốn có một kết cục, đại quyết chiến với Long gia, tất cả đều lập tức trả lời.
"Đã nhận được."
"Nhất định đến đúng giờ!"
"Lâm thần y, cần dẫn theo bao nhiêu người?"
"..."
Nhìn từng tin nhắn, Lương Siêu cười đáp lại một câu.
"Nếu như có bạn bè muốn xem náo nhiệt, hoặc có phóng viên quen biết cũng có thể dẫn theo, không cần mang theo cái gì cả."
Bạn bè muốn xem náo nhiệt?
Phóng viên?
Lâm thần y lại muốn làm gì vậy?
Tuy không rõ lắm, chẳng qua tất cả mọi người đều nhanh chóng trả lời bằng một icon "ok".
Hôm sau.
Sáng sớm, không ít người đều tụ lại bên ngoài biệt thự Long gia. Trong đó có các ông lớn, tinh anh, còn không thiếu một số phóng viên giơ ống kính, cầm micro, người quay phim, nhân số nằm trên dưới một trăm người!
Người của Long gia nghe được động tĩnh thì lập tức có mấy người nổi giận đùng đùng chạy ra, đang muốn chửi ầm lên một trận, nhưng khi nhìn thấy Lương Siêu trong đám người thì sắc mặt lập tức tái đi, cứ như chuột thấy mèo mà kêu to chạy ngược trở về.
"Không, không tốt!"
"Gia chủ, tổ tông sống hôm qua lại, lại tới!"
Long Chương Kiệt đang bôi thuốc nghe vậy thì khóe miệng đột nhiên co giật, không cẩn thận kéo nứt vết thương, đau đến nhe răng khóe miệng.
"Vội cái gì!"
"Tới thì tới, tôi không tin hắn còn có thể chơi ra trò gì!"
Chát chát chát!
Một loạt tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó Lương Siêu đã dẫn một đám người đi đến, phòng khách hơn một trăm mét vuông rất nhanh đã bị chiếm hết.
"Long gia chủ nói rất tốt, hôm nay tôi đến đây là muốn..."
"Thay một cách chơi."
Long Chương Kiệt nghe vậy, nhìn nhìn lại cả đám người chen chúc trước mắt, con mẹ nó cả camera cũng được dựng lên mấy cái!
Dù là Long Chương Kiệt vốn đã quyết tâm ngoan cố đến cùng, giờ phút này trong lòng cũng không khỏi bồn chồn, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định mà lạnh lùng nhìn chằm chằm Lương Siêu.
"Họ Lương, đến cùng cậu muốn làm gì!"
Lương Siêu không phản ứng ông ta, sau khi rất tự nhiên mà ngồi xuống, ngón tay cũng âm thầm bắn ra.
Vèo!
Một tiếng xé gió nhỏ đến gần như không ai nghe được, một cây châm ngắn lao qua không gian lao đi, đâm sâu tận gốc vào một huyệt vị của Long Phi Vân.
Ngay sau đó, Long Phi Vân trước đó luôn không lên tiếng chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra thì đã "Vụt!" đứng lên, thân thể không khống chế được bắt đầu nhảy loạn lên.
Hai tay còn không ngừng vung lên, không bao lâu sau đã bắt đầu cởi quần áo!
Trực tiếp thể hiện tài nghệ ngay hiện trường, múa thoát y!
Rất nhanh đã gây nên một tràng cười vang!
"Ha ha, ha ha ha! Con mẹ nó, dáng múa này thật tuyệt!"
"Không được, tôi sắp chết cười, cái mông này, động tác xoay eo này tuyệt đối không thua mấy cô vũ công chuyên nghiệp! Không ngờ cậu chủ Long còn có tuyệt chiêu này."
"..."
Đám người cười lớn trêu chọc, đèn flash cũng bắt đầu không ngừng lóe lên.
Cậu chủ Long gia nhảy thoát y trước mặt mọi người, đây tuyệt đối là một tin sốt dẻo đối với các phóng viên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Khốn nạn!"
Sắc mặt Long Chương Kiệt lập tức trầm xuống, đỏ mặt giận mắng một tiếng, nhưng Long Phi Vân vẫn chưa dừng lại, nói chính xác hơn là không dừng được...
"Cha, con cũng không muốn!"
"Nhưng, nhưng con hoàn toàn không khống chế được thân thể! Mau, mau cứu con..."
Nghe xong, ánh mắt Long Chương Kiệt bắn thẳng về phía Lương Siêu.
"Họ Lương! Nhất định là cậu giở trò quỷ!"
"Hừ, Long Chương Kiệt, cơm có thể ăn bậy nói không thể nói lung tung, mọi người đều ở đây, không ai có thể nhìn thấy Lâm thần y làm cái gì."
"Đúng đấy, rõ ràng là thần kinh của con ông có vấn đề, trách được ai?"
"Các người!"
Vèo!
Nhân lúc đám người không chú ý, Lương Siêu lại cong ngón tay búng ra, lại một cây châm ngắn đâm vào một huyệt vị trên người Long Chương Kiệt.
