• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyền nhân trừ ma: bạn trai tôi là cương thi full (6 Viewers)

  • Chap-230

Chương 217




Chương 217



Chỉ Số Thông Minh



Trên cổ phảng phất hơi thở ôn lương làm tim Sở Niệm đập loạn xạ. Cô có chút xấu hổ mà động thân, nói với Thương Sùng: “Đừng có quậy, Vương Lượng xuống bây giờ.”



“Nhưng anh thấy việc hắn xuống cùng việc anh muốn thân thiết với em chả liên quan.” Thương Sùng thích thú, thậm chí mê luyến đôi môi của Sở Niệm, cảm xúc nhẹ nhàng êm ái làm cho hắn trầm luân hơn bất cứ vị ngọt lành nào từ máu mang lại.



Hắn hơi mất mát cúi đầu, giả vờ làm bộ dáng ghen. “Từ khi hắn tỉnh lại tới giờ, em còn không buồn chú ý tới anh được năm phút nữa. Sở Niệm, em không cảm thấy cần p hải bồi thường cho anh sao?”



Quá vô sỉ…… Sở Niệm nuốt nước miếng.



Trong lòng biết Thương Sùng làm vậy là muốn mình hoàn thành tâm nguyện của hắn nhưng cô vẫn không cưỡng lại được mà nhìn hắn một cái…giọng nói của thật ôn nhu như thể nói chuyện với đứa nhỏ cất lên



“Ngoan, anh biết em làm vậy, cũng chỉ là lo lắng cho thân thể hắn chút thôi.”



“Vậy em không lo lắng cho trái tim của anh sao?” Thương Sùng bĩu môi, dùng tay phải che ngực lại. “Nơi này, chính là bởi vì em mà đau đây nè.”



“…” Sở Niệm cạn lời, cô có thể nói là hắn nói quá cẩu huyết sao trời!



Quay đầu nhìn TV còn đang chiếu film truyền hình, Sở Niệm không nhịn được mà rùng mình với Thương Sùng.



“Thương Sùng, chúng ta có thể thảo luận chuyện này không? Về sau… chúng ta không xem film tình cảm nữa nha?”



Trước kia Thương Sùng căn bản là không phải như thế, còn không phải là trong khoảng thời gian này cùng chính mình xem mấy cái phim truyền hình tình yêu sao? Sau chưa gì đã mưa dầm thấm đất như vầy?



Vì em mà đau? Cẩu huyết khỉ gió tới vậy, biên kịch nào viết ra vậy? Mau đứng ra đay, ta bảo đảm đánh không chết ngươi!



Sở Niệm ở trong lòng rít gào, Thương Sùng ngồi ở bên cạnh cô cố nín cười.



Cũng không phải hắn luôn thích trêu chọc Sở Niệm như vậy, chỉ là mỗi lần cô kích động đều làm hắn rất vui.



Dựa lưng vào sofa, Thương Sùng câu môi dáng vẻ lười nhác mà cười. “Tình yêu thì sao? Không phải em vẫn thích xem sao?”



Sở Niệm đỏ mặt, bẻ bẻ ngón tay, lắc đầu. “Không thích, từ giờ trở đi, một chút đều không thích!”



“Ồ? Tại sao?”



Sở Niệm mím môi, cô có thể nào nói với Thương Sùng là bởi vì hắn vừa rồi lời nói quá mức với cẩu huyết chăng?



Gãi gãi đầu, Sở Niệm đem thân mình dựa vào trong lòng Thương Sùng.



“Em chỉ cảm thấy phim tình cảm thật vô nghĩa. Những người chăm chỉ lại ham học đáng yêu như em chính là không nên sa đà vào!”



Ham học? Chăm chỉ? Lặng lẽ ở bên nha đầu này mười bảy năm, sao hắn còn không biết cô còn có điểm này nhỉ?



“Vậy em cảm thấy là em thích hợp xem cái gì?” Thương Sùng liếc Sở Niệm. “Anh thấy hay là xem phim chiến tranh đi, có khi hợp với em đó?!”



Trước kia khi không cùng xem phim truyền hình, hắn cũng từng đề nghị cùng Sở Niệm xem một chút phóng sự về chiến tranh Đức.



Ngoài ý muốn chính là, lúc ấy cô cũng từng đáp ứng hắn. Chẳng qua đáng tiếc, phim phóng sự còn chưa chiếu được ba mươi phút, nha đầu luôn mồm ham học này, đã ngủ vùi bên hắn.



Không nói tới tư thế ngủ của cô, chỉ nói tới sau đêm đó cô lưu lại vệt nước miếng trên áo sơ mi của hắn, Thương Sùng đến bây giờ đều còn nhớ rõ.



