• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyền Nhân Thiên Y (1 Viewer)

  • Chương 213-214

Chương 213: Bị bắt nạt thành kẻ nghiện ngược đãi rồi

Ngay chập tối hôm ấy, sau khi ăn cơm xong, Lương Siêu thấy Hạ Tử Yên vẫn chưa về, hắn thầm nghĩ chỉ còn có mấy ngày nữa là đến Võ Minh báo danh, vì vậy hắn cũng không thể ở đây mãi được đúng không?

Nghĩ ngợi một hồi cũng thấy yên lòng, hắn liền đi gọi điện thoại cho cô.

“A lô, anh rốt cuộc nghĩ tới bà cô này rồi à?”

“Có chuyện cứ nói, có lời cứ sủa, bây giờ bà đây đang bận gần chết đây.”

“Bận gần chết ư?”

“Đã gần chín giờ tối rồi, cô bận rộn cái gì chứ?"

“Nói thừa, đương nhiên là bận tu luyện rồi!”

“Một nơi có điều kiện tu luyện tốt như tổng bộ Võ Minh thế này sao tôi có thể để lãng phí được chứ, sau này tôi sẽ đứng trước mặt anh giúp anh che mưa che gió ok không?"

Lương Siêu bị chọc cho cười lên một trận, còn liên tục không ngớt lời khen ngợi.

"Vậy cô cứ ở Võ Minh tu luyện, không có ý định trở về à?"

"Nói sau đi, ít nhất hai ngày này chắc là không về được rồi, khi nào có thể về tôi sẽ báo trước cho anh một tiếng, cũng phải bắt anh nấu một bàn lớn thức ăn ngon để khao tôi nữa mà."

"Được, không có vấn đề gì."

Nói xong, Lương Siêu cũng không muốn quấy rầy cô nữa, đang định cúp máy, nhưng sau đó liền nghe thấy bên phía Hạ Tử Yên vang một trận những tiếng gào la.

"Hạ Tử Yên, mới tới đây hai ngày thôi mà đã dám lười biếng rồi sao? Ngứa đòn rồi à!?”

“Mau giao điện thoại ra đây, tịch thu! Tối nay mày cũng đừng mong đi ngủ, đi dọn dẹp thật sạch Quảng trường phía Tây đi!”

“Phải rồi, tại sao mày vẫn chưa giặt quần áo bẩn của bọn tao? Sắp chất chồng thành núi rồi kia kìa! Dọn dẹp quảng trường phía Tây xong lập tức đi giặt bọn tao!”

“Tao cảnh cáo mày, nếu mày chưa giặt xong trước khi mặt trời lặn vào ngày mai, thiếu một bộ bọn tao cũng sẽ quất cho mày 1 roi, 10 bộ thì bọn tao sẽ trực tiếp…”

“Tút tút tút…”

Trong micro đột nhiên truyền đến một âm thanh tút tút liên tục, nghe vậy, mày kiếm của Lương Siêu đột nhiên cau lại.

Bận rộn tu luyện? Luyện búa!

Tại sao những người phụ nữ thời nay đều chọn một con đường giống nhau vậy chứ? Rõ ràng là bị người ta bắt nạt tới ông bà ông vải rồi mà vẫn cố nghiến răng nghiến lợi chịu đựng?

Vậy còn muốn một người đàn ông hắn làm cái lông gì chứ?

Trong lúc bực tức, Lương Siêu lập tức gọi lại nhưng mãi không thấy bắt máy nữa, rõ ràng là không có ai trả lời, sau khi gọi nhiều lần liên tiếp, điện thoại di động của bên kia trực tiếp tắt máy, Một Khuynh Tuyết ở một bên nhìn thấy lông mày cau lại của Lương Siêu, cộng thêm dáng vẻ lo lắng và tức giận, sau khi suy nghĩ một lúc, cô ấy nhắc nhở: "Chắc anh có số của Lăng Lão đúng không? Hoặc gọi điện thoại cho Khương Nhu hỏi xem cũng được.”

