Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 558
CHƯƠNG 558
Thương Mẫn cố gắng hết sức để khiến bản thân tự nhiên hơn một chút rồi quan sát kỹ từng biểu cảm nhỏ xíu trên gương mặt Mâu Nghiên.
“Cảm ơn.”
Mâu Nghiên mỉm cười, nhận lấy ly nước trong tay Thương Mẫn rồi uống cạn.
Thương Mẫn hoảng sợ, trong hoàn cảnh bình thường thì trước khi ngủ, Mâu Nghiên không thể nào uống nhiều nước như vậy được, cô tưởng anh chỉ uống nhiều nhất là hai ngụm nên cố ý bỏ mấy viên thuốc ngủ.
Thương Mẫn nôn nóng, cô sợ anh sẽ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại, cũng sợ uống thuốc ngủ quá liều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe anh nên nên vội vàng đẩy anh vào phòng vệ sinh.
“Sao anh uống nhiều quá vậy, nhổ ra, mau nhổ ra!”
“Mẫn, vừa rồi anh khát quá, cảm ơn em đã rót nước cho anh, đi ngủ thôi!” Mâu Nghiên nói xong thì ôm Thương Mẫn lên giường, ôm chặt lấy cô rồi tắt đèn.
Không lâu sau, Thương Mẫn cảm thấy tiếng hít thở truyền đến trên đầu cô.
Mâu Nghiên ngủ rồi sao, thuốc ngủ này có hiệu quả nhanh như vậy sao?
Chẳng lẽ cô cho quá liều nên Mâu Nghiên mới bị như vậy?
Thương Mẫn sợ đến mức suýt gọi xe cấp cứu, cô run rẩy gọi điện cho Bạch Chấp.
“Sao thế?” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Chấp mang theo chút nóng nảy, nửa đêm rồi mà Thương Mẫn còn gọi điện cho anh ta.
Sau khi kết nối xong, Thương Mẫn run rẩy hỏi:”Tôi vừa cho bốn viên thuốc ngủ vào ly nước của Mâu Nghiên. Bác sĩ khuyên dùng mỗi lần một viên, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Anh mau giúp tôi kiểm tra đi.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Bạch Chấp trả lời không chút do dự.
Người được huấn luyện chuyên nghiệp như anh ta căn bản miễn dịch với thuốc ngủ thông thường, uống mười viên một lần cũng không sao. Với thể chất của Mâu Nghiên thì một chút thuốc ngủ kia cũng không ảnh hưởng gì đâu.
“Ừm, vậy bây giờ tôi đi lấy đồ, anh mau tới đây đi.”
“Được, mười phút nữa tôi đến.”
Thương Mẫn nhanh chân chạy vào phòng ngủ, cô bật ngọn đèn tối nhất ở bên cạnh cửa rồi mò mẫm trong túi áo khoác của Mâu Nghiên, sau đó tìm được một lọ thuốc màu trắng rồi lấy ra ba bốn viên, sau đó lấy ống tiêm đã chuẩn bị sẵn đâm vào cổ tay anh.
Nhìn máu của Mâu Nghiên chảy từng giọt vào ống nhựa, tim Thương Mẫn đập thình thịch.
Không biết có phải do cô quá lo lắng hay không mà cô cảm thấy tiếng hít thở của Mâu Nghiên không ổn định lắm, như thể có thể thức dậy bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, chỗ bị kim đâm đã ngừng chảy máu, Thương Mẫn sợ Mâu Nghiên tỉnh lại nên không dám đâm lần thứ hai.
“Mâu Nghiên, Mâu Nghiên.”
Cô gọi anh hai lần, thấy Mâu Nghiên không phản ứng thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng bỏ tay anh vào trong chăn rồi ngồi xổm bên giường canh giữ một lúc, lúc nhận được tin nhắn của Bạch Chấp thì mới mang đồ ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa ra, Thương Mẫn nhanh chóng đưa máu và thuốc của Mâu Nghiên cho Bạch Chấp, hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó Thương Mẫn nhanh chóng đóng cửa đi vào.
