Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224-227
Chương 224: Kiếm Tôn Giả, Mặc Vân
Đêm dần dần sâu thêm.
Lương Siêu ngồi một mình trong phòng khách, một lát sau Mộ Khuynh Tuyết khoác lên người một bộ áo ngủ màu tím lặng lẽ xuống lầu, nhìn thấy mười tàn thuốc trong cái gạt tàn bên cạnh hắn, cô không khỏi cau mày lại.
"Trước đó rất ít khi thấy anh hút thuốc, là vì mảnh đất trống kia sao?"
"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Trước đó anh từng đi xem qua, trang viên Thiên Hồ ngày xưa phồn thịnh bây giờ đã không còn một gia đình, ngôi biệt thự của Lương gia nay vẫn một mảnh đất hoang vu. Dù thế nào thì anh nhất định phải giành được mảnh đất kia, coi như một câu trả lời cho cha và mười mấy người trong Lương gia đã xương chôn dưới mảnh đất đó."
"Ừm, giành thì nhất định phải giành rồi chỉ có điều..." Mộ Khuynh Tuyết hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Theo như lời anh nói, trang viên Thiên Hồ từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, mười mấy người cả nhà anh đều mất mạng trong đó."
"Xảy ra vụ án oan như thế, dù là nhà đầu tư địa sản hay hộ gia đình thì mảnh đất trống này tuyệt đối là nơi đại hung. Nhưng trước đó Băng Khanh nói có người nhìn trúng mảnh đất này, còn biểu thị ý đồ mua nữa, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?"
Hả?
Lương Siêu suy nghĩ một chút cũng hơi nhíu mày lại, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ.
"Ý của em là có lẽ người muốn mua mảnh đất này có liên quan đến thảm án diệt môn năm đó của Lương gia?"
"Chỉ có khả năng này mà thôi." Mộ Khuynh Tuyết lại nhún vai, nói: "Nhưng mặc kệ là nguyên nhân thế nào, em cảm thấy người giành mảnh đất này cũng không phải kẻ tốt lành gì, cho nên ngày mai anh có thể quan sát thêm phản ứng của những người đấu giá kia."
"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, cảm thấy cần phải làm vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau đó Mộ Khuynh Tuyết lại ngáp một cái, đứng lên duỗi người một cái rồi liếc mắt đưa tình về hướng Lương Siêu: "Đêm dài đằng đẵng thế này một mình anh sẽ rất gian nan, cần người ta phục vụ anh một chút không? Người ta giỏi nhiều thứ lắm đấy, có vài thứ không chừng anh nghe còn chưa nghe nói qua đâu."
Cô vừa nói, vừa chậm rãi đi đến sau lưng Lương Siêu, dựa lên bả vai hắn, thân thể còn chậm rãi trườn lên vị trí cổ, hơi thở như hoa lan...
Trời!
Lương Siêu đột nhiên run rẩy, vội vàng bắt lấy hai tay muốn dò xét xuất hiện bên dưới của Mộ Khuynh Tuyết, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Khuynh Tuyết, hiện tại anh thật sự chỉ muốn im lặng một mình, anh chỉ yên lặng suy nghĩ, đừng làm rộn được không?"
"Hứ." Lúc này Mộ Khuynh Tuyết rút tay ra, nói một tiếng không thú vị rồi quay người lên lầu.
"Khuynh Tuyết." Lương Siêu đột nhiên kêu một tiếng, nói: "Chuyện liên quan tới em, anh vẫn luôn để bụng, chẳng qua còn muốn nhờ em kiên nhẫn chờ thêm một chút. Món nợ mà Mộ gia thiếu em và cha mẹ em đều sẽ được tính cả gốc lẫn lãi."
Mộ Khuynh Tuyết dừng chân, khóe miệng hơi nhoẻn lên cười.
"Ừm, vậy về sau nô gia thật sự phải nương nhờ tiểu tướng công chàng rồi đấy."
Sau khi Mộ Khuynh Tuyết trở về phòng, Lương Siêu lại mở hai bình rượu muốn uống thêm thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng tiêu.
Tiếng tiêu trong trẻo lạnh lùng, ẩn giấu lưỡi gió, nghe lâu sẽ cảm giác giống như một thanh kiếm sắc đang không ngừng đâm vào đầu óc của mình!
Người thổi tiêu này không đơn giản!
Lương Siêu biến sắc, lập tức phá cửa sổ lao ra, liền nhìn thấy cách bên ngoài biệt thự không xa có một người đàn ông trung niên mặc trường sam chừng năm mươi dựa vào một cây đại thụ đang thổi một cây tiêu bằng ngọc.
Ông ta có dáng dấp cao lớn, trên người có một thanh trọng kiếm không lưỡi dài chừng hai mét, thân kiếm nhìn có vẻ được tạo thành từ hắc thiết, mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa, nặng nề cực đoan.
Thấy Lương Siêu ra tới, người đàn ông trung niên không thổi nữa mà cất tiêu ngọc vào, cứ yên lặng mà nhìn hắn như vậy.
Trực giác mãnh liệt nói cho Lương Siêu, đối phương là kẻ không hiền lành gì.
"Các hạ đến thăm đêm khuya, không biết..."
"Đánh thằng nhỏ rồi thì tên già đương nhiên phải đứng ra. Đạo lý này từ xưa đã bất biến, còn phải hỏi?"
Lương Siêu: "..."
Đánh thằng nhỏ?
Tôi đánh ai chứ?
Cuối cùng hắn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày mới nói: "Ông... Là cha của Thẩm Động tổng bộ Võ Minh kia? Nhưng hai người dù là tướng mạo hay hình thể đều không quá giống?"
Người đàn ông trung niên xưa nay nghiêm túc nghe xong lời này thì khóe miệng cũng không khỏi giật giật.
"Ta tên là Mặc Vân, lấy kiếm xưng tôn, danh hiệu Kiếm Tôn Giả, chính là một trong hai vị trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh. Thẩm Động là đệ tử của ta."
Lương Siêu giật mình, cảm nhận được ánh mắt của đối phương lại lạnh đi mấy phần, rất giống muốn đánh nhau với mình, tròng mắt hắn xoay chuyển, vội vàng khách sáo chắp tay lại.
Trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh, nghe thôi đã có vẻ rất trâu bò!
Với tu vi kia thì cho dù không có cấp bậc Nguyên Anh thời kỳ đỉnh cao của Lăng Lão thì chắc chắn cũng sớm đã ngưng tụ ra Kim Đan.
Mấu chốt nhất là mình vừa đánh đồ đệ, lỡ như cũng đánh sư phụ luôn thì quá không cho đối phương mặt mũi, không phù hợp tác phong làm việc xưa nay của mình!
Cho nên trận đấu này có thể không đánh vẫn là tốt nhất.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Siêu vội vàng cười nói: "Cái kia, tôi nên gọi ngài một tiếng tiền bối. Trước đó tôi và Thẩm huynh thuần túy chỉ là luận bàn hữu nghị, hơn nữa còn cùng chung chí hướng, chỉ có điều hẳn ngài cũng biết tính tình của Thẩm huynh, cho nên cuối cùng mới..."
Ông!
Không đợi Lương Siêu nói xong, chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, Mặc Vân đã rút ra chuôi trọng kiếm không lưỡi kia rồi hung ác đập mạnh xuống đất, khiến vài trăm mét mặt đất rung động lên.
"Nói nhảm, ta không muốn nghe. Động Nhi bị mi đánh trọng thương, nhưng thấy đêm qua mi kịp thời thu tay lại, cho nên ta không thu tiền lời. Đánh cho mi bị trọng thương ngang bằng với Động Nhi thôi cũng được rồi."
Nói xong, ông ta không nói hai lời đã nhấc chuôi trọng kiếm kia lên chém mạnh về hướng Lương Siêu!
Chương 225: Người trẻ tuổi thật có tiền đồ
Vù! Vù!
Một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy đối phương trong nháy mắt ngưng tụ thành đạo Kiếm Khí Thất Luyện, phóng thẳng về phía Lương Siêu!
Cái quần què gì kia!?
Lương Siêu bất tri bất giác văng tục, hắn cảm nhận được bản thân bị khóa chặt dưới luồng Kiếm Khí Thất Luyện ấy, không gian xung quanh dường như bị đóng băng, đừng nói chi là né tránh, bản thân bị áp chế muốn động thôi cũng khó mà động đậy!
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên chua xót, da đầu có chút tê dại!
Xét về uy lực của một kiếm này, đối phương có lẽ là một cường giả tu vi Kim Đan đỉnh cấp! Nhưng chuyện đã đến lúc này, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Chuông Bất Động Minh Vương!"
Hắn cố gắng cưỡng ép chống lại chung quanh không gian áp bách, hắn giơ tay lên, cơ hồ là trong nháy mắt, ngưng tụ ra một luồng quang ảnh của chuông cổ màu vàng kim chói lóa để bảo vệ cơ thể.
Cang!
Giây phút Kiếm Khí Thất Luyện va chạm vào chiếc chuông cổ, chiếc chuông cổ đột nhiên run rẩy dữ dội, rồi bắt đầu điên cuồng xoay tròn! Nhưng lần này hoàn toàn khác với lần trước, chỉ trong vài giây chống cự, trên mặt chuông cổ bắt đầu xuất hiện vết nứt, mặc dù linh lực trong cơ thể Lương Siêu điên cuồng rót vào, nhưng vết nứt càng lúc càng lớn.
Ánh sáng vàng rực trên mặt chuông cũng bắt đầu biến thành xám xịt u ám.
Dáng vẻ như thể nó chỉ chống đỡ thêm ba đến năm giây trước khi bị năng lượng kiếm kia áp đảo!
"Đừng vùng vẫy nữa!"
Mặc Vân một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Tôi xuống tay có mức độ thôi, nếu như cậu không giãy giụa, tôi cam đoan sẽ cho cậu bị thương ngang với đồ đệ của tôi thôi.”
"Nhưng nếu liều mạng chống cự nói, thì kết quả cuối cùng không chắc được vậy đâu.”
“Có lẽ sẽ là chết."
Sắc mặt Lương Siêu tái nhợt, trong lòng thầm mắng. Không giãy giụa? Khoanh tay chờ chết đâu phải là tính cách của ông đây chứ?
Còn về kết quả như thế nào thì cứ đợi rồi biết đi!
Cứ làm xong rồi tính!
“Yaaaa!”
Lương Siêu khẽ kêu một tiếng, toàn bộ huyền khí trong cơ thể bị huy động, dọc theo tứ chi xương cốt tuôn ra!
Sau khi quanh thân hắn hơi hơi ngưng tụ ra chuông cổ, hắn bắt đầu một tay như kết ấn như tia chớp.
Ù ù ù... Không gian sau lưng có nhộn nhạo lên một trận, sau đó một thanh kiếm ánh sáng huyền khí được khắc vô số văn tự nhanh chóng hiện ra, và chỉ với một cái vung kiếm chỉ của mình, hắn đã phản công lại Mặc Vân!
Đồng thời lượn lờ xung quanh thân kiếm có một mảng Tam Muội Chân Hỏa, nó khiến nhiệt độ xung quanh tăng mạnh.
Nhưng đối với một sự tấn công như vậy, khuôn mặt của Mặc Vân thậm chí còn không thèm thay đổi.
“Đúng là cố vẽ hươu vẽ vượn.”
Nói xong, cổ tay mạnh mẽ run lên, một kiếm quét ngang giáng xuống trực tiếp khiến cho lửa của thanh kiếm ánh sáng kia bị chém thành từng mảnh.
Ngay sau đó, lại có một nhát chém mạnh mẽ theo phương thẳng đứng, một luồng Kiếm Khí Thất Luyện còn mạnh hơn trước lại đánh vào quang ảnh của chuông cổ.
Rắc rắc rắc
Bùm!
Lần này, quang ảnh của chiếc chuông cổ lập tức nổ tung
Lương Siêu, người lại tiếp tục không còn khả năng phòng thủ, đã hoàn toàn tiếp xúc với năng lượng tấn công của Kiếm Khí Thất Luyện
Dưới tình thế cấp bách, Lương Siêu phải giơ hai cánh tay lên cao, gập chúng lại và sử dụng cơ thể vật lý của mình cố gắng chặn được thanh kiếm đang lao tới.
Bịch!
Trong khoảnh khắc đó, hắn quỳ một gối xuống đất/
"Hả?"
Mặc Vân nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thôi, theo ông nghĩ thì kiếm thứ hai này của mình đừng nói là cái cảnh giới cấp trung Thiên Tượng này của Lương Siêu đỡ được, mà ngay cả cấp cuối của cảnh giới Thiên Tượng cũng bị đánh bại trong nháy mắt.
Nhưng tiểu tử này, một mình hắn có thể chống cự bằng cơ thể máu thịt mình sao?
“Xem ra Động Nhi bị thua dưới tay tên này cũng không lạ.”
Sau khi âm thầm suy nghĩ, Mạc Vân nói: "Quỳ xuống đi, miễn cậu quỳ xuống khuất phục tôi, tôi sẽ dừng tay, món nợ cậu đả thương đệ tử của tôi trước đó coi như xóa bỏ."
"Quỳ?"
“Ông là cái thá gì chứ?”
Nhìn thấy Lương Siêu khinh thường mình, thần sắc Mặc Vân vẫn như cũ, âm thầm tăng thêm lực lượng.
Xí!
Cơ thể Lương Siêu hơi nhún xuống, bả vai đã bị cắt ra một đạo vết máu dài.
"Bây giờ, chịu quỳ xuống không?"
Đệt!
Cái thằng già thối tha không biết nhục này!
Lương Siêu lại chửi thầm trong lòng, sau đó âm thầm vận công pháp khiến toàn thân phát ra ánh sáng vàng, từ từ tăng cường sức mạnh của cơ thể vật lý đến mức đỉnh cấp!
Mang theo kiếm của Mạc Vân, chân đang quỳ dần dần bắt đầu run rẩy đứng lên, Mộ Vân không khỏi khẽ nhíu mày.
“Cái tình cách này của cậu chàng này thật hiếm thấy."
Trong lòng đánh giá đôi chút, ông ta cũng không định làm khó tên nhóc này nữa, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, ông ta vẫn thầm tăng thêm hai phần lực nữa, muốn xem giới hạn của người thanh niên này đến đâu.
Nhưng theo việc ông ta tăng thêm hai phần lực này…
"A!" Lương Siêu gầm nhẹ một tiếng, và chân trái vốn đang từ từ duỗi thẳng của hắn lại quỳ xuống một tiếng.
"Bịch!"
Một tiếng bịch quỳ xuống, quần áo trên người hắn cũng bị áp lực khổng lồ đè lên, trong nháy mắt liền nổ tung!
"Bây giờ, quỳ được chưa?"
“Tôi…”
“Quỳ, cái con mẹ nó chứ…”
Vù!
Mặc Vân lại tăng thêm một phần lực, nhưng lúc Lương Siêu sắp không chịu nổi nữa thì lúc này, một chiếc xe jeep chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, lão Lăng nhảy ra ngoài, thấy vậy nhướng mày trắng bệch, không vui nói: "Mặc Vân, đồ đệ của ông không bằng người khác, bị người ta đánh thảm hại đó là do bản lĩnh của Lương Siêu tốt hơn, nhưng ông lại đi bắt nạt lại tiểu bối là nó thì đáng mặt gì chứ?”
Mặc Vân quay đầu lại liếc mắt một cái:
“Chuyện tôi làm ông quản được sao?”
“Dạt sang một bên đi.
Lương Siêu: "..."
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Cái ông già thôi không biết xấu hổ này cứng cựa như vậy sao?"
“Yoah?"
"Kiêu ngạo với tôi à?"
Linh Vũ sau khi cười vài tiếng, cũng không nói gì, liền phang một chưởng!
Cảm giác được một bên đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một thủ ấn to lớn, sắc mặt Mặc Vân nhất thời đại biến, ông ta cũng không thèm để ý Lương Siêu nữa mà mau chóng thu chiêu lại, đồng thời lại một kiếm quét ra!
Bùm! Hai chiêu đối chọi nhau, Mặc Vân trong nháy mắt bị giật mình lùi về phía sau mấy bước. Sau đó, hắn cúi đầu, nhìn về phía miệng hổ của mình, đã bị đánh nát, máu tươi tuôn ra, lông mày không tự chủ được nhíu lại.
"Tu vi của ông khôi phục rồi?"
"Hứ!"
“Chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng so với trước tốt hơn nhiều, đều là nhờ có tiểu tử này."
"Ồ."
Mạc Vân gật đầu, lại nhìn Lương Siêu, ông ta khẽ gật đầu.
"Người trẻ tuổi, rất có tiền đồ đấy."
"Sau này có cơ hội tôi sẽ dạy bảo lại cậu sau."
Nói xong, ông thu hồi kiếm, nhìn Lương Siêu, người đang ngồi bệt trên mặt đất đang sửng sốt.
Đây là đang khen mình sao?
Dạy bảo ư?
Từ đó nghe thật kỳ lạ, và người này cũng kỳ quái như vậy...
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn bắt đầu mắng sau lưng Mặc Vân: "Phi!”
“Ông là một lão già không biết xấu hồ, chắc cơ hội lần sau, ông đây mới là người dạy bảo cho ông một trận mới đúng đó!”
Chương 226: Đối thủ cạnh tranh cực mạnh
“Tên nhóc này, được rồi, đừng kêu nữa.”
Lăng Vũ cười ha ha nói: “Với tính cách của tên kia như vừa rồi, nếu như hắn thật sự có ác ý thì hiện tại cậu đã vô cùng thê thảm rồi.”
“Xì.”
Lương Siêu xì một tiếng, ho khù khụ hai tiếng rồi lau đi vết máu trên miệng.
“Ông Lăng, tôi biết người vừa rồi không có ý xấu nhưng hành vi của hắn thật sự khiến người khác tức giận.”
Lăng Vũ ngẩn người, sau đó ông ta vuốt râu cười ha ha như thể đồng ý với lời nói của Lương Siêu.
Sau khi khoanh chân ngồi tại chỗ điều chỉnh hơi thở, Lương Siêu vẫn chưa rời mắt khỏi Lăng Vũ: “Tôi từng nghe Khương Nhu nói rằng ông từng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phải không?”
