Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-162
Chương 158-1
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 158
Công chúa điện hạ của anh!
Edit: Meo_mup
Chẳng qua là…
Thương Sùng suy nghĩ một lát, hỏi Sở Niệm
“Hôm nay cô gái đứng cạnh bên Nhạc Du là ai? Cũng là bạn học ở trường của các em sao?”
Sở Niệm gật đầu.
“Vâng, tên bạn ấy là Ấn Sầu. Cái người mà bị bắt nạt sau hẻm, mình còn ăn chung mì thịt bò đó.”
“Vậy sao? Sao anh đối với cô ấy không có chút ấn tượng nào vậy?”
“Tính bạn ấy rất nhát gan, người cũng luôn tự ti. Trước kia cũng không thích nói chuyện và náo nhiệt nên anh không nhớ cũng không có gì lạ.”
“Chẳng trách.” Thương Sùng trầm tư một lát, lại hỏi.
“Nhưng Nhạc Du biết cô ta lâu rồi sao? Anh thấy bộ dáng hôm nay giống như quan hệ không tồi tí nào.”
Sở Niệm khó chịu bĩu môi. “Em với Nhạc Du biết cô ấy cùng lúc, có thể là trong thời gian gần đây em cứ vội vàng, nên hai người thường xuyên ở bên nhau. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng nói ra cũng thật kỳ quái, lúc trước khi bạn của Bạch Oánh khi dễ Ấn Sầu có nói với em, Ấn Sầu là vì nói đỡ cho em nên mới bị đánh. Nhưng anh biết đó, em đi học thường xuyên trốn tiết, Ấn sầu có thể biết tới sự tồn tại của em ở trường vốn dĩ rất kỳ quái, càng không kể tới việc bênh vực em trước mặt những kẻ kia.”
Thương Sùng nhíu mày, suy tư hỏi:
“Vậy lúc em cứu cô ấy không hỏi gì sao?”
“Có chứ, cô ấy bảo có gặp qua em vài lần nên cảm giác là con người em không xấu.” Sở Niệm sờ sờ mặt mình, chớp chớp mắt với Thương Sùng.
“Chẳng lẽ em lớn lên quá thiện lương nên người xa lạ cũng không ngại đứng về phía em?”
“Chắc vậy.” Thương Sùng mím môi, cười làm người khác khó hiểu.
Hắn duỗi tay ôm Sở Niệm vào lòng, nói:
“Anh thấy tâm trạng em giờ có chút tốt hơn so với lúc nãy, giờ mình có cần phải đi bát phố nữa không nào?”
Sở Niệm cười gian
“Đương nhiên là có rồi!”
Trong lúc Thương Sùng nói chuyện với mình, Sở Niệm cũng coi như đem mọi việc ra suy nghĩ cẩn thận.
Việc giữa cô và Nhạc Du nếu đoán tới đoán lui vẫn không đoán ra thì thôi, cô cứ phiền muộn cũng ảnh huởng tới tâm trạng của người cạnh mình. Tốt xấu gì Thương Sùng cũng kiên nhẫn khuyên giải mình cả ngày, Sở Niệm cảm thấy nếu còn làm cho hắn lo lắng thì có điểm không phúc hậu. Ngọt ngào hôn lên mặt Thương Sùng, Sở Niệm ngồi lại về ghế mình. Thở ra một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ của cô khôi phục lại thần thái.
Nghiêng đầu nhìn Thương Sùng vẫn đang nhướng mắt nhìn mình, Sở Niệm trêu chọc nói:
“Bác tài, làm phiền anh lái xe đi được không?”
Thương Sùng vui vẻ, khóe môi vẽ thành một đường cong, gật đầu phối hợp nói:
“Được rồi, công chúa điện hạ của anh.”
…
Ở bên cạnh người mình yêu không cần phải nói chuyện liên hồi với nhau thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Tình yêu chính là một viên kẹo được gói thật tinh xảo và mỹ miều, với vỏ bọc hấp dẫn nhất và hương thơm tuyệt vời nhất.