Tiếng nói của Long Chương Kiệt bị kiềm hãm, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, tà hỏa ở bụng còn "Vụt vụt!" bốc lên!
Cho dù ông ta đã rất cố gắng kiềm chế xúc động kia, nhưng không bao lâu sau hai mắt đã đỏ lên.
Ông ta bỗng đứng lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, trực tiếp nhào về phía nữ phóng viên cách ông ta gần nhất...
"A!"
"Sếp Long, ngài, ngài muốn làm gì!"
"Không, đừng! Nơi này có nhiều người như vậy..."
Xẹt!
Nhưng hiện tại Long Chương Kiệt cảm thấy thân thể sắp muốn nổ tung, sao còn quan tâm chung quanh có người không?
Rất nhanh, áo trên của nữ phóng viên bị xé rách trong lúc phản kháng kiệt liệt, giày cao gót cũng bị ném, vớ đen còn bị xé ra hai cái lỗ...
"Cmn..."
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, sám làm ra chuyện này trước mặt công chúng?
Khẩu vị này...
Quá mặn!
Mà lúc này Long Chương Kiệt cũng rất thống khổ, ông ta biết hành vi của mình mất mặt đến mức nào, nhưng căn bản không khống chế được Đọc Full tại VietWriter.Vn
Rất nhanh, không ít người cùng tiến lên đè mạnh ông ta xuống đất, qua một hồi lâu ông ta mới tỉnh táo lại, tâm tính gần như sụp đổ mà chỉ vào Lương Siêu, toàn thân phát run.
Ông ta biết, lần này mặt mũi của Long gia xem như triệt để mất hết...
Lúc này, Lương Siêu thấy những nhiếp ảnh gia kia đã cơ bản hoàn thành thì đứng lên cười một tiếng với Long Chương Kiệt.
"Long gia chủ, cảm biểu diễn hôm nay của cha con hai người, tôi xin cáo từ."
"A đúng, ngày mai tôi vẫn sẽ tới, còn có thể đổi kiểu khác nữa."
Khóe miệng Long Chương Kiệt lập tức điên cuồng co giật.
Còn tới, còn đổi...
Thế là tối hôm đó, ông ta điện thoại liên lạc với Lỗ Trì, điện thoại vừa kết nối thì đã lập tức chảy nước mắt!
"Lỗ đại sư, xin ngài, mau ra tay đi! Tối thiểu cũng phải chơi chết thằng nhãi họ Lương kia trước!"
"Bằng không tôi..."
"Tôi thật sự chịu không nổi nữa..."
Chương 108: Thư khiêu chiến
Lỗ Trì nghe vậy thì lập tức nhíu mày. Sau khi nghe Long Chương Kiệt kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày này, ông ta tức giận đến lập tức tuôn ra mấy câu chửi tục.
"Thứ khốn nạn đó!"
"Lão hủ vốn định cho thằng ranh đó sống thêm mấy ngày, cố kiềm chế không đi tìm hắn báo thù, hắn còn nhắm vào tôi! Xem lần này lão hủ rút gân lột xương, chém hắn thành muôn mảnh như thế nào!"
Long Chương Kiệt nghe xong thì vội hỏi: "Lỗ đại sư, ngài chuẩn bị khi nào ra tay? Họ Lương nói ngày mai hắn còn tới!"
"Nếu không, ngày mai ngài và hai vị sư huynh trực tiếp tới? Chơi chết thằng ranh họ Lương kia trước lại nói!"
"Ngày mai?"
Lỗ Trì nhíu mày lại, nhìn lại hai sư huynh ngồi xếp bằng cách đó không xa, còn đang tu luyện, ông ta suy nghĩ một chút, muốn từ chối thì Vệ Tranh đột nhiên mở mắt ra.
"Lão tam, nói với hắn là được đi."
"Món nợ giữa chúng ta và phân bộ Võ Minh Trấn Giang cũng đến lúc nên thanh toán, về phần thằng oắt con họ Lương kia, cũng có thể thuận tay diệt trừ là được."
Cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt toả ra trên dưới toàn thân Vệ Tranh vào lúc này, Lỗ Trì biết trận pháp cổ thuật kia đã được tu luyện thành công, lập tức liên tục cười âm hiểm.
"Được."
"Long Chương Kiệt, ông có thể an tâm, sau ngày mai thì tất cả sẽ chấm dứt."
"Lão hủ sẽ phế bỏ thằng nhãi họ Lương trước, lại đánh nát toàn bộ xương cốt trên người hắn, cuối cùng ném cho các người, để hai cha con ông kết liễu hắn."
"Cho nên, hiện tại cha con hai người có thể suy nghĩ xem nên dùng cách nào để hành hạ họ Lương kia đến chết, khặc khặc khặc..."
Trước mắt Long Chương Kiệt sáng ngời, khóe miệng lập tức nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, ông ta lập tức gật đầu.
"Tốt!"
Hôm sau vào lúc tám giờ, Lương Siêu lại đi tới Long gia.
