-
Chương 147: 147: Người Này Là Lê Tiếu Sao
Lê Tiếu nhận lấy điện thoại của đối phương, tiện tay bỏ vào túi áo khoác.
Trong bóng đêm đen ngòm, gã đàn ông cẩn thận quan sát từng động tác của Lê Tiếu, sợ cô bóp cò sẽ khiến mình mất mạng.
Lúc này, Lê Tiếu dùng họng súng chọt gā, tỏ ý lui ra sau.
Gã làm theo, nhưng ánh mắt lộ ra sự tàn bạo, như ngâm độc mà nhìn chằm chằm Lê Tiếu: "Chắc chắn cô sẽ hồi hận."
Nói lắm thật!
Lê Tiếu thản nhiên liếc gã, bình tĩnh nhét khẩu Desert Eagle ra sau lưng.
Lúc xoay người, cô vung tay chém xuống, dao găm sắc bén lập tức đâm vào bắp đùi gã.
"Ối..."
Gã hét lên, ngả người lên đầu xe SUV.
Gã gồng sức đỡ thân mình, mặt mày dữ tợn, ác độc như hận không thể bằm thây Lê Tiếu ra.
Con dao găm đó đâm vào sâu ba tấc thịt, máu chảy như suối nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lê Tiếu nhíu mày, tiến lên rút dao gắm ra, ghét bỏ chùi lớp máu phía trên, mỉm cười ôn hòa: “Tạm biệt."
Gã đàn ông: “?"
Xong rồi à?
Đầm bắp đùi của gã rồi nói đi là đi?
Gã còn tưởng tối nay khó thoát khỏi tai kiếp nữa cơ.
Chà, đúng là một cô nàng không có đầu óc.
Sau này chắc chắn gã sẽ khiến cô phải hối hận vì những hành động hôm nay.
Lê Tiếu bước đi không quay đầu lại.
Lên xe, Lạc Vũ ngồi ghế phó lái bên cạnh nhìn cô không hề chớp mắt dường như rất lạ lẫm.
Lê Tiếu ném dao găm trong tay vào lòng Lạc Vũ, cũng không thèm nhìn cô ta mà gọi điện cho ba nuôi là Cục trưởng Cục cảnh sát Nam Dương.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lê Tiếu khởi động xe lái đi.
Nhìn bóng người đi tập tễnh ở làn xe đối diện, khóe miệng cô nhếch lên ý cười nghiền ngẫm.
Cô quay đầu xe, lái chậm đến cạnh gã đàn ông, hạ cửa kiếng nhắc nhở: “Đừng có chết vì mất máu quá nhiều đấy, tôi khuyên anh chi bằng đứng yên tại chỗ thì hơn."
Gã đàn ông đang đi về phía trước chợt ngừng bước, cúi đầu nhìn chân trái.
Vải đen bị máu tươi thấm ướt, cả dấu chân trên đất cũng lưu lại vết máu.
Thấy đối phương sợ hãi, Lê Tiếu cười khẽ, kéo cửa kiếng xe lên, nhanh chóng rời khỏi quốc lộ ven sông.
...
Lúc này, vì ba chiếc xe con màu đen đã rời đi, chướng ngại vật trên đường được loại bỏ, dù chỉ còn lại chiếc SUV của Lạc Vũ ở đó nhưng không ảnh hưởng đến giao thông qua lại.
Xe bị chặn đằng sau rốt cuộc đã có thể lái vòng qua.
Trong chiếc Lexus của nhà cậu Cả, Đoàn Diệc Tuyên ngồi hàng sau chỉ vào hình ảnh video không sắc nét trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm: “Người này là Lê Tiếu sao?"
Buổi tối ở quốc lộ ven sông bỗng xảy ra ẩu đả, xe cộ bị ngăn đằng sau không qua được đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Tình cảnh đánh nhau đó quá dọa người, còn dùng đến cả dao.
Đoàn Nguyên Hoằng căng thắng cầm tay lái, yêu cầu Đoàn Diệc Tuyên: “Tuyên Tuyên à, đừng nói bậy, mau xóa video đi."
Đoàn Diệc Tuyên không nói gì, chỉ cầm điện thoại trầm tư.
Nếu người đánh nhau thật sự là Lê Tiếu, vậy có thể...!tố cáo cô tội quấy rối trị an công cộng không?
...
Bên kia, hai mươi phút sau, Lê Tiếu lái xe đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa.
Cô nhìn Lạc Vũ mặt mày tái mét: “Xuống xe đi."
Lúc này đã hơn tám giờ, nhưng các phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn.
Lê Tiếu đưa Lạc Vũ đến phòng nghiên cứu thứ hai đếm từ cuối hàng lang.
Cô mở đèn, hất cằm về phía bục nghiên cứu thứ hai: “Ngồi đó, đợi tôi một lát.".
