-
Chương 100
Từ Kinh quay đầu và hét lên với người chỉ huy kia: “Nhất định phải dụ nó rời đi.”
Nếu không, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể ngăn cản được.
Người chỉ huy kia quay đầu lại nói: “Tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng làm sao dụ cho nó rời đi được đây?”
Chưa kể phía dưới có2rất nhiều zombie chờ ăn thịt người, chỉ nói những thú biến dị kia, bọn họ chắc hẳn còn chưa tới gần con voi lớn này đã bị những zombie kia chặn lại.
Mấy người Lý Tiểu Tửu nhích tới gần và cúi đầu nhìn, lập tức sợ tới ngây người. Đặc biệt là những thú zombie đang giống như7phát điên không ngừng đập vào cửa lớn.
Vụ Phi Anh run rẩy lùi lại mấy bước: “Chuyện này, chuyện này quá khủng khiếp.”
Không phải cô chưa từng gặp zombie, thậm chí thấy rất nhiều, nhưng với số lượng lớn như vậy tiến đến, căn cứ thật sự có thể sẽ gặp rắc rối lớn.
Còn cả thú biến dị nữa.
Má1nó, con đầu người đuôi rắn kia là thứ quỷ gì?
Thứ mọc ra rất nhiều con mắt kia lại là thứ quỷ gì?
Còn có con kia nữa. Ọe, đầu sắp rơi rồi, đừng đụng nữa!
Vụ Phi Anh trợn mắt, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Lý Tiểu Tửu đứng bên cạnh, vội vàng kéo quần áo của cô7và quay đầu hét lên: “Anh Vụ Khinh, chị Anh tử sắp hôn mê rồi, anh mau đỡ chị ấy đi.”
Vụ Khinh nhíu mày đi lên: “Chuyện gì vậy?”
Chân Vụ Phi Anh run rẩy, mắt nước mắt lưng tròng nhìn anh hồi lâu: “Thật… đáng sợ.”
Vụ Khinh kéo cô qua bên cạnh, mắng: “Em quá kém, đã sợ còn0nhìn làm gì?”
Mặt Lâm Nhân trắng bệch chạy tới: “Tôi hoàn toàn không muốn nhìn, nhưng không cẩn thận nhìn thấy mất rồi.”
Bắc Mạch chật vật thu hồi ánh mắt, đứng tại chỗ. Mấy người thấy vậy đều im lặng giơ ngón tay cái khen ngợi cậu bé. Chờ khi thấy bọn họ không nhìn mình nữa, cậu bé mới dịch người, len lén vỗ nhẹ vào ngực. Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
“Tiểu Tửu, qua đây hỗ trợ!” Từ Kinh gọi đã đánh thức Lý Tiểu Tửu khỏi suy nghĩ. Cậu hơi giật mình: “Dạ? Vâng.” Cậu chạy tới.
Mấy người Vụ Khinh cũng im lặng đi theo sau lưng cậu.
“Chú Từ, cháu có thể giúp được gì?” Lý Tiểu Tửu hỏi.
Từ Kinh chỉ vào con voi lớn kia, nói: “Cháu thử xem có thể gây tổn thương được cho nó không? Nó da dày thịt béo, đánh không được, nhưng tuyệt đối không thể để cho nó tới gần cổng lớn.”
Lý Tiểu Tửu nhìn lại và hít sâu một hơi. Cơ thể này thật khổng lồ.
Lý Long đứng ở bên cạnh cũng hít mũi một cái, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Lý Tiểu Tửu nuốt khan nước bọt: “Để cháu thử xem.”
Lòng bàn tay cậu xuất hiện quả cầu lửa. Bởi vì cơ thể cậu thấp bé nên không thể không thò tay ra mới có thể ném xuống được.
Chỉ có điều… Ôi!
Vì sao quả cầu lửa không bay ra theo đường cong? Sao nó cứ lao thẳng xuống dưới vậy?
Lý Tiểu Tửu xấu hổ cười: “Ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn thôi.”
Mọi người nhìn thấy bộ dáng kia của cậu thì trong lòng lập tức có ý nghĩ dắt lừa cho thuê, thật không đáng tin.
