-
Chương 97
“Không được, số lượng chúng quá nhiều, không chống đỡ được!” Có người bắt đầu kêu lên.
Trước sự tấn công của đàn thú zombie, tường đất mơ hồ nứt ra, có lẽ là không thể đứng vững được bao lâu nữa.
Đây là lần đầu tiên đám người dị năng gặp phải tình huống2bị zombie bao vây tấn công thành như vậy. Mặc dù lúc đầu đã chuẩn bị tốt, nhưng khi thật sự nhìn thấy đại quân trăm vạn zombie cùng vô số thú biến dị, bọn họ vẫn sợ đến mức hai chân run lên.
Vẻ mặt người chỉ huy nghiêm túc, tiếp tục hạ7lệnh: “Sẵn sàng! Bắn!”
Mấy trăm người lính cắn chặt răng, tiếp tục bắn, không cần bất kỳ kỹ thuật nào đáng nói, chỉ cần bắn ra, phần lớn sẽ bắn trúng cơ thể zombie.
Mà đúng lúc này, trong đám zombie đột nhiên nhảy ra mười mấy con zombie với tốc độ nhanh khác1thường, không hề kém hơn người dị năng tốc độ.
Mỗi lần nhảy lên, chúng đều có thể nhảy xa mấy trượng.
Một người dị năng hệ thổ mặt trắng bệch, hoang mang kêu lên: “Không ngăn được, không ngăn được rồi!”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy con zombie này nhảy lên, trực tiếp nhảy7lên trên tường đất và phát ra một tiếng gào thét chói tai, phía sau có từng con zombie với tốc độ cực nhanh bắt đầu nhảy lên.
Đại đội trưởng dị năng tiến lên, sắc mặt biến đổi nói: “Người dị năng hệ mộc, nhanh quấn lấy chúng. Hệ hỏa! Phóng lửa!”
Từng hàng0người dị năng vội vàng tiến lên, phóng ra dị năng. Đám zombie vừa chạy vào phải dừng lại, còn bị từng dây leo đột nhiên ở dưới mặt đất chui lên, quấn lấy chân.
Trong thời gian dừng lại này, rất nhiều dây leo đã bay lên, trực tiếp quấn chặt lấy cơ thể của chúng.
Càng là zombie mạnh mẽ thì thời gian có thể giữ chân chúng càng ngắn. Bây giờ, phía dưới đã có mười mấy con zombie tốc độ bị quấn lấy. Người dị năng hệ hỏa đã tiến lên trước và ném ra quả cầu lửa.
“Ầm! Ầm!”
Ngọn lửa vừa chạm đến zombie đã lập tức bốc lên ngọn lửa lớn.
Hơn mười con zombie tốc độ đều chôn trong biển lửa!
“Ầm!”
Lại có một tiếng động lớn vang lên, tường đất đã bị phá!
“A!”
Mọi người nhìn qua đều hít sâu một hơi!
Không ngờ đó là một con voi, còn là một con voi đã biến thành zombie. Cơ thể nó cao lớn còn hơn tất cả thú zombie xung quanh. Nó đi ở phía trước, cái vòi dài đến hai mét chỉ nhẹ nhàng vung một cái, tường đất đã giống như miếng đậu phụ, trực tiếp vỡ nát ra!
Thậm chí, đạn pháo bắn vào trên người nó còn bắn ngược ra tia lửa, chẳng những không gây tổn thương được nó, ngược lại càng làm cho nó thêm nóng nảy.
Người dị năng hệ mộc vội vàng ném ra dị năng, mấy trăm sợi dây leo từ dưới đất chui lên, trực tiếp quấn lấy cơ thể của nó.
“Gào!”
Con zombie bị quấn lấy thì gầm lên đầy phẫn nộ, một tiếng kêu của nó như muốn phá rách màng nhĩ. Đám người dị năng hệ mộc chịu đựng mà nhắm nghiền mắt lại, tốc độ trong tay ném ra dị năng càng nhanh hơn.
