-
Chương 94
Chà chà, miệng của đứa trẻ này cũng thật độc, không biết là tiểu thiếu gia của gia tộc nào.
Người phụ nữ tức giận: “Cậu bé, người lớn dạy cậu thế nào, có biết nói chuyện không hả?”
Mặt Lý Tiểu Tửu trầm xuống. Người phụ nữ kia còn đang tức giận, vẫn hung dữ nói: “Đúng là chẳng có chút lễ phép gì cả.” Cô ta hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt cậu biến đổi.
Người xung quanh cũng không ngờ cô ta sẽ nói chuyện như vậy,2không khỏi chà chà vài tiếng. Người này chưa tìm hiểu lai lịch của đứa bé kia đã dám nói vậy, cô ta không sợ gặp rắc rối sao?
“Câm miệng!”
Người phụ nữ dừng lại, trợn mắt nhìn: “Cậu nói cái gì?”
Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Tôi nói, dì câm miệng.”
Người phụ nữ đột nhiên sợ tới run cả người, lùi lại mấy bước. Thật là tà ác.
Sau đó, cô ta kịp phản ứng thì càng tức giận hơn. Cô ta không chú ý7tới hình tượng gì nữa, mở miệng mắng: “Câm miệng? Cậu nghĩ mình là ai mà dám bảo tôi câm miệng hả?” Cô ta vung tay lên, gai băng lập tức hiện ra. Cô ta lạnh lùng cười: “Đừng tưởng rằng cậu là trẻ con thì tôi không dám ra tay nhé. Mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngày hôm nay, tôi sẽ thay mẹ cậu cố gắng dạy dỗ cậu.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy thì ngẩn người. Chuyện này... làm sao có1thể ra tay thật chứ? Sao cô gái này thiếu kiên nhẫn vậy? Không được trường học cho phép cũng dám ra tay. Quan trọng hơn, đối tượng chỉ là đứa trẻ có mấy tuổi.
Cô ta không ngại mất mặt sao?
Mọi người đều lùi lại mấy bước. Bọn họ không muốn dính dáng tới tranh cãi như vậy. Nếu không thể trêu chọc vào, bọn họ còn tránh là được.
Từng tiếng sỉ nhục vang vọng bên tai, Lý Tiểu Tửu cắn chặt hàm răng, nắm đấm vang lên những7tiếng “rắc rắc”…
Người phụ nữ chậm rãi đi tới trước mặt của cậu với gai băng trong tay. Khi thấy bộ dạng im lặng của cậu, cô ta chỉ cho rằng cậu bị mình dọa, không khỏi cười đắc ý, giơ tay lên vỗ nhẹ vào mặt cậu: “Thức thời thì đưa con mèo trắng trong lòng cậu ra, nếu không ha ha...” Cô ta đưa gai băng tới sát mặt cậu giống như uy hiếp. Hơi lạnh lập tức bao phủ lấy cơ thể cậu, ngay cả trên0lông mày cũng dính một lớp sương trắng.
Đại Bạch tức giận đỏ mắt, nhảy dựng lên trên cánh tay của người phụ nữ kia và cào mạnh một cái, móng vuốt sắc bén trực tiếp xé rách quần áo của cô ta, kéo theo một lớp da thịt.
Không ai ngờ được con thú biến dị nhỏ này sẽ có sức lực lớn như thế. Ngay cả người phụ nữ trước mắt kia cũng không kịp đề phòng, mãi đến khi trên cánh tay đau rát, cô ta mới phản ứng được và hét thảm một tiếng. Gai băng trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng “rắc” chói tai rồi vỡ nát!
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Bọn họ nhìn chằm chằm vào cánh tay đã nhuộm đỏ máu của người phụ nữ, hít một hơi thật sâu.
“Mày... chết tiệt.” Người phụ nữ che cánh tay và cảm thấy không thể tin nổi. Cô ta không ngờ mình sẽ bị thương như vậy, trong lòng phẫn nộ và liên tục lùi lại mấy bước.