Sở Niệm không đoán được Thương Sùng đang suy nghĩ cái gì, rất là nghiêm trang mà nhìn phía trước nói: “Chiến tranh phiến những cái đó ý nghĩa quá cao siêu, đối với em lúc này, không rất thích hợp. Bất quá trừ bỏ xem cái này, chúng ta về sau xem phim trinh thám đi.”



“Anh nghĩ coi đó giờ những việc chúng ta gặp đó, em cảm thấy xem fim trinh thám nhiều chút sẽ có ích đó.”



“Mưa dầm thấm đất này bốn chữ anh nghe nói qua chưa? Thương Sùng, anh không lẽ không hy vọng em sẽ lại thông minh hơn một ít sao?”



Thương Sùng cười khẽ, nhìn Sở Niệm. “Em có thể thông minh hơn chút, đương nhiên là chuyện tốt. Chẳng qua thêm chữ ‘ lại ’ anh thiệt tình cảm thấy có chút sai sai.”



Sở Niệm bĩu môi. “Vì sao?”



“Bởi vì chỉ số thông minh không giống sự vật khác như vậy, có thể dùng chuyện khác đền bù.”



“Anh không nói móc em, có phải hay không liền sẽ chết?!” Sở Niệm sinh khí mà trừng mắt nhìn liếc mắt nhìn Thương Sùng còn đang cười ha hả. “Lúc nhỏ thầy cô không dạy anh không được cười cợt trên đau khổ của người khác à?”



“Cái này thật đúng là chính là không có.” Thương Sùng nhún nhún vai. “Thầy ảnh chỉ dạy làm người phải thành thật. Không thể bởi vì a dua nịnh hót người khác, liền nói lời vi phạm lương tâm.”



“Anh thắng!”



Hoàn toàn bị đả kích, Sở Niệm thật sự đã vô lực chống đỡ người nam nhân này. Nếu có thể sinh ra sớm hơn mười năm, thế nào cô cũng không để cho Thương Sùng làm chủ nhiệm lớp!



Dù sao tiếp tục biện luận cũng chỉ có chính mình bị hại. Nghẹn ngào Sở Niệm đành phải ‘ tạch ’ một cái đứng lên khỏi sofa, một bộ dáng Mẫu Dạ Xoa, chống nạnh, đi đến cạnh cầu thang, ngửa đầu hô to: “Vương Lượng, anh đang tắm hay sao? Thay đồ thôi mà, thay gì mà xuân hạ thu đông còn chưa xong hả!”



Vốn dĩ cũng đã đóng cửa lại, đang định xuống lầu Vương Lượng nghe thấy Sở Niệm réo lên thì cau mày, bước nhanh hơn.



Nhìn cô gái trước mắt hùng hổ đang lườm mình, Vương Lượng khó hiểu, quay đầu nhìn Thương Sùng vẫn đang ngồi cười. “Thần tượng…… cô ấy đói tới phát điên sao?”



Như là cảm thấy Sở Niệm sắc mặt còn chưa đủ khủng bố, hắn cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, tiếp tục nói: “Anh rửa mặt nhiều lắm cũng không đến hai mươi phút, như thế nào mới vừa còn êm đẹp mà Sở Niệm hiện tại liền biến thành dáng vẻ này?”



Sở Niệm tức sắp hộc máu! Đồ bạch nhãn lang này, ban nãy cô còn cảm thấy có chút thấy thẹn đối với hắn.



Cũng không nghĩ cố kỵ Vương Lượng mới vừa bệnh nặng mới khỏi, Sở Niệm nhấc chân đạp vào phía sau hắn. “Anh mới đói điên rồi! Bắt đại gia ta ở đây chờ, đợi lâu như vậy, anh không chịu nói xin lỗi còn chưa tính, còn dám nói em điên rồi!”



Dùng sức nắm chặt nắm đấm, cô hướng Vương Lượng giơ nắm đấm. “Anh cảm thấy em là điên rồi đúng không? Em đây phải làm cho anh biết lúc em lên cơn điên là sao?!”



Vương Lượng chạy đi, vừa né tránh quyền cước Sở Niệm, vừa kêu to: “Thần tượng…… Mau tới cứu ta…… Nếu là không cứu ta, ít nhất cũng giúp gọi 110 đi……”



“A! Giết người… Bệnh viện Thanh Sơn đâu? Có bệnh nhân của các người trốn trại nè… Bác sĩ, y tá, thần tượng…… Cứu ta……”



Trước mắt là một màn truy đuổi cùng đánh đấm, bên tai không dứt âm thanh Vương Lượng kêu gào rên xiết.



Dù phòng khách bị hai người bọn họ lăn lộn có điểm không ra sao nhưng Thương Sùng ngồi trên sofa lại cảm thấy, hết thảy thật sự khá tốt.



- ----------------------




Hôm nay tới đây là hết nha cả nhà. Hẹn mai gặp lại!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom