Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273: Nhiệm vụ đầu tiên
"Haizz..."
Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó hắn cầm lấy quyển trục cuốn mở ra xem, nhiệm vụ này tương đối đơn giản, hắn chỉ phải bảo vệ một nữ sinh đang học ở đại học Đế Kinh.
Có thể khiến cho người chỉ huy biên ngoại có địa vị bản thân ngang hàng với trưởng lão cấp hai là hắn đích thân bảo vệ, Lương Siêu lập tức ý thức được thân phận của cô gái kia tuyệt đối không tầm thường.
Cơ Lăng Tuyết gật đầu cười nói:
"Cậu đoán không sai, cô gái đó tên là Thượng Quan Nguyệt, thân phận quả nhiên không đơn giản, xét theo một góc độ nào đó mà nói, cô ta..."
"Là trẻ mồ côi của một người tương đương với anh hùng liệt sĩ.”
“Mẹ của cô ta là một nhà khoa học đẳng cấp ở Viêm Hạ này, năm ấy trên đường đi ra nước ngoài đã xảy ra vấn đề, bà ta bị người xấu bắt, muốn moi một chút thành quả nghiên cứu khoa học từ miệng bà ta.”
Lương Siêu nghe vậy bất giác nhướng mày.
Vì hắn ghét nhất loại chuột lén lút ăn cắp này.
Mà tiếp sau đây, câu chuyện về Thượng Quan Nguyệt này vẫn chưa kết thúc.
Khi Lương Siêu tính hỏi liệu đã tìm thấy mẹ của Thượng Quan Nguyệt chưa và liệu tổ chức có giải cứu hay không thì Cơ Lăng Tuyết nói tiếp:
“Tìm thì đã tìm thấy rồi, chuyện do các ninja của đất nước hoa anh đào gây ra.”
“Tổng bộ Võ Minh cũng từng phải ra một số đội tinh nhuệ đến giải cứu, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả."
"Mà trong quá trình lần cuối phái một đội đi cứu viện, đã chọc khiến cho những ninja kia vô cùng tức giận, cuối cùng mẹ của con bé đó cũng bị bọn hắn nhẫn tâm giết chết."
“Còn cha của con bé lại là chiến thần một đời ở Viêm Hạ chúng ta, cho nên sau khi biết tin, ông ấy đã một tay tiến vào vương quốc anh đào trong cơn thịnh nộ, làm một phen đảo lộn thế giới của Ninja bằng chính sức mạnh của mình, khiến mọi người gà bay chó sủa.”
“Nhưng cuối cùng .."
Nghe được giọng điệu này của Cơ Lăng Tuyết, Lương Siêu thở dài, biết rằng kết quả sẽ không tốt hơn chút nào đâu.
Quả nhiên đến cuối cùng vị chiến thần đã bị những ninja đó gài mưu, cuối cùng ông ta đã bị bắt mà thậm chí đến cơ hội tự sát cũng không có. Rồi bị nhốt trong tù của Ninja nước anh đào.
“Lai lịch kiểu vậy cũng thật khá đáng thương."
Lương Siêu lắc đầu và thở dài, sau đó hỏi: "Vậy thì từ giờ, sự nguy hiểm đe dọa cô gái này đến từ đâu? Chẳng lẽ là những ninja đó đã giết mẹ của cô ấy, sau đó lại bắt được cha cô rồi, sẽ điên cuồng đến nỗi muốn giết luôn cô ấy sao?"
Cơ Lăng Tuyết lắc đầu. "Không đến nỗi phải giết, nhưng căn cứ theo tình báo, thì bên kia đang muốn đưa cô ấy đến nước anh đào, dùng thủ đoạn đó để buộc cha cô ấy buông tay đầu hàng và làm việc cho thế giới ninja của họ từ bây giờ. . .”
“Hơn nữa bây giờ cũng có không ít kẻ nhắm vào con bé đó, rất nhiều nhẫn giả đã bắt đầu lục tục hành động rồi, tuy sức mạnh của chúng đúng là chả thèm ngửi nhưng bọn chúng là tầm ngẩm như loài chuột vậy, xét về khả năng lợi dụng sơ hở của họ thì đúng là hạng nhất."
