Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 638
CHƯƠNG 638
Mỗi năm bỏ ra một khoản tiền cố định để hỗ trợ cho nghiên cứu y học là thói quen của nhà họ Thịnh, Mâu Nghiên là con cháu duy nhất của nhà họ Thịnh, đương nhiên kế thừa thói quen này, từ sớm đã giao chuyện này cho Trữ Trình xử lý.
Mâu Nghiên không biết mình đã ở trong xe bao lâu, cho đến khi khói thuốc trong xe làm anh ho liên tục, anh mới cảm thấy khó chịu mở cửa sổ ra, rồi đạp chân ga phóng xe về phía trước không mục đích.
Anh không bật chỉ dẫn, mỗi lần gặp phải ngã ba anh đều tùy ý rẽ qua, ngay sau đó đến cả anh cũng không biết mình đã chạy xe đến đâu, cứ cho xe chạy đi chạy đi mãi, anh cảm thấy khung cảnh đường phố trước mặt ngày càng trở nên quen thuộc, cho đến khi anh nhìn thấy một căn hộ thân quen.
Mâu Nghiên cười khổ trong lòng. Số phận đang cố ý trêu chọc anh đây sao?
Anh cố tình tắt chỉ dẫn muốn trốn đến một nơi xa lạ, tạm thời điều chỉnh lại bản thân.
Nhưng ông trười lại đưa anh đến dưới nhà của Thương Mẫn một cách nực cười.
Đây là nơi anh tuyệt đối không thể đến.
Đồng hồ đếm ngược sinh mệnh đã bắt đầu, anh chỉ còn thời gian nửa tháng thảm thương, tâm nguyện duy nhất của anh bây giờ là Thương Mẫn có thể sống thật tốt sau khi anh ra đi, ngoài điều này ra anh không dám hy vọng gì xa vời.
Mâu Nghiên muốn quay đầu rời đi, giả vờ như mình chưa từng đến đây.
Ngay khi chân anh chạm vào chân ga, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh.
“Mâu Nghiên, lên nhà đi.”
Thương Mẫn thấy xe của Mâu Nghiên đậu ở dưới lầu đã lâu, nhưng anh không có ý định xuống xe, vì vậy cô liền đi xuống nhà, muốn nhường anh một nước.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không buông được anh, muốn cho anh một cơ hội giải thích.
“Tôi chỉ đi ngang qua.”
Mâu Nghiên ngồi ngay ngắn ở vị trí lái, vẫn không hề có ý định xuống xe.
Thương Mẫn đứng trước cửa kính xe, hơi cúi người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mâu Nghiên, cười trêu ghẹo anh: “Đến cũng đến rồi còn dè dặt làm gì, anh mau xuống đi.”
Thương Mẫn sợ anh lại giống lần trước lượn quanh dưới lầu mấy vòng rồi lặng lẽ rời đi, nên nói xong cô liền trực tiếp mở cửa xe, kéo tay Mâu Nghiên ra ngoài.
Khi tay của Thương Mẫn chạm vào cánh tay anh, trái tim của Mâu Nghiên như tan nát. Trong lòng anh vô cùng muốn trở về căn hộ với cô. Nơi đó có những kỉ niệm ấm áp và hạnh phúc nhất của họ. Nhưng giờ đây anh không có tư cách có được hạnh phúc. Anh không xứng có được cô.
Trái tim anh như bị xé vụn ra từng mảnh, Mâu Nghiên gần như nghẹt thở vì đau đớn, anh nhìn Thương Mẫn với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt không chút biểu cảm và nói: “Buông tay, xin cô Thương hãy tự trọng.”
“Mâu Nghiên, anh gọi em là gì?”
Thương Mẫn thực sự sắp bị tên chó này làm tức chết. Cô đã xuống nhà mời anh ta lên, anh ta còn phải tiếp tục làm giá sao?
Còn giả bộ gì ở đây? Không phải cơ thể đã rất thành thực tới đây sao?
“Cô Thương, buông tay?”
Thương Mẫn tức đến đau dạ dày, thật muốn đập chết tên chó ngay bây giờ. Thương Mẫn gào thét điên cuồng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Anh lại giở chứng gì nữa vậy? Cứ nói đi. Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Sắc mặt Mâu Nghiên càng lúc càng khó coi, đáy mắt cũng càng ngày càng ảm đạm, ánh mắt liếc qua, Thương Mẫn lập tức tự động buông tay ra.
Mâu Nghiên bây giờ thật đáng sợ. Sao anh có thể nhìn cô bằng ánh mắt như vậy?
“Anh bị mất trí nhớ?” Thương Mẫn đột nhiên hỏi.
Mỗi năm bỏ ra một khoản tiền cố định để hỗ trợ cho nghiên cứu y học là thói quen của nhà họ Thịnh, Mâu Nghiên là con cháu duy nhất của nhà họ Thịnh, đương nhiên kế thừa thói quen này, từ sớm đã giao chuyện này cho Trữ Trình xử lý.
Mâu Nghiên không biết mình đã ở trong xe bao lâu, cho đến khi khói thuốc trong xe làm anh ho liên tục, anh mới cảm thấy khó chịu mở cửa sổ ra, rồi đạp chân ga phóng xe về phía trước không mục đích.
Anh không bật chỉ dẫn, mỗi lần gặp phải ngã ba anh đều tùy ý rẽ qua, ngay sau đó đến cả anh cũng không biết mình đã chạy xe đến đâu, cứ cho xe chạy đi chạy đi mãi, anh cảm thấy khung cảnh đường phố trước mặt ngày càng trở nên quen thuộc, cho đến khi anh nhìn thấy một căn hộ thân quen.
Mâu Nghiên cười khổ trong lòng. Số phận đang cố ý trêu chọc anh đây sao?
Anh cố tình tắt chỉ dẫn muốn trốn đến một nơi xa lạ, tạm thời điều chỉnh lại bản thân.
Nhưng ông trười lại đưa anh đến dưới nhà của Thương Mẫn một cách nực cười.
Đây là nơi anh tuyệt đối không thể đến.
Đồng hồ đếm ngược sinh mệnh đã bắt đầu, anh chỉ còn thời gian nửa tháng thảm thương, tâm nguyện duy nhất của anh bây giờ là Thương Mẫn có thể sống thật tốt sau khi anh ra đi, ngoài điều này ra anh không dám hy vọng gì xa vời.
Mâu Nghiên muốn quay đầu rời đi, giả vờ như mình chưa từng đến đây.
Ngay khi chân anh chạm vào chân ga, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai anh.
“Mâu Nghiên, lên nhà đi.”
Thương Mẫn thấy xe của Mâu Nghiên đậu ở dưới lầu đã lâu, nhưng anh không có ý định xuống xe, vì vậy cô liền đi xuống nhà, muốn nhường anh một nước.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn không buông được anh, muốn cho anh một cơ hội giải thích.
“Tôi chỉ đi ngang qua.”
Mâu Nghiên ngồi ngay ngắn ở vị trí lái, vẫn không hề có ý định xuống xe.
Thương Mẫn đứng trước cửa kính xe, hơi cúi người, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mâu Nghiên, cười trêu ghẹo anh: “Đến cũng đến rồi còn dè dặt làm gì, anh mau xuống đi.”
Thương Mẫn sợ anh lại giống lần trước lượn quanh dưới lầu mấy vòng rồi lặng lẽ rời đi, nên nói xong cô liền trực tiếp mở cửa xe, kéo tay Mâu Nghiên ra ngoài.
Khi tay của Thương Mẫn chạm vào cánh tay anh, trái tim của Mâu Nghiên như tan nát. Trong lòng anh vô cùng muốn trở về căn hộ với cô. Nơi đó có những kỉ niệm ấm áp và hạnh phúc nhất của họ. Nhưng giờ đây anh không có tư cách có được hạnh phúc. Anh không xứng có được cô.
Trái tim anh như bị xé vụn ra từng mảnh, Mâu Nghiên gần như nghẹt thở vì đau đớn, anh nhìn Thương Mẫn với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt không chút biểu cảm và nói: “Buông tay, xin cô Thương hãy tự trọng.”
“Mâu Nghiên, anh gọi em là gì?”
Thương Mẫn thực sự sắp bị tên chó này làm tức chết. Cô đã xuống nhà mời anh ta lên, anh ta còn phải tiếp tục làm giá sao?
Còn giả bộ gì ở đây? Không phải cơ thể đã rất thành thực tới đây sao?
“Cô Thương, buông tay?”
Thương Mẫn tức đến đau dạ dày, thật muốn đập chết tên chó ngay bây giờ. Thương Mẫn gào thét điên cuồng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Anh lại giở chứng gì nữa vậy? Cứ nói đi. Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Sắc mặt Mâu Nghiên càng lúc càng khó coi, đáy mắt cũng càng ngày càng ảm đạm, ánh mắt liếc qua, Thương Mẫn lập tức tự động buông tay ra.
Mâu Nghiên bây giờ thật đáng sợ. Sao anh có thể nhìn cô bằng ánh mắt như vậy?
“Anh bị mất trí nhớ?” Thương Mẫn đột nhiên hỏi.
Bình luận facebook