Thoạt nhìn thì cơ thể của con voi lớn vô cùng nặng nề, nhưng nó nhanh nhẹn khác thường. Chân trước của nó đột nhiên nhảy lên một cái, dây leo bị kéo mạnh, trực tiếp đứt “phụt phụt”.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, phóng lửa! Mau phóng lửa đi!” Đại đội trưởng hét lên một tiếng, đánh thức đám người dị năng hỏa đang bị dọa tới ngây người.
Vô số ngọn lửa từ trong không trung hạ xuống, tất cả đều nện ở trên thân của con voi zombie, dường như nó quá đau đớn nên cơ thể cao lớn không ngừng giãy mạnh, lắc lư, vô số zombie xung quanh bị nó hất bay. Các con thú zombie khác cũng nhân cơ hội xông lên, khoảng cách giữa chúng với tường thành càng lúc càng gần!
Người chỉ huy vung tay lên, hét lớn một tiếng: “Máy bay chiến đấu, lên!”
Không trung đột nhiên phát ra những tiếng động ầm ầm ầm, từng luồng khí rất lớn công kích xuống, hơn mười chiếc máy bay chiến đấu bay ra khỏi căn cứ, từng đợt đạn pháo bắn ra với tiếng nổ mạnh, tiếng kêu rên, tiếng gào thét lập tức vang lên, khắp nơi đều hỗn loạn.
Không trung xuất hiện từng tia lửa chiếu sáng nửa bầu trời. Âm thanh tấn công bên ngoài không ngừng vang vọng. Vào lúc này, các giáo viên của trường cũng vung tay lên: “Đi thôi!”
Người bằng lòng đi theo thì đi, cho dù chỉ có thể ra được chút sức nhỏ cho căn cứ cũng được. Hơn một nghìn học sinh cuối cùng chỉ còn lại có mười mấy người nhát gan đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn nhau!
Trong không trung đột nhiên có một bóng lớn bay ra. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ nhìn thấy người phụ nữ đã thu phục loài chim biến dị kia. Dáng vẻ cô ta vẫn lạnh lùng, chỉ liếc nhìn qua bọn họ rồi lao về phía tường thành!
Trên mặt đất khẽ rung lên, con tê giác lớn chở người thiếu niên cũng chậm rãi đi lên.
Nhiều người khác đều dẫn theo thú biến dị của mình. Chỉ có Lý Tiểu Tửu ôm Đại Bạch đang mệt mỏi muốn ngủ trong lòng, không ngừng bước đi trong đám người.
Chắc hẳn đám người chú Từ cũng tham dự vào trong cuộc chiến lớn lần này!
Cậu nhíu mày và lo lắng cho Lý Long ở nhà, nhưng với tình cảnh bây giờ, cậu không thể không rời đi được.
Ở dưới công kích của trăm vạn con zombie như vậy, chỉ mới một lúc mà trên mặt đất đã có thi thể chồng chất thành núi, làm người ta không đành lòng nhìn. Con voi lớn còn đang gào thét, máy bay bắn đạn pháo xuống chỉ có thể tạo thành những vết thương ngoài da cho nó.
Đám người dị năng căn bản không kiên trì được bao lâu, sau hơn một giờ không ngừng tấn công, gương mặt bọn họ đã trắng bệch, hai chân run lên, nhưng đàn zombie vẫn đang không ngừng tấn công, bọn họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Trên không trung, máy bay chiến đấu không dám bắn loạn, chỉ sợ phá hủy tường thành, nếu tiếp tục như vậy, tường thành bị phá là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Đã có người không chịu nổi, xuất hiện suy nghĩ muốn chạy thoát thân. Mắt thấy đạn của quân đội càng lúc càng ít, người chỉ huy cũng suy sụp. Anh ta gào lên với máy liên lạc: “Viện trợ, vì sao viện trợ còn chưa tới?”
Sau những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, bên trong chỉ còn tiếng tít tít.
Lúc này vẻ mặt anh ta biến đổi. Đây là muốn dồn bọn họ vào chỗ chết sao?
Vẻ mặt đội trưởng dị năng trắng bệch chạy tới, hét lớn: “Không kiên trì nổi nữa, rút lui!”
