Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285: Sự khiêu khích của Đường Vân Phi
"Bố!"
"Ông già ơi!"
"Không, không ổn rồi! Xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi!"
Giây tiếp theo, khi Đường Hoa nhìn rõ ràng tin nhắn của Lương Siêu đã hét lớn một tiếng, anh ta đã xông thẳng vào một căn phòng ngủ cổ kính.
Đường Cửu Giang đang luyện thư pháp đột nhiên cau mày, dùng cổ tay hất một cái vẩy mực lên mặt Đường Hoa.
"Xem cái dạng của con kìa?!”
“Uống chút rượu thôi mà chả ra thể thống gì, xong lại còn chạy tới trước mặt ta say rượu nói năng liên thiên nữa? Đêm khuya la hét cái gì! Ai không biết còn tưởng con đang khóc tang cho ta đó!”
“Cút ra ngoài!”
Đường Hoa lau nước mặt trên mặt, đầy vẻ khổ sở mà đưa điện thoại cho ông ta xem:
“Bố à, con không có mượn rượu làm càn đâu, bố nhìn này, ngôi sao chổi kia bắt đầu bùng phát tồi!”
“Sao chổi gì chứ? Ăn nói lôm côm gì vậy chứ?”
Đường Cửu Giang đầy vẻ khó chịu, nhưng khi nhìn thấy hai cái tin nhắn Lương Siêu gửi đến ở trên nhóm phụ huynh và cả tin nhắn Wechat tự hắn gửi đến, thì ông ta lập tức im lặng trong giây lát.
Một lát sau, giọng nói của ông ấy lại càng thêm vô cùng nhẹ nhàng mà nói:
"Con có chắc rằng người này chính là Lương đại sư đã diệt cả môn hộ Tả gia trong cuộc họp ngành ngày hôm qua không?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Chắc chắn."
Đường Hoa gật đầu khẳng định, "Con vừa đi đính chính với Giám đốc Tạ rồi, ông ta đã xác nhận đó chính là Lương Siêu, là thầy giáo phụ trách lớp Vân Phi.
“Với cả cái hình đại diện rõ vậy không là hắn thì còn là ai chứ?”
Trong lúc xác nhận lại thân phận của đối phương, Đường Cửu Giang còn cẩn thận xem xét hai tin nhắn ngẫu nhiên mà Lương Siêu gửi đến.
Sinh không dưỡng là lỗi của cha.
Ai trốn học vào ngày mai hoặc đến muộn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đường Cửu Giang càng nghĩ về điều đó, ông ta càng thêm hoảng sợ.
Cuối cùng, ông ta đã cảm thấy một luồng sát khí thực sự từ hai tin nhắn này!"
“Cháu nói không sai, Lương đại sư này đang rất tức giận, cho nên ngày mai là cơ hội cuối cùng cho học sinh và phụ huynh!"
"Hả?"
"Bố à, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa chứ! Nhanh chóng gọi điện thoại cho nhóc Vân Phi kia đi! Bảo nó ngày mai, à không, ngay bây giờ đến phòng giáo viên trường đợi luôn đi!”
“Đợi đến khi nhìn thấy Lương đại sư thì phải xin lỗi thật lòng vào, đồng thời phải tranh thủ lúc lớp đang được là lớp gương mẫu! Nói không chừng sẽ lấy được hảo cảm từ Lương đại sư.”
Đường Hoa nghe xong thấy cũng có lý nên vội gọi điện cho Đường Vân Phi, nhưng lại nhận được tiếng nhắc nhở rằng đầu dây bên kia đang tắt máy của tổng đài.
Sau hơn chục cuộc gọi vào liên tiếp, cuộc gọi vẫn cho thấy rằng điện thoại không liên lạc được.
Điều đó khiến hai bố con nhà Đường Cửu Giang và Đường Hoa lo lắng như kiến trên nồi lẩu.
Họ biết rõ về cái kiểu của cậu ấm Đường Vân Phi này, nếu như họ không thể liên lạc được với tên nhóc đó thì chắc chắn ngày mai có đánh chết nó cũng không đến lớp!
Đến lúc ấy, cái vị đại sư Lương Siêu kia đưa ra hình phạt nặng, thì cả nhà họ Đường của bọn họ sẽ chịu không nổi!
“Ngày thường Vân Phi thường thích đi đâu nhất? Chẳng hạn như hộp đêm, quán bar, v.v.? Mau phái người đi tìm nó về!”
“Vâng, vâng.”
Đường Hoa lập tức an bài người đi tìm, Đường Cửu Giang gọi điện thoại cho quản gia nhà họ Đường, yêu cầu ông ta liên lạc với đám vệ sĩ phụ trách công tác bảo vệ của Đường Vân Phi, nhất định phải liên lạc với Đường Vân Phi trước bình minh!
Và đêm nay đối với cái lớp của thế hệ thứ hai ở trong nhóm các lớp mà nói chắc chắn sẽ không có được sự yên ổn.
Sau khi thấy Lương Siêu gia nhập nhóm, những sinh viên hôm nay không đến lớp mà bay nhảy bên ngoài trường, cứ chốc chốc lại gửi cho hắn vô số những tin nhắn khác nhau mang ý nghĩa kiểu khiêu khích hoặc thậm chí là lăng mạ.
Và tất nhiên, cũng không ít người hôm nay không đến lớp đã tham gia vào cuộc vui, và trong đó người có vẻ ồn ào cười cợt nhất là Từ Giang.
Nhưng tất cả đám người bọn họ đều gửi tin nhắn dưới dạng nặc danh.
Loại chuyện này đối với người đã bước vào trạng thái tu luyện như Lương Siêu hoàn toàn phớt lờ và thậm chí không thèm đoái hoài đến nó.
Cho đến sáng hôm sau, Lương Siêu đang uống sữa ăn bánh mì, không có việc gì làm, chỉ đành bắt chước các nữ sinh lấy điện thoại ra lướt lướt vài cái, sau đó lập tức nhìn thấy nhóm lớp của thế hệ thứ hai đã bùng nổ tin nhắn.
Thượng Quan Nguyệt đang ngồi đối diện hắn, liếc nhìn điện thoại của hắn một cái và mỉm cười hỏi đùa:
"Anh đoán xem, tỷ lệ tham gia học hành hôm nay sẽ là bao nhiêu? Có thể hơn một nửa không?"
Lương Siêu còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại của hắn đã bắt đầu rung lên, quả nhiên là có người gửi cho hắn mấy tin nhắn riêng tư thông qua nhóm lớp đó.
"Lương Siêu, phải không? Anh đúng là cái tên chó má, ở trong lớp thế hệ thứ hai thì nên biết thành thật một chút đi, khi không còn dám kiêu ngạo lên mặt như vậy.”
"Nếu tất cả chúng ta đều đến thì anh nghĩ anh có thể yên ổn mà qua ngày sao?”
“Bây giờ thiếu gia đây sẽ cho xin một cơ hội, bây giờ hãy quay một video đang quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót, hơn nữa phải trần truồng chạy 1.000 mét sau đó đăng trong nhóm lớp, thì thiếu gia đây sẽ cho qua."
"Nếu không, chỉ trong vòng ba ngày thì bổn thiếu gia sẽ lấy mạng chó của mày!”
Lương Siêu liếc cậu ta một cái, buồn cười lắc đầu, thẳng tắp đi tới trước mặt kẻ thủ ác độc, không có chút tức giận.
Mà cùng lúc đó, Đường Vân Phi vẫn còn đang nằm dài trên giường trong căn nhà sang trọng mà cười tủm tỉm ném máy tính bảng đi, sau đó ôm một mỹ nhân cao đẹp có làn da trắng nõn bên cạnh, đang muốn làm tí cho vui vẻ.
"A, chồng à, anh đúng là ghét quá đi à!”
"Vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy, em cảm thấy anh tràn đầy năng lượng hơn so với khi ở bên em tối hôm qua đó?"
"Xời, chỉ là một trong những giáo viên phụ trách mới của lớp anh, thái độ rất lồi lõm, thiếu gia đây chính là anh cả trong lớp thế hệ thứ hai của lớp, cho nên đương nhiên phải dạy hắn ta cách cư xử rồi.”
Nói xong đang muốn vào việc thì có một vệ sĩ đột nhiên gõ cửa, lo lắng nói:
"Thiếu gia, thiếu gia, ông chủ cùng ông nội đang rối tung lên, muốn cậu mau đi lên lớp học bài!"
“Cút, cái quần ông ấy!”
Người về sĩ nhỏ sợ hãi nói:
“Hai người bọn họ đều rất sốt ruột, còn, còn muốn cậu mau đến xin lỗi thầy Lương đó!”
“Hả?"
Đường Vân Phi nhướng mày, nghĩ rằng cha và ông của mình trở nên tôn trọng giáo viên như vậy từ bao giờ vậy chứ?
Trước giờ họ chẳng bao giờ quan tâm đến bản thân cậu ta cả?
Nhưng vì hiện giờ cậu ta đang rất vui vẻ nên không nghĩ đến điều đó, ngay lập tức mắng vệ sĩ đôi ba câu rồi đuổi ra ngoài.
Nhưng người vệ sĩ thực sự cũng hết cách, chỉ đành phải báo sự thật cho quản gia, quản gia đã báo lại cho Đường Hoa và Đường Cửu Giang
Khi hai người họ thấy Đường Vân Phi đến hai người họ mà cũng không thèm nghe lời, bây giờ còn đang ở nhà riêng của mình ong bướm với phụ nữ thì chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!
“Thằng mất dạy, đúng loại bất hiếu khó trị.”
“Nó, nó muốn diệt tận gốc cái Đường gia mà ông già này đã phải gầy dựng bấy lâu nay sao?!”
"Ông già ơi!"
"Không, không ổn rồi! Xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi!"
Giây tiếp theo, khi Đường Hoa nhìn rõ ràng tin nhắn của Lương Siêu đã hét lớn một tiếng, anh ta đã xông thẳng vào một căn phòng ngủ cổ kính.
Đường Cửu Giang đang luyện thư pháp đột nhiên cau mày, dùng cổ tay hất một cái vẩy mực lên mặt Đường Hoa.
"Xem cái dạng của con kìa?!”
“Uống chút rượu thôi mà chả ra thể thống gì, xong lại còn chạy tới trước mặt ta say rượu nói năng liên thiên nữa? Đêm khuya la hét cái gì! Ai không biết còn tưởng con đang khóc tang cho ta đó!”
“Cút ra ngoài!”
Đường Hoa lau nước mặt trên mặt, đầy vẻ khổ sở mà đưa điện thoại cho ông ta xem:
“Bố à, con không có mượn rượu làm càn đâu, bố nhìn này, ngôi sao chổi kia bắt đầu bùng phát tồi!”
“Sao chổi gì chứ? Ăn nói lôm côm gì vậy chứ?”
Đường Cửu Giang đầy vẻ khó chịu, nhưng khi nhìn thấy hai cái tin nhắn Lương Siêu gửi đến ở trên nhóm phụ huynh và cả tin nhắn Wechat tự hắn gửi đến, thì ông ta lập tức im lặng trong giây lát.
Một lát sau, giọng nói của ông ấy lại càng thêm vô cùng nhẹ nhàng mà nói:
"Con có chắc rằng người này chính là Lương đại sư đã diệt cả môn hộ Tả gia trong cuộc họp ngành ngày hôm qua không?”
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất).
"Chắc chắn."
Đường Hoa gật đầu khẳng định, "Con vừa đi đính chính với Giám đốc Tạ rồi, ông ta đã xác nhận đó chính là Lương Siêu, là thầy giáo phụ trách lớp Vân Phi.
“Với cả cái hình đại diện rõ vậy không là hắn thì còn là ai chứ?”
Trong lúc xác nhận lại thân phận của đối phương, Đường Cửu Giang còn cẩn thận xem xét hai tin nhắn ngẫu nhiên mà Lương Siêu gửi đến.
Sinh không dưỡng là lỗi của cha.
Ai trốn học vào ngày mai hoặc đến muộn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Đường Cửu Giang càng nghĩ về điều đó, ông ta càng thêm hoảng sợ.
Cuối cùng, ông ta đã cảm thấy một luồng sát khí thực sự từ hai tin nhắn này!"
“Cháu nói không sai, Lương đại sư này đang rất tức giận, cho nên ngày mai là cơ hội cuối cùng cho học sinh và phụ huynh!"
"Hả?"
"Bố à, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Còn có thể làm gì nữa chứ! Nhanh chóng gọi điện thoại cho nhóc Vân Phi kia đi! Bảo nó ngày mai, à không, ngay bây giờ đến phòng giáo viên trường đợi luôn đi!”
“Đợi đến khi nhìn thấy Lương đại sư thì phải xin lỗi thật lòng vào, đồng thời phải tranh thủ lúc lớp đang được là lớp gương mẫu! Nói không chừng sẽ lấy được hảo cảm từ Lương đại sư.”
Đường Hoa nghe xong thấy cũng có lý nên vội gọi điện cho Đường Vân Phi, nhưng lại nhận được tiếng nhắc nhở rằng đầu dây bên kia đang tắt máy của tổng đài.
Sau hơn chục cuộc gọi vào liên tiếp, cuộc gọi vẫn cho thấy rằng điện thoại không liên lạc được.
Điều đó khiến hai bố con nhà Đường Cửu Giang và Đường Hoa lo lắng như kiến trên nồi lẩu.
Họ biết rõ về cái kiểu của cậu ấm Đường Vân Phi này, nếu như họ không thể liên lạc được với tên nhóc đó thì chắc chắn ngày mai có đánh chết nó cũng không đến lớp!
Đến lúc ấy, cái vị đại sư Lương Siêu kia đưa ra hình phạt nặng, thì cả nhà họ Đường của bọn họ sẽ chịu không nổi!
“Ngày thường Vân Phi thường thích đi đâu nhất? Chẳng hạn như hộp đêm, quán bar, v.v.? Mau phái người đi tìm nó về!”
“Vâng, vâng.”
Đường Hoa lập tức an bài người đi tìm, Đường Cửu Giang gọi điện thoại cho quản gia nhà họ Đường, yêu cầu ông ta liên lạc với đám vệ sĩ phụ trách công tác bảo vệ của Đường Vân Phi, nhất định phải liên lạc với Đường Vân Phi trước bình minh!
Và đêm nay đối với cái lớp của thế hệ thứ hai ở trong nhóm các lớp mà nói chắc chắn sẽ không có được sự yên ổn.
Sau khi thấy Lương Siêu gia nhập nhóm, những sinh viên hôm nay không đến lớp mà bay nhảy bên ngoài trường, cứ chốc chốc lại gửi cho hắn vô số những tin nhắn khác nhau mang ý nghĩa kiểu khiêu khích hoặc thậm chí là lăng mạ.
Và tất nhiên, cũng không ít người hôm nay không đến lớp đã tham gia vào cuộc vui, và trong đó người có vẻ ồn ào cười cợt nhất là Từ Giang.
Nhưng tất cả đám người bọn họ đều gửi tin nhắn dưới dạng nặc danh.
Loại chuyện này đối với người đã bước vào trạng thái tu luyện như Lương Siêu hoàn toàn phớt lờ và thậm chí không thèm đoái hoài đến nó.
Cho đến sáng hôm sau, Lương Siêu đang uống sữa ăn bánh mì, không có việc gì làm, chỉ đành bắt chước các nữ sinh lấy điện thoại ra lướt lướt vài cái, sau đó lập tức nhìn thấy nhóm lớp của thế hệ thứ hai đã bùng nổ tin nhắn.