“Vì vậy bây giờ đang cần gấp một thanh niên có sức mạnh phi thường lại có thể nói chuyện được với con bé, có thể làm vệ sĩ 24/24 của nó.”
Vẻ mặt Lương Siêu cứng đờ, lập tức gật đầu.
"Tôi hiểu rồi, đừng lo lắng."
"Sư nương yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy, đến lúc đó nếu mất dù một nửa sợi tóc thôi thì người cứ hỏi tội tôi.”
Cảm nhận được sự khẳng định tự tin này của Lương Siêu, Cơ Lăng Tuyết hài lòng cười cười.
"Tự tin là chuyện tốt, nhưng nhất định phải cẩn thận, một chút sơ ý cũng có thể phạm sai lầm lọt hố."
"Mà này, để thuận tiện cho cậu làm nhiệm vụ, hôm nay tôi có thể giúp cậu sắp xếp một chức vụ ở trường đại học, đó là một giáo sư cấp 1 đặc biệt được bổ nhiệm từ khoa Trung Y, cậu hài lòng chứ?"
Lương Siêu cười toe toét: "Phải hài lòng chứ ạ!"
Một người chưa từng học đại học bao giờ lại trở mình một phát thành giáo sư!
Lại còn là giáo sư cao nhất từ cấp một đến cấp bốn! Địa vị của hắn có thể sánh ngang với hiệu trưởng!
Sau khi nói chuyện xong, Lương Siêu tạm biệt Cơ Lăng Tuyết sau đó rời đi.
Vừa mới ra khỏi cổng Võ Minh, bốn vị mỹ nữ vẫn luôn đợi ở cổng bàn chạy đến.
Đó là Hạ Tử Yên, Khương Nhu, Diệp Khuynh Thành, với cả Tiêu Thi Nhã, cảnh tượng này bỗng chốc bị thu hút sự ghen tị và căm ghét của nhiều người đàn ông ngang qua.
Người đi đầu tiên là Khương Nhu, cô dịu dàng mà cầm một áo khoác tới, lo lắng nói: “Đây là chiếc áo dài mà tôi làm theo kích cỡ của giáo sư, vừa hay không vừa thì anh cứ mặc lên đó rồi nói.”
Ngay theo sau chính là Hạ Tử Yên, cô ném qua hai cái lọ, dặn dò nói:
"Lọ màu tím là Kim Sang Dược do tổng bộ Võ Minh đặc biệt sản xuất, dùng để bôi ngoài da, và cái chai màu đen là trị nội thương, dùng bên trong."
Sau đó, là Diệp Khuynh Thành.
Cô cũng chuẩn bị một thứ, chính là một chai nước khoáng, hơn nữa lại còn là chai mình uống dở…
Sau khi đưa cho Lương Siêu, cô nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, nhịn hồi lâu cuối cùng nói:
"Uống nhiều nước đi, sẽ giúp anh nhanh hồi phục vết thương."
Lương Siêu nghe vậy cười khổ, thật sự là nhìn không ra, người phụ nữ tổng tài hống hách này vẫn là một cô gái cơ đấy.
Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không bóc trần cô làm gì, Lương Siêu cũng không nói gì mà nhận lấy, lúc đang thấy khát nước định uống chút thì Tiêu Thi Nhã bỗng cười duyên một tiếng.
“Khuynh Thành à, có mỗi chai nước thôi mà cô cũng mang đến sao? Đúng là thành tâm phát khóc đi?”
“Roẹt…”
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành đơ cứng,ánh mắt đầy bất thiện nhìn chằm chằm Tiêu Thi Nhã:
“Cô có ý gì đây, muốn chọc tức tôi à?”
“Đây thích đấy?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Tôi là chọc tức cô đó, làm gì được nhau nào? Tự mình chẳng ra làm sao lại cấm người ta nói sao?”
“Cô!”
“Dù tôi không ra gì nhưng cũng còn tốt hơn người tay không đúng chứ?”
“U là trời, con mắt nào của cô thấy tôi không chuẩn bị trước đấy?"
Sau khi Tiêu Thi Nhã nói câu này với vẻ tủm tỉm, cô ta liền móc ra một tấm thẻ đen có in hoa văn centurion từ trong túi của mình.
