“Ầm!”
Một tiếng nổ khẽ vang lên, tất cả sức lực trên người Lý Tiểu Tửu giống như bị rút sạch, ngọn lửa trên cơ thể chui vào da tay của cậu với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cậu lảo đảo rồi ngã xuống đất. Lý Cường thấy vậy, vội vàng chạy tới bể Lý Tiểu Tửu lên và không ngừng gọi tên cậu.
Lý Long cũng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt lộ vẻ kinh hoàng! Cậu rất sợ, sợ Lý Tiểu Tửu lại giống như mợ, bỏ cậu ở lại. Cơ thể Lý Tiểu Tửu vẫn còn nóng hầm hập, tóc bị cháy sạch, chỉ để lại một mảng đen xì. Nhưng kỳ lạ là cơ thể cậu bị lửa bao phủ lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại không có một vết bỏng nào. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ cậu bé thức tỉnh dị năng sao?” Ba học sinh liếc nhìn nhau, một người trong đó kinh ngạc nói. Mấy quái vật bên ngoài kia giống zombies trong Resident Evil. Nếu quả thật chính là zombies, vậy có phải bọn họ cũng sẽ thức tỉnh dị năng thần kỳ giống như trong tiểu thuyết không?
“Dị năng cái gì chứ?” Tất cả mọi người đều nhìn cậu học sinh kia với ánh mắt kỳ quái!
Cậu học sinh kia kinh ngạc: “Lẽ nào mọi người còn chưa xem qua tiểu thuyết mạt thế à? Trong tiểu thuyết cũng xuất hiện những quái vật tương tự như zombies vậy, rất nhiều người đều thức tỉnh dị năng rất lợi hại, đối phó với zombies cũng cực giỏi luôn.” Cậu ta còn hưng phấn vung vẩy cánh tay, không biết nghĩ gì, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, trong truyền thuyết còn có không gian nữa đấy. Nếu như chúng ta có nó thì tốt rồi.”
Nếu quả thật có dị năng, vậy bọn họ cũng không phải sợ những thứ quỷ quái này nữa! Rõ ràng những người khác không nghĩ tới những thứ huyền ảo này, dù sao chúng cũng chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết, trong ti vi, căn bản không có lý do gì để người ta tin tưởng được. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cả người Lý Tiểu Tửu đột nhiên có lửa bốc lên, bọn họ cũng có hơi nghi ngờ.
Một ngày một đêm! Bọn họ ở trong toa tàu này tròn một ngày một đêm, nhưng vẫn không thấy có người tới cứu. Hai cô sinh viên duy nhất còn lại cũng bị bọn họ cô lập ở một bên, trong lòng bọn họ vô cùng chán ghét hai người này. Nếu không phải không có cách nào thì bọn họ tuyệt đối không muốn ở cùng với những kẻ như vậy.
Nếu không phải vì hai người này, bọn họ sẽ không liên tục đối mặt với nguy hiểm. Nếu không phải vì hai người này, Lý Tiểu Hoa cũng sẽ không chết!
Lý Tiểu Tửu còn chưa tỉnh lại, bởi vì lâu không được ăn nên gương mặt cậu xanh xao. Lý Cường rất lo lắng cho cậu. Nhưng ở trong tình cảnh như vậy, anh ta chỉ có thể thỉnh thoảng chấm chút nước vào miệng cậu. Cũng may là Lý Tiểu Tửu không xuất hiện phản ứng kháng cự. Điều này làm bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ bởi vì đi xa nhà, mấy người đều mang rất nhiều đồ ăn vặt và nước trong ba lô, cho nên cũng không bị đói. Chẳng qua nhìn thấy zombies lang thang ở bên ngoài, bọn họ cảm thấy mờ mịt. Tuy thức ăn nhiều, nhưng căn bản không thể duy trì được quá lâu. Nếu vẫn không có người tới giải cứu, vậy bọn họ sẽ phải ở chỗ này chờ chết sao?
Vào giờ phút này, trong toa tàu tràn ngập một bầu không khí tuyệt vọng. Hôm qua, bọn họ vẫn cảm thấy may mắn vì mình bình yên thoát khỏi nanh vuốt của quái vật. Nếu mạt thể tới, trong tay bọn họ không có nổi một tấc sắt, ngoại trừ chờ người tới giải cứu, bọn họ còn có thể làm gì nữa? Trương Niệm ngồi ở trong góc, ngây người nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong tay. Anh không còn dáng vẻ đẹp trai nữa, tóc rối bời, râu mọc lún phún, nhìn rất tiều tụy.
Sau cuộc điện thoại cuối cùng của bố hôm qua, Trương Niệm gọi lại mấy lần nhưng không được, anh không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nếu như khắp nơi đều là những zombies kia, vậy bố có thể đối phó được sao? Vì sao anh không gọi điện thoại cho bố được chứ? Anh rất lo lắng, sợ bố gặp phải chuyện gì, nhưng nghĩ đến dưới quyền của bố có nhiều người như vậy, anh lại tự an ủi mình, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Đúng vậy, không chỉ anh, tất cả mọi người đều có bộ dạng lôi thôi, sợ hãi trong thời gian dài làm bọn họ thấy căng thẳng và mệt mỏi. Máy liên lạc trong tay bọn họ cũng không thể liên lạc được với bên ngoài. “Ầm ầm ầm!”
Vào lúc tất cả mọi người đang tuyệt vọng, bên ngoài chợt vang lên nhiều tiếng động lớn, giống như có gì đó đang chuyển động nhanh trong không khí!
Trong lòng bọn họ kinh ngạc, ghé sát vào cửa sổ trên tàu hỏa, cẩn thận kéo một góc rèm. Khi thấy có máy bay trực thăng ở cách đó không xa, trong lòng bọn họ càng thêm kinh ngạc và vui mừng!
Cuối cùng đã có người tới cứu bọn họ ư? Đây là suy nghĩ trong lòng tất cả mọi người lúc này! Quái vật nghe được âm thanh thì đều ngẩng đầu lên, lắc lư thân thể thối rữa và chạy về phía âm thanh phát ra. Một lát sau, dưới máy bay trực thăng đã có rất nhiều zombies đúng chen chúc, bọn chúng hưng phấn nhìn về phía không trung và gào thét, xô đẩy nhau lao tới. Đúng lúc này, có mấy quả cầu rơi từ trên máy bay xuống. Tất cả đám zombies đều thò móng vuốt ra và chộp lấy. Bọn chúng giống như nạn dân bị đói bụng lâu ngày, tranh cướp thứ thức ăn duy nhất này. “Ầm... Ẩm...”
Tiếng nổ lớn dữ dội vang vọng trời đất, ngay cả tàu hỏa cũng lắc lư theo! Nơi quả cầu kia chạm tới đều biến thành một đống đổ nát! Tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, Trương Niệm cũng dần ý thức được tình hình không ổn, anh hét lên: “Nhanh nằm xuống!” Tất cả mọi người theo bản năng, cũng bịt tai và nằm sấp xuống giống anh. Lý Cường ấn hai đứa trẻ ở dưới ghế, dùng cơ thể mình bảo vệ chúng. Anh ta dùng hai tay bịt tai của hai đứa trẻ, bản thân lại bị chấn động tới mức trong đầu không ngừng vang lên tiếng ong ong.
Khi luồng không khí mạnh đập vào, cửa kính của tàu hỏa bị vỡ vụn và bắn xuống mấy người bọn họ, thậm chí có một mảnh cắt qua trán Tề Tâm, để lại vết thương sâu tới mức có thể nhìn thấy cả xương, máu trào ra không ngừng. Cô ta đau đớn hét lên và vội vàng bịt lấy trán của mình.
Tiếng động vang lên liên tục trong một thời gian dài, cuối cùng mới dừng lại. Trương Niệm cảm thấy choáng váng, lắc đầu, cố gắng đứng lên. Khắp nơi đều có khói xanh bốc lên, trên mặt đất đầy những mảnh vụn của cơ thể. Đám zombies đều bị tiêu diệt hết rồi sao? Từ trên máy bay trực thăng lần lượt có người nhảy xuống, điều đó nói cho bọn họ biết sự thật đúng là vậy!
Bọn họ đã được cứu rồi. Khi từng người mặc quân phục lao vào trong toa tàu, dùng súng chỉ vào bọn họ, tất cả mọi người đều vừa cười vừa khóc! Trên hai chiếc tàu hỏa, ngoại trừ mười mấy người sống sót ở toa tàu sau và được giải cứu ở những toa tàu khác, cộng thêm chín người bọn họ, chỉ còn lại có hai mươi mấy người. Thật không thể tin nổi!
“Nhanh lên! Các người muốn sống thì phải theo kịp chúng tôi!” Nhìn thấy có mấy người sợ hãi đến chân mềm nhũn ra khi nhìn thấy xác chết trên mặt đất, người lính chỉ huy phía trước không nhịn được hét lớn.
Mạt thế sắp đến, nếu như không thể mau chóng hòa nhập với thế giới mới này, chờ đợi bọn họ sẽ chỉ có chết mà thôi! Dọc đường đi, tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ nhìn thành phố A đã từng phồn hoa, nay giống như đã biến thành địa ngục. Đúng, chỉ có hai ngày ngắn ngủi, thành phố A với gần mười triệu dân, nhưng những người an toàn trốn thoát, hoặc được cứu ra lại chỉ còn mấy trăm nghìn người. Zombies truyền virus quá kinh người, chỉ cần anh không cẩn thận bị móng vuốt của chúng cào phải, vậy xác suất sẽ là 100% bị nhiễm bệnh!
Các chuyên gia ở khắp nơi trên cả nước đều đang thức trắng đêm để nghiên cứu về loại virus này, nhưng không có kết quả gì. Thậm chí có vài chuyên gia đã bị nhiễm bệnh trong lúc đang nghiên cứu. Tốc độ truyền nhiễm quá kinh người, bọn họ gọi loại quái vật này là “người chế tạo”.
Còn có người gọi là “diệt vong!”
Có nhà khoa học lớn tuổi nói, nếu như không tìm được cách giải được virus này thì thế giới này sẽ rơi vào cuộc khủng hoảng lớn nhất từ trước tới nay! Dấu chân của con người sẽ bị xóa khỏi Trái đất.
Lời này nói không sai, bây giờ đã có rất nhiều người chết ở nơi đất khách, thậm chí không thể gặp mặt người thân và bạn bè lần cuối cùng. Cũng có vài người lạc mất vợ con, chỉ có thể sống cô độc đau khổ trên đời. Thậm chí có những người nhà tan cửa nát. Bọn họ không chịu nổi áp lực này mà lựa chọn tự sát cũng không muốn trở thành thức ăn trong miệng của đám zombies ghê tởm kia!
Số lượng con người ở các nơi trên thế giới giảm xuống rất nhanh, phần lớn các thành phố bị zombies chiếm giữ với tốc độ đáng kinh ngạc,
Con người sẽ thật sự bị diệt vong sao?
Một khu biệt thự nằm giữa thành phố A và thành phố B. Nơi này là thánh địa của những kẻ có tiền và có quyền. Ở đây rất ít người, lại chiếm một diện tích rất lớn, xung quanh đều là những ngọn núi với phong cảnh tuyệt đẹp. Phía đông lại có một điểm đóng quân của quân đội, dễ thủ khó công. Ở đây, ZF đã lập ra một nơi trú ẩn cho những người sống sót, gọi là căn cứ Hoành Quang. Rất nhiều người được đưa đến chỗ này, đám người Trương Niệm cũng vậy.
Đám người Trương Niệm đã rời khỏi thành phố A được một tháng. Vào mười ngày trước, thành phố A đã hoàn toàn bị chiếm đóng. Nơi đó trở thành nơi tập trung của zombies, không còn một người sống nào nữa.
Lý Tiểu Tửu hôn mê suốt ba ngày. Cuối cùng, trong ánh mắt lo lắng của mọi người, cậu đã tỉnh lại vào ngày thứ ba! Kỳ lạ chính là cậu mất mẹ nhưng không còn khóc, không làm ầm ĩ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng không bao lâu, bọn họ lại phát hiện ra một vấn đề.
Từ khi cậu tỉnh lại đã không nói một câu nào, miệng luôn ngậm chặt. Có hỏi cậu thì cậu cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào người hỏi, làm người đó thấy da đầu tê dại.
Cho dù cậu luôn hờ hững với những người khác, nhưng may mắn là cậu bạn nhỏ Lý Long suốt ngày líu ríu nói không ngừng bên tai cậu, mặc dù cậu không có phản ứng gì, nhưng cũng nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua không nói lời nào, trái tim của hai người lớn gần như muốn vỡ nát.
Bọn họ chỉ là dân thường, không có tiền không có quyền, khi người khác ở biệt thự cao cấp, ăn món ăn ngon, bọn họ chỉ có thể ở trong lều vải, gặm bánh màn thầu khô cứng khó nuốt!
Ban ngày, Trương Niệm và Lý Cường còn phải đi ra ngoài giúp xây tường mới có thể kiếm được thêm chút thức ăn. Nhưng người già và trẻ nhỏ không có sức lực, không thể cống hiến cho căn cứ, mỗi ngày chỉ được phát một cái bánh bao và nửa chén nước để giữ lại tính mạng mà thôi.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi này, Lý Tiểu Tửu và Lý Long đã gầy như hai con khỉ. Gương mặt vốn tròn trịa cũng teo tóp lại, trên mặt không có chút sắc máu, xương trán nhô cao, hai con mắt có vẻ lớn kinh người. Lý Cường nhìn hai đứa cháu trai càng lúc càng không có sức sống thì trong lòng rất khó chịu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ngào và đau đớn. Anh ta chỉ có thể cố gắng làm việc hơn nữa, làm gấp đôi công việc của người khác thì bụng mấy người mới không liên tục kêu oC Ác nữa.
Trước mạt thế, Trương Niệm là người mười ngón không dính nước xuân, nhưng mặt thể đột nhiên tới, anh không thể liên lạc với bố, cũng không biết ông còn sống hay đã chết. Vì sống sót, anh chỉ có học người khác xắn tay áo lên, vác gạch, xây tường. Thời tiết rất lạnh, nhưng bọn họ thường nóng tới mức đổ mồ hôi. Bộ quần áo anh mặc vốn trắng tinh, bây giờ cũng trở nên lôi thôi không chịu nổi. Anh đã liên tục một tháng không tắm rửa, trên người luôn có mùi hôi thối, ban đêm càng khó có thể ngủ ngon.
Bình luận facebook