Thượng Quan Nguyệt đang ngồi đối diện hắn, liếc nhìn điện thoại của hắn một cái và mỉm cười hỏi đùa:
"Anh đoán xem, tỷ lệ tham gia học hành hôm nay sẽ là bao nhiêu? Có thể hơn một nửa không?"
Lương Siêu còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại của hắn đã bắt đầu rung lên, quả nhiên là có người gửi cho hắn mấy tin nhắn riêng tư thông qua nhóm lớp đó.
"Lương Siêu, phải không? Anh đúng là cái tên chó má, ở trong lớp thế hệ thứ hai thì nên biết thành thật một chút đi, khi không còn dám kiêu ngạo lên mặt như vậy.”
"Nếu tất cả chúng ta đều đến thì anh nghĩ anh có thể yên ổn mà qua ngày sao?”
“Bây giờ thiếu gia đây sẽ cho xin một cơ hội, bây giờ hãy quay một video đang quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót, hơn nữa phải trần truồng chạy 1.000 mét sau đó đăng trong nhóm lớp, thì thiếu gia đây sẽ cho qua."
"Nếu không, chỉ trong vòng ba ngày thì bổn thiếu gia sẽ lấy mạng chó của mày!”
Lương Siêu liếc cậu ta một cái, buồn cười lắc đầu, thẳng tắp đi tới trước mặt kẻ thủ ác độc, không có chút tức giận.
Mà cùng lúc đó, Đường Vân Phi vẫn còn đang nằm dài trên giường trong căn nhà sang trọng mà cười tủm tỉm ném máy tính bảng đi, sau đó ôm một mỹ nhân cao đẹp có làn da trắng nõn bên cạnh, đang muốn làm tí cho vui vẻ.
"A, chồng à, anh đúng là ghét quá đi à!”
"Vừa rồi anh nói chuyện với ai vậy, em cảm thấy anh tràn đầy năng lượng hơn so với khi ở bên em tối hôm qua đó?"
"Xời, chỉ là một trong những giáo viên phụ trách mới của lớp anh, thái độ rất lồi lõm, thiếu gia đây chính là anh cả trong lớp thế hệ thứ hai của lớp, cho nên đương nhiên phải dạy hắn ta cách cư xử rồi.”
Nói xong đang muốn vào việc thì có một vệ sĩ đột nhiên gõ cửa, lo lắng nói:
"Thiếu gia, thiếu gia, ông chủ cùng ông nội đang rối tung lên, muốn cậu mau đi lên lớp học bài!"
“Cút, cái quần ông ấy!”
Người về sĩ nhỏ sợ hãi nói:
“Hai người bọn họ đều rất sốt ruột, còn, còn muốn cậu mau đến xin lỗi thầy Lương đó!”
“Hả?"
Đường Vân Phi nhướng mày, nghĩ rằng cha và ông của mình trở nên tôn trọng giáo viên như vậy từ bao giờ vậy chứ?
Trước giờ họ chẳng bao giờ quan tâm đến bản thân cậu ta cả?
Nhưng vì hiện giờ cậu ta đang rất vui vẻ nên không nghĩ đến điều đó, ngay lập tức mắng vệ sĩ đôi ba câu rồi đuổi ra ngoài.
Nhưng người vệ sĩ thực sự cũng hết cách, chỉ đành phải báo sự thật cho quản gia, quản gia đã báo lại cho Đường Hoa và Đường Cửu Giang
Khi hai người họ thấy Đường Vân Phi đến hai người họ mà cũng không thèm nghe lời, bây giờ còn đang ở nhà riêng của mình ong bướm với phụ nữ thì chỉ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung!
“Thằng mất dạy, đúng loại bất hiếu khó trị.”
“Nó, nó muốn diệt tận gốc cái Đường gia mà ông già này đã phải gầy dựng bấy lâu nay sao?!”
Bình luận facebook