Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146-150
Chương 146: Tôi cho cô một cơ hội chết đẹp
Thanh niên mặt trắng?
Ở rể?
Lang băm?
Đang nói về bản thân mình à?
Lương Siêu nhíu mày nhìn nơi phát ra âm thanh, liền thấy một mỹ nữ có chút quen thuộc đi tới, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
"Anh, cô ta là Đường Khả Hân, lúc trước em và anh có nói qua."
Với lời nhắc nhở của Lương Nghiên, ngay lập tức Lương Siêu nhớ lại.
Người phụ nữ này, không phải là nữ chính trong bức ảnh mà lần trước tôi nhìn thấy ở trong máy ảnh của Chu Vĩ sao!
Khi Cung Vũ nhìn thấy Đường Khả Hân đi theo, cô mím môi đỏ và xin lỗi Lương Siêu trước, sau đó bảo Lương Siêu nhanh chóng rời đi và bỏ qua người phụ nữ này.
"Dừng lại, tôi đã cho các người đi chưa?"
Đường Khả Hân hừ lạnh một tiếng, hai vệ sĩ riêng của cô ta lập tức chạy tới đưa tay ngăn cản.
Cung Vũ lập tức căng thẳng, quay đầu tức giận nhìn Đường Khả Hân.
"Đừng có quá đáng!"
"Đồ khốn kiếp, dám hung dữ với tôi?"
Đường Khả Hân sải bước đi tới: "Hôm nay tao không chỉ muốn quá đáng nhiều hơn, còn tốt bụng dạy cho mày, làm một tỳ nữ dùng thái độ gì nói chuyện với tao!"
Vừa nói vừa giơ tay lên, Cung Vũ nhìn thấy cảnh này thân thể mỏng manh run lên, cô theo bản năng mà cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Nhưng mấy giây sau, trên mặt vẫn không có cảm giác đau đớn, cô không tự chủ được mở mắt ra.
Không biết từ lúc nào đã nhìn thấy Lương Siêu xuất hiện ở trước mặt mình, hắn nắm chặt cổ tay Đường Khả Hân giúp cô đỡ lấy cái tát này.
Dù sao hiện tại hôn ước còn chưa hủy, Cung Vũ trên danh nghĩa vẫn là vị hôn thê của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn cô bị người khác bắt nạt.
"Cô Cung Vũ."
Lương Siêu quay đầu lại nhìn cô, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Cô và cô gái này đều là một trong Tứ Tiểu Hoa Đán, hơn nữa cô còn có danh hiệu Nữ thần quốc dân, cô sợ cô ta cái gì?"
"Anh, khốn kiếp!"
"Mau buông tôi ra!"
Đường Khả Hân tức giận chửi bới hết người này đến người khác, khi những người khác nhìn thấy điều này, quản lý của Cung Vũ, Tôn Bình, là người vui mừng nhất, cô ta lập tức chạy đến và chỉ vào người Lương Siêu và bắt đầu hét lên.
"Bàn tay ngọc ngà của Đường tiểu thư chúng ta mà anh dám đụng vào sao?"
"Mau chóng buông ra!"
"Đường tiểu thư?"
Sau khi sửng sốt một lúc, Lương Siêu lại thấy buồn cười, buông tay ra, cười nói: "Các người đang đóng phim cung đấu nhà Thanh sao? Nhưng với ngoại hình của cô ta, hình như không xứng với tầng lớp quý tộc, phải không?"
"Ừ, không xứng!"
Lương Nghiên, người thường xuyên xem các bộ phim cung đấu ngay lập tức bắt chuyện, cô bé đã rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Đường Khả Hân trước đó, và ngay lập tức nói: "Thứ hạng phi tần trong hậu cung của nhà Thanh từ trên xuống dưới Hoàng hậu, Hoàng Quý Phi, Quý phi, tần phi, quý nhân, thường tại, đáp ứng."
"Người như cô ta không nên được gọi là quý nhân, chỉ sợ sẽ rất miễn cưỡng nhận chức quý nhân."
Lương Siêu có hứng thú trong một lúc và hỏi: "Em đánh giá vẻ đẹp của cô Cung Vũ ở cấp độ nào?"
"Chị Cung Vũ, chị vừa xinh đẹp lại nhân từ, nhất định cấp bậc cao nhất là hoàng hậu!"
Cung Vũ bị trêu chọc đến mức bật cười khúc khích, thần kinh vốn căng thẳng trước đó trong chốc lát đã thả lỏng rất nhiều, cô cười rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên.
"Lương tiên sinh, đây là em của amh sao?"
"Thật đáng yêu."
"Đáng yêu cái rắm!"
Đường Khả Hân tức giận đến mức nhìn thấy hai vệ sĩ riêng của mình còn đang ngơ ngác xem kịch, cô ta lập tức nhổ nước miếng chửi: "Hai tên phế vật, thấy tôi bị giễu cợt các người rất vui có phải không?”
"Còn không mau! Xé miệng của chàng trai này và em gái của hắn!"
"Được."
Hai vệ sĩ nhanh chóng phản ứng, lao đến chỗ Lương Siêu trước.
Cung Vũ lại bắt đầu khẩn trương, nhưng hai vệ sĩ cường tráng còn chưa đi được hai bước, Lương Siêu đã đột nhiên vọt tới, dùng ngón tay giống như vỗ nhẹ vào hai người bọn họ một cái.
Sau đó Lương Siêu quay lại, Cung Vũ nhìn thấy hai vệ sĩ bất động nên có chút sững sờ.
"Hai người bọn họ... tại sao không động đậy?"
"Yên tâm đi, chẳng qua là bị tôi điểm huyệt mà thôi."
"Ngủ mấy tiếng, tỉnh lại sẽ không sao."
Lương Siêu vừa dứt lời, Đường Khả Hân nhìn hai tên vệ sĩ liền ầm ầm ngã xuống đất, nhắm mắt lại dường như đã ngủ say, mọi người đều kinh ngạc.
Nhìn Đường Khả Hân ngây người một lúc, Lương Siêu cười hỏi: "Bây giờ, cô còn cho rằng tôi là lang băm không?"
Mọi người nghe xong đều âm thầm lắc đầu.
Phương pháp điểm huyệt vi diệu như vậy không phải lang băm nào cũng có được, phải có tay nghề thực sự!
"Hừm, cho dù anh có chút kiến thức về Trung Y thì sao? Nói thẳng ra là những thứ đó phục vụ cho những người giàu có như Đường Quý Nhân sao? Có bị điên không?"
Tôn Bình đảo mắt và nói, cố gắng tìm một chỗ cho Đường Khả Hân.
Lúc này, Cung Vũ đi tới, nhẹ nhàng khẽ kéo Lương Siêu.
Cô thì thầm: "Anh Lương, chúng ta vẫn nên đi nhanh."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Chị Cung Vũ."
Lương Nghiên nhìn Cung Vũ từ một khoảng cách gần và đột nhiên gọi, chỉ vào mặt cô: "Sao mặt chị đỏ thế? Tóc ướt, trá bị thương, mắt sưng, nhìn không đẹp bằng như trước. . . ”
Nghe những gì cô bé nói, Lương Siêu chỉ chú ý đến điều này.
Giờ phút này nhìn Cung Vũ thật sự hoảng sợ, không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút, ánh mắt liền hướng về phía Đường Khả Hân liếc một cái.
"Cô đã làm gì?"
"Không sai!"
Đường Khả Hân đang trong cơn tức giận lập tức ưỡn ngực, đẩy Tôn Bình đang đứng trước mặt mình ra rồi tiến lên hai bước, vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo như phượng hoàng.
"Tôi tát vào mặt cô ấy, làm ướt tóc cô ấy bằng rượu vang đỏ và đá vào trán cô ấy."
"Còn đôi mắt sưng, hừ, là do cô ấy khóc sưng lên là do cô ấy không xứng!"
"Cho dù ngươi là vị hôn phu của con tiện nhân này, biết chuyện này thì làm sao bây giờ?"
Mẹ kiếp?
Dám kiêu ngạo như vậy?
Lúc đầu Lương Siêu chỉ muốn cô ta quỳ xuống trước Cung Vũ, dập đầu xin lỗi, nhưng bây giờ hắn cảm thấy thật quá dễ cho con tiện nhân này.
Phải hung ác hơn nữa.
"Tôi sẽ cho cô một cơ hội chết tốt. Bây giờ cô quỳ xuống trước Cung Vũ tiểu thư, dập đầu xin lỗi, tự vả bản thân một bạt tai."
"Và tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, chuyện này chỉ như vậy thôi, hiểu không?"
Tất cả mọi người: "..."
Để Đường Khả Hân, người hiện đang được chú ý và sắp trở thành tiểu thư của nhà họ Ngô ở miền nam Tứ Xuyên, quỳ xuống dập đầu? Tự hủy hoại dung nhan? Còn muốn rời khỏi làng giải trí?
Thằng nhóc này, không lẽ nó bị điên rồi sao?
Không chỉ có mọi người, mà ngay cả Cung Vũ cũng kỳ quái nhìn Lương Siêu, cho rằng thần kinh hắn có chút vấn đề.
"Ha ha ha
"Anh có thấy cách mọi người nhìn anh không? Bây giờ anh là một điên trong mắt mọi người!"
"Anh không phải là Trung y sao? Không phải biết bấm huyệt sao? Tại sao ngay cả chính mình bị điên mà chữa không được?"
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu nhìn đi chỗ khác.
"Cơ hội, tôi đã cho cô rồi."
"Nhưng là cô không tự mình nắm bắt, vậy kế tiếp cũng không được trách tôi."
Nói xong, hắn ấy điện thoại di động ra, bật Weixin và gửi tin nhắn thoại cho Chu Vĩ.
"Tấm hình Đường Khả Hân ở trong camera, ngay lập tức gửi cho tôi."
"Được thôi."
Chu Vĩ quay lại sau vài giây, với một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.
"Lương Thần Y, ngoại trừ ảnh đen bình thường ra, ở đây tôi còn có một số nội dung bùng nổ, anh có muốn xem không?"
Ừm?
Lương Siêu nhướng mày và ngay lập tức trả lời bằng một từ.
"Gửi!"
Chương 147: Quy tắc ngầm giá rẻ nhất trong lịch sử
"Được rồi!”
Chu Tương đã trả lời, sau đó thì gửi qua một tấm ảnh.
Lương Siêu mở ra nhìn trước, lúc này liền cười cười giơ nó ra trước mặt mọi người.
"Nào!"
"Nào, mọi người đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ, mau đến xem, xem người phụ nữ trong bức ảnh này có phải là Đường Khả Hân hay không."
Mọi người tiến lại gần nhìn, thấy trong tấm ảnh là một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái, chân mang tất lưới ngồi trong một chiếc xe hạng sang thì tất cả đều xôn xao!
Đây không phải Đường Khả Hân thì là ai?
Chẳng qua là Đường Khả Hân trong ảnh nhìn có vẻ trẻ hơn hiện tại một chút, hẳn là bức ảnh này chụp vào lúc cô mới ra mắt.
Đường Khả Hân ăn mặc lẳng lơ kia đang bị một tên đàn ông trung niên bụng phệ đè dưới thân, hơn nữa trên mặt còn tràn đầy vẻ hưởng thụ...
Nhìn khẩu hình khẽ hé thì có vẻ họ đang nói chuyện với nhau, về phần nói gì thì không biết, nhưng tổng thể bức ảnh vẫn thấy rõ vẻ mờ ám.
Lúc này, Đường Khả Hân là đương sự lại há to miệng, trừng mắt kinh ngạc.
Đây là ảnh chụp từ hai năm trước, khi đó cô đang tằng tịu với một thiếu gia nhà giàu, nhưng rõ ràng lúc ấy tên đó đã cam đoan xung quanh xe rất an toàn, tuyệt đối sẽ không bị chụp lén!
"Khốn khiếp!"
Đường Khả Hân nghiến răng nghiến lợi mắng to một câu, khi đó chỉ có Tôn Bình phản ứng nhanh, vội vàng nói: "Giả!"
"Cái này nhất định là giả!
"Hiện tại kỹ thuật làm giả tiên tiến như vậy, tấm ảnh này nhất định đã qua chỉnh sửa, đây chắc chắn là tấm ảnh bị đổi mặt!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bị đổi mặt?
