Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
Chương 160
Chương 160
Có chút cảm động
Edit: Meo_mup
“Vậy…em tính là?”
“Tìm ra hắn, sau đó hung hăng thu thập hắn một trận!”
Trên thế giới này, có những người có thể chọc, nhưng có những người thì không thể chọc. Sở Niệm không có nhiều tiền bạc và quyền lợi để cho người ta phải sợ mình, nhưng cô có một sở trường, chính là có thể dọa người khác đến chết khiếp!
Đối phó quân tử thì phải dụng biện pháp quang minh chính đại, nhưng đối phó tiểu nhân thì phải dùng cách khác!
Sở Niệm cô không phải là quả hồng mềm, muốn dùng cách này để hù cô, quả thực là không có cửa nha!
Nghe được lời của Sở Niệm, Vương Lượng bất đắc dĩ cười một cái, cong khóe môi trêu chọc:
“Em đừng có đem người ta ra chém dữ quá, tới lúc người ta đi kiện lại thì lại bị thiệt thòi đó.”
“Cũng phải coi nó còn mạng để đi kiện không nha!” Sở Niệm cười, nghiêng mặt nhìn biểu tượng điện thoại có người gọi tới. “Anh giúp em tra ra đi nha, có tin thì gọi cho em. Nói chuyện với anh sau nha, thần tượng của anh gọi cho em nè.”
“Biết rồi, yên tâm đi. Nhớ nói với thần tượng của anh nghe, sau khi giải quyết xong chuyện này thì phải so chiêu với anh đó.”
“Anh không sợ bị anh ấy đánh cho thành gấu trúc à?”
“Sợ chớ, nhưng mà không có cách nào. Trong lòng anh chỉ cần là với thần tượng thì đều là quang vinh.”
“Vương Lượng à, anh đúng là bị THương Sùng tẩy não rồi.”
Sở Niệm tấm tắc cảm thán vài tiếng, rồi mới chào tạm biệt. Vừa tắt điện thoại xong thì gọi cho Thương Sùng.
Điện thoại rất nhanh đã thông.
Thương Sùng nằm trên ghế quơ quơ chiếc cốc chân dài, đem laptop cầm lên.
“Em mới vừa gọi cho Vương Lượng hả?”
Sở Niệm cười khẽ.
“Anh đúng là thần tượng của Vương Lượng mà, thần thông tới mức em không chịu nổi muốn thần phục mà.”
Thương Sùng cong khóe môi, vẻ ôn nhu say đắm đong đầy trong mắt hắn. Hạ cằm, hắn nói:
“Anh không có hứng so đo với hắn ta, cuối cùng thì, em chịu thần phục anh mới là việc anh quan tâm nhất.”
Có một lần trên đường ở Mộ Thành, Vương Lượng giống như fan hâm mộ hỏi hắn một đống vấn đề. Nghĩ lại lúc đó hắn bị quấn lấy không có cách đáp tả, Thương Sùng cũng thật bất đắc dĩ. Nếu không phải là vì Sở Niệm thì hắn cũng không có hòa hữu với Vương Lượng như vậy…
“Thật là xấu xa quá đi.” Sở Niệm nằm bò trên giường, đem gối lót sau cổ thật thoải mái dễ chịu. Đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, cô nói:
“Gọi điện tới như vầy cũng không phải là anh muốn nói rằng chỉ là anh nhớ em đó chứ.”
“Đúng một nửa.” Thương Sùng nhấp nhấp ly chứa chất lỏng màu đỏ, đôi đồng tử phiếm hồng nhìn ra ngoài cửa số. “Bài viết trên diễn đàn trường, em thấy rồi hả?”
Sở Niệm sửng sốt, nét tươi cười trên mặt dần rút đi. “Anh cũng thấy rồi hả?”
Thương Sùng lạnh lùng cười. “Thực ra không phải anh muốn coi mà là hiệu trưởng gọi điện cho anh đó.”
“Sao lại vậy? Ảnh chụp kia đều bị làm mờ mà, hiệu trưởng sao đoán được là anh?”
“Ông ấy thật sự không đoán được là ai, nhưng mà phát trên diễn đàn trường chúng ta, em nói coi, chẳng lẽ ông ấy nghĩ là giáo sư và sinh viên yêu đương ở trường khác sao?”
“Sao ông ấy lại nói với anh?” Sở Niệm cau mày.
“Chuyện này náo động rất lớn trên diễn đàn của trường, rất nhiều người đã chia sẻ trên các diễn đàn khác. Ông ấy cảm thấy rất đau đầu. Trong trường biết bao nhiêu giáo sư, sinh viên, ông ấy căn bản cũng không biết là ai. Danh dự của trường bị tổn thất, thể diện ông ấy cũng không gánh nổi.”
Nửa tiếng trước, hiệu trưởng gọi cho hắn một cuộc điện thoại. Lời nói tuy có vẻ không có vấn đề, nhưng Thương Sùng hiểu rõ là lão gia hỏa này đang mượn cơ hội thử mình.
Lúc hắn cùng Sở Niệm mới bắt đầu ở cùng nhau, trong trường đã có rất nhiều người chú ý tới quan hệ không bình thường của họ. Thương Sùng lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, người khác nghĩ gì cũng không ảnh hưởng tới hắn.
Hắn nghĩ sang năm sau sẽ từ chức tại trường, làm như vậy, thứ nhất là vì cô còn đang đi học, nên thực ra cũng không cần thiết lắm. Thứ nhì đương nhiên cũng vì cố kỵ cho Sở Niệm, hắn muốn lặng lẽ rời đi để không ai có thể nói năng ác khẩu hãm hại cô.
Phải chăng dạo gần đây hắn quá vui vẻ nên lơi lỏng sao? Có kẻ đã đi trước một bước đối phó hắn và Sở Niệm sao?
Đầu dây bên kia thật an tĩnh. Thương Sùng gần như có thể tưởng tượng được biểu tình trên gương mặt của Sở Niệm. Hơn thế nữa, hắn còn tin tưởng rằng cô gái nhỏ của mình không hề ngu ngốc, chỉ nghe mình nói khi nãy dù không rõ ràng như cô có thể nghe ra được ẩn ý bên trong.
Quả nhiên, một lúc sau Sở Niệm mở miệng.
“Hiệu trưởng hẳn là thử anh thôi, ổng nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn bóng gió hỏi anh coi anh có phải nhân vật chính hay không.”
“Em thật là thông minh.” Thương Sùng khẽ cười, trên môi dính vệt đỏ làm gương mặt hắn càng thêm quyến rũ.
Sở Niệm hỏi: “Vậy anh nói với ông ấy thế nào?”
“Anh nói là người kia đã đăng bài như vậy, về sau sẽ còn tiếp tục. Hiện tại mình chỉ có thể chờ, nhân vật chính nấp sau rèm, nghĩ lắm cũng vô dụng.”
“Rồi sao?”
“Sau đó ông ấy im lặng, ấp úng nói vài câu rồi cúp máy thôi.”
Sở Niệm cười, giọng mềm nhẹ cũng không giấu được vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
“Anh cũng thật là, người ta đã già vậy rồi mà anh còn trêu chọc.”
“Không trêu ổng, chẳng lẽ gọn gàng dứt khoát nói với ông ấy rằng nam chính trong tấm ảnh đó là anh sao??” Thương Sùng chép miệng, cười khẽ. “Anh thật ra cũng không ngại bị đuổi việc, nhưng mà đến lúc đó thì em biết làm sao bây giờ?”
“Em á?” Sở Niệm nghịch ngợm sờ mũi, không suy nghĩ mà tiếp “Em nghỉ học chứ sao, dù sao anh cũng biết đó em học hay không học đại học thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Sở Niệm tuy không phải giàu có gì, nhưng công việc cô làm từ nhỏ tới lớn đem lại tiền cho cô nàng ăn nhậu chơi bời cả đời.
Vừa học vừa làm thực ra chỉ vì che dấu thân phận thôi. Nếu chuyện này thật sự đến lúc đó bị công khai, Thương Sùng sẽ phải thôi việc không bàn cãi. So với việc suốt ngày bị chỉ chỉ trỏ trỏ, cô chẳng thà chuyên tâm làm chính mình nghề cũ.
Lại tự do còn không cần thi cử, vui vẻ biết bao nhiêu.
Thương Sùng đùa dai. “Em sẽ không tính toán từ bỏ việc học cùng anh lưu lạc thiên nhai chứ? Ý tưởng khá tốt, anh thật có chút cảm động đó nha.”
Sở Niệm cười ‘ hứ ’ một tiếng, xoay người đè ở trên đệm. “Dù sao em cũng đã quyết định, nếu hai đứa mình đều bị trường học đuổi thì em cũng nhất định phải làm cái kẻ đăng bài không có ngày yên ổn. Dám theo dõi chúng ta, hắn thật đúng là cảm thấy ngày ngày quá dễ dàng!”
“Nghe ý em là đã có kế hoạch?”
“Tạm thời còn chưa có tính tới, chẳng qua em đã nhờ Vương Lượng điều tra IP. Em tin tưởng chỉ cần có thể đem phạm vi thu nhỏ lại, em nhất định có thể đem kẻ kia lôi ra ánh sáng.”
Chương 160
Có chút cảm động
Edit: Meo_mup
“Vậy…em tính là?”
“Tìm ra hắn, sau đó hung hăng thu thập hắn một trận!”
Trên thế giới này, có những người có thể chọc, nhưng có những người thì không thể chọc. Sở Niệm không có nhiều tiền bạc và quyền lợi để cho người ta phải sợ mình, nhưng cô có một sở trường, chính là có thể dọa người khác đến chết khiếp!
Đối phó quân tử thì phải dụng biện pháp quang minh chính đại, nhưng đối phó tiểu nhân thì phải dùng cách khác!
Sở Niệm cô không phải là quả hồng mềm, muốn dùng cách này để hù cô, quả thực là không có cửa nha!
Nghe được lời của Sở Niệm, Vương Lượng bất đắc dĩ cười một cái, cong khóe môi trêu chọc:
“Em đừng có đem người ta ra chém dữ quá, tới lúc người ta đi kiện lại thì lại bị thiệt thòi đó.”
“Cũng phải coi nó còn mạng để đi kiện không nha!” Sở Niệm cười, nghiêng mặt nhìn biểu tượng điện thoại có người gọi tới. “Anh giúp em tra ra đi nha, có tin thì gọi cho em. Nói chuyện với anh sau nha, thần tượng của anh gọi cho em nè.”
“Biết rồi, yên tâm đi. Nhớ nói với thần tượng của anh nghe, sau khi giải quyết xong chuyện này thì phải so chiêu với anh đó.”
“Anh không sợ bị anh ấy đánh cho thành gấu trúc à?”
“Sợ chớ, nhưng mà không có cách nào. Trong lòng anh chỉ cần là với thần tượng thì đều là quang vinh.”
“Vương Lượng à, anh đúng là bị THương Sùng tẩy não rồi.”
Sở Niệm tấm tắc cảm thán vài tiếng, rồi mới chào tạm biệt. Vừa tắt điện thoại xong thì gọi cho Thương Sùng.
Điện thoại rất nhanh đã thông.
Thương Sùng nằm trên ghế quơ quơ chiếc cốc chân dài, đem laptop cầm lên.
“Em mới vừa gọi cho Vương Lượng hả?”
Sở Niệm cười khẽ.
“Anh đúng là thần tượng của Vương Lượng mà, thần thông tới mức em không chịu nổi muốn thần phục mà.”
Thương Sùng cong khóe môi, vẻ ôn nhu say đắm đong đầy trong mắt hắn. Hạ cằm, hắn nói:
“Anh không có hứng so đo với hắn ta, cuối cùng thì, em chịu thần phục anh mới là việc anh quan tâm nhất.”
Có một lần trên đường ở Mộ Thành, Vương Lượng giống như fan hâm mộ hỏi hắn một đống vấn đề. Nghĩ lại lúc đó hắn bị quấn lấy không có cách đáp tả, Thương Sùng cũng thật bất đắc dĩ. Nếu không phải là vì Sở Niệm thì hắn cũng không có hòa hữu với Vương Lượng như vậy…
“Thật là xấu xa quá đi.” Sở Niệm nằm bò trên giường, đem gối lót sau cổ thật thoải mái dễ chịu. Đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, cô nói:
“Gọi điện tới như vầy cũng không phải là anh muốn nói rằng chỉ là anh nhớ em đó chứ.”
“Đúng một nửa.” Thương Sùng nhấp nhấp ly chứa chất lỏng màu đỏ, đôi đồng tử phiếm hồng nhìn ra ngoài cửa số. “Bài viết trên diễn đàn trường, em thấy rồi hả?”
Sở Niệm sửng sốt, nét tươi cười trên mặt dần rút đi. “Anh cũng thấy rồi hả?”
Thương Sùng lạnh lùng cười. “Thực ra không phải anh muốn coi mà là hiệu trưởng gọi điện cho anh đó.”
“Sao lại vậy? Ảnh chụp kia đều bị làm mờ mà, hiệu trưởng sao đoán được là anh?”
“Ông ấy thật sự không đoán được là ai, nhưng mà phát trên diễn đàn trường chúng ta, em nói coi, chẳng lẽ ông ấy nghĩ là giáo sư và sinh viên yêu đương ở trường khác sao?”
“Sao ông ấy lại nói với anh?” Sở Niệm cau mày.
“Chuyện này náo động rất lớn trên diễn đàn của trường, rất nhiều người đã chia sẻ trên các diễn đàn khác. Ông ấy cảm thấy rất đau đầu. Trong trường biết bao nhiêu giáo sư, sinh viên, ông ấy căn bản cũng không biết là ai. Danh dự của trường bị tổn thất, thể diện ông ấy cũng không gánh nổi.”
Nửa tiếng trước, hiệu trưởng gọi cho hắn một cuộc điện thoại. Lời nói tuy có vẻ không có vấn đề, nhưng Thương Sùng hiểu rõ là lão gia hỏa này đang mượn cơ hội thử mình.
Lúc hắn cùng Sở Niệm mới bắt đầu ở cùng nhau, trong trường đã có rất nhiều người chú ý tới quan hệ không bình thường của họ. Thương Sùng lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, người khác nghĩ gì cũng không ảnh hưởng tới hắn.
Hắn nghĩ sang năm sau sẽ từ chức tại trường, làm như vậy, thứ nhất là vì cô còn đang đi học, nên thực ra cũng không cần thiết lắm. Thứ nhì đương nhiên cũng vì cố kỵ cho Sở Niệm, hắn muốn lặng lẽ rời đi để không ai có thể nói năng ác khẩu hãm hại cô.
Phải chăng dạo gần đây hắn quá vui vẻ nên lơi lỏng sao? Có kẻ đã đi trước một bước đối phó hắn và Sở Niệm sao?
Đầu dây bên kia thật an tĩnh. Thương Sùng gần như có thể tưởng tượng được biểu tình trên gương mặt của Sở Niệm. Hơn thế nữa, hắn còn tin tưởng rằng cô gái nhỏ của mình không hề ngu ngốc, chỉ nghe mình nói khi nãy dù không rõ ràng như cô có thể nghe ra được ẩn ý bên trong.
Quả nhiên, một lúc sau Sở Niệm mở miệng.
“Hiệu trưởng hẳn là thử anh thôi, ổng nói nhiều như vậy cũng chỉ là muốn bóng gió hỏi anh coi anh có phải nhân vật chính hay không.”
“Em thật là thông minh.” Thương Sùng khẽ cười, trên môi dính vệt đỏ làm gương mặt hắn càng thêm quyến rũ.
Sở Niệm hỏi: “Vậy anh nói với ông ấy thế nào?”
“Anh nói là người kia đã đăng bài như vậy, về sau sẽ còn tiếp tục. Hiện tại mình chỉ có thể chờ, nhân vật chính nấp sau rèm, nghĩ lắm cũng vô dụng.”
“Rồi sao?”
“Sau đó ông ấy im lặng, ấp úng nói vài câu rồi cúp máy thôi.”
Sở Niệm cười, giọng mềm nhẹ cũng không giấu được vẻ vui sướng khi người khác gặp họa.
“Anh cũng thật là, người ta đã già vậy rồi mà anh còn trêu chọc.”
“Không trêu ổng, chẳng lẽ gọn gàng dứt khoát nói với ông ấy rằng nam chính trong tấm ảnh đó là anh sao??” Thương Sùng chép miệng, cười khẽ. “Anh thật ra cũng không ngại bị đuổi việc, nhưng mà đến lúc đó thì em biết làm sao bây giờ?”
“Em á?” Sở Niệm nghịch ngợm sờ mũi, không suy nghĩ mà tiếp “Em nghỉ học chứ sao, dù sao anh cũng biết đó em học hay không học đại học thì cũng chẳng có tác dụng gì.”
Sở Niệm tuy không phải giàu có gì, nhưng công việc cô làm từ nhỏ tới lớn đem lại tiền cho cô nàng ăn nhậu chơi bời cả đời.
Vừa học vừa làm thực ra chỉ vì che dấu thân phận thôi. Nếu chuyện này thật sự đến lúc đó bị công khai, Thương Sùng sẽ phải thôi việc không bàn cãi. So với việc suốt ngày bị chỉ chỉ trỏ trỏ, cô chẳng thà chuyên tâm làm chính mình nghề cũ.
Lại tự do còn không cần thi cử, vui vẻ biết bao nhiêu.
Thương Sùng đùa dai. “Em sẽ không tính toán từ bỏ việc học cùng anh lưu lạc thiên nhai chứ? Ý tưởng khá tốt, anh thật có chút cảm động đó nha.”
Sở Niệm cười ‘ hứ ’ một tiếng, xoay người đè ở trên đệm. “Dù sao em cũng đã quyết định, nếu hai đứa mình đều bị trường học đuổi thì em cũng nhất định phải làm cái kẻ đăng bài không có ngày yên ổn. Dám theo dõi chúng ta, hắn thật đúng là cảm thấy ngày ngày quá dễ dàng!”
“Nghe ý em là đã có kế hoạch?”
“Tạm thời còn chưa có tính tới, chẳng qua em đã nhờ Vương Lượng điều tra IP. Em tin tưởng chỉ cần có thể đem phạm vi thu nhỏ lại, em nhất định có thể đem kẻ kia lôi ra ánh sáng.”
Bình luận facebook