Trong bóng đêm đen ngòm, gã đàn ông cẩn thận quan sát từng động tác của Lê Tiếu, sợ cô bóp cò sẽ khiến mình mất mạng.
Lúc này, Lê Tiếu dùng họng súng chọt gā, tỏ ý lui ra sau.
Gã làm theo, nhưng ánh mắt lộ ra sự tàn bạo, như ngâm độc mà nhìn chằm chằm Lê Tiếu: "Chắc chắn cô sẽ hồi hận."
Nói lắm thật!
Lê Tiếu thản nhiên liếc gã, bình tĩnh nhét khẩu Desert Eagle ra sau lưng.
Lúc xoay người, cô vung tay chém xuống, dao găm sắc bén lập tức đâm vào bắp đùi gã.
"Ối..."
Gã hét lên, ngả người lên đầu xe SUV.
Gã gồng sức đỡ thân mình, mặt mày dữ tợn, ác độc như hận không thể bằm thây Lê Tiếu ra.
Con dao găm đó đâm vào sâu ba tấc thịt, máu chảy như suối nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Lê Tiếu nhíu mày, tiến lên rút dao gắm ra, ghét bỏ chùi lớp máu phía trên, mỉm cười ôn hòa: “Tạm biệt."
Gã đàn ông: “?"
Xong rồi à?
Đầm bắp đùi của gã rồi nói đi là đi?
Gã còn tưởng tối nay khó thoát khỏi tai kiếp nữa cơ.
Chà, đúng là một cô nàng không có đầu óc.
Sau này chắc chắn gã sẽ khiến cô phải hối hận vì những hành động hôm nay.
Lê Tiếu bước đi không quay đầu lại.
Lên xe, Lạc Vũ ngồi ghế phó lái bên cạnh nhìn cô không hề chớp mắt dường như rất lạ lẫm.
Lê Tiếu ném dao găm trong tay vào lòng Lạc Vũ, cũng không thèm nhìn cô ta mà gọi điện cho ba nuôi là Cục trưởng Cục cảnh sát Nam Dương.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lê Tiếu khởi động xe lái đi.
Nhìn bóng người đi tập tễnh ở làn xe đối diện, khóe miệng cô nhếch lên ý cười nghiền ngẫm.
Cô quay đầu xe, lái chậm đến cạnh gã đàn ông, hạ cửa kiếng nhắc nhở: “Đừng có chết vì mất máu quá nhiều đấy, tôi khuyên anh chi bằng đứng yên tại chỗ thì hơn."
Gã đàn ông đang đi về phía trước chợt ngừng bước, cúi đầu nhìn chân trái.
Vải đen bị máu tươi thấm ướt, cả dấu chân trên đất cũng lưu lại vết máu.
Thấy đối phương sợ hãi, Lê Tiếu cười khẽ, kéo cửa kiếng xe lên, nhanh chóng rời khỏi quốc lộ ven sông.
...
Lúc này, vì ba chiếc xe con màu đen đã rời đi, chướng ngại vật trên đường được loại bỏ, dù chỉ còn lại chiếc SUV của Lạc Vũ ở đó nhưng không ảnh hưởng đến giao thông qua lại.
Xe bị chặn đằng sau rốt cuộc đã có thể lái vòng qua.
Trong chiếc Lexus của nhà cậu Cả, Đoàn Diệc Tuyên ngồi hàng sau chỉ vào hình ảnh video không sắc nét trên màn hình điện thoại, lẩm bẩm: “Người này là Lê Tiếu sao?"
Buổi tối ở quốc lộ ven sông bỗng xảy ra ẩu đả, xe cộ bị ngăn đằng sau không qua được đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Tình cảnh đánh nhau đó quá dọa người, còn dùng đến cả dao.
Đoàn Nguyên Hoằng căng thắng cầm tay lái, yêu cầu Đoàn Diệc Tuyên: “Tuyên Tuyên à, đừng nói bậy, mau xóa video đi."
Đoàn Diệc Tuyên không nói gì, chỉ cầm điện thoại trầm tư.
Nếu người đánh nhau thật sự là Lê Tiếu, vậy có thể...!tố cáo cô tội quấy rối trị an công cộng không?
...
Bên kia, hai mươi phút sau, Lê Tiếu lái xe đến phòng thí nghiệm Nhân Hòa.
Cô nhìn Lạc Vũ mặt mày tái mét: “Xuống xe đi."
Lúc này đã hơn tám giờ, nhưng các phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn.
Lê Tiếu đưa Lạc Vũ đến phòng nghiên cứu thứ hai đếm từ cuối hàng lang.
Cô mở đèn, hất cằm về phía bục nghiên cứu thứ hai: “Ngồi đó, đợi tôi một lát.".
Bình luận facebook