Giờ phút này, trong biệt thự chỉ còn lại hai cha con Long Chương Kiệt và Long Phi Vân, thành viên còn lại trong gia tộc đã bị Lương Siêu chơi sợ, tất cả đều tứ tán thoát đi trong đêm.
Nhìn đại sảnh trống trải, quạnh quẽ xung quanh, Lương Siêu cười cười, còn chưa lên tiếng thì Long Phi Vân đã vội mở miệng: "Anh, không phải anh muốn biết Lỗ đại sư ở đâu à, đi đến phân bộ Võ Minh hỏi một chút là biết!"
Lương Siêu không khỏi nhướn mày.
"Phân bộ Võ Minh?"
"Sao họ lại biết?"
Long Chương Kiệt trừng Long Phi Vân đã bị dọa đến mất bình tĩnh, sau đó hừ lạnh mà nói: "Sáng sớm hôm nay, Lỗ đại sư đã gửi một bức thư khiêu chiến cho phân bộ Võ Minh."
"Nói là muốn quyết chiến với toàn thể phân bộ Võ Minh vào sáng sớm ngày mai, địa điểm quyết chiến đều viết rõ trên thư, hôm nay dù cậu chơi chết hai cha con tôi thì chúng tôi cũng không biết."
"À." Lương Siêu gật gật đầu, hắn đoán lần này Long Chương Kiệt đang nói thật.
"Ông và con ông gọi Lỗ Trì là đại sư? Các người đã thừa nhận trước đó có âm thầm cấu kết với Lỗ Trì à?"
"Nhận thì thế nào?"
Lúc này Long Chương Kiệt ưỡn ngực một cái, thái độ khác thường, rất bá đạo mà trực tiếp thừa nhận.
"Sau trận chiến này, phân bộ Võ Minh Trấn Giang sẽ trở thành lịch sử, bởi vì cống hiến trước đó của tôi dành cho Lỗ đại sư, Trấn Giang sẽ coi Long gia là trên hết!"
"A..."
Lương Siêu buồn cười lắc đầu, thực sự không hiểu rõ tại sao ông ta lại lòng tin lớn như vậy đối với thực lực của Lỗ Trì, cho dù biết Lỗ Trì đã bị mình phế qua một lần.
Giải thích duy nhất chính là ông ta đã hoá rồ.
"Giấc mộng này của ông cũng không tệ, tiếp mơ làm đi, dù sao cũng không có bao nhiêu thời gian để sống."
Nói xong, Lương Siêu liền quay người rời đi trong tiếng cười điên dại bừa bãi của hai cha con Long Chương Kiệt, Long Phi Vân.
Hai cha con bọn họ đã chờ ngay này quá lâu.
Nhưng sau khi cười một lát, Long Phi Vân đột nhiên hỏi: "Cha, nghe nói bộ chủ phân bộ Võ Minh có thực lực rất mạnh, có ông ta và Lương Siêu liên thủ, lại thêm những cao thủ khác, cha nghĩ có bị..."
Thấy anh ta muốn nói mấy lời xui xẻo, Long Chương Kiệt lại tát vài cái trên gương mặt vốn đã bị đánh vô cùng thê thảm, bị quấn băng vải của anh ta…
"Nói nhảm!"
"Ba ngày trước hai vị sư huynh của Lỗ đại sư đã đến, bây giờ mới quyết định ra tay, còn chủ động gửi thư khiêu chiến, nhất định là đã chuẩn bị sẵn sàng, rất nắm chắc! Tuyệt đối sẽ không có bất ngờ gì xảy ra!"
...
Lương Siêu đi vào phân bộ Võ Minh, đúng lúc trông thấy Bạch Thiên Nam đang tổng động viên mọi người.
"Tôi đề nghị số người lên đường không nên quá nhiều, Huyền Võ Giả tu vi từ tông sư trở xuống không cần phải đi, để tránh phát sinh thêm thương vong không cần thiết."
Bạch Hạo Nhiên đứng bên cạnh Bạch Thiên Nam nghe vậy thì lập tức mở miệng mắng.
"Họ Lương, sao chỗ nào cũng có mặt anh vậy?"
"Cút được đến đâu thì cút đi, nơi này không đến phiên anh nói chuyện!"
"Hạo Nhiên, ngậm miệng." Bạch Thiên Nam khẽ quát lên, hiện tại ông ta đang lo không đủ người, tốt xấu gì Lương Siêu cũng là tông sư, dụ hắn gia nhập vào góp đủ số trước lại nói tiếp.
Nhưng ngay sau đó ông ta lại nhíu mày, hỏi: "Sao cậu biết chuyện Lỗ Trì gửi thư khiêu chiến?"
"Long Chương Kiệt nói."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Soạt!
Bạch Thiên Nam nhíu mày lại, bỗng siết chặt nắm đấm tức giận hừ một tiếng.
"Quả nhiên Long gia đã sớm âm thầm cấu kết với Lỗ Trì, chờ lần này trừng trị bọn Lỗ Trì xong thì nhất định phải tiện thể diệt luôn bọn họ!"