“Ừm.”
Lăng Vũ gật gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng nhạt đi đôi chút.
“Gần đây, nhóm ninja của Anh Hoa quốc bắt đầu không yên phận.”
“Trước đó, ta đã từng bí mật thông báo đã có rất nhiều cao thủ lén lẻn vào Viêm Hạ. Thậm chí còn có một nhóm tinh nhuệ đã lẻn vào đế kinh, không biết bọn họ đang giở trò gì.”
“Ồ?”
“Vậy kết quả ra sao?”
“Kết quả là những ninja lẻn vào đế kinh đều bị ta giết và đuổi đi nhưng vẫn chưa tìm hiểu được mục đích của bọn họ.”
Nói xong, Lăng Vũ còn duỗi eo, nhếch miệng cười nói: “Chuyện này cũng có một phần công lao của cậu. Nếu như không nhờ cậu chữa thương cho ta thì e rằng ta cũng không đủ sức đấu với đám ninja đó.”
“Chuyện nên làm ạ.”
Lương Siêu mỉm cười và yêu cầu Lăng Vũ quay lại sau 2 ngày để tiếp tục điều trị vết thương.
“Vẫn muốn ông già này tới tìm sao? Sao cậu không tới thẳng tổng bộ Vũ Minh tìm ta.”
“Như vậy cũng được mà.”
Lương Siêu vội khoát tay, nói: “Tôi không thân quen gì với người của tổng bộ Vũ Minh. Đêm nay gặp phải vị kiếm giả kia đã đành, trước đây còn có…”
“À, người đó tên là Chung Kình. Lỡ như anh ta lại đến bắt lỗi, còn tôi lại khiến cho anh ta bị thương rồi lại lôi kéo sư phụ tới trả thù thì chắc ngay cả chỗ khóc cũng không còn mất.”
Nói đến người này, Lương Siêu còn giả bộ bản thân mình đáng thương lắm.
Đồ đệ người ta bị bắt nạt, sự phụ liền ra mặt ngay.
Còn sư phụ của mình ở đâu chứ?
E rằng đã sớm quên đệ tử của mình từ lâu rồi. Giờ phút này ở trên núi, không chừng còn đang nhìn lén quả phụ nào trong thôn đang tắm rửa ấy chứ!
“Chung Kình?’
“Ha ha ha!”
Lăng Vũ bật cười, trong lòng cảm thấy thú vị.
Một người được công nhận là thành viên biến thái nhất của tổng bộ Vũ Minh.
Còn một người có tài năng tuyệt vời có xuất thân từ dòng dõi Thiên y!
Nếu như hai người này thật sự gặp nhau thì trận chiến này sẽ kích thích lắm đấy!
Sau khi hai người quay trở về biệt thự, Lăng Vũ uống không ít rượu rồi mới rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.
Vết thương của Lương Siêu đã gần khỏi. Hắn tham dự buổi đấu giá đất của trang viên Thiên Hồ cùng với hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan do chính quyền thành phố tổ chức.
Khi Lương Siêu vừa xuất hiện, mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
“Tên này không phải là bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành hay sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn. Hiện tại có không biết bao nhiêu thiếu gia danh gia vọng tộc đang tìm hắn, thế mà hắn không biết điều rút lui mà còn dám xuất hiện ở đây?”
“Hừ, cứ chờ xem, tin tức hắn xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài thôi. Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn sẽ có trò hay để xem!”
“Đúng vậy, e rằng lần này, thằng nhãi này không thể thoát thân được rồi.”
“...”
Nghe thanh âm của mọi người bàn tán xôn xao xung quanh, Liễu Băng Loan nhíu mày, định mở miệng nói.
Thế nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói thì Lương Siêu đã ngăn cản.
“Anh rể!”
“Sao anh lại ngăn cản em? Chẳng lẽ anh không thấy những chuyện vớ vẩn này phiền phức sao?”
Liễu Băng Khanh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu không nói được gì của Lương Siêu, cô nhẹ nhàng nói: “Không cần chấp nhặt với bọn họ, mục đích tới đây của chúng ta là tới giành đất, tốt nhất là đừng rước thêm chuyện.”
“Vâng.”
Liễu Băng Loan chỉ đành nhẫn nhịn.
20 phút trôi qua.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Khi người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra mức giá khởi điểm là 300 triệu nhân dân tệ, đám đông lập tức bắt đầu tranh giành, giá đất tăng lên theo một đường thẳng!
Một lát sau, giá đã bị đẩy lên gần 2 tỷ!
Mới đầu, Lương Siêu và Liễu Băng Khanh vẫn chưa ra giá. Một lúc sau khi giá đã lên tới 3 tỷ, gần nửa mọi người bắt đầu dừng lại thì Liễu Băng Khanh mới bắt đầu ra giá.
Cô nâng thẳng lên 4 tỷ cho thấy quyết tâm giành được miếng đất!
Toàn bộ hội trường yên tĩnh, mọi người nhìn ba người Lương Siêu với vẻ kỳ quái.
Hiện tại đã bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió mà vẫn kiêu ngạo như thế?
Thế nhưng cũng chỉ yên tĩnh một lúc, lại bắt đầu có người tiếp tục trả giá.
4,05 tỷ.
4,08 tỷ!
“4,1 tỷ!”
“Tôi ra giá 4,2 tỷ!”
“...”
“5 tỷ.”
Liễu Băng Khanh lại giơ tấm bảng lên khiến cho mấy người đang ra giá cau mày. Sau khi suy nghĩ một lúc liền từ bỏ việc ra giá.
Đối với bọn họ, mặc dù trang viên Thiên Hồ có tiềm năng phát triển rất lớn và có thể xây dựng lại thành một khu biệt thự cao cấp nhưng xét cho cùng, nó vẫn là một nơi không được may mắn.
Vẫn còn nhiều yếu tố chưa xác định được nên ra giá 4 tỷ là đã quá lắm rồi.
5 tỷ?
Đó là lỗ chứ lãi gì!
Hoàn toàn không hiểu bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành mắc bệnh thần kinh gì, có lẽ chỉ đang quậy phá mà thôi!
Người điều khiển cuộc đấu giá nở nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đếm ngược.
“5 tỷ lần 1.”
“5 tỷ lần 2!”
“5 tỷ lần…”
Ngay khi còn chưa nói hết câu, một tiếng cười truyền tới.
“6 tỷ.”
“Bất cứ ai cũng không được tranh giành miếng đất này với bổn thiếu gia.”
Người điều khiển cuộc đấu giá đang định đập chùy xuống thì nghe thấy tiếng cười và nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc sang trọng, tay cầm quạt xếp đi vào.
Nhìn thấy người này, hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan không nể mặt mà chỉ thẳng mũi mắng chửi.
“Cái tên vô liêm sỉ này! Mau cút đi chỗ khác!”
Người tới không ai khác chính là người ‘bạn cũ’ của Lương Siêu đã dùng thủ đoạn hiến thân bẩn thỉu để ép buộc hai chị em đầu hàng.
Tả Khiêm.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 227: Tả Khiêm kiêu ngạo
“Ha ha ha!”
"Băng Loan, tính tình của cô vẫn nóng nảy như vậy, nhưng mà phối hợp với tính tình lạnh như băng của chị cô lại vừa vặn, có thể nói là băng hỏa dung hòa!"
"Cảm giác kia, chậc chậc, chỉ cần nghĩ một chút thôi sẽ làm cho người ta..."
"Tôi khuyên anh, nhanh chóng ngậm cái miệng thối này của mình lại đi."
"Sau đó…"
Lương Siêu đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hờ hững nhìn Tả Khiêm.
Ngay khi tên này xuất hiện và đấu giá cao, hơn nữa tính tình của hắn ta có chết cũng không thay đổi, giữ nguyên ý nghĩ xấu xa đối với chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan, một tia tình nghĩa còn lại trong lòng Lương Siêu đối với người này cũng đã tan thành mây khói.
Tả Khiêm nghe vậy nhìn về phía Lương Siêu, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại, hừ cười một tiếng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vừa vung quạt gấp, vừa nói: "Thật không nghĩ tới, trận hỏa hoạn ngày xưa lại không thiêu chết cậu, mà chỉ biến cậu trở thành kẻ không có gia tộc."
"Nhưng, tôi nghĩ, loại cảm giác này đối với cậu mà nói, hẳn là so với cái chết càng thống khổ hơn, càng khó chịu hơn đúng không?"
Này!
Hai mắt Lương Siêu đột nhiên híp lại, sắc mặt cũng lạnh hơn trước không ít.
"Hừ, đừng nhìn tôi như vậy, cậu còn tưởng rằng đây là năm năm trước sao? Còn tưởng rằng Tả Khiêm tôi là tiểu đệ cả ngày xoay vòng sau mông cậu sao?"
"A!"
"Tôi bây giờ chính là đại thiếu gia của một gia tộc hàng đầu ở đế kinh! Tập đoàn Tả Thị cũng trở thành doanh nghiệp niêm yết cấp lão làng trong giới bất động sản Đế Cảnh! Định giá hơn 50 tỷ!"