“Ừ.”

Nói xong hắn ngay lập tức gọi điện thoại cho Lăng Lão, nhưng người nghe lại là Khương Nhu.

“Chào anh, Lương Siêu."

"Ừm, chào Khương Nhu."

"Lăng Lão đâu?"

“Hôm qua thầy mới đi ra ngoài có việc rồi, không ở Võ Minh, lần nào thầy đi công tác cũng đều đem điện thoại di động giao cho tôi cất giữ, anh tìm thầy làm gì?"

"À là như vầy, tôi chỉ muốn hỏi tình hình hiện giờ của Hạ Tử Yên thôi."

"Ngày trước, khi tôi uống rượu với ông ấy, đã từng nhờ Lăng lão ở Võ Minh giúp chăm sóc Hạ Tử Yên, nhưng hiện giờ thấy cuộc sống của Tử Yên có vẻ không dễ dàng?"

“Hả?"

"Cái này..."

Khương Nhu lập tức ấp úng, nhưng cuối cùng cô ấy không thể kháng cự lại những câu hỏi lặp đi lặp lại của Lương Siêu, bất lực nói: "Tôi cũng biết một vài chuyện về tình hình của chị Tử Yên hiện giờ, trước đó cũng đã nhờ thầy giáo ra mặt giúp chị ấy rồi, nhưng Hạ Tử Yên lại kiên quyết từ chối."

“Ở tổng bộ Võ Minh chúng tôi, chuyện ma cũ bắt nạt ma mới tuy là xảy ra thường xuyên, dường như cũng đã trở thành một quy định bất thành văn ở đây rồi, nhưng chị Tử Yên đích thực là bị bắt nạt hơi bị thảm.”

“Cũng không biết mấy thành viên nữ ở Hổ Đường ăn trúng phải gì mà lại hợp sức để bắt nạt chị Tử Yên. Hai ngày này, họ bắt chị ấy làm đủ thứ việc nhà, thậm chí họ còn đánh chị Tử Yên rất thậm tệ, cả người trên dưới toàn vết thương. Chiều nay tôi còn thấy qua đó.”

“Nhưng chị Tử Yên sống chết không cho tôi báo lên chuyện này, không cho tôi nói với thầy dạy, và không cho tôi đi, thậm chí là giám sát tôi sợ tôi đi báo với người lớn."

"Chị Tử Yên cũng nói rằng những gì chị ấy đang trải qua là một dạng tu hành, vì vậy bảo tôi không can thiệp ..."

Coi việc bị ngược đãi là tu hành sao?

Nghe ra ý này, có nghĩ là một cô gái hoạt bát và sôi động như Hạ Tử Yên bây giờ đã bị bắt nạt thành một kẻ nghiện bị ngược đãi rồi?

Trong gang tấc, trong lòng Lương Siêu cảm thấy hơi đau và nhức nhối.

"Khương Nhu, tôi muốn đến trụ sở Võ Minh của cô bây giờ, cô có thể đưa tôi vào thêm một lần nữa không?"

“Hả?"

Khương Nhu rất thông minh, cô ngay lập tức đoán được Lương Siêu sẽ làm gì.

Mặc dù cô có nguy cơ sẽ bị các trưởng lão của luật hình sự trừng phạt, nhưng sau khi do dự một hồi cô cũng gật đầu: "Được, vậy thì anh phải hứa với tôi, đi vào trụ sở xong rồi không được tạo bất kỳ động thái nào quá lớn."

"Chỉ cần đưa chị Tử Yên ra ngoài, không cần động thủ thì cố gắng không động thủ.”

“Phù…”

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).

Lương Siêu hít một hơi thật sâu và chậm rãi gật đầu.

"Được, tôi cam đoan với cô."

Hai giờ sau, ở tổng bộ Võ Minh phía Tây Quảng trưởng.