Người chỉ huy nắm chặt nắm đấm, phát ra những tiếng rắc rắc vang dội: “Rút lui, rút lui thế nào đây? Rút lui thì cũng tiêu đời. Còn mấy ngàn vạn người dân phía sau chúng ta thì sao!”
Có binh sĩ lảo đảo chạy tới: “Chỉ… chỉ huy, không xong rồi, không thấy nhân viên căn cứ ZF đâu cả!”
“Cái gì?” Người chỉ huy trợn trừng mắt, vội đi tới nắm lấy áo của người binh lính kia và trực tiếp nhấc bổng anh ta lên.
Người binh lính kia thấy bộ dạng anh ta như muốn ăn thịt người thì sợ quá, suýt thì khóc thành tiếng!
Đám người dị năng đang trên đường chạy tới cổng thành. Trên không trung đột nhiên có mấy chiếc máy bay trực thăng bay lên và chặn đường của bọn họ.
Một người đàn ông mặc quân trang với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm mở cửa cabin và kêu lên: “Những người có dị năng nghe lệnh, chúng tôi là nhân viên ZF, hiện tại căn cứ đã bị đàn zombie bao vây xung quanh, đã không chống đỡ nổi nữa. Các người muốn sống thì lên hết đi!”
Nói xong, hắn vung tay lên. Mấy chiếc máy bay trực thăng bắt đầu hạ xuống.
Đám người dị năng trợn tròn mắt. Đây là... chuyện gì vậy?
Người đàn ông xuống khỏi máy bay. Mấy giáo viên đều tới đón. Không biết bọn họ nói gì, nhưng khi trở về vẻ mặt đều rất khó coi.
Giáo viên lớp khác đã đưa học sinh lên trên máy bay. Nại Chi Tiên đi lên nhưng chỉ nói một tiếng: “Căn cứ bị zombie bao vây.”
Cho nên, bây giờ có hai lựa chọn. Một là theo bọn họ chạy thoát thân, hai là ở lại giúp căn cứ.
Cô không có nói ra, nhưng mọi người mơ hồ đều hiểu được điều đó.
Trước sự tấn công của đàn thú zombie, tường đất mơ hồ nứt ra, có lẽ là không thể đứng vững được bao lâu nữa.
Đây là lần đầu tiên đám người dị năng gặp phải tình huống2bị zombie bao vây tấn công thành như vậy. Mặc dù lúc đầu đã chuẩn bị tốt, nhưng khi thật sự nhìn thấy đại quân trăm vạn zombie cùng vô số thú biến dị, bọn họ vẫn sợ đến mức hai chân run lên.
Vẻ mặt người chỉ huy nghiêm túc, tiếp tục hạ7lệnh: “Sẵn sàng! Bắn!”
Mấy trăm người lính cắn chặt răng, tiếp tục bắn, không cần bất kỳ kỹ thuật nào đáng nói, chỉ cần bắn ra, phần lớn sẽ bắn trúng cơ thể zombie.
Mà đúng lúc này, trong đám zombie đột nhiên nhảy ra mười mấy con zombie với tốc độ nhanh khác1thường, không hề kém hơn người dị năng tốc độ.
Mỗi lần nhảy lên, chúng đều có thể nhảy xa mấy trượng.
Một người dị năng hệ thổ mặt trắng bệch, hoang mang kêu lên: “Không ngăn được, không ngăn được rồi!”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy con zombie này nhảy lên, trực tiếp nhảy7lên trên tường đất và phát ra một tiếng gào thét chói tai, phía sau có từng con zombie với tốc độ cực nhanh bắt đầu nhảy lên.
Đại đội trưởng dị năng tiến lên, sắc mặt biến đổi nói: “Người dị năng hệ mộc, nhanh quấn lấy chúng. Hệ hỏa! Phóng lửa!”
Từng hàng0người dị năng vội vàng tiến lên, phóng ra dị năng. Đám zombie vừa chạy vào phải dừng lại, còn bị từng dây leo đột nhiên ở dưới mặt đất chui lên, quấn lấy chân.
Trong thời gian dừng lại này, rất nhiều dây leo đã bay lên, trực tiếp quấn chặt lấy cơ thể của chúng.
Càng là zombie mạnh mẽ thì thời gian có thể giữ chân chúng càng ngắn. Bây giờ, phía dưới đã có mười mấy con zombie tốc độ bị quấn lấy. Người dị năng hệ hỏa đã tiến lên trước và ném ra quả cầu lửa.
“Ầm! Ầm!”
Ngọn lửa vừa chạm đến zombie đã lập tức bốc lên ngọn lửa lớn.
Hơn mười con zombie tốc độ đều chôn trong biển lửa!
“Ầm!”
Lại có một tiếng động lớn vang lên, tường đất đã bị phá!
“A!”
Mọi người nhìn qua đều hít sâu một hơi!
Không ngờ đó là một con voi, còn là một con voi đã biến thành zombie. Cơ thể nó cao lớn còn hơn tất cả thú zombie xung quanh. Nó đi ở phía trước, cái vòi dài đến hai mét chỉ nhẹ nhàng vung một cái, tường đất đã giống như miếng đậu phụ, trực tiếp vỡ nát ra!
Thậm chí, đạn pháo bắn vào trên người nó còn bắn ngược ra tia lửa, chẳng những không gây tổn thương được nó, ngược lại càng làm cho nó thêm nóng nảy.
Người dị năng hệ mộc vội vàng ném ra dị năng, mấy trăm sợi dây leo từ dưới đất chui lên, trực tiếp quấn lấy cơ thể của nó.
“Gào!”
Con zombie bị quấn lấy thì gầm lên đầy phẫn nộ, một tiếng kêu của nó như muốn phá rách màng nhĩ. Đám người dị năng hệ mộc chịu đựng mà nhắm nghiền mắt lại, tốc độ trong tay ném ra dị năng càng nhanh hơn.
Thoạt nhìn thì cơ thể của con voi lớn vô cùng nặng nề, nhưng nó nhanh nhẹn khác thường. Chân trước của nó đột nhiên nhảy lên một cái, dây leo bị kéo mạnh, trực tiếp đứt “phụt phụt”.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, phóng lửa! Mau phóng lửa đi!” Đại đội trưởng hét lên một tiếng, đánh thức đám người dị năng hỏa đang bị dọa tới ngây người.
Vô số ngọn lửa từ trong không trung hạ xuống, tất cả đều nện ở trên thân của con voi zombie, dường như nó quá đau đớn nên cơ thể cao lớn không ngừng giãy mạnh, lắc lư, vô số zombie xung quanh bị nó hất bay. Các con thú zombie khác cũng nhân cơ hội xông lên, khoảng cách giữa chúng với tường thành càng lúc càng gần!
Người chỉ huy vung tay lên, hét lớn một tiếng: “Máy bay chiến đấu, lên!”
Không trung đột nhiên phát ra những tiếng động ầm ầm ầm, từng luồng khí rất lớn công kích xuống, hơn mười chiếc máy bay chiến đấu bay ra khỏi căn cứ, từng đợt đạn pháo bắn ra với tiếng nổ mạnh, tiếng kêu rên, tiếng gào thét lập tức vang lên, khắp nơi đều hỗn loạn.
Không trung xuất hiện từng tia lửa chiếu sáng nửa bầu trời. Âm thanh tấn công bên ngoài không ngừng vang vọng. Vào lúc này, các giáo viên của trường cũng vung tay lên: “Đi thôi!”
Người bằng lòng đi theo thì đi, cho dù chỉ có thể ra được chút sức nhỏ cho căn cứ cũng được. Hơn một nghìn học sinh cuối cùng chỉ còn lại có mười mấy người nhát gan đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn nhau!
Trong không trung đột nhiên có một bóng lớn bay ra. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ nhìn thấy người phụ nữ đã thu phục loài chim biến dị kia. Dáng vẻ cô ta vẫn lạnh lùng, chỉ liếc nhìn qua bọn họ rồi lao về phía tường thành!
Trên mặt đất khẽ rung lên, con tê giác lớn chở người thiếu niên cũng chậm rãi đi lên.
Nhiều người khác đều dẫn theo thú biến dị của mình. Chỉ có Lý Tiểu Tửu ôm Đại Bạch đang mệt mỏi muốn ngủ trong lòng, không ngừng bước đi trong đám người.
Chắc hẳn đám người chú Từ cũng tham dự vào trong cuộc chiến lớn lần này!
Cậu nhíu mày và lo lắng cho Lý Long ở nhà, nhưng với tình cảnh bây giờ, cậu không thể không rời đi được.
Ở dưới công kích của trăm vạn con zombie như vậy, chỉ mới một lúc mà trên mặt đất đã có thi thể chồng chất thành núi, làm người ta không đành lòng nhìn. Con voi lớn còn đang gào thét, máy bay bắn đạn pháo xuống chỉ có thể tạo thành những vết thương ngoài da cho nó.
Đám người dị năng căn bản không kiên trì được bao lâu, sau hơn một giờ không ngừng tấn công, gương mặt bọn họ đã trắng bệch, hai chân run lên, nhưng đàn zombie vẫn đang không ngừng tấn công, bọn họ chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Trên không trung, máy bay chiến đấu không dám bắn loạn, chỉ sợ phá hủy tường thành, nếu tiếp tục như vậy, tường thành bị phá là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Đã có người không chịu nổi, xuất hiện suy nghĩ muốn chạy thoát thân. Mắt thấy đạn của quân đội càng lúc càng ít, người chỉ huy cũng suy sụp. Anh ta gào lên với máy liên lạc: “Viện trợ, vì sao viện trợ còn chưa tới?”
Sau những tiếng xoẹt xoẹt vang lên, bên trong chỉ còn tiếng tít tít.
Lúc này vẻ mặt anh ta biến đổi. Đây là muốn dồn bọn họ vào chỗ chết sao?
Vẻ mặt đội trưởng dị năng trắng bệch chạy tới, hét lớn: “Không kiên trì nổi nữa, rút lui!”
Người chỉ huy nắm chặt nắm đấm, phát ra những tiếng rắc rắc vang dội: “Rút lui, rút lui thế nào đây? Rút lui thì cũng tiêu đời. Còn mấy ngàn vạn người dân phía sau chúng ta thì sao!”
Có binh sĩ lảo đảo chạy tới: “Chỉ… chỉ huy, không xong rồi, không thấy nhân viên căn cứ ZF đâu cả!”
“Cái gì?” Người chỉ huy trợn trừng mắt, vội đi tới nắm lấy áo của người binh lính kia và trực tiếp nhấc bổng anh ta lên.
Người binh lính kia thấy bộ dạng anh ta như muốn ăn thịt người thì sợ quá, suýt thì khóc thành tiếng!
Đám người dị năng đang trên đường chạy tới cổng thành. Trên không trung đột nhiên có mấy chiếc máy bay trực thăng bay lên và chặn đường của bọn họ.
Một người đàn ông mặc quân trang với vẻ mặt vô cùng lãnh đạm mở cửa cabin và kêu lên: “Những người có dị năng nghe lệnh, chúng tôi là nhân viên ZF, hiện tại căn cứ đã bị đàn zombie bao vây xung quanh, đã không chống đỡ nổi nữa. Các người muốn sống thì lên hết đi!”
Nói xong, hắn vung tay lên. Mấy chiếc máy bay trực thăng bắt đầu hạ xuống.
Đám người dị năng trợn tròn mắt. Đây là... chuyện gì vậy?
Người đàn ông xuống khỏi máy bay. Mấy giáo viên đều tới đón. Không biết bọn họ nói gì, nhưng khi trở về vẻ mặt đều rất khó coi.
Giáo viên lớp khác đã đưa học sinh lên trên máy bay. Nại Chi Tiên đi lên nhưng chỉ nói một tiếng: “Căn cứ bị zombie bao vây.”
Cho nên, bây giờ có hai lựa chọn. Một là theo bọn họ chạy thoát thân, hai là ở lại giúp căn cứ.
Cô không có nói ra, nhưng mọi người mơ hồ đều hiểu được điều đó.
Bình luận facebook