Thương Mẫn cố gắng hết sức để khiến bản thân tự nhiên hơn một chút rồi quan sát kỹ từng biểu cảm nhỏ xíu trên gương mặt Mâu Nghiên.
“Cảm ơn.”
Mâu Nghiên mỉm cười, nhận lấy ly nước trong tay Thương Mẫn rồi uống cạn.
Thương Mẫn hoảng sợ, trong hoàn cảnh bình thường thì trước khi ngủ, Mâu Nghiên không thể nào uống nhiều nước như vậy được, cô tưởng anh chỉ uống nhiều nhất là hai ngụm nên cố ý bỏ mấy viên thuốc ngủ.
Thương Mẫn nôn nóng, cô sợ anh sẽ ngủ rồi sẽ không tỉnh lại, cũng sợ uống thuốc ngủ quá liều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe anh nên nên vội vàng đẩy anh vào phòng vệ sinh.
“Sao anh uống nhiều quá vậy, nhổ ra, mau nhổ ra!”
“Mẫn, vừa rồi anh khát quá, cảm ơn em đã rót nước cho anh, đi ngủ thôi!” Mâu Nghiên nói xong thì ôm Thương Mẫn lên giường, ôm chặt lấy cô rồi tắt đèn.
Không lâu sau, Thương Mẫn cảm thấy tiếng hít thở truyền đến trên đầu cô.
Mâu Nghiên ngủ rồi sao, thuốc ngủ này có hiệu quả nhanh như vậy sao?
Chẳng lẽ cô cho quá liều nên Mâu Nghiên mới bị như vậy?
Thương Mẫn sợ đến mức suýt gọi xe cấp cứu, cô run rẩy gọi điện cho Bạch Chấp.
“Sao thế?” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Chấp mang theo chút nóng nảy, nửa đêm rồi mà Thương Mẫn còn gọi điện cho anh ta.
Sau khi kết nối xong, Thương Mẫn run rẩy hỏi:”Tôi vừa cho bốn viên thuốc ngủ vào ly nước của Mâu Nghiên. Bác sĩ khuyên dùng mỗi lần một viên, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Anh mau giúp tôi kiểm tra đi.”
“Sẽ không có chuyện gì đâu.” Bạch Chấp trả lời không chút do dự.
Người được huấn luyện chuyên nghiệp như anh ta căn bản miễn dịch với thuốc ngủ thông thường, uống mười viên một lần cũng không sao. Với thể chất của Mâu Nghiên thì một chút thuốc ngủ kia cũng không ảnh hưởng gì đâu.
“Ừm, vậy bây giờ tôi đi lấy đồ, anh mau tới đây đi.”
“Được, mười phút nữa tôi đến.”
Thương Mẫn nhanh chân chạy vào phòng ngủ, cô bật ngọn đèn tối nhất ở bên cạnh cửa rồi mò mẫm trong túi áo khoác của Mâu Nghiên, sau đó tìm được một lọ thuốc màu trắng rồi lấy ra ba bốn viên, sau đó lấy ống tiêm đã chuẩn bị sẵn đâm vào cổ tay anh.
Nhìn máu của Mâu Nghiên chảy từng giọt vào ống nhựa, tim Thương Mẫn đập thình thịch.
Không biết có phải do cô quá lo lắng hay không mà cô cảm thấy tiếng hít thở của Mâu Nghiên không ổn định lắm, như thể có thể thức dậy bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, chỗ bị kim đâm đã ngừng chảy máu, Thương Mẫn sợ Mâu Nghiên tỉnh lại nên không dám đâm lần thứ hai.
“Mâu Nghiên, Mâu Nghiên.”
Cô gọi anh hai lần, thấy Mâu Nghiên không phản ứng thì mới thở phào nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng bỏ tay anh vào trong chăn rồi ngồi xổm bên giường canh giữ một lúc, lúc nhận được tin nhắn của Bạch Chấp thì mới mang đồ ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa ra, Thương Mẫn nhanh chóng đưa máu và thuốc của Mâu Nghiên cho Bạch Chấp, hai người ăn ý nhìn nhau, sau đó Thương Mẫn nhanh chóng đóng cửa đi vào.