"Cậu còn dám mở miệng nói chuyện như vậy với bổn thiếu gia đây? Ai cho cậu mặt mũi làm vậy đấy?!"
Theo Tả Khiêm giả vờ tức giận, một trung niên huyền võ giả đi theo phía sau hắn ta thấy vậy liền nói: "Nhóc con, nghe nói lúc trước mày làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia nhà tao?"
“Mau quỳ xuống bồi tội!”
"Ông!"
Liễu Băng Loan tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, Lương Siêu cười ha hả, nhẹ nhàng khởi động khớp cổ.
"Tiểu Khiêm Tử, rất tốt."
"Xem ra thời gian năm năm thật sự đủ để thay đổi một con người, bây giờ cậu trâu bò như thế nào thì tôi vẫn chưa thấy rõ, tôi chỉ nhớ được bộ dáng thấp giọng hạ mình trước mặt tôi trước kia thôi."
Nói xong, liền muốn động thủ.
Muốn đánh cho tên Tả Khiêm này tỉnh táo lại một chút, cho hắn ta hiểu được đại ca vẫn sẽ mãi là đại ca.
Tiểu đệ, chung quy chỉ là tiểu đệ mà thôi!
Mà đúng lúc này, mấy người phụ trách buổi đấu giá lập tức ra mặt.
“Câm miệng hết đi!”
"Chú ý giữ trật tự trong khu vực hội trường đấu giá, nếu có người tiếp tục có lời nói và cử chỉ phá hoại trật tự đấu giá, xin lập tức rời đi!"
Tả Khiêm nghe vậy, sau khi khinh miệt nhìn Lương Siêu một cái, liền hướng mấy người phụ trách thành phủ chắp tay.
"Thật sự xin lỗi."
"Bởi vì tập đoàn có chuyện bất ngờ cần xử lý khẩn cấp, cho nên Tả mỗ đến trễ một lát, nhưng mà cũng may còn chưa bỏ qua trận đấu giá này, hiện tại mời các vị tiếp tục."
Nói xong, lại ném một ánh mắt khinh miệt về phía Lương Siêu.
"Tôi bỏ ra 6 tỷ, họ Lương này, cậu còn có thể theo kịp không?"
Liễu Băng Khanh thầm cắn răng, thấp giọng nói: "Không sao, cho dù liều mạng rút vốn hai hạng mục vừa mới tiếp nhận kia, lần này tôi cũng phải nhất định sẽ giúp anh."
"Hôm qua tôi đã dự đoán được phiên đấu giá hôm nay sẽ rất kịch liệt, cho nên đã gọi điện thoại trước cho ba tôi, từ tổng bộ tập đoàn Thiên Đạt chúng tôi chuyển tới hơn 1 tỷ."
Nghe xong, Lương Siêu gật gật đầu, trong lòng lại cảm kích không thôi.
"Trở về nhớ thay tôi cảm ơn bác Liễu.”
"Nói với ông ấy, mười mấy tỷ này tính xem như Lương mỗ mượn trước, không bao lâu nữa nhất định phải trả lại gấp mấy lần."
Liễu Băng Khanh cười khẽ một tiếng, nói: "Ba tôi đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, cho nên còn cố ý để cho tôi thay mặt chuyển lời cho anh một câu."
"Người một nhà, không cần câu nệ."
Nói xong, liền giơ bảng lần nữa.
"Bảy tỷ."
Ồ!
Toàn trường lại một lần nữa lâm vào một mảnh xôn xao.
Điên rồi.
Thật là điên rồ!
Hai người này chẳng lẽ đều có thù với tiền?
Trạng thái ném tiền điên cuồng như vậy, thù tiền nặng bao nhiêu mới làm được như vậy?
"Ồ?"
Tả Khiêm trêu tức cười liếc nhìn Liễu Băng Khanh một cái: "Thật đúng là không nhìn ra, nhà họ Liễu các người vẫn còn chút thực lực đấy."
"Sớm biết như thế, lúc trước bổn thiếu gia sẽ kiên nhẫn với hai chị em các người hơn một chút, không cần biết cuối cùng có chính thức cưới hỏi hay không, nhưng thế nào cũng có thể cho hai người làm bà hai, bà ba nhà ta."
"Tả tiên sinh."
Lúc này, mấy người phụ trách thành phố lại cảnh cáo: "Chú ý lời nói, nếu có lời nói và hành động không đúng mực, chúng tôi cũng chỉ có thể cưỡng chế mời ngài rời đi."
"Được được được."
Tả Khiêm liên tục gật đầu, sau đó vươn một ngón tay ra.
"Tôi ra giá 10 tỷ."
Ầm ầm!
Vừa thốt ra giá cả này, toàn trường nhất thời chấn động không thôi!
Ngay cả mấy người phụ trách thành phủ kia ai nấy đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn Tả Khiêm, cũng không khỏi muốn hỏi một câu.
"Đầu óc của anh là có phải là để trưng bày thôi đúng không?"
Sắc mặt Liễu Băng Khanh cũng nhất thời suy sụp, ném ánh mắt bất lực về phía Lương Siêu.
10 tỷ, đã vượt quá giới hạn mà cô chuẩn bị.
“Ha, ha ha ha!”
Tả Khiêm một trận vui sướng cười rộ lên: "Lương Siêu, Liễu Băng Khanh, các ngươi lại nâng giá lên nữa đi!"
“Hôm nay bổn thiếu còn đã nói, bất kể các người có ra giá bao nhiêu, bổn thiếu gia đây cũng sẽ đi theo đến cùng!”
"Bây giờ tiền đối với vốn thiếu gia mà nói cũng chỉ là một chuỗi con số."
Mọi người: "..."
Ra vẻ chuyên nghiệp vậy sao.
Mà mấy vị lãnh đạo thành phủ kia nể mặt 10 tỷ kia, cũng không mở miệng quát lớn Tả Khiêm, làm Tả Khiêm càng trở nên kiêu ngạo hơn.
"Nghe nói, mấy ngày trước anh dùng tiền đập mấy lão già vô dụng bên tôi đập vào bệnh viện? Coi như anh cũng biết chơi đó, nhưng vốn ít quá thì không thể chơi tới bếnh được đâu!"
"Đập người mà để họ vẫn còn sống thì không có ý nghĩa gì đâu, bổn thiếu gia đã muốn đập thì sẽ đập cho chết! Bổn thiếu gia hiện tại hoàn toàn có thể dùng tiền ném cha mẹ anh xuống đất sâu, vĩnh viễn không thể xoay người!"
“Ha ha ha!”
Răng rắc...
Hai tay của Lương Siêu siết chặt đến mức các khớp xương kêu lên răng rắc, hai mắt đỏ đến dọa người, cố nén từng cỗ xúc động muốn giết người không ngừng tuôn ra trong lòng!
Thấy thế, Liễu Băng Khanh vội vàng bắt lấy hắn, thì thầm nói: "Không thôi thì để tôi nâng giá lên trước, giành mảnh đất này về rồi nghĩ cách sau? Ngày hôm qua Khuynh Tuyết và Cung Vũ đều nói có thể xuất ra chút tiền."
"Quên đi."
Lương Siêu chậm rãi lắc đầu, hít sâu một hơi liền xoa dịu lửa giận trong ngực, hai tay buông lỏng, nhếch khóe miệng hướng Tả Khiêm lộ ra một nụ cười khát máu.
"Rất tốt."
"Cậu có hứng thú với mảnh đất cũ của nhà họ Lương bọn tôi đến vậy sao? Tôi sẽ nhường nó lại cho cậu."
"Chờ khi nào cậu xây dựng phòng ốc xong nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đến làm khách, đến lúc đó tôi nhất định sẽ, nói chuyện rõ ràng với cậu!"
Nói xong, liền cùng hai chị Liễu Băng Khanh cùng nhau rời khỏi hội trường.
Thấy thế, Tả Khiêm vẫn giữ vẻ mặt khinh thường.
"Tính làm gì đấy? Đe dọa tôi sao?"
"Không có cửa đâu! Bổn thiếu gia không có gì phải sợ cả!"
“Cậu yên tâm, đến lúc đó bổn thiếu nhất định sẽ gửi cho cậu một phần thiệp mời đến ăn tân gia, không chỉ cậu, còn có hai chị em nhà họ Liễu bên cạnh Cậu cũng sẽ có phần!”
“Đến lúc đó bổn thiếu gia vừa làm hai người bọn họ vừa nói chuyện với cậu, tôi thật sự muốn nhìn xem cậu có thể làm gì tôi!”
“Ha, ha ha ha!”
Đêm dần dần sâu thêm.
Lương Siêu ngồi một mình trong phòng khách, một lát sau Mộ Khuynh Tuyết khoác lên người một bộ áo ngủ màu tím lặng lẽ xuống lầu, nhìn thấy mười tàn thuốc trong cái gạt tàn bên cạnh hắn, cô không khỏi cau mày lại.
"Trước đó rất ít khi thấy anh hút thuốc, là vì mảnh đất trống kia sao?"