Nơi quảng trường này là nơi thi đấu thể thao diễn võ giữa các thành viện chấp sự, cho nên môi trường của nơi này có thể nói là nơi bẩn và loạn nhất ở trong tổng bộ Võ Minh, giờ phút này, Hạ Tử Yên đang phải chịu đựng ở đây cực khổ dọn dẹp.

Điều gây tức tối đó là mỗi khi cô dọn dẹp xong một khu vực, nhiều thành viên nữ đứng bên cạnh sẽ giẫm đạp lên khu vực đó và ném một ít rác đã được chuẩn bị từ lâu.

“Rốt cuộc các người muốn làm gì!"

“Không phải cô nói điều này đối với cô là một loại tu hành sao? Vậy chúng tôi thân làm tiền bối của cô đương nhiên cũng cần phải quan tâm đến cô hơn, cho cô nhiều cơ hội tu hành hơn còn gì!”

Hạ Tử Yên nhất thời không thể nhịn được nữa, hung hăng ném xuống cây chổi lau.

“Bà đây đếch làm nữa!”

Thấy vậy, chừng hai mươi thành viên nữ lập tức rút roi sau lưng ra, nhìn chằm chằm vào Hạ Tử Yên với sự ác ý.

"Hạ Tử Yên, đến bây giờ mà mày còn muốn quẳng gánh giữa đường à? Hai ngày nay đánh mày vẫn chưa đủ sao? Tao thấy mày đúng là con chỉ biết ăn cơm mà không biết mình bị đánh đúng không?!”

“Vương Lan, lời này của cô không đúng rồi, hai ngày nay nó ngoài uống chút nước ra thì chẳng có tí ơm nào vào bụng cả, ngay cả rễ cỏ lá cây cũng chưa ăn qua, thì làm sao nhớ ăn cơm được?"

"Ôi chào, vậy thì nó là một con đĩ không nhớ ăn cũng không nhớ bị đánh!"

“Thôi đừng nói nhiều nữa, xông đến đi, cũng là để luyện tập cả thôi! Hãy vung cây roi trong tay của mình để xem con khốn này trở thành mục tiêu để chúng ta luyện tập kỹ thuật roi mà chúng ta vừa học được!”

Nghe tới đây, gương mặt của Hạ Tử Yên tối đi, cũng đành phải cắn chặt răng bày ra một tư thế.

Bởi vì bị động chịu đòn, không phải là tác phong của cô/

Và ngay khi mấy con nhện tinh đang cười và giơ cao roi sẵn sàng tấn công, một giọng nói pha lẫn sự lạnh thấu xương đột nhiên vang lên trong quảng trường này.

"Tôi nay, ai dám chạm vào dù chỉ một sợi tóc của cô ấy, ắt người đó phải."

“Chết!”
Chương 214: Thẩm Động ra tay

Sau khi nghe xong, các thành viên nữ đều sững người và quay lại nhìn.

Khi thấy Lương Siêu đột nhiên xuất hiện, Hạ Tử Yên mới đầu rất vui mừng nhưng sau đó lập tức cúi đầu xuống, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy sự ngượng ngùng và xấu hổ.

“Cậu là ai? Chúng ta chưa thấy cậu bao giờ?”

“Trông cậu có vẻ như muốn nhúng tay vào chuyện của chúng tôi? Cậu đã biết rõ hậu quả sẽ ra sao chưa?”

“...”

Lương Siêu chỉ lạnh lùng liếc nhìn đám người kia một cái rồi đi về phía Hạ Tử Yên và nắm lấy tay cô.

“Lương Siêu, em…”

“Nơi này không thích hợp để nói chuyện.”

“Đi thôi, em cứ về nhà cùng anh trước đã, có gì từ từ nói sau.”

Thấy Lương Siêu định đưa người đi, các thành viên hơi ngạc nhiên nhưng sau đó liền đoán ngay ra được thân phận của hắn.

“Anh chính là tình nhân nuôi bên ngoài của Hạ Tử Yên!”