Mọi người âm thầm khinh thường, cho dù ảnh bị chỉnh sửa thật thì gương mặt tràn đầy hưởng thụ kia của Đường Khả Hân là sao?
Đây là đang làm chuyện gì mới có thể làm ra vẻ mặt vừa lẳng lơ vừa hưởng thụ như vậy được?
"Đúng, đây là giả!"
Nhất thời Đường Khả Hân không nghĩ được nhiều lắm, chỉ biết vội hùa theo: "Tôi không biết người đàn ông kia là ai cả, rõ ràng là có người ác ý Photoshop ảnh của tôi!"
"Anh dám xúc phạm danh dự và nhân phẩm của tôi, tôi sẽ kiện anh ra tòa!"
"Kiện tôi?"
Lương Siêu buồn cười, thầm nghĩ thật đúng là làm kỹ nữ còn đòi người ta lập đền thờ.
"Ting ting!"
Điện thoại vừa vang lên, Chu Tương bên kia lại gửi tới một đoạn video.
Lương Siêu thấy thế thì cười nhẹ, nói: "Được, ảnh chụp có thể là giả, nhưng mọi người xem cái này thì sao."
Nói xong liền mở video kia ra.
Xuất hiện đầu tiên trong video là nam chính đã cởi hết quần áo ngồi trong một phòng khách sạn tình nhân chờ đợi nữ chính đến, người này chính là tên đạo diễn quá khích kia, Trần Đại Ba.
Ngay sau đó, nữ chính mặc trang phục mỏng tanh gần như trong suốt đẩy cửa tiến vào.
Cho dù nữ chính này còn trang điểm hơi đậm nhưng mọi người liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là Đường Khả Hân!
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, sau khi bàn chuyện tài nguyên trong giới xong liền tình chàng ý thiếp mà lăn lên giường.
"A..."
"Trần đạo, ngài thật lợi hại nha, Khả Hân rất thích ngài..."
"Ừm… Mạnh quá..."
Vài phút sau, hai người xong việc, Trần Đại Ba tiện tay lấy ra một tấm chi phiếu đặt dưới gối ném lên mặt Đường Khả Hân.
"Tiểu lẳng lơ này, biểu hiện không tệ, đã hầu hạ không ít người rồi đúng không?"
"Chi phiếu 10 vạn này cô lấy đi, coi như là tiền thưởng cho cô."
"Hừ, Trần đạo ngài nghĩ tôi là loại người gì vậy?"
"Người ta không cần đâu."
Đường Khả Hân làm nũng một trận, sau khi trả lại tấm chi phiếu kia lại chui vào trong ngực Trần Đại Ba, đảo mắt thì thầm bên tai ông ta.
"Ngài phải hiểu, người ta đến hầu hạ ngài hoàn toàn là bởi vì sùng bái tài hoa của ngài, không phải là tới kiếm tiền đâu, nhưng nếu ngài thật sự muốn thưởng, thì thưởng cho người ta một đồng tiền là được rồi."
Trần Đại Ba nghe vậy cười to một trận, video đến đây cũng đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ hiện trường lâm vào im lặng, im đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi, vẻ mặt giật mình nhìn Đường Khả Hân.
Drama này thực là thơm quá.
Hơn nữa tuyệt đối là tin chấn động nhất!
Bởi vì trước đó Trần Đại Ba muốn tái xuất nên từng cố ý tiếp nhận phỏng vấn, tuyên bố ông ta đã từng ngủ với một nữ diễn viên nổi tiếng!
Để thu hút được sự chú ý và lượng truy cập cao hơn, ông ta lần lựa tạo độ hồi hộp cho đến nay vẫn chưa công bố nữ diễn viên này là ai.
Hiện tại xem ra, người đó chính là Đường Khả Hân!
"Chậc chậc..."
"Đường quý nhân, bình thường người khác bị quy tắc ngầm, ít nhất cũng phải có một vạn hay tám ngàn gì đấy để bù đắp đúng không? Nhưng cô ra sức hầu hạ người ta như thế, kết quả lại chỉ cần một đồng?"
"Quý nhân này, đúng là 'đắt' giá thật."
"Chỉ tiếc lúc cô mới ra mắt bọn ăn xin không biết cô, nếu không chắc bọn họ cũng có phúc hưởng rồi, dù sao một đồng thì bọn họ vẫn có."
"Ha ha!"
Cung Vũ lại bị chọc đến cười, vẻ mặt đầy ẩn ý liếc nhìn Lương Siêu một cái.
Lúc trước Mộ Khuynh Tuyết chỉ nói vị hôn phu của mình mặt mày khôi ngô, tuấn tú lịch sự, lúc đó Cung Vũ còn tưởng là một tên mọt sách, nhưng không ngờ tính cách lại còn có thể hài hước như vậy.
"Anh!"
Đường Khả Hân quả thực tức giận muốn nổ tung, mà Tôn Bình trước đó vẫn một mực biện minh cho cô ta cũng hoàn toàn im miệng.
"Rốt cục video này của anh lấy từ đâu ra!"
"Cái này cô không quản được."
"Bây giờ điều duy nhất cô có thể quản chính là sau khi video này bị tuồn ra ngoài, cô nên xử lý như thế nào."
"Là rút lui khỏi giới giải trí trong vô số tiếng chửi rủa trên toàn mạng? Hay là bỏ ra một số tiền lớn mời đội ngũ PR cưỡng chế tẩy trắng cho mình?"
"Tuy tôi là người ngoài giới, nhưng cũng biết sống được trong giới các người rất khó, mua người giúp cô tẩy trắng thì kết quả cũng không khá hơn được bao nhiêu đúng không?"
"Mặc kệ là con đường nào, cô cũng sẽ thân bại danh liệt, nói không chừng vận khí tốt lại trúng giải độc đắc, trực tiếp bị đóng đinh trên cột sỉ nhục minh tinh."
Đường Khả Hân càng nghe càng sợ, đến cuối cùng đã gần như sụp đổ, lý trí nổ tung.
"Đưa video cho tôi!"
Nói xong, thì đột nhiên xông tới muốn cướp điện thoại di động của Lương Siêu, nhưng lại bị Lương Siêu tát một cái ngã xuống đất.
Đường Khả Hân vội vàng đứng lên, thấy cướp không được thì bắt đầu đánh đòn tâm lý.
"Tôi, tôi có thể mua video của anh!"
"Giá cao cũng mua!"
"Được rồi, vậy trước tiên cô giao một trăm tám mươi triệu ra đi, nhớ kỹ, tôi chỉ cần đồng đô la."
Mọi người: "..."
Đường Khả Hân bị nghẹn họng không nói được gì, hung hăng trừng mắt nhìn Lương Siêu, cuối cùng chỉ có thể mượn danh nhà họ Ngô.
"Hiện tại tôi lấy thân phận thiếu phu nhân nhà họ Ngô Xuyên Nam ra lệnh cho anh, lập tức giao điện thoại di động ra mau!"
"Nếu không, không chỉ nhà họ Cung bị diệt mà vị hôn thê của anh sẽ trở thành đồ chơi của mọi người, anh và cả nhà anh cũng sẽ chết thảm!"
"Hoặc chết đuối, hỏa hoạn, hoặc tai nạn xe hơi, chó hoang xé xác, không người nào trốn thoát được đâu!"
"Đừng hoài nghi lời nói của tôi là thật hay giả, cũng đừng cảm thấy tôi đang hù dọa các người, anh có thể hỏi con tiện nhân Cung Vũ này xem nhà họ Ngô ở Xuyên Nam có năng lực này hay không!
Chương 148: Chị dâu, tôi sẽ giúp chị
Thấy Đường Khả Hân đã đỏ mắt, Cung Vũ cũng bắt đầu sợ hãi.
"Lương Siêu, tôi biết anh ra mặt cho tôi vì có ý tốt, nhưng anh hãy giao video cho cô ta đi."
"Thực lực của nhà họ Ngô ở Xuyên Nam rất mạnh, bọn họ thật sự có thể..."
Lương Siêu không để ý tới Cung Vũ, nhìn chằm chằm Đường Khả Hân hỏi: "Nhà họ Ngô mà cô nói, là nhà họ Ngô của Ngô Nguyên Trung?"
"Anh to gan!"
"Tên húy của cha chồng tôi há phải thứ tên thầy thuốc nhỏ nhoi như anh có thể tùy ý kêu!"
"Ha..."
"Được rồi."
Lương Siêu nở nụ cười, bỏ lại Đường Khả Hân đang mắng chửi phía sau, lôi kéo Lương Nghiên và Cung Vũ xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại nói: "Cuối cùng, cho cô thêm hai ngày."
"Hai ngày này cô cứ dành để suy nghĩ kỹ đường lui cho mình đi, hai ngày sau, đoạn video về giá quy tắc ngầm rẻ nhất lịch sử này sẽ lan truyền khắp toàn mạng."
"Anh!"
"Tên họ Lương kia, anh chờ đó cho tôi!"
"Không cần hai ngày, chỉ cần ngày mai thôi, tôi sẽ làm nhà họ Cung sụp đổ, biến Cung Vũ trở thành đồ chơi bên gối ngàn người, làm cho cả nhà anh chết sạch!"
Sau khi mắng một trận, thấy vẫn không thể dọa được Lương Siêu, Đường Khả Hân lại tức giận hung hăng dậm chân.
Lại thấy ánh mắt khác thường của mọi người, cô tức giận mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn! Đi hết đi!"
"Tôi cảnh cáo trước, nếu các người dám nói chuyện hôm nay ra, tất cả các người sẽ cùng kết thúc với Lương Siêu!"
......
Trên đường trở về nhà họ Cung.
Thấy Cung Vũ vẫn còn lo lắng, Lương Siêu không khỏi nhíu mày.
"Cung Vũ, chẳng lẽ cả Mộ Khuynh Tuyết và người nhà cô đều không nói cho cô biết giờ nhà họ Ngô cùng tên họ Đào kia chẳng những không dám tìm nhà họ Cung gây phiền phức nữa, ngược lại còn phải bồi thường tổn thất cho nhà họ Cung của cô sao?"
"Hả?"
Cung Vũ sửng sốt, mờ mịt lắc đầu.
Sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ba mình.
Sau khi xác minh việc này, trong lòng càng khó hiểu.
Vì muốn lừa nhà họ Cung, tập đoàn Dụ Long của nhà họ Ngô cùng Đào Khiêm đã ấp ủ âm mưu từ rất lâu, làm sao có thể đột nhiên nhận tội như vậy?
Đã vậy còn muốn bồi thường tổn thất?
Chuyện này không khác gì viễn cảnh trong mơ!
"Ba, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cung Bình cười ha hả nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Là nhờ ông nội con đã tìm cho chúng ta một mối hôn nhân rất tốt đó!"
"Con không biết, lúc trước Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đến quậy ở đám tang của ông nội con, tất cả đều nhờ vào Lương đại sư ra tay, à không, là còn chưa ra tay thì ba vị đại sư của hai nhà bọn họ đã sợ tới mức cung phụng quỳ xuống đất thỉnh tội!"
"Sau đó nghe nói hai nhà đó lại mời cao nhân muốn tìm Lương đại sư gây phiền toái, nhưng cuối cùng không gây được phiền toái gì cho người ta mà hai nhà bọn họ còn phải bồi thường 20 tỷ!"
"Lương, Lương đại sư?"
Cung Vũ phản ứng lại, lúc này nhìn Lương Siêu ngồi ở ghế phụ.
"Ba, ba nói là Lương Siêu?"
"Đúng vậy, không phải hắn thì còn có thể là ai?"
"Đúng rồi Vũ nhi, lúc trước ba đã tiếp xúc với Lương đại sư, phát hiện hình như hắn muốn hủy hôn. Nhưng mà con cũng biết đó, di ngôn trước khi lâm chung của ông con chính là muốn con gả cho Lương đại sư."
"Hôm nay con cũng đã trở lại, nhất định phải ở chung thật tốt với Lương đại sư, tuyệt đối không thể để cho hắn muốn từ hôn lần nữa, biết chưa?"
"Từ hôn?"
Cung Vũ thất thanh kêu lên, đây cũng là chuyện cô bất ngờ nhất, sau khi ý thức được mình đã lỡ miệng thì vội vàng che miệng lại.
Lương Siêu quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, làm cô có chút xấu hổ.
"Ai..."
"Tiểu Vũ, khi ông nội con còn sống rất coi trọng phần hôn ước này, ba nói vậy trong lòng con cũng rõ ràng đúng không, con..."
"Ba, ba đừng nói nữa."
"Con hiểu."
"Được rồi, ba cứ yên tâm về với con, dựa vào nhan sắc, danh tiếng, giáo dưỡng hay tính cách của con, việc nắm chặt trái tim Lương đại sư hẳn là không khó."
"Đúng rồi, bây giờ con xuống máy bay chưa?"
"Rồi ạ, đang ở trên đường về nhà rồi."
"Ừm, là Lương Siêu đón con."
"Hả?"
Cung Bình nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lại mừng như điên!
"Vậy con còn về nhà gì nữa!"
"Hiện tại Lương đại sư đang ở khách sạn, con mau trở về với hắn, cho dù giúp hắn dọn dẹp phòng cũng tốt."
"Còn nữa, nhà họ Cung đều là người hiện đại, ngủ cùng trước khi kết hôn cũng không thành vấn đề gì, nếu có thể mang thai thêm một đứa con thì càng tốt, cho nên nếu hai đứa thật sự có làm gì đó thì không được dùng biện pháp an toàn đâu nghe không!"
Này!
Cung Vũ bị nói đến mặt đỏ bừng, đang muốn nói gì đó thì Cung Bình đã cúp điện thoại.
Vài phút sau.
Lòng Cung Vũ vẫn loạn như có nai con chạy hoang bên trong, Lương Siêu ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói cái gì đó thì Lương Nghiên lại đột nhiên nhảy ra nói liên hồi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Chị Cung Vũ, em chính là fan cứng trung thành của chị đó, em rất thích mấy tác phẩm của chị, chị có thể tặng em một tấm ảnh có chữ ký của chị không?"
"Còn nữa, có thể chụp hai tấm ảnh với em hay không, em muốn lưu lại làm kỷ niệm."
Đương nhiên Cung Vũ sẽ đáp ứng, ký tên và chụp ảnh xong hai cô gái còn trò chuyện.
Lúc đó, Lương Nghiên kéo tay Cung Vũ, nhỏ giọng nói: "Chị Cung Vũ, chị thích anh trai em sao? Chị muốn trở thành chị dâu của Nghiên Nghiên sao?"
Bị hỏi thẳng như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Cung Vũ lại đỏ bừng một mảng.
Sau khi ấp úng một hồi lâu, mím môi gật đầu rất nhẹ.
Cũng do cô ấy được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ khiến quan niệm của cô vô cùng truyền thống, cho nên cho dù trời xui đất khiến như thế nào lạc vào giới giải trí cũng chưa bao giờ hôn môi, hay ôm ai cả.
Cũng vì thế, dù cô không mấy đồng ý hôn ước sắp đặt, nhưng làm đứa con nghe lời cha mẹ, trước đó cô cũng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ hủy hôn trong đầu.
Hơn nữa, trong lòng cô gái nào không có hy vọng gặp được một vị bạch mã hoàng tử?
Biểu hiện của Lương Siêu ở đại sảnh, cùng với sức mạnh một mình trấn áp hai nhà Ngô, Đào, cứu được nhà họ Cung trong gang tấc, quả thực đã thỏa mãn được một loạt ảo tưởng về bạch mã hoàng tử trong lòng cô!
"Hì hì..."
Thấy Cung Vũ gật đầu, Lương Nghiên lại nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, chị dâu, em sẽ giúp chị."
Suốt dọc đường đi không ai nói chuyện nữa.
Sau khi đưa Cung Vũ đến nhà họ Cung, Lương Siêu vốn định cùng đi vào để bàn bạc một chút về chuyện từ hôn thì lại bị Lương Nghiên kéo xuống.
"Anh, chị dâu Cung Vũ vừa từ nước ngoài trở về, khẳng định rất mệt mỏi, có chuyện gì sau này các người hẹn riêng ra nói chuyện sau đi."
"Hầy."
"Được rồi, như vậy cũng tốt."
Lương Siêu gật gật đầu, lại cười tạm biệt với Cung Vũ rồi ôm Lương Nghiên rời đi.
Tối ngày hôm đó.
Đường Khả Hân và đại thiếu gia nhà họ Ngô, Ngô Diệu Tổ hẹn nhau đến khách sạn, diễn tiếp một màn củi khô gặp lửa.
Sau một hồi triền miên, Đường Khả Hân đang muốn đề nghị Ngô Diệu Tổ giúp mình, đánh sập nhà họ Cung và cả nhà Lương Siêu thì Ngô Diệu Tổ đã mở miệng trước.
"Tiểu Hân Hân, ngày mai ba anh muốn gặp một người, người đó rất quan trọng."
"Đến lúc đó em nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, gợi cảm một chút, rất có thể sẽ cần em đi..."
"Đi hầu hạ người đó vài ngày."
"Cái gì?!"
Đường Khả Hân lập tức kinh hãi, không phải trước kia cô ta chưa từng tiếp khách, nhưng từ sau khi đi theo Ngô Ngạn Tổ thì cô đã được đối phương nâng niu như trứng mỏng trong lòng bàn tay.
Đừng nói kêu mình đi tiếp khách, đến người đàn ông khác chạm vào mình cô một chút cũng không được nữa là, vậy hôm nay là sao đây?
"Anh à, em..."
"Đừng nói nữa."
Ngô Diệu Tổ trầm mặt, nói: "Người lần này em phải tiếp có thể tiêu diệt nhà họ Ngô trong nháy mắt."
"Da không còn, lông làm sao bám, đạo lý này chắc là em cũng hiểu."
"Lợi hại như vậy?!"
Đường Khả Hân kinh hãi, nhà họ Ngô ở trong mắt cô ta đã là bá chủ một phương, nhưng người có thể tiêu diệt nhà họ Ngô trong nháy mắt thì sao?
Sẽ là người trâu bò cỡ nào đây?
Chương 149: Xong thật rồi
Nhất thời tâm tư Đường Khả Hân bắt đầu lung lay.
Người trâu bò như thế, nếu mình có thể đạt được hảo cảm của hắn thì còn cần nhà họ Ngô báo thù giúp mình sao?
Chỉ sợ nhân vật như vậy thổi một hơi là nhà họ Cung và tên họ Lương kia đều tan thành mây khói hết rồi đi?
Nghĩ đến đây, Đường Khả Hân đã hạ quyết tâm ngày mai phải biểu hiện thật tốt, nhất định phải hầu hạ vị này hài lòng hết mức mới được.
Nghĩ thế, cô ta đã gật đầu đồng ý, cũng không kể lại chuyện hôm nay cho Ngô Diệu Tổnghe nữa.
Ngày hôm sau.
Buổi trưa, Lương Siêu đi theo hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đến một gian phòng xa hoa của khách sạn Đông Minh.
Hai người vừa lên liền hỏi han ân cần, vừa rót trà vừa rót rượu, cuối cùng Lương Siêu thật sự không còn kiên nhẫn nữa mới giơ tay lên ra hiệu cho hai người bọn họ dừng lại.
"Trực tiếp nói vào chuyện chính đi."
"Nhà hai người đã gom đủ 20 tỷ tiền mặt kia chưa?"
Nụ cười tren mặt Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm khẽ cứng lại, sau đó cả hai liếc nhìn nhau một cái rồi mới trả lời.
"Cái kia, Lương đại sư."
"Hôm nay chúng tôi mang theo mười phần thành ý đến đây, không chỉ chuẩn bị tiền mà còn chuẩn bị cho ngài một tiết mục nhỏ, ngài không ngại xem trước một chút chứ?"
"Được rồi."
Lương Siêu cười gật gật đầu, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, hắn cũng muốn nhìn xem hai người này lại muốn chơi trò gì.
Ngô Nguyên Trung cười cười, lúc này vỗ tay ra hiệu cho người bên ngoài.
"Ken két..."
Cửa phòng phòng mở ra, nương theo một hương nước hoa nồng đậm vô cùng kích thích truyền vào là một mỹ nữ mang giày cao gót thủy tinh, cả người mặc trang phục mỏng tanh bước vào.
Nhìn thấy trang phục của Đường Khả Hân thì Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm vô cùng hài lòng.
Hơn nữa mùi nước hoa đối phương cố ý chọn cũng rất đặc biệt, hai người ngửi một chút đã thấy có chút ý loạn tình mê đứng ngồi không yên, hoocmon trong cơ thể cũng bắt đầu tiết ra nhanh chóng...
Lúc trước hai người bọn họ còn lo lắng Đường Khả Hân sẽ kéo chân sau làm hỏng kế hoạch, nhưng hiện tại xem ra biểu hiện cũng không tệ lắm.
Cởi giày cao gót ra, Đường Khả Hân và hai người liếc nhau một cái sau đó đặt giày vừa cởi sang một bên, đạp thảm đi tới phía sau Lương Siêu, ôm lấy hắn.
Thấy thế, hai người đều nở nụ cười.
Lương Siêu tuổi này tinh lực tràn trề, chắc chắn sẽ chịu không nổi khiêu khích như vậy, chỉ sợ hắn gấp đến nổi không kịp trở về phòng khách sạn mà làm ngay tại chỗ này thôi!
Nhưng thật ra lúc này Lương Siêu đang giật mình.
Hai lão già này muốn dùng mỹ nhân kế?
"Lương đại sư, có hài lòng với tiết mục tôi sắp xếp không?"
Sau đó, hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhanh nhẹn lấy ra mỗi người một tấm chi phiếu đưa tới trước mặt Lương Siêu.
"Lương đại sư, một chút quà mọn mong ngài nhận cho, mọi hiểu lầm lúc trước chúng ta xí xóa đi được không?"
Đường Khả Hân ở phía sau có thể nhìn thấy thật rõ, là hai tấm chi phiếu mệnh giá hai tỷ!
Có thể làm cho hai nhà Ngô, Đào một hơi đưa ra bốn tỷ, làn trong lòng cô ta càng chắc chắn rằng người hôm nay mình hầu hạ là một nhân vật tai to mặt lớn có đủ danh vọng!
Ngay sau đó, Đường Khả Hân liền bắt đầu thể hiện khả năng của mình.
Khẽ thổi một hơi bên tai Lương Siêu, thì thầm: "Em tên là Đường Khả Hân, hôm nay có thể may mắn hầu hạ công tử quả thực quá vinh hạnh."
"Không biết, tên của công tử là gì?"
Đậu xanh?
Sao giọng nói này nghe có chút quen tai?
Lương Siêu có chút buồn bực, lúc này mới quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau Đường Khả Hân.
Này!
Sau khi nhìn thấy Lương Siêu, đôi mắt quyến rũ của Đường Khả Hân lập tức trợn tròn, thét lên một tiếng "A!" rồi lảo đảo lui lại vài bước, cuối cùng ngã xuống đất.
"Sao, làm sao lại là anh?!"
"Bốp!"
Ngô Nguyên Trung vỗ mạnh bàn một cái, sắc mặt giận dữ nhìn Đường Khả Hân.
"Cô làm gì vậy!"
"A..."
Lương Siêu trêu chọc cười: "Tại sao không thể là tôi?”
"Chậc chậc, hôm nay cô lại ăn mặc kiểu này... Xem ra là cô có sở thích đặc biệt gì với lưới đánh cá đúng không? Không phải mỗi lần cô đi cùng đàn ông đều mặc quần lưới áo lưới kiểu này đấy chứ?”
"Tôi..."
Đường Khả Hân á khẩu, Lương Siêu thấy thế lại cười cười, nói: "Ngô Nguyên Trung, ông dám đưa con dâu của mình đến hầu hạ tôi luôn sao, ông đúng là chịu chơi thật."
"Lương đại sư, ngài, ngài biết cô ta?"
"Đâu chỉ là biết."
"Có thể ông còn chưa biết, ngày hôm qua ở sân bay, đứa con dâu hung dữ này của ông dám ức hiếp đánh chửi vị hôn thê của tôi, lại uy hiếp tôi nói muốn cả nhà tôi chết sạch."
"Nào là chết đuối, hỏa hoạn, nào là tai nạn xe, rồi bị chó hoang xé xác, chậc chậc, cô ta sắp dọa vỡ lá gan của tôi luôn rồi."
"À đúng rồi, cô ta còn mượn danh thiếu phu nhân nhà họ Ngô các người làm chỗ dựa, hiện tại chúng ta đã đủ mặt ở chỗ này, ông có muốn ra mặt nói chuyện thay đứa con dâu bảo bối này hay không?"
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm: "..."
Xong rồi.
Lần này tiêu thật rồi!
"Lão Ngô, đứa con này của ông lại hại ông rồi!"
"Hồng nhan họa thủy, chỉ sợ hai nhà chúng ta đều phải gặp họa rồi!"
Đào Khiêm đen mặt oán giận, Ngô Nguyên Trung thì tiện tay cầm lấy một bình rượu ném vào đầu Đường Khả Hân, bình rượu đập vào đầu làm cô ta chảy máu đầm đìa!
"Tiện nhân này!"
"Ngay cả Lương đại sư cũng dám đắc tội, còn không mau xin lỗi Lương đại sư đi!"
"Nếu cô không cầu được Lương đại sư tha thứ cho cô, ông đây sẽ giết chết cô tại đây! Hơn nữa còn cho cô trải nghiệm thử mấy lời mà cô đã nói với đại sư đấy tin không!”
Đường Khả Hân đang ôm đầu cũng bị dọa khóc, liên tục bò đến trước mặt Lương Siêu, ôm lấy đùi hắn bắt đầu cầu xin tha thứ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Lương Siêu, à không, Lương thiếu, Lương đại sư!"
"Tôu là tiện nhân, tôi là yêu tinh!"
"Chỉ cần ngài có thể tha cho tôi, sau này ngài bảo tôi làm gì tôi đều vui vẻ làm theo! Cho dù là làm người ở cho ngài cũng được!”
"Miễn đi."
Lương Siêu liên tục xua tay: "Cô quá bẩn rồi, tôi có bệnh sạch sẽ, sợ nhiễm bệnh."
Nói xong, một cước đá văng Đường Khả Hân ra, không chút khách khí nhét hai tờ chi phiếu kia vào trong túi rồi đứng dậy rời đi.
"Bốn tỷ này tôi thu trước."
"Còn lại 16 tỷ hai nhà các ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi, lãi suất của tôi rất đắt, nếu quá hạn hai nhà các ngươi sợ là gánh không nổi đâu."
Nhìn bóng lưng Lương Siêu rời đi, Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đều bày ra vẻ mặt đau khổ.
"Lão Đào, chỉ sợ đối phương đã quyết tâm như vậy rồi."
"Ông... Còn cách nào khác không? ”
Đào Khiêm thầm mắng một tiếng, lại hung hăng trừng mắt nhìn Đường Khả Hân còn đang sợ tới mức nằm sấp gào khóc trên mặt đất.
"Kế hoạch cho bây giờ, cũng chỉ có cách..."
"Mời Võ bộ chủ ra mặt hòa giải, nhanh chóng chuẩn bị một phần quà đi, hôm nay liền tới cửa thăm hỏi một chút, chỉ mong tên họ Lương kia có thể nể mặt Võ Minh."
Chương 150: Anh không chịu cưới em thì em không đứng dậy
"Cái gì?"
"Họ Võ kia tham lam thành tính, xin hắn hỗ trợ còn không phải càng thiệt thòi à?"
"Hừ!"
"Thiệt thòi đến mấy cũng tốt hơn hai nhà chúng ta lấy thêm ra 8 triệu, có đúng không?"
"Hơn nữa Lương Siêu kia là con rể của Cung gia, cho dù chúng ta bán hết sản nghiệp, mỗi nhà góp đủ 8 triệu cho hắn thì ông có thể đảm bảo hắn sẽ không chơi chúng ta?"
"Đến lúc đó nếu hắn còn khăng khăng ra tay với hai nhà, hừ, vậy tôi thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!"
"Đúng!"
Lúc này Đường Khả Hân đột nhiên vuốt đuôi theo một tiếng, vội vàng nói: "Họ Lương kia có thủ đoạn độc ác, là thứ lòng tham không đáy!"
"Cha chồng, cha..."
"Cút!"
"Con mẹ nó ai là cha chồng của cô." Ngô Nguyên Trung lại đập một chai rượu tới, căm hận nói: "Nếu không phải vì cô chả ra tích sự gì thì chúng tôi cũng không khó xử như thế!"
Đào Khiêm hơi liếc Đường Khả Hân mặc bộ đồ lưới một cái, giấu đi sự nóng rực trong mắt, khoát tay và nói: "Được rồi, chuyện tới bây giờ tức giận với cô ta còn có tác dụng gì?"
"Mau đi về, xem trong nhà có thứ gì mà Huyền Võ Giả thích, hôm nay định ra ngày hẹn Võ bộ chủ."
"Được."
Ngô Nguyên Trung vội vàng rời đi, Đào Khiêm lập tức đi đến trước mặt Đường Khả Hân, nắm lấy cằm của cô ta rồi cẩn thận đánh giá, cười khinh và nói: "Thật là thứ gái điếm."
"Chuyện cho nước này, cô đừng mơ tới vị trí mợ chủ Ngô gia nữa, chẳng qua tôi có thể suy xét bao nuôi cô."
"Đêm nay thử tài năng của cô trước đã."
Trong lòng Đường Khả Hân vốn đã lụi tàn nghe vậy thì hai mắt lại sáng lên, bây giờ đối với người đã rơi vào đường cùng như cô ta thì làm tình nhân của Đào Khiêm là lựa chọn tốt nhất, cô ta lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Tốt!"
"Cảm ơn sếp Đào, ngài yên tâm, tôi, tôi nhất định phục vụ ngài thật thoả mãn!"
...
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Cung Vũ, hẹn cô ra một quán cà phê, muốn nói đến chuyện từ hôn.
Quán cà phê Lam Sơn, Lương Siêu đến trước để giữ chỗ, một nhân viên phục vụ lập tức tiếp đón.
"Thưa anh, anh muốn uống gì ạ?"
"Đưa một ly nước sôi lên trước đi, cảm ơn."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nước sôi?
Nhân viên phục vụ lập tức xem thường, Lương Siêu thấy anh ta vẫn đứng bất động thì hoài nghi hỏi: "Có vấn đề gì sao? Trong tiệm không có nước sôi?"
"Có."
"Nhưng anh đến quán cà phê cao cấp như vậy để uống một ly nước sôi? Hơn nữa tiệm chúng tôi có tiêu phí thấp nhất."
"A, không sao."
"Tôi đang chờ một cô gái, đợi cô ấy đến tôi sẽ gọi, nhưng tôi uống nước sôi, được chứ?"
Nhân viên phục vụ lười để ý đến hắn, lập tức quay đầu bước đi, còn nói thầm mấy câu thứ nghèo hèn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Đợi anh ta trở lại quầy thì một nữ phục vụ đầy mặt mê trai đi tới, nói: "Vị khách kia rất đẹp trai, gọi cà phê nhất định rất có phẩm chất đúng không?"
"Hừ."
"Đẹp trai có tác dụng cái đinh gì, chỉ gọi một ly nước sôi, có lẽ là đến chỗ chúng ta chụp ảnh khoe khoang với đám bạn bè thôi."
"Không thể nào? Lúc nãy tôi có nghe nói anh ấy chờ bạn đến lại gọi kia mà?"
Nam phục vụ trước đó nói chuyện với Lương Siêu lại nhếch miệng: "Thứ nghèo hèn như anh ta thì cũng chỉ chờ mấy cô gái quái dị dạng khủng long thôi, hoặc là phú bà vừa già lại béo ú."
"A?"
"Không thể nào? Nhìn anh ấy cũng không giống trai bao."
"Nếu cô đã coi trọng anh ta như vậy, thế chúng ta dùng tiền lương một tháng đánh cược đi?"
"Nếu anh ta đợi được một cô gái xinh đẹp giàu có đến thì một tháng tiền lương của tôi tặng không cho cô, nếu không phải cô cũng không cần đưa tôi tiền lương, trực tiếp làm bạn gái của tôi là được, dám không?"
Nữ phục vụ vốn không muốn chấp nhận, mà dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không chịu được đủ kiểu khích tướng của đối phương.
"Cược thì cược, ai sợ ai!"
Lại qua không đến nửa giờ.
"Chào cô, hoan nghênh đã đến." Người giữ cửa cúi đầu nói, nhân viên phục vụ lập tức nhìn thấy một cô gái cao gầy trắng nõn khoác áo khoác, đeo kính râm đi đến.
Dáng người đạt 10 điểm, khí chất 10 điểm, giá trị nhan sắc thì không biết. Nhưng nhìn thì tối thiểu cũng được 7 điểm.
Khi thấy cô đi đến bàn của Lương Siêu rồi ngồi ở đối diện hắn nữ phục vụ lập tức hoan hô: "A! Tôi thắng, nhớ chuyển tiền lương tháng sau của anh cho tôi đấy."
Nam phục vụ kia nhếch khóe miệng, nói: "Gấp cái gì, chắc chắn mỹ nữ kia đến chia tay với tên nghèo hèn đó, căn bản không tính là bạn của anh ta."
Nói xong, hai người lập tức xích lại gần chút. Mà khi nhìn thấy mỹ nữ kia tháo kính râm xuống, họ lập tức há to miệng kinh hãi.
Đó là nữ thần quốc dân Cung Vũ!
Thấy cô và Lương Siêu trò chuyện trong chốc lát, hai nhân viên phục vụ một nam một nữ kia cũng lập tức đi tới.
"Chào cô Cung, tôi, tôi là fan hâm mộ đáng tin của cô, đặc biệt thích phim của cô! Có thể ký tên cho tôi không?"
"Còn có tôi!"
"Có thể ký tên luôn cho tôi không?"
Cung Vũ cười ký tên cho hai người, tùy tiện gọi một ly latte rồi đuổi hai người đi, sau đó nhìn về phía Lương Siêu.
"Hôn sự này thật sự không phải không huỷ sao?"
"Nếu như trên người em có chỗ nào làm anh không hài lòng, anh có thể nói cho em biết, em nhất định đổi."
"Em chỉ xin anh đừng từ hôn được không?"
Hai nhân viên phục vụ vừa đi không xa nghe vậy thì giật mình mà suýt cắm đầu xuống đất!
Họ vô thức quay đầu nhìn lại, không ngờ lại nhìn thấy Cung Vũ quỳ xuống trước mặt Lương Siêu, nắm lấy tay hắn, môi đỏ khẽ mím, dáng vẻ thật đáng yêu.
"Chỉ cần anh không từ hôn em, bảo em làm gì cũng được."
"Dù anh thật sự không thích em, nhưng chỉ cần anh chịu cưới em, cho dù sau khi cưới không để ý tới em, bạo lực lạnh, đánh hay mắng em, em, em cũng có thể chấp nhận..."
Soạt!
Vố số những ánh mắt oán giận lập tức như thanh kiếm sắc bén bắn về hướng Lương Siêu, mà nam phục vụ kia thấy thế thì suýt nữa đã phun ra ngụm máu!
Con mẹ nó đây mà là đến chia tay cái gì, là cầu hôn!
Rốt cuộc thứ nghèo hèn này có sức hút gì mà lại khiến nữ thần quốc dân không có giới hạn cuối như vậy?
Lương Siêu lập tức cảm thấy da đầu hơi tê tê, không thể không nói, cảm giác nữ thần quốc dân quỳ trước mặt mình cầu hôn thật sự rất kích thích!
Dù trước khi tới hắn đã quyết tâm muốn lấy lại hôn thư, nhưng trái tim sắt đá đến mấy cũng không đánh lại được bàn tay mềm mại của nữ thần quốc dân người ta...
"Khục... Cái kia, cô Cung Vũ, nơi này nhiều người nhìn như vậy, cô đứng dậy trước đi, có chuyện chúng ta bàn bạc rõ ràng được không?"
Trước khi Cung Vũ tới có từng hỏi Lương Nghiên, nghĩ đến nhắc nhở của Lương Nghiên dành cho mình, cô thẹn thùng gục đầu xuống, cắn môi lắc đầu: "Không, nếu, nếu anh không chịu cưới em thì em không đứng dậy."
Thanh niên mặt trắng?
Ở rể?
Lang băm?
Đang nói về bản thân mình à?
Lương Siêu nhíu mày nhìn nơi phát ra âm thanh, liền thấy một mỹ nữ có chút quen thuộc đi tới, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
"Anh, cô ta là Đường Khả Hân, lúc trước em và anh có nói qua."