Đại Bạch nhìn chằm chằm vào cô ta, nhe răng trợn mắt, hận không thể ăn cô ta, hoàn toàn không còn dáng vẻ lười nhác trước đó nữa. Dù sao nó cũng là thú hoang, mà vào giờ phút này thú tính đã được thức tỉnh.
Sao nó có thể để người khác có thể tùy tiện bắt nạt chủ nhân của nó được?
Người phụ nữ đỏ mắt nhìn nó, cảm thấy không thể tin nổi.
Một vật nhỏ cũng có sức lực lớn như vậy sao?
Cô ta cắn răng. Nhưng nó tuyệt đối không nên làm mình bị thương.
Cô ta vỗ nhẹ vào con mèo đen bên cạnh: “Đi tới, bắt nó về cho tao. Nhớ kỹ, đừng giết chết.”
Con mèo đen được lệnh, cơ thể mạnh mẽ nhảy lên, trực tiếp lao đến trước mặt Đại Bạch, cơ thể rung lên đầy vẻ uy phong, dường như đang nhìn nó với vẻ xem thường.
Đại Bạch thiếu chút nữa thì phun máu. Bà nó chứ! Bắt nạt chủ nhân nó thì cũng thôi, thế mà còn muốn bắt nạt nó!!
Không thể tha thứ được!
Nó lùi về phía sau hai bước. Khi mọi người ở đây cho rằng nó sắp vắt chân lên cổ bỏ chạy, nó đột nhiên đạp một cái và nhảy lên cao mấy trượng.
Con ngươi của người phụ nữ chợt co lại. Nó còn có thể bay được sao?
Tốc độ của Đại Bạch rất nhanh làm đám người kia nhìn hoa cả mắt. Mãi đến khi có tiếng thét chói tai của ai đó vang lên.
“Tí tách tí tách.”
Tiếng giọt nước rơi xuống đất không ngừng vang lên bên tai. Mọi người chỉ cảm thấy khó thở. Bọn họ thậm chí không thấy Đại Bạch làm gì, con mèo đen kia đã run rẩy lùi lại mấy bước.
Lúc này, trên mặt nó đã có thêm mười vết cào nông sâu khác nhau.
Máu không ngừng chảy ra, làm ướt lông của nó. Nó cúi đầu đau đớn kêu rên. Người phụ nữ vô cùng hoảng sợ, vội vàng đi tới xem. Lúc này cô ta hoàn toàn choáng váng.
Đại Bạch giơ móng vuốt, phía trên ngoại trừ vết máu còn có dính ít lông đen. Nó liếc nhìn người phụ nữ với vẻ xem thường, từ khi nó biến dị tới nay, ngoại trừ Lý Tiểu Tửu ra, nó chưa bao giờ sợ bất kỳ kẻ nào.
Bắt nạt người thì phải trả giá, đúng không?
Người phụ nữ cắn chặt răng: “Con súc sinh nhà mày dám làm con thú biến dị của tao bị thương, mày đáng chết.”
Vừa dứt lời, trước mặt của cô ta xuất hiện hơn mười cái gai băng, rõ ràng chuẩn bị ra tay.
Mọi người không khỏi lùi lại một bước, hơi lạnh kia làm cho bọn họ không ngừng run rẩy. Năng lực như thế, ít nhất phải là cấp hai trung cấp trở lên!
Cô... cô gái này!
Dù sao thú biến dị này chỉ là một con vật nhỏ, căn bản không thể là đối thủ của cô ta.
Trong nhận thức của bọn họ, động vật biến dị có cơ thể càng cao lớn, uy lực sẽ càng mạnh, nhìn cơ thể của Đại Bạch như vậy, chắc chỉ là biến dị bình thường mà thôi. Hay là bọn họ hiểu sai?
Người phụ nữ nhìn Lý Tiểu Tửu và Đại Bạch và đột nhiên cười, giống như một giây tiếp theo bọn họ sẽ là vật chết vậy.
Cô ta vung vẩy cánh tay, gai băng bắn tới với tốc độ rất nhanh.