“Khi tôi đến tổng bộ Vũ Minh vào lần trước, nhân lúc Thẩm Nham không đề phòng đã ra tay đánh lén, vậy mà lần này cậu còn dám tới đây nữa. Tôi thấy cậu đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi!”

Thẩm Nham?

Sau khi nghe tên, Lương Siêu phải suy nghĩ một lúc mới có chút ấn tượng.

Lần trước khi hắn tới tổng bộ Vũ Minh, tâm trạng có chút không tốt. Có vẻ như lúc đó đã có một tên nhóc có mắt như mù đến chọc hắn.Có điều cuối cùng tên đó bị hắn ném ra ngoài như rác rưởi chứ không phải là đánh lén gì cả.

“Các chị em, bày tiên* trận!”

*Tiên: roi

“Hôm nay chúng ta nhất định phải bắt tên này lại đã trả thù cho Thẩm Nham sư huynh!”

“...”

Thấy các thành viên nữ kia hành động thật và bao vây Lương Siêu, nhất thời Khương Nhu trở nên lo lắng và vội vã giải thích.

“Mọi người đừng hiểu lầm!”

“Lương Siêu là do tôi đưa vào. Sư phụ của tôi từng nói rằng Lương Siêu có thể vào tổng bộ Vũ Minh bất cứ lúc nào để tìm ông ấy.”

Thấy Khương Nhu lôi cả ông Lăng ra, sắc mặt của mấy thành viên nữ đều thay đổi, hừ lạnh một tiếng.

Lửa giận trong lòng kìm nén đã lâu, nếu như thật sự không trút ra được thì thật sự rất khó chịu!

“A…”

“Nếu như đã định ra tay thì đừng do dự, nếu không muốn bị người khác coi thường.”

Trong lúc nói chuyện, hắn còn vặn cổ và xoay cổ tay.

“Đúng lúc, tôi cũng xem một đám người kết hợp với nhau có thể làm tới mức nào, nhân tiện cho tôi cơ hội rèn luyện gân cốt.”

Tất cả các thành viên nữ nghe vậy thì vô cùng tức giận, không ít người chỉ thẳng vào mặt Lương Siêu mà chất vấn: “Đã tới địa bàn của chúng ta mà còn dám hung hăng như vậy!”

“Thằng nhãi kia, cậu vừa nói gì cơ!”

“Lũ đàn bà thối.”

“Đương nhiên nếu như mấy người không thích cách xưng hô này thì còn cái khác…”

“Lũ rắn độc? Hay là đồ tiện nhân?”

“Láo toét!”

Lúc này, các thành viên nữ đã tức điên người. Cả đám bắt đầu vận chuyển huyền khí và roi da trong tay cũng bắt đầu di chuyển dưới sự tác động của huyền khí.

“Đừng đánh nhau!”

Khương Nhu lo lắng tới mức vội vàng lên tiếng khuyên can nhưng các thành viên đã ngắt lời: “Hiện tại Lăng trưởng lão không ở tổng bộ, chắc chắn thằng nhãi này xông tới đây là vì mục đích khác!”

“Khương Nhu sư muội mau tránh ra, kẻo lỡ bị chúng ta đả thương.”

Cảm thấy khí thế của các thành viên nữ càng ngày càng mạnh như thể họ đang dốc toàn lực tấn công Lương Siêu, Khương Nhu lo lắng tới mức dậm chân.

Cô đang định nói tiếp gì đó thì Lương Siêu cười với cô và nhìn với ánh mắt trấn an.

“Khương Nhu, em tránh sang một bên đi.”

“Yên tâm, ứng phó với mấy người này không khó đây, sẽ rất nhanh thôi.”

“Ngạo mạn!”

“Xem roi đây!”

Cùng với những thanh âm quát mắng, mấy chục thành viên nữ đồng thời di chuyển và những bóng roi ngập trời ập về phía Lương Siêu!

Phải biết rằng, những thiếu nữ có thể bước vào tổng bộ Vũ Minh đều là nhân tài. Chọn ra bất kì người nào trong đây cũng đều là tông sư cấp cao thủ nên bọn họ đều rất kiêu ngạo.

Hiện giờ lại bị một người ngoài sỉ nhục như thế nên bọn họ rất tức giận muốn một chiêu giết chết Lương Siêu!

Thấy vậy, Hạ Tử Yên khịt mũi khinh thường và tự động lùi về phía sau lưng Lương Siêu.

Cô hiểu rất rõ sức mạnh của Lương Siêu, vì thế nhóm người này không phải là đối thủ của hắn.

Mà sự thật chính là như thế.

Chỉ thấy Lương Siêu nhẹ nhàng giậm chân, chỉ trong phút chốc huyền khí trong cơ thể hắn bộc phát!

Nếu như hơi thở của những thành viên nữ kia giống như dòng suối nhỏ thì hơi thở của Lương Siêu lại giống như thác lũ!

Nghiền nát đối phương!

Sau đó, hắn đột nhiên giơ tay lên. Một luồng sáng màu vàng kim nhanh chóng ngưng tụ trong lòng bàn tay và hút lấy từng bóng roi!

Các thành viên nữ lập tức cảm thấy roi trong tay mình bị mất khống chế, thậm chí bọn họ còn chưa kịp bày tiên trận thì đã bị một luồng sức mạnh hắc ám lan tràn đến tay cầm roi của từng người.

“A!”

Một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả đều bị năng lượng hắc ám đánh bay về phía sau và ngã xuống đất.

Giết từng người một!

Không, là giết người hàng loạt!

Hơn nữa, tư thế ngã trên mặt đất của các thành viên nữ cũng rất kì lạ. Có người nằm nghiêng, có người nằm ngửa, thậm chí còn có người ngã úp mặt xuống đất. Điều này khiến cho Hạ Tử Yên hả giận.

Cùng lúc đó, bên trong một căn phòng yên tĩnh.

“Anh!”

Thẩm Nham hét to một tiếng và quỳ xuống.

“Thằng nhãi đánh em lần trước lại tới đây! Anh nhất định phải trả thù cho em!”

“Tên đó đã dùng tay phải ném em ra ngoài. Lần này, anh nhất định phải chặt đứt tay phải của hắn giúp em!”

Mấy giấy sau, một thanh niên mặc áo bào màu xám đang ngồi xếp bằng từ từ mở mắt ra, con người bên trong hiện lên một màu đỏ sẫm vô cùng đặc biệt.

“Chính em đã nói đối phương đánh lén, vậy thì em công khai đi tìm hắn mà báo thù, tự tay mình chặt đứt cánh tay của đối phương không phải tốt hơn sao?”

“Lại còn cần anh phải ra tay?”

Nghe vậy, Thẩm Nham nghẹn lời.

Tuy rằng hắn ta không muốn thừa nhận nhưng thấy anh trai không hề có ý muốn đứng dậy thì cúi đầu nói: “Thực lực của thằng nhãi kia rất mạnh. Em, em không phải là đối thủ của hắn ta.”

“Haizzz..”

Thẩm Động khẽ lắc đầu tỏ vẻ không có cách nào khác với người em trai này.

Sau đó nghĩ đến lời khen mà Lăng Vũ dành cho Lương Siêu trước đó, ngọn lửa chiến đấu trong lòng gã ta dần bùng lên. Gã ta từ từ đứng dậy và vỗ vào chiếc rìu đỏ sau lưng.

“Thôi được rồi.”

“Cũng đã lâu rồi chưa được đánh một trận ra trò, hi vọng thực lực của người này sẽ không khiến anh thất vọng.”

Giây tiếp theo, Thẩm Động rời khỏi căn phòng yên tĩnh. Thấy vậy, Thẩm Nham lập tức trở nên kích động, vội vàng đi theo phía sau với vẻ mặt hung ác.

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom