• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 121-125

Chương 121: Đàn ông yếu đuối như gỗ mục

Trong lòng bùng lên một trận điên cuồng thầm chửi ‘vãi đạn’, Lương Siêu vội vàng nhìn về phía ngồi Bạch Vân Hi đối diện, hiện tại hắn chỉ có thể hi vọng tên ngốc này có thể làm điều gì đó.

Lúc này có thể thấy được Bạch Vân Hi sắc mặt âm trầm, không có nửa điểm ngông cuồng như vừa nãy nữa, Lương Siêu biết có chuyện không ổn, một trăm năm mươi vạn, e rằng đã chạm tới điểm mấu chốt cuối cùng của đối phương.

Vì vậy hắn lập tức bắt đầu dùng chiêu kích tướng, lộ ra nụ cười rồi híp mắt nói:

"Ôi, cậu cả Bạch, tôi còn chưa phát huy hết toàn lực đó, vậy mà anh đã không nổi rồi sao, mới hai hiệp thôi liền chỉ biết ăn rau à?”

“Nghe nói anh từ sớm được đưa vào tông môn tu luyện võ công, không biết anh đã từng nghe qua câu nói này trong thế tục chưa, đàn ông ấy không thể nói là không thể.”

“À phải thôi, nếu như anh thừa nhận mình không phải là một người đàn ông, thì anh có thể coi câu này là cái rắm đi."

Khán giả toàn hội trường đột nhiên ầm ầm phá lên cười!

Ngay cả Mộ khuynh Tuyết, người chủ trì cuộc đấu giá cũng ngẩn người ra sau khi nghe những lời đó. Chợt vẻ mặt có chút hứng thú nhìn Lương Siêu nở một nụ cười trên môi.

Trước đây những chuyện liên quan tới vị Lương thần y này, ở Trấn Giang có rất nhiều lời đồn đại lớn nhỏ, nói rằng hắn hào hiệp không kiềm chế được, hành vi có chút lập dị, ban đầu cô không tin lắm.

Nhưng hôm nay cô nhìn thấy mới thấy tin đồn quả không sai.

Vị thiên tài bác sĩ họ Lương này thật sự có chút đặc biệt.

“Sư huynh mau theo đi!”

“Đúng đó anh, đây là món đồ đấu giá cuối cùng rồi, chúng ta không thể bị luộc mất được!”

Bạch Vân Hi nghe vậy không khỏi hung hăng trừng trắng mắt nhìn Bạch Hạo Nhiên.

Bản thân anh ta không muốn mất uy phong, nhưng hiện tại tiền lưu động của anh ta chỉ có 110 vạn, làm sao có thể chiến đấu tiếp được?

Sau đó, anh ta lập tức nhìn về phía Vân Nhã, hy vọng cô có thể giống như người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Lương Siêu vừa rồi, có thể trực tiếp vung thẻ cho mình để thêm tiền một cách ngầu lòi.

“Sư muội, chỗ em có bao nhiêu tiền vậy, cho anh mượn hết cứu nguy đi.”

“Hả?”

Vân Nhã sửng sốt, ngây thơ chớp chớp mắt.

"Sư huynh à em làm gì có tiền? Trước giờ ra ngoài em không bao giờ mang theo tiền, anh biết mà!”

“Đệt!”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Bạch Vân Hi thầm mắng mẹ một tiếng, không có tiền mà vừa nãy cô còn reo hò hăng như vậy sao?

Uổng công trước đây ông đây còn coi cô là một tiểu phú bà!

Ngay sau đó, Mộ Khuynh Tuyết trên đài lại nói: "Kiếm Tử Vân này được chế tạo bằng tay nghề tinh xảo, và toàn thân được chế tạo từ vân thiết, nếu được thi triển trong tay của người huyền vũ còn có công hiệu là Trọng Trọng Kiếm Ảnh.”

"Hơn nữa đẳng cấp không thấp, khẳng định có thể gọi là bảo vật hiếm có, Bạch tiên sinh, anh thật sự không muốn thử theo sao?"

Nhìn thấy bộ dáng kiều diễm Mộ Khuynh Tuyết, Lương Siêu cười cười, ấn tượng của anh ta lại đối với mỹ nhân này lại tăng lên rất nhiều.

Bạch Vân Hi thậm chí còn bị những lời nói này khiến cho rung rinh rồi, cuối cùng đứng dậy và trầm giọng nói: "Những người có mặt ở đây, có ai sẵn sàng ứng trước cho tôi không?"

"Để đấu giá được thứ này, nhà họ Bạch của tôi sẽ không chỉ trả lại số tiền gốc mà người đã đã ứng trước cho tôi mà còn trả cả lãi, cũng sẽ cảm ơn rất nhiều!"

Mọi người nghe vậy, sau một lúc lâu, một số doanh nhân giàu có lần lượt giương cao tấm biển, dù sao thì Bạch Thiên Nam cũng là chủ phân bộ võ minh ở Trấn Giang này, mặc dù Bạch gia không có quá nhiều mạng lưới kinh doanh, nhưng vẫn có một số bạn bè sâu sắc trong thương giới.

Bên này cũng có người giúp đỡ, giá cả rất nhanh đã tăng vọt lên 1 tỷ 60 vạn.

Cái giá này đã vượt xa giá trị của Tử Vân kiếm ban đầu. Mộ Khuynh Tuyết nhất thời cười không khép được miệng, mà Lương Siêu lại thở phào một cái.

Nhưng còn chưa kịp hoàn toàn yên tâm, hắn đã thấy có người muốn lại giơ một tấm bảng lên.

Lương Siêu vội vàng khum tay với ông ta và nói: "Tổng giám đốc Tần, tôi thực sự cảm kích vì lòng tốt của ông.”

"Nhưng tăng giá nữa thực sự không cần thiết, nếu cậu cả Bạch muốn thì để cho anh ta đi.”

Thấy Lương Siêu đích thân nói chuyện, tổng giám đốc Tần chỉ có thể gật đầu hạ bảng kêu giá xuống.

“Ha ha, tôi thấy cuối cùng người không được là cậu mới đúng đó Lương Siêu.”