Thiêu thân kia lao đầu vào ngọn đèn lửa, cũng chỉ vì khoảnh khắc mỹ lệ kia. Cũng giống như bầu trời đầy pháo hoa ngũ sắc, cho dù pháo hoa đã tan nhưng trong tim mỗi người vẫn còn in đậm vẻ đẹp đó.
…
Bởi vì vừa mới qua Tết Nguyên Đán nên trên phố đi bộ vô cùng náo nhiệt.
Sở Niệm ngồi trên ghế tựa ở quảng trường vừa ăn kem vừa vui vẻ dựa vào vai Thương Sùng xem pháo hoa.
Cảm giác mát lạnh như thể một hồ nước trong veo mát lành dưới ánh nắng mặt trời chói chang làm cho cảm giác bực bội lúc nãy của Sở Niệm hoàn toàn tan biến không còn tăm tích.
Nhưng mà… nhìn thấy những ánh mắt vây quanh chiếc xe của Thương Sùng từ người xung quanh, Sở Niệm liền không thoải mái chọc chọc ngón tay vào người trầm mặc bên cạnh.
“Thương Sùng…” Sở Niệm gọi hắn.
“Sao?” Thương Sùng nghiêng đầu, nhàn nhã đáp lời Sở Niệm gọi. Hắn đang ngồi chống tay lên cằm trên ghế, tóc trên trán bị gió đêm thổi bay bay. Dáng vẻ vô cùng tùy ý và lười biếng nhưng lại vô cùng đẹp trai làm lòng người nhộn nhạo.
Sở Niệm mang bộ mặt hoa si nuốt nước miếng, tay cầm kem, nhích lại gần bên hắn. Dáng vẻ bá đạo y hệt như con mèo vất vả lắm mới bắt được một con cá, gấp gáp muốn tuyên bố quyền sở hữu. Cô nói:
“Thương Sùng, chúng ta thương lượng chút, đem chiếc Maserati của anh đổi đi được không?”
Thương Sùng cười khẽ, “Tại sao? Em thấy xe xấu hở?”
“Đẹp, cũng rất phong cách. Nhưng mà… có chút quá mức rêu rao.”
Sở Niệm hướng về phía đám người qua đường còn đang tụ tập vây quanh, bĩu môi.
Chiếc xe đã đắt giá vô vàn, Maserati cho dù đi tới đâu thì cũng đã hấp dẫn người ta rồi, xe đã thực rêu rao, còn có Thương Sùng ngồi trong xe nữa chứ.
Người thì đẹp trai, còn giàu có, trừ bỏ vài người ganh ghét, còn lại chẳng phải đều sẽ dừng bước ngó nghiêng sao?
Sở Niệm không thích cảm giác như vậy, giống như bảo bối của mình suốt ngày bị người ta dòm ngó. Đặc biệt là cả chín phần mười ánh mắt đều vậy, nam nhìn xe thì thôi, nữ cũng vậy là sao?
Cô không chịu được ánh mắt nữ giới nhu tình trên người đàn ông của mình.
Thương Sùng là của cô, chỉ có thể là của cô!
Thương Sùng nén cười, ngón tay thon dài quấn lọn tóc mái của cô. “Vậy em thấy xem nào thì không rêu rao? Em nói hợp lý thì anh theo em hết. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà vóc dáng anh như vầy, Chery QQ là không ngồi vào được. Mấy cái xe Alto này nọ cũng ngừng sản xuất rồi” Thương Sùng hai vai run rẩy cười, chỉ cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư. “Lái máy kéo thì sẽ bị cảnh sát bắt.”
“…” Sở Niệm cạn lời. Thương Sùng làm sao có thể như thần vậy? Bao nhiêu suy nghĩ của cô bị hắn xem thấu hết.
Meo_mup: Gửi các bạn chút ảnh để so sánh giữa Maserati của Sùng ca và Chery QQ
Đây là Maserati của Sùng ca
Xem ảnh 1
Chery QQ
Xem ảnh 2
Alto
Xem ảnh 3
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 158
Công chúa điện hạ của anh!
Edit: Meo_mup
Chẳng qua là…
Thương Sùng suy nghĩ một lát, hỏi Sở Niệm
“Hôm nay cô gái đứng cạnh bên Nhạc Du là ai? Cũng là bạn học ở trường của các em sao?”
Sở Niệm gật đầu.
“Vâng, tên bạn ấy là Ấn Sầu. Cái người mà bị bắt nạt sau hẻm, mình còn ăn chung mì thịt bò đó.”
“Vậy sao? Sao anh đối với cô ấy không có chút ấn tượng nào vậy?”
“Tính bạn ấy rất nhát gan, người cũng luôn tự ti. Trước kia cũng không thích nói chuyện và náo nhiệt nên anh không nhớ cũng không có gì lạ.”
“Chẳng trách.” Thương Sùng trầm tư một lát, lại hỏi.
“Nhưng Nhạc Du biết cô ta lâu rồi sao? Anh thấy bộ dáng hôm nay giống như quan hệ không tồi tí nào.”
Sở Niệm khó chịu bĩu môi. “Em với Nhạc Du biết cô ấy cùng lúc, có thể là trong thời gian gần đây em cứ vội vàng, nên hai người thường xuyên ở bên nhau. Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng nói ra cũng thật kỳ quái, lúc trước khi bạn của Bạch Oánh khi dễ Ấn Sầu có nói với em, Ấn Sầu là vì nói đỡ cho em nên mới bị đánh. Nhưng anh biết đó, em đi học thường xuyên trốn tiết, Ấn sầu có thể biết tới sự tồn tại của em ở trường vốn dĩ rất kỳ quái, càng không kể tới việc bênh vực em trước mặt những kẻ kia.”
Thương Sùng nhíu mày, suy tư hỏi:
“Vậy lúc em cứu cô ấy không hỏi gì sao?”
“Có chứ, cô ấy bảo có gặp qua em vài lần nên cảm giác là con người em không xấu.” Sở Niệm sờ sờ mặt mình, chớp chớp mắt với Thương Sùng.
“Chẳng lẽ em lớn lên quá thiện lương nên người xa lạ cũng không ngại đứng về phía em?”
“Chắc vậy.” Thương Sùng mím môi, cười làm người khác khó hiểu.
Hắn duỗi tay ôm Sở Niệm vào lòng, nói:
“Anh thấy tâm trạng em giờ có chút tốt hơn so với lúc nãy, giờ mình có cần phải đi bát phố nữa không nào?”
Sở Niệm cười gian
“Đương nhiên là có rồi!”
Trong lúc Thương Sùng nói chuyện với mình, Sở Niệm cũng coi như đem mọi việc ra suy nghĩ cẩn thận.
Việc giữa cô và Nhạc Du nếu đoán tới đoán lui vẫn không đoán ra thì thôi, cô cứ phiền muộn cũng ảnh huởng tới tâm trạng của người cạnh mình. Tốt xấu gì Thương Sùng cũng kiên nhẫn khuyên giải mình cả ngày, Sở Niệm cảm thấy nếu còn làm cho hắn lo lắng thì có điểm không phúc hậu. Ngọt ngào hôn lên mặt Thương Sùng, Sở Niệm ngồi lại về ghế mình. Thở ra một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ của cô khôi phục lại thần thái.
Nghiêng đầu nhìn Thương Sùng vẫn đang nhướng mắt nhìn mình, Sở Niệm trêu chọc nói:
“Bác tài, làm phiền anh lái xe đi được không?”
Thương Sùng vui vẻ, khóe môi vẽ thành một đường cong, gật đầu phối hợp nói:
“Được rồi, công chúa điện hạ của anh.”
…
Ở bên cạnh người mình yêu không cần phải nói chuyện liên hồi với nhau thì trong lòng vẫn sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Tình yêu chính là một viên kẹo được gói thật tinh xảo và mỹ miều, với vỏ bọc hấp dẫn nhất và hương thơm tuyệt vời nhất.
Thiêu thân kia lao đầu vào ngọn đèn lửa, cũng chỉ vì khoảnh khắc mỹ lệ kia. Cũng giống như bầu trời đầy pháo hoa ngũ sắc, cho dù pháo hoa đã tan nhưng trong tim mỗi người vẫn còn in đậm vẻ đẹp đó.
…
Bởi vì vừa mới qua Tết Nguyên Đán nên trên phố đi bộ vô cùng náo nhiệt.
Sở Niệm ngồi trên ghế tựa ở quảng trường vừa ăn kem vừa vui vẻ dựa vào vai Thương Sùng xem pháo hoa.
Cảm giác mát lạnh như thể một hồ nước trong veo mát lành dưới ánh nắng mặt trời chói chang làm cho cảm giác bực bội lúc nãy của Sở Niệm hoàn toàn tan biến không còn tăm tích.
Nhưng mà… nhìn thấy những ánh mắt vây quanh chiếc xe của Thương Sùng từ người xung quanh, Sở Niệm liền không thoải mái chọc chọc ngón tay vào người trầm mặc bên cạnh.
“Thương Sùng…” Sở Niệm gọi hắn.
“Sao?” Thương Sùng nghiêng đầu, nhàn nhã đáp lời Sở Niệm gọi. Hắn đang ngồi chống tay lên cằm trên ghế, tóc trên trán bị gió đêm thổi bay bay. Dáng vẻ vô cùng tùy ý và lười biếng nhưng lại vô cùng đẹp trai làm lòng người nhộn nhạo.
Sở Niệm mang bộ mặt hoa si nuốt nước miếng, tay cầm kem, nhích lại gần bên hắn. Dáng vẻ bá đạo y hệt như con mèo vất vả lắm mới bắt được một con cá, gấp gáp muốn tuyên bố quyền sở hữu. Cô nói:
“Thương Sùng, chúng ta thương lượng chút, đem chiếc Maserati của anh đổi đi được không?”
Thương Sùng cười khẽ, “Tại sao? Em thấy xe xấu hở?”
“Đẹp, cũng rất phong cách. Nhưng mà… có chút quá mức rêu rao.”
Sở Niệm hướng về phía đám người qua đường còn đang tụ tập vây quanh, bĩu môi.
Chiếc xe đã đắt giá vô vàn, Maserati cho dù đi tới đâu thì cũng đã hấp dẫn người ta rồi, xe đã thực rêu rao, còn có Thương Sùng ngồi trong xe nữa chứ.
Người thì đẹp trai, còn giàu có, trừ bỏ vài người ganh ghét, còn lại chẳng phải đều sẽ dừng bước ngó nghiêng sao?
Sở Niệm không thích cảm giác như vậy, giống như bảo bối của mình suốt ngày bị người ta dòm ngó. Đặc biệt là cả chín phần mười ánh mắt đều vậy, nam nhìn xe thì thôi, nữ cũng vậy là sao?
Cô không chịu được ánh mắt nữ giới nhu tình trên người đàn ông của mình.
Thương Sùng là của cô, chỉ có thể là của cô!
Thương Sùng nén cười, ngón tay thon dài quấn lọn tóc mái của cô. “Vậy em thấy xem nào thì không rêu rao? Em nói hợp lý thì anh theo em hết. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Nhưng mà vóc dáng anh như vầy, Chery QQ là không ngồi vào được. Mấy cái xe Alto này nọ cũng ngừng sản xuất rồi” Thương Sùng hai vai run rẩy cười, chỉ cảnh sát giao thông đứng ở ngã tư. “Lái máy kéo thì sẽ bị cảnh sát bắt.”
“…” Sở Niệm cạn lời. Thương Sùng làm sao có thể như thần vậy? Bao nhiêu suy nghĩ của cô bị hắn xem thấu hết.
Meo_mup: Gửi các bạn chút ảnh để so sánh giữa Maserati của Sùng ca và Chery QQ
Đây là Maserati của Sùng ca
Xem ảnh 1
Chery QQ
Xem ảnh 2
Alto
Xem ảnh 3
Bình luận facebook