Lương Siêu bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó hắn cầm lấy quyển trục cuốn mở ra xem, nhiệm vụ này tương đối đơn giản, hắn chỉ phải bảo vệ một nữ sinh đang học ở đại học Đế Kinh.
Có thể khiến cho người chỉ huy biên ngoại có địa vị bản thân ngang hàng với trưởng lão cấp hai là hắn đích thân bảo vệ, Lương Siêu lập tức ý thức được thân phận của cô gái kia tuyệt đối không tầm thường.
Cơ Lăng Tuyết gật đầu cười nói:
"Cậu đoán không sai, cô gái đó tên là Thượng Quan Nguyệt, thân phận quả nhiên không đơn giản, xét theo một góc độ nào đó mà nói, cô ta..."
"Là trẻ mồ côi của một người tương đương với anh hùng liệt sĩ.”
“Mẹ của cô ta là một nhà khoa học đẳng cấp ở Viêm Hạ này, năm ấy trên đường đi ra nước ngoài đã xảy ra vấn đề, bà ta bị người xấu bắt, muốn moi một chút thành quả nghiên cứu khoa học từ miệng bà ta.”
Lương Siêu nghe vậy bất giác nhướng mày.
Vì hắn ghét nhất loại chuột lén lút ăn cắp này.
Mà tiếp sau đây, câu chuyện về Thượng Quan Nguyệt này vẫn chưa kết thúc.
Khi Lương Siêu tính hỏi liệu đã tìm thấy mẹ của Thượng Quan Nguyệt chưa và liệu tổ chức có giải cứu hay không thì Cơ Lăng Tuyết nói tiếp:
“Tìm thì đã tìm thấy rồi, chuyện do các ninja của đất nước hoa anh đào gây ra.”
“Tổng bộ Võ Minh cũng từng phải ra một số đội tinh nhuệ đến giải cứu, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả."
"Mà trong quá trình lần cuối phái một đội đi cứu viện, đã chọc khiến cho những ninja kia vô cùng tức giận, cuối cùng mẹ của con bé đó cũng bị bọn hắn nhẫn tâm giết chết."
“Còn cha của con bé lại là chiến thần một đời ở Viêm Hạ chúng ta, cho nên sau khi biết tin, ông ấy đã một tay tiến vào vương quốc anh đào trong cơn thịnh nộ, làm một phen đảo lộn thế giới của Ninja bằng chính sức mạnh của mình, khiến mọi người gà bay chó sủa.”
“Nhưng cuối cùng .."
Nghe được giọng điệu này của Cơ Lăng Tuyết, Lương Siêu thở dài, biết rằng kết quả sẽ không tốt hơn chút nào đâu.
Quả nhiên đến cuối cùng vị chiến thần đã bị những ninja đó gài mưu, cuối cùng ông ta đã bị bắt mà thậm chí đến cơ hội tự sát cũng không có. Rồi bị nhốt trong tù của Ninja nước anh đào.
“Lai lịch kiểu vậy cũng thật khá đáng thương."
Lương Siêu lắc đầu và thở dài, sau đó hỏi: "Vậy thì từ giờ, sự nguy hiểm đe dọa cô gái này đến từ đâu? Chẳng lẽ là những ninja đó đã giết mẹ của cô ấy, sau đó lại bắt được cha cô rồi, sẽ điên cuồng đến nỗi muốn giết luôn cô ấy sao?"
Cơ Lăng Tuyết lắc đầu. "Không đến nỗi phải giết, nhưng căn cứ theo tình báo, thì bên kia đang muốn đưa cô ấy đến nước anh đào, dùng thủ đoạn đó để buộc cha cô ấy buông tay đầu hàng và làm việc cho thế giới ninja của họ từ bây giờ. . .”
“Hơn nữa bây giờ cũng có không ít kẻ nhắm vào con bé đó, rất nhiều nhẫn giả đã bắt đầu lục tục hành động rồi, tuy sức mạnh của chúng đúng là chả thèm ngửi nhưng bọn chúng là tầm ngẩm như loài chuột vậy, xét về khả năng lợi dụng sơ hở của họ thì đúng là hạng nhất."