“Hừ, thứ người không biết trời cao đất rộng, trên buổi đấu giá này anh không tranh nổi sư huynh của tôi, buổi thi đấu phân bộ Võ Minh toàn tỉnh hai ngày sau cũng sẽ không phải đối thủ!”

"Không sai!"

Bạch Hạo Nhiên không bỏ qua cơ hội này để chế giễu Lương Siêu, anh ta lặp lại: "Họ Lương kia, mày đấu với sư huynh tao thì chỉ là thằng củi mục dễ đốt mà thôi!”

"Hạ Tử Yên, tìm được một người đàn ông mềm chẳng khác nào củi mục làm chồng của tôi, sợ là cả đầu cũng không ngóc đầu lên được. Nếu tôi là cô thì đã sớm hủy bỏ hôn ước với họ Lương kia rồi.”

Hạ Tử Yên và Liễu Băng Khanh đều có vẻ không vui, người trước còn hung hăng véo vào chỗ eo thịt mềm mại nhất của Lương SIêu.

“Cái anh này, sao trước đây không nhìn thấy anh lại khách khí yếu thế như thế này chứ?”

“Rõ ràng là có người nguyện ý trả tiền tăng giá vì anh, đồ miễn phí vậy sao anh lại từ chối? Bị châm chọc như vậy có cảm thấy tốt không?"

Lương Siêu che eo lắc đầu cười khổ nói: "Thanh kiếm cổ đó đối với tôi là đồ vô dụng. Nếu tôi thực sự bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua lại nó, không phải là mất tiền oan sao?"

Liễu Băng Khanh chế nhạo, "Có phải anh bị ngốc không? Mất tiền oan hay không tôi không biết, nhưng từ giờ trở đi, tôi sợ rằng sẽ không thể cởi bỏ chiếc mũ một thằng đàn ông yếu đuối như củi mục này nữa đâu.”

“Củi mục, trai yếu đuối?”

Lương Siêu không hiểu cười, nắm lấy tay của hai cô gái và nói: “Đừng lo lắng, chiếc mũ này sẽ không tồn tại lâu đâu.”

"Hai ngày sau, tôi bảo đảm sẽ cho hai người một bất ngờ, để tất cả những nhân vật nổi tiếng và ông chủ ở Trấn Giang đều biết ai là đàn ông thực sự, tôi hay tên họ Bạch đó, ok chưa?”

“Phi!”

Hai cô gái nhổ nước bọt, bọn họ không nói gì, không để ý đến đám người Bạch Vân Hi, đứng dậy rời đi, những đại gia lúc trước giúp Lương Siêu chống đỡ sân khấu cũng lắc đầu khe khẽ thở dài.

Mấy món đấu giá bình thường không nói làm gì, nhưng kia là pháp khí hiếm có có thể nâng cao sức chiến đấu của một người lên rất nhiều!

Hơn nữa, đây còn là đêm trước trận chiến giữa hai người họ, vốn họ đã có thể giành được món đồ cuối chót này, và nhân cơ hội này để khuyếch trương thanh thế mà giờ lại kệ địch giả thua?

Xét về khí thế, trong chốc lát đã bị yếu hơn đối phương cả một cái đầu!

Điều này có thực sự tốt không?

"Quên đi, bác sĩ Lương đã nói vậy ắt phải có sự cân nhắc của mình, vì vậy chúng ta cũng không cần lo lắng.”

"Đúng vậy, tất cả giải tán đi, ngồi đợi hai ngày sau Lương thần y và cậu Bạch kia sẽ đánh một trận.”

"..."

Sau khi cuộc đấu giá kết thúc, Bạch Vân Hi và Mộ Khuynh Tuyết chào hỏi nhau và sau khi nhận được Tử Vân kiếm, anh ta vênh váo đi về.

Ở trên đường trở về nhìn thấy Vân Nhã luôn dài mặt ra như cái bơm, trông vô cùng khó chịu, Bạch Vân Hi liền ôm cô ta vào lòng và cười hỏi: “Nhã Nhi, có chuyện gì vậy?"

"Ai chọc giận em vậy?"

"Mộ Khuynh Tuyết, cái người chủ trì hội đấu giá đó là ai vậy?”

Vân Nhã vội vàng nói: "Sư huynh, xưa nay thái độ của anh đối với những người phụ nữ linh tinh này luôn rất bình thường và lạnh lùng, một chữ thôi cũng không thèm nói chuyện với bọn họ, nhưng hôm nay thì bị sao vậy chứ?”

“Anh hông chỉ khiển trách em vì người phụ nữ đó, mà còn chủ động đến gần cô ấy trước khi rời đi, chỉ vì cô ấy có khuôn mặt hồ ly tinh biết dụ dỗ tâm hồn đàn ông sao?”

Bạch Vân Hi nghe vậy giật mình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhã Nhi, em nghĩ nhiều rồi."

“Mộ Khuynh Tuyết đó không chỉ là một mỹ nữ tuyệt sắc, mà thân phận của cô ta còn rất sâu xa!”

"Thân phận?"

"Cô ta có thể có thân phận gì chứ, Vừa nhìn là thấy giống một con đĩ dựa vào việc phục vụ đàn ông để kiếm sống rồi."

Bạch Vân Hi: "..."

Anh ấy thực sự có chút không nói nên lời với sư muội không có đầu óc của mình.

Nên anh ta cũng không thèm nói nhảm nữa, nói: "Theo như anh được biết, dòng họ truyền thừa của Cổ Hiên Trai đó là họ Mộ.”
Chương 122: Thân phận của Mộ Khuynh Tuyết

Nghe xong, Vân Nhã lập tức cả kinh.

Cổ Hiên Trai, trong mắt người dân chỉ là một doanh nghiệp quy mô lớn, nhưng Vân Nhã lại biết nó không đơn giản như bề ngoài.

Các chi nhánh trải rộng khắp cả nước, không chỉ có tài lực hùng hậu, hơn nữa còn có được vô số kỳ trân dị bảo, thậm chí còn có không ít bảo bối cho dù đặt ở giới võ đạo cũng có thể làm cho người ta đỏ mắt thèm thuồng.

Ví dụ như hai gốc dược liệu cấp Dược Vương hôm nay cùng thanh pháp khí cổ kiếm kia.