"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, nói: "Trước đó anh từng đi xem qua, trang viên Thiên Hồ ngày xưa phồn thịnh bây giờ đã không còn một gia đình, ngôi biệt thự của Lương gia nay vẫn một mảnh đất hoang vu. Dù thế nào thì anh nhất định phải giành được mảnh đất kia, coi như một câu trả lời cho cha và mười mấy người trong Lương gia đã xương chôn dưới mảnh đất đó."
"Ừm, giành thì nhất định phải giành rồi chỉ có điều..." Mộ Khuynh Tuyết hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Theo như lời anh nói, trang viên Thiên Hồ từng xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, mười mấy người cả nhà anh đều mất mạng trong đó."
"Xảy ra vụ án oan như thế, dù là nhà đầu tư địa sản hay hộ gia đình thì mảnh đất trống này tuyệt đối là nơi đại hung. Nhưng trước đó Băng Khanh nói có người nhìn trúng mảnh đất này, còn biểu thị ý đồ mua nữa, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao?"
Hả?
Lương Siêu suy nghĩ một chút cũng hơi nhíu mày lại, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ.
"Ý của em là có lẽ người muốn mua mảnh đất này có liên quan đến thảm án diệt môn năm đó của Lương gia?"
"Chỉ có khả năng này mà thôi." Mộ Khuynh Tuyết lại nhún vai, nói: "Nhưng mặc kệ là nguyên nhân thế nào, em cảm thấy người giành mảnh đất này cũng không phải kẻ tốt lành gì, cho nên ngày mai anh có thể quan sát thêm phản ứng của những người đấu giá kia."
"Ừm." Lương Siêu gật gật đầu, cảm thấy cần phải làm vậy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Sau đó Mộ Khuynh Tuyết lại ngáp một cái, đứng lên duỗi người một cái rồi liếc mắt đưa tình về hướng Lương Siêu: "Đêm dài đằng đẵng thế này một mình anh sẽ rất gian nan, cần người ta phục vụ anh một chút không? Người ta giỏi nhiều thứ lắm đấy, có vài thứ không chừng anh nghe còn chưa nghe nói qua đâu."
Cô vừa nói, vừa chậm rãi đi đến sau lưng Lương Siêu, dựa lên bả vai hắn, thân thể còn chậm rãi trườn lên vị trí cổ, hơi thở như hoa lan...
Trời!
Lương Siêu đột nhiên run rẩy, vội vàng bắt lấy hai tay muốn dò xét xuất hiện bên dưới của Mộ Khuynh Tuyết, lộ ra vẻ mặt đau khổ nói: "Khuynh Tuyết, hiện tại anh thật sự chỉ muốn im lặng một mình, anh chỉ yên lặng suy nghĩ, đừng làm rộn được không?"
"Hứ." Lúc này Mộ Khuynh Tuyết rút tay ra, nói một tiếng không thú vị rồi quay người lên lầu.
"Khuynh Tuyết." Lương Siêu đột nhiên kêu một tiếng, nói: "Chuyện liên quan tới em, anh vẫn luôn để bụng, chẳng qua còn muốn nhờ em kiên nhẫn chờ thêm một chút. Món nợ mà Mộ gia thiếu em và cha mẹ em đều sẽ được tính cả gốc lẫn lãi."
Mộ Khuynh Tuyết dừng chân, khóe miệng hơi nhoẻn lên cười.
"Ừm, vậy về sau nô gia thật sự phải nương nhờ tiểu tướng công chàng rồi đấy."
Sau khi Mộ Khuynh Tuyết trở về phòng, Lương Siêu lại mở hai bình rượu muốn uống thêm thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng tiêu.
Tiếng tiêu trong trẻo lạnh lùng, ẩn giấu lưỡi gió, nghe lâu sẽ cảm giác giống như một thanh kiếm sắc đang không ngừng đâm vào đầu óc của mình!
Người thổi tiêu này không đơn giản!
Lương Siêu biến sắc, lập tức phá cửa sổ lao ra, liền nhìn thấy cách bên ngoài biệt thự không xa có một người đàn ông trung niên mặc trường sam chừng năm mươi dựa vào một cây đại thụ đang thổi một cây tiêu bằng ngọc.
Ông ta có dáng dấp cao lớn, trên người có một thanh trọng kiếm không lưỡi dài chừng hai mét, thân kiếm nhìn có vẻ được tạo thành từ hắc thiết, mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa, nặng nề cực đoan.
Thấy Lương Siêu ra tới, người đàn ông trung niên không thổi nữa mà cất tiêu ngọc vào, cứ yên lặng mà nhìn hắn như vậy.
Trực giác mãnh liệt nói cho Lương Siêu, đối phương là kẻ không hiền lành gì.
"Các hạ đến thăm đêm khuya, không biết..."
"Đánh thằng nhỏ rồi thì tên già đương nhiên phải đứng ra. Đạo lý này từ xưa đã bất biến, còn phải hỏi?"
Lương Siêu: "..."
Đánh thằng nhỏ?
Tôi đánh ai chứ?
Cuối cùng hắn suy nghĩ cẩn thận nửa ngày mới nói: "Ông... Là cha của Thẩm Động tổng bộ Võ Minh kia? Nhưng hai người dù là tướng mạo hay hình thể đều không quá giống?"
Người đàn ông trung niên xưa nay nghiêm túc nghe xong lời này thì khóe miệng cũng không khỏi giật giật.
"Ta tên là Mặc Vân, lấy kiếm xưng tôn, danh hiệu Kiếm Tôn Giả, chính là một trong hai vị trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh. Thẩm Động là đệ tử của ta."
Lương Siêu giật mình, cảm nhận được ánh mắt của đối phương lại lạnh đi mấy phần, rất giống muốn đánh nhau với mình, tròng mắt hắn xoay chuyển, vội vàng khách sáo chắp tay lại.
Trưởng lão Hình Phạt của tổng bộ Võ Minh, nghe thôi đã có vẻ rất trâu bò!
Với tu vi kia thì cho dù không có cấp bậc Nguyên Anh thời kỳ đỉnh cao của Lăng Lão thì chắc chắn cũng sớm đã ngưng tụ ra Kim Đan.
Mấu chốt nhất là mình vừa đánh đồ đệ, lỡ như cũng đánh sư phụ luôn thì quá không cho đối phương mặt mũi, không phù hợp tác phong làm việc xưa nay của mình!
Cho nên trận đấu này có thể không đánh vẫn là tốt nhất.
Trong lòng nghĩ như vậy, Lương Siêu vội vàng cười nói: "Cái kia, tôi nên gọi ngài một tiếng tiền bối. Trước đó tôi và Thẩm huynh thuần túy chỉ là luận bàn hữu nghị, hơn nữa còn cùng chung chí hướng, chỉ có điều hẳn ngài cũng biết tính tình của Thẩm huynh, cho nên cuối cùng mới..."
Ông!
Không đợi Lương Siêu nói xong, chỉ nghe một tiếng vù vù vang lên, Mặc Vân đã rút ra chuôi trọng kiếm không lưỡi kia rồi hung ác đập mạnh xuống đất, khiến vài trăm mét mặt đất rung động lên.
"Nói nhảm, ta không muốn nghe. Động Nhi bị mi đánh trọng thương, nhưng thấy đêm qua mi kịp thời thu tay lại, cho nên ta không thu tiền lời. Đánh cho mi bị trọng thương ngang bằng với Động Nhi thôi cũng được rồi."
Nói xong, ông ta không nói hai lời đã nhấc chuôi trọng kiếm kia lên chém mạnh về hướng Lương Siêu!
Chương 225: Người trẻ tuổi thật có tiền đồ
Vù! Vù!
Một tiếng xé gió vang lên, chỉ thấy đối phương trong nháy mắt ngưng tụ thành đạo Kiếm Khí Thất Luyện, phóng thẳng về phía Lương Siêu!
Cái quần què gì kia!?
Lương Siêu bất tri bất giác văng tục, hắn cảm nhận được bản thân bị khóa chặt dưới luồng Kiếm Khí Thất Luyện ấy, không gian xung quanh dường như bị đóng băng, đừng nói chi là né tránh, bản thân bị áp chế muốn động thôi cũng khó mà động đậy!
Sắc mặt hắn đột nhiên trở nên chua xót, da đầu có chút tê dại!
Xét về uy lực của một kiếm này, đối phương có lẽ là một cường giả tu vi Kim Đan đỉnh cấp! Nhưng chuyện đã đến lúc này, hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
"Chuông Bất Động Minh Vương!"
Hắn cố gắng cưỡng ép chống lại chung quanh không gian áp bách, hắn giơ tay lên, cơ hồ là trong nháy mắt, ngưng tụ ra một luồng quang ảnh của chuông cổ màu vàng kim chói lóa để bảo vệ cơ thể.
Cang!
Giây phút Kiếm Khí Thất Luyện va chạm vào chiếc chuông cổ, chiếc chuông cổ đột nhiên run rẩy dữ dội, rồi bắt đầu điên cuồng xoay tròn! Nhưng lần này hoàn toàn khác với lần trước, chỉ trong vài giây chống cự, trên mặt chuông cổ bắt đầu xuất hiện vết nứt, mặc dù linh lực trong cơ thể Lương Siêu điên cuồng rót vào, nhưng vết nứt càng lúc càng lớn.
Ánh sáng vàng rực trên mặt chuông cũng bắt đầu biến thành xám xịt u ám.