“Vì vậy bây giờ đang cần gấp một thanh niên có sức mạnh phi thường lại có thể nói chuyện được với con bé, có thể làm vệ sĩ 24/24 của nó.”
Vẻ mặt Lương Siêu cứng đờ, lập tức gật đầu.
"Tôi hiểu rồi, đừng lo lắng."
"Sư nương yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cho cô ấy, đến lúc đó nếu mất dù một nửa sợi tóc thôi thì người cứ hỏi tội tôi.”
Cảm nhận được sự khẳng định tự tin này của Lương Siêu, Cơ Lăng Tuyết hài lòng cười cười.
"Tự tin là chuyện tốt, nhưng nhất định phải cẩn thận, một chút sơ ý cũng có thể phạm sai lầm lọt hố."
"Mà này, để thuận tiện cho cậu làm nhiệm vụ, hôm nay tôi có thể giúp cậu sắp xếp một chức vụ ở trường đại học, đó là một giáo sư cấp 1 đặc biệt được bổ nhiệm từ khoa Trung Y, cậu hài lòng chứ?"
Lương Siêu cười toe toét: "Phải hài lòng chứ ạ!"
Một người chưa từng học đại học bao giờ lại trở mình một phát thành giáo sư!
Lại còn là giáo sư cao nhất từ cấp một đến cấp bốn! Địa vị của hắn có thể sánh ngang với hiệu trưởng!
Sau khi nói chuyện xong, Lương Siêu tạm biệt Cơ Lăng Tuyết sau đó rời đi.
Vừa mới ra khỏi cổng Võ Minh, bốn vị mỹ nữ vẫn luôn đợi ở cổng bàn chạy đến.
Đó là Hạ Tử Yên, Khương Nhu, Diệp Khuynh Thành, với cả Tiêu Thi Nhã, cảnh tượng này bỗng chốc bị thu hút sự ghen tị và căm ghét của nhiều người đàn ông ngang qua.
Người đi đầu tiên là Khương Nhu, cô dịu dàng mà cầm một áo khoác tới, lo lắng nói: “Đây là chiếc áo dài mà tôi làm theo kích cỡ của giáo sư, vừa hay không vừa thì anh cứ mặc lên đó rồi nói.”
Ngay theo sau chính là Hạ Tử Yên, cô ném qua hai cái lọ, dặn dò nói:
"Lọ màu tím là Kim Sang Dược do tổng bộ Võ Minh đặc biệt sản xuất, dùng để bôi ngoài da, và cái chai màu đen là trị nội thương, dùng bên trong."
Sau đó, là Diệp Khuynh Thành.
Cô cũng chuẩn bị một thứ, chính là một chai nước khoáng, hơn nữa lại còn là chai mình uống dở…
Sau khi đưa cho Lương Siêu, cô nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, nhịn hồi lâu cuối cùng nói:
"Uống nhiều nước đi, sẽ giúp anh nhanh hồi phục vết thương."
Lương Siêu nghe vậy cười khổ, thật sự là nhìn không ra, người phụ nữ tổng tài hống hách này vẫn là một cô gái cơ đấy.
Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không bóc trần cô làm gì, Lương Siêu cũng không nói gì mà nhận lấy, lúc đang thấy khát nước định uống chút thì Tiêu Thi Nhã bỗng cười duyên một tiếng.
“Khuynh Thành à, có mỗi chai nước thôi mà cô cũng mang đến sao? Đúng là thành tâm phát khóc đi?”
“Roẹt…”
Sắc mặt Diệp Khuynh Thành đơ cứng,ánh mắt đầy bất thiện nhìn chằm chằm Tiêu Thi Nhã:
“Cô có ý gì đây, muốn chọc tức tôi à?”
“Đây thích đấy?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
“Tôi là chọc tức cô đó, làm gì được nhau nào? Tự mình chẳng ra làm sao lại cấm người ta nói sao?”
“Cô!”
“Dù tôi không ra gì nhưng cũng còn tốt hơn người tay không đúng chứ?”
“U là trời, con mắt nào của cô thấy tôi không chuẩn bị trước đấy?"
Sau khi Tiêu Thi Nhã nói câu này với vẻ tủm tỉm, cô ta liền móc ra một tấm thẻ đen có in hoa văn centurion từ trong túi của mình.
Bình luận facebook