Cũng vì thế mà Cổ Hiên Trai này có quan hệ với không ít thế lực trong võ đạo, nghe đồn còn có không ít cao thủ võ đạo đang dốc sức là việc dưới trướng doanh nghiệp này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nhưng sau khi Vân Nhã suy nghĩ lại thì không khỏi nhíu mày, nghi ngờ hỏi: "Không phải chứ? Tôi từng nghe ba tôi nói, trụ sở chính của Cổ Hiên Trai là ở đế kinh.”

"Hơn nữa ở những thành thị hạng hai như Trấn Giang, bọn họ cũng chỉ lựa chọn vài người phát ngôn ở địa phương để giúp bọn họ duy trì hoạt động."

"Nếu người phụ nữ kia thật sự xuất thân từ trụ sở chính của Cổ Hiên Trai, làm sao có thể hạ mình đến một địa phương nhỏ như Trấn Giang chủ trì một buổi đấu giá?"

"Ừm, đây cũng là điểm tôi tò mò."

Bạch Vân Hi cũng đồng ý với quan điểm này: "Vừa rồi tôi có dò hỏi hiểu thân phận của Mộ Khuynh Tuyết, nhưng người này kín miệng vô cùng, không tiết lộ cái gì cả. ”

"Nhưng mà nếu cô ta thật sự đến từ trụ sở chính của Cổ Hiên Trai thì lôi kéo quan hệ với cô ta một chút cũng không có gì xấu, nói không chừng sau này có thể dùng được, cô thấy sao?"

Vân Nhã bực bội gật đầu, cũng không nói gì thêm.

......

Cùng lúc đó, đoàn người Lương Siêu đã tìm một nhà hàng ăn cơm.

Vừa gọi đồ ăn xong, phía sau đột nhiên truyền đến một mùi hương.

Lương Siêu khịt khịt mũi ngửi hai cái, đang thầm nghĩ là món gì mà có mùi thơm đặc biệt như vậy, thì phát hiện sắc mặt Liễu Băng Khanh và Hạ Tử Yên không đúng lắm.

Ánh mắt nhìn chằm chằm về phía sau hắn, trên mặt còn hiện ra một tia địch ý nhàn nhạt.

"Thật trùng hợp quá Lương thần y, buổi đấu giá vừa mới tan thì chúng ta lại gặp mặt nữa rồi."

Lương Siêu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mộ Khuynh Tuyết đang bước tới trước mặt.

Vòng eo nhỏ nhắn đang uốn lượn như hút hai mắt Lương Siêu nhìn chăm chăm vào, lúc trước khoảng cách quá xa không để ý kĩ, hiện giờ nhìn ở cự ly gần là hắn cảm thấy cô ta càng xinh đẹp hơn lúc nãy nhiều.

"Chào chị Mộ."

Lương Nghiên ngoan ngoãn cười chào hỏi khiến Mộ Khuynh Tuyết yêu thích không thôi.

"A, thật ngoan."

"Mới nghe qua một lần mà em đã nhớ tên chị rồi sao? Thật thông minh.”

Nói xong, còn khom lưng nhéo cái mũi nhỏ của Lương Nghiên, sau đó đưa tay vào túi lấy ra một mặt dây chuyền hình thỏ ngọc: "Này, cái này coi như là quà gặp mặt chị tặng em, mong em không chê”

Lâm Nghiên trông mong nhìn mặt dây chuyền thỏ ngọc đáng yêu kia, tuy cô bé rất thích nhưng cô không biết có nên nhận hay không.

"Nghiên Nghiên, lại đây."

Liễu Băng Khanh kéo Lâm Nghiên qua, nhàn nhạt nhìn Mộ Khuynh Tuyết một cái, nói: "Mộ tiểu thư, chỉ sợ lần gặp mặt này không phải trùng hợp đâu?”

"Từ phòng đấu giá đi ra, xe của cô vẫn luôn đi theo phía sau chúng tôi, thậm chí còn tỉ mỉ chuẩn bị cho Nghiên Nghiên một phần quà gặp mặt."

"Nếu tôi không đoán sai, cô đang nhắm vào Lương Siêu đúng không?"

Tại sao lại có tôi trong đó nữa?

Lương Siêu lại thấy nhức nhức cái đầu, lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tỏ vẻ không liên quan đến mình.

"Ha ha..."

"Không ngờ vị tiểu thư này thông minh thật đó, không sai, thật sự là tôi cố ý tới tìm Lương thần y, tôi có chuyện cần nhờ, không biết Lương thần y có thể dành chút thời gian không?"

Nói xong, còn cố ý tiến lại gần Lương Siêu, trên người cô ta vốn có sức hút không tầm thường, nhất cử nhất động đều cực kỳ phong tình*/ lẳng lơ.

Bốp!

Hạ Tử Yên chỉ đập mạnh xuống bàn, không nói lời nào, nhưng bộ dáng tức giận kia thật giống như đang nói với Lương Siêu: "Tên kia, anh dám đi với cô ta thử xem? ”

"Ặc..."

Lương Siêu gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười, nói: "Mộ tiểu thư, có chuyện gì cứ nói ở chỗ này được không?”

"Ai da."

"Nếu đã là bí mật nhỏ, đương nhiên không thể để cho người khác nghe được nha."

"Tôi đã đặt phòng rồi, không tốn nhiều thời gian của ngài đâu, chỉ mười lăm phút thôi, được không?"

"Cái này..."

"Không được."

"Cô và Lương Siêu mới quen biết bao lâu chứ? Có gì mà bí mật?”

"Nếu không phải chuyện gì đáng xấu hổ thì cứ nói ở đây, còn nếu là chuyện đáng xấu hổ thật thì đừng nói nữa, xin mời Mộ tiểu thư trực tiếp rời đi."

Liễu Băng Khanh lạnh lùng đáp lại một câu, đồng thời còn nhàn nhạt nhìn lướt qua Lương Siêu một cái, trong ánh mắt đầy ý cảnh cáo.

Bất đắc dĩ, Lương Siêu cũng đành phải từ chối Mộ Khuynh Tuyết.

"Ai..."

"Vậy được rồi."

Nói xong, Mộ Khuynh Tuyết liền tiến đến bên cạnh Lương Siêu, hơi cúi người, đôi môi đỏ mọng cũng tiến đến bên tai Lương Siêu nhỏ giọng nói hai câu.

Nghe xong, Lương Siêu sửng sốt.

Sau đó Mộ Khuynh Tuyết liền cười tủm tỉm làm nũng, hỏi: "Lương thần y, ngài đáp ứng người ta đi, được không? ”

"Ừm, được."

Lương Siêu theo bản năng gật đầu, Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì cười gian xảo, cũng không nán lại nữa mà nhét mặt dây chuyền thỏ ngọc kia vào trong tay Lương Nghiên, sau đó lại liếc mắt khiêu khích nhìn Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh một cái mới xoay người rời đi.

Vậy là đi rồi à?

Lương Siêu lại sửng sốt một chút, cảm giác có gì đó sai sai nhưng không biết sai chỗ nào.

Còn có ánh mắt cuối cùng cô ta nhìn hai người kia cứ kì kì sao ấy?

Một lát sau, thấy hai người Hạ Tử Yên và Liễu Băng Khanh ném ánh mắt như muốn giết người tới mình thì mới nhận ra.

Mẹ nó, mình bị Mộ Khuynh Tuyết này chơi đùa!

"Lương Siêu!"

Hạ Tử Yên hét lớn một tiếng sau đó bắt lấy cổ áo Lương Siêu.

"Nói đi! Anh đã hứa với người phụ nữ đó điều gì!”

"Rõ ràng đã có nhiều vị hôn thê như vậy rồi mà anh còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài! Anh có tin tôi và Băng Khanh trực tiếp chặt bỏ cái cần duy trì nồi giống của anh không!”

Lương Siêu đau khổ nhếch miệng đáp: "Cái này, cô bình tĩnh một chút được không?”

"Còn nữa, Băng Khanh cũng đâu có bạo lực như cô, mấy chuyện làm người ta đoạn tử tuyệt tôn như vậy không phải cách làm của cô ấy."

Nghe vậy, mí mắt Liễu Băng Khanh rũ xuống, nhẹ nhàng nói: "Thật sự là làm vậy có chút bạo lực, nhưng mà lúc trước tôi có tìm ra một cách làm không cần tác động vật lý.”

"Nếu như anh không thành thật khai báo, tôi thấy mình có thể cho anh thử một lần."

Hít!

Lương Siêu hít một hơi khí lạnh, thứ trong đũng quần cũng lập tức căng thẳng.

Cô tìm hiểu mấy cái đó làm gì?

Con ong độc nhất ở đuôi, đàn bà độc nhất ởi tấm lòng.

Lời này, quả thật không sai!
Chương 123: Một hạng mục hút tiền lớn

"E hèm..."

"Mọi người bình tĩnh lại đi. Kỳ thật cũng không có gì nghiêm trọng. Sau đó Mộ Khuynh Tuyết nói, trong nhà cô ấy có một bậc trưởng bối mắc bệnh nan y nằm liệt giường đã lâu. Nghe nói tôi có y thuật cao minh, nên cô ấy muốn mời tôi đến khám và chữa trị cho trưởng bối của cô ta."

Hạ Tử Yên đã rất ngạc nhiên khi nghe điều này.

"Thực sự cũng chỉ đơn giản như vậy?"

"Ừ, chỉ đơn giản vậy thôi."

"Tôi sở dĩ đồng ý nhanh như vậy, hoàn toàn là bởi vì buổi đấu giá hôm nay cô ấy bán cho tôi một cái ân tình."

"Ân tình?"

Liễu Băng Khanh cau mày, sau khi suy nghĩ một lúc, cô mới hiểu ra và nói: "Ý của anh là, cuối cùng cô ta nhìn ra rằng anh không muốn món pháp khí cổ kiếm kia, vì vậy cô ta đã giúp anh lừa gạt Bạch thiếu gia. Lại để Bạch thiếu gia coi tiền như rác."

Sau khi nghe điều này, Lương Siêu thở phào nhẹ nhõm và giơ ngón tay cái lên.

"Ừ, ý chính là như vậy."

"Vẫn là Băng Khanh cô thông minh, cái gì cũng biết, không giống một số người..."

Cảm nhận được ánh mắt Hạ Tử Yên lạnh lùng, Lương Siêu không có tiếp tục nói chuyện nữa, vừa lúc đồ ăn đã dọn lên, hắn vội vàng mời mọi người dùng bữa, coi như để thay đổi chủ đề trước đó.

Mà sau khi nhìn thấy khả năng của Mộ Khuynh Tuyết, hắn cũng âm thầm hạ quyết tâm, chữa trị cho trưởng bối của cô ta xong sẽ chuồn ngay, trốn càng xa càng tốt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Chỉ vài ba câu có thể làm nội tâm trở nên hỗn loạn

Nếu hắn làm khác đi, chẳng phải tự thêu chết mình sao?

Loại phụ nữ này, không thể tùy tiện trêu đều!

Sau khi ăn xong.

Lương Siêu nhìn về phía Chu Hưng, và mỉm cười hỏi: "Chu bộ phận chủ, tôi nghe nói rằng trong các cuộc thi giữa phân bộ tỉnh trước đây, trong mỗi cuộc thi sẽ có một vụ cá cược tương tự?"

Chu Hưng gật đầu: "Đúng vậy, đích thực là có."

"Đến lúc thi đấu, mỗi một trận đấu sẽ dựa vào thực lực, danh tiếng cùng các phương diện khác của hai bên để có tỷ lệ đặt cược rõ ràng, cũng có thể coi như là tích cực hoạt động hạng mục giải trí."

"Giải trí?"

Lương Siêu lắc đầu cười, hắn không nghĩ như vậy.

Trong lần đấu giá trước, chỉ cần mua cho Liễu Băng Khanh khối phỉ thủy bình phong là hắn gần như không mất gì, vì vậy hắn muốn biến hạng mục này thành cây hái ra tiền của riêng mình.

Hãy để hạng mục giải trí này trở thành một hạng mục hút tiền nghiêm túc cho chính mình!

"Hôm nay có mọi người ở tôi đã suy tính. Hai ngày sau, mọi người có thể lấy hết tiền tiết kiệm ra, đặt cược vào tôi thắng, thì tôi đảm bảo các người có thể kiếm được rất nhiều tiền."