Quả cầu lửa đập xuống đàn zombie, lập tức “Ầm” một tiếng, bốc lên một ngọn lửa lớn cháy hừng hực. Không đến hai giây, một số lượng lớn zombie đã biến thành một đống tro tàn, theo gió nhẹ nhàng tung bay.
Lúc này mọi người mới há to mồm kinh ngạc nói không ra lời. Một ngọn lửa đã tiêu diệt cả đám à? Còn làm gọn gàng như vậy, không chút máu tanh nào. Thậm chí còn tiết kiệm luôn cả dịch vụ hỏa táng sau đó.
Mắt bọn họ sáng lên. Một giây trước bọn họ còn cảm thấy Lý Tiểu Tửu quá nhỏ bé, ngay cả ném một quả cầu lửa cũng ném không chính xác. Một giây tiếp theo, cảm giác này đã biến mất. Ánh mắt bọn họ nhìn cậu giống như nhìn bảo vật quốc gia vậy.
Nhưng Lý Tiểu Tửu được sủng mà kinh ngạc tới ngây người rồi. Cậu gãi đầu và nhìn xuống dưới tường thành. A! Những thứ sáng lấp lánh kia là gì vậy?
Cậu chợt trợn tròn mắt nhìn. Kia là… hạt cườm. Cậu vỗ đầu một cái. Đó không phải là thứ trong đầu zombie sao?
Một viên, hai viên, ba viên... Oa oa oa nhiều quá nhiều quá, vô số, phát tài, phát tài rồi!
Lý Tiểu Tửu ngạc nhiên và quá mức vui mừng, chỉ hận không thể lập tức xuống cất mấy thứ kia vào trong túi.
Lý Long thấy anh mình đột nhiên cười thì không hiểu sao liền rùng mình, liên tục gọi cậu vài tiếng, mới làm cậu tỉnh táo lại.
Lý Tiểu Tửu hít sâu một hơi, cố nén cảm giác kích động trong lòng. Cậu vỗ nhẹ vào đầu của Lý Long và tiếp tục vung quả cầu lửa.
Từng đám zombie bị tiêu diệt. Mọi người cảm thấy đánh vậy thật đã nghiền. Ngay cả mấy người Vụ Khinh cũng gia nhập. Một đám trẻ con và ba người dị năng hệ biến dị đã ra tay làm mù cả mắt người khác.
Vào lúc mọi người muốn trật khớp hàm, có một bóng người trực tiếp nhảy lên tường thành và nhảy xuống.
Má ơi!
Mọi người vội vàng nhét tròng mắt bị rơi lại. Tất cả đều ngẩn người bởi hành động này, quên cả tấn công. Người này đang chiến đấu tốt như vậy, sao còn nghĩ tới chuyện nhảy tường tự sát chứ?
Chẳng lẽ cảnh tượng quá đẫm máu nên không chịu nổi sao?
Cả đám người trợn tròn mắt.
Mắt Lý Tiểu Tửu trợn trừng và đỏ hoe.
Chỉ vì người nhảy tường này chính là cô bé A Man nhà cậu đấy!!
Nhìn thấy cô bé nhảy tường, cậu quả thật sợ muốn khóc. Nước mắt tuôn ra như bão táp và lao xuống. Tốc độ kia quả thật nhanh tới mức làm người ta không nhìn thấy rõ. Ngay cả mấy người Từ Kinh bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Lý Tiểu Tửu đã lao ra khỏi tường thành. Chuyện này đã khiến cả đám người khiếp sợ, vội vàng xông lên định kéo cậu lại.
Nước mắt Lý Tiểu Tửu lưng tròng, chân đạp vài cái trên không trung mới nhớ ra, mình không biết… bay!
Cơ thể chợt rơi xuống, những con zombie phía dưới đã nhiệt tình giang hai tay của chúng, à không, giơ móng vuốt đón cậu đến.
Dưới tình huống như vậy, Lý Tiểu Tửu sợ đến mức quên mất mình còn có không gian, cậu chỉ có thể theo bản năng phát ra tiếng hét chói tai.
“A a a a…”
Cậu che mắt, quần áo đột nhiên bị cái gì đó kéo lại. Cậu còn tưởng là zombie, nhắm mắt giơ tay ra chuẩn bị đánh ra một chiêu. Kết quả sờ xuống… A! Không đúng.
Sao thịt của zombie mềm thế này?
Trên người zombie làm sao có thể thoang thoảng mùi anh đào chứ?
A, má nó! Điều này tuyệt đối không khoa học!
Lý Tiểu Tửu ép mình mở mắt ra và thấy đôi mắt đỏ như máu quen thuộc. Cậu chấn động mạnh kêu lên: “A, A A… A Man!”
Cậu đạp chân vài cái, mới phát hiện mình được cô bé ôm trong lòng.
Hơn nữa, còn là kiểu bế công chúa đấy!!!
Lý Tiểu Tửu trợn mắt. Thượng đế, Phật tổ Quan Thế Âm Bồ Tát. À không, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cầu xin ngài cho tôi một gậy, giải quyết tôi đi.
Lúc này, cậu bị A Man ôm kiểu công chúa đả kích đến nỗi không có chỗ dung thân. Từ nhỏ, Lý Tiểu Tửu đã lớn lên trong những câu chuyện cổ tích, đột nhiên cậu cảm giác thế giới quan của mình trở nên điên đảo. Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng công chúa ôm hoàng tử, trong lòng cậu thấy ớn lạnh.
Khóc ngất. Đừng nói với mình, chuyện cổ tích đều là gạt người...
Người trên tường thành nhìn hai người bay trong không trung mà không bị rơi tự do, thật sự muốn rơi tròng mắt rồi.
Bọn họ gặp ảo giác à?!
Nếu không, làm sao có thể nhìn thấy cô bé kia bay tới bay lui trên không trung được!
Không khoa học! Tuyệt đối không khoa học!
A Man thấy Lý Tiểu Tửu ở trong lòng mình với bộ dạng hãy làm cho tôi chết đi thì cảm thấy kỳ lạ. Cô bé nhìn những con zombie đang đứng phía dưới giơ móng vuốt lên, chỉ cho rằng cậu bị dọa hết hồn thôi.
Vào lúc mọi người cho rằng cô bé sẽ trực tiếp bay về, cô bé tự nhiên ôm Lý Tiểu Tửu bay thẳng vào trong đàn zombie.
Nếu không, cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có thể ngăn cản được.
Người chỉ huy kia quay đầu lại nói: “Tôi cũng đã nghĩ tới, nhưng làm sao dụ cho nó rời đi được đây?”
Chưa kể phía dưới có2rất nhiều zombie chờ ăn thịt người, chỉ nói những thú biến dị kia, bọn họ chắc hẳn còn chưa tới gần con voi lớn này đã bị những zombie kia chặn lại.
Mấy người Lý Tiểu Tửu nhích tới gần và cúi đầu nhìn, lập tức sợ tới ngây người. Đặc biệt là những thú zombie đang giống như7phát điên không ngừng đập vào cửa lớn.
Vụ Phi Anh run rẩy lùi lại mấy bước: “Chuyện này, chuyện này quá khủng khiếp.”
Không phải cô chưa từng gặp zombie, thậm chí thấy rất nhiều, nhưng với số lượng lớn như vậy tiến đến, căn cứ thật sự có thể sẽ gặp rắc rối lớn.
Còn cả thú biến dị nữa.
Má1nó, con đầu người đuôi rắn kia là thứ quỷ gì?
Thứ mọc ra rất nhiều con mắt kia lại là thứ quỷ gì?
Còn có con kia nữa. Ọe, đầu sắp rơi rồi, đừng đụng nữa!
Vụ Phi Anh trợn mắt, thiếu chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.
Lý Tiểu Tửu đứng bên cạnh, vội vàng kéo quần áo của cô7và quay đầu hét lên: “Anh Vụ Khinh, chị Anh tử sắp hôn mê rồi, anh mau đỡ chị ấy đi.”
Vụ Khinh nhíu mày đi lên: “Chuyện gì vậy?”
Chân Vụ Phi Anh run rẩy, mắt nước mắt lưng tròng nhìn anh hồi lâu: “Thật… đáng sợ.”
Vụ Khinh kéo cô qua bên cạnh, mắng: “Em quá kém, đã sợ còn0nhìn làm gì?”
Mặt Lâm Nhân trắng bệch chạy tới: “Tôi hoàn toàn không muốn nhìn, nhưng không cẩn thận nhìn thấy mất rồi.”
Bắc Mạch chật vật thu hồi ánh mắt, đứng tại chỗ. Mấy người thấy vậy đều im lặng giơ ngón tay cái khen ngợi cậu bé. Chờ khi thấy bọn họ không nhìn mình nữa, cậu bé mới dịch người, len lén vỗ nhẹ vào ngực. Thật đáng sợ, thật đáng sợ!
“Tiểu Tửu, qua đây hỗ trợ!” Từ Kinh gọi đã đánh thức Lý Tiểu Tửu khỏi suy nghĩ. Cậu hơi giật mình: “Dạ? Vâng.” Cậu chạy tới.
Mấy người Vụ Khinh cũng im lặng đi theo sau lưng cậu.
“Chú Từ, cháu có thể giúp được gì?” Lý Tiểu Tửu hỏi.
Từ Kinh chỉ vào con voi lớn kia, nói: “Cháu thử xem có thể gây tổn thương được cho nó không? Nó da dày thịt béo, đánh không được, nhưng tuyệt đối không thể để cho nó tới gần cổng lớn.”
Lý Tiểu Tửu nhìn lại và hít sâu một hơi. Cơ thể này thật khổng lồ.
Lý Long đứng ở bên cạnh cũng hít mũi một cái, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.
Lý Tiểu Tửu nuốt khan nước bọt: “Để cháu thử xem.”
Lòng bàn tay cậu xuất hiện quả cầu lửa. Bởi vì cơ thể cậu thấp bé nên không thể không thò tay ra mới có thể ném xuống được.
Chỉ có điều… Ôi!
Vì sao quả cầu lửa không bay ra theo đường cong? Sao nó cứ lao thẳng xuống dưới vậy?
Lý Tiểu Tửu xấu hổ cười: “Ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn thôi.”
Mọi người nhìn thấy bộ dáng kia của cậu thì trong lòng lập tức có ý nghĩ dắt lừa cho thuê, thật không đáng tin.
Quả cầu lửa đập xuống đàn zombie, lập tức “Ầm” một tiếng, bốc lên một ngọn lửa lớn cháy hừng hực. Không đến hai giây, một số lượng lớn zombie đã biến thành một đống tro tàn, theo gió nhẹ nhàng tung bay.
Lúc này mọi người mới há to mồm kinh ngạc nói không ra lời. Một ngọn lửa đã tiêu diệt cả đám à? Còn làm gọn gàng như vậy, không chút máu tanh nào. Thậm chí còn tiết kiệm luôn cả dịch vụ hỏa táng sau đó.
Mắt bọn họ sáng lên. Một giây trước bọn họ còn cảm thấy Lý Tiểu Tửu quá nhỏ bé, ngay cả ném một quả cầu lửa cũng ném không chính xác. Một giây tiếp theo, cảm giác này đã biến mất. Ánh mắt bọn họ nhìn cậu giống như nhìn bảo vật quốc gia vậy.
Nhưng Lý Tiểu Tửu được sủng mà kinh ngạc tới ngây người rồi. Cậu gãi đầu và nhìn xuống dưới tường thành. A! Những thứ sáng lấp lánh kia là gì vậy?
Cậu chợt trợn tròn mắt nhìn. Kia là… hạt cườm. Cậu vỗ đầu một cái. Đó không phải là thứ trong đầu zombie sao?
Một viên, hai viên, ba viên... Oa oa oa nhiều quá nhiều quá, vô số, phát tài, phát tài rồi!
Lý Tiểu Tửu ngạc nhiên và quá mức vui mừng, chỉ hận không thể lập tức xuống cất mấy thứ kia vào trong túi.
Lý Long thấy anh mình đột nhiên cười thì không hiểu sao liền rùng mình, liên tục gọi cậu vài tiếng, mới làm cậu tỉnh táo lại.
Lý Tiểu Tửu hít sâu một hơi, cố nén cảm giác kích động trong lòng. Cậu vỗ nhẹ vào đầu của Lý Long và tiếp tục vung quả cầu lửa.
Từng đám zombie bị tiêu diệt. Mọi người cảm thấy đánh vậy thật đã nghiền. Ngay cả mấy người Vụ Khinh cũng gia nhập. Một đám trẻ con và ba người dị năng hệ biến dị đã ra tay làm mù cả mắt người khác.
Vào lúc mọi người muốn trật khớp hàm, có một bóng người trực tiếp nhảy lên tường thành và nhảy xuống.
Má ơi!
Mọi người vội vàng nhét tròng mắt bị rơi lại. Tất cả đều ngẩn người bởi hành động này, quên cả tấn công. Người này đang chiến đấu tốt như vậy, sao còn nghĩ tới chuyện nhảy tường tự sát chứ?
Chẳng lẽ cảnh tượng quá đẫm máu nên không chịu nổi sao?
Cả đám người trợn tròn mắt.
Mắt Lý Tiểu Tửu trợn trừng và đỏ hoe.
Chỉ vì người nhảy tường này chính là cô bé A Man nhà cậu đấy!!
Nhìn thấy cô bé nhảy tường, cậu quả thật sợ muốn khóc. Nước mắt tuôn ra như bão táp và lao xuống. Tốc độ kia quả thật nhanh tới mức làm người ta không nhìn thấy rõ. Ngay cả mấy người Từ Kinh bên cạnh cũng không kịp ngăn cản.
Chờ bọn họ lấy lại tinh thần, Lý Tiểu Tửu đã lao ra khỏi tường thành. Chuyện này đã khiến cả đám người khiếp sợ, vội vàng xông lên định kéo cậu lại.
Nước mắt Lý Tiểu Tửu lưng tròng, chân đạp vài cái trên không trung mới nhớ ra, mình không biết… bay!
Cơ thể chợt rơi xuống, những con zombie phía dưới đã nhiệt tình giang hai tay của chúng, à không, giơ móng vuốt đón cậu đến.
Dưới tình huống như vậy, Lý Tiểu Tửu sợ đến mức quên mất mình còn có không gian, cậu chỉ có thể theo bản năng phát ra tiếng hét chói tai.
“A a a a…”
Cậu che mắt, quần áo đột nhiên bị cái gì đó kéo lại. Cậu còn tưởng là zombie, nhắm mắt giơ tay ra chuẩn bị đánh ra một chiêu. Kết quả sờ xuống… A! Không đúng.
Sao thịt của zombie mềm thế này?
Trên người zombie làm sao có thể thoang thoảng mùi anh đào chứ?
A, má nó! Điều này tuyệt đối không khoa học!
Lý Tiểu Tửu ép mình mở mắt ra và thấy đôi mắt đỏ như máu quen thuộc. Cậu chấn động mạnh kêu lên: “A, A A… A Man!”
Cậu đạp chân vài cái, mới phát hiện mình được cô bé ôm trong lòng.
Hơn nữa, còn là kiểu bế công chúa đấy!!!
Lý Tiểu Tửu trợn mắt. Thượng đế, Phật tổ Quan Thế Âm Bồ Tát. À không, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không, cầu xin ngài cho tôi một gậy, giải quyết tôi đi.
Lúc này, cậu bị A Man ôm kiểu công chúa đả kích đến nỗi không có chỗ dung thân. Từ nhỏ, Lý Tiểu Tửu đã lớn lên trong những câu chuyện cổ tích, đột nhiên cậu cảm giác thế giới quan của mình trở nên điên đảo. Chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng công chúa ôm hoàng tử, trong lòng cậu thấy ớn lạnh.
Khóc ngất. Đừng nói với mình, chuyện cổ tích đều là gạt người...
Người trên tường thành nhìn hai người bay trong không trung mà không bị rơi tự do, thật sự muốn rơi tròng mắt rồi.
Bọn họ gặp ảo giác à?!
Nếu không, làm sao có thể nhìn thấy cô bé kia bay tới bay lui trên không trung được!
Không khoa học! Tuyệt đối không khoa học!
A Man thấy Lý Tiểu Tửu ở trong lòng mình với bộ dạng hãy làm cho tôi chết đi thì cảm thấy kỳ lạ. Cô bé nhìn những con zombie đang đứng phía dưới giơ móng vuốt lên, chỉ cho rằng cậu bị dọa hết hồn thôi.
Vào lúc mọi người cho rằng cô bé sẽ trực tiếp bay về, cô bé tự nhiên ôm Lý Tiểu Tửu bay thẳng vào trong đàn zombie.
Bình luận facebook