Dáng vẻ như thể nó chỉ chống đỡ thêm ba đến năm giây trước khi bị năng lượng kiếm kia áp đảo!
"Đừng vùng vẫy nữa!"
Mặc Vân một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Tôi xuống tay có mức độ thôi, nếu như cậu không giãy giụa, tôi cam đoan sẽ cho cậu bị thương ngang với đồ đệ của tôi thôi.”
"Nhưng nếu liều mạng chống cự nói, thì kết quả cuối cùng không chắc được vậy đâu.”
“Có lẽ sẽ là chết."
Sắc mặt Lương Siêu tái nhợt, trong lòng thầm mắng. Không giãy giụa? Khoanh tay chờ chết đâu phải là tính cách của ông đây chứ?
Còn về kết quả như thế nào thì cứ đợi rồi biết đi!
Cứ làm xong rồi tính!
“Yaaaa!”
Lương Siêu khẽ kêu một tiếng, toàn bộ huyền khí trong cơ thể bị huy động, dọc theo tứ chi xương cốt tuôn ra!
Sau khi quanh thân hắn hơi hơi ngưng tụ ra chuông cổ, hắn bắt đầu một tay như kết ấn như tia chớp.
Ù ù ù... Không gian sau lưng có nhộn nhạo lên một trận, sau đó một thanh kiếm ánh sáng huyền khí được khắc vô số văn tự nhanh chóng hiện ra, và chỉ với một cái vung kiếm chỉ của mình, hắn đã phản công lại Mặc Vân!
Đồng thời lượn lờ xung quanh thân kiếm có một mảng Tam Muội Chân Hỏa, nó khiến nhiệt độ xung quanh tăng mạnh.
Nhưng đối với một sự tấn công như vậy, khuôn mặt của Mặc Vân thậm chí còn không thèm thay đổi.
“Đúng là cố vẽ hươu vẽ vượn.”
Nói xong, cổ tay mạnh mẽ run lên, một kiếm quét ngang giáng xuống trực tiếp khiến cho lửa của thanh kiếm ánh sáng kia bị chém thành từng mảnh.
Ngay sau đó, lại có một nhát chém mạnh mẽ theo phương thẳng đứng, một luồng Kiếm Khí Thất Luyện còn mạnh hơn trước lại đánh vào quang ảnh của chuông cổ.
Rắc rắc rắc
Bùm!
Lần này, quang ảnh của chiếc chuông cổ lập tức nổ tung
Lương Siêu, người lại tiếp tục không còn khả năng phòng thủ, đã hoàn toàn tiếp xúc với năng lượng tấn công của Kiếm Khí Thất Luyện
Dưới tình thế cấp bách, Lương Siêu phải giơ hai cánh tay lên cao, gập chúng lại và sử dụng cơ thể vật lý của mình cố gắng chặn được thanh kiếm đang lao tới.
Bịch!
Trong khoảnh khắc đó, hắn quỳ một gối xuống đất/
"Hả?"
Mặc Vân nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc không thôi, theo ông nghĩ thì kiếm thứ hai này của mình đừng nói là cái cảnh giới cấp trung Thiên Tượng này của Lương Siêu đỡ được, mà ngay cả cấp cuối của cảnh giới Thiên Tượng cũng bị đánh bại trong nháy mắt.
Nhưng tiểu tử này, một mình hắn có thể chống cự bằng cơ thể máu thịt mình sao?
“Xem ra Động Nhi bị thua dưới tay tên này cũng không lạ.”
Sau khi âm thầm suy nghĩ, Mạc Vân nói: "Quỳ xuống đi, miễn cậu quỳ xuống khuất phục tôi, tôi sẽ dừng tay, món nợ cậu đả thương đệ tử của tôi trước đó coi như xóa bỏ."
"Quỳ?"
“Ông là cái thá gì chứ?”
Nhìn thấy Lương Siêu khinh thường mình, thần sắc Mặc Vân vẫn như cũ, âm thầm tăng thêm lực lượng.
Xí!
Cơ thể Lương Siêu hơi nhún xuống, bả vai đã bị cắt ra một đạo vết máu dài.
"Bây giờ, chịu quỳ xuống không?"
Đệt!
Cái thằng già thối tha không biết nhục này!
Lương Siêu lại chửi thầm trong lòng, sau đó âm thầm vận công pháp khiến toàn thân phát ra ánh sáng vàng, từ từ tăng cường sức mạnh của cơ thể vật lý đến mức đỉnh cấp!
Mang theo kiếm của Mạc Vân, chân đang quỳ dần dần bắt đầu run rẩy đứng lên, Mộ Vân không khỏi khẽ nhíu mày.
“Cái tình cách này của cậu chàng này thật hiếm thấy."
Trong lòng đánh giá đôi chút, ông ta cũng không định làm khó tên nhóc này nữa, nhưng xuất phát từ lòng hiếu kỳ, ông ta vẫn thầm tăng thêm hai phần lực nữa, muốn xem giới hạn của người thanh niên này đến đâu.
Nhưng theo việc ông ta tăng thêm hai phần lực này…
"A!" Lương Siêu gầm nhẹ một tiếng, và chân trái vốn đang từ từ duỗi thẳng của hắn lại quỳ xuống một tiếng.
"Bịch!"
Một tiếng bịch quỳ xuống, quần áo trên người hắn cũng bị áp lực khổng lồ đè lên, trong nháy mắt liền nổ tung!
"Bây giờ, quỳ được chưa?"
“Tôi…”
“Quỳ, cái con mẹ nó chứ…”
Vù!
Mặc Vân lại tăng thêm một phần lực, nhưng lúc Lương Siêu sắp không chịu nổi nữa thì lúc này, một chiếc xe jeep chậm rãi đi tới, cửa xe mở ra, lão Lăng nhảy ra ngoài, thấy vậy nhướng mày trắng bệch, không vui nói: "Mặc Vân, đồ đệ của ông không bằng người khác, bị người ta đánh thảm hại đó là do bản lĩnh của Lương Siêu tốt hơn, nhưng ông lại đi bắt nạt lại tiểu bối là nó thì đáng mặt gì chứ?”
Mặc Vân quay đầu lại liếc mắt một cái:
“Chuyện tôi làm ông quản được sao?”
“Dạt sang một bên đi.
Lương Siêu: "..."
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
Cái ông già thôi không biết xấu hổ này cứng cựa như vậy sao?"
“Yoah?"
"Kiêu ngạo với tôi à?"
Linh Vũ sau khi cười vài tiếng, cũng không nói gì, liền phang một chưởng!
Cảm giác được một bên đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một thủ ấn to lớn, sắc mặt Mặc Vân nhất thời đại biến, ông ta cũng không thèm để ý Lương Siêu nữa mà mau chóng thu chiêu lại, đồng thời lại một kiếm quét ra!
Bùm! Hai chiêu đối chọi nhau, Mặc Vân trong nháy mắt bị giật mình lùi về phía sau mấy bước. Sau đó, hắn cúi đầu, nhìn về phía miệng hổ của mình, đã bị đánh nát, máu tươi tuôn ra, lông mày không tự chủ được nhíu lại.
"Tu vi của ông khôi phục rồi?"
"Hứ!"
“Chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng so với trước tốt hơn nhiều, đều là nhờ có tiểu tử này."
"Ồ."
Mạc Vân gật đầu, lại nhìn Lương Siêu, ông ta khẽ gật đầu.
"Người trẻ tuổi, rất có tiền đồ đấy."
"Sau này có cơ hội tôi sẽ dạy bảo lại cậu sau."
Nói xong, ông thu hồi kiếm, nhìn Lương Siêu, người đang ngồi bệt trên mặt đất đang sửng sốt.
Đây là đang khen mình sao?
Dạy bảo ư?
Từ đó nghe thật kỳ lạ, và người này cũng kỳ quái như vậy...
Sau khi lấy lại tinh thần, hắn bắt đầu mắng sau lưng Mặc Vân: "Phi!”
“Ông là một lão già không biết xấu hồ, chắc cơ hội lần sau, ông đây mới là người dạy bảo cho ông một trận mới đúng đó!”
Chương 226: Đối thủ cạnh tranh cực mạnh
“Tên nhóc này, được rồi, đừng kêu nữa.”
Lăng Vũ cười ha ha nói: “Với tính cách của tên kia như vừa rồi, nếu như hắn thật sự có ác ý thì hiện tại cậu đã vô cùng thê thảm rồi.”
“Xì.”
Lương Siêu xì một tiếng, ho khù khụ hai tiếng rồi lau đi vết máu trên miệng.
“Ông Lăng, tôi biết người vừa rồi không có ý xấu nhưng hành vi của hắn thật sự khiến người khác tức giận.”
Lăng Vũ ngẩn người, sau đó ông ta vuốt râu cười ha ha như thể đồng ý với lời nói của Lương Siêu.
Sau khi khoanh chân ngồi tại chỗ điều chỉnh hơi thở, Lương Siêu vẫn chưa rời mắt khỏi Lăng Vũ: “Tôi từng nghe Khương Nhu nói rằng ông từng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ phải không?”
“Ừm.”
Lăng Vũ gật gật đầu, nụ cười trên gương mặt cũng nhạt đi đôi chút.
“Gần đây, nhóm ninja của Anh Hoa quốc bắt đầu không yên phận.”
“Trước đó, ta đã từng bí mật thông báo đã có rất nhiều cao thủ lén lẻn vào Viêm Hạ. Thậm chí còn có một nhóm tinh nhuệ đã lẻn vào đế kinh, không biết bọn họ đang giở trò gì.”
“Ồ?”
“Vậy kết quả ra sao?”
“Kết quả là những ninja lẻn vào đế kinh đều bị ta giết và đuổi đi nhưng vẫn chưa tìm hiểu được mục đích của bọn họ.”
Nói xong, Lăng Vũ còn duỗi eo, nhếch miệng cười nói: “Chuyện này cũng có một phần công lao của cậu. Nếu như không nhờ cậu chữa thương cho ta thì e rằng ta cũng không đủ sức đấu với đám ninja đó.”
“Chuyện nên làm ạ.”
Lương Siêu mỉm cười và yêu cầu Lăng Vũ quay lại sau 2 ngày để tiếp tục điều trị vết thương.
“Vẫn muốn ông già này tới tìm sao? Sao cậu không tới thẳng tổng bộ Vũ Minh tìm ta.”
“Như vậy cũng được mà.”
Lương Siêu vội khoát tay, nói: “Tôi không thân quen gì với người của tổng bộ Vũ Minh. Đêm nay gặp phải vị kiếm giả kia đã đành, trước đây còn có…”
“À, người đó tên là Chung Kình. Lỡ như anh ta lại đến bắt lỗi, còn tôi lại khiến cho anh ta bị thương rồi lại lôi kéo sư phụ tới trả thù thì chắc ngay cả chỗ khóc cũng không còn mất.”
Nói đến người này, Lương Siêu còn giả bộ bản thân mình đáng thương lắm.
Đồ đệ người ta bị bắt nạt, sự phụ liền ra mặt ngay.
Còn sư phụ của mình ở đâu chứ?
E rằng đã sớm quên đệ tử của mình từ lâu rồi. Giờ phút này ở trên núi, không chừng còn đang nhìn lén quả phụ nào trong thôn đang tắm rửa ấy chứ!
“Chung Kình?’
“Ha ha ha!”
Lăng Vũ bật cười, trong lòng cảm thấy thú vị.
Một người được công nhận là thành viên biến thái nhất của tổng bộ Vũ Minh.
Còn một người có tài năng tuyệt vời có xuất thân từ dòng dõi Thiên y!
Nếu như hai người này thật sự gặp nhau thì trận chiến này sẽ kích thích lắm đấy!
Sau khi hai người quay trở về biệt thự, Lăng Vũ uống không ít rượu rồi mới rời đi.
Chỉ trong nháy mắt, hai ngày trôi qua.
Vết thương của Lương Siêu đã gần khỏi. Hắn tham dự buổi đấu giá đất của trang viên Thiên Hồ cùng với hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan do chính quyền thành phố tổ chức.
Khi Lương Siêu vừa xuất hiện, mọi người trong hội trường đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.
“Tên này không phải là bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành hay sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn. Hiện tại có không biết bao nhiêu thiếu gia danh gia vọng tộc đang tìm hắn, thế mà hắn không biết điều rút lui mà còn dám xuất hiện ở đây?”
“Hừ, cứ chờ xem, tin tức hắn xuất hiện ở đây sẽ nhanh chóng truyền ra ngoài thôi. Chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc, chắc chắn sẽ có trò hay để xem!”
“Đúng vậy, e rằng lần này, thằng nhãi này không thể thoát thân được rồi.”
“...”
Nghe thanh âm của mọi người bàn tán xôn xao xung quanh, Liễu Băng Loan nhíu mày, định mở miệng nói.
Thế nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói thì Lương Siêu đã ngăn cản.
“Anh rể!”
“Sao anh lại ngăn cản em? Chẳng lẽ anh không thấy những chuyện vớ vẩn này phiền phức sao?”
Liễu Băng Khanh nhìn thấy vẻ mặt khó chịu không nói được gì của Lương Siêu, cô nhẹ nhàng nói: “Không cần chấp nhặt với bọn họ, mục đích tới đây của chúng ta là tới giành đất, tốt nhất là đừng rước thêm chuyện.”
“Vâng.”
Liễu Băng Loan chỉ đành nhẫn nhịn.
20 phút trôi qua.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Khi người điều khiển cuộc đấu giá đưa ra mức giá khởi điểm là 300 triệu nhân dân tệ, đám đông lập tức bắt đầu tranh giành, giá đất tăng lên theo một đường thẳng!
Một lát sau, giá đã bị đẩy lên gần 2 tỷ!
Mới đầu, Lương Siêu và Liễu Băng Khanh vẫn chưa ra giá. Một lúc sau khi giá đã lên tới 3 tỷ, gần nửa mọi người bắt đầu dừng lại thì Liễu Băng Khanh mới bắt đầu ra giá.
Cô nâng thẳng lên 4 tỷ cho thấy quyết tâm giành được miếng đất!
Toàn bộ hội trường yên tĩnh, mọi người nhìn ba người Lương Siêu với vẻ kỳ quái.
Hiện tại đã bị đẩy lên đầu ngọn sóng gió mà vẫn kiêu ngạo như thế?
Thế nhưng cũng chỉ yên tĩnh một lúc, lại bắt đầu có người tiếp tục trả giá.
4,05 tỷ.
4,08 tỷ!
“4,1 tỷ!”
“Tôi ra giá 4,2 tỷ!”
“...”
“5 tỷ.”
Liễu Băng Khanh lại giơ tấm bảng lên khiến cho mấy người đang ra giá cau mày. Sau khi suy nghĩ một lúc liền từ bỏ việc ra giá.
Đối với bọn họ, mặc dù trang viên Thiên Hồ có tiềm năng phát triển rất lớn và có thể xây dựng lại thành một khu biệt thự cao cấp nhưng xét cho cùng, nó vẫn là một nơi không được may mắn.
Vẫn còn nhiều yếu tố chưa xác định được nên ra giá 4 tỷ là đã quá lắm rồi.
5 tỷ?
Đó là lỗ chứ lãi gì!
Hoàn toàn không hiểu bạn trai tin đồn của Diệp Khuynh Thành mắc bệnh thần kinh gì, có lẽ chỉ đang quậy phá mà thôi!
Người điều khiển cuộc đấu giá nở nụ cười rạng rỡ và bắt đầu đếm ngược.
“5 tỷ lần 1.”
“5 tỷ lần 2!”
“5 tỷ lần…”
Ngay khi còn chưa nói hết câu, một tiếng cười truyền tới.
“6 tỷ.”
“Bất cứ ai cũng không được tranh giành miếng đất này với bổn thiếu gia.”
Người điều khiển cuộc đấu giá đang định đập chùy xuống thì nghe thấy tiếng cười và nhìn thấy một người thanh niên ăn mặc sang trọng, tay cầm quạt xếp đi vào.
Nhìn thấy người này, hai chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan không nể mặt mà chỉ thẳng mũi mắng chửi.
“Cái tên vô liêm sỉ này! Mau cút đi chỗ khác!”
Người tới không ai khác chính là người ‘bạn cũ’ của Lương Siêu đã dùng thủ đoạn hiến thân bẩn thỉu để ép buộc hai chị em đầu hàng.
Tả Khiêm.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất)
Chương 227: Tả Khiêm kiêu ngạo
“Ha ha ha!”
"Băng Loan, tính tình của cô vẫn nóng nảy như vậy, nhưng mà phối hợp với tính tình lạnh như băng của chị cô lại vừa vặn, có thể nói là băng hỏa dung hòa!"
"Cảm giác kia, chậc chậc, chỉ cần nghĩ một chút thôi sẽ làm cho người ta..."
"Tôi khuyên anh, nhanh chóng ngậm cái miệng thối này của mình lại đi."
"Sau đó…"
Lương Siêu đột nhiên mở miệng, vẻ mặt hờ hững nhìn Tả Khiêm.
Ngay khi tên này xuất hiện và đấu giá cao, hơn nữa tính tình của hắn ta có chết cũng không thay đổi, giữ nguyên ý nghĩ xấu xa đối với chị em Liễu Băng Khanh và Liễu Băng Loan, một tia tình nghĩa còn lại trong lòng Lương Siêu đối với người này cũng đã tan thành mây khói.
Tả Khiêm nghe vậy nhìn về phía Lương Siêu, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục lại, hừ cười một tiếng.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Vừa vung quạt gấp, vừa nói: "Thật không nghĩ tới, trận hỏa hoạn ngày xưa lại không thiêu chết cậu, mà chỉ biến cậu trở thành kẻ không có gia tộc."
"Nhưng, tôi nghĩ, loại cảm giác này đối với cậu mà nói, hẳn là so với cái chết càng thống khổ hơn, càng khó chịu hơn đúng không?"
Này!
Hai mắt Lương Siêu đột nhiên híp lại, sắc mặt cũng lạnh hơn trước không ít.
"Hừ, đừng nhìn tôi như vậy, cậu còn tưởng rằng đây là năm năm trước sao? Còn tưởng rằng Tả Khiêm tôi là tiểu đệ cả ngày xoay vòng sau mông cậu sao?"