"Bọn họ?" Lương Siêu khẽ giật mình: "Trừ Lỗ Trì ra còn có người khác à?"
"Hừ." Bạch Hạo Nhiên xì một tiếng, nói: "Nếu chỉ có Lỗ Trì, sao cha tôi lại phải huy động nhân lực như vậy?"
"Xem một chút đi."
Nói xong, anh ta quăng lá thư khiêu chiến của Lỗ Trì qua.
Lương Siêu nhận lấy rồi xem xét, bừng tỉnh mà nở nụ cười, nói: "Hèn chi tôi cứ thắc mắc sao Long Chương Kiệt lại tin tưởng Lỗ Trì như vậy, thì ra là vì lão già kia còn mời hai người trợ giúp."
"Hừ, hai người kia cũng không phải giúp đỡ bình thường."
"Chúng đều từng giao thủ với tôi, thực lực không phải bình thường, cách đỉnh điểm cảnh giới tông sư cũng không xa."
Nói xong, Bạch Thiên Nam lại liếc Lương Siêu một cái, sắc mặt hiện ra chút trào phúng nhàn nhạt: "Ai trong hai người họ cũng có khả năng giết cậu trong nháy mắt."
Cmn?
Khinh bỉ tôi?
"A, lợi hại như vậy à?"
Lương Siêu cười như không cười mà nhìn ông ta, sau đó Bạch Thiên Nam lại nói: "Chẳng qua cậu cũng không cần lo, dù sao cậu cũng đặt chân đến cảnh giới tông sư, đến giúp tôi trừ tà tru ma cũng do có ý tốt."
"Cho nên đến lúc đó một khi cuộc chiến bùng nổ, chúng ta sẽ cố hết sức bảo vệ an toàn."
"Đừng, không cần." Lương Siêu liên tục xua tay, tiện tay ném bức thư khiêu chiến đó rồi xoay người rời đi, không quay đầu lại mà nói: "Tôi không có hứng thú hành động với các người, đi trước, cáo từ."
"Hừ, họ Lương, trước đó không phải anh rất ngông cuồng à?"
"Vừa gặp chuyện lại nhát gan như chuột! Hạ Tử Yên coi trọng loại chuột nhắt như anh thật sự là mắt mù!"
"Hạo Nhiên, được rồi." Bạch Thiên Nam lạnh nhạt xua tay, lạnh lùng nói: "Mỗi người có chí riêng, đừng miễn cưỡng."
"Huống chi cậu ta cũng chưa trải sự đời nhiều, thực lực cũng chỉ tàm tạm không coi là mạnh, bị đội hình tạo thành từ ba người đứng đầu bảng truy nã doạ sợ cũng có thể hiểu được."
Nghe hai cha con Bạch Thiên Nam và những người khác trong phân bộ Võ Minh luân phiên mỉa mai, Lương Siêu lắc đầu chẳng muốn đi phản ứng, trong lòng oán thầm.
"Nếu hành động với các người, vậy sớm nhất cũng phải ngày mai mới lấy được đầu Lỗ Trì, chẳng phải đã bỏ lỡ kỳ hạn ba ngày của Tử Yên?"
"Đến lúc đó nếu con hổ cái Hạ Tử Yên coi đây là cớ để đổi ý, chơi xấu không đưa hôn thư cho tôi thì các người chịu trách nhiệm không?"
Chương 109: Nấu chung một nồi
Buổi tối, khoảng tám giờ, Hạ Tam Hải đã hôn mê tận ba ngày tỉnh lại, khi thấy Hạ Tử Yên đang ở bên cạnh giường thì không khỏi cười cười, ông ta khẽ hỏi: "Tử Yên, thương thế của cháu thế nào rồi?"
Hạ Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Con không sao đâu ông, ông đã tỉnh rồi!"
"Giờ ông cảm thấy thế nào? Nơi nào không thoải mái?"
Hạ Tam Hải khẽ khoát tay: "Không có việc gì, cháu còn không yên tâm về y thuật của Tiểu Lương?"
"Hả?"
"Tiểu Lương đâu? Không đi cùng cháu à?"
"Không có." Hạ Tử Yên lắc đầu nói: "Gần đây anh ấy tương đối bận rộn, mấy ngày nay không có tới."
"Bận cái gì?"
"Vội vàng báo thù cho ông, xử lý ma đầu Lỗ Trì kia."
"Cái gì? !" Hạ Tam Hải nghe vậy thì kinh hãi, bắt đầu ho khan.
Hạ Tử Yên thấy thế vội vàng vỗ lưng cho ông: "Ông ơi, ông đừng kích động, anh ấy dư sức đối phó với Lỗ Trì, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì."
Nói xong, Hạ Tử Yên còn đơn giản thuật lại kỳ hạn ba ngày đã định ra với Lương Siêu, Hạ Tam Hải gấp đến độ đấm ngực dậm chân.
"Con bé này quá ẩu tả!"
"Nếu quả thật chỉ có một mình Lỗ Trì, lúc ấy nhiều người của chúng ta như vậy, sao, sao toàn quân lại bị giết sạch như thế!"
Nghe xong, Hạ Tử Yên nhăn đôi mày thanh tú lại, mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được.
"Ông, rốt cuộc lúc ấy xảy ra chuyện gì?"
"Lỗ Trì mời hai sư huynh của hắn đến giúp đỡ, chắc cháu không lạ gì hai cái tên Vệ Tranh, Mạnh Khuê này đúng không?"
Soạt!
Hạ Tử Yên lập tức trừng lớn mắt, trên mặt tràn đầy kinh hãi!
"Là, là hai tên hung đồ đứng thứ nhất và thứ hai trên bảng truy nã của phân bộ chúng ta sao?"
"Đúng vậy!"
"Ba người bọn chúng liên thủ, còn là sư huynh đệ, tâm ý tương thông thủ đoạn ăn ý, Tiểu Lương nó, sao nó lại là đối thủ của chúng được!"
"Khục... Khụ khụ khụ!"
"Ông, ông, ông đừng kích động, cháu sai, cháu, trước đó cháu thật sự không biết..."
Hạ Tử Yên lập tức hoảng hốt, muốn vuốt lưng cho Hạ Tam Hải lại bị ông ta đẩy ra.
"Còn không mau gọi điện thoại cho Tiểu Lương! Bảo nó đừng đi tìm Lỗ Trì nữa"
"Mấy ngày nay, nó nhất định phải cẩn thận một chút, lấy tính tình của Lỗ Trì, ông, ông thật lo hắn sẽ cùng hai sư huynh của mình đi trả thù Tiểu Lương..."
"Dạ dạ, cháu, cháu lập tức gọi!"
Nói xong, Hạ Tử Yên vội vàng gọi điện thoại cho Lương Siêu.
Điện thoại lập tức kết nối, truyền đến tiếng vui cười của Lương Siêu.
"Hạ mỹ nữ, đừng nóng lòng như thế, cách ước hẹn ba ngày còn mấy giờ mà."
"Bây giờ anh ở chỗ nào? Tranh thủ đến bệnh viện tìm tôi!"
"Bây giờ? Vậy tôi không thể quay về." Lương Siêu bĩu môi nói: "Tôi đã biết Lỗ Trì ở nơi nào, ngay trong núi Thương Nam vùng ngoại ô phía tây Trấn Giang, hiện tại tôi đã đến dưới chân núi rồi."
Nghe xong, gương mặt Hạ Tử Yên tái đi, lập tức gân cổ lên mà gào thét.
"Anh, anh đừng đi!"
"Kỳ hạn ba ngày trước đó đã nói với anh hết hiệu lực! Anh mau trở lại cho tôi!"
"Trò quái gì vậy?" Lương Siêu sững sờ, mắt thấy thắng lợi ngay cách đó không xa, kết quả cô nói với tôi là hết hiệu lực?
Chơi trò gì vậy?
"Không được, chúng ta đều là người trưởng thành, một ngụm nước bọt một cây đinh, chuyện đã nói ra không thể hết hiệu lực."
"Anh!"
"Tên ngốc nhà anh! Lỗ Trì không chỉ chỉ có một người! Còn có hai cao thủ lợi hại hơn ông ta trợ giúp!"
"Tôi biết." Lương Siêu gật đầu mà nói, làm Hạ Tử Yên nghẹn họng.
Sao nói chuyện với tên này đau tim mệt mỏi quá vậy?
"Anh biết còn không mau trở về! Muốn chết phải không? !"
"À, Lỗ Trì đã gửi thư khiêu chiến đến phân bộ Võ Minh của các người, chuẩn bị sáng sớm ngày mai kết thúc chuyện này, nhưng tôi chờ không được, mười hai giờ đêm nay phải lấy đầu của ông ta trước."
"Anh!"
"Lương Siêu anh là tên chết tiệt! Vì từ hôn tôi mà không cần cả mạng! Tôi đáng sợ như vậy sao! Anh..."
"Tút tút tút..." Cúp điện thoại xong, Lương Siêu móc móc lỗ tai.
"Phụ nữ thật là ồn ào."
Đứng dưới chân núi đón làn gió lạnh buốt, Lương Siêu ngẩng đầu nhìn ngọn núi Thương Lam hơi dốc kia, chậm rãi giãn thân thể ra.
Sau một khắc, ánh mắt hắn đột nhiên đanh lại.
Tối nay phải đánh cho thật đã!
...
Ở bệnh viện, sau khi bị cúp điện thoại, Hạ Tử Yên lập tức gọi lại mấy cái, nhưng tất cả đều thể hiện đối phương đã tắt máy, cô ấy gấp đến độ trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
"Ông ơi, tên chết tiệt kia tắt máy rồi, căn bản không nhận điện thoại cháu!"
"Hiện tại làm sao bây giờ, anh ấy sẽ không..."
"Tạm thời đừng hoảng hốt."
Hạ Tam Hải suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Thiên Nam.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ phút này, Bạch Thiên Nam đã tập hợp tất cả mọi người trong phân bộ, đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát.
"Hạ Lão, ông tỉnh rồi? Cảm giác thế nào..."
"Bộ chủ, đang có chuyện khẩn cấp, tôi nói ngắn gọn." Hạ Tam Hải cắt ngang lời ông ta, trầm giọng mà nói: "Lỗ Trì đã gửi chiến thư, trận chiến này không nên chậm trễ nữa, các người lập tức tranh thủ lên đường đi!"
"Hiện tại Lương Siêu đã đến núi Thương Nam, hiện tại các người chạy tới cũng tiện phối hợp hỗ trợ nhau!"
"Hả?" Bạch Thiên Nam nghe vậy thì khẽ giật mình, trước đó ông ta còn tưởng rằng Lương Siêu đã trốn đi tránh tai nạn, không ngờ tên này lại muốn đơn thương độc mã, lấy một địch ba?
"Hừ, không biết tự lượng sức mình, thật là cái chày gỗ." m thầm khinh bỉ một câu, Bạch Thiên Nam lạnh nhạt nói: "Hạ Lão, chỉ sợ không được."
“Ban đêm tác chiến với cổ sư là có lợi cho đối phương, bất cho tại bên ta, tôi là đứng đầu một bộ, không thể không để ý đến tính mạng của các thành viên trong phân bộ để đi cứu một tên ranh tự tìm đường chết đúng không?"
"Bạch bộ chủ, ông..."
"Được rồi Hạ Lão, ngài cứ an tâm dưỡng thương, tôi biết họ Lương kia là cháu rể tương lai của ngài, chẳng qua tuấn kiệt trẻ tuổi trên thế gian cũng đâu phải chỉ có mình cậu ta đúng không?"
"Cậu ta chết rồi thì ngài đổi một người là được, đến lúc đó tôi có thể giới thiệu cho ngài."
Nói xong thì ông ta cúp điện thoại.
Bạch Hạo Nhiên đứng bên cạnh hỏi hai câu, khi biết hơn nửa đêm Lương Siêu lại dám một người đi đến núi Thương Nam, anh ta trực tiếp cười phá lên như tiếng heo kêu.
"Ha ha, ha ha ha!"
"Thằng ngu này, không ngờ buổi sáng bị con khích hai câu thì ban đêm đã một mình đi chịu chết, loại người này chết cũng đáng đời!"
"Ha ha..."
Trong lòng anh ta và Bạch Thiên Nam, Lương Siêu đã là một người chết.
"Đừng cười, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi đi." Bạch Thiên Nam khiển trách một tiếng rồi lại thở dài.
"Ai..."
"Trận chiến này thực sự hung cát khó dò, nếu anh của con còn ở đây thì cha cũng không đến mức lo âu như vậy."
Cùng lúc đó, núi Thương Nam, chỗ giữa sườn núi.
Ba sư huynh đệ Vệ Tranh, Mạnh Khuê, Lỗ Trì nhắm mắt ngồi xếp bằng theo hình tam giác ở nơi đây, trên thân người nào cũng toả ra một luồng dao động kỳ dị.
Không bao lâu sau đã nghe được một loạt tiếng bước chân "Sàn sạt..." vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt ba người.
Chính là Lương Siêu.
Soạt!
Lỗ Trì nhíu mày lại, sau đó bắt đầu liếc nhìn bốn phía, Lương Siêu thấy thế thì cười ha ha: "Đừng tìm, chỉ một mình tôi thôi."
Ba người nghe xong đều khẽ giật mình, Lỗ Trì lập tức lộ ra vẻ mặt quái dị mà nói: "Mày nói vậy là có ý gì?"
"Lấy một địch ba?"
"Đúng vậy." Lương Siêu đương nhiên mà gật gật đầu, cười nói: "Hiếm khi ba con côn trùng có hại các người tập hợp lại, hôm nay vừa vặn nấu chung một nồi, khỏi phải đi tìm từng tên nữa."
Chương 110: Tam Muội Chân Hỏa
Một nồi lẩu sao?
Ba người lại sửng sốt, sau đó Mạnh Khuê cười nham hiểm nói: “Anh ba, em sớm đã nghe anh nói tên nhóc họ Lương này rất điên nhưng không ngờ hắn lại điên như vậy."
"Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của hắn như vậy, em cũng muốn xem xem hắn được mấy lạng đây.”
Vừa dứt lời, Lỗ Trì liền nghiến răng nghiến lợi, đứng dậy xông tới trước. "Nhóc con kia, đem mạng mày lại đây!”
“Ầm!”
Một luồng gió hắc ám thổi tới, Lương Siêu lập tức nhìn thấy Lỗ Trì trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt mình, hai tay cuộn thành móng vuốt hướng về phía trái tim của mình chộp lấy.
Huyền khí trong cơ thể bắt đầu cấp tốc lưu chuyển, trong nháy mắt, bên ngoài thân ngưng tụ ra một lồng chắn huyền khí màu vàng nhạt.
“Cheng cheng cheng…”
Một trận tiếng va chạm của sắt thép vang lên, hai móng vuốt của Lỗ Trì liên tục công kích, lồng chắn ánh sáng huyền khí đều bị hao mòn, mài ra tia lửa, nhưng vẫn không có dấu hiệu rạn nứt.
Sau một khắc, ngón trỏ tay phải và ngón giữa của Lương Siêu kết hợp với nhau để tạo thành kiếm chỉ (ngón tay kiếm).
Sau khi tìm thấy lỗ hổng tấn công của Lỗ Trì, hắn chỉ ra một điểm nhanh như tia chớp!
Vù!
Lỗ Trì bị mũi nhọn ngón tay vàng nhạt xuyên qua hai mắt khiến ông ta đau đớn, lưng ông ta cũng cảm thấy hơi lạnh sau cú đánh của Lương Siêu, vì vậy ông ta nhanh chóng rút lại chiêu thức của mình!
Đồng thời, hai móng vuốt khép lại với nhau, khó khăn chặn được ngón tay kia của Lương Siêu.
Keng.
Một tiếng sắt thép vang lên, Lỗ Trì ‘phịch phịch’ kịch liệt lui về phía sau mấy bước, trong lòng bàn tay phải một cái lỗ máu nhìn thấy mà giật mình, lúc này nó đang liên tục chảy máu tươi…
Chỉ vừa đối mặt đã bị thương rồi.
Hai người Vệ Tranh cùng Mạnh Khuê hai mắt nhìn nhau, trên mặt cũng bớt phần cợt nhả trước đó, mà nhiều thêm sự chết lặng.
“Thực lực của người này không thua gì Bạch Thiên Nam cả."
Vệ Tranh nỉ non cho ra một đánh giá, Mạnh Khuê cũng không phản bác mà tán đồng gật đầu.
“Haaaaa!”
Lỗ Trì cưỡng ép thân thể dừng lại, hét lớn một tiếng, vung tay mãnh liệt, một màn sương mù đen lớn do độc trùng biến thành xông về phía Lương Siêu.
Thấy vậy, Lương Siêu hừ lạnh một tiếng, mạnh mẽ giơ kiếm chỉ lên và chĩa thẳng lên trời.
"Ngưng..."
Sau khi tiếng quát lớn đã xong, một thanh kiếm quang màu vàng nhạt ngay lập tức ngưng hình trên đỉnh đầu, ngay sau đó liền hướng với làn sương đen kia mạnh mẽ đâm qua.
“Keng keng!”
Tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên, dưới sự công kích của những sợi kiếm khí khi nó phóng thích ra, làn sương đen trong nháy mắt hoàn toàn tán đi.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Thấy vậy, Lỗ Trì nghiến răng nghiến lợi, dấu tay nhanh chóng kết lại.
"Đi chết cho tao!"
"Bùm!" Một tiếng, một con rắn nhỏ màu xanh đậm đột nhiên xuất hiện dưới chân Lương Siêu, nó há to miệng cắn Lương Siêu chân nhanh như tia chớp!
"Hừ, lại làm trò này sao?"
Lương Siêu lần này đã có chuẩn bị, lui về phía sau hai bước tránh né Cổ Vương (con vật độc) công kích, lập tức xuất ra kiếm chỉ, ánh sáng màu vàng kim ngay lập tức quay đầu, khóa lấy khí tức của con rắn nhỏ và đâm vào nó!
Thấy vậy, Lỗ Trì giật mình kinh hãi.
Trước đó ông ta đã từng nếm trải qua uy lực lợi hại của kiếm quang kia rồi, mà bản mạng Cổ Vương của bản thân này là có độc tính kịch liệt nhất, là con được yêu chiều vô hạn, sợ bị một kiếm này chém trúng thì cơ thể mình lại bị trọng thương!"
"Sư huynh, cứu ta!"
Ông ta vừa mới kêu to, một con bọ cạp ước chừng dài ba thước đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Cổ Vương bản mệnh của ông ta, sau đó vung tới cái đuôi bọ cạp!
"Bùm!"
Kiếm quang bị nó đập cho lệch khỏi quỹ đạo, và con rắn nhỏ vừa vặn tránh được thanh kiếm.
Ngay sau khi Mạnh Khuê đứng dậy, mấy người sau lưng cũng nhảy dựng lên, đứng ở trên người con bọ cạp khổng lồ, hai mắt hơi nheo lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lương Siêu:
"Thằng nhãi con này, quả thực cũng có chút thực lực đó.”
“Cuối cùng cũng chịu cùng nhau lên rồi à?”
Lương Siêu cười cười, chợt ánh mắt đột nhiên lóe lên.
"Kiếm đến!"
Một lượng lớn huyền năng từ trong cơ thể trào ra, lập tức hóa thành một kiếm quang, so với trước đó, kiếm quang này càng thêm rắn chắc, phát ra màu vàng kim càng nồng đậm, hơn nữa còn có khắc phù văn.
Trong nháy mắt, kiếm quang hoàn toàn ngưng tụ, theo mệnh lệnh của Lương Siêu, lập tức khóa chặt khí tức của Mạnh Khuê, tức giận chém xuống!
“Chém!”
Mạnh Khuê biến sắc, tại nơi cuồn cuộn kiếm quang bén nhọn kia, ông ta cảm nhận được một mối đe dọa chết người.
Không do dự, phải ngay lập tức kiểm soát được Cổ Vương bản mạng của mình, ông ta nhanh chóng giơ cặp càng của mình về phía trước để chặn cơn giận dữ từ kiếm quang!
Đồng thời, ông ta cũng khống chế bọ cạp khổng lồ phóng ra từng mảng khói độc màu xanh đậm. Đây là cổ độc bẩm sinh của ông ta để ăn mòn kiếm quang thần bí đó! Nhưng rất nhanh ông ta đã phát hiện ý nghĩ của chính mình có bao nhiêu ngây thơ, dưới lực công kích cường hãn của kiếm quang, ông ta cảm giác mình không trụ được mấy giây.
Mặc dù có thể ăn mòn kiếm quang huyền bí, nhưng trước đó nhất định mình sẽ bị chẻ làm đôi!
Vào thời khắc mấu chốt nguy hiểm này, ông ta thấy Lỗ Trì căn bản không thèm để ý đến mình, muốn thừa dịp Lương Siêu bị kéo đi phát động công kích, thấy vậy ông ta không khỏi cảm thấy tức giận!
“Lão tam!”
“Lại giúp anh! Quay lại giúp anh!”
Lỗ trì nghe tiếng quay đầu lại nhìn lên thấy thần thể gầy gò của Mạnh Khuê dưới công kích của kiếm bắt đầu run rẩy, ông ta liền theo bản năng mắng một tiếng: "Thật vô tích sự!"
“Anh không thể kiên trì một lúc sao?"
Nghe thấy điều này, Mạnh Khuê tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu.
“Kiên trì con mẹ mày, mày giỏi mày thử xem!”
Mắng thì mắng, nhưng Lỗ Trì vẫn là chạy tới, trước tiên chuẩn bị giúp hắn cùng nhau chống lại huyền khí kiếm quang rồi nói tiếp.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lỗ Trì biết rằng mình đã trách nhầm Mạnh Khuê rồi.
So với thanh kiếm trước, sức mạnh kiếm của Lương Siêu lần này đã tăng vọt!
"Nhanh lên!"
“Dùng cổ độc!”
Lỗ Trì gật đầu, cùng với Mạnh Khuê, vừa vận dụng huyền khí của tự thân gắt gao chịu đựng công kích của kiếm quang, đồng thời khống chế con rắn nhỏ màu xanh sẫm, phun ra một mảnh sương mù độc màu đen.
Lương Siêu nhìn thấu hai người kia đang tính làm gì, khóe miệng đột nhiên cong lên thành một vòng cung hài hước.
“Mấy cái độc vớ vẩn này thì làm gì được tôi chứ?”
“Đốt!”
Tiếng quát hạ xuống, thủ ấn Lương Siêu bắt đầu biến đổi.
Dưới sự ăn mòn của hai loại cổ độc, kiếm quang nhìn có vẻ hơi ảm đạm kia lại bùng phát những ánh kiếm vàng chói lọi lần hai!
Mà trên thân kiếm, từng đạo phù văn huyền diệu cũng bắt đầu tản mát ra từng mảnh kim quang, ngay sau đó chỉ nghe "Ầm!" một tiếng.
Cả chuôi kiếm quang dấy lên một mảng do ba màu kim, đỏ và vàng hợp thành một ngọn lửa đỏ!
“Xèo, xèo, xèo…”
Trong phút chốc, hai phiến khói độc đã bị đốt cháy thành tro, con bọ cạp khổng lồ và con rắn độc nhìn thanh kiếm rực lửa, chúng kiêng dè và có chút không chịu sự điều khiển và khống chế của Lỗ Trì và Mạnh Khuê nữa mà muốn chuồn đi!
Thấy vậy, hai người Lỗ Trì và Mạnh Khuê có vẻ bối rối, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tình huống như vậy.
"Này, đây là loại lửa gì? Tại sao nó lại mạnh như vậy?"
“Ngọn lửa được hóa từ huyền khí căn bản là không làm gì được trùng độc của tôi, vậy mà lửa này lại là…”
Lúc này, Vệ tranh nãy giờ luôn đứng ngoài xem mới mở miệng, chậm rãi nói.
"Lại là Tam Muội Chân Hỏa..."
"Tam Muội Chân Hỏa xuất từ đạo môn chí cương chí dương, hơn nữa là tuyệt đại đa số khắc tinh của những gì liên quan tới âm tà.
Biết mình không thể bàng quan được nữa, Vệ Tranh ngay lập tức nhắm mắt lại như thể đang cố gắng nạp lại năng lượng.
Sau ba giây, thân thể rồi đột nhiên chấn động, và biến mất khỏi không khí mỏng.
Gần như trong giây tiếp theo, ông ta xuất hiện sau lưng Lương Siêu như một bóng ma.
Cánh tay phải quấn trong sương độc và huyết sắc hung hãn đánh ra, trực tiếp đâm vào ngực Lương Siêu...
Bình luận facebook