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng bọn họ chết chắc, Lý Tiểu Tửu cũng hành động.
Mọi người cho rằng cậu muốn bỏ chạy, ngay cả người phụ nữ cũng tưởng như thế, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười hung ác. Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu.
Lý Tiểu Tửu chợt ngẩng đầu lên, gai băng lướt qua gương mặt của cậu, không chỉ có gây ra vết tích gì, ngược lại tan ra rất nhanh.
Một cái, hai cái...
Từng gai băng tấn công tới đều lần lượt rơi xuống, tan ra, sôi trào, sau đó biến thành sương mù và chậm rãi bay lên, cho đến khi biến mất!
Trời ạ, đây là dị năng của cậu sao?
Có thể trong trường học này, từ hiệu trưởng trường học cho tới dì quét rác đều ít nhiều có chút dị năng. Bọn họ không thấy có dị năng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ gì đó ở trên người Lý Tiểu Tửu, ngay cả dị năng cường hóa bình thường cũng không có. Vậy cậu làm sao khiến những gai băng này vừa đến gần đã tan thành nước vậy?
Thật kỳ lạ!
Người phụ nữ chấn động lùi lại mấy bước, không thể tin được cậu dễ dàng hóa giải công kích của mình như vậy.
Lý Tiểu Tửu chậm rãi ngẩng đầu lên: “Dì dừng tay cho tôi.” Giọng nói non nớt vang lên trong gian phòng. Trong cơ thể nhỏ bé của cậu có một sức lực giống như lốc xoáy đang ngưng tụ, đang chờ được phát ra.
Cậu thật sự tức giận, ngay cả không khí xung quanh cũng chuyển động theo. Mọi người cảm thấy hít thở khó khăn.
Dù không có gió nhưng tà áo vẫn bay phần phật, gương mặt nhỏ nhắn của cậu ngẩng lên. Một ánh sáng chói mắt giống như máy chiếu soi sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, con ngươi mở to, từ trong đó bắn ra hai đường ánh sáng tối tăm!
Người phụ nữ tức giận: “Cậu bé, người lớn dạy cậu thế nào, có biết nói chuyện không hả?”
Mặt Lý Tiểu Tửu trầm xuống. Người phụ nữ kia còn đang tức giận, vẫn hung dữ nói: “Đúng là chẳng có chút lễ phép gì cả.” Cô ta hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt cậu biến đổi.
Người xung quanh cũng không ngờ cô ta sẽ nói chuyện như vậy,2không khỏi chà chà vài tiếng. Người này chưa tìm hiểu lai lịch của đứa bé kia đã dám nói vậy, cô ta không sợ gặp rắc rối sao?
“Câm miệng!”
Người phụ nữ dừng lại, trợn mắt nhìn: “Cậu nói cái gì?”
Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn cô ta nói: “Tôi nói, dì câm miệng.”
Người phụ nữ đột nhiên sợ tới run cả người, lùi lại mấy bước. Thật là tà ác.
Sau đó, cô ta kịp phản ứng thì càng tức giận hơn. Cô ta không chú ý7tới hình tượng gì nữa, mở miệng mắng: “Câm miệng? Cậu nghĩ mình là ai mà dám bảo tôi câm miệng hả?” Cô ta vung tay lên, gai băng lập tức hiện ra. Cô ta lạnh lùng cười: “Đừng tưởng rằng cậu là trẻ con thì tôi không dám ra tay nhé. Mẹ nó, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Ngày hôm nay, tôi sẽ thay mẹ cậu cố gắng dạy dỗ cậu.”
Mọi người xung quanh nhìn thấy thì ngẩn người. Chuyện này... làm sao có1thể ra tay thật chứ? Sao cô gái này thiếu kiên nhẫn vậy? Không được trường học cho phép cũng dám ra tay. Quan trọng hơn, đối tượng chỉ là đứa trẻ có mấy tuổi.
Cô ta không ngại mất mặt sao?
Mọi người đều lùi lại mấy bước. Bọn họ không muốn dính dáng tới tranh cãi như vậy. Nếu không thể trêu chọc vào, bọn họ còn tránh là được.
Từng tiếng sỉ nhục vang vọng bên tai, Lý Tiểu Tửu cắn chặt hàm răng, nắm đấm vang lên những7tiếng “rắc rắc”…
Người phụ nữ chậm rãi đi tới trước mặt của cậu với gai băng trong tay. Khi thấy bộ dạng im lặng của cậu, cô ta chỉ cho rằng cậu bị mình dọa, không khỏi cười đắc ý, giơ tay lên vỗ nhẹ vào mặt cậu: “Thức thời thì đưa con mèo trắng trong lòng cậu ra, nếu không ha ha...” Cô ta đưa gai băng tới sát mặt cậu giống như uy hiếp. Hơi lạnh lập tức bao phủ lấy cơ thể cậu, ngay cả trên0lông mày cũng dính một lớp sương trắng.
Đại Bạch tức giận đỏ mắt, nhảy dựng lên trên cánh tay của người phụ nữ kia và cào mạnh một cái, móng vuốt sắc bén trực tiếp xé rách quần áo của cô ta, kéo theo một lớp da thịt.
Không ai ngờ được con thú biến dị nhỏ này sẽ có sức lực lớn như thế. Ngay cả người phụ nữ trước mắt kia cũng không kịp đề phòng, mãi đến khi trên cánh tay đau rát, cô ta mới phản ứng được và hét thảm một tiếng. Gai băng trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng “rắc” chói tai rồi vỡ nát!
Mọi người xung quanh cũng kinh ngạc kêu lên thành tiếng. Bọn họ nhìn chằm chằm vào cánh tay đã nhuộm đỏ máu của người phụ nữ, hít một hơi thật sâu.
“Mày... chết tiệt.” Người phụ nữ che cánh tay và cảm thấy không thể tin nổi. Cô ta không ngờ mình sẽ bị thương như vậy, trong lòng phẫn nộ và liên tục lùi lại mấy bước.
Đại Bạch nhìn chằm chằm vào cô ta, nhe răng trợn mắt, hận không thể ăn cô ta, hoàn toàn không còn dáng vẻ lười nhác trước đó nữa. Dù sao nó cũng là thú hoang, mà vào giờ phút này thú tính đã được thức tỉnh.
Sao nó có thể để người khác có thể tùy tiện bắt nạt chủ nhân của nó được?
Người phụ nữ đỏ mắt nhìn nó, cảm thấy không thể tin nổi.
Một vật nhỏ cũng có sức lực lớn như vậy sao?
Cô ta cắn răng. Nhưng nó tuyệt đối không nên làm mình bị thương.
Cô ta vỗ nhẹ vào con mèo đen bên cạnh: “Đi tới, bắt nó về cho tao. Nhớ kỹ, đừng giết chết.”
Con mèo đen được lệnh, cơ thể mạnh mẽ nhảy lên, trực tiếp lao đến trước mặt Đại Bạch, cơ thể rung lên đầy vẻ uy phong, dường như đang nhìn nó với vẻ xem thường.
Đại Bạch thiếu chút nữa thì phun máu. Bà nó chứ! Bắt nạt chủ nhân nó thì cũng thôi, thế mà còn muốn bắt nạt nó!!
Không thể tha thứ được!
Nó lùi về phía sau hai bước. Khi mọi người ở đây cho rằng nó sắp vắt chân lên cổ bỏ chạy, nó đột nhiên đạp một cái và nhảy lên cao mấy trượng.
Con ngươi của người phụ nữ chợt co lại. Nó còn có thể bay được sao?
Tốc độ của Đại Bạch rất nhanh làm đám người kia nhìn hoa cả mắt. Mãi đến khi có tiếng thét chói tai của ai đó vang lên.
“Tí tách tí tách.”
Tiếng giọt nước rơi xuống đất không ngừng vang lên bên tai. Mọi người chỉ cảm thấy khó thở. Bọn họ thậm chí không thấy Đại Bạch làm gì, con mèo đen kia đã run rẩy lùi lại mấy bước.
Lúc này, trên mặt nó đã có thêm mười vết cào nông sâu khác nhau.
Máu không ngừng chảy ra, làm ướt lông của nó. Nó cúi đầu đau đớn kêu rên. Người phụ nữ vô cùng hoảng sợ, vội vàng đi tới xem. Lúc này cô ta hoàn toàn choáng váng.
Đại Bạch giơ móng vuốt, phía trên ngoại trừ vết máu còn có dính ít lông đen. Nó liếc nhìn người phụ nữ với vẻ xem thường, từ khi nó biến dị tới nay, ngoại trừ Lý Tiểu Tửu ra, nó chưa bao giờ sợ bất kỳ kẻ nào.
Bắt nạt người thì phải trả giá, đúng không?
Người phụ nữ cắn chặt răng: “Con súc sinh nhà mày dám làm con thú biến dị của tao bị thương, mày đáng chết.”
Vừa dứt lời, trước mặt của cô ta xuất hiện hơn mười cái gai băng, rõ ràng chuẩn bị ra tay.
Mọi người không khỏi lùi lại một bước, hơi lạnh kia làm cho bọn họ không ngừng run rẩy. Năng lực như thế, ít nhất phải là cấp hai trung cấp trở lên!
Cô... cô gái này!
Dù sao thú biến dị này chỉ là một con vật nhỏ, căn bản không thể là đối thủ của cô ta.
Trong nhận thức của bọn họ, động vật biến dị có cơ thể càng cao lớn, uy lực sẽ càng mạnh, nhìn cơ thể của Đại Bạch như vậy, chắc chỉ là biến dị bình thường mà thôi. Hay là bọn họ hiểu sai?
Người phụ nữ nhìn Lý Tiểu Tửu và Đại Bạch và đột nhiên cười, giống như một giây tiếp theo bọn họ sẽ là vật chết vậy.
Cô ta vung vẩy cánh tay, gai băng bắn tới với tốc độ rất nhanh.
Vào lúc tất cả mọi người cho rằng bọn họ chết chắc, Lý Tiểu Tửu cũng hành động.
Mọi người cho rằng cậu muốn bỏ chạy, ngay cả người phụ nữ cũng tưởng như thế, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười hung ác. Muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu.
Lý Tiểu Tửu chợt ngẩng đầu lên, gai băng lướt qua gương mặt của cậu, không chỉ có gây ra vết tích gì, ngược lại tan ra rất nhanh.
Một cái, hai cái...
Từng gai băng tấn công tới đều lần lượt rơi xuống, tan ra, sôi trào, sau đó biến thành sương mù và chậm rãi bay lên, cho đến khi biến mất!
Trời ạ, đây là dị năng của cậu sao?
Có thể trong trường học này, từ hiệu trưởng trường học cho tới dì quét rác đều ít nhiều có chút dị năng. Bọn họ không thấy có dị năng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ gì đó ở trên người Lý Tiểu Tửu, ngay cả dị năng cường hóa bình thường cũng không có. Vậy cậu làm sao khiến những gai băng này vừa đến gần đã tan thành nước vậy?
Thật kỳ lạ!
Người phụ nữ chấn động lùi lại mấy bước, không thể tin được cậu dễ dàng hóa giải công kích của mình như vậy.
Lý Tiểu Tửu chậm rãi ngẩng đầu lên: “Dì dừng tay cho tôi.” Giọng nói non nớt vang lên trong gian phòng. Trong cơ thể nhỏ bé của cậu có một sức lực giống như lốc xoáy đang ngưng tụ, đang chờ được phát ra.
Cậu thật sự tức giận, ngay cả không khí xung quanh cũng chuyển động theo. Mọi người cảm thấy hít thở khó khăn.
Dù không có gió nhưng tà áo vẫn bay phần phật, gương mặt nhỏ nhắn của cậu ngẩng lên. Một ánh sáng chói mắt giống như máy chiếu soi sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, con ngươi mở to, từ trong đó bắn ra hai đường ánh sáng tối tăm!
Bình luận facebook