"A!"
"Tôi bây giờ chính là đại thiếu gia của một gia tộc hàng đầu ở đế kinh! Tập đoàn Tả Thị cũng trở thành doanh nghiệp niêm yết cấp lão làng trong giới bất động sản Đế Cảnh! Định giá hơn 50 tỷ!"
"Cậu còn dám mở miệng nói chuyện như vậy với bổn thiếu gia đây? Ai cho cậu mặt mũi làm vậy đấy?!"
Theo Tả Khiêm giả vờ tức giận, một trung niên huyền võ giả đi theo phía sau hắn ta thấy vậy liền nói: "Nhóc con, nghe nói lúc trước mày làm hỏng chuyện tốt của thiếu gia nhà tao?"
“Mau quỳ xuống bồi tội!”
"Ông!"
Liễu Băng Loan tức giận đến ngực phập phồng kịch liệt, Lương Siêu cười ha hả, nhẹ nhàng khởi động khớp cổ.
"Tiểu Khiêm Tử, rất tốt."
"Xem ra thời gian năm năm thật sự đủ để thay đổi một con người, bây giờ cậu trâu bò như thế nào thì tôi vẫn chưa thấy rõ, tôi chỉ nhớ được bộ dáng thấp giọng hạ mình trước mặt tôi trước kia thôi."
Nói xong, liền muốn động thủ.
Muốn đánh cho tên Tả Khiêm này tỉnh táo lại một chút, cho hắn ta hiểu được đại ca vẫn sẽ mãi là đại ca.
Tiểu đệ, chung quy chỉ là tiểu đệ mà thôi!
Mà đúng lúc này, mấy người phụ trách buổi đấu giá lập tức ra mặt.
“Câm miệng hết đi!”
"Chú ý giữ trật tự trong khu vực hội trường đấu giá, nếu có người tiếp tục có lời nói và cử chỉ phá hoại trật tự đấu giá, xin lập tức rời đi!"
Tả Khiêm nghe vậy, sau khi khinh miệt nhìn Lương Siêu một cái, liền hướng mấy người phụ trách thành phủ chắp tay.
"Thật sự xin lỗi."
"Bởi vì tập đoàn có chuyện bất ngờ cần xử lý khẩn cấp, cho nên Tả mỗ đến trễ một lát, nhưng mà cũng may còn chưa bỏ qua trận đấu giá này, hiện tại mời các vị tiếp tục."
Nói xong, lại ném một ánh mắt khinh miệt về phía Lương Siêu.
"Tôi bỏ ra 6 tỷ, họ Lương này, cậu còn có thể theo kịp không?"
Liễu Băng Khanh thầm cắn răng, thấp giọng nói: "Không sao, cho dù liều mạng rút vốn hai hạng mục vừa mới tiếp nhận kia, lần này tôi cũng phải nhất định sẽ giúp anh."
"Hôm qua tôi đã dự đoán được phiên đấu giá hôm nay sẽ rất kịch liệt, cho nên đã gọi điện thoại trước cho ba tôi, từ tổng bộ tập đoàn Thiên Đạt chúng tôi chuyển tới hơn 1 tỷ."
Nghe xong, Lương Siêu gật gật đầu, trong lòng lại cảm kích không thôi.
"Trở về nhớ thay tôi cảm ơn bác Liễu.”
"Nói với ông ấy, mười mấy tỷ này tính xem như Lương mỗ mượn trước, không bao lâu nữa nhất định phải trả lại gấp mấy lần."
Liễu Băng Khanh cười khẽ một tiếng, nói: "Ba tôi đã sớm đoán được anh sẽ nói như vậy, cho nên còn cố ý để cho tôi thay mặt chuyển lời cho anh một câu."
"Người một nhà, không cần câu nệ."
Nói xong, liền giơ bảng lần nữa.
"Bảy tỷ."
Ồ!
Toàn trường lại một lần nữa lâm vào một mảnh xôn xao.
Điên rồi.
Thật là điên rồ!
Hai người này chẳng lẽ đều có thù với tiền?
Trạng thái ném tiền điên cuồng như vậy, thù tiền nặng bao nhiêu mới làm được như vậy?
"Ồ?"
Tả Khiêm trêu tức cười liếc nhìn Liễu Băng Khanh một cái: "Thật đúng là không nhìn ra, nhà họ Liễu các người vẫn còn chút thực lực đấy."
"Sớm biết như thế, lúc trước bổn thiếu gia sẽ kiên nhẫn với hai chị em các người hơn một chút, không cần biết cuối cùng có chính thức cưới hỏi hay không, nhưng thế nào cũng có thể cho hai người làm bà hai, bà ba nhà ta."
"Tả tiên sinh."
Lúc này, mấy người phụ trách thành phố lại cảnh cáo: "Chú ý lời nói, nếu có lời nói và hành động không đúng mực, chúng tôi cũng chỉ có thể cưỡng chế mời ngài rời đi."
"Được được được."
Tả Khiêm liên tục gật đầu, sau đó vươn một ngón tay ra.
"Tôi ra giá 10 tỷ."
Ầm ầm!
Vừa thốt ra giá cả này, toàn trường nhất thời chấn động không thôi!
Ngay cả mấy người phụ trách thành phủ kia ai nấy đều trợn mắt cứng lưỡi nhìn Tả Khiêm, cũng không khỏi muốn hỏi một câu.
"Đầu óc của anh là có phải là để trưng bày thôi đúng không?"
Sắc mặt Liễu Băng Khanh cũng nhất thời suy sụp, ném ánh mắt bất lực về phía Lương Siêu.
10 tỷ, đã vượt quá giới hạn mà cô chuẩn bị.
“Ha, ha ha ha!”
Tả Khiêm một trận vui sướng cười rộ lên: "Lương Siêu, Liễu Băng Khanh, các ngươi lại nâng giá lên nữa đi!"
“Hôm nay bổn thiếu còn đã nói, bất kể các người có ra giá bao nhiêu, bổn thiếu gia đây cũng sẽ đi theo đến cùng!”
"Bây giờ tiền đối với vốn thiếu gia mà nói cũng chỉ là một chuỗi con số."
Mọi người: "..."
Ra vẻ chuyên nghiệp vậy sao.
Mà mấy vị lãnh đạo thành phủ kia nể mặt 10 tỷ kia, cũng không mở miệng quát lớn Tả Khiêm, làm Tả Khiêm càng trở nên kiêu ngạo hơn.
"Nghe nói, mấy ngày trước anh dùng tiền đập mấy lão già vô dụng bên tôi đập vào bệnh viện? Coi như anh cũng biết chơi đó, nhưng vốn ít quá thì không thể chơi tới bếnh được đâu!"
"Đập người mà để họ vẫn còn sống thì không có ý nghĩa gì đâu, bổn thiếu gia đã muốn đập thì sẽ đập cho chết! Bổn thiếu gia hiện tại hoàn toàn có thể dùng tiền ném cha mẹ anh xuống đất sâu, vĩnh viễn không thể xoay người!"
“Ha ha ha!”
Răng rắc...
Hai tay của Lương Siêu siết chặt đến mức các khớp xương kêu lên răng rắc, hai mắt đỏ đến dọa người, cố nén từng cỗ xúc động muốn giết người không ngừng tuôn ra trong lòng!
Thấy thế, Liễu Băng Khanh vội vàng bắt lấy hắn, thì thầm nói: "Không thôi thì để tôi nâng giá lên trước, giành mảnh đất này về rồi nghĩ cách sau? Ngày hôm qua Khuynh Tuyết và Cung Vũ đều nói có thể xuất ra chút tiền."
"Quên đi."
Lương Siêu chậm rãi lắc đầu, hít sâu một hơi liền xoa dịu lửa giận trong ngực, hai tay buông lỏng, nhếch khóe miệng hướng Tả Khiêm lộ ra một nụ cười khát máu.
"Rất tốt."
"Cậu có hứng thú với mảnh đất cũ của nhà họ Lương bọn tôi đến vậy sao? Tôi sẽ nhường nó lại cho cậu."
"Chờ khi nào cậu xây dựng phòng ốc xong nhớ thông báo cho tôi một tiếng, tôi nhất định sẽ đến làm khách, đến lúc đó tôi nhất định sẽ, nói chuyện rõ ràng với cậu!"
Nói xong, liền cùng hai chị Liễu Băng Khanh cùng nhau rời khỏi hội trường.
Thấy thế, Tả Khiêm vẫn giữ vẻ mặt khinh thường.
"Tính làm gì đấy? Đe dọa tôi sao?"
"Không có cửa đâu! Bổn thiếu gia không có gì phải sợ cả!"
“Cậu yên tâm, đến lúc đó bổn thiếu nhất định sẽ gửi cho cậu một phần thiệp mời đến ăn tân gia, không chỉ cậu, còn có hai chị em nhà họ Liễu bên cạnh Cậu cũng sẽ có phần!”
“Đến lúc đó bổn thiếu gia vừa làm hai người bọn họ vừa nói chuyện với cậu, tôi thật sự muốn nhìn xem cậu có thể làm gì tôi!”
“Ha, ha ha ha!”
Bình luận facebook