Với lời nhắc nhở của Lương Nghiên, ngay lập tức Lương Siêu nhớ lại.
Người phụ nữ này, không phải là nữ chính trong bức ảnh mà lần trước tôi nhìn thấy ở trong máy ảnh của Chu Vĩ sao!
Khi Cung Vũ nhìn thấy Đường Khả Hân đi theo, cô mím môi đỏ và xin lỗi Lương Siêu trước, sau đó bảo Lương Siêu nhanh chóng rời đi và bỏ qua người phụ nữ này.
"Dừng lại, tôi đã cho các người đi chưa?"
Đường Khả Hân hừ lạnh một tiếng, hai vệ sĩ riêng của cô ta lập tức chạy tới đưa tay ngăn cản.
Cung Vũ lập tức căng thẳng, quay đầu tức giận nhìn Đường Khả Hân.
"Đừng có quá đáng!"
"Đồ khốn kiếp, dám hung dữ với tôi?"
Đường Khả Hân sải bước đi tới: "Hôm nay tao không chỉ muốn quá đáng nhiều hơn, còn tốt bụng dạy cho mày, làm một tỳ nữ dùng thái độ gì nói chuyện với tao!"
Vừa nói vừa giơ tay lên, Cung Vũ nhìn thấy cảnh này thân thể mỏng manh run lên, cô theo bản năng mà cắn chặt răng, nhắm mắt lại.
Nhưng mấy giây sau, trên mặt vẫn không có cảm giác đau đớn, cô không tự chủ được mở mắt ra.
Không biết từ lúc nào đã nhìn thấy Lương Siêu xuất hiện ở trước mặt mình, hắn nắm chặt cổ tay Đường Khả Hân giúp cô đỡ lấy cái tát này.
Dù sao hiện tại hôn ước còn chưa hủy, Cung Vũ trên danh nghĩa vẫn là vị hôn thê của hắn, hắn không thể trơ mắt nhìn cô bị người khác bắt nạt.
"Cô Cung Vũ."
Lương Siêu quay đầu lại nhìn cô, có chút bất đắc dĩ cười nói: "Cô và cô gái này đều là một trong Tứ Tiểu Hoa Đán, hơn nữa cô còn có danh hiệu Nữ thần quốc dân, cô sợ cô ta cái gì?"
"Anh, khốn kiếp!"
"Mau buông tôi ra!"
Đường Khả Hân tức giận chửi bới hết người này đến người khác, khi những người khác nhìn thấy điều này, quản lý của Cung Vũ, Tôn Bình, là người vui mừng nhất, cô ta lập tức chạy đến và chỉ vào người Lương Siêu và bắt đầu hét lên.
"Bàn tay ngọc ngà của Đường tiểu thư chúng ta mà anh dám đụng vào sao?"
"Mau chóng buông ra!"
"Đường tiểu thư?"
Sau khi sửng sốt một lúc, Lương Siêu lại thấy buồn cười, buông tay ra, cười nói: "Các người đang đóng phim cung đấu nhà Thanh sao? Nhưng với ngoại hình của cô ta, hình như không xứng với tầng lớp quý tộc, phải không?"
"Ừ, không xứng!"
Lương Nghiên, người thường xuyên xem các bộ phim cung đấu ngay lập tức bắt chuyện, cô bé đã rất khó chịu khi nhìn thấy bộ dạng hung dữ của Đường Khả Hân trước đó, và ngay lập tức nói: "Thứ hạng phi tần trong hậu cung của nhà Thanh từ trên xuống dưới Hoàng hậu, Hoàng Quý Phi, Quý phi, tần phi, quý nhân, thường tại, đáp ứng."
"Người như cô ta không nên được gọi là quý nhân, chỉ sợ sẽ rất miễn cưỡng nhận chức quý nhân."
Lương Siêu có hứng thú trong một lúc và hỏi: "Em đánh giá vẻ đẹp của cô Cung Vũ ở cấp độ nào?"
"Chị Cung Vũ, chị vừa xinh đẹp lại nhân từ, nhất định cấp bậc cao nhất là hoàng hậu!"
Cung Vũ bị trêu chọc đến mức bật cười khúc khích, thần kinh vốn căng thẳng trước đó trong chốc lát đã thả lỏng rất nhiều, cô cười rồi sờ sờ cái đầu nhỏ của Lương Nghiên.
"Lương tiên sinh, đây là em của amh sao?"
"Thật đáng yêu."
"Đáng yêu cái rắm!"
Đường Khả Hân tức giận đến mức nhìn thấy hai vệ sĩ riêng của mình còn đang ngơ ngác xem kịch, cô ta lập tức nhổ nước miếng chửi: "Hai tên phế vật, thấy tôi bị giễu cợt các người rất vui có phải không?”
"Còn không mau! Xé miệng của chàng trai này và em gái của hắn!"
"Được."
Hai vệ sĩ nhanh chóng phản ứng, lao đến chỗ Lương Siêu trước.
Cung Vũ lại bắt đầu khẩn trương, nhưng hai vệ sĩ cường tráng còn chưa đi được hai bước, Lương Siêu đã đột nhiên vọt tới, dùng ngón tay giống như vỗ nhẹ vào hai người bọn họ một cái.
Sau đó Lương Siêu quay lại, Cung Vũ nhìn thấy hai vệ sĩ bất động nên có chút sững sờ.
"Hai người bọn họ... tại sao không động đậy?"
"Yên tâm đi, chẳng qua là bị tôi điểm huyệt mà thôi."
"Ngủ mấy tiếng, tỉnh lại sẽ không sao."
Lương Siêu vừa dứt lời, Đường Khả Hân nhìn hai tên vệ sĩ liền ầm ầm ngã xuống đất, nhắm mắt lại dường như đã ngủ say, mọi người đều kinh ngạc.
Nhìn Đường Khả Hân ngây người một lúc, Lương Siêu cười hỏi: "Bây giờ, cô còn cho rằng tôi là lang băm không?"
Mọi người nghe xong đều âm thầm lắc đầu.
Phương pháp điểm huyệt vi diệu như vậy không phải lang băm nào cũng có được, phải có tay nghề thực sự!
"Hừm, cho dù anh có chút kiến thức về Trung Y thì sao? Nói thẳng ra là những thứ đó phục vụ cho những người giàu có như Đường Quý Nhân sao? Có bị điên không?"
Tôn Bình đảo mắt và nói, cố gắng tìm một chỗ cho Đường Khả Hân.
Lúc này, Cung Vũ đi tới, nhẹ nhàng khẽ kéo Lương Siêu.
Cô thì thầm: "Anh Lương, chúng ta vẫn nên đi nhanh."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Chị Cung Vũ."
Lương Nghiên nhìn Cung Vũ từ một khoảng cách gần và đột nhiên gọi, chỉ vào mặt cô: "Sao mặt chị đỏ thế? Tóc ướt, trá bị thương, mắt sưng, nhìn không đẹp bằng như trước. . . ”
Nghe những gì cô bé nói, Lương Siêu chỉ chú ý đến điều này.
Giờ phút này nhìn Cung Vũ thật sự hoảng sợ, không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút, ánh mắt liền hướng về phía Đường Khả Hân liếc một cái.
"Cô đã làm gì?"
"Không sai!"
Đường Khả Hân đang trong cơn tức giận lập tức ưỡn ngực, đẩy Tôn Bình đang đứng trước mặt mình ra rồi tiến lên hai bước, vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo như phượng hoàng.
"Tôi tát vào mặt cô ấy, làm ướt tóc cô ấy bằng rượu vang đỏ và đá vào trán cô ấy."
"Còn đôi mắt sưng, hừ, là do cô ấy khóc sưng lên là do cô ấy không xứng!"
"Cho dù ngươi là vị hôn phu của con tiện nhân này, biết chuyện này thì làm sao bây giờ?"
Mẹ kiếp?
Dám kiêu ngạo như vậy?
Lúc đầu Lương Siêu chỉ muốn cô ta quỳ xuống trước Cung Vũ, dập đầu xin lỗi, nhưng bây giờ hắn cảm thấy thật quá dễ cho con tiện nhân này.
Phải hung ác hơn nữa.
"Tôi sẽ cho cô một cơ hội chết tốt. Bây giờ cô quỳ xuống trước Cung Vũ tiểu thư, dập đầu xin lỗi, tự vả bản thân một bạt tai."
"Và tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, chuyện này chỉ như vậy thôi, hiểu không?"
Tất cả mọi người: "..."
Để Đường Khả Hân, người hiện đang được chú ý và sắp trở thành tiểu thư của nhà họ Ngô ở miền nam Tứ Xuyên, quỳ xuống dập đầu? Tự hủy hoại dung nhan? Còn muốn rời khỏi làng giải trí?
Thằng nhóc này, không lẽ nó bị điên rồi sao?
Không chỉ có mọi người, mà ngay cả Cung Vũ cũng kỳ quái nhìn Lương Siêu, cho rằng thần kinh hắn có chút vấn đề.
"Ha ha ha
"Anh có thấy cách mọi người nhìn anh không? Bây giờ anh là một điên trong mắt mọi người!"
"Anh không phải là Trung y sao? Không phải biết bấm huyệt sao? Tại sao ngay cả chính mình bị điên mà chữa không được?"
Sau khi nghe điều này, Lương Siêu nhìn đi chỗ khác.
"Cơ hội, tôi đã cho cô rồi."
"Nhưng là cô không tự mình nắm bắt, vậy kế tiếp cũng không được trách tôi."
Nói xong, hắn ấy điện thoại di động ra, bật Weixin và gửi tin nhắn thoại cho Chu Vĩ.
"Tấm hình Đường Khả Hân ở trong camera, ngay lập tức gửi cho tôi."
"Được thôi."
Chu Vĩ quay lại sau vài giây, với một nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.
"Lương Thần Y, ngoại trừ ảnh đen bình thường ra, ở đây tôi còn có một số nội dung bùng nổ, anh có muốn xem không?"
Ừm?
Lương Siêu nhướng mày và ngay lập tức trả lời bằng một từ.
"Gửi!"
Chương 147: Quy tắc ngầm giá rẻ nhất trong lịch sử
"Được rồi!”
Chu Tương đã trả lời, sau đó thì gửi qua một tấm ảnh.
Lương Siêu mở ra nhìn trước, lúc này liền cười cười giơ nó ra trước mặt mọi người.
"Nào!"
"Nào, mọi người đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ, mau đến xem, xem người phụ nữ trong bức ảnh này có phải là Đường Khả Hân hay không."
Mọi người tiến lại gần nhìn, thấy trong tấm ảnh là một người phụ nữ mặc trang phục hầu gái, chân mang tất lưới ngồi trong một chiếc xe hạng sang thì tất cả đều xôn xao!
Đây không phải Đường Khả Hân thì là ai?
Chẳng qua là Đường Khả Hân trong ảnh nhìn có vẻ trẻ hơn hiện tại một chút, hẳn là bức ảnh này chụp vào lúc cô mới ra mắt.
Đường Khả Hân ăn mặc lẳng lơ kia đang bị một tên đàn ông trung niên bụng phệ đè dưới thân, hơn nữa trên mặt còn tràn đầy vẻ hưởng thụ...
Nhìn khẩu hình khẽ hé thì có vẻ họ đang nói chuyện với nhau, về phần nói gì thì không biết, nhưng tổng thể bức ảnh vẫn thấy rõ vẻ mờ ám.
Lúc này, Đường Khả Hân là đương sự lại há to miệng, trừng mắt kinh ngạc.
Đây là ảnh chụp từ hai năm trước, khi đó cô đang tằng tịu với một thiếu gia nhà giàu, nhưng rõ ràng lúc ấy tên đó đã cam đoan xung quanh xe rất an toàn, tuyệt đối sẽ không bị chụp lén!
"Khốn khiếp!"
Đường Khả Hân nghiến răng nghiến lợi mắng to một câu, khi đó chỉ có Tôn Bình phản ứng nhanh, vội vàng nói: "Giả!"
"Cái này nhất định là giả!
"Hiện tại kỹ thuật làm giả tiên tiến như vậy, tấm ảnh này nhất định đã qua chỉnh sửa, đây chắc chắn là tấm ảnh bị đổi mặt!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Bị đổi mặt?
Mọi người âm thầm khinh thường, cho dù ảnh bị chỉnh sửa thật thì gương mặt tràn đầy hưởng thụ kia của Đường Khả Hân là sao?
Đây là đang làm chuyện gì mới có thể làm ra vẻ mặt vừa lẳng lơ vừa hưởng thụ như vậy được?
"Đúng, đây là giả!"
Nhất thời Đường Khả Hân không nghĩ được nhiều lắm, chỉ biết vội hùa theo: "Tôi không biết người đàn ông kia là ai cả, rõ ràng là có người ác ý Photoshop ảnh của tôi!"
"Anh dám xúc phạm danh dự và nhân phẩm của tôi, tôi sẽ kiện anh ra tòa!"
"Kiện tôi?"
Lương Siêu buồn cười, thầm nghĩ thật đúng là làm kỹ nữ còn đòi người ta lập đền thờ.
"Ting ting!"
Điện thoại vừa vang lên, Chu Tương bên kia lại gửi tới một đoạn video.
Lương Siêu thấy thế thì cười nhẹ, nói: "Được, ảnh chụp có thể là giả, nhưng mọi người xem cái này thì sao."
Nói xong liền mở video kia ra.
Xuất hiện đầu tiên trong video là nam chính đã cởi hết quần áo ngồi trong một phòng khách sạn tình nhân chờ đợi nữ chính đến, người này chính là tên đạo diễn quá khích kia, Trần Đại Ba.
Ngay sau đó, nữ chính mặc trang phục mỏng tanh gần như trong suốt đẩy cửa tiến vào.
Cho dù nữ chính này còn trang điểm hơi đậm nhưng mọi người liếc mắt một cái đã nhận ra đây chính là Đường Khả Hân!
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, sau khi bàn chuyện tài nguyên trong giới xong liền tình chàng ý thiếp mà lăn lên giường.
"A..."
"Trần đạo, ngài thật lợi hại nha, Khả Hân rất thích ngài..."
"Ừm… Mạnh quá..."
Vài phút sau, hai người xong việc, Trần Đại Ba tiện tay lấy ra một tấm chi phiếu đặt dưới gối ném lên mặt Đường Khả Hân.
"Tiểu lẳng lơ này, biểu hiện không tệ, đã hầu hạ không ít người rồi đúng không?"
"Chi phiếu 10 vạn này cô lấy đi, coi như là tiền thưởng cho cô."
"Hừ, Trần đạo ngài nghĩ tôi là loại người gì vậy?"
"Người ta không cần đâu."
Đường Khả Hân làm nũng một trận, sau khi trả lại tấm chi phiếu kia lại chui vào trong ngực Trần Đại Ba, đảo mắt thì thầm bên tai ông ta.
"Ngài phải hiểu, người ta đến hầu hạ ngài hoàn toàn là bởi vì sùng bái tài hoa của ngài, không phải là tới kiếm tiền đâu, nhưng nếu ngài thật sự muốn thưởng, thì thưởng cho người ta một đồng tiền là được rồi."
Trần Đại Ba nghe vậy cười to một trận, video đến đây cũng đột nhiên dừng lại.
Toàn bộ hiện trường lâm vào im lặng, im đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều trợn mắt cứng lưỡi, vẻ mặt giật mình nhìn Đường Khả Hân.
Drama này thực là thơm quá.
Hơn nữa tuyệt đối là tin chấn động nhất!
Bởi vì trước đó Trần Đại Ba muốn tái xuất nên từng cố ý tiếp nhận phỏng vấn, tuyên bố ông ta đã từng ngủ với một nữ diễn viên nổi tiếng!
Để thu hút được sự chú ý và lượng truy cập cao hơn, ông ta lần lựa tạo độ hồi hộp cho đến nay vẫn chưa công bố nữ diễn viên này là ai.
Hiện tại xem ra, người đó chính là Đường Khả Hân!
"Chậc chậc..."
"Đường quý nhân, bình thường người khác bị quy tắc ngầm, ít nhất cũng phải có một vạn hay tám ngàn gì đấy để bù đắp đúng không? Nhưng cô ra sức hầu hạ người ta như thế, kết quả lại chỉ cần một đồng?"
"Quý nhân này, đúng là 'đắt' giá thật."
"Chỉ tiếc lúc cô mới ra mắt bọn ăn xin không biết cô, nếu không chắc bọn họ cũng có phúc hưởng rồi, dù sao một đồng thì bọn họ vẫn có."
"Ha ha!"
Cung Vũ lại bị chọc đến cười, vẻ mặt đầy ẩn ý liếc nhìn Lương Siêu một cái.
Lúc trước Mộ Khuynh Tuyết chỉ nói vị hôn phu của mình mặt mày khôi ngô, tuấn tú lịch sự, lúc đó Cung Vũ còn tưởng là một tên mọt sách, nhưng không ngờ tính cách lại còn có thể hài hước như vậy.
"Anh!"
Đường Khả Hân quả thực tức giận muốn nổ tung, mà Tôn Bình trước đó vẫn một mực biện minh cho cô ta cũng hoàn toàn im miệng.
"Rốt cục video này của anh lấy từ đâu ra!"
"Cái này cô không quản được."
"Bây giờ điều duy nhất cô có thể quản chính là sau khi video này bị tuồn ra ngoài, cô nên xử lý như thế nào."
"Là rút lui khỏi giới giải trí trong vô số tiếng chửi rủa trên toàn mạng? Hay là bỏ ra một số tiền lớn mời đội ngũ PR cưỡng chế tẩy trắng cho mình?"
"Tuy tôi là người ngoài giới, nhưng cũng biết sống được trong giới các người rất khó, mua người giúp cô tẩy trắng thì kết quả cũng không khá hơn được bao nhiêu đúng không?"
"Mặc kệ là con đường nào, cô cũng sẽ thân bại danh liệt, nói không chừng vận khí tốt lại trúng giải độc đắc, trực tiếp bị đóng đinh trên cột sỉ nhục minh tinh."
Đường Khả Hân càng nghe càng sợ, đến cuối cùng đã gần như sụp đổ, lý trí nổ tung.
"Đưa video cho tôi!"
Nói xong, thì đột nhiên xông tới muốn cướp điện thoại di động của Lương Siêu, nhưng lại bị Lương Siêu tát một cái ngã xuống đất.
Đường Khả Hân vội vàng đứng lên, thấy cướp không được thì bắt đầu đánh đòn tâm lý.
"Tôi, tôi có thể mua video của anh!"
"Giá cao cũng mua!"
"Được rồi, vậy trước tiên cô giao một trăm tám mươi triệu ra đi, nhớ kỹ, tôi chỉ cần đồng đô la."
Mọi người: "..."
Đường Khả Hân bị nghẹn họng không nói được gì, hung hăng trừng mắt nhìn Lương Siêu, cuối cùng chỉ có thể mượn danh nhà họ Ngô.
"Hiện tại tôi lấy thân phận thiếu phu nhân nhà họ Ngô Xuyên Nam ra lệnh cho anh, lập tức giao điện thoại di động ra mau!"
"Nếu không, không chỉ nhà họ Cung bị diệt mà vị hôn thê của anh sẽ trở thành đồ chơi của mọi người, anh và cả nhà anh cũng sẽ chết thảm!"
"Hoặc chết đuối, hỏa hoạn, hoặc tai nạn xe hơi, chó hoang xé xác, không người nào trốn thoát được đâu!"
"Đừng hoài nghi lời nói của tôi là thật hay giả, cũng đừng cảm thấy tôi đang hù dọa các người, anh có thể hỏi con tiện nhân Cung Vũ này xem nhà họ Ngô ở Xuyên Nam có năng lực này hay không!
Chương 148: Chị dâu, tôi sẽ giúp chị
Thấy Đường Khả Hân đã đỏ mắt, Cung Vũ cũng bắt đầu sợ hãi.
"Lương Siêu, tôi biết anh ra mặt cho tôi vì có ý tốt, nhưng anh hãy giao video cho cô ta đi."
"Thực lực của nhà họ Ngô ở Xuyên Nam rất mạnh, bọn họ thật sự có thể..."
Lương Siêu không để ý tới Cung Vũ, nhìn chằm chằm Đường Khả Hân hỏi: "Nhà họ Ngô mà cô nói, là nhà họ Ngô của Ngô Nguyên Trung?"
"Anh to gan!"
"Tên húy của cha chồng tôi há phải thứ tên thầy thuốc nhỏ nhoi như anh có thể tùy ý kêu!"
"Ha..."
"Được rồi."
Lương Siêu nở nụ cười, bỏ lại Đường Khả Hân đang mắng chửi phía sau, lôi kéo Lương Nghiên và Cung Vũ xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại nói: "Cuối cùng, cho cô thêm hai ngày."
"Hai ngày này cô cứ dành để suy nghĩ kỹ đường lui cho mình đi, hai ngày sau, đoạn video về giá quy tắc ngầm rẻ nhất lịch sử này sẽ lan truyền khắp toàn mạng."
"Anh!"
"Tên họ Lương kia, anh chờ đó cho tôi!"
"Không cần hai ngày, chỉ cần ngày mai thôi, tôi sẽ làm nhà họ Cung sụp đổ, biến Cung Vũ trở thành đồ chơi bên gối ngàn người, làm cho cả nhà anh chết sạch!"
Sau khi mắng một trận, thấy vẫn không thể dọa được Lương Siêu, Đường Khả Hân lại tức giận hung hăng dậm chân.
Lại thấy ánh mắt khác thường của mọi người, cô tức giận mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn! Đi hết đi!"
"Tôi cảnh cáo trước, nếu các người dám nói chuyện hôm nay ra, tất cả các người sẽ cùng kết thúc với Lương Siêu!"
......
Trên đường trở về nhà họ Cung.
Thấy Cung Vũ vẫn còn lo lắng, Lương Siêu không khỏi nhíu mày.
"Cung Vũ, chẳng lẽ cả Mộ Khuynh Tuyết và người nhà cô đều không nói cho cô biết giờ nhà họ Ngô cùng tên họ Đào kia chẳng những không dám tìm nhà họ Cung gây phiền phức nữa, ngược lại còn phải bồi thường tổn thất cho nhà họ Cung của cô sao?"
"Hả?"
Cung Vũ sửng sốt, mờ mịt lắc đầu.
Sau đó vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho ba mình.
Sau khi xác minh việc này, trong lòng càng khó hiểu.
Vì muốn lừa nhà họ Cung, tập đoàn Dụ Long của nhà họ Ngô cùng Đào Khiêm đã ấp ủ âm mưu từ rất lâu, làm sao có thể đột nhiên nhận tội như vậy?
Đã vậy còn muốn bồi thường tổn thất?
Chuyện này không khác gì viễn cảnh trong mơ!
"Ba, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"
Cung Bình cười ha hả nói: "Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa? Là nhờ ông nội con đã tìm cho chúng ta một mối hôn nhân rất tốt đó!"
"Con không biết, lúc trước Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm đến quậy ở đám tang của ông nội con, tất cả đều nhờ vào Lương đại sư ra tay, à không, là còn chưa ra tay thì ba vị đại sư của hai nhà bọn họ đã sợ tới mức cung phụng quỳ xuống đất thỉnh tội!"
"Sau đó nghe nói hai nhà đó lại mời cao nhân muốn tìm Lương đại sư gây phiền toái, nhưng cuối cùng không gây được phiền toái gì cho người ta mà hai nhà bọn họ còn phải bồi thường 20 tỷ!"
"Lương, Lương đại sư?"
Cung Vũ phản ứng lại, lúc này nhìn Lương Siêu ngồi ở ghế phụ.
"Ba, ba nói là Lương Siêu?"
"Đúng vậy, không phải hắn thì còn có thể là ai?"
"Đúng rồi Vũ nhi, lúc trước ba đã tiếp xúc với Lương đại sư, phát hiện hình như hắn muốn hủy hôn. Nhưng mà con cũng biết đó, di ngôn trước khi lâm chung của ông con chính là muốn con gả cho Lương đại sư."
"Hôm nay con cũng đã trở lại, nhất định phải ở chung thật tốt với Lương đại sư, tuyệt đối không thể để cho hắn muốn từ hôn lần nữa, biết chưa?"
"Từ hôn?"
Cung Vũ thất thanh kêu lên, đây cũng là chuyện cô bất ngờ nhất, sau khi ý thức được mình đã lỡ miệng thì vội vàng che miệng lại.
Lương Siêu quay đầu lại nhìn cô ấy một cái, làm cô có chút xấu hổ.
"Ai..."
"Tiểu Vũ, khi ông nội con còn sống rất coi trọng phần hôn ước này, ba nói vậy trong lòng con cũng rõ ràng đúng không, con..."
"Ba, ba đừng nói nữa."
"Con hiểu."
"Được rồi, ba cứ yên tâm về với con, dựa vào nhan sắc, danh tiếng, giáo dưỡng hay tính cách của con, việc nắm chặt trái tim Lương đại sư hẳn là không khó."
"Đúng rồi, bây giờ con xuống máy bay chưa?"
"Rồi ạ, đang ở trên đường về nhà rồi."
"Ừm, là Lương Siêu đón con."
"Hả?"
Cung Bình nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lại mừng như điên!
"Vậy con còn về nhà gì nữa!"
"Hiện tại Lương đại sư đang ở khách sạn, con mau trở về với hắn, cho dù giúp hắn dọn dẹp phòng cũng tốt."
"Còn nữa, nhà họ Cung đều là người hiện đại, ngủ cùng trước khi kết hôn cũng không thành vấn đề gì, nếu có thể mang thai thêm một đứa con thì càng tốt, cho nên nếu hai đứa thật sự có làm gì đó thì không được dùng biện pháp an toàn đâu nghe không!"
Này!
Cung Vũ bị nói đến mặt đỏ bừng, đang muốn nói gì đó thì Cung Bình đã cúp điện thoại.
Vài phút sau.
Lòng Cung Vũ vẫn loạn như có nai con chạy hoang bên trong, Lương Siêu ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói cái gì đó thì Lương Nghiên lại đột nhiên nhảy ra nói liên hồi.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Chị Cung Vũ, em chính là fan cứng trung thành của chị đó, em rất thích mấy tác phẩm của chị, chị có thể tặng em một tấm ảnh có chữ ký của chị không?"
"Còn nữa, có thể chụp hai tấm ảnh với em hay không, em muốn lưu lại làm kỷ niệm."
Đương nhiên Cung Vũ sẽ đáp ứng, ký tên và chụp ảnh xong hai cô gái còn trò chuyện.
Lúc đó, Lương Nghiên kéo tay Cung Vũ, nhỏ giọng nói: "Chị Cung Vũ, chị thích anh trai em sao? Chị muốn trở thành chị dâu của Nghiên Nghiên sao?"
Bị hỏi thẳng như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Cung Vũ lại đỏ bừng một mảng.
Sau khi ấp úng một hồi lâu, mím môi gật đầu rất nhẹ.
Cũng do cô ấy được giáo dục nghiêm khắc từ nhỏ khiến quan niệm của cô vô cùng truyền thống, cho nên cho dù trời xui đất khiến như thế nào lạc vào giới giải trí cũng chưa bao giờ hôn môi, hay ôm ai cả.
Cũng vì thế, dù cô không mấy đồng ý hôn ước sắp đặt, nhưng làm đứa con nghe lời cha mẹ, trước đó cô cũng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ hủy hôn trong đầu.
Hơn nữa, trong lòng cô gái nào không có hy vọng gặp được một vị bạch mã hoàng tử?
Biểu hiện của Lương Siêu ở đại sảnh, cùng với sức mạnh một mình trấn áp hai nhà Ngô, Đào, cứu được nhà họ Cung trong gang tấc, quả thực đã thỏa mãn được một loạt ảo tưởng về bạch mã hoàng tử trong lòng cô!
"Hì hì..."
Thấy Cung Vũ gật đầu, Lương Nghiên lại nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, chị dâu, em sẽ giúp chị."
Suốt dọc đường đi không ai nói chuyện nữa.
Sau khi đưa Cung Vũ đến nhà họ Cung, Lương Siêu vốn định cùng đi vào để bàn bạc một chút về chuyện từ hôn thì lại bị Lương Nghiên kéo xuống.
"Anh, chị dâu Cung Vũ vừa từ nước ngoài trở về, khẳng định rất mệt mỏi, có chuyện gì sau này các người hẹn riêng ra nói chuyện sau đi."
"Hầy."
"Được rồi, như vậy cũng tốt."
Lương Siêu gật gật đầu, lại cười tạm biệt với Cung Vũ rồi ôm Lương Nghiên rời đi.
Tối ngày hôm đó.
Đường Khả Hân và đại thiếu gia nhà họ Ngô, Ngô Diệu Tổ hẹn nhau đến khách sạn, diễn tiếp một màn củi khô gặp lửa.
Sau một hồi triền miên, Đường Khả Hân đang muốn đề nghị Ngô Diệu Tổ giúp mình, đánh sập nhà họ Cung và cả nhà Lương Siêu thì Ngô Diệu Tổ đã mở miệng trước.
"Tiểu Hân Hân, ngày mai ba anh muốn gặp một người, người đó rất quan trọng."
"Đến lúc đó em nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút, gợi cảm một chút, rất có thể sẽ cần em đi..."
"Đi hầu hạ người đó vài ngày."
"Cái gì?!"
Đường Khả Hân lập tức kinh hãi, không phải trước kia cô ta chưa từng tiếp khách, nhưng từ sau khi đi theo Ngô Ngạn Tổ thì cô đã được đối phương nâng niu như trứng mỏng trong lòng bàn tay.
Đừng nói kêu mình đi tiếp khách, đến người đàn ông khác chạm vào mình cô một chút cũng không được nữa là, vậy hôm nay là sao đây?
"Anh à, em..."
"Đừng nói nữa."
Ngô Diệu Tổ trầm mặt, nói: "Người lần này em phải tiếp có thể tiêu diệt nhà họ Ngô trong nháy mắt."
"Da không còn, lông làm sao bám, đạo lý này chắc là em cũng hiểu."
"Lợi hại như vậy?!"
Đường Khả Hân kinh hãi, nhà họ Ngô ở trong mắt cô ta đã là bá chủ một phương, nhưng người có thể tiêu diệt nhà họ Ngô trong nháy mắt thì sao?
Sẽ là người trâu bò cỡ nào đây?
Chương 149: Xong thật rồi
Nhất thời tâm tư Đường Khả Hân bắt đầu lung lay.
Người trâu bò như thế, nếu mình có thể đạt được hảo cảm của hắn thì còn cần nhà họ Ngô báo thù giúp mình sao?
Chỉ sợ nhân vật như vậy thổi một hơi là nhà họ Cung và tên họ Lương kia đều tan thành mây khói hết rồi đi?
Nghĩ đến đây, Đường Khả Hân đã hạ quyết tâm ngày mai phải biểu hiện thật tốt, nhất định phải hầu hạ vị này hài lòng hết mức mới được.
Nghĩ thế, cô ta đã gật đầu đồng ý, cũng không kể lại chuyện hôm nay cho Ngô Diệu Tổnghe nữa.
Ngày hôm sau.
Buổi trưa, Lương Siêu đi theo hai người Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đến một gian phòng xa hoa của khách sạn Đông Minh.
Hai người vừa lên liền hỏi han ân cần, vừa rót trà vừa rót rượu, cuối cùng Lương Siêu thật sự không còn kiên nhẫn nữa mới giơ tay lên ra hiệu cho hai người bọn họ dừng lại.
"Trực tiếp nói vào chuyện chính đi."
"Nhà hai người đã gom đủ 20 tỷ tiền mặt kia chưa?"
Nụ cười tren mặt Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm khẽ cứng lại, sau đó cả hai liếc nhìn nhau một cái rồi mới trả lời.
"Cái kia, Lương đại sư."
"Hôm nay chúng tôi mang theo mười phần thành ý đến đây, không chỉ chuẩn bị tiền mà còn chuẩn bị cho ngài một tiết mục nhỏ, ngài không ngại xem trước một chút chứ?"
"Được rồi."
Lương Siêu cười gật gật đầu, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì, hắn cũng muốn nhìn xem hai người này lại muốn chơi trò gì.
Ngô Nguyên Trung cười cười, lúc này vỗ tay ra hiệu cho người bên ngoài.
"Ken két..."
Cửa phòng phòng mở ra, nương theo một hương nước hoa nồng đậm vô cùng kích thích truyền vào là một mỹ nữ mang giày cao gót thủy tinh, cả người mặc trang phục mỏng tanh bước vào.
Nhìn thấy trang phục của Đường Khả Hân thì Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm vô cùng hài lòng.
Hơn nữa mùi nước hoa đối phương cố ý chọn cũng rất đặc biệt, hai người ngửi một chút đã thấy có chút ý loạn tình mê đứng ngồi không yên, hoocmon trong cơ thể cũng bắt đầu tiết ra nhanh chóng...
Lúc trước hai người bọn họ còn lo lắng Đường Khả Hân sẽ kéo chân sau làm hỏng kế hoạch, nhưng hiện tại xem ra biểu hiện cũng không tệ lắm.
Cởi giày cao gót ra, Đường Khả Hân và hai người liếc nhau một cái sau đó đặt giày vừa cởi sang một bên, đạp thảm đi tới phía sau Lương Siêu, ôm lấy hắn.
Thấy thế, hai người đều nở nụ cười.
Lương Siêu tuổi này tinh lực tràn trề, chắc chắn sẽ chịu không nổi khiêu khích như vậy, chỉ sợ hắn gấp đến nổi không kịp trở về phòng khách sạn mà làm ngay tại chỗ này thôi!
Nhưng thật ra lúc này Lương Siêu đang giật mình.
Hai lão già này muốn dùng mỹ nhân kế?
"Lương đại sư, có hài lòng với tiết mục tôi sắp xếp không?"
Sau đó, hai người Ngô Nguyên Trung và Đào Khiêm nhanh nhẹn lấy ra mỗi người một tấm chi phiếu đưa tới trước mặt Lương Siêu.
"Lương đại sư, một chút quà mọn mong ngài nhận cho, mọi hiểu lầm lúc trước chúng ta xí xóa đi được không?"
Đường Khả Hân ở phía sau có thể nhìn thấy thật rõ, là hai tấm chi phiếu mệnh giá hai tỷ!
Có thể làm cho hai nhà Ngô, Đào một hơi đưa ra bốn tỷ, làn trong lòng cô ta càng chắc chắn rằng người hôm nay mình hầu hạ là một nhân vật tai to mặt lớn có đủ danh vọng!
Ngay sau đó, Đường Khả Hân liền bắt đầu thể hiện khả năng của mình.
Khẽ thổi một hơi bên tai Lương Siêu, thì thầm: "Em tên là Đường Khả Hân, hôm nay có thể may mắn hầu hạ công tử quả thực quá vinh hạnh."
"Không biết, tên của công tử là gì?"
Đậu xanh?
Sao giọng nói này nghe có chút quen tai?
Lương Siêu có chút buồn bực, lúc này mới quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau Đường Khả Hân.
Này!
Sau khi nhìn thấy Lương Siêu, đôi mắt quyến rũ của Đường Khả Hân lập tức trợn tròn, thét lên một tiếng "A!" rồi lảo đảo lui lại vài bước, cuối cùng ngã xuống đất.
"Sao, làm sao lại là anh?!"
"Bốp!"
Ngô Nguyên Trung vỗ mạnh bàn một cái, sắc mặt giận dữ nhìn Đường Khả Hân.
"Cô làm gì vậy!"
"A..."
Lương Siêu trêu chọc cười: "Tại sao không thể là tôi?”
"Chậc chậc, hôm nay cô lại ăn mặc kiểu này... Xem ra là cô có sở thích đặc biệt gì với lưới đánh cá đúng không? Không phải mỗi lần cô đi cùng đàn ông đều mặc quần lưới áo lưới kiểu này đấy chứ?”
"Tôi..."
Đường Khả Hân á khẩu, Lương Siêu thấy thế lại cười cười, nói: "Ngô Nguyên Trung, ông dám đưa con dâu của mình đến hầu hạ tôi luôn sao, ông đúng là chịu chơi thật."
"Lương đại sư, ngài, ngài biết cô ta?"
"Đâu chỉ là biết."
"Có thể ông còn chưa biết, ngày hôm qua ở sân bay, đứa con dâu hung dữ này của ông dám ức hiếp đánh chửi vị hôn thê của tôi, lại uy hiếp tôi nói muốn cả nhà tôi chết sạch."
"Nào là chết đuối, hỏa hoạn, nào là tai nạn xe, rồi bị chó hoang xé xác, chậc chậc, cô ta sắp dọa vỡ lá gan của tôi luôn rồi."
"À đúng rồi, cô ta còn mượn danh thiếu phu nhân nhà họ Ngô các người làm chỗ dựa, hiện tại chúng ta đã đủ mặt ở chỗ này, ông có muốn ra mặt nói chuyện thay đứa con dâu bảo bối này hay không?"
Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm: "..."
Xong rồi.
Lần này tiêu thật rồi!
"Lão Ngô, đứa con này của ông lại hại ông rồi!"
"Hồng nhan họa thủy, chỉ sợ hai nhà chúng ta đều phải gặp họa rồi!"
Đào Khiêm đen mặt oán giận, Ngô Nguyên Trung thì tiện tay cầm lấy một bình rượu ném vào đầu Đường Khả Hân, bình rượu đập vào đầu làm cô ta chảy máu đầm đìa!
"Tiện nhân này!"
"Ngay cả Lương đại sư cũng dám đắc tội, còn không mau xin lỗi Lương đại sư đi!"
"Nếu cô không cầu được Lương đại sư tha thứ cho cô, ông đây sẽ giết chết cô tại đây! Hơn nữa còn cho cô trải nghiệm thử mấy lời mà cô đã nói với đại sư đấy tin không!”
Đường Khả Hân đang ôm đầu cũng bị dọa khóc, liên tục bò đến trước mặt Lương Siêu, ôm lấy đùi hắn bắt đầu cầu xin tha thứ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
"Lương Siêu, à không, Lương thiếu, Lương đại sư!"
"Tôu là tiện nhân, tôi là yêu tinh!"
"Chỉ cần ngài có thể tha cho tôi, sau này ngài bảo tôi làm gì tôi đều vui vẻ làm theo! Cho dù là làm người ở cho ngài cũng được!”
"Miễn đi."
Lương Siêu liên tục xua tay: "Cô quá bẩn rồi, tôi có bệnh sạch sẽ, sợ nhiễm bệnh."
Nói xong, một cước đá văng Đường Khả Hân ra, không chút khách khí nhét hai tờ chi phiếu kia vào trong túi rồi đứng dậy rời đi.
"Bốn tỷ này tôi thu trước."
"Còn lại 16 tỷ hai nhà các ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi, lãi suất của tôi rất đắt, nếu quá hạn hai nhà các ngươi sợ là gánh không nổi đâu."
Nhìn bóng lưng Lương Siêu rời đi, Ngô Nguyên Trung, Đào Khiêm đều bày ra vẻ mặt đau khổ.
"Lão Đào, chỉ sợ đối phương đã quyết tâm như vậy rồi."
"Ông... Còn cách nào khác không? ”
Đào Khiêm thầm mắng một tiếng, lại hung hăng trừng mắt nhìn Đường Khả Hân còn đang sợ tới mức nằm sấp gào khóc trên mặt đất.
"Kế hoạch cho bây giờ, cũng chỉ có cách..."
"Mời Võ bộ chủ ra mặt hòa giải, nhanh chóng chuẩn bị một phần quà đi, hôm nay liền tới cửa thăm hỏi một chút, chỉ mong tên họ Lương kia có thể nể mặt Võ Minh."
Chương 150: Anh không chịu cưới em thì em không đứng dậy
"Cái gì?"
"Họ Võ kia tham lam thành tính, xin hắn hỗ trợ còn không phải càng thiệt thòi à?"
"Hừ!"
"Thiệt thòi đến mấy cũng tốt hơn hai nhà chúng ta lấy thêm ra 8 triệu, có đúng không?"
"Hơn nữa Lương Siêu kia là con rể của Cung gia, cho dù chúng ta bán hết sản nghiệp, mỗi nhà góp đủ 8 triệu cho hắn thì ông có thể đảm bảo hắn sẽ không chơi chúng ta?"
"Đến lúc đó nếu hắn còn khăng khăng ra tay với hai nhà, hừ, vậy tôi thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay!"
"Đúng!"
Lúc này Đường Khả Hân đột nhiên vuốt đuôi theo một tiếng, vội vàng nói: "Họ Lương kia có thủ đoạn độc ác, là thứ lòng tham không đáy!"
"Cha chồng, cha..."
"Cút!"
"Con mẹ nó ai là cha chồng của cô." Ngô Nguyên Trung lại đập một chai rượu tới, căm hận nói: "Nếu không phải vì cô chả ra tích sự gì thì chúng tôi cũng không khó xử như thế!"
Đào Khiêm hơi liếc Đường Khả Hân mặc bộ đồ lưới một cái, giấu đi sự nóng rực trong mắt, khoát tay và nói: "Được rồi, chuyện tới bây giờ tức giận với cô ta còn có tác dụng gì?"
"Mau đi về, xem trong nhà có thứ gì mà Huyền Võ Giả thích, hôm nay định ra ngày hẹn Võ bộ chủ."
"Được."
Ngô Nguyên Trung vội vàng rời đi, Đào Khiêm lập tức đi đến trước mặt Đường Khả Hân, nắm lấy cằm của cô ta rồi cẩn thận đánh giá, cười khinh và nói: "Thật là thứ gái điếm."
"Chuyện cho nước này, cô đừng mơ tới vị trí mợ chủ Ngô gia nữa, chẳng qua tôi có thể suy xét bao nuôi cô."
"Đêm nay thử tài năng của cô trước đã."
Trong lòng Đường Khả Hân vốn đã lụi tàn nghe vậy thì hai mắt lại sáng lên, bây giờ đối với người đã rơi vào đường cùng như cô ta thì làm tình nhân của Đào Khiêm là lựa chọn tốt nhất, cô ta lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
"Tốt!"
"Cảm ơn sếp Đào, ngài yên tâm, tôi, tôi nhất định phục vụ ngài thật thoả mãn!"
...
Sau khi rời khỏi khách sạn, Lương Siêu suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Cung Vũ, hẹn cô ra một quán cà phê, muốn nói đến chuyện từ hôn.
Quán cà phê Lam Sơn, Lương Siêu đến trước để giữ chỗ, một nhân viên phục vụ lập tức tiếp đón.
"Thưa anh, anh muốn uống gì ạ?"
"Đưa một ly nước sôi lên trước đi, cảm ơn."
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Nước sôi?
Nhân viên phục vụ lập tức xem thường, Lương Siêu thấy anh ta vẫn đứng bất động thì hoài nghi hỏi: "Có vấn đề gì sao? Trong tiệm không có nước sôi?"
"Có."
"Nhưng anh đến quán cà phê cao cấp như vậy để uống một ly nước sôi? Hơn nữa tiệm chúng tôi có tiêu phí thấp nhất."
"A, không sao."
"Tôi đang chờ một cô gái, đợi cô ấy đến tôi sẽ gọi, nhưng tôi uống nước sôi, được chứ?"
Nhân viên phục vụ lười để ý đến hắn, lập tức quay đầu bước đi, còn nói thầm mấy câu thứ nghèo hèn.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Đợi anh ta trở lại quầy thì một nữ phục vụ đầy mặt mê trai đi tới, nói: "Vị khách kia rất đẹp trai, gọi cà phê nhất định rất có phẩm chất đúng không?"
"Hừ."
"Đẹp trai có tác dụng cái đinh gì, chỉ gọi một ly nước sôi, có lẽ là đến chỗ chúng ta chụp ảnh khoe khoang với đám bạn bè thôi."
"Không thể nào? Lúc nãy tôi có nghe nói anh ấy chờ bạn đến lại gọi kia mà?"
Nam phục vụ trước đó nói chuyện với Lương Siêu lại nhếch miệng: "Thứ nghèo hèn như anh ta thì cũng chỉ chờ mấy cô gái quái dị dạng khủng long thôi, hoặc là phú bà vừa già lại béo ú."
"A?"
"Không thể nào? Nhìn anh ấy cũng không giống trai bao."
"Nếu cô đã coi trọng anh ta như vậy, thế chúng ta dùng tiền lương một tháng đánh cược đi?"
"Nếu anh ta đợi được một cô gái xinh đẹp giàu có đến thì một tháng tiền lương của tôi tặng không cho cô, nếu không phải cô cũng không cần đưa tôi tiền lương, trực tiếp làm bạn gái của tôi là được, dám không?"
Nữ phục vụ vốn không muốn chấp nhận, mà dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không chịu được đủ kiểu khích tướng của đối phương.
"Cược thì cược, ai sợ ai!"
Lại qua không đến nửa giờ.
"Chào cô, hoan nghênh đã đến." Người giữ cửa cúi đầu nói, nhân viên phục vụ lập tức nhìn thấy một cô gái cao gầy trắng nõn khoác áo khoác, đeo kính râm đi đến.
Dáng người đạt 10 điểm, khí chất 10 điểm, giá trị nhan sắc thì không biết. Nhưng nhìn thì tối thiểu cũng được 7 điểm.
Khi thấy cô đi đến bàn của Lương Siêu rồi ngồi ở đối diện hắn nữ phục vụ lập tức hoan hô: "A! Tôi thắng, nhớ chuyển tiền lương tháng sau của anh cho tôi đấy."
Nam phục vụ kia nhếch khóe miệng, nói: "Gấp cái gì, chắc chắn mỹ nữ kia đến chia tay với tên nghèo hèn đó, căn bản không tính là bạn của anh ta."
Nói xong, hai người lập tức xích lại gần chút. Mà khi nhìn thấy mỹ nữ kia tháo kính râm xuống, họ lập tức há to miệng kinh hãi.
Đó là nữ thần quốc dân Cung Vũ!
Thấy cô và Lương Siêu trò chuyện trong chốc lát, hai nhân viên phục vụ một nam một nữ kia cũng lập tức đi tới.
"Chào cô Cung, tôi, tôi là fan hâm mộ đáng tin của cô, đặc biệt thích phim của cô! Có thể ký tên cho tôi không?"
"Còn có tôi!"
"Có thể ký tên luôn cho tôi không?"
Cung Vũ cười ký tên cho hai người, tùy tiện gọi một ly latte rồi đuổi hai người đi, sau đó nhìn về phía Lương Siêu.
"Hôn sự này thật sự không phải không huỷ sao?"
"Nếu như trên người em có chỗ nào làm anh không hài lòng, anh có thể nói cho em biết, em nhất định đổi."
"Em chỉ xin anh đừng từ hôn được không?"
Hai nhân viên phục vụ vừa đi không xa nghe vậy thì giật mình mà suýt cắm đầu xuống đất!
Họ vô thức quay đầu nhìn lại, không ngờ lại nhìn thấy Cung Vũ quỳ xuống trước mặt Lương Siêu, nắm lấy tay hắn, môi đỏ khẽ mím, dáng vẻ thật đáng yêu.
"Chỉ cần anh không từ hôn em, bảo em làm gì cũng được."
"Dù anh thật sự không thích em, nhưng chỉ cần anh chịu cưới em, cho dù sau khi cưới không để ý tới em, bạo lực lạnh, đánh hay mắng em, em, em cũng có thể chấp nhận..."
Soạt!
Vố số những ánh mắt oán giận lập tức như thanh kiếm sắc bén bắn về hướng Lương Siêu, mà nam phục vụ kia thấy thế thì suýt nữa đã phun ra ngụm máu!
Con mẹ nó đây mà là đến chia tay cái gì, là cầu hôn!
Rốt cuộc thứ nghèo hèn này có sức hút gì mà lại khiến nữ thần quốc dân không có giới hạn cuối như vậy?
Lương Siêu lập tức cảm thấy da đầu hơi tê tê, không thể không nói, cảm giác nữ thần quốc dân quỳ trước mặt mình cầu hôn thật sự rất kích thích!
Dù trước khi tới hắn đã quyết tâm muốn lấy lại hôn thư, nhưng trái tim sắt đá đến mấy cũng không đánh lại được bàn tay mềm mại của nữ thần quốc dân người ta...
"Khục... Cái kia, cô Cung Vũ, nơi này nhiều người nhìn như vậy, cô đứng dậy trước đi, có chuyện chúng ta bàn bạc rõ ràng được không?"
Trước khi Cung Vũ tới có từng hỏi Lương Nghiên, nghĩ đến nhắc nhở của Lương Nghiên dành cho mình, cô thẹn thùng gục đầu xuống, cắn môi lắc đầu: "Không, nếu, nếu anh không chịu cưới em thì em không đứng dậy."
Bình luận facebook