"Chỉ cần một điều kiện, đến thời điểm đó, mỗi người phải cho cho tôi 30% lợi nhuận, đó là phí vất vả, được không?"

Sở Diệu Y nhướng mày: "Anh cứ như vậy nắm chắc phần thắng sao?"

"Đúng vậy."

"Rất chắc chắn."

Vẻ mặt Lương Siêu khẳng định mà gật gật đầu: "Hai ngày nữa tôi sẽ cùng Bạch Vân Hi thi đấu, tôi chắc chắn thắng."

Thấy hắn tự tin như vậy, nhất thời Hạ Tử Yên như hiểu ra điều gì.

"Cho nên ngày hôm nay anh không chấp nhận lời khiêu chiến của Bạch Vân Hi, anh cũng không có tại chỗ đánh với anh ta, mà là lựa chọn lui về phía sau, lần trước ở vòng bán đấu giá anh đưa cho anh ta pháp khí cổ kiếm, là ngươi cố ý sao?"

"Đúng."

Tất cả mọi người: "..."

Thằng nhãi này thực sự có một mặt tối đến như vậy!

Hai ngày trôi qua nhanh chóng.

Sáng sớm.

Bạch Vân Hi ngồi khoanh chân trong sân chậm rãi mở mắt ra, Tử Vân kiếm đặt ở trên đùi hắn, có tiếng kiếm khẽ vang lên.

"Sư huynh."

Vân Nhã lập tức đi tới, vội vàng hỏi: "Huynh và thanh kiếm này quan hệ như thế nào rồi?"

"Ah……"

"Rất tốt."

Bạch Vân Hi gật đầu với một nụ cười hài lòng: "Mộ Khuynh Tuyết nói không sai. Thanh kiếm này có lẽ là có phẩm gia không thấp trong các món pháp khí, có sức mạnh không tầm thường, nhưng ..."

Giọng nói thay đổi, anh ta đứng dậy đem Tử Vân kiếm để ở sau lưng, nói: "Giết gà thì không cần dao mổ trâu, cho nên trận thi đấu này Tử Vân kiếm cũng không có đất dùng."

Một giờ sau.

Phân bộ Trấn Giang, quảng trường trung tâm.

Là địa điểm tổ chức cuộc thi trong phân bộ tỉnh, vào lúc này rất nhiều người đã tập trung tại đây.

Các thành viên của tất cả các phân bộ ở Vũ Minh đã đến đông đủ, bên cạnh đó còn có một số Huyền Vũ giả đến từ các thế lực võ thuật khác trong và ngoài tỉnh, không ít lão đại trong giới kinh doanh và nhân vật nổi tiếng.

Tất cả bọn họ đều muốn xem liệu Bạch Vân Hi thiên tài đầu tiên của thế hệ trẻ có tiếng tăm lâu đời trong tỉnh, hay là người gần đây đang nổi tiếng đã tự xưng là Thần Y, Lương Siêu, ai sẽ là người mạnh hơn.

Trước khi cuộc thi đấu giành chức vô địch này bắt đầu, rất nhiều người bắt đầu la hét ở một góc.

"Trận chiến này, Bạch đại thiếu gia, Bạch Vân Hi, sẽ đối đầu với Thần Y Lương Siêu!"

"Bạch Vân Hi tỷ lệ đặt cược là 1 bồi thường 1.3."

"Lương Siêu tỷ lệ đặt cược là 1 bồi thường 5!"

Ồ!

Khi tỷ lệ cược được công bố, đã có một mảnh náo động ngay lập tức.

Lẽ ra hai người này ngang tài ngang sức, không ngờ tỉ lệ chênh lệch lại kinh khủng như vậy.

Vẻ mặt Bạch Hạo Nhiên tự đắc nói: "Anh à, từ tỷ lệ đặt cược này có thể thấy rằng đại đa số những người đến hôm nay đều coi trọng anh."

Bạch Vân Hi nghe vậy cũng chỉ cười cười, cũng không nhiều lời, dường như coi những thứ này đều là lẽ đương nhiên.

Sau một lúc.

Khi họ nhìn thấy những đại gia thân mật với Lương Siêu, cũng như Liễu Băng Khanh và những người khác đã đặt cược rất nhiều vào Lương Siêu, rất nhiều người lập tức bắt đầu điên cuồng tăng tiền cược lên, đặt cược vào Bạch Vân Hi!

Theo quan điểm của họ, những nhóm người thân và bạn bè của Lương Siêu chỉ đang ngốc nghếch ủng hộ Lương Siêu mà không cần suy nghĩ, hoàn toàn là đang cho bọn họ tiền mà không được gì.

Do đó, tỷ lệ đặt cược phải hơi mất cân bằng, đã không thay đổi gì nhiều.

Cuối cùng, tỷ lệ cược của Lương Siêu vẫn là năm ăn một.

Một lúc sau, Mộ Khuynh Tuyết mặc một bộ váy dài chấm đất phóng túng bước vào đấu trường, Bạch Vân Hi thấy vậy lập tức đi tới chào hỏi, sau đó chỉ vào nơi đặt cược.

"Mộ tiểu thư, cô có muốn chơi một chút, để kiếm chút tiền không?"

Mộ Khuynh Tuyết nghe thấy liền nhìn sang, sau khi nhìn thấy tỉ lệ đặt cược, không tự chủ được mà cười rồi gật đầu.

"Được, nếu Bạch thiếu gia nhiệt tình mời tôi, tôi cũng nên đánh cược một chút."

Vừa nói xong, cô ấy vừa lấy trong túi ra tờ chi phiếu một ngàn vạn.

Sau đó đi thẳng đến nơi đặt cược, dưới ánh mắt ảm đạm của Bạch Vân Hi, cô ấy đã đặt cược vào phe của Lương Siêu mà không cần suy nghĩ gì...
Chương 124: Năng lực chỉ có ngần ấy thôi sao?

"Cô Mộ, cô có nhầm lẫn không?"

"Bây giờ sửa vẫn còn kịp đó, nếu không 100 vạn nhân dân tệ của cô hôm nay có thể bị mất."

Sau khi nghe điều này, Một Khuynh Tuyết quay lại nhìn một cái, Bạch Vân Hi vẫn có thần sắc không được tự nhiên như cũ, cười nói: "Không quan trọng, ngay từ đầu nó đã không phải là số tiền lớn gì, hơn nữa..."

Vừa đổi giọng, cô ấy lập tức nhìn về phía Lương Siêu, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười quyến rũ mà không thô tục. Khiến cho không biết bao nhiêu xương cốt của những người đàn ông có mặt ở đây có chút giòn...

"Sự lợi hại của Lương thần y, tôi cũng được lĩnh hội qua rồi à nha!”

"Phương diện khác kia cũng lợi hại như vậy, liệu lát nữa ở buổi tỉ võ có thể làm người ta thất vọng được không?"

Xôn xao!

Mọi người nghe vậy, tất cả đều ồ lên!

Ngay lập tức, hết người này đến người khác đều nhìn Lương Siêu với sự ghen tị và căm ghét.

Nghe ý của Một Khuynh Tuyết, có thể cô ấy đã bị Lương Siêu đưa lên giường rồi!

Lương Siêu này bên người đã có rất nhiều mỹ nhân bâu xung quanh hắn vậy rồi, thế mà Mộ Khuynh Tuyết vừa mới gặp qua này cũng không buông tha!

Tham lam háo sắc như vậy, không sợ bị trời phạt sao!

“Haizz…”

Lương Siêu thở dài một hơi, ông đây lợi hại hay không chẳng lẽ tự mình không biết sao, cô lĩnh hội cái quần què ấy?

Nhưng hắn cũng biết rằng bây giờ dù hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng sẽ bị những người vốn đã tràn đầy sự phẫn nộ gán cho hắn là một kẻ cặn bã thôi, tốt hơn hết là không nói gì.

Đồng thời trong lòng hắn càng thêm chắc chắn là sau này nhất định sẽ trốn tránh người phụ nữ này càng xa càng tốt, bằng không không biết cái mỹ nhân hồng nhan họa thủy này sẽ mang đến cho hắn bao nhiêu thù hận.

“Hừ…”

Sớm biết rằng người phụ nữ này không phải hiền nhưng không ngờ lại vô liêm sỉ như vậy!"

Hạ Tử Yên tức giận phàn nàn, sắc mặt của Liễu Băng Khanh cũng có chút khó coi, Lương Siêu lúc này cũng thầm thấy may mắn.

Nếu không phải là bởi vì hai ngày nay luôn ở cùng với hai cô ấy, nếu không e rằng khó tránh khỏi sự nghi vấn.

"Rắc!"

Bạch Vân Hi hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng bốc lên một ngọn lửa ghen tị không rõ.

Bạch Thiên Nam ở một bên thấy vậy, cau mày ho nhẹ một tiếng, thì thào nói: "Vân Hi, đừng mất bình tĩnh."

"Nếu con thực sự không thích họ Lương đó, con có thể tra tấn và giết chết hắn ta trên sàn đấu võ thuật cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ con phải giữ phong thái của chính mình trước mặt mọi người."

Bạch Vân Hi hít một hơi thật sâu và chậm rãi gật đầu. "Cha yên tâm đi."

"Con biết phải làm gì."

"Ừ."

Bạch Thiên Nam gật đầu, lập tức bước lên sân khấu, cầm lấy micrô và mỉm cười ấm áp: "Mọi người, bởi vì con trai tôi đã lập được kỳ tích một chọi mười sáu, nên quy tắc của cuộc thi phân bộ tỉnh năm nay cũng khác trước kia."

Khán giả vỗ tay như sấm, Lương Siêu âm thầm cười lắc đầu, còn không quên vì con trai kiếm chút danh tiếng.

Trước khi bắt đầu còn không quên thổi cho con trai to như vậy, lấy danh tiếng, không sợ anh ta tí nữa ngã xuống sẽ thành tàn phế vô dụng sao?

"Trận tỷ võ lần này chỉ đánh một trận!”

“Đó chính là tiến hành cuộc chiến đoạt danh hiệu cao nhất! Các vị ở đây hẳn là đã mong đợi điều này từ lâu rồi đúng không? Vậy được thôi.”

“Ngay lúc này, Bạch mỗ nhân danh là chủ phân bộ của Võ Minh tỉnh lần này xin tuyên bố cuộc thi đoạt giải nhất lần này chính thức bắt đầu!”

“Mời đôi bên lên sân khấu!"

Nói xong, Bạch Vân Hi cùng Lương Siêu bước lên sân khấu, Bạch Thiên bước xuống sân khấu, và họ đứng đối mặt nhau cách nhau hàng chục mét.

Đồng thời, mọi người đều thẳng người, lấy lại tinh thần.

Sau hai hoặc ba phút, mọi người vẫn thấy hai người họ vẫn đứng im bất động, ngay lập tức mọi người bắt đầu nhỏ giọng xì xào.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao còn chưa động thủ?"

"Gấp cái gì, đây chính là cao thủ so chiêu, anh tưởng là đầu gấu ẩu đả ngoài chợ à?”

“Xí, ừ thì tôi thừa nhận Lương Siêu quả thực là một cao thủ y đạo, nhưng xét về sức chiến đấu, hắn ở trước mặt cậu Bạch thì coi là cao thủ gì chứ?"

“Ngậm ngay cái lỗ mồm mẹ mày vào đi!”

“Lương thần y thiên chất vô song, một đời toàn tài, là một nhân vật như là thần tiên vậy, làm gì đến lượt thứ người dung tục như mày phỏng đoán chứ!”

"..."

Ngay sau đó, Bạch Vân Hi đột nhiên khịt mũi một cái, nói: "Võ thuật không thích hợp với mày, còn y thuật đối với mày mà nói cũng không phải sự lựa chọn tốt lắm.”

“Cho nên nếu như mày có thể chuyên tâm làm một thằng phò non thì tao tin rằng mày sẽ làm ăn rất thuận buồm xuôi gió trong đống phụ nữ kia đó.”

“Xì ha ha.”

Lương Siêu cười lạnh nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, không phải chỉ là đang ghen tị Mộ tiểu thư có hảo cảm đối với tôi thôi sao? Haizz nhưng tôi thực sự rất khổ não về điều đó."

“Nhiều phụ nữ thích mình quá cũng là một loại chuyện đau khổ, có điều loại đau này khổ tôi thấy anh hình như không có cơ hội trải nghiệm đâu.”

Roẹt! Ánh mắt Bạch Vân Hi sắc bén!

"Mày muốn chết sao?!"

“Ha ha, chỉ dựa vào mày á?"

Uỳnh!

Bạch Vân Hi một chân giẫm trên mặt đất, cả người tiên phong bay lên vọt tới Lương Siêu.

Vốn muốn giả bộ hung hãn, lấy tư thái cao thủ để Lương Siêu động thủ trước, nhưng lại không thể nhịn bộ dạng đê tiện của đối phương!

"Chết!"

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Tay cong thành móng xé không trung xuất ra, thế tiến công bén nhọn trong nháy mắt được sự ủng hộ của cả sảnh đường.

Nhưng không ngờ đó chỉ là sấm thì to nhưng mưa lại nhỏ, theo từng bước chân của Lương Siêu, hắn chỉ cần nhanh chóng lùi lại sau ba mét là có thể dễ dàng giải quyết nó mà không bị thương chút nào.

Ánh mắt Bạch Vân Hi chăm chú nhìn, huyền lực trong cơ thể anh ta bắt đầu tăng tốc, mỗi một công kích của móng vuốt đều sẽ kèm theo một đạo huyền lực màu xanh lục ngưng tụ, hình thành một cái móng ưng lộng lẫy mà không kém phần hung lệ to lớn thi triển ra như nước chảy mây trôi.

Nhưng trái lại Lương Siêu, từ đầu tới đuôi đều chắp hai tay sau lưng và bước chân thỉnh thoảng nhấc lên, thân hình của hắn trở nên có chút thanh tao.

Dưới sự tấn công ngày càng hung dữ của Bạch Vân Hi, hắn thoải mái như thể đang đi dạo trong sân, ngay cả góc quần áo của hắn cũng không bị đối thủ chạm vào.

Mấy phút sau.

Bạch Vân Hi, người một mực tấn công điên cuồng, có vẻ hơi mệt mỏi, tốc độ và sức mạnh của anh ta đều giảm sút, sau khi lại một móng vuốt khác hụt giữa không trung anh ta đột nhiên phát hiện ra rằng Lương Siêu đã biến mất, ngay sau đó một tràng cười đùa vui vẻ từ phía sau vang lên.

“Úi, vậy mà đã đứt hơi rồi à?”

"Yo, bạn có thở không?"

“Cậu Bạch, đồ đệ mạnh độc nhất của ba đại trùng sư cấp tông sư, một địch 16 mà năng lực chỉ có ngần ấy thôi sao?”
Chương 125: Bẻ gãy thành hai khúc!

Một mình chém ba tên hung đồ cổ sư cảnh giới tông sư, lấy một địch mười sáu, chiến tích này từng làm rạng rỡ thêm không ít vinh dự cho Bạch Vân Hi, cũng làm thanh danh của ông ta phóng đại.

Nhưng hôm nay nghe từ miệng của Lương Siêu, lại có vẻ châm chọc như vậy...

Bạch Vân Hi bỗng quay đầu lại, nổi giận mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu đang rất vui sướng, lại tung ra một trảo hung hãn tấn công thẳng về hướng hắn!

"Liệp Ưng Trảo, đi chết đi!"

Grào!

Nương theo một tiếng ưng kêu to rõ, một ưng trảo Huyền khí càng to hơn trước đó lập tức đánh tới.

Thấy thế, Vân Nhã ngồi trên đài bắt đầu giơ quả đấm lớn tiếng bảo tốt.

"Bác Bạch, trước đó chẳng qua thằng nhãi họ Lương ỷ vào một bộ thân pháp coi như không tệ thôi, căn bản không dám đối diện trực tiếp với sư huynh."

"Mà Liệp Ưng Trảo này xem như thủ đoạn thành danh của sư huynh, có thể khóa chặt hơi thở của đối thủ, dưới một trảo này, thằng nhãi đó không đường nào trốn được."

"Ừm, chỉ hi vọng như thế thôi." Bạch Thiên Nam gật gật đầu, nhưng chẳng biết tại sao lại có chút hoảng hốt.

Trên Diễn Võ Đài, dưới thế công của một trảo này, Lương Siêu cũng không tiếp tục trốn tranh như trước đó, nhưng hai tay vẫn để sau lưng, cứ như vậy mà đi thẳng về hướng ưng trảo Huyền khí đang đấm tới phía đối diện!

Bên ngoài người có hào quang màu vàng kim chuyển động, một hơi thở hùng vĩ mãnh liệt chậm rãi phóng ra từ trong cơ thể.

Vân Nhã nhìn hắn như vậy thì lập tức xì một tiếng.

"Muốn chỉ dựa vào khí thế của bản thân và lớp phòng hộ Huyền khí mỏng bên ngoài mà muốn phá Liệp Ưng Trảo của sư huynh? Hừ, quả thực là đang tìm cái chết!"

Những người khác nhìn Lương Siêu như vậy, cũng đồng loạt lắc đầu, thậm chí còn có không số người bắt đầu cho rằng Lương Siêu tự biết không địch lại, cho nên lợn chết không sợ nước sôi.

"Ngông cuồng!"

"Nếu anh muốn chết như vậy, vậy tôi làm theo ý anh!"

Bạch Vân Hi hét lớn một tiếng, đồng thời lại tăng lớn Huyền khí lưu động, trong nhất thời làm ưng trảo Huyền khí kia trở nên càng chân thật.

Nhưng mà sau một khắc, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người ở đây, ưng trảo Huyền khí kia vừa tiếp xúc với Lương Siêu thì đã hiện ra từng vết rách nhàn nhạt...

Mà mỗi khi Lương Siêu tiến lên trước một bước, vết rách trên ưng trảo Huyền khí kia cũng trở nên càng rõ ràng.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Lương Siêu không mất một sợi tóc mà đi xuyên qua ưng trảo đó, mà ưng trảo kia cũng triệt để vỡ vụn như thủy tinh bị viên đạn xuyên thấu, cho đến khi hoàn toàn biến mất...

Bạch Vân Hi đứng gần nhất nên có cảm nhận sâu nhất, vẻ mặt như thấy quỷ mà nhìn chằm chằm vào Lương Siêu.

"Cái này, sao có thể!"

"Đón lấy Liệp Ưng Trảo của tôi, cho dù là cường giả tu vi cao nhất của cảnh giới tông sư cũng có thể trọng thương! Anh, làm sao anh lại dễ dàng..."

Nói còn chưa dứt lời, Lương Siêu đã đi tới trước mặt anh ta.

Hắn không có kiên nhẫn nghe anh ta nói nhảm, cũng không có nhiều sức tưởng tượng như vậy, chỉ trực tiếp quất một bàn tay lên mặt anh ta.

Chát!

Lực không nặng, nhưng cũng không nhẹ, tát cho anh ta phun ra một ngụm máu tươi lẫn với hai cái răng nát, cả người cũng theo đó mà "Bịch bịch!" lảo đảo mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững được...

Chiến cuộc lập tức thay đổi triệt để. Cán cân thắng lợi cũng bắt đầu nghiêng mạnh về hướng Lương Siêu!

"Tốt!"

"Lương thần y, cao minh lắm!"

"Ha ha, tôi đã nói Lương thần y là quý nhân cả đời này của tôi, vừa rồi tôi đã đặt 2000 vạn là Lương thần y sẽ thắng, số tiền hôm nay kiếm được sắp vượt qua lợi nhuận nửa năm của tôi rồi!"

"..."

Các ông lớn giới kinh doanh ủng hộ Lương Siêu nhao nhao bảo tốt, mà lúc này càng nhiều người đã im lặng, trái tim siết chặt.

Y thuật cao, dáng dấp đẹp trai, có duyên với phụ nữ không hợp lẽ thường thì thôi đi, sao đánh nhau còn lợi hại như vậy?

Con mẹ nó cũng quá nghịch thiên rồi đó?

"Sư huynh!"

"Nhanh! Dùng Tử Vân kiếm!"

Lúc này, Vân Nhã vội vàng gân cổ họng lên hô to một tiếng, khiến tinh thần không ít người cũng vì đó mà run lên.

Đúng rồi, trong tay Bạch đại thiếu gia còn có một thanh pháp khí cổ kiếm mà!

Bạch Vân Hi nghe vậy, lúc này liền cầm lấy chuôi Tử Vân kiếm vắt ở phía sau.

Lương Siêu thấy anh ta vừa muốn rút kiếm, lập tức giơ tay lên ra hiệu dừng.

"Nghe một lời khuyên của tôi, anh nên tiếp tục vác thanh kiếm kia thì tốt hơn, đừng lộ ra, được không?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

"Hừ, anh sợ rồi?" Bạch Vân Hi trầm mặt, gằn giọng mà nói: "Có Tử Vân kiếm trợ giúp, chí ít sức chiến đấu của tôi có thể tăng lên năm phần, đến lúc đó, không tin chém không được anh."

Nghe nói chỉ tăng lên năm phần chiến lực, Lương Siêu lại tiếp tục khuyên nhủ: "Vậy anh không cần làm vậy, tóm lại anh nghe tôi khuyên đi, tôi đang muốn tốt cho anh thôi."

"Nếu không, tôi cam đoan đến lúc đó chẳng những anh rất mất thể diện, hơn nữa sẽ bị kích động dẫn đến bệnh tim, thật đấy."

Nhìn Lương Siêu nghiêm trang ăn nói linh tinh, Bạch Vân Hi chỉ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vô tình giẫm đạp, dưới cơn thịnh nộ lập tức vung kiếm!

Vụt!

Một tiếng kiếm reo to rõ vang vọng toàn trường, sau khi Tử Vân kiếm ra khỏi vỏ, khí thế của Bạch Vân Hi đột nhiên tăng vọt lên, anh ta vừa cấp tốc phóng tới chỗ Lương Siêu, vừa vung tay, phát ra từng luồng kiếm khí.

"Họ Lương, tuy tôi cầm pháp khí, khi dễ anh tay không tấc sắt thì thắng cũng không vẻ vang, nhưng tôi đã tốn 160 triệu mua pháp khí này, nó cũng là một phần thực lực của tôi rồi."

"Cho nên, anh chết không oan!"

Tiếng quát vừa dứt, Tử Vân kiếm lập tức xuất hiện những bóng kiếm trùng điệp khi anh ta múa may, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra nó đang thật sự ở chỗ nào, nó đâm mạnh vào chỗ hiểm bên ngực trái của Lương Siêu!

"Lương Siêu, cẩn thận!"

"Anh ơi, cẩn thận!"

Hai cô gái Hạ Tử Yên, Liễu Băng Khanh và Lâm Nghiên đều quát to một tiếng, tất cả lộ ra vẻ mặt khẩn trương, Mộ Khuynh Tuyết thấy thế thì nụ cười vẫn treo trên gương mặt xinh đẹp cũng không khỏi nhạt đi mấy phần.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, thế công của Bạch Vân Hi đột nhiên ngừng lại, mà những bóng kiếm trùng điệp trước đó anh ta múa ra cũng lập tức tan biến trong vô hình.

Đám người tập trung nhìn lại, liền thấy tay phải ngón giữa cùng ngón trỏ của Lương Siêu đang kẹp lấy thân của Tử Vân kiếm!

Mặc kệ Bạch Vân Hi dùng sức cỡ nào, cho dù toàn bộ Huyền khí đã được vận chuyển tới cực hạn, lại không thể làm Tử Vân kiếm di chuyển về phía trước nửa phần.

"Ai..." Nhìn sắc mặt Bạch Vân Hi đã đỏ bừng, dùng hết sức bú sữa mà vẫn không làm được gì, Lương Siêu lắc đầu thở dài.

"Phải luôn lắng nghe người ta khuyên bảo, đạo lý đơn giản như vậy mà sao anh không rõ chứ?"

"Cái giá của ngoan cố cứng đầu rất trầm trọng đấy."

Nghe Lương Siêu nói xong, Bạch Vân Hi liền thấy hai ngón tay của hắn bỗng cong lại.

Keng!

Một tiếng động giòn tan vang lên, Tử Vân kiếm được anh ta xem như bảo bối, cũng là đòn sát thủ cuối cùng, lại bị Lương Siêu bẻ gãy thành hai khúc!

Xoạt!

Trên dưới toàn trường lại